Trong Thánh Vực rất ít khi thấy tung tích của ma thú. Thánh Vực mênh mông, núi cao sông lớn hồ rộng suối sâu rừng thẳm đầm lầy vô số kể. Cho dù ngẫu nhiên có ma thú, cũng đều tự giác trốn tránh, rời xa nhân loại. Ngẫu nhiên có dã thú hấp thu thiên địa tinh hoa, trải qua bao nhiêu năm tháng gian khổ tu luyện ra một năng lực nhất định, trong cơ thể sẽ xuất hiện một viên nội đan. Bình thường mà nói, số năm càng nhiều, tu vi bọn chúng càng mạnh. Loại dã thú này được người trong Thánh Vực coi là linh thú.
Linh thú này so với tiền thế Tu Chân giới của Lăng Tiêu giống nhau đến kinh người!
Ở Thánh Vực, số người săn bắt ma thú thua xa số người săn bắt linh thú. Thứ nhất là bởi vì giá trị tinh hạch không cao. Thứ hai là vì số lượng ma thú trong Thánh Vực cũng vô cùng ít ỏi. Còn giá trị của linh thú trong lòng người Thánh Vực là cực cao. Nội đan trong cơ thể linh thú là bảo vật nâng cao thực lực tốt nhất!
Tựa như Ngô Tú Nhi có thực lực như thế chính là nhờ dùng linh thú nội đan mới có thể đột nhiên tăng trưởng rất nhiều năm công lực, một bước đạt tới cảnh giới Kiếm Thần.
Thời gian Lăng Tiêu tiến vào Thánh Vực cũng không ngắn. Bởi vậy, đối với việc này cũng không hề xa lạ, thậm chí có chút cảm thấy buồn cười. Thánh Vực dường như có chút tương đồng với trạng thái nguyên thủy của Tu Chân Giới!
Thực lực người ở đây cũng không kém, chỉ là không có công pháp cao minh, không có một hệ thống tu luyện đầy đủ. Nếu mình đem hệ thống tu luyện của Thục Sơn phái truyền bá khắp Thánh Vực, sợ là không đến một trăm năm, chắc chắn sẽ có người độ kiếp phi thăng!!!
Tu Chân Giới phi thăng, chín là tu luyện giả chân chính trải qua thiên kiếp!
Lăng Tiêu ngồi trên người Tiểu Sửu, trong lòng nghĩ tới việc này, cười nhạt. Nếu không có gì bất ngờ, chừng vài năm sau, tên của mình hẳn sẽ được rất nhiều người ghi nhớ trong lòng!
Tốc độ phi hành của Tiểu Sửu cực nhanh. Bay giữa không trung như một tia chớp màu vàng, hai cánh vừa vỗ, đã đi rất xa!
Vài ngày sau, Tiểu Sửu bay đến một hồ nước thật lớn. Nếu Tiểu Sửu không nói trước, Lăng Tiêu thậm chí sẽ cho rằng đây là một đại dương mênh mông!
Đập vào mắt là vô biên vô tận nước.
Hồ nước xanh thẳm, chiếu vào lòng người, làm cho người ta cảm giác như đến thiên đường, như mình đang sống trong tiên cảnh!
- Tiểu Sửu, đây là nơi các ngươi phát hiện bảo vật?
Lăng Tiêu nhẹ giọng hỏi.
- Đúng vậy, chính là nơi này.
Thanh âm Tiểu Sửu vang lên trong trẻo, vô cùng dễ nghe, hơn nữa lưu loát hơn trước rất nhiều.
Lăng Tiêu khẽ gật đầu, thầm nghĩ: “Ở chỗ này, Vạn Niên Giao quả thực là như cá gặp nước?”
Lúc này Tiểu Sửu phát ra một tiếng kêu trong trẻo. Xa xa trên mặt hồ, một cột nước thật lớn phóng lên cao, bắn thẳng đến chân trời. Cột nước cao chừng hơn trăm thước, bay lên như diều gặp gió. Từ xa nhìn lại, cảm giác như nước trời giao hòa!
Một con giao long vô cùng lớn, đứng trong cột nước, uốn lượn hướng về phía trước, ngẩng đầu rống vang. Thanh âm kia nghe như đang ngủ bị gọi dậy bực mình liền phát tiết ra.
Lăng Tiêu thầm cười lạnh: “Vạn Niên Giao này rời khỏi mình cũng lâu quá rồi? Không ngờ sinh ra lòng dạ khác.” Nghĩ thế, nhưng thần sắc Lăng Tiêu vẫn không đổi, ngồi trên người Tiểu Sửu, ngưng thần nhìn Vạn Niên Giao.
Cột nước thật lớn bắt đầu hóa thành mưa bay đầy trời rồi rơi xuống mặt hồ. Thân hình Vạn Niên Giao bị một đám sương mù lớn bọc chung quanh, trên đầu rồng dữ tợn, hai con mắt thật lớn trừng lên nhìn Lăng Tiêu, giọng nói như chuông đồng vang lên:
- Vạn Niên Giao bái kiến chủ nhân!
Lăng Tiêu thản nhiên gật gật đầu, sau đó nói:
- Trong lòng ngươi còn có chủ nhân ta nữa hay không?
Vạn Niên Giao cười gượng hai tiếng, sau đó thân mình nhẹ nhàng đong đưa, thấp xuống dưới một trăm thước, so với Lăng Tiêu thấp hơn mấy thân người, sau đó nói:
- Không phải. Chẳng qua cũng lâu lắm rồi không thấy chủ nhân, tâm tình hơi kích động mà thôi.
Lăng Tiêu hơi bĩu môi, nhìn tên này nói tiếng người cực kỳ lưu loát nói:
- Ngươi từ khi nào miệng trơn như bôi mỡ thế?
Vạn Niên Giao lúc này, hóa thành một lão nhân đầu bạc, thanh âm cũng trở nên già nua, sau đó nói:
- Chủ nhân có gì dặn dò xin cứ nói. Chẳng lẽ thấy ta giống như một nô bộc thế này, chủ nhân không cảm thấy hài lòng sao?
Tiểu Sửu bên dưới Lăng Tiêu bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu to đầy phẫn nộ. Cả người bùng lên khí tức mạnh mẽ, thân mình hóa thành nhất tia chớp vàng, trong nháy mắt lao về phía Vạn Niên Giao!
Vạn Niên Giao hóa thành lão nhân vội vàng thối lui về phía sau. Trên không trung lưu lại một đạo tàn ảnh, trên người đồng dạng bộc phát ra khí tức cường đại vô cùng.
