Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người Tương Thiên Phương và Thường Vạn Lý ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Thường Vạn Lý lại cúi đầu xuống lắc như trống bỏi, nói:

- Ta không muốn những bảo vật đã có chủ!

Tương Thiên Phương hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi không muốn nhưng ta muốn! Lão già kia, nếu ngươi lại thừa cơ hội đánh lén ta… ….

- Cút! Thường Vạn Lý ta là loại người có thân phận gì? Phải đánh lén ngươi sao?

Tương Thiên Phương lại quay đầu nhìn thoáng qua đám người phía sau:

- Nó là của ta!

Trong giọng nói của lão hoàn toàn không thèm đặt Lăng Tiêu vừa chiến đấu một trận với con mãng xà vào trong mắt.

Mặc dù bọn họ không nhìn thấy quá trình Lăng Tiêu sử dụng Hàm Hàn Bảo Đỉnh, nhưng cũng có thể cảm giác được Lăng Tiêu không phải là loại người dễ trêu chọc. Mà lão già Tương Thiên Phương này lại ra vẻ như vậy, nếu không phải trong đôi mắt lão tràn đầy vẻ thanh tĩnh thì người ta sẽ nghĩ đây là một lão già cuồng vọng.

Lúc này Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm đang ở trong thời khắc quan trọng, thậm chí Lăng Tiêu còn cảm thấy được một sự khẩn trương trên người Tiểu Yêu. Lăng Tiêu dùng tinh thần lực an ủi Tiểu Yêu, sau đó xoay người lại dùng ánh mắt thản nhiên nhìn Tương Thiên Phương, nói:

- Tương Thiên Phương? Người của Tương gia Nam Châu sao? Nguơi… Không biết ta là ai à?

Trên mặt Tương Thiên Phương lộ ra một nụ cười khinh thường, lão cười lớn nói:

- Ha ha ha! Thật là núi cao lại có núi cao hơn, cả đời hơn hai vạn năm của lão phu, thời còn trẻ tung hoành khắp Nam Châu cũng không hung hăng và cuồng vọng giống như ngươi lúc này đâu!

Vừa nói lão vừa thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị rồi hét lên:

- Ngươi là cái quái gì mà lão phu phải nhận ra! Còn không mau tránh, nếu không đừng trách lão phu trở mặt vô tình!

- Trở mặt sao?

Lăng Tiêu há miệng lộ ra một hàm răng trắng noãn, sau đó hắn cười lớn nói:

- Lão già kia, ngươi còn có mặt mũi sao? Không biết ta là ai à? Hôm nay sẽ cho lão biết rõ ta là ai!

Lăng Tiêu nói xong trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm màu bạc. Nhìn phẩm chất và tướng mạo của thứ này giống như những loại vũ khí phổ thông có thể thấy ở khắp nơi trong Thánh Vực. Chỉ cần là người có chút tiền đều không sử dụng loại vũ khí này. Mà đặc biệt là võ giả trên thế giới này đều dùng kiếm là chủ yếu, thậm chí thanh kiếm trong tay chính là sinh mệnh thứ hai, cho nên chỉ cần nằm trong khả năng thì sẽ chọn lấy một thanh kiếm tốt nhất.

Vì vậy sau khi Lăng Tiêu lấy thanh kiếm này ra, chưa nói đến Tương Thiên Phương, ngay cả Thường Vạn Lý và hơn mười người đứng ở phía sau cũng phải há hốc miệng nhìn Lăng Tiêu. Trong lòng thầm nghĩ người thanh niên này cũng không phải là loại mà ngay cả một thanh kiếm tốt cũng không có, chẳng lẽ ngoài thanh kiếm đang phát ra những luồng hồng quang kia, hắn không còn cây vũ khí nào để dự phòng sao?

Vẻ khinh thường trên mặt Tương Thiên Phương lại càng trở nên nồng đậm. Nói thật, lão đúng là không quen biết Lăng Tiêu, nhưng những gì vừa rồi Lăng Tiêu nói ra, hơn nữa hắn lại có thanh bảo kiếm đang phát ra luồng hào quang hồng sắc kia, tất nhiên lão cũng nghĩ đến chuyện người này chính là Lăng Tiêu. Bởi vì trong Thánh Vực có rất nhiều võ giả thanh niên xuất sắc, nhưng lại có rất ít người tuổi còn trẻ mà đạt đến cảnh giới cao cấp đại viên mãn giống như Lăng Tiêu. Hiện nay xem ra cũng chỉ có Lăng Tiêu và người đệ tử thiên tài của Diệp gia là Diệp Thiên mà thôi.

Nhưng lão làm sao có thể tự thừa nhận chính mình quen biết Lăng Tiêu chứ? Nếu nói như vậy thì rất mất mặt!

Tương Thiên Phương cười lạnh nhìn Lăng Tiêu nói:

- Thế nào? Ngươi ngay cả một thanh kiếm đàng hoàng cũng không có sao? Có muốn lão phu tặng cho ngươi một cây không?

Lăng Tiêu lắc đầu, hắn từ chối bằng vẻ mặt rất nghiêm túc:

- Không cần, vì giá trị kiếm của ngươi không bằng thanh kiếm này.

- Muốn chết!

Tương Thiên Phương nổi giận gầm lên một tiếng rồi đột nhiên biến mất. Sau một khắc lão đã xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu rồi phóng thẳng về phía hắn. Thanh bảo kiếm trong tay lão đang tỏa ra những luồng hào quang ác liệt, hung hăng đâm thẳng lên mi tâm Lăng Tiêu.

Đồng thời khi Tương Thiên Phương tấn công còn có một luồng uy áp khổng lồ ẩn chứa rất nhiều lực lượng pháp tắc, đây cũng không phải là thứ mà những người đạt đến cảnh giới cao cấp đại viên mãn có được.

Sự kiêu ngạo của Tương Thiên Phương tất nhiên cũng có lý do của nó.

Trước đây không lâu hắn đang bế quan đột nhiên tỉnh ngộ, cảm nhận được một luồng quy tắc của thiên địa, nắm giữ được một số lực lượng pháp tắc.

Đừng nên coi thường một số lực lượng pháp tắc này. Nên biết toàn bộ thế giới này do rất nhiều pháp tắc tạo thành! Lớn như núi cao biển rộng, nhỏ như chim cá, cây cối hoa cỏ…Tất cả vạn vật trên thế giới đều bị rất nhiều lực lượng pháp tắc trói buộc.

Ví dụ như cá chỉ có thể bơi lượn trong nước, dù là những loại cá hung mãnh nhưng nếu rơi trên mặt đất thì cũng chỉ có thể để cho kẻ khác xâu xé.

Cũng giống như vậy, chim ưng oai hùng cũng chỉ có thể tung cánh trên bầu trời. Chúa tể một vùng trời mà rơi xuống nước thì cũng phải thúc thủ chịu trói mà thôi.

Mà những thứ này đều là tác dụng của lực lượng pháp tắc.

Khi Tương Thiên Phương nắm giữ một luồng lực lượng pháp tắc thì đột nhiên phát hiện ra tất cả thế giới có những thay đổi khổng lồ. Đầu tiên là tất cả vạn vật trên thế gian đều trở nên sống động hơn trong mắt lão.

Sau đó Tương Thiên Phương lại đạt đến cảnh giới nhìn xuyên qua bản chất bên ngoài của mọi vật! Con người, chim chóc trên trời, cá dưới nước, thú vật trên mặt đất…Tất cả rơi vào mắt lão, lại là tình cảnh mọi vật bị pháp tắc trong thiên địa trói buộc.

Con báo mạnh mẽ vốn có thể chạy nhanh hơn một chút, nhưng vì lực lượng pháp tắc mà nó chỉ có thể chạy được như vậy mà thôi. Nếu nó chạy nhanh thêm một chút nữa, thì tất cả những động vật nhỏ yếu khác sẽ bị nó diệt sạch.

Tương Thiên Phương mơ hồ nhìn thấy một sợi xích vô hình xâu tất cả mọi loài sinh vật và thực vật lại thành một chuỗi liên tiếp. Nếu thiếu đi bất cứ thứ gì cũng không thể được.

Ngay cả những con muỗi bị loài người ghét nhất, cũng tồn tại một đạo lý riêng của chúng nó.

Cho nên Tương Thiên Phương rất mạnh.

Khi một kiếm của Tương Thiên Phương đâm tới Lăng Tiêu, không gian và thời gian xung quanh lão giống như rơi vào trạng thái ngừng lại. Nhưng trên thực tế thì cơ thể Tương Thiên Phương lại di chuyển với một tốc độ rất nhanh.

Những người khác phải sau hai lần chớp mắt mới có thể vượt qua cự ly này, nhưng đối với Tương Thiên Phương, thậm chí còn chưa dùng đến thời gian nửa cái chớp mắt. Lúc này lão đã phóng thẳng đến trước mặt Lăng Tiêu, trong mắt lão không có bất kỳ một tia thương hại nào.

Đối diện với một người khăng khăng muốn chết thì không cần phải thương hại làm gì.

“Người thanh niên này có lẽ rất mạnh, thậm chí có thể mang đến cho Tương Gia rất nhiều phiền toái, nhưng đó là chưa gặp phải ta.”

Tương Thiên Phương thầm nghĩ trong lòng, trong mắt hắn hiện lên một nụ cười chế giễu: “Một trong những người thanh niên mạnh nhất Thánh Vực cũng bình thường mà thôi!”

Trong mắt Thường Vạn Lý hiện lên một tia lo lắng nhìn về phía Lăng Tiêu. Lão giác ngộ pháp tắc thiên địa sớm hơn Tương Thiên Phương một chút, cũng biết rõ luồng lực lượng này mạnh mẽ như thế nào. Người thanh niên trước mắt có thể là đối thủ của Tương Thiên Phương đã tiến vào cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong sao?

Mà lúc này những người khác cũng đã hình dung ra tình cảnh Lăng Tiêu đổ máu ngay tại chỗ rồi rơi thẳng xuống đất. Đám người đều nhìn chằm chằm vào những động tác của Tương Thiên Phương. Đáng tiếc là với cảnh giới đại viên mãn cao cấp, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy một luồng tàn ảnh mà thôi.

Tương Thiên Phương quá mạnh!

Trong đầu rất nhiều ngươi cùng sinh ra ý nghĩ như vậy, thực lực của Tương Gia chắc chắc cũng sẽ được đề cao theo sự đột phá cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong của Tương Thiên Phương.

Xem ra bảo kiếm màu đỏ kia quả thật là vật trong tay Tương Thiên Phương rồi.

Có vài người cảm thấy không cam lòng, nhưng biết phải làm sao đây? Ngay cả nhấc tay lên cũng chưa chắc là đối thủ của Tương Thiên Phương. Huống chi bên này còn có một cường giả cao cấp của Thường gia, thực lực của người này cũng không thua kém Tương Thiên Phương bao nhiêu.

Điều mọi người mong chờ nhất chính là hai người này có thể đánh nhau, tốt nhất là liều mạng ta sống ngươi chết, như vậy những người khác mới có một cơ hội.

Đáng tiếc là lão già Thường gia này rất gian xảo, rốt cuộc lại rút lui không muốn tham gia tranh đoạt bảo vật, làm những người kia cảm thấy thất vọng không thôi.

Khoảng cách từ kiếm của Tương Thiên Phương đến mi tâm của Lăng Tiêu chỉ còn chưa đến một thước. Tương Thiên Phương thậm chi đã cảm giác được kiếm đã đâm thẳng vào mi tâm của đối phương.

Giống như giết chết một con gà, vô cùng đơn giản.

Lúc này luồng lực lượng thiên địa pháp tắc đã phát huy đến trạng thái cực mạnh, tạo thành một loại năng lượng trói buộc, nó gắt gao bó chặt lấy Lăng Tiêu làm hắn không thể động đậy.

Khóe miệng Tương Thiên Phương nhịn không được phải lộ ra một nụ cười ác độc.

