Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thượng Quan giáo sư đã thất bại!

Gần như tất cả học viên của Học viện Đế quốc không kìm được mà nhắm mắt lại. Bởi vì bọn họ đều sợ phải thấy cái cảnh ngọc nát hương tan bi thảm kia. Dạ Kiêu kia là loại người hung ác vô tình, làm gì có chuyện nương tay.

Dạ Kiêu mỉm cười, hắn chuẩn bị hù dọa Thượng Quan Vũ Đồng một phen. Có thể khuất phục một mỹ nữ vô cùng cao quý như thế này dưới kiếm của mình làm hắn cảm thấy như làm được một chút thành tựu.

Bên kia Đại Hổ thở hổn hển. Hắn cảm thấy mùa xuân của mình đang tới. Thủ lĩnh đã từng nói, sẽ cấp thiếu nữ kia cho hắn làm vợ. Trời ơi, có thể ngủ với ả đó một lần, giảm thọ mười năm cũng nguyện ý. Nghĩ như vậy, Đại Hổ thậm chí không còn cảm thấy tay mình đau nữa, có thể lấy được nữ nhân này, đứt một tay cũng đáng giá!

Có sát khí!

Tuy rằng đang đắc ý, Dạ Kiêu cũng không buông lỏng cảnh giác. Ai biết được bên trong đám người Đế quốc Học viện này có ẩn tàng cao thủ hay không? Trong giây lát, một đạo sát khí hùng mạnh vây quanh hắn, làm Dạ Kiêu lạnh xương sống, không kìm được rùng mình một cái!

Hắn thậm chí không dám quay đầu lại. Hắn sợ. Hắn sợ mình vừa động, kiếm của đối phương nhất định không chút nhân nhượng đâm thủng tim hắn.

Đã hơn mười năm rồi hắn không gặp loại cảm giác này. Khi đó hắn còn là một gã Đại Kiếm Sư, gặp một cao thủ thần bí. Bây giờ nghĩ lại, tu vi của cao thủ kia có lẽ là Kiếm Tông. Chỉ cần một ánh mắt đã làm hắn như đang rơi vào động băng.

Hôm nay, loại cảm giác này không ngờ lại xuất hiện!

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lăng Tiêu từng bước một bước ra. Hắn đi rất chậm, dường như mỗi bước đếu vô cùng tốn sức. Tất cả học viên Học việc Đế quốc đều nghĩ Lăng Tiêu điên rồi. Ngay cả Isa luôn tín nhiệm Lăng Tiêu đến mức gần như mù quáng lúc này cũng không đứng ở bên cạnh Lăng Tiêu mà chỉ hô ở phía sau:

- Lăng Tiêu ca ca, huynh mau quay lại đi, bên đó nguy hiểm lắm!

Ngay cả Mary, vẫn luôn thấy Lăng Tiêu chướng mắt, cũng không kìm được hô to:

- Tên điên kia! Hạng rác rưởi như ngươi đến xem náo nhiệt làm gì chứ?

Rất nhiều người quay lại nhìn Mary. Mary vô cùng tự nhiên nói:

- Ta chỉ nói sự thật thôi mà!

Tạ Hiểu Yên cũng đang ẩn trong đám học viên. Vốn dĩ khoảng cách giữa các nhóm không quá xa, chỉ cần có nguy hiểm có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Vẻ mặt Tạ Hiểu Yên vô cùng phức tạp nhìn về phía bóng người có chút gầy yếu đang chậm rãi bước từng bước một về phía hắc y nhân đang chỉ mũi kiếm vào yết hầu Thượng Quan giáo sư. Nàng vẫn không hiểu, tất cả mọi chuyện vì sao lại như vậy, vì cái gì mà hắn đột nhiên thay đổi thành một người dường như khác hẳn. Một thân thực lực kỳ lạ của hắn rốt cục là từ đâu mà có?

Hắn không phải là Lăng Tiêu? Trong lòng Tạ Hiểu Yên bỗng nhiên xuất hiện ý niệm đó. Cũng gần như ngay lập tức, nàng cảm thấy mình thật hồ đồ. Hắn không phải Lăng Tiêu còn có thể là ai đây? Hôm đó, thấy Lăng Tiêu đánh bại Tần Khang vô cùng thoải mái, từ bộ pháp nhìn như vô cùng hỗn loạn của Lăng Tiêu, Tạ Hiểu Yên hiểu ra được rất nhiều chuyện.

Nàng được mang danh thiên tài, cũng không phải là danh hão!

Tạ Hiểu Yên nhìn ra được, đó nhất định là một công pháp nào đó. Tuy lúc đó Lăng Tiêu không sử dụng kiếm, Tạ Hiểu Yên cũng có thể khẳng định, Lăng Tiêu tát Tần Khang chính là dùng kiếm kỹ!

Mặc dù, kiếm kỹ này nàng chưa bao giờ gặp qua, cũng chưa bao giờ nghe nói trong thiên hạ có một thứ kiếm kỹ và bộ pháp khủng bố thế, không ngờ có thể làm cho một Kiếm Thị bậc năm đả bại một gã Kiếm Sư bậc sáu mà không sợ hãi chút nào.

Đây mới chính là điều làm Tạ Hiểu Yên lo lắng. Nàng có thể khẳng định rằng, Lăng Tiêu đã sớm không còn là Lăng Tiêu ôm một khối tình si với nàng trong quá khứ nữa. Hơn nữa, ngày đó hắn còn lạnh lùng bảo với nàng rằng một ngày nào đó sẽ trả lại cho nàng tất cả những gì nàng đã gây ra. Hắn hiện tại rõ ràng có thể đả bại mình. Mặc dù ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng Tạ Hiểu Yên không thể không thừa nhận, mình và Tần Khang giao thủ, ai thắng ai thua còn khó nói. Nhưng Lăng Tiêu lại có thể dễ dàng đánh bại Tần Khang.