Lăng Tiêu cảm giác được Vạn Niên Giao hiện giờ đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên! So với Tiểu Sửu cao hơn một bậc!
Trước mắt thực lực của Tiểu Sửu nhiều nhất cũng chì là cảnh giới Kiếm Thần bậc cao. Khó trách Vạn Niên Giao sinh ra tâm tư khác thường. Lăng Tiêu trong lòng cười lạnh, một cỗ tinh thần lực lạnh lẽo trong nháy mắt ép về phía Vạn Niên Giao.
- Ngao!
Vạn Niên Giao phát ra một tiếng tru cực kỳ thê lương. Lập tức hiện nguyên hình, điên cuồng uốn lượn trên không trung, sau đó dùng thanh âm già nua giận dữ hét lên:
- Không công bình! Ngươi nếu thật sự muốn hàng phục cùng ta, phải dùng thực lực đánh bại ta! Như bây giờ dùng tinh thần lực áp bách ta, ai tính đó là bản lĩnh?
Lăng Tiêu từ trên người Tiểu Sửu nhảy xuống, quay đầu lại nhìn Tiểu Sửu an ủi, ra hiệu Tiểu Sửu an tâm đừng giận dữ. Sau đó hừ lạnh một tiếng, thu hồi tinh thần lực đang áp bách Vạn Niên Giao, sau đó vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Sớm biết ngươi sẽ không phục! Cùng ta đánh một trận? Tốt! Nếu ta bại, tính mạng cho ngươi! Tùy ngươi xử trí! Nhưng nếu ngươi bại, ta nhất định sẽ giết ngươi! Rút gân lột da, luyện hóa xương thịt của ngươi! Hừ... Nuôi một con không bằng súc sinh thì thà là giết ngươi!
Một lời Lăng Tiêu vừa nói, mang theo sát khí lành lạnh. Hai con mắt sáng quắc bắn ra hai đạo hào quang, lạnh lùng nhìn kỹ Vạn Niên Giao, hỏi:
- Ngươi dám không?
Vạn Niên Giao trên không trung vặn vẹo thân thể to lớn đầy lo lắng. Từ câu nói của Lăng Tiêu hắn hiểu được chủ nhân của hắn tuyệt đối không nói đùa chút nào! Trong lòng nghĩ: “Không nên a! Mười năm qua, ta ngủ một giấc không tỉnh. Hắn chỉ là một người luyện võ Thánh giai mới từ nhân giới phi thăng lên, làm sao có khả năng sẽ đánh bại ta? Đúng rồi, ta biết rồi!”
Thân hình Vạn Niên Giao trong giây lát run lên, nghĩ tới một vấn đề rất đáng sợ. Bây giờ mình và hắn có khế ước chủ tớ. Lăng Tiêu nếu muốn giết mình, chỉ cần chút ý niệm trong đầu là được!
“Hắn làm sao có thế quyết đấu công bình với mình đây? Ta thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm mất rồi!” Vạn Niên Giao hối hận nghĩ: “Nhân loại trời sinh ra đã vô sỉ. Ta sao lại điên đến độ muốn cùng hắn phân cao thấp chứ? Dù sao hắn cũng không có ý muốn mang mình theo bên cạnh, cùng lắm là muốn mình đi làm chút chuyện. Sau khi làm xong, trong phạm vi ngàn dặm quanh đây mình vẫn là bá chủ như trước!”
Nghĩ vậy, Vạn Niên Giao lại một lần nữa hóa thành hình, trên không trung quỳ xuống trước mặt Lăng Tiêu, vẻ mặt xấu hổ nói:
- Chủ nhân, là ta sai rồi. Xin chủ nhân bỏ qua lỗi lầm khi nãy của ta.
Lăng Tiêu nhìn bộ dạng Vạn Niên Giao, làm sao mà không biết trong lòng hắn đang nghĩ đến cái gì, cũng không vạch trần, mà cười lạnh nói:
- Biết sai là tốt. Lần này ta đến đây là lệnh cho ngươi giúp ta tìm kiếm vài loại dược liệu sinh trưởng dưới nước. Ngươi yên tâm, sẽ không để ngươi làm không công đâu. Ngươi phục vụ ta một trăm năm. Sau trăm tuổi, ta sẽ cho ngươi tự do! Nếu trong vòng trăm năm này, ngươi có chút do dự, hoặc là vô lễ như hôm nay, như vậy... Ta sẽ trực tiếp giết ngươi!
Vạn Niên Giao vừa nghe thế, lập tức hưng phấn đến gần như không kềm chế được, trong ánh mắt bắn ra hào quang sáng ngời, nhìn Lăng Tiêu, thanh âm cũng không còn già nua nữa:
- Thật sao? Chủ nhân nói phải giữ lời!
Lăng Tiêu cười lạnh:
- Tin hay không?
Vạn Niên Giao vẫn chưa yên tâm, ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Tiểu Sửu. Tiểu Sửu lạnh lùng há mồm nói:
- Ngươi dù hối hận... Chủ nhân, cũng sẽ không lừa... ngươi!
Vạn Niên Giao phi thường tín nhiệm Tiểu Sửu. Bởi vì năm đó Tiểu Sửu lúc mang nó rời đi có rất nhiều cơ hội có thể bắt nó ăn luôn. Hai loài vốn dĩ thiên địch ma thú (CBRO: trời sinh là địch), dần dần lại sinh ra một chút tình cảm bạn bè. Tuy nhiên đối với Tiểu Sửu mà nói, Lăng Tiêu là chủ nhân của nó, là ngọn nguồn ý thức của nó!
Nó vĩnh viễn cũng không phản bội chủ nhân, lại càng không nghịch ý chủ nhân!
Tiểu Sửu cho rằng, chỉ có đi theo bên cạnh chủ nhân, mới có thể trưởng thành và tu luyện nhanh hơn. Còn Vạn Niên Giao, sau khi nhờ cơ duyên xảo hợp nuốt được một nửa bảo vật ẩn chứa thiên địa năng lượng kia thì cho rằng mình ở đây tu luyện, so với đi theo bên cạnh Lăng Tiêu sẽ nhanh hơn! Tối trọng yếu là, ở đây, nó là bá chủ một phương. Hơn nữa, còn được tự do!
Cho nên, Vạn Niên Giao đối với lời nói của Tiểu Sửu cũng không thèm quan tâm, nói:
- Chủ nhân muốn tìm thảo dược gì cứ giao cho ta!
Lăng Tiêu đem tranh vẽ vài loại thiên tài địa bảo sinh trưởng dưới nước giao cho Vạn Niên Giao, thản nhiên nói:
- Ta không hy vọng đến lúc gặp lại ngươi, ngươi lại nói cho ta biết là, không có mấy thứ này.
Vạn Niên Giao nghe Lăng Tiêu hứa hẹn, trong lòng vô cùng thoải mái, đối với yêu cầu nho nhỏ này của Lăng Tiêu, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, tiếp nhận đống tranh vẽ kia, sau đó vẻ mặt cung kính hỏi:
- Chủ nhân còn có gì dặn dò?
Lăng Tiêu khẽ lắc đầu, nói:
- Ngươi đi đi.
Vạn Niên Giao như được đại xá, thân mình hóa thành một con giao long, bay nhanh vào trong nước.
Trên không trung Tiểu Sửu vẫn còn chút tức, mãi đến khi Lăng Tiêu gọi nó, Tiểu Sửu mới bay đến bên cạnh Lăng Tiêu. Lăng Tiêu nhắm mắt ngưng thần cảm ứng một chút, ở hướng Đông Bắc có chút cảm ứng. Vì thế, điều khiển Tiểu Sửu bay về hướng đó.
Những thiên tài địa bảo sinh trưởng dưới nước mà Lăng Tiêu tìm kiếm này đều không phải là suy nghĩ nhất thời mà là muốn luyện chế một loại đan dược tên là Cố Hóa Đan!
Loại đan dược này là để chuẩn bị có những người từ nhân giới phi thăng Thánh Vực. Loại đan dược này, người thực lực cao hơn thánh giai sau khi dùng cũng không thể trực tiếp nâng cao thực lực. Nhưng có công hiệu thần kỳ khác, đó là, cho đến khi đạt đến cảnh giới tu luyện giả sơ cấp, các bước giữa sẽ không gặp bình cảnh!
Đối với Lăng Tiêu mà nói, chỉ cần là chuyện có thể trợ giúp thân nhân của mình, hắn sẽ làm tất cả, không oán không hối! Người sống trên đời, luôn phải có chấp niệm. Chấp niệm của Lăng Tiêu chính là thân nhân của hắn!
Đối với chút tâm tư của Vạn Niên Giao, Lăng Tiêu cũng chỉ cười lạnh không nói. Tương lai sẽ có một ngày, nó sẽ đến cầu xin mình! Đừng tưởng nó hiện tại ở đó là có thể thoải mái phát triển lên, nghiễm nhiên làm bá chủ một phương. Một khi bị người ta phát hiện, lập tức sẽ bị đuổi cùng giết tuyệt!
Vạn Niên Giao tuy rằng không phải là linh thú, trong cơ thể cũng không có nội đan. Nhưng máu thịt gân cốt da của nó không thứ mà không phải là cực phẩm dược liệu, nguyên liệu. Người trong Thánh Vực căn bản không có khả năng không biết giá trị của nó!
Nó muốn tự do, cứ cho nó tự do!
Để nó ý thức được, cái giá phải trả của tự do là sinh mạng thì lúc đó, nó sẽ không còn khăng khăng đòi tự do không gì trói buộc nữa.
Lăng Tiêu nghĩ thế.
Cách đây vài năm, Tiểu Sửu lại một lần nữa trở về bên cạnh Lăng Tiêu, tự nhiên vô cùng hưng phấn. Sự phẫn nộ đối với Vạn Niên Giao cũng đã sớm bỏ ngoài đầu. Hối hả bay trên trời, so với người trong Thánh Vực tốc độ mau hơn rất nhiều!
Thẳng một đường hướng về đông bắc, khi sắp đến biên giới Thánh Vực Đông Châu, cảm ứng trong lòng Lăng Tiêu càng trở nên mãnh liệt hơn. Trong lòng thầm đoán, là ai phi thăng đầu tiên đây?
Chỗ biên giới Nam Châu và Đông Châu có một tòa thành lớn tên là Song Châu quận.
Gia tộc thế lực lớn nhất Song Châu quận là Đinh gia! Đinh gia có hai mỏ mạch khoáng tinh thạch rất lớn. Là một trong hơn một trăm thế gia thế lực cao nhất Nam Châu, nhưng bởi vì nguyên nhân vị trí địa lý xa xôi, cũng không phục tùng sự quản lý của Nam Châu liên minh. Tuy nhiên bởi vì Đinh gia mà nhiều năm trước Nam Châu và Đông Châu còn bùng nổ một trận xung đột không lớn không nhỏ. Nguyên nhân xung đột là quyền sở hữu Song Châu quận. Bởi vì Đinh gia nắm trong tay hai mỏ mạch khoáng tinh thạch thật lớn, bất kể quy về bên nào đều khiến bên đó thực lực tăng lên rất nhiều.
Hai châu liên minh ước hẹn đánh ba trận phân thắng thua, phân biệt là võ giả cảnh giới Kiếm Thánh, Kiếm Thần, Tiên Thiên. Người được tuyển tự nhiên đều là võ giả đỉnh phong trong cảnh giới của mình. Kết quả, Nam Châu đánh ba thắng hai, Song Châu quận tự nhiên cũng thuộc về bản đồ Nam Châu.
Đinh gia cực kỳ khiêm tốn. Ngay cả Nam Châu thanh niên đại hội lớn nhất, mười năm một lần, bọn họ cũng cơ bản mỗi hơn trăm năm mới tham gia một lần, làm cho người ta có cảm giác Đinh gia không mạnh.
Tuy nhiên, rất nhiều thế lực lớn các đại gia tộc trong Nam Châu đều rất rõ ràng. Đinh gia cũng không phải không mạnh, chỉ là quá mức khiêm tốn, không bại lộ quá nhiều thực lực của nhà mình trước mặt người khác mà thôi.
Cũng có người nói, Đinh gia và rất nhiều thế lực ở Đông Châu có quan hệ chặt chẽ, so với các thế lực Nam Châu càng thân mật hơn.
Tuy nhiên chuyện này không có chứng cớ, cũng chỉ có thể là lời đồn. Bề ngoài, mọi người vẫn muốn duy trì hoà hợp êm thấm. Tự nhiên cũng không ai dám chạy tới Song Châu quận tìm Đinh gia gây chuyện.
Chi trưởng của Đinh gia đã sáu đời đơn truyền! Đinh Hỏa con vợ cả là thiếu gia trẻ tuổi nhất của Đinh gia. Năm nay hơn hai trăm tuổi, thực lực cũng đã đạt tới cảnh giới tiên thiên cao cấp. Tuy rằng đã dùng qua nội đan linh thú, nhưng điều này cùng với thiên tư và nỗ lực của hắn tuyệt đối không có quan hệ.
