Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng ra tay.
"Người đâu, đưa Chu Minh đi".
Lý Mục ra lệnh, mấy người Ngụy Vô Ky liền kéo Chu Minh đi.
Chu Minh toàn thân toát mồ hôi lạnh, cố chịu đựng đau đớn, căm hận nhìn Tân Phượng Uyển: "Cô... Cô dựa vào đâu mà đi giúp một tên ở rể? Tần phủ các người không phải vẫn luôn coi thường hắn hay sao? Tân phủ các người, không một ai là..."
Chu Minh còn chưa nói xong thì Tân Phượng Uyển đã giơ tay tát mạnh vào mặt hắn: "Hỗn xược! Hôm nay vợ chồng ngươi tính kế với bổn tiểu thư! Nếu hôm nay danh tiết của ta mất hết thì mạng cả nhà ngươi cũng không đền được! Ta không giết cả nhà ngươi, ngươi nên dập đầu tạ ơn mới phải! Ngươi còn dám ở đây chất vấn chuyện ta và Tiêu Lâm?"
Cái tát này còn mạnh hơn cái tát hôm nay Tần Phượng Uyển tát Tiêu Lâm rất nhiều, Chu Minh này phải đau đến mức nào kia chứ!
Tiêu Lâm đưa tay sờ sờ mặt, ừm... rốt cục giờ hắn đã nhìn ra Tân phủ không ai không thuộc hàng quái vật.
Tân đại tiểu thư cắt mất cái đó của một quan tứ phẩm, còn đánh đập hắn. Giới quý tộc ở kinh thành này đúng là không có kẻ nào thiện lành.
Lý Mục hành lễ: "Tần tiểu thư, xin hãy bình tĩnh. Ta sẽ giao hắn cho Đình Uý xử trí. Đến lúc đó hình phạt cuối cùng sẽ được đưa ra".
Tân Phượng Uyển khinh thường hừ lạnh: "Đình Uý? Tống Trí là người phụ trách Đình Uý. Ông ta không phải là con chó trong tay Nguy giám quốc sao? Nếu Chu Minh được đưa đến đó, Tống Trí chắc chắn sẽ thiên vị! Liệu ông ta có trừng phạt hắn không?”
Chuyện triều chính mà Tân Phượng Uyển nói huych toẹt ra như vậy, Lý Mục chỉ đành nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tiểu thư, cẩn thận lời nói. Xin hãy yên tâm, có hạ
quan làm chứng, Chu Minh sẽ không thể trốn tội".
Thấy Tân Phượng Uyển vẫn không hài lòng, Tiêu Lâm đành nói: "Lý đại nhân, ông cứ đưa Chu Minh đi là được rồi".
"Không! Ta sẽ giết hắn ngay bây giờ!"
Chuyện xảy ra ngày hôm nay không được phép để người ngoài biết!
Chỉ có người chết mới giữ được bí mật!
Tân Phượng Uyển vung kiếm định giết Chu Minh, nhưng Lý Mục đã rút thanh Thái A ra và nói: "Tần tiểu thư! Hãy thận trọng! Xin hãy nghĩ cho Tần lão tướng quân! Tự ý giết quan nhân äắt sẽ gặp hoại Xin tiểu thư yên tâm, chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài, danh tiếng của tiểu thư sẽ không bị tổn hại".
Thật là một thanh kiếm tốt!
Lý Mục và Tân Phượng Uyển đối đầu nhau, sự chú ý của Tiêu Lâm đều dồn vào thanh kiếm này!
Ngoài kiến trúc, kiếm của nhà Ngụy cũng rất xuất sắc!
Chắc chăn nó cũng là do Dịch Vô Lí tạo ral
Tiêu Lâm tiến lên ngắm nghía thanh kiếm, đẩy Tân Phượng Uyển ra, không muốn để nàng làm vướng víu tay chân: "Lý đại nhân, thanh kiếm này rất tốt, không †ồi không tồi!"
"Tiêu Lâm! Ngươi! Ngươi dám đẩy ta!" Tân Phượng Uyển loạng choạng, tức giận hét lên.
"Lý đại nhân" Tiêu Lâm hành lễ: "Việc này cứ làm theo ý đại nhân, đưa Chu Minh tới Đình Uý. Nàng ta tính tình có chút ngang ngược, không hiểu chuyện triều chính nên mới rút kiếm chĩa vào ngài. Xin thứ lỗi!"
"Cáo từ, chúng ta chắc chắn còn gặp lại", Lý Mục cảm kích gật đầu, dù sao Tần Phượng Uyển cũng khó đối phó. Ông ta vẫy tay ra lệnh cho người của mình bế Chu Minh khốn khổ lên và rời đi.
Nguy Vô Ky quay người nhìn Tiêu Lâm rất lâu, tựa hồ vô cùng nghi hoặc: "Đại nhân, Bạch Khởi quả thực rất mạnh đúng như lời đồn. Mông Ngạo cũng rất mạnh".
"Ừm, tôi thấy rồi".
Hai người này mạnh hơn những hộ vệ bình thường.
Lý Mục trầm giọng nói: 'Họ may mắn đấy, Tiêu Lâm này là người tài hoa xuất chúng, không hề tầm thường. Có đức mà không có tài thì làm gì cũng khó, còn có tài mà không có đức thì ắt sẽ thành hậu hoạ".
Tiêu Lâm lúc này đang loạng choạng bước đi trên cây cầu độc mộc, nếu không cẩn thận sẽ rơi ngay xuống dòng nước chảy xiết dưới chân cầu.