Ai cao ai thấp, liếc mắt một cái cũng biết!

Một người có tiềm lực vô tận như vậy, còn ẩn chứa vô số bí mật, lại trở thành địch nhân của Tạ Hiểu Yên, hơn nữa tất cả còn do chính tay mình làm ra. Nếu không phải nàng bày ra quá nhiều việc, bây giờ đứng ở bên cạnh Lăng Tiêu sẽ là nàng, Tạ Hiểu Yên, chứ không phải là Isa.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới đêm sau ngày từ hôn, phụ thân nàng có chút buồn khổ nói với nàng rằng:

- Người bị Thiên Mạch nhất định là rác rưởi sao? Nhìn lại thừa tướng Constantine đi. Hiểu Yên, con tuỳ hứng quá rồi, xem thường thiên hạ quá rồi.

Lúc ấy Tạ Hiểu Yên bỏ ngoài tai những lời nói đó của phụ thân. Lúc ấy nàng còn đang tận hưởng cảm giác tự do khoái hoạt. Mười mấy năm gông xiềng, rốt cuộc cũng được giải thoát. Nàng phải chứng minh cho mọi người thấy, nữ nhân không hề kém nam nhân.

Mấy ngày hôm trước, nàng vốn định giết tên Tần Khang làm nhục mình, nhưng sau khi tát hắn một cái liền đổi ý. Nếu có thể giao hảo với gia tộc Tử Kinh Hoa, trở thành hôn thê của Tần Khang, đương nhiên, chỉ là hữu danh vô thực, nếu quả như vậy, Tạ Hiểu Yên có thể hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của Lăng Tiêu ám ảnh trong lòng.

Về phần Tần gia có thể được cái gì? Chuyện đó còn phải xem Tạ Hiểu Yên, nàng tin tưởng vào mị lực của mình.

Kết quả, lại thất bại. Nam nhân bị đánh thành đầu heo kia không ngờ kiêu ngạo cự tuyệt nàng, thậm chí còn không cho nàng cơ hội nói tiếp, nghênh ngang mà đi.

Câu nói của Tần Khang như một gáo nước lạnh hắt vào mặt Tạ Hiểu Yên.

“Ta không thích loại nữ nhân như ngươi.”

Tên nam nhân vừa mới bị đánh đến tan tành mây khói trước mặt Lăng Tiêu, mất tất cả tự tôn, phong độ, mặt mũi, kiêu ngạo, không ngờ có thể kiêu ngạo nói ra câu nói kia với mình. Còn nữa, ánh mắt mắt khinh miệt của hắn lúc đó làm cho Tạ Hiểu Yên gần như phát điên.

Quý tộc! Quý tộc chết tiệt! Ta nhất định phải trở thành một người cao cao tại thượng, dẫm nát tất cả đám quý tộc chết tiệt này dưới chân.

Lại nhìn Lăng Tiêu đang bước từng bước một về phía hắc y nhân, Tạ Hiểu Yên bỗng nhiên có cảm giác thoải mái. Trả thù thì trả thù, ta sợ ai chứ!

………

Vốn dĩ tâm trạng đã chìm đến đáy, Thượng Quan Vũ Đồng bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng mở to mắt. Thấy kiếm của Dạ Kiêu đang trỏ vào yết hầu của mình, nhưng trên kiếm không cảm nhận được chút sát khí nào, không một chút nào.

Mà trong mắt Dạ Kiêu lại tràn đầy hoảng sợ. Tại sao một người đang chiến thắng, khống chế địch nhân hoàn toàn lại bị dọa đến choáng váng như thế?

Thượng Quan Vũ Đồng nhìn ra phía sau Dạ Kiêu, thấy một thiếu niên đang nện từng bước rất kỳ lạ. Mỗi một bước dường như đều là cố hết sức, nhưng ánh mắt vẫn kiên định hướng về bên này. Liễu kiếm trong tay dựng thẳng tắp làm cho người ta có cảm giác chỉ cần chạm nhẹ sẽ gãy.

Trong mắt Thượng Quan Vũ Đồng xuất hiện một tia sáng kì dị, rồi dịu xuống dần.

Tiêu Lâm nhìn theo bước chân của Lăng Tiêu, càng xem càng kinh hãi, dường như nắm bắt được cái gì đó, lại dường như không thể tìm ra chút dấu vết nào. Dần dần chướng ngại vây khốn hắn đã lâu đột nhiên đột phá, làm hắn ngạc nhiên vui mừng đến độ thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời thét dài.

- Ngươi bại!

Lăng Tiêu đi đến sau lưng Dạ Kiêu, trầm giọng nói. Nếu lúc này, Dạ Kiêu quay đầu lại, hắn chắc chắn không do dự chém một kiếm.

Nhưng mà, hắn không dám!

- Kiếm ý!

Dạ Kiêu run run nói. Thanh kiếm trong tay rốt cuộc cầm không nổi, keng một tiếng rơi trên mặt đất, cả người không còn chút chiến ý.

Sắc mặt Lăng Tiêu tái nhợt, hướng về phía Thượng Quan Vũ Đồng há miệng, phun ra một bụm máu tươi. Hắn lại mỉm cười, quay đầu nhìn Dạ Kiêu đang kinh hãi sững sờ nhìn mình trân trối, chật vật nói:

- Ngươi nếu bái ta làm thầy, ta sẽ dạy ngươi kiếm ý!

Nói xong, không đợi Dạ Kiêu kịp phản ứng, hai mắt nhắm nghiền, hoàn toàn hôn mê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK