Tống Trí hít một hơi lạnh, lúc này cơ thể ông ta nát bấy ngã xuống sàn, trên mặt đất cũng vương vãi đầy máu thịt của ông ta.
Tống Trí đau đớn về thể xác, còn tinh thần thì tuyệt vọng vì sống không được mà chết cũng chẳng xong.
Điều khiến ông ta suy nghĩ nhiều hơn là, tại sao?
Tại sao ông ta hét to và thảm thiết như vậy mà không có ai trong phủ chạy đến?
Tống Trí hỏi Tiêu Lâm, hắn không trả lời, Bạch Khởi cũng không trả lời.
Vì vậy Tống Trí lại gầm lên, nhưng Tiêu Lâm vẫn không trả lời, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.
Tống Trí quỳ xuống đất cầu xin Tiêu Lâm hãy để gia đình mình được sống, Tiêu Lâm càng cười to hơn.
'Tống Trí sửng sốt, tại sao lại cười? A, Tiêu Lâm lúc này chắc chắn đang sợ hãi!
Tiêu Lâm mới bước vào quan trường, chỉ là một quan thất phẩm nhỏ nhoi ở phủ ậy mà dám giết hại quan nhị phẩm. Cho dù Tiêu Lâm có giết được. Tống Trí như ý muốn, hẳn nhất định cũng sẽ phải chết! Vì thế Tiêu Lâm sợ đến phát điên, dùng tiếng cười để che đậy sự hoảng loạn và điên loạn cuối cùng của mình!
Tại sao người nhà ông ta lại không đến. Vì sao bốn ngày ông ta không lên triều mà không có ai đến tìm?
Phe Ngụy giám quốc có nhiều chức sắc và đồng sự như vậy, tại sao không có ai đến?
Tống Trí cũng giống như Tống Thiên Vấn, cho rằng Nguy giám quốc và nhà họ. Chu đối xử với mình khác với những người khác.
Trước khi chết, ông ta vẫn nghĩ rằng phe phái Nguy giám quốc sẽ hy sinh mạng sống để bảo vệ ông ta.
Tống Trí ngốc nghếch không biết mình chỉ là một trong chín vị Cửu khanh. Một Đình uý chết đi, phe phái Nguy giám quốc sẽ nhanh chóng chọn ra người khác ngồi lên vị trí này.
Dù sao giết chết Tân Bát Phương cũng không phải chuyện nhỏ, nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.
Và Tống Trí chính là ứng cử viên xuất sắc nhất và hợp lý nhất.
Tống Thiên Vấn vì Tiêu Lâm mà chết, Tống Trí không nén được nỗi đau mất con nên bắt đầu âm mưu sát hại Tiêu Lâm, không ngờ lại vô tình giết chết Tân Bát Phương.
Tiêu Lâm thậm chí có thể đoán được lý do và cách mà phe phái Nguy giám quốc sẽ dùng để giảo biện.
"Không... không phải như vậy..." Tống Trí lắc đầu, ông ta là Đình uý, ông ta đường đường là Đình uý kia mài!
"Bổn quan là...nhị phẩm!"
"Ta cùng Ngụy giám quốc có giao tình nhiều năm như vậy! Ngụy Thiên Thu vẫn luôn coi trọng ta! Ông ta làm sao có thể âm mưu hại ta?"
Tống Trí lắc đầu, không tin! Ông ta không thể tin được!
“Kỳ thực, vốn dĩ con trai ông sẽ không chết”, Tiêu Lâm cười lạnh nói:“Nhưng ngày hôm đó Chu Hành đã không ngừng xúi giục hắn ra tay, cho nên Tống Thiên Vấn mới ra mặt rồi nhận lấy kết cục đó”.
Không sai.
Ngụy giám quốc không tính kế mưu hại Tống Trí.
Từ lúc Tống Thiên Vấn chết, Tống Trí đã trở thành quân cờ trong mắt Ngụy. giám quốc.
Để lót đường cho Nguy giám quốc, Tống Trí đã hy sinh hết tính mạng người nhà, đúng là một kẻ trung nghĩa có thừa.
Tống Trí đau đớn về thể xác, còn tinh thần thì tuyệt vọng vì sống không được mà chết cũng chẳng xong.
Điều khiến ông ta suy nghĩ nhiều hơn là, tại sao?
Tại sao ông ta hét to và thảm thiết như vậy mà không có ai trong phủ chạy đến?
Tống Trí hỏi Tiêu Lâm, hắn không trả lời, Bạch Khởi cũng không trả lời.
Vì vậy Tống Trí lại gầm lên, nhưng Tiêu Lâm vẫn không trả lời, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.
Tống Trí quỳ xuống đất cầu xin Tiêu Lâm hãy để gia đình mình được sống, Tiêu Lâm càng cười to hơn.
'Tống Trí sửng sốt, tại sao lại cười? A, Tiêu Lâm lúc này chắc chắn đang sợ hãi!
Tiêu Lâm mới bước vào quan trường, chỉ là một quan thất phẩm nhỏ nhoi ở phủ ậy mà dám giết hại quan nhị phẩm. Cho dù Tiêu Lâm có giết được. Tống Trí như ý muốn, hẳn nhất định cũng sẽ phải chết! Vì thế Tiêu Lâm sợ đến phát điên, dùng tiếng cười để che đậy sự hoảng loạn và điên loạn cuối cùng của mình!
Tại sao người nhà ông ta lại không đến. Vì sao bốn ngày ông ta không lên triều mà không có ai đến tìm?
Phe Ngụy giám quốc có nhiều chức sắc và đồng sự như vậy, tại sao không có ai đến?
Tống Trí cũng giống như Tống Thiên Vấn, cho rằng Nguy giám quốc và nhà họ. Chu đối xử với mình khác với những người khác.
Trước khi chết, ông ta vẫn nghĩ rằng phe phái Nguy giám quốc sẽ hy sinh mạng sống để bảo vệ ông ta.
Tống Trí ngốc nghếch không biết mình chỉ là một trong chín vị Cửu khanh. Một Đình uý chết đi, phe phái Nguy giám quốc sẽ nhanh chóng chọn ra người khác ngồi lên vị trí này.
Dù sao giết chết Tân Bát Phương cũng không phải chuyện nhỏ, nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.
Và Tống Trí chính là ứng cử viên xuất sắc nhất và hợp lý nhất.
Tống Thiên Vấn vì Tiêu Lâm mà chết, Tống Trí không nén được nỗi đau mất con nên bắt đầu âm mưu sát hại Tiêu Lâm, không ngờ lại vô tình giết chết Tân Bát Phương.
Tiêu Lâm thậm chí có thể đoán được lý do và cách mà phe phái Nguy giám quốc sẽ dùng để giảo biện.
"Không... không phải như vậy..." Tống Trí lắc đầu, ông ta là Đình uý, ông ta đường đường là Đình uý kia mài!
"Bổn quan là...nhị phẩm!"
"Ta cùng Ngụy giám quốc có giao tình nhiều năm như vậy! Ngụy Thiên Thu vẫn luôn coi trọng ta! Ông ta làm sao có thể âm mưu hại ta?"
Tống Trí lắc đầu, không tin! Ông ta không thể tin được!
“Kỳ thực, vốn dĩ con trai ông sẽ không chết”, Tiêu Lâm cười lạnh nói:“Nhưng ngày hôm đó Chu Hành đã không ngừng xúi giục hắn ra tay, cho nên Tống Thiên Vấn mới ra mặt rồi nhận lấy kết cục đó”.
Không sai.
Ngụy giám quốc không tính kế mưu hại Tống Trí.
Từ lúc Tống Thiên Vấn chết, Tống Trí đã trở thành quân cờ trong mắt Ngụy. giám quốc.
Để lót đường cho Nguy giám quốc, Tống Trí đã hy sinh hết tính mạng người nhà, đúng là một kẻ trung nghĩa có thừa.