"Người đâu, đưa Chu Minh đi".
Lý Mục ra lệnh, mấy người Ngụy Vô Ky liền kéo Chu Minh đi.
Chu Minh toàn thân toát mồ hôi lạnh, cố chịu đựng đau đớn, căm hận nhìn Tân Phượng Uyển: "Cô... Cô dựa vào đâu mà đi giúp một tên ở rể? Tần phủ các người không phải vẫn luôn coi thường hắn hay sao? Tân phủ các người, không một ai là..."
Chu Minh còn chưa nói xong thì Tân Phượng Uyển đã giơ tay tát mạnh vào mặt hắn: "Hỗn xược! Hôm nay vợ chồng ngươi tính kế với bổn tiểu thư! Nếu hôm nay danh tiết của ta mất hết thì mạng cả nhà ngươi cũng không đền được! Ta không giết cả nhà ngươi, ngươi nên dập đầu tạ ơn mới phải! Ngươi còn dám ở đây chất vấn chuyện ta và Tiêu Lâm?"
Cái tát này còn mạnh hơn cái tát hôm nay Tần Phượng Uyển tát Tiêu Lâm rất nhiều, Chu Minh này phải đau đến mức nào kia chứ!
Tiêu Lâm đưa tay sờ sờ mặt, ừm... rốt cục giờ hắn đã nhìn ra Tân phủ không ai không thuộc hàng quái vật.
Tân đại tiểu thư cắt mất cái đó của một quan tứ phẩm, còn đánh đập hắn. Giới quý tộc ở kinh thành này đúng là không có kẻ nào thiện lành.
Lý Mục hành lễ: "Tần tiểu thư, xin hãy bình tĩnh. Ta sẽ giao hắn cho Đình Uý xử trí. Đến lúc đó hình phạt cuối cùng sẽ được đưa ra".
Tân Phượng Uyển khinh thường hừ lạnh: "Đình Uý? Tống Trí là người phụ trách Đình Uý. Ông ta không phải là con chó trong tay Nguy giám quốc sao? Nếu Chu Minh được đưa đến đó, Tống Trí chắc chắn sẽ thiên vị! Liệu ông ta có trừng phạt hắn không?”
Chuyện triều chính mà Tân Phượng Uyển nói huych toẹt ra như vậy, Lý Mục chỉ đành nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tiểu thư, cẩn thận lời nói. Xin hãy yên tâm, có hạ
quan làm chứng, Chu Minh sẽ không thể trốn tội".
Thấy Tân Phượng Uyển vẫn không hài lòng, Tiêu Lâm đành nói: "Lý đại nhân, ông cứ đưa Chu Minh đi là được rồi".
"Không! Ta sẽ giết hắn ngay bây giờ!"
Chuyện xảy ra ngày hôm nay không được phép để người ngoài biết!
Chỉ có người chết mới giữ được bí mật!
Tân Phượng Uyển vung kiếm định giết Chu Minh, nhưng Lý Mục đã rút thanh Thái A ra và nói: "Tần tiểu thư! Hãy thận trọng! Xin hãy nghĩ cho Tần lão tướng quân! Tự ý giết quan nhân äắt sẽ gặp hoại Xin tiểu thư yên tâm, chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài, danh tiếng của tiểu thư sẽ không bị tổn hại".
Thật là một thanh kiếm tốt!
Lý Mục và Tân Phượng Uyển đối đầu nhau, sự chú ý của Tiêu Lâm đều dồn vào thanh kiếm này!
Ngoài kiến trúc, kiếm của nhà Ngụy cũng rất xuất sắc!
Chắc chăn nó cũng là do Dịch Vô Lí tạo ral
Tiêu Lâm tiến lên ngắm nghía thanh kiếm, đẩy Tân Phượng Uyển ra, không muốn để nàng làm vướng víu tay chân: "Lý đại nhân, thanh kiếm này rất tốt, không †ồi không tồi!"
"Tiêu Lâm! Ngươi! Ngươi dám đẩy ta!" Tân Phượng Uyển loạng choạng, tức giận hét lên.
"Lý đại nhân" Tiêu Lâm hành lễ: "Việc này cứ làm theo ý đại nhân, đưa Chu Minh tới Đình Uý. Nàng ta tính tình có chút ngang ngược, không hiểu chuyện triều chính nên mới rút kiếm chĩa vào ngài. Xin thứ lỗi!"
"Cáo từ, chúng ta chắc chắn còn gặp lại", Lý Mục cảm kích gật đầu, dù sao Tần Phượng Uyển cũng khó đối phó. Ông ta vẫy tay ra lệnh cho người của mình bế Chu Minh khốn khổ lên và rời đi.
Nguy Vô Ky quay người nhìn Tiêu Lâm rất lâu, tựa hồ vô cùng nghi hoặc: "Đại nhân, Bạch Khởi quả thực rất mạnh đúng như lời đồn. Mông Ngạo cũng rất mạnh".
"Ừm, tôi thấy rồi".
Hai người này mạnh hơn những hộ vệ bình thường.
Lý Mục trầm giọng nói: 'Họ may mắn đấy, Tiêu Lâm này là người tài hoa xuất chúng, không hề tầm thường. Có đức mà không có tài thì làm gì cũng khó, còn có tài mà không có đức thì ắt sẽ thành hậu hoạ".
Tiêu Lâm lúc này đang loạng choạng bước đi trên cây cầu độc mộc, nếu không cẩn thận sẽ rơi ngay xuống dòng nước chảy xiết dưới chân cầu.