Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Sơn Thất Quỷ và Bạch Sơn Thánh Giả rốt cục biến sắc mặt trắng bệch, nhìn Lăng Tiêu cả người tản ra hào quang thần thánh, giống như một pho tượng Thần, cao lớn như một ngọn núi!

Thân thể của đám Bạch Sơn Thất Quỷ vừa chạm tới vầng hào quang từ Lăng Tiêu phát ra, lập tức cảm giác có vô số thần niệm như mưa rơi gió táp ập vào mặt mình!

Kẻ thù thế này làm sao bọn họ có thể chiến thắng? Đối mặt với Lăng Tiêu, thật giống như kiến càng lay cổ thụ!

Bạch Sơn Thất Quỷ gào thét, khuôn mặt vẫn vặn vẹo dữ tợn như trước muốn phóng lên. Tuy nhiên, cảnh giới sai biệt quá lớn, làm cho bọn họ hoàn toàn không có chút cơ hội may mắn nào.

Trong tay Lăng Tiêu bỗng nhiên hiện ra một thanh kiếm, quét ngang một đường, một đạo kiếm khí hoàn toàn từ kiếm ý ngưng kết mà thành, vô hình vô sắc, quét về phía Bạch Sơn Thất Quỷ.

Mà Bạch Sơn Thất Quỷ căn bản là không có đường phản kháng, đều cảm giác thân thể của mình đột nhiên tê liệt tại chỗ, bởi vì tốc độ kia thật sự là quá nhanh, nhanh đến làm cho bọn họ đều không kịp suy nghĩ chuyện gì xảy ra trước mắt mình.

Vì thế, một chuyện quỷ dị đến mức tận cùng xảy ra... nửa thân trên của bảy tên Bạch Sơn Thất Quỷ này, đều còn cầm bảo kiếm trong tay, liều chết xông tới hướng Lăng Tiêu, mà hai cái đùi nửa thân dưới kia, lại ngừng lại tại chỗ, lạch cạch một tiếng, ngã trên mặt đất.

“A!”

“Ái.”

“Ai da!”

Tiếng kêu sợ hãi liên tiếp, đợi đến khi Bạch Sơn Thất Quỷ phát hiện, nửa người trên của bọn họ, không ngờ đã bay tới chừng mười mấy thước xa!

Phù phù... Phù phù... Phù phù...

Kế tiếp, thảm cảnh kia thật khiến cho người ta run rẩy tận đáy lòng: Bạch Sơn Thất Quỷ cũng không có lập tức chết đi, trong mắt tuôn trào huyết lệ, hướng tới hai chân dưới của mình, từng chút một lếch tới, máu tươi... ở dưới chân bọn họ rải đầy trên đường!

Năm đó thời điểm bọn họ hành hạ người khác đến chết như thế, nhưng chưa từng nghĩ tới, chính mình cũng sẽ có một ngày như vậy?

- Chủ nhân... Xin thứ cho chúng ta... không thể... tiếp tục ở lại... bên người chủ nhân... để... phục vụ chủ nhân...!

Lão Đại Bạch Sơn Thất Quỷ, cố giãy dụa, lếch tới hai chân của mình nơi đó, dùng hết một chút khí lực cuối cùng, ghép chân đúng vào vị trí, sau cùng lại nói với Bạch Sơn Thánh Giả một câu như vậy, sau đó trên mặt bỗng nhiên lộ ra một vẻ tươi cười dường như đã giải thoát.

Con người sắp chết, lời nói cũng thiện!

Làm chuyện ác quá nhiều, cũng sẽ gặp nhiều ác mộng! Có lẽ cái chết đối với Bạch Sơn Thất Quỷ mà nói, cũng thật sự chính là một cách giải thoát đây.

Cộp cộp... Kít kít... Kít kít... Cộp cộp cộp cộp... Kít kít!

Một tràng tiếng vang vô cùng kỳ dị truyền đến. Lăng Tiêu ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Bạch Sơn Thánh Giả, hai mắt cổ tỉnh không dao động. Phát ra âm thanh, đúng là Bạch Sơn Thánh Giả, là hàm răng của hắn không kìm nổi run sợ trong lòng, run run phát ra thanh âm.

Trên mặt Bạch Sơn Thánh Giả đâu còn thấy vẻ tươi cười thong dong và bình tĩnh vừa rồi, lúc này đã biến thành một màu trắng bệch. Cánh tay hắn trong tay áo không có lộ ra ngoài đang cật lực run rẩy, hai chân mềm nhũn gần như sắp xụi lơ trên mặt đất.

Đối mặt với kẻ thù dũng mãnh như cảnh giới Lăng Tiêu này, sớm đã vượt qua giới hạn chịu đựng trong lòng hắn. Tin rằng hiện tại Lăng Tiêu chỉ cần nhìn hắn hét lớn một tiếng, Bạch Sơn Thánh Giả nhất định sẽ bị dọa đến chết khiếp.

- Thượng... Thượng thần! Đừng... đừng giết ta... Ta nguyện ý... Ta nguyện ý trở thành tôi tớ của thượng thần. Ta nguyện ý phụng hiến linh hồn... cho thượng thần vĩ đại...

Lăng Tiêu lắc lắc đầu, thầm than một tiếng, trong lòng nhưng lại mơ hồ có chút cảm giác bi ai: “Chẳng lẽ đây là Thánh Vực... không... là Thần Giới! Chẳng lẽ đây là nhân vật đại biểu trong Thần Giới năm đó hay sao?”

Khó trách Thần Giới năm đó bị suy sụp đến tình cảnh như thế, mới bị Thanh Hà lấy thực lực bản thân gần như tiêu diệt toàn bộ.

Ích kỷ, nhát gan, lạnh lùng, gian hiểm, đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, thấp hèn... Gần như về mặt này Thần trong Thần Giới mọi người đều thấp kém như nhau. Ở nơi đó vốn nên siêu thoát, vốn nên thanh cao, vốn nên cao cao tại thượng, không ngờ lại thể hiện sự tồi bại vô cùng nhuần nhuyễn như thế!

Chẳng lẽ nói, những người phi thăng Thần Giới, sau khi giành được lực lượng hùng mạnh, liền trở nên không kiêng nể gì, đã quên đi mục đích từng theo đuổi? Đã vứt bỏ tất cả mà lại làm ra vẻ giả tạo? Nhưng mặt tà ác của bản thân kia, lại phát huy đến không có để sót mảy may nào?

Quả thực... chuyện này đúng là một kỳ tích con bà nó! Lúc này tâm tình của Lăng Tiêu, cũng bị phẫn nộ đến bị kích động chửi thề con bà nó.

Trong ánh mắt của Lăng Tiêu nhìn về phía Bạch Sơn Thánh Giả lần nữa, mang theo vài phần thương hại. Trong khoảnh khắc này, đến ngay cả giết hắn cũng không có hứng thú, Lăng Tiêu thản nhiên nói:

- Tự mình phế bỏ toàn thân công lực, tìm một chỗ thanh tĩnh dưỡng già đi.

- Không! Không! Không nên đâu thượng thần! Thần Giới không được làm như vậy, quy củ của Thần Giới là...

- Thần Giới?

Khóe miệng Lăng Tiêu nổi lên một vẻ cười chế giễu: một thế giới nho nhỏ như vậy, lại cũng dám xưng là Thần Giới? Ngươi bảo thần tiên trong Tu chân giới ta phải dùng cái gì chứa đây?

- Quy củ Thần Giới, chuyện đâu có liên quan gì tới ta? Bạch Sơn Thánh Giả, ngươi hẳn không biết nên cho rằng ta nhân từ như vậy, sẽ không giết ngươi sao? Lưu lại tính mạng cho ngươi, chỉ là cảm thấy, giết một tên khốn như ngươi, sẽ ô uế tay của ta.

Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn Bạch Sơn Thánh Giả:

- Chỉ có thế thôi!

Cả người Bạch Sơn Thánh Giả run run, hắn gục đầu, trong đôi mắt hiện lên một tia hận ý nồng đậm, mối hận đối với Lăng Tiêu đã ăn sâu vào cốt tủy. Thế nhưng sức không bằng người, giờ phút này ở trước mặt Lăng Tiêu, trong đầu hắn ngay cả ý niệm ra tay cũng không có, ngược lại hoàn toàn không sinh ra chút tâm tư phản kháng nào.

- Thượng thần! Chỉ cần ngài không giết ta, về sau, ta chỉ là một con chó, một tay sai trung thành của ngài! Ngài sai ta cắn ai, ta sẽ đi cắn người đó?

Bạch Sơn Thánh Giả quả thực ngoan độc, chết tử tế không bằng sống tồi tệ. Với hắn mà nói bị phá huỷ một thân công lực, chẳng khác nào bị chết, vậy thì có gì khác nhau đâu? Còn ở lại trên núi xanh, lo gì không có củi đốt! Hôm nay chịu nhục nhất thời, ngày sau sẽ có một ngày nào đó trả lại cả vốn lẫn lời!

Lăng Tiêu khẽ nhíu mày. Nói thật, biểu hiện của Bạch Sơn Thánh Giả, đã hoàn toàn đánh mất tư cách của một võ giả, không còn có nửa điểm tôn nghiêm nào. Nếu đổi là tính cách của Lăng Tiêu trước đây, người như vậy, nhất định sẽ tung một đạo kiếm khí giết chết ngay là xong.

Tuy nhiên, hiện nay trong Thánh Vực khói lửa nổi lên bốn phía, còn có Vương Lâm người mạnh nhất đứng đầu danh sách trên Thiên bảng trong truyền thuyết kia. Sau khi tiên thể của Lăng Tiêu đại thành, thần thức mạnh mẽ bao phủ toàn bộ Thánh Vực, hắn hơi hơi cảm ứng được, chỉ có hai tồn tại hùng mạnh. Lăng Tiêu mơ hồ đoán ra một người trong đó: hẳn là chính là Vương Lâm, còn người kia Lăng Tiêu đoán là Vân Chi Lan! Cường giả siêu cấp ấy đã từng giúp hắn, có thể vận dụng kiếm kỹ đến mức tận cùng!

Lăng Tiêu tin rằng mình có thể cảm ứng được đối phương, đồng dạng, đối phương cũng có thể cảm ứng được mình!

Mà xem ra tình thế trước mắt, Vân Chi Lan hẳn là bạn chứ không phải địch; còn Vương Lâm... thì quả thực khó nói, dù sao Vương Tá đệ đệ của Vương Lâm, ở nơi đó không chiếm được chút xíu chỗ tốt nào của mình, còn phải xám xịt chạy trở về. Là một võ giả siêu cấp thực lực hùng mạnh, cục tức này có thể nuốt trôi hay không, thật sự khó biết.

Ngoài ra, Thánh Vực, cũng không có người nào có thể được Lăng Tiêu coi trọng. Nhưng đối với Thục Sơn quốc mà nói, thì lại bất đồng, trong Thục Sơn quốc cũng không có cường giả cỡ mình, vốn trước đây có một người là Tôn Lập, nhưng bị Bạch Sơn Thánh Giả giết chết. Vừa rồi thời điểm Lăng Tiêu siêu độ vong hồn, cũng gặp được hồn phách Tôn Lập, hiện giờ cũng đã giải thoát tiến vào lục đạo luân hồi rồi.

Tin tưởng với linh hồn hùng mạnh, Tôn Lập giữ lại vài phần trí nhớ, cũng không là việc khó. Có lẽ không tới bao lâu, trong Thánh Vực sẽ xuất hiện thêm một cường giả kinh thế hãi tục.

Cho nên, Lăng Tiêu không lo lắng gì về Tôn Lập. Chỉ có Bạch Sơn Thánh Giả trước mắt này... Lăng Tiêu xoay chuyển tròng mắt, bỗng nhiên nói:

- Lưu cho ngươi một thân thực lực, cũng không phải là không thể được. Ta cũng không buộc ngươi làm tôi tớ gì đó cho ta.

Nguyên vốn Bạch Sơn Thánh Giả đã cam chịu số mạng, đang súc tích lực lượng chuẩn bị tự bạo. Vừa nghe được sự tình có cơ hội chuyển biến, đôi mắt đục ngầu của hắn lập tức sáng lên, vội vàng nói:

- Thượng thần cứ phân phó! Tiểu nhân không dám không tuân!

Nhìn trên mặt Bạch Sơn Thánh Giả lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, nhưng lại cực lực kiềm chế, cũng không dám ngẩng đầu nhìn mình. Khóe miệng Lăng Tiêu lộ ra nụ cười, sau đó nói:

- Tuy nhiên, vì phòng ngừa ngươi lại phản bội, ta sẽ cấy trong người ngươi, một viên trảm tâm đinh loại ba hồn bảy vía! Nếu hết thảy sự tình ngươi đều dựa theo ý tứ của ta đi làm, sẽ không ngỗ nghịch và phản bội, như vậy... ngươi vĩnh viễn cũng không có gì nguy hiểm, nhưng... một khi ngươi dám phản bội ta, hoặc là làm chuyện không đúng với ta: trái tim của ngươi, sẽ thế này...

Lăng Tiêu phất hai tay ra phía ngoài một cái: “Ầm!”

Thân mình Bạch Sơn Thánh Giả mạnh mẽ bật lui về phía sau vài bước, mặt như tờ giấy trắng, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng nhỏ giọt xuống dưới, sau đó nói:

- Này... này... Thượng thần! Không thể như vậy được đâu?

- Ừ?

Lăng Tiêu nhìn lướt qua Bạch Sơn Thánh Giả với ánh mắt lãnh đạm:

- Hay là, trong lòng của ngươi...

- Không có không có... Tuyệt đối không có, tuyệt đối không có!

Bạch Sơn Thánh Giả hận không thể phát thề, giống như một thằng hề, vội vàng nói trước mặt Lăng Tiêu. Tuy nhiên trong ánh mắt của hắn chợt lóe lên một cái.

Lăng Tiêu không thèm nói gì thêm, trong tay bỗng nhiên hiện ra một viên đan dược màu trắng. Đan dược còn tỏa ra một mùi thơm nồng nặc, hắn nhẹ giọng nói:

- Ăn nó, ta sẽ không giết ngươi!

- Cái này... nhưng có kỳ hạn không?

Bạch Sơn Thánh Giả cắn răng, chậm rãi hỏi.

- Không có! Ngươi ăn nó, vĩnh viễn cũng không thể phản bội ta.

- Được!

Bạch Sơn Thánh Giả cay cú trong lòng, vô cùng bi phẫn đi bước một đi tới trước Lăng Tiêu, mỗi một bước đều nặng như ngàn cân, ở khoảnh khắc cầm lấy viên thuốc này, Bạch Sơn Thánh Giả nhìn Lăng Tiêu dường như không có nửa điểm đề phòng, quả thực hắn có loại kích động muốn tung một kích vào Lăng Tiêu. Tuy nhiên loại ý niệm mê người này, vẫn bị hắn nhịn xuống, hắn không tin Lăng Tiêu lại không một chút phòng bị lòng dạ của mình.

Nhìn viên đan dược mê người này, trong lòng Bạch Sơn Thánh Giả cực kỳ bi phẫn, hắn không đành lòng há miệng ra, chầm chậm cho viên đan dược vào miệng. Viên đan dược vừa vào miệng lập tức tan ra, một luồng hơi nóng từ cuống họng chảy xuôi xuống.

Đây là độc dược sao? Bạch Sơn Thánh Giả đang lúc hoài nghi, đột nhiên cảm giác được trái tim mình, giống như bị một bàn tay nắm lấy, nắm thật chặt.

Tất cả mưu đồ của Bạch Sơn Thánh Giả tại trong nháy mắt này, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trông hắn dường như lại già thêm mấy chục tuổi, hắn chậm rãi quỳ xuống, khàn khàn nói:

- Bạch Sơn Thánh Giả... bái kiến chủ nhân!

Chủ nhân có cái gì sai khiến, Bạch Sơn Thánh Giả, không dám không tuân theo!

Bạch Sơn Thánh Giả nói xong câu đó, linh hồn dường như bị vét sạch, mối hận ý đối với Lăng Tiêu đang rỉ máu trong lòng kia, đã theo dòng máu, lan tràn đến mọi ngóc ngách toàn thân.

Nhưng không ngờ, loại tâm tư này vừa mới dâng lên, đột nhiên trong lòng hắn truyền đến một nỗi đau đớn xé tim gan. Bạch Sơn Thánh Giả hét to một tiếng, bật ngửa về phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK