Từ chỗ bóng tối phía sau ma thú hùng mạnh ùn ùn như sóng thủy triều bình thường tràn ra, rống giận, rít gào, bầy đàn vô số ma thú phóng vọt tới đám Kiếm Hoàng đang chém giết. Hơn nữa, điểm chết người chính là: những con ma thú bậc cao đó giống như là điên cuồng rồi, đồng loạt phóng tới chính là công kích đủ loại nguyên tố!
Băng tiễn, binh khí, hỏa cầu, hỏa xà, chông đá, đá tảng... ùn ùn che trời phủ đất, hơn nữa, những nguyên tố công kích này lại không giống như những thứ hỏa cầu đá tảng các loại bình thường không có sức uy hiếp đối với võ giả bậc cao. Mà những nguyên tố ma thú phát ra công kích đó, không xen lẫn chút tạp chất nào, lực lượng nguyên tố thật lớn, đến ngay cả cường giả Kiếm Hoàng cũng không dám đón đỡ!
Lăng Tiêu hai mắt sáng như ánh đèn, tại cảnh vật tối đen như mực này cũng không bị ảnh hưởng chút nào, dẫn Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng dùng tốc độ cực nhanh phóng chạy về một hướng. Tên đệ tử Cổ gia kia, mới vừa chạy theo Lăng Tiêu bọn họ mấy bước, lại bị Tần Chiêu Nhiên chộp lấy vạt áo lôi trở lại.
Ba người thực lực yếu kém kia chạy đi đâu thì chạy, chết sống Tần Chiêu Nhiên cũng không hề quan tâm. Nhưng gã đệ tử Cổ gia này, một là: chỗ dựa lớn nhất giúp bọn hắn có thể rời khỏi nơi này, hai là: tất cả mọi người đều nhìn thấy gã đệ tử Cổ gia cùng theo chân bọn họ tới đây, nếu như hắn chết ở chỗ này, Tần gia đúng thật sẽ hết đường chối cãi. Tương lai Tần gia có thể sẽ làm chủ thiên hạ, nhất thống môn phái thế gia ẩn thế, nhưng chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến tương lai!
Cho nên, cái mạng nhỏ của gã đệ tử Cổ gia này, bọn họ nhất định phải bảo vệ cho tốt!
Chỉ trong chốc lát đó, ba người Lăng Tiêu sớm đã mất dạng. Tần Chiêu Nhiên oán hận quay đầu lại nhìn thoáng qua đàn ma thú bậc cao như sóng thủy triều ào ào phóng tới, trong lòng còn thầm nghĩ: “Tấm lưới lớn kia, Tần gia ta nhất định phải đoạt được! Nếu Tần gia ta không chiếm được... vậy thì lão phu... sẽ tự tay cho nổ tan nơi này! Tần gia không chiếm được, nhà khác... cũng đừng mơ tưởng lấy được!”
Nghĩ đến đây, Tần Chiêu Nhiên lớn tiếng kêu gọi người của gia tộc tụ họp lại cùng nhau rút lui, người các thế gia khác cũng đều giống nhau. Tần Chiêu Nhiên nhìn thoáng qua ba gã đệ tử thế gia Tinh Võ. Trong bóng đêm phảng phất nhìn thấy vẻ tao nhã và cao ngạo trên mặt bọn họ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một loại sợ hãi thật sâu. Trong lòng lão cười lạnh: “Giờ mới biết sợ sao? Mấy tên tiểu tử thúi không biết trời cao đất rộng là gì! Thế gia Tinh Võ các ngươi... sớm muộn gì cũng là đá lót đường của Tần gia ta!”
Nơi này tuyệt đại đa số đều là cường giả thực lực Kiếm Hoàng. Tuy rằng đang trốn chạy, nhưng cũng không hoảng loạn, thỉnh thoảng vài người cùng nhau quay đầu lại, cùng hợp lực đánh vào đám ma thú đuổi sát tới: uy lực một kích hợp lực của mấy Kiếm Hoàng vô cùng hùng mạnh, đám ma thú đó liền bị kích chết ngay tại chỗ.
Cứ như vậy, một đoàn cường giả tinh anh của các môn phái thế gia, bị một đám ma thú bậc cao truy đuổi chạy trốn thật thảm hại. Chuyện này nếu để người thế tục biết, thế nào cũng phải cười đến rớt cả quai hàm!
.......
- Chúng ta chạy đi đâu đây?
Tống Minh Nguyệt trong lòng rất tò mò, bởi vì tai nàng nghe khoảng cách với những người đó càng lúc càng xa. Lăng Tiêu một tay ôm Thượng Quan Vũ Đồng, tay kia thì kéo nàng, đã chạy như bay thời gian đã lâu, ngay cả tiếng ma thú gào thét bên kia cũng như tiếng sóng gầm liên tục đã nghe rất mơ hồ. Hiển nhiên, ba người đã chạy trên đường ngược lại với những người đó.
- Bọn họ cũng không biết chính xác đường đi tới địa phương nào. Chạy theo bọn họ thì có kết quả gì tốt chứ?
Thượng Quan Vũ Đồng gần như là bị Lăng Tiêu kẹp ở dưới nách, nàng thật rất e lệ, may mà trước mắt tối đen như mực, không nhìn thấy gì. Nếu không, thế nào nàng cũng xấu hổ đến không thể độn thổ cho xong.
Tống Minh Nguyệt ngẫm nghĩ, quả có chuyện như thế, tuy nhiên căn cứ vào nhận thức trước sau như một của Lăng Tiêu, cuối cùng Tống Minh Nguyệt cảm thấy Lăng Tiêu cũng không phải là loại người gặp chuyện thì hoảng loạn. Nhìn con đường hắn chạy cũng chứng thật điểm này: Lăng Tiêu cũng không giống như chạy loạn, mà dường như đang tìm kiếm cái gì đó.
- Chúng ta... phải tìm vài thứ.
Lăng Tiêu mang theo Thượng Quan Vũ Đồng và Tống Minh Nguyệt chạy như điên lâu như vậy, nhưng chân nguyên trong cơ thể vận hành rất nhanh nên không có cảm giác mỏi mệt chút nào. Vừa nói xong, tốc độ hắn chậm lại, hai mắt chăm chú nhìn một cây cột thật lớn phía trước, ngay sau đó hắn dừng chân lại.
- Thật kỳ quái, vì sao đám ma thú đó không có đuổi theo chúng ta tới đây chứ?
Tống Minh Nguyệt như đang lầm bầm nói: Đúng thật, tốc độ chạy của ba người cũng không nhanh hơn đám cường giả Kiếm Hoàng, cũng không kém bọn hắn bao nhiêu, nhưng vẫn không có ma thú truy đuổi theo hướng bọn họ.
- Đúng vậy, ta cảm thấy có điểm không thích hợp đấy!
Thượng Quan Vũ Đồng được Lăng Tiêu buông xuống. Nàng ổn định lại tâm tình mình, vừa lúc nói đến đề tài khác, lúc này nàng dịu dàng lên tiếng để che dấu bớt nỗi thẹn thùng trong lòng.
- Không có gì khác thường! Bởi vì phía này có thứ gì đó đàn ma thú sợ hãi, chúng nó căn bản là không dám tới đây!
Lăng Tiêu nói rất khẳng định, sau đó vòng quanh cây cột cỡ hai người ôm trước mắt, vừa đi vừa sờ soạng như đang tìm thứ gì đó.
- A, vậy chúng ta còn tới nơi này, chẳng phải là chui đầu vào lưới à!
Thượng Quan Vũ Đồng sửng sốt nói.
Thị lực Tống Minh Nguyệt miễn cưỡng có thể thấy được cây cột này, dường như cũng đơn giản không có gì khác lạ, mặt trên có điêu khắc lờ mờ gì đó nhưng vì nơi này quá tối, nàng cũng không thấy rõ lắm. Nghe Thượng Quan Vũ Đồng nói, Tống Minh Nguyệt phản bác:
- Địa phương càng nguy hiểm, mới càng có khả năng có thứ tốt chứ!
Thượng Quan Vũ Đồng sửng sốt một chút, ngay sau đó nói:
- Cùng với cô bé Lăng Tố kia thật đúng là cùng một luận điệu.
Cuối cùng bàn tay của Lăng Tiêu ngừng lại một chỗ, hắn vừa ấn xuống, vừa cười nói:
- Các người không thấy lạ là nhiều ma thú như vậy đã ở đâu tới sao? Còn nữa... vì sao chúng không hề đi qua bên này?
- Đúng vậy, vì sao nhỉ?
Tống Minh Nguyệt đi tới, đôi mắt sáng ngời trong bóng tối.
- Ma thú này đều là con rối ma thú!
Lăng Tiêu thuận miệng nói xong, ngón tay rốt cục đã ấn vào!
“Xoẹt” một tiếng, một cánh cửa không một tiếng động mở ra trước mặt Lăng Tiêu, xuất hiện một cái động tối đen, không ngờ không có phát ra chút tiếng động nhỏ nào!
Tống Minh Nguyệt thấy thế, có cảm giác như lông tơ cả người mình chợt dựng lên, cảm giác như một luồng băng lạnh thuần túy thổi qua khiến nàng không kìm được sợ run cả người.
- Đây... Đây là cái gì?
Thượng Quan Vũ Đồng cũng lại gần, thị lực của nàng không nhìn thấy gì, chỉ mơ mơ hồ hồ thấy trên cây cột xuất hiện một cánh cửa.
- Vào xem thì biết ngay!
Lăng Tiêu biểu hiện rất trầm ổn. Trên thực tế, trong lòng hắn cũng trầm xuống.
Hắn nghĩ lại chuyện trải qua vừa rồi vẫn đúng như suy đoán của hắn: Lúc tới chỗ di tích thượng cổ này. Bên trong nơi nơi đều tỏa ra mùi hương quỷ dị, từ đầu đến cuối con đường uốn lượn khúc chiết không có ánh đèn, đến khúc mặt đường đột nhiên sụp xuống, phía dưới giống như vực sâu thăm thẳm, tiếp đến những căn phòng cổ quái kỳ dị, mỗi phòng dường như đều có bảo bối như nhau.
Sau đó chính là đại sảnh chứa đầy hoàng kim và tinh hạch... Đến cuối cùng bị một đống lớn đá tảng chôn vùi. Tưởng tượng lại, nếu như người thực lực kém một chút, mà trong lòng quá mức tham lam, trải qua những thứ đó, phỏng chừng sinh mệnh cũng phải kết thúc. Nếu như vậy cũng chưa chết, vậy thì quá tốt, phía dưới còn có hơn một ngàn con rối ma thú bậc cao đang chờ sẳn. Chuyện này cho dù là ai cũng không thể tưởng tượng được. Chẳng qua phỏng chừng người thiết kế nơi này cũng thật không ngờ tới: lại có thể có một đội ngũ hùng mạnh như vậy đến đây cùng một lúc!
Nếu như chỉ có vài tên cường giả Kiếm Hoàng Kiếm Tông xuống dưới, vậy thì hiện tại đã sớm chết không có chỗ chôn! Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh đầy người. Người nọ thiết kế nơi này, tâm tư ác độc quả thực hiếm thấy!
Xem ra địa phương này nguyên vốn không phải chuẩn bị cho hậu nhân sở hữu!
Không giống chỗ di tích tỷ tỷ Lăng Tố phát hiện kia, thuần túy chính là nơi chốn để mọi người nghiên cứu và tu luyện về thời đại thượng cổ. Bên trong đó mặc dù có cơ quan, cũng chỉ là bản thân lúc ấy thiết kế ra, để phòng ngừa người ngoài xâm nhập, cũng không có ý nhằm vào hậu nhân mấy trăm mấy ngàn năm sau.
Cho nên lúc ấy Lăng Tiêu liền suy đoán: địa phương này cũng không phải là di tích thượng cổ gì! Mà là một nhân vật hoặc gia tộc hùng mạnh nào đó thời thượng cổ đặc biệt xây dựng ra, là một chỗ có công dụng đặc thù nào đó! Căn bản cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ để địa phương này cho hậu nhân mở ra. Những pho tượng vàng đó thà rằng dùng đá tảng chôn vùi, cũng không muốn bị người mang đi. Từ điểm đó có thể nhìn ra tâm tư của chủ nhân chốn này.
Thêm nữa ngàn vạn con rối ma thú xuất hiện, Lăng Tiêu bỗng nhiên có thêm suy đoán: Nơi này có phải là thời đại thượng cổ hay không, hay chỉ là một gia tộc nào đó đặc biệt dùng để làm nơi thực nghiệm! Bởi vì nếu chỉ có một hai con rối ma thú, còn có thể giải thích là đặc biệt dùng để trấn thủ nơi này. Nhưng xuất hiện nhiều như vậy... điều giải thích duy nhất chỉ có một: Đó chính là có người muốn dùng đàn ma thú này để mưu đồ chuyện gì đó!
Đến cuối cùng, có lẽ không đợi đến thời điểm bọn họ hành động, lại đột nhiên xuất hiện sự cố gì đó, nên vội vàng phong tỏa nơi này. Sau đó thiết lập vô số cơ quan, rồi mọi người cũng đều bỏ đi. Lý do này cũng đúng vì đến bây giờ cũng không nhìn thấy một bộ hài cốt nhân loại nào. Cho nên nơi này cũng không phải là một lăng mộ.
Mà mục đích của Lăng Tiêu chính là muốn tìm đến chỗ điều khiển tất cả cơ quan và ma thú!
Vốn sở học của Lăng Tiêu cực kỳ pha tạp, đối với kỹ thuật cơ quan này tuy rằng không tính là tinh thâm, nhưng ít ra có thể đạt tới mức hiểu biết. Hơn nữa sau khi Kim Đan đại thành, Lăng Tiêu nhìn trong đêm tối rõ như ban ngày, hắn phát hiện có một ám ký khác lạ, nếu không có nhãn lực như hắn cho dù nơi này đèn đuốc sáng trưng cũng không dễ dàng nhìn ra được! Bởi vì không gian này sâu dưới lòng đất ước chừng hơn hai mươi thước! Trên đỉnh đầu tất cả đều vẽ những hoa văn phức tạp, không nhìn kỹ, căn bản là không tìm được chỗ ám ký giống như bảng chỉ dẫn phương hướng kia!
Ở thời điểm ba người bỏ chạy, Lăng Tiêu kiên trì dựa theo bảng chỉ dẫn, thẳng đường đi tới chỗ này. Hiện tại xem ra dường như hắn suy đoán đúng rồi!
Lúc này ba người đi vào bên trong cây cột, cánh cửa dường như chế tạo bằng kim loại tự động khép lại không một tiếng động. Đồng thời một ánh sáng dịu dàng từ phía trên đầu ba người chiếu sáng. Sau đó, “Két”. .. một tiếng vang nhỏ, mặt đất dưới chân ba người bắt đầu chìm xuống phía dưới. Hai nàng đều hơi có chút khẩn trương, không biết nghênh đón các nàng sẽ là cái gì đây.
Thời gian không lâu lắm khoảng chừng mười mấy lần hít thở, không gian chở bọn họ ngừng lại. Sau đó trước mặt họ mở ra một cánh cửa: Đột nhiên... trước mắt đèn đuốc sáng trưng, bất thình lình hiện ra trước ánh sáng ngời, khiến ba người đã quen trong bóng đêm thiếu chút nữa không mở mắt ra được. Hai mắt Lăng Tiêu lập tức được che kín một lớp màu vàng kim, bắn ra hai tia sáng như thực chất, trong nháy mắt ánh sáng trước mắt tối sầm lại một chút.
Đợi đến khi Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng thích ứng với độ sáng trước mắt, hai nàng mới kinh ngạc phát hiện vị trí hiện giờ của bọn họ, cũng là một đại điện dưới lòng đất! Nhưng có điều khác biệt, so với phía trên đại điện này hình vuông chỉ chừng hơn hai mươi thước bề dài, có vẻ nhỏ hơn rất nhiều!
Hơn nữa, ngay tại chính giữa có một cây cột rất thô, đúng là cây này đã mang bọn họ xuống. Chiều cao đại điện cũng chỉ năm sáu thước, phía trên cách không xa, treo một cái đèn thủy tinh thật lớn! Phát ra hào quang sáng ngời chói mắt, thấy rõ từng sợi lông măng! Cũng không biết thuộc loại tinh hạch gì mà có thể cung cấp năng lượng chiếu sáng nhiều năm như vậy, hay là một khi cây cột bên trong không gian này khởi động, phía dưới mới sáng lên.
Ba người đi tới trước, một pho tượng Thần thật lớn đứng ở đó, cũng được chế tạo bằng vàng, cao chừng ba thước! Pho tượng đặt nơi đó giống như một vị thần, khiến người ta có cảm giác một loại áp lực thật lớn.
- Này... tượng Thần này dường như không khác gì với pho tượng vừa mới bị đá tảng vùi lấp!
Thượng Quan Vũ Đồng khẽ cau mày nói, mọi người cũng không có ai chú ý nhiều tới nguyên nhân chủ yếu là pho tượng khắc bằng vàng, chính là những pho tượng đó thoạt nhìn điêu khắc đều là nhân loại bình thường! Có nam có nữ, cũng không có động tác và phục sức gì khoa trương, trong tay cũng rất ít có cầm vũ khí.
Mà pho tượng trước mắt này, sở dĩ làm cho người ta vừa nhìn thấy, theo bản năng liền cho rằng là tượng Thần, đó là vì pho tượng vàng thật lớn này lúc nào cũng phát ra một uy áp bức người! Làm cho tận đáy lòng người ta có loại cảm giác sùng kính!
Lăng Tiêu khẽ nhíu mày đi đến gần, trước mặt tượng Thần còn bày trí một cái bàn, trên mặt bàn đặt một quyển trục, còn có một thanh trường kiếm bộ dáng phong cách cổ xưa, ngoại trừ hai thứ đó ra, cũng không có vật gì khác.
Lăng Tiêu đưa tay cầm lấy quyển trục trên bàn. Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng vẫn có chút khẩn trương nhìn quanh bốn phía, sợ lại xuất hiện cơ quan khủng bố gì chăng.
- Ha ha, đã tới đây rồi, bất kỳ cơ quan gì thật ra cũng không còn ý nghĩa nữa!
Lăng Tiêu cười giải thích:
- Bất cứ một cường giả nào cũng đều không thích làm cho địa phương của mình biến thành một đám hỗn loạn.
Nói xong hắn mở quyển trục trong tay ra.
Phía trên là một bức họa vẽ hình một thiếu nữ, dung mạo xinh đẹp, dáng người cao gầy, toàn thân mặc váy dài lụa trắng trông như một nàng tiên. Nhưng Lăng Tiêu và hai nàng đều trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì bức vẽ trên bức tranh này, không ngờ là Thượng Quan Vũ Đồng!... Hoặc là nói, gương mặt thiếu nữ này và Thượng Quan Vũ Đồng giống nhau như đúc!
Lại nói vừa nhìn thấy quyển trục này, vì vật liệu Lăng Tiêu đã từng thấy qua, đúng là thời thượng cổ mới có cái loại giấy chuyên dùng cho ma pháp quyển trục! Loại công nghệ chế tạo giấy này, đã thất truyền hơn vạn năm!
Nói cách khác, thiếu nữ trên bức tranh này tuy rằng giống hệt như Thượng Quan Vũ Đồng, nhưng bức vẽ tuyệt đối không thể là nàng!
- Thượng Quan tỷ tỷ, đây... đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ... chỗ di tích này, là tổ tiên gia tộc của các người lưu lại hay sao?
Tống Minh Nguyệt kinh ngạc hỏi, vừa quay đầu nhìn lại thấy ánh mắt Thượng Quan Vũ Đồng có chút dại ra, đôi mắt đỏ ngầu, dùng sức cắn chặt môi dưới, thân mình cũng có chút hơi run run, giống như đang cố sức kiềm chế tâm tình của chính mình.
- Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?
Tống Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi, bởi vì thấy bộ dáng của Thượng Quan Vũ Đồng rất bi thương. Hơn nữa bức họa quỷ dị này làm cho người ta một loại cảm giác không chân thật.
Thượng Quan Vũ Đồng vươn tay, cầm bức tranh trong tay Lăng Tiêu, bàn tay ngọc của nàng khẽ run rẩy, trong miệng thì thào lẩm bẩm:
- Không ngờ là sự thật, không ngờ có thật như vậy!
- A?
Lăng Tiêu bỗng nhiên kinh ngạc nhìn thấy: ngay khi quyển trục tới tay Thượng Quan Vũ Đồng, tại chỗ trống trơn trên góc trái quyển trục, không ngờ xuất hiện tám chữ to rồng bay phượng múa!
“Tương do tâm sinh, chuyển thế truyền thừa!” (Tướng mạo do tâm mà sinh ra, truyền thừa chuyển thế???! )
- Cái này... cái này nghĩa là gì?
Lăng Tiêu cau mày hỏi, mặc dù hắn là tu chân ở kiếp trước, đối với chuyển thế luân hồi thật ra cũng không xa lạ gì, nhưng tới đại lục Thương Lan này, đúng là lần đầu tiên thấy hai chữ chuyển thế trên tư liệu văn tự! Hơn nữa, tám chữ này rốt cuộc có ý nghĩa gì, Lăng Tiêu cũng không hiểu được chút nào.
Điều này khiến Lăng Tiêu có chút không thoải mái. Từ trước tới nay hắn đều thích nắm giữ mọi chuyện trong tay mình. Rất nhiều chuyện trong mắt người khác thì vô cùng nguy hiểm, tỷ như nói tiến vào Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn một trong mười đại cấm địa của đại lục. Nhưng vì Lăng Tiêu rất hiểu rõ năng lực của mình, hắn có thể tránh thoát được phần lớn ma thú. Ngược lại, đối với Lăng Tiêu lúc đó mà nói, là nhân loại trái lại càng thêm nguy hiểm. Cho nên, hắn có gan tiến vào Đại Tuyết Sơn, có gan tiến vào đầm lầy Penzias, cũng có gan bước trên con đường của vùng Băng Hải địa cực.
Tuy rằng không thể nói một chút nguy hiểm cũng không có. Nhưng ít ra trên cơ bản Lăng Tiêu đối với chuyện xảy ra đúng là có khả năng làm được do trong lòng hắn đã tính trước.
Nhưng ở nơi này, lần đầu tiên Lăng Tiêu có cảm giác như bị người khác khống chế!
Thượng Quan Vũ Đồng bỗng nhiên mở miệng, yếu ớt nói:
- Lăng Tiêu, biết vì sao từ thuở nhỏ tỷ tỷ rời khỏi gia tộc, hơn nữa từ đó không quay về không?
Lăng Tiêu lắc đầu, lai lịch của Thượng Quan Vũ Đồng trước giờ vẫn luôn như một câu đố. Lăng Tiêu cũng chỉ biết gia tộc sau lưng nàng cũng không nhỏ. Ngoài ra, hắn chỉ biết sư môn Thượng Quan Vũ Đồng là Bách Hoa Môn. Nàng đến học ở Học viện Đế quốc, sau đó ở lại làm giáo sư. Ở trước mặt người khác nàng cao nhã mà lạnh như băng, còn trước mặt mình thì đầy nhiệt tình nóng bỏng. Nhưng trước nay Thượng Quan Vũ Đồng lại rất ít đề cập tới chuyện gia tộc của chính mình.
- Gia tộc của ta, là một thế gia rất cổ xưa! Gia tộc không tính là lớn, cũng có một số cường giả cấp bậc Kiếm Hoàng. Cũng giống như các môn phái thế gia khác, cũng có một vài bí pháp đề cao thực lực.
Thượng Quan Vũ Đồng nói xong, trên mặt lộ ra một tia tự hào.
Tống Minh Nguyệt nao nao trong lòng thầm nghĩ: “Khó trách lúc nào mình cũng có cảm giác trên người Thượng Quan Vũ Đồng có loại khí tức đồng loại, hoá ra cũng xuất thân là đại thế gia, có một số cường giả cấp bậc Kiếm Hoàng... vậy thì không thể là gia tộc nhỏ! Chỉ có điều Thượng Quan Vũ Đồng khiêm tốn mà thôi!”
- Nhưng gia tộc của ta lại có một truyền thuyết, đồng thời, cũng là một cái ma chú! Từ thời thượng cổ đã khởi đầu!
Thượng Quan Vũ Đồng nói tới đây, nhìn thoáng qua tượng Thần kia, trong ánh mắt mang theo một chút thần sắc phức tạp:
- Truyền thuyết nói là tổ tiên gia tộc Thượng Quan đã từng có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, tu luyện một loại công pháp, loại công pháp này có thể truyền thừa cách xa thế hệ! Thậm chí... cách xa nhau mấy vạn năm cũng có thể truyền thừa! Đây giống như là một loại thức tỉnh, mỗi một ngàn năm, người được lựa chọn, đều sẽ tự nhiên thức tỉnh. Sau đó trong một thời gian ngắn thực lực sẽ có đột phá rất lớn! Thậm chí trong vòng mười mấy năm cũng có thể đột phá đến cảnh giới Kiếm Hoàng!
- Đó là chuyện tốt nha! Ma chú là thế nào?
Tống Minh Nguyệt tò mò hỏi.
- Nếu chỉ như thế, đương nhiên là chuyện tốt thật hiếm có!
Thượng Quan Vũ Đồng thở dài, sau đó nói:
- Vấn đề là, phàm là người được lựa chọn không thể sống quá ba mươi tuổi.
- A! Cái này... sao lại có chuyện này?
Tống Minh Nguyệt giật mình kinh ngạc không thôi.
- Ha ha, ta cũng không hiểu rõ lắm. Dù sao theo gia tộc ghi lại, cũng không có một đệ tử được truyền thừa nào có thể tránh thoát ma chú này! Đã có mười mấy người đều gặp phải vận mạng như vậy. Bất kể chết như thế nào, tóm lại không thể sống qua ba mươi tuổi!
- Vậy tỷ tỷ... cũng là người được lựa chọn làm đệ tử kế thừa?
Tống Minh Nguyệt lộ vẻ mặt nghi hoặc, bởi vì dựa theo cách nói của Thượng Quan Vũ Đồng: đệ tử được lựa chọn truyền thừa, thực lực sẽ thập phần hùng mạnh, nhưng vì sao đến bây giờ tu vi của Thượng Quan Vũ Đồng còn chưa đạt tới Ma Kiếm Sư chứ?
Thượng Quan Vũ Đồng cười khổ nói:
- Ta quả thật ứng với người được lựa chọn, bởi vì mỗi năm trước đây người được lựa chọn trong gia tộc, canh giờ sinh ra đều giống nhau như đúc! Nhưng phụ mẫu ta bởi vì thương ta, để cho ta tránh khỏi chuyện kế thừa này: khi ta vừa mới được sinh ra, liền đưa ta đến chỗ sư phụ đó, mà sư phụ là người Lãnh Ngưng Cung, cho nên, ta cũng liền vào Lãnh Ngưng Cung. Quả thật, ta không có nhận được kế thừa gì đó, nhiều năm như vậy cũng không có tìm tới thượng môn. Vì thế cứ tiếp tục qua bảy tám năm nữa, đợi đến khi qua ba mươi tuổi, nếu ta có thể sống đến lúc ấy, là ta có thể về gia tộc! Như vậy, ma chú này tự nhiên cũng được hóa giải! Cũng sẽ chứng thật một điều: chỉ cần rời khỏi gia tộc, là có thể tránh thoát được ma chú!
- Vậy cái này... cái này là chuyện gì xảy ra?
Tống Minh Nguyệt chỉ vào quyển trục trong tay Thượng Quan Vũ Đồng.
- Ôi, việc gì đến sẽ đến, có muốn trốn cũng không được, “tương do tâm sinh”. .. Ha ha...
Thượng Quan Vũ Đồng vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Trước khi Lăng Tiêu lấy quyển trục này, phía trên không có bức họa, bởi vì có ta ở đây, cho nên... bức họa sẽ hiện ra là hình tượng của ta. Nói cách khác, người đắp tượng này, hẳn chính là một tổ tiên gia tộc Thượng Quan, rất có khả năng... cũng là ngọn nguồn của ma chú.
Lúc này Lăng Tiêu mới hiểu vì sao khi Thượng Quan Vũ Đồng nhìn thấy tượng Thần vàng này, biểu tình trên mặt lại phức tạp như thế. Nhìn thấy tổ tiên của mình, theo lý phải nên quỳ lạy, nhưng đối mặt với cái ma chú kia, nếu như nói còn có thể thản nhiên để đối mặt, không oán hận tổ tông... vậy mới là kỳ lạ!
- Tỷ tỷ, có thể ma chú này cũng không phải tổ tiên gia tộc của tỷ, mà là... cừu gia của các người đánh xuống hay không?
Tống Minh Nguyệt xuất thân ở đại thế gia, đối với một ít truyền thuyết gì đó, nhiều ít cũng có chút hiểu biết. Hơn nữa, nàng căn bản là không tin có người lại nguyền rủa hậu thế của chính mình!
Cho dù ma thú ác độc hung tàn đi nữa cũng sẽ không ăn thịt con của mình, huống chi là nhân loại đứng đầu trăm loài.
Thượng Quan Vũ Đồng khẽ lắc lắc đầu, nàng cũng không biết. Chỉ có điều, rốt cục nàng vẫn không tránh được vận mệnh nhận truyền thừa này. Hơn nữa, không ngờ còn đến trước mặt tượng Thần tổ tiên của mình!
Thượng Quan Vũ Đồng nhắm hai mắt lại, ứa ra hai dòng lệ, hai tay nâng quyển trục, nàng quỳ gối trước mặt tượng Thần vàng. Bỗng nhiên, một luồng lực lượng thật lớn nhưng dịu dàng, đẩy bắn Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt dời đi thật xa. Sau đó, từ trên mặt tượng Thần vàng, đột nhiên bộc phát ra một vầng hào quang rực rỡ, vô cùng chói mắt, bao phủ Thượng Quan Vũ Đồng ở bên trong!
Lăng Tiêu định xông tới, lập tức một lực lượng dời non lấp biển, mạnh mẽ va vào mình Lăng Tiêu, đồng thời nghe một tiếng quát trầm thấp:
- Ngươi đã thu được chí bảo Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp của gia tộc Thượng Quan, sao có thể cắt ngang truyền thừa! Lui ra!
Thân mình Lăng Tiêu giống như diều đứt dây, bị ném bay ra xa, đụng mạnh trên vách tường ở phía sau, sau đó rơi xuống đất.
Tống Minh Nguyệt vội vàng chạy tới, vẻ mặt kinh hãi, nhìn Lăng Tiêu nói:
-Phu quân... huynh, huynh không sao chứ?
Lăng Tiêu lắc đầu, Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp này quả thật có chỗ độc đáo, thân thể mình va chạm mạnh lên vách tường cứng rắn như vậy, không ngờ không có bị thương tổn gì!
Thấy Lăng Tiêu không bị tổn thương, tâm tình Tống Minh Nguyệt hơi hoãn lại, nhưng trên mặt vẫn rất khẩn trương hỏi:
- Vừa rồi là ai nói chuyện?
Thật sự là tà môn! Lăng Tiêu thầm than thở trong lòng, tổ tiên Thượng Quan Vũ Đồng đến tột cùng là ai, lưu lại một tia thần thức, không ngờ cũng có thể hùng mạnh như thế! Vừa mới trong khoảnh khắc kia, Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm thấy mình đối mặt chính là một tiên nhân không thể chiến thắng! Mà không phải một nhân loại.
Đúng vậy, người khác không biết nhưng Lăng Tiêu biết rất rõ: tượng Thần kia chính là một tia thần thức được lưu lại, ngay cả phân thân cũng coi như không có. Không ngờ có thể hùng mạnh như vậy! Chẳng lẽ nói, người này đã thành Thần sao? Cho dù là những Kiếm Thánh tiến vào Thánh Vực, khẳng định cũng không có loại bản lĩnh này?
Ở trên mặt tượng Thần lưu lại thần thức của bản thân, ở trong nhận thức của Lăng Tiêu, ít nhất tu vi phải tới Phân Thần kỳ. Phân Thần kỳ tương đương với thế giới này là tu vi gì? Lăng Tiêu căn cứ vào so sánh thực lực. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ sợ cũng chỉ có võ giả cảnh giới đỉnh cao của đại lục: Kiếm Thần mới có thể so sánh cùng.
Tổ tiên gia tộc Thượng Quan là Kiếm Thần? Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, nhưng nghĩ lại chỗ di tích này quy mô hoành tráng, cho dù là cường giả Kiếm Thánh chỉ sợ cũng không mở ra được!
Sắc mặt Lăng Tiêu dần dần nghiêm túc hẳn lên, nếu đây đúng là sự thật, như vậy xem ra tổ tiên gia tộc Thượng Quan, thậm chí phải là cường giả Đại Đế sống ở Thánh Vực trước đây!
- Phu quân, huynh mau nhìn xem, đây là cái gì?
Tống Minh Nguyệt kéo Lăng Tiêu ra khỏi dòng suy tư, lấy tay chỉ vào trong góc phòng. Một cái thủy tinh cầu thật lớn đường kính chừng một thước, chỉ thấy mặt trên có rất nhiều người đang chạy phía trước, đàng sau đàn ma thú đông đúc đang cố sức đuổi theo. Sau đó, số lượng ma thú dường như càng ngày càng nhiều! Hơn nữa đều rất hùng mạnh! Vì thế một số cường giả Kiếm Hoàng tụt lại phía sau, chỉ cần bị vây quanh, kết cục lập tức liền ma thú điên cuồng cắn xé!
Hai người vội vã đến gần một chút để xem cho rõ, vừa nhìn thấy những gương mặt quen thuộc kia, rõ ràng đúng là những người vừa mới chạy trốn! Hai người hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ đây là chuyện đang xảy ra hay sao?
Sau đó Tống Minh Nguyệt chỉ vào một cường giả Kiếm Tông đang rơi vào giữa bầy ma thú:
- Nhìn xem, đây là gã Kiếm Tông của Thiên Sơn Tôn gia!
Thủy tinh cầu làm cho gương mặt của gã Kiếm Tông trở nên có chút vặn vẹo, nhưng nét mặt bi phẫn đó dường như có thể xuyên thấu qua thủy tinh cầu mà truyền đến trong lòng hai người. Sau một kiếm chém một con ma thú bổ nhào tới, vô số nguyên tố công kích che trời phủ đất đánh tới gã Kiếm Tông!
Gã Kiếm Tông Thiên Sơn Tôn gia kia há mồm gào lên một câu gì đó, bỗng thân thể tự bạo nổ tung! Toàn bộ ma thú ở chung quanh trong phạm vi mấy chục thước đều bị nổ chết! Huyết nhục văng khắp nơi, cả hiện trường cực kỳ đẫm máu!
Tống Minh Nguyệt gắng gượng chịu đựng dạ dày quay cuồng, sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm nói:
- Thật là đáng sợ, đám ma thú này thực đáng sợ! Những cường giả đó đều là Kiếm Tông trở lên đấy!
Lăng Tiêu cũng giật mình kinh sợ không thôi. Không thể tưởng được nền văn minh thời thượng cổ lại phát triển tới mức như thế: chuyện xảy ra bên kia, không ngờ có thể thông qua thủy tinh cầu chiếu ra tại đây!
Đúng lúc này, chợt nghe Thượng Quan Vũ Đồng khẽ rên một tiếng, hai người vội quay đầu lại, thấy vầng hào quang màu vàng đã biến mất.
Truyền thừa nhanh như vậy liền đã xong?
Trong lòng Lăng Tiêu nghĩ đến...