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, tên thanh niên phàm nhân Triệu Dũng còn chưa kịp chớp mắt lấy cái nào.

Đúng lúc này, Lăng Tiêu lại làm ra ba động tác mà những người khác cho rằng nó vô cùng phí công.

Lăng Tiêu dùng tay phải nâng kiếm lên, chém ra, vẩy lên, đâm xuống.

Ba chiêu!

Rẻng!

Một âm thanh cực kỳ trong trẻo và giòn tan vang lên, làm cho người ta cảm thấy giống như một cánh tay vung thẳng lên rồi hung hăng vỗ thẳng vào miệng một ai đó.

Thanh trường kiếm màu bạc bình thường trong tay Lăng Tiêu đập lên mặt trên thanh bảo kiếm trong tay Tương Thiên Phương, trường kiếm xẹt thẳng lên bàn tay Tương Thiên Phương. Lão hạ ý thức dụng lực nắm chặt lấy bảo kiếm, vừa muốn ngăn cản...Thì Lăng Tiêu đã thuận thế đâm kiếm xuống.

Tương Thiên Phương liền cảm thấy một luồng lực lượng không phải rất mạnh nhưng lại làm lão không thể chống cự, đột nhiên hút bay thanh bảo kiếm trong tay lão.

Lực lượng này rất mạnh!

Tương Thiên Phương điên cuồng rống lên một tiếng, lão phóng thẳng người về phía thanh kiếm tuột khỏi tay.

Đúng lúc này Lăng Tiêu lại làm cho thanh kiếm bay thẳng lên không trung. Sau đó khi Tương Thiên Phương sắp chụp được chuôi kiếm thì Lăng Tiêu lại làm ra một động tác không ai tưởng tượng nổi.

Lăng Tiêu giơ thanh trường kiếm màu bạc bình thường trong tay lên, hắn nhẹ nhàng chém về phía thanh bảo kiếm giống như thần binh lợi khí của Tương Thiên Phương.

- Keng!

Một âm thanh không phải lớn, nhưng vang lên lại chấn động trong lòng tất cả mọi người.

Thanh bảo kiếm của Tương Thiên Phương... Đã bị chặt đứt.

Mà lúc này Tương Thiên Phương mới chụp được chuôi kiếm, lão chỉ thấy còn lại một đoạn kiếm ngắn. Đồng thời lão cũng nghe thấy giọng nói trong trẻo mà hờ hững của Lăng Tiêu truyền đến:

- Đây mới thật sự là lực lượng pháp tắc! Ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng, mà tưởng rằng nhìn thấy bầu trời to bằng bàn tay là tất cả sao, thật là nực cười!

Cái gì mới gọi là nhục nhã? Lúc này mới thật sự, thật sự là nhục nhã! Lúc nãy khi Tương Thiên Phương thấy được những động tác của Lăng Tiêu, lòng lão cũng đã trở nên lạnh buốt, mà bây giờ lại nghe thấy giọng nói của Lăng Tiêu giống như đang giáo huấn vãn bối thì lập tức từ trong cuống họng phun ra một ngụm máu tươi. Vẻ mặt lão trở nên dữ tợn nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu:

- Ta liều mạng với ngươi!

Lăng Tiêu thản nhiên cười:

- Ta đang chờ ngươi nói ra những lời này, đây là bài học thứ hai ta muốn nói cho ngươi biết, kiếm, không phải sử dụng theo cách của ngươi.

Vừa nói xong, thanh kiếm màu bạc bình thường trong tay Lăng Tiêu vung lên, sau đó hắn dùng tốc độ rất chậm thi triển ra một kiếm. Tốc độ chậm đến mức giống như Lăng Tiêu đang dốc lòng dạy bảo đệ tử vậy.

- Ầm!

Khi một kiếm của Lăng Tiêu xuất ra, không gian xunh quanh Tương Thiên Phương bắt đầu rung chuyển dữ dội. Từng khe nứt không gian từ từ xuất hiện theo thế kiếm đặc biệt chậm của Lăng Tiêu, sau đó lại liên tục phát ra những tiếng nổ kịch liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK