Tiêu Lâm, Bạch Khởi và A Thạch ngồi vào một bàn, gọi một ít đồ ăn thức uống rồi cùng những người khác chờ đợi công bố kết quả.
"Ôi chao, chưa bao giờ cược thẳng lại dễ đến thế, mấy người thấy tôi nói phải không?"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Đám người xung quanh tranh thủ chuyện phiếm trong lúc chờ đợi, họ không hề quan tâm đến sự có mặt của Tiêu Lâm. Họ thậm chí kể đi kể lại những câu chuyện làm nhục Tiêu Lâm, thỉnh thoảng lại cười phá lên.
"Nếu như ta là hẳn, sống như vậy ở Tân phủ thì thà làm một con chó luôn cho rồi!"
"Ha ha ha! Chó còn tốt hơn hẳn ta. Ta nói cho huynh biết, Tần đại tiểu thư không dám cho hắn chạm vào người. Thật là kinh tởm!"
"Đúng đúng đúng, mới kết hôn không lâu đã bị Tân gia đuổi ra ngoài, xem ra là khinh hắn ra mặt!"
"Một cử nhân không có tài cán thì làm được trò trống gì? Quan trọng là, hắn còn nghèo nữa! Tân đại tiểu thư sao không chê hắn cho được? Tần đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, những món đồ giá dưới năm mươi lượng bạc, nàng ta đều không thèm dùng! Bãi nước bọt nàng †a nhổ ra, có khi Tiêu Lâm kia còn phải liếm lại! Ha hai!"
"Đắt vậy sao? Đúng là người giàu có khác Họ trò chuyện rôm rả, lại còn vô cùng thích thú.
A Thạch ở bên cạnh có chút xấu hổ nói: "Đại ca, hay là chúng ta ra ngoài hít thở chút không khí trong lành trước đã? Đám người này nói chuyện khó nghe quái"
"Ngồi xuống, ăn đi, ăn đi, ăn đi" Tiêu Lâm thản nhiên ấn A Thạch ngồi xuống. Mấy lời bàn ra tán vào này thì có nghĩa lý gì? Những lời nói đó đâu thể giết người.
Khi danh sách được công bố, hẳn sẽ là người giàu nhất Đại Ngụy.
Tiêu Lâm nhai đậu phộng, hỏi: "Bạch Khởi, nếu có tiền thì ngươi muốn làm gì?"
Tiền?
Bạch Khởi chớp mắt nghỉ hoặc, thân là hộ vệ, những thứ hắn có được đều là do chủ nhân ban cho. Dù được chủ nhân cho tiền, hẳn cũng sẽ giữ gìn cẩn thận chứ không dám sử dụng bừa bãi.
"Lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi muốn một lượng bạc đó để làm gì?"
Tiêu Lâm chưa bao giờ hỏi hắn vấn đề này, đôi khi anh hùng hảo hán cũng bị một đồng xu làm khó dễ là chuyện thường tình. Nhưng Tiêu Lâm phát hiện Bạch Khởi khi giết người rất có khí thế, nhưng bình thường hắn rất trầm mặc như thể trong lòng còn có khúc mắc.
Nếu không giải quyết khúc mắc này thì làm sao Tiêu Lâm và Bạch Khởi có thể hoàn toàn hiểu nhau? Trên chiến trường, sự thấu hiểu ngầm giữa đồng đội là một trong những vũ khí thần kỳ để giành chiến thắng, chỉ kỹ năng thôi thì chưa đủ.
Ánh mắt Bạch Khởi thoáng chút do dự, tựa hồ có chút xấu hổ.
Tiêu Lâm bình tĩnh nói: “Bạch Khởi, anh hùng không hỏi xuất thân. Nửa giờ sau, ngươi sẽ là người giàu nhất toàn Đại Ngụy. Những người bây giờ đang chế nhạo ta mà ngươi nhìn thấy, mặc kệ quần áo của bọn họ sang trọng đến đâu, trong tay có bao nhiêu tiền thì trong nửa giờ nữa họ cũng sẽ thua kém ngươi".
Bạch Khởi sững lại, A Thạch thì chảy nước miếng, xem ra đại ca nhất định sẽ chiếm được vị trí đầu bảng!
"Ta chỉ muốn biết, ngươi muốn tiền để làm việc gì?” Tiêu Lâm nhai đi nhai lại một hạt lạc: “Vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không gọi là vấn đề. Nói cho ta biết,
ngươi muốn tiền để làm gì?”
Thứ mà Tiêu Lâm nói không phải vấn đề, đối với Bạch Khởi lại là vấn đề lớn.
Bạch Khởi cúi đầu thấp giọng nói: "Thưa chủ nhân, là để nuôi người khác…"
"Huynh có vợ con sao?" A Thạch sửng sốt, cậu ta chưa từng nghe Bạch Khởi nói hắn có gia đình!
"Không".
Giọng nói của Bạch Khởi càng trở nên trầm hơn, người mà hẳn nuôi là những người giống như hắn.
Là nô lệ Côn Luân giống hẳn.
Vào thời nhà Ngụy, có hàng vạn người như vậy. Trong số nô lệ Côn Luân, có rất nhiều trẻ em không có cái ăn.
Bạch Khởi từ nhỏ đã đi xin ăn, ăn cơm thừa cơm vãi mà lớn. Không ít nô lệ Côn Luân cũng giống như hắn, sau khi lớn lên khỏe mạnh thì ra ngoài kiếm tiềm, kiếm được tiền thì đem đi mua đồ ăn chia cho những người giống như mình.
Nô lệ Côn Luân là tầng lớp dưới đáy xã hội nhà Ngụy, bọn họ muốn kiếm miếng cơm không phải là dễ. Có nhiều khi, Bạch Khởi vì miếng cơm mà vỡ đầu chảy máu là chuyện bình thường.
Trước khi hắn gặp Tiêu Lâm, chuyện như thế ngày nào cũng xảy ra. Từ khi đi theo Tiêu Lâm, mỗi tháng hẳn đầu có năm mươi lượng bạc, toàn bộ s: n đó dùng để mua lương thực, phân phát cho nô lệ Côn Luân khác, mỗi tháng túi tiền của hẳn đều sạch sẽ.
"Được rồi, ta hiểu rồi", Tiêu Lâm gật đầu, vỗ nhẹ vào vai hắn: "Đại ca đây sẽ cho các huynh đệ trải nghiệm cảm giác giàu lên sau một cái chớp mắt!"
"Đã có kết quả! Đã có kết quả!”
Đúng lúc này, người giúp việc được Tụ Bảo Phường phái đi nghe công bố kết quả thi đã quay lại.
Cậu ta vội vã chạy vào.
Vẻ mặt cực kỳ không vui.
Chủ sòng bạc liếc nhìn Tiêu Lâm vẫn đang ung dung ngồi đó thì tim đập thình thịch, lo lắng hỏi: "Ai! Người đứng đầu bảng là ai?"
Mọi người đều mong chờ, ai nấy há miệng khô khốc!
Chỉ cần không phải Tiêu Lâm là được!