Đại khái hắn từ nhỏ đã là thiên tài, được nuông chiều thái quá nên Đinh Hỏa ít khi để ai vào trong mắt. Hơn nữa ở Song Châu quận này Đinh gia lại là gia tộc có thế lực lớn nhất, tự nhiên sẽ không có ai dám trêu chọc Đinh Hỏa thiếu gia.
Tuy Đinh Hỏa rất kiêu ngạo, nhưng rất ít gây chuyện thị phi. Dù sao cũng là nhân tài do đại gia tộc bồi dưỡng ra, nếu một chút ngạo khí cũng không có, ngược lại sẽ làm cho người ta nghi hoặc.
Đàn bà bên cạnh Đinh Hỏa vô số, nhất là bởi vì mấy đời đơn truyền nên Đinh gia tổ tông cảm thấy áp lực rất lớn, tự nhiên cố ý dung túng Đinh Hỏa ở phương diện nữ nhân. Về các phương diện khác, Đinh Hỏa tướng mạo anh tuấn tiêu sái, gia thế lại xuất sắc như thế. Nếu nữ nhân nào có thể sinh cho hắn con trai, ngay lập tức sẽ trở thành phượng hoàng! Nữ nhân yêu thương nhung nhớ tự nhiên có rất nhiều. Mấy năm trước, Đinh Hỏa lại nhờ người ta dùng một số tiền lớn mua Trú Nhan Đan. Sau khi dùng xong, tướng mạo liền giữ mãi dáng vẻ hiện tại.
Tuy rằng nữ nhân vô số, nhưng Đinh Hỏa cũng không thỏa mãn. Hắn cho rằng, những nữ nhân đó đều là do thân phận vô cùng lừng lẫy của hắn mà tới. Nếu Đinh Hỏa hắn chỉ là một kẻ cơ cực bần hàn, nhất định sẽ không có nữ nhân nào tỏ vẻ ái một hắn.
Cho nên, nhiều năm như vậy, Đinh Hỏa chưa từng nảy sinh tình cảm với bất cứ ai. Chỉ như đang chơi trò bướm vờn hoa, tuyệt không lưu luyến bởi bất cứ đóa hoa nào.
... ....
Trong Thánh Vực, mỗi khi có người ở nhân giới thực lực đột phá thánh giai, sắp phi thăng là lúc trên bầu trời Thánh Vực cũng sẽ sinh ra dị tượng. Mà người trong Thánh Vực, không ai không biết loại dị tượng này đại biểu cho cái gì. Giống như Lăng Tiêu năm đó phi thăng Thánh Vực lập tức lọt vào vòng vây công của Âu Dương gia, cũng là do trước lúc hắn phi thăng, bầu trời nơi đó liền sinh ra dị tượng.
Song Châu quận từ xưa đến nay, vốn không có bất cứ người luyện võ nào từ nhân giới phi thăng. Bởi vì Thánh Vực thật sự quá lớn. Trừ phi sử dụng truyền tống trận, cố ý khống chế, mới có người phi thăng theo ý muốn của ai đó. Nếu không, phi thăng đến chỗ nào, không hề có quy luật nhất định!
Đương nhiên, đám Ma tộc, Long tộc, Tinh Linh tộc và thú tộc nếu là phi thăng sẽ trực tiếp xuất hiện ở ngoại hải trong phạm vi thế lực của tộc chúng. Bởi vì số lượng tộc nhân bọn họ rất thưa thớt, ai phi thăng đại đa số bọn họ đều đã đoán trước. Cho nên đều khởi động truyền tống trận trực tiếp hấp thu.
Giống lần trước đám Long Hoàng phi thăng, cũng là chuyện ngoài ý. Tuy nhiên, đám Long Hoàng sau khi phi thăng, cũng không ở trong phạm vi thế lực của Âu Dương gia ở Thánh Vực Nam châu. Cho nên quá trình phi thăng cũng đã bị thay đổi lộ tuyến.
Dù sao nhiều năm như vậy Lăng Tiêu vẫn không nghe được chút tin tức nào của bọn họ. Hơn nữa ở Nam Châu cũng không có nghe tin đồn gì về dị tộc.
Thời gian trước, trên bầu trời Song Châu quận bỗng nhiên xuất hiện dị tượng. Mây đen cuồn cuộn, khảm viền vàng, trong đám mây đen lớn thỉnh thoảng bắn ra tia sáng xanh, dần dần hình thành một cơn lốc xoáy vô cùng lớn.
Người trong Song Châu quận đều vô cùng hưng phấn. Không thể tưởng được nơi này không ngờ cũng sẽ có người từ nhân giới phi thăng!
Thiên tượng duy trì hơn mười mấy ngày, rốt cục một đạo hào quang bắn ra, một bóng người nổi bật xuất hiện trên bầu trời. Hai mắt còn mang theo vài phần mê man, nhưng này dung nhan tuyệt thế, khiến đám người trước kia không để người của nhân giới vào trong mắt giật mình kinh hãi: không thể tưởng được, nhân giới cũng có mỹ nữ quốc sắc thiên hương như thế này! Không hổ là có thực lực phi thăng!
Đinh Hỏa thiếu gia, là người có quyền thế nhất Song Châu quận tự nhiên cũng đến xem quá trình nhân giới phi thăng. Trước đó cha hắn, Đinh gia gia chủ Đinh Hùng còn dặn dò hắn, mặc kệ người phi thăng thực lực thế nào, đều tận lực mời đến Đinh gia. Dịp này đối với Đinh gia, cũng là một cơ hội tuyên truyền vô cùng tốt!
Tuy rằng đã là một trong những thế gia cao nhất Nam Châu nhưng không ai cự tuyệt làm cho danh tiếng của mình càng lớn hơn một chút.
Trong lòng Đinh Hỏa có chút không đồng ý. Một người nhân giới phi thăng, đại gia chẳng qua là đi xem náo nhiệt thôi, có thể có vài phần thực lực thì sao? Tới làm cái gì? Chiêu nạp sao? Nghe nói nhân giới có thể phi thăng đều là nhân vật bá chủ một phương. Chiêu nạp bọn họ không bằng giết hắn còn thống khoái hơn!
Đinh Hỏa đối với chuyện này xác định rất rõ ràng. Bởi vì hắn cảm thấy mình là một nhân vật, tự nhiên là chịu không nổi việc phải hạ mình trước một nhân vật khác!
Nhưng sau khi thấy dung mạo người phi thăng từ nhân giới xong, Đinh Hỏa lập tức thay đổi chủ ý. Hắn quyết định, bất kể như thế nào, cũng phải đem được nữ nhân này về Đinh gia, đưa về ... phòng Đinh Hỏa thiếu gia!
Nữ nhân xinh đẹp như thế, cho dù là ở Thánh Vực cũng cực kì hiếm thấy! Nhân giới... Không ngờ cũng có thể xuất hiện mỹ nữ như thế! Đinh Hỏa cảm thấy lòng mình trong nháy mắt bị kích thích, làm hắn cảm thấy nóng lên.
... ....
Diệp Tử đứng giữa không trung, hơi hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn toàn cảnh mọi người bên dưới, hơi có chút khó chịu. Tuy nhiên, Diệp Tử bây giờ đã sớm không còn là tiểu nữ tặc tinh quái năm đó. Khí độ ung dung cao quý, uy áp tự nhiên lộ ra bên ngoài.
Trong lòng Diệp Tử phi thường nghi hoặc. Lúc phi thăng, nàng, Hoàng Phủ Nguyệt, Nha Nha, Thượng Quan Vũ Đồng bốn người rõ ràng là cùng nhau phi thăng, và theo cùng một cánh cửa Thánh Vực mà vào. Vì sao xuất hiện ở đây chỉ có một mình nàng? Các nàng khác đã đi đâu?
Vốn dĩ còn muốn chờ thực lực toàn bộ các nàng vượt qua thánh giai xong sẽ cùng nhau phi thăng. Tuy nhiên mấy nàng Isa cự tuyệt đề nghị này. các nàng đã xa Lăng Tiêu nhiều năm lắm rồi, tự nhiên không muốn mấy nàng Diệp Tử bởi vì chờ mình, mà phải ôm nỗi tương tư nơi nhân giới.
Cuối cùng, Hoàng Phủ Nguyệt cảm thấy phi thăng trước cũng tốt, ít nhất có thể tìm được Lăng Tiêu, hỏi hắn có lương tâm hay không? Vì sao nhiều năm như vậy đều không có liên hệ với các nàng dù chỉ một lần. Đương nhiên, lí do chính là muốn sớm gặp Lăng Tiêu.
Cho nên bốn người đứng cùng một chỗ, cả người bộc phát khí tức hùng mạnh. Trong bốn người trừ Thượng Quan Vũ Đồng thực lực hơi yếu một chút, vừa mới tiến vào thánh giai. Ba người còn lại đều đã sớm vượt qua cảnh giới thánh giai! Bốn người đồng thời phi thăng Thánh Vực, làm phát sinh thiên tượng dị thường làm toàn bộ Đông đại lục dậy sóng. Tin Thục Sơn kiếm phái một lần phi thăng bốn người truyền ra, số người thờ phụng Thục Sơn giáo cũng đạt tới một con số khủng bố!
Tuy nhiên, ở Thánh Vực, Lăng Tiêu lại không cảm nhận được chút tín ngưỡng lực nào.
Diệp Tử đứng trên không trung hơi nhắm mắt lại, đem tinh thần lực tản mát ra trong phạm vi mấy mười dặm, thậm chí là trăm dặm. Nàng không cảm ứng được dao động của ba nàng khác, không khỏi thất vọng. Xem ra, trong quá trình phi thăng, khi tiến vào cánh cửa Thánh Vực đã xảy ra lệch lạc gì đấy. Nàng bây giờ chỉ có thể khẳng định một chuyện, chính là ba nàng khác nhất định cũng đã tiến vào Thánh Vực!
Diệp Tử cười khổ, không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như thế này. Lắc đầu, quyết định không thèm nghĩ đến vấn đề này nữa. Trước mắt phải tìm chỗ đứng ở Thánh Vực đã!
Hay là trước hết rời khỏi nơi này đã! Những người này... đều rất mạnh nhỉ!
Ấn tượng đầu tiên của Diệp Tử đối với Thánh Vực chính là thực lực những người vây quanh nàng đều rất mạnh. Cho nên, nàng quyết định bay khỏi nơi này, sau đó dịch dung một chút, từ từ tìm hiểu tin tức của Lăng Tiêu.
Nghĩ thế, Diệp Tử niệm một pháp quyết, thân mình hướng về phương xa mà bay đi!
Những người bên dưới không khỏi ngạc nhiên mãi không thôi. Không ngờ mỹ nữ tuyệt sắc từ nhân giới phi thăng này vừa tiến vào Thánh Vực đã lập tức bay đi.
Đinh Hỏa cũng lo lắng không thôi, không kìm nổi thân mình nhoáng lên một cái, ngay sau đó, xuất hiện trên không trung, đứng trước mặt Diệp Tử, lộ ra một nụ cười đầy phong độ, nói:
- Xin chào tiểu thư. Nàng là người luyện võ mới từ nhân giới phi thăng? Ta là Song Châu quận Đinh gia Thiếu chủ. Nơi Song Châu quận này chưa từng có người luyện võ nhân loại phi thăng. Cho nên, xin tiểu thư dừng bước, đến Đinh gia ta làm khách, cho ta cơ hội giới thiệu một chút tình hình Thánh Vực cho nàng nghe. Tin rằng, tất cả mọi người trong Song Châu quận đều không hy vọng tiểu thư cứ như vậy mà rời đi!
Lúc Đinh Hỏa nói những lời này, thanh âm rất lớn, vô số người đều nghe thấy. Ở dưới đất phát ra một tràng những tiếng trầm trồ khen ngợi. Đừng xem chuyện Đinh Hỏa có vô số vợ là ghê gớm. Ở Thánh Vực tự nhiên cũng không tính là chuyện lớn gì. Hơn nữa người ta cũng không có cường đoạt dân nữ, đều là hai bên tình nguyện. Chỉ có người ăn no rảnh mỡ, đầu óc bệnh họan mới cho rằng Đinh Hỏa là đồ hư hỏng.
- Đúng vậy, xinh đẹp tiểu thư kia ơi. Khó khăn lắm mới có người từ nhân giới phi thăng tới Song Châu quận. Chứng tỏ nàng và Song Châu quận có duyên!
-Đúng vậy, đúng vậy! Đinh gia thiếu chủ đã hiếu khách như thế. Tiểu thư lại lẻ loi một mình, không chốn dung thân biết đi đâu về đâu? Hay là cứ để Đinh gia thiếu chủ tiếp đãi nàng đi!
Người lên tiếng phần lớn đều là thị vệ do Đinh Hỏa dẫn tới. Âm thanh rất lớn, lọt vào tai Diệp Tử, Diệp Tử hơi nhíu đôi mi thanh tú, trong lòng thắc mắc vì sao Đinh gia thiếu chủ này hơi có chút lỗ mãng.
Tuy nhiên, cũng là người tu luyện nên Diệp Tử đối với năng lượng dao động cảm ứng cực kỳ mẫn cảm, tự nhiên cảm ứng được Đinh gia Thiếu chủ này thực lực không tầm thường. Tuy nhiên, nếu cần phải chiến, Diệp Tử cũng không sợ hắn! Nhưng mình cũng không quen thuộc đối với nơi này, hơn nữa thọat nhìn đối phương có vẻ thế lực khổng lồ, cứng rắn cự tuyệt e cũng không tốt.
Diệp Tử nghĩ thế bèn thản nhiên nói:
- Một khi đã như vậy, ta đến Song Châu quận làm khách một phen cũng được. Tuy nhiên, sẽ không đến quý phủ của Đinh thiếu gia ngài. Ta cùng với ngài không hề biết nhau, không thân cũng chẳng quen, tùy tiện quấy rầy, e là không phải!
Nếu đổi lại là người khác nói như vậy, Đinh Hỏa nhất định sẽ làm một chuyện, đại khái chính là tát cho một cái. Nhưng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của nữ nhân trước mắt lại khiến hắn sinh ra cảm giác tán thưởng.
Có thể thấy được cũng là người nhưng số mệnh khác nhau, mỹ nữ thường có vài phần ưu thế.
Đinh Hỏa ôn hòa cười nói:
- Tốt lắm, là ta hơi đường đột. Vậy đi, tiểu thư nàng vừa đến Thánh Vực, đối với nơi này tất cả đều không quen. Vậy để ta làm chủ, an bài chuyện ăn ở cho nàng. Tất cả đều không cần lo lắng, cứ an tâm ở lại Song Châu quận là được rồi!
Diệp Tử thản nhiên nói:
- Như vậy, có ổn không?
Ngạo khí của Đinh Hỏa lúc này cũng bắt đầu dâng lên, có chút không hài lòng nói:
- Trong lòng tại hạ cũng không có ý gì khác. Chỉ là thấy tiểu thư đến từ nhân giới, muốn chiêu đãi một lần cho tốt. Cớ sao tiểu thư cứ hiểu lầm tại hạ có tâm tư gì khác?
Diệp Tử khẽ mỉm cười, lộ ra nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, gật đầu nói:
- Vậy được rồi, vậy ta đành nhờ ngài.
- Còn không biết tên của tiểu thư...
Đinh Hỏa thừa thế hỏi.
Diệp Tử nhìn thoáng qua Đinh Hỏa, sau đó nói:
- Tô Tuệ Nhi.
Trong lòng thầm nghĩ tới mẫu thân đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tôn bậc năm, trong nhất thời không khỏi có chút thất thần, chẳng biết khi nào thì mới có thể gặp lại mẫu thân đây? Còn hắn nữa! Ngươi có biết, ta đã đến đây chưa?
Đinh Hỏa tán thưởng nói:
- Tên rất hay!
Cứ như vậy, Diệp Tử ở lại Song Châu quận. Nàng xuất thân thấp hèn, bản lĩnh nhìn người xem nhân cực cao. Chỉ vài ngày sau, nàng đã đã quen thuộc dần đối với tình hình Thánh Vực. Nàng vô cùng kinh ngạc và vui mừng khi nghe tên Thục Sơn phái, nghe tên Lăng Tiêu. Tuy nhiên lại nghe nói môn phái kia như cầu vồng vừa hiện thì mười năm trước đã bị một gia tộc trung cấp tiêu diệt!
Lúc Diệp Tử nghe được tin tức, thiếu chút nữa ngất đi. Cũng may lại có người phản bác người nọ, nói Thục Sơn phái chỉ có là sinh tử chưa rõ. Nghe nói Lăng Tiêu kia bày ra trận pháp thần kỳ, rất nhiều cao thủ cảnh giới tu luyện giả của trung cấp gia tộc kia đều bị vây ở bên trong. Đương nhiên, Lăng Tiêu cũng từ đó về sau không có tin tức.
- Đáng tiếc, Thục Sơn phái như đó phù dung sớm nở tối tàn, nếu có thể phát triển lâu dài, nhất định có thể vững vàng tồn tại ở Thánh Vực, thậm chí có thể phát triển trở thành thế lực lớn!
Trên mặt Đinh Hỏa khi nói có chút tiếc hận. Hắn từng dùng qua Trú Nhan Đan, tự nhiên biết Lăng Tiêu luyện chế ra đan dược đó tốt thế nào. Mấy ngày qua, Đinh Hỏa cũng không có theo đuổi Diệp Tử mãnh liệt. Thậm chí không có hành động quấn lấy làm phiền. Cử chỉ tao nhã lễ độ, làm cho người ta cảm giác rất không tệ.
Tuy nhiên Diệp Tử đã âm thầm tìm hiểu từ những người khác biết Đinh gia Thiếu gia này nữ nhân vô số. Cũng biết Đinh gia mấy đời đơn truyền. Cho nên Đinh gia Gia chủ chỉ hận không thể làm cho Đinh Hỏa lấy mấy trăm nữ nhân, sinh ra mấy trăm nam hài mới.
Nói cũng kỳ quái, nữ nhân quan hệ với Đinh Hỏa vô số. Nhưng cho tới nay, Đinh Hỏa không ngờ chỉ có hai đứa con gái... Một đứa con trai cũng không có!
Cũng khó trách Đinh gia gia chủ tại sao lại sốt ruột. Xác suất thành công thấp như vậy, thêm vài năm nữa, khả năng chi trưởng của Đinh gia đứt đọan là rất lớn! Quan trọng nhất là, con cháu các chi khác không thiếu!
Đây mới chính là vấn đề mà phụ thân Đinh Hỏa, gia chủ Đinh Hùng đau đầu nhất.
Đương nhiên cũng đã tìm vô số danh y, nhưng vẫn chưa tìm ra vấn đề. Đinh gia con vợ cả cùng các chi khác tu luyện công pháp kiếm kỹ đều giống nhau, phục dùng đan dược thậm chí cũng không có gì khác nhau. Nhưng lại sinh đẻ không dễ dàng. Chuyện này một chút biện pháp cũng không có.
Tuy nhiên hiện tại Đinh Hỏa cũng không đem chuyện này để trong lòng, như lời hắn từng nói: “Tuổi ta còn rất trẻ, còn rất nhiều thời gian và cơ hội.”
Đinh Hỏa bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cười nói với Diệp Tử:
- Đúng rồi, ngươi hẳn là phi thường quen thuộc với cái tên Lăng Tiêu kia đúng không? Hắn là từ nhân giới các ngươi phi thăng thượng tới! Là một người rất lợi hại. Đáng tiếc không có cơ hội gặp mặt, nếu không, nhất định lãnh giáo một phen phương pháp luyện đan của hắn!
Diệp Tử trong lòng cười lạnh: “Cho dù gặp phu quân ta, hắn sẽ dạy ngươi sao?” Mặc kệ nói thế nào, Đinh Hỏa đối với nàng tạm thời cũng không có ác ý gì. Cho dù có thích, thì cũng là bình thường. Đối với nàng, ngoại trừ Lăng Tiêu, ai cũng không yêu. Nhưng cũng không thể ngăn cản người khác nảy sinh tâm tư khác với nàng. Ngay cả bên trong Thục Sơn kiếm phái cũng có vô số đệ tử có hảo cảm đối với nàng, nhưng biết sẽ bị cự tuyệt nên không dám biểu đạt ra thôi.
Cho nên Diệp Tử đối với loại chuyện như thế này, cũng tập mãi thành thói quen, khẽ lắc đầu nói:
- Chỉ nghe nói qua, tuy nhiên cũng không biết rõ. Đúng rồi, Đinh thiếu gia, cảm ơn ngài đã chiêu đãi. Ta đối với Thánh Vực đã có chút quen thuộc, muốn đi ra ngoài một chuyến, mở mang kiến thức một phen. Chúng ta từ biệt từ đây! Thịnh tình Đinh thiếu gia chiêu đãi, ngày sau chắc chắn báo đáp!
-Cái gì, nàng, nàng phải đi sao?
Ánh mắt Đinh Hỏa mang theo vẻ không thể tin nổi, nhìn Diệp Tử hỏi:
- Nàng tại Thánh Vực không quen không biết, một thân một mình, có có thể đi đâu về đâu? Hơn nữa, Thánh Vực không giống như là ở nhân giới. Ở nhân giới, nàng có thể xem như là tuyệt đỉnh cường giả, không ai có thể mạnh hơn nàng. Nhưng Thánh Vực không như thế. Tuy rằng không biết thực lực nàng đã đạt tới Kiếm Thánh bậc mấy. Tuy nhiên, cho dù nàng đạt tới cảnh giới Kiếm Thần, cũng vẫn là quá yếu!
Trong mắt Đinh Hỏa mang theo vẻ chân thành, nói:
- Không bằng, nàng ở lại Đinh gia ta đi!
Nói xong, ánh mắt sáng quắc của Đinh Hỏa dừng lại trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Diệp Tử nói:
- Nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bắt buộc nàng đi làm bất cứ chuyện gì nàng không muốn làm! Nhân phẩm của ta như thế nào, tin tưởng mấy ngày qua nàng cũng có biết chút ít. Nàng cứ ở lại, ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng!
Diệp Tử không tránh né ánh mắt nóng bỏng của Đinh Hỏa, hai mắt trong vắt bình thản, không hề bận tâm nói:
- Lòng tốt của Đinh thiếu gia, Tô Tuệ Nhi ghi nhớ. Tuy nhiên, ta cũng không thể đáp ứng người!
- Vì sao?
Đinh Hỏa cau mày. Hắn bắt đầu có chút cảm giác phiền muộn. Mình thật sự rất chân thành! Đinh Hỏa tin tưởng, chỉ cần Tô Tuệ Nhi đồng ý ở lại Song Châu quận này, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị hắn làm cho rung động!
Khiến một nữ nhân cam tâm tình nguyện yêu mình, mới là thành tựu. Nếu dùng sức mạnh, chẳng phải là rất mất mặt của Đinh gia Thiếu chủ như hắn sao? Cường đoạt dân nữ? Chỉ có đám đầu óc bệnh hoạn ăn chơi trác táng mới có thể làm như thế!
Đây là quan điểm từ trước đến giờ của Đinh Hỏa. Nhưng hiện tại, hắn thật sự có cảm giác muốn cưỡng đọat Diệp Tử về để nạp thiếp.
- Chẳng vì sao cả.
Diệp Tử thản nhiên nhìn Đinh Hỏa. Còn một câu thiếu chút nữa đã thốt ra, tuy nhiên lại nhịn xuống. Trong lòng nói: "Vì sao? Bởi vì ta căn bản là không thích ngươi! Bởi vì ta nhìn ra mục đích của ngươi! Cho dù chết, thân thể của ta cũng chỉ thuộc về một người! Người đó không phải là ngươi!”
- Thật sự phải đi sao? Hôm nay đi luôn sao? Mặt trời đã lặn rồi đó!
Đinh Hỏa nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Tử, hy vọng có thể thấy nàng né tránh ánh mắt của mình. Nhưng điều đó chỉ khiến hắn thất vọng. Đôi mắt không gợn sóng của nữ nhân này không hề sợ hãi, cực kỳ thản nhiên. Tuy rằng trong ánh mắt kia loại thần sắc thà chết không phục, nhưng hắn từ khóe miệng nàng lại rõ ràng nhìn thấy một nụ cười thản nhiên đầy trào phúng.
“Coi như hết, không thế lấy nữ nhân này làm vợ!” Trong lòng Đinh Hỏa khuyên mình như thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại nghĩ rằng: “Nữ nhân ta xem trọng, chưa từng có ai có thể thoát khỏi bàn tay của ta! Tuy rằng nàng đến từ nhân giới, thân phận thấp kém, cùng nhà ta không môn đang hộ đối. Tuy nhiên Đinh gia ta cường đại như thế, cũng không cần dựa vào quan hệ thông gia mà củng cố thực lực! Cho dù ta muốn cưới về một trăm nữ nhân, phụ thân cũng chỉ biết tán thành, sẽ không phản đối! Bởi vì chính phụ thân mình cũng có vô số nữ nhân! Nhưng chỉ có mỗi mình là con trai.” Cho nên, mẫu thân Đinh Hỏa chính là chủ mẫu thế hệ Đinh gia này, thân phận vô cùng cao quý.
Diệp Tử thản nhiên gật gật đầu, nói:
- Ân tình của Đinh thiếu gia, ta nhất ghi nhớ. Tương lai chắc chắn sẽ báo đáp!
Trong lòng Diệp Tử lúc này đang nghĩ chính là, gặp được phu quân, tùy tiện lấy mấy hạt đan dược đưa cho hắn, coi như hoàn lại gấp mấy chục lần chi phí mấy ngày này hắn chiêu đãi mình, tự nhiên sẽ không nợ hắn cái gì cả!
Diệp Tử cũng rất ghét cảm giác nợ nhân tình người khác.
- Ta cần nàng báo đáp sao?
Đinh Hỏa có chút căm tức nói:
- Như vậy cũng được. Nếu nàng phải đi, muốn đi đến chỗ nào, ta sẽ đưa nàng đi! Vừa lúc ta cũng đã lâu không ra ngoài lịch lãm. Còn có Nam Châu đại hội mười năm một lần cũng còn vài năm nữa là bắt đầu rồi. Lần trước Chiến Thần Bảng quán quân chính là Lăng Tiêu. Lần này, ta phải làm kia quán quân! Vừa lúc chúng ta có thể đồng hành!
Diệp Tử nghe được tin tức của Lăng Tiêu trong lòng rất là vui mừng. Tuy nhiên đối với lời nói hùng hồn này của Đinh Hỏa lại một chút hứng thú cũng không có. Vừa mới nghĩ ra mấy câu cự tuyệt, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một trận rung động, có cảm giác máu huyết sôi trào, một cảm giác hạnh phúc và vui sướng thật lớn trong giây lát dâng lên trong lòng Diệp Tử. Đồng thời còn có cảm giác chua xót vô cùng xộc lên mũi nàng. Trong nhất thời, trong đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tử long lanh nước mắt. Cả người bộc phát sự vui sướng khôn cùng, khiến người ở cách nàng rất xa cũng có thể cảm ứng được.
Tuy rằng không biết cực phẩm mỹ nữ này vì sao đột nhiên có biến hóa lớn như vậy, nhưng bản năng nam nhân khiến trong lòng Đinh Hỏa có loại cảm giác bất an, không thoải mái vô cùng mãnh liệt!
Diệp Tử không thèm nhìn hắn một cái, thân mình nhoáng lên, giống như một vị tiên tử nổi bật, từ cửa sổ tửu lâu bay lên không trung. Ngay sau đó, Đinh Hỏa cũng theo đi ra ngoài.
Đinh Hỏa nhìn bóng người trên bầu trời đang từ xa bay tới, ánh mắt hơi mơ màng, sau đó hướng về thị vệ đang theo sát phía sau, thấp giọng hỏi:
- Người này thực lực như thế nào?
Một gã thị vệ trong đó nhìn bóng người đang từ xa bay tới kia, cẩn thận nói:
- Thuộc hạ nhìn không ra. Thực lực người này ít nhất cũng không kém cảnh giới tu luyện giả sơ cấp!
Đinh Hỏa hơi sửng sốt. Bởi vì thị vệ này có thực lực tu luyện giả sơ cấp! Là một chi thứ của Đinh gia, cũng là một lão nhân vẫn luôn phụ trách bảo hộ an toàn cho Đinh Hỏa.
Lúc Lăng Tiêu còn cách Diệp Tử có mấy trăm dặm, rốt cục cũng xác định, người khiến lòng mình sinh ra rung động, chính là Diệp Tử mình mong nhớ ngày đêm! Cũng chỉ có nàng, mới có thể khiến Lăng Tiêu dù cách xa hơn mười ngàn dặm đã sinh ra loại cảm ứng này!
Nếu không, trừ phi sau khi Lăng Tiêu độ kiếp, mới chân chính có được bản lĩnh suy đoán tương lai.
Diệp Tử trong lòng Lăng Tiêu là nữ nhân quan trọng nhất, mới là người chân chính có thể khiến cho hắn tâm linh cảm ứng!
Tâm tình Lăng Tiêu kích động. Hắn cũng mặc kệ cỗ tình cảm đầy kích động này tràn ngập trái tim mình. Cái loại vui sướng khôn cùng này làm chữ hỉ trong thất tình của hữu tình đạo mà Lăng Tiêu tu luyện đạt đến một tầng cao mới!
Trong lúc nhất thời, cảm ngộ của Lăng Tiêu đối với thiên địa lại tăng thêm vài phần. Sau khi lắng đọng lại, nhất định có thể lại đột phá!
Mà Diệp Tử, thì sớm đã rơi lệ đầy mặt. Nàng từng nghĩ ra vô số câu muốn nói khi hai người gặp mặt. Trước khi phi thăng Thánh Vực cũng từng vô số lần diễn luyện trong lòng. Nàng lại không nghĩ rằng, chính mình không ngờ có thể nhanh như vậy gặp lại nam nhân khiến nàng thương nhớ mười mấy năm, phu quân của nàng, trời của nàng, đất của nàng... là tất cả ... của nàng... Tất cả!
Diệp Tử mặc kệ nước mắt chảy xuôi trên mặt, tí tách tí tách từ trên cao rơi xuống như mưa qua chốn hồng trần khói bụi. Nàng đứng giữa không trung, chăm chú nhìn Lăng Tiêu, một câu cũng không cách nào nói ra, chỉ có im lặng không nói gì.
Phía chân trời sương chiều nặng trĩu. Mặt trời đang lặn còn chút ánh chiều tà soi hồng hơn nửa bầu trời. Mặt đất đã bị từng mảng lớn bóng tối che khuất.
Thân hình Lăng Tiêu xuất hiện trước mặt Diệp Tử. Mười mấy năm trôi qua cũng không lưu lại trên mặt Diệp Tử chút dấu vết gì. Trú Nhan Đan, lưu lại chính là dung nhan tươi trẻ, nhưng nó có thể lưu lại trái tim tươi trẻ hay không?
Diệp Tử nước mắt đầy mặt lặng lẽ nhìn Lăng Tiêu không chớp mắt. Nỗi nhớ nhung và tình yêu say đắm trong ánh mắt đó đủ để hòa tan lạnh giá của núi băng, đồng thời, cũng hòa tan trái tim đã đóng chặt cửa lòng hơn mười năm của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đứng giữa không trung, đưa lưng về phía nắng chiều, trên khuôn mặt anh tuấn lãng tử lộ ra một nụ cười ấm áp, hé miệng, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta về nhà thôi.
Diệp Tử gật gật đầu, bỗng nhiên nhào mạnh vào lồng ngực Lăng Tiêu, cất tiếng khóc lớn.
- Hu hu... Ta nhớ chàng!
Xa xa, Đinh Hỏa đứng trên không trung, vẻ mặt ủ rũ. Trong mắt vẫn còn không tin mình đã thất bại. Giờ phút này, hắn bỗng nhiên có cảm giác cảm thấy mình vô cùng dư thừa. Cảm thấy dường như mình và những người này đang phá hủy một bức tranh hoàn mỹ không tỳ vết đẹp nhất thế gian!
- Con mẹ nó, đi, chúng ta trở về!