Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tinh thạch ẩn chứa bên trong mạch khoáng tinh thạch dày đặc với từng độ cao kinh người! Khó trách Âu Dương gia coi trọng nơi này như thế, Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng.

Nói như vậy, mạch khoáng tinh thạch cũng có sản lượng phân chia cao thấp. Sản lượng mạch khoáng của Âu Dương gia này có chút cao kinh người!

Thậm chí làm cho người ta có một loại cảm giác nơi này chính là một kho bảo tàng cất giấu tinh thạch!

Lúc này, cô bé đưa cơm đi đến bên người Lăng Tiêu, hạ giọng nói :

-Tiểu Hắc quản lý, chúng ta cần phải đi rồi.

-Ừ

Lăng Tiêu vừa quay đầu lại, phát hiện những thợ mỏ này đều dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn mình, trong đó có đủ loại hàm ý cảnh giác. Trước đây trong quặng mỏ gặp chuyện không may, hơn phân nửa quản lý tham lam không chịu mình có liên quan, có vài thời điểm thậm chí quản lý rõ ràng bức bách những thợ mỏ khai thác tinh thạch. Dần dần, những thợ mỏ này đều hiểu được điều cốt lõi, vừa nhìn thấy quản lý có dấu hiệu gì, đều chỉ mong cách xa một chút. Tinh thạch tuy rằng vô giá, nhưng dù sao cũng phải có mạng dùng mới được.

Lăng Tiêu gật gật đầu, không nói gì, trực tiếp đi đưa cô bé đưa cơm trở về. Vì muốn xóa bỏ nghi ngờ của những người này, từ nay về sau Lăng Tiêu cũng không muốn đi tới quặng mỏ.

Lỗ Văn cười nhạo Lăng Tiêu :

-Thế nào? Tiểu Hắc huynh đệ, ta đã nói rồi, đi tới chỗ đó một lần, chắc chắn ngươi sẽ không muốn đi lần thứ hai!

Lăng Tiêu cười cười, không nói gì.

Cô bé đưa cơm cũng không vì lời nói của Lăng Tiêu mà có chút thay đổi gì. Lăng Tiêu nhìn thấy nàng mỗi ngày đẩy xe, kéo cái giỏ to lớn kia, chậm rãi đi xuống vách núi. Mỗi khi gặp mưa đầy trời, thấy nàng cố sức đẩy, Lăng Tiêu cũng đi tới giúp một tay, khiến cô bé bình thường này, sinh ra hảo cảm không ít với quản lý Lăng Tiêu

Lăng Tiêu cũng chỉ có một loại thương tiếc phát ra từ nội tâm đối với cô bé đưa cơm này.

Nơi này tuy là Thánh Vực, nhưng theo nhận xét của Lăng Tiêu, chỉ cần nơi nào có người thì cũng không khác nhau lắm, có tranh chấp lợi ích và yêu hận tình cừu. Ngược lại với trong quặng mỏ này, bởi vì đoạn tuyệt với thế nhân nên càng có vẻ tiếp cận với cuộc sống người thường. Thậm chí so với hoàn cảnh trước đây của Lăng Tiêu thì càng bình thường hơn.

Mỗi ngày hắn nhìn thấy cô bé đưa cơm từ sớm đến tối. Nào là chẻ củi, nấu cơm, đưa cơm, giặt giũ , may vá áo cho những thợ mỏ cực kỳ dơ bẩn... Tóm lại, không lúc nào rảnh rỗi tay chân.

Thật sự là một cô bé giản dị thiện lương tới cực điểm nhỉ! Lăng Tiêu cảm thán trong lòng: Nàng không có dung mạo tuyệt thế, không có suy ngĩ khôn khéo, không có mồm miệng lanh lợi ... Càng không có bản lĩnh mạnh mẽ quá.

Nàng chỉ có một tấm lòng thiện lương đơn thuần!

Cô bé này khiến Lăng Tiêu không hiểu sao mà nhớ tới Nha Nha, nghĩ đến trong khoảnh khắc mình phi thăng, tình cảnh Nha Nha xuất hiện khiến Lăng Tiêu ấm áp trong lòng.

Vì thế, cứ như vậy, mỗi ngày Lăng Tiêu ngồi ở trước cửa phòng của mình, nhìn cô bé đưa cơm có cuộc sống vội vã, nháy mắt thần sắc không ngừng suy nghĩ, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười. Tới bây giờ hắn thậm chí cũng không biết tên của cô bé đưa cơm này, thậm chí không giống như trước đây khi đối mặt Nha Nha, muốn thay đổi cuộc sống của nàng.

Bởi vì Lăng Tiêu đột nhiên hiểu được một đạo lý, cô bé đưa cơm này, theo nhận xét của mình là rất vất vả, thậm chí bị những lão bà làm cơm cố ý ức hiếp, nhưng ở trong lòng của nàng, lại cho rằng cuộc sống như vậy là quá tốt! Quá hạnh phúc!

Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, mà hạnh phúc ở trong lòng một ngàn người thì sẽ có một ngàn loại đáp án!

Đúng vậy, hạnh phúc của mỗi người đều không giống nhau!

Cô bé đưa cơm có thể giống Nha Nha, cho Lăng Tiêu một loại cảm giác tâm linh an bình, khiến lòng Lăng Tiêu có thể quên hết mọi thứ, hoàn toàn an tĩnh lại, hồi tưởng kiếp trước với kiếp này, có thể giống như hiện giờ, tiếp cận cuộc sống như người thường, trải qua những ngày bình thường, có lẽ đây là lần đầu tiên!

Lăng Tiêu chậm rãi nhắm hai mắt lại, Đại Tự Tại Tâm Kinh chậm rãi vận chuyển ở trong lòng.

Đạo gia cũng được, Phật gia cũng được. Lúc này ở trong lòng Lăng Tiêu, hoàn toàn hóa thành một ký hiệu! Luyện công là vì cái gì? Trường sinh lại là vì cái gì?

Thực lực mạnh mẽ trở lại, chung quy cũng tránh không được hai chữ " danh lợi "!

Nhìn chung những gia tộc cường đại trong Thánh Vực, mấy ngày nay Lăng Tiêu nghe Lỗ Văn nói không ít về một số gia tộc lớn trong Thánh Vực, đương nhiên, ở trong mắt Lỗ Văn, Nam châu ... Sẽ đại biểu cho toàn bộ Thánh Vực!

Bởi vì Thánh Vực quá lớn, lớn đến nỗi mọi người không có ấn tượng, gần như chín trong mười người, từ lúc mới sinh đến nay cũng chưa thể đi khắp Nam châu của Thánh Vực. Về phần Đông châu, Tây châu, Bắc châu và Trung Châu ... Đối với bọn họ mà nói, đó bất quá chỉ là dấu ấn thôi!

Những gia tộc này, bao gồm Âu Dương gia đang coi mình là địch này, theo nhận xét của Lăng Tiêu, kỳ thật không có gì khác với những quý tộc ở Nhân giới. Nếu nói tới khác nhau, quý tộc thì tranh giành hoàng kim, còn những gia tộc kia thì tranh giành tinh thạch, không hơn!

Thánh Vực lại không giống như Nhân giới, có một đế vương quản lý cả nước, còn những gia tộc, thế lực lớn cũng cực kỳ khổng lồ!

Giống như Âu Dương gia này, sau khi Lăng Tiêu nghe Lỗ Văn nói mới hiểu được, đến tột cùng mình đã trêu chọc gia tộc nào. Đồng thời cũng âm thầm cười khổ.

Âu Dương gia ở trung bộ của Nam chân Thánh Vực, được xưng là một đội quân được hình thành từ vạn vũ giả có cảnh giới Kiếm Thánh! Đương nhiên, con số này là phô trương thanh thế hay là rút ngắn bớt lại thì không thể hiểu hết. Nhưng phạm vi thế lực của Âu Dương gia lại lớn hơn gấp ba lần thời kì Lăng Tiêu ở Nhân giới trong Đế quốc Lam Nguyệt! quyền thế nắm giữ của Gia chủ Âu Dương Thiên Phong của Âu Dương gia, còn phải lớn hơn rất nhiều so với quốc vương của Nhân giới! Ở trong phạm vi thế lực của Âu Dương gia, lời nói của lão chính là mệnh lệnh! Nói như vậy cũng không chút quá đáng nào!

Thử tưởng tượng những thợ mỏ này, thậm chí bao gồm những quản lý trông coi, kính sợ Âu Dương gia chủ phát ra từ nội tâm ... Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở dài một hơi: Thói quen thật đúng là một loại đáng sợ!

Lúc trước khi Lăng Tiêu ở Tu Chân Giới, đã từng nghe sư phụ nói qua một câu: Người sống bằng một hơi thở! Mà rất hiển nhiên, hiện tại đại đa số người bên mình, dường như đã hoàn toàn quên những lời này! Hoặc là nói... Bọn họ căn bản là chưa từng nghe qua.

Bên trong Thánh Vực, số lượng mạch khoáng tinh thạch rất nhiều, nhưng trên thực tế một khi phát hiện thì sẽ dẫn tới một hồi tranh đấu ác liệt. Cuối cùng lại được thế lực chiến thắng sau cùng chiếm cứ.

Những gia tộc có được mạch khoáng thì phát triển nhanh chóng. Đồng thời, cũng sẽ mưu đồ thao túng, không ai không thích tài nguyên trong tay mình nhiều. Cho nên, giống như gia chủ Âu Dương Thiên Phong của Âu Dương gia, vẫn còn có thời gian không ngừng nghĩ về phái Thiên Sơn, tiếp giáp thế lực của Âu Dương gia. Dạng khoáng mạch tinh thạch nhỏ trong tay bọn họ lại sản xuất ra trung phẩm tinh thạch trở lên với tỷ lệ cực cao!

Âu Dương Thiên Phong thèm nhỏ dãi đã lâu lắm rồi!

Khi Lỗ Văn nói những lời này, trên mặt còn lộ ra nỗi niềm khát khao, nói:

-Nếu gia chủ có thể chiếm được mạch khoáng của phái Thiên Sơn, chúng ta cũng sẽ giống như nước lên thì thuyền lên vậy, lần hành động này sẽ khiến chúng ta trở thành thế lực cùng cấp với Mộ Dung gia và Nam Cung gia!

Lăng Tiêu hỏi:

-Những người đó có liên quan gì với chúng ta chứ?

-Ta nói cho huynh đệ, ta không biết ngươi thật sự không hiểu, hay là giả ngu với ta chứ?

Lỗ Văn lộ ra dáng vẻ chờ mong, chỉ vào Lăng Tiêu nói:

-Thế lực Âu Dương gia hùng mạnh, đối với ngươi và ta thì chỗ tốt thật sự không cần nói cũng biết! Tuy nói như thế, nhưng hiện tại khi chúng ta thấy người của Mộ Dung gia hoặc là Nam Cung gia, bất luận là người đó là cái gì, cho dù chỉ là một tên đầy tớ thấp kém nhất, chúng ta cũng không thể trêu chọc vào, và cũng phải né tránh qua một bên, nhường đường cho người ta! Nếu như thực lực của chúng ta cùng cấp bậc với bọn họ. Hừ, đến lúc đó, khi nhìn thấy người của hai gia tộc đó, ngươi nói xem, ngươi sẽ làm sao?

Lăng Tiêu nói:

-Không cần nhường đường cho bọn chúng đúng không?

-Thì đúng là như thế chứ!

Lỗ Văn làm ra dáng ngươi thật thông minh, vỗ vỗ bả vai Lăng Tiêu, nói :

-Tiểu Hắc này, đạo lý này kỳ thật rất đơn giản, về sau ngươi chậm rãi có thể tự nếm thử. Lúc nào... Ta có thể nhảy vào vị trí của Tôn quản lý thì đó mới gọi là hoàn mỹ!

Gã Lỗ Văn này nói chuyện có chút trực tiếp, cũng có lẽ dáng vẻ lúc này của Lăng Tiêu khiến người ta có cảm giác rất an toàn. Dù sao cái gì Lỗ Văn cũng có thể nói cho Lăng Tiêu.

Thậm chí ngay cả chuyện vô cùng dâm đãng của của gã mập Tôn quản lý có được cảnh giới Kiếm Thần bậc cao, Lỗ Văn đều nói cho Lăng Tiêu, còn nói với một giọng điệu hoài nghi: Hắn béo như vậy, thứ đó có thể dùng được sao?

Khiến Lăng Tiêu ngoại trừ cảm thấy Lỗ Văn vô cùng nhàm chán, cũng không có nói lời khác.

Thời gian rất yên bình, Lăng Tiêu cũng hết sức hưởng thụ loại yên bình này, nói đến thì cảm thấy buồn cười, mình đi vào thế giới này đã được một đoạn thời gian yên bình, không ngờ lại tránh khỏi tai mắt của cừu gia! Cũng không biết sau này nếu như gia chủ Âu Dương gia biết chuyện này, không biết lão có tức giận đến hộc máu không?

-Lại giúp bọn hắn giặt quần áo sao?

Lăng Tiêu uể oải tựa lưng vào một chiếc ghế mây, như con mèo híp mắt phơi nắng, nhìn cô bé đưa cơm ôm một đống quần áo dơ bẩn đi qua, cười tủm tỉm hỏi.

Cô bé đưa cơm hơi đỏ mặt gật gật đầu, sau đó nhẹ giọng hỏi:

-Ngài ... Ngài cũng cần giặt quần áo sao?

Nói xong lại cảm thấy có chút đường đột, tiểu Hắc đại nhân dường như rất sạch sẽ, nói không chừng người ta hiềm vì mình giặt không được sạch sẽ lắm, vì thế băn khoăn đứng ở đó, lại bổ sung thêm một câu:

-Tôi muốn nói, một mình tôi sẽ giặt cho người.

-Ha ha.

Lăng Tiêu nhìn cô bé bình thường này, cười nói:

-Cảm ơn cô, nếu tôi có quần áo bẩn, nhất định sẽ gọi cô tới giúp!

-Điều đó tốt lắm, tôi đây đi!

Cô bé đưa cơm ôm một đống quần áo lớn, cũng chạy như bay.

Lăng Tiêu nhìn bóng dáng cô bé thanh xuân, trên mặt lộ ra vẻ cười, mỗi một lần nhìn thấy cô bé bình thường này, cũng khiến tâm tình hắn tốt và hạ xuống, khiến Lăng Tiêu có thể tạm buông ra ân oán tình cừu mình có được đã nhiều năm. Cứ như vậy, cũng không nghĩ điều gì, chỉ lặng lẽ mang theo.

Đạo pháp tự nhiên, thẳng cho tới hôm nay, Lăng Tiêu mới hoàn toàn hiểu ra hàm ý của những lời này. Tự Nhiên, không phải cũng không làm gì, càng không phải đi vào trong rừng rậm cảm ngộ, mà thực sự làm cho tâm mình trở nên bình tĩnh, chỉ có khi tâm thực sự bình tĩnh trở lại thì mới có thể cảm ngộ được thiên đạo khó lường kia, mới có thể khiến đạo tâm của mình trở nên kiên cố hơn!

-Làm sao vậy Tiểu Hắc huynh đệ, ngươi coi trọng nàng sao?

-Giọng nói Lỗ văn vang lên khắp mọi nơi.

Lăng Tiêu hơi hơi chau mày, từ trong loại cảm giác yên lặng thoát ra, cười cười một cách chân thật:

-Có chuyện gì?

Lỗ Văn không true chọc Lăng Tiêu, mà khẽ thở dài một tiếng, nói:

-Huynh đệ, ta khuyên ngươi đừng có tâm tư này, Tôn quản lý đã nhìn trúng cô bé này mà cũng không phải là mới đây đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK