Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Diệp Tử cười rộ lên. Lam Thiên Tầm co đầu rút cổ, kỳ thật hắn cũng từng có loại hoài nghi như vậy, dù sao Lăng Tiêu được xưng là nhất đại tông sư, chỉ là trên phương diện kỹ năng luyện đan của hắn, chứ không phải là vũ kỹ của hắn!

Lăng Tiêu phất tay một cái, mọi người đều ngưng đùa giỡn, Lăng Tiêu nói:

- Bắt đầu từ hôm nay, Thục Sơn chúng ta chân chính là một đại môn phái đứng vững ở Thánh Vực! Hiện tại người cũng đoàn tụ gần đủ rồi, trừ một mình Mạnh Ly còn khăng khăng ở lại nhân giới. Cả nhân giới, cũng gần như không có gì nhớ mong. Nếu phải đứng vững ở thế giới Thánh Vực này, đầu tiên chúng ta cần phải có lực lượng để người ta không dám coi thường! Điểm ấy, chúng ta còn chưa đủ.

Lăng Tiêu nói xong, mười đại đệ tử hơi hơi cúi đầu, Thiên Viên có chút khổ sở nói:

- Sư phụ! Đám đệ tử bất tài vô dụng, tuy là người tu chân, thực lực còn không cao bằng các nàng Thanh Thanh sư muội, thật sự là đã đánh mất oai danh của sư phụ.

Lăng Tiêu khoát tay chặn lại:

- Cái này không trách các ngươi! Cô bé Thanh Thanh kia thuộc loại thiên tài bẩm sinh. Đệ tử Thục Sơn chúng ta như vậy, cũng không phải chỉ có một mình nàng ta? Hơn nữa các ngươi tu luyện gì đó hoàn toàn bất đồng! Người luyện võ ở Thánh Vực, càng về sau, tu luyện cũng sẽ càng khó khăn, bởi vì bọn họ không có phương hướng chuẩn xác, cũng không có người chỉ dẫn bọn họ! Cho nên, tốc độ của một người tiến vào cảnh giới Tiên Thiên thậm chí là cảnh giới Người tu luyện có thể rất mau, nhưng nếu muốn trong thời gian ngắn đột phá đến cảnh giới Đại viên mãn thì không thể làm được!

Lăng Tiêu nói xong, trên mặt nổi lên một chút tự hào, sau đó tươi cười nói:

- Nhưng các ngươi không như vậy! Các ngươi chân chính là người tu chân! Các ngươi đều có đầy đủ công pháp, bất kể tu luyện đến cảnh giới gì, các ngươi cũng không có nhiều rào cản lắm! Bởi vì... công pháp các ngươi tu luyện, là đã trải qua tìm hiểu trăm vạn năm và lưu truyền tới nay!

Mười đại đệ tử nghe xong, trên mặt đều lộ ra biểu tình không thể tin nổi, đến cả đám người Lăng Vận Nhi và Nha Nha, cũng đều lộ vẻ mặt kinh hãi, chỉ có Hoàng Phủ Nguyệt biết Lăng Tiêu nói là cái gì, mà Diệp Tử thì biết một nửa.

Lam Thiên Tầm làm khán giả ở một bên trố mắt nhìn nói:

- Trời ạ! Trăm vạn năm trước! Lúc đó, chỉ sợ Thánh Vực cũng chưa có nữa... Đó là thời đại nào? Thời Thái cổ ư?

Lăng Tiêu cười cười, không giải thích vấn đề này, nói tiếp:

- Cho nên, các ngươi phải có lòng tin với chính mình! Hiện tại, ta truyền cho các ngươi phương thuốc đan dược trung phẩm, và phương pháp luyện chế...

Thời gian trôi qua trong nháy mắt! Ba năm sau! Trong ba năm này, Tất cả việc kinh doanh buôn bán giữa Thục Sơn phái với gia tộc, toàn bộ cắt đứt hợp tác, dẫn tới cảnh ồn ào ở Nam châu!

Rất nhiều thế lực vốn đã không vừa mắt với thực lực Thục Sơn phái, giờ phút này rốt cục có cái cớ thật tốt, nên đều nhảy ra chỉ trích Thục Sơn phái vì tư lợi, muốn là kẻ địch với toàn bộ Thánh Vực!

Mà những gia tộc và thế lực đó vốn chỉ e là thiên hạ không loạn, lại nhảy ra chửi ầm lên, dùng mọi cách bôi nhọ gièm pha Thục Sơn phái.

Trên đời này, vẫn luôn có một số người như vậy, rõ ràng người ta không nợ họ cái gì, nhưng bọn họ lại cho rằng ngươi thiếu nợ bọn họ, bởi vì với những người như thế mà nói, ngươi không cho hắn, thì đã thuộc con nợ của hắn rồi.

Đương nhiên, người không biết xấu hổ như thế cả thế giới cũng có và lại là một quần thể rất lớn, họ chỉ biết chỉ trích người khác, mà không biết nhìn lại bản thân mình. Bên trong Thánh Vực cũng thế.

Bởi vì mọi người đều biết, hiện tại Thục Sơn phái giống như một con gà mái đẻ trứng vàng, nếu ai có thể thu được Thục Sơn phái, người đó sẽ trở thành đệ nhất phú ông ở Thánh Vực!

Thục Sơn phái hiện tại cắt đứt tất cả hợp tác với các thế lực gia tộc, như vậy rất hiển nhiên, bọn họ cho rằng Thục Sơn phái đã đủ lông đủ cánh! Có thể tự bay riêng rẽ một mình!

Thậm chí ngay cả Tư Đồ Dũng minh chủ Nam châu, trong lòng cũng nghĩ như vậy, lão còn đặc phái Tương Vân Phong thay mặt lão đến chất vấn.

Nhiều ít có phần ngoài ý muốn là Đinh gia chỗ giao giới giữa Nam châu và Đông châu là một đối tác hợp tác lớn nhất với Thục Sơn phái, lại không có phát ra nửa điểm ý kiến phản đối nào! Thậm chí không có người nào từ miệng tộc nhân Đinh gia nghe nói nửa chữ không với Thục Sơn phái!

Hơn nữa, ngay sau khi Thục Sơn phái công bố quyết định này, Đinh gia là gia tộc đầu tiên... công khai đứng ra tỏ ý ủng hộ quyết định của Thục Sơn phái!

Tiếp sau đó tỏ ý ủng hộ chính là ba đại gia tộc thành Vọng Thiên!

Mặc kệ ba đại gia tộc thành Vọng Thiên này nguyện ý hay không, tương lai của họ đều đã buộc chặt cùng một chỗ với Thục Sơn phái rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, Thục Sơn phái và ba đại gia tộc gần nhau như vậy, không ai có thể tin tưởng giữa hai bên không có chút liên hệ nào. Hơn nữa Thục Sơn phái tồn tại, có thể giúp cho ba đại gia tộc an tâm phát triển không lo lắng gì khác, bởi vì ánh mắt mọi người đều đã tập trung vào Thục Sơn phái nơi đó!

Hơn nữa trong ba đại gia tộc, nhất là Ngô Anh gia chủ Ngô gia đối với Lăng Tiêu có thể nói phi thường hiểu biết. Lão biết, người thanh niên này là thiên tài chân chính! Bất kể về mặt tu luyện, hay là mặt thế lực kinh doanh, hắn và đội ngũ của hắn đều là hạng người ngàn vạn năm khó gặp nhất trong Thánh Vực này!

Đừng nói ngàn vạn năm, sau Thần chiến, gần như không có nghe nói có thực lực cá nhân và môn phái nào có thể trong thời gian ngắn ngủi, cùng nhau quật khởi như thế.

Rất nhiều năm về trước thật ra nghe nói có một người luyện võ thiên tài phi thăng từ nhân giới là Vân Chi Lan. Tuy nhiên sau khi tiến vào Thánh Vực, liền biến mất không thấy, không có gia nhập vào bất cứ một thế lực gia tộc nào. Theo nhận định của nhiều người, Vân Chi Lan chỉ là một người luyện võ cảnh giới Kiếm Thánh tầm thường, hẳn là đã sớm rơi rụng ở đâu rồi.

Gia chủ Đinh gia thậm chí đã công khai nói ra trong một lần hội họp như vầy: “Thục Sơn phái là một môn phái có được chủ quyền! Không ai có tư cách khoa tay múa chân với bọn họ! Người ta quyết định làm ra cái gì, đó là chuyện riêng của người ta, các ngươi để ý tới chuyện người khác làm gì? Gia tộc tới kinh doanh với Đinh gia ta cũng có rất nhiều, chẳng lẽ ta nói ta không buôn bán với các ngươi nữa, các ngươi còn muốn chỉ trích Đinh gia ta một phen sao?”

Gia chủ Đinh gia nói ra lời này, hoàn toàn là nghiêng về Lăng Tiêu, nghiêng về Thục Sơn phái. Thế lực Đinh gia lớn mạnh, đương nhiên sẽ không có người dám phản đối trước mặt hắn. Nhưng dưới sự hấp dẫn của món lợi ngút trời đó, trên đời này người không biết sống chết vẫn còn nhiều, trong đó có người chụp cho Thục Sơn phái một cái mũ thật lớn, tự nhiên chính là: “Thục Sơn phái làm ra quyết định này, dụng tâm cực kỳ ác độc, tất cả người luyện võ sau khi đã quen dùng đan dược, bỗng nhiên bọn họ không bán ra nữa, đám người luyện võ sử dụng đan dược này sớm đã thành nghiện, cứ như vậy, Thục Sơn phái liền có thể dùng vũ lực khống chế hầu hết gia tộc ở Nam châu!”

Lời này chỉ là lời nhảm nhí!

Hơn nữa một điểm nhỏ chứng cứ cũng không có! Nhưng loại chuyện chỉ hươu bảo ngựa này sao có thể xảy ra được, rất nhiều gia tộc biết rõ lời nói này là vô căn cứ, tiếc thay đều giữ thái độ im lặng.

Mấy gia tộc và thế lực nhảy ra đó đều kêu gào, phải tấn công Thục Sơn phái, bắt Thục Sơn phái giao ra bí phương đan dược, giao cho các đại gia tộc cùng được hưởng!

Đối với chuyện này, Thục Sơn phái vẫn duy trì im lặng, các môn nhân đệ tử toàn bộ đều quay về sơn môn. Có người đồn đại, mười đại đệ tử Thục Sơn phái đã bày ra trận pháp khủng bố khắp trong phạm vi Thục Sơn phái, nếu như có người dám bước vào phạm vi thế lực Thục Sơn phái, thì chẳng khác nào tìm chết!

Cho nên, mặc dù rất nhiều gia tộc và thế lực chửi mắng chỉ trích Thục Sơn phái và Lăng Tiêu ngang ngược, nhưng thật sự cũng không có một gia tộc nào dám tới cửa Thục Sơn phái gây rối. Phần vì sợ hãi trận pháp đồng thời nguyên nhân trọng yếu hơn là, bọn họ đều đang chờ phía Liên minh Nam Châu chính thức lên tiếng!

Trong phòng, chỉ có bảy người là Lăng Tiêu, Tương Vân Sơn, Hoàng Phủ Nguyệt, và đến từ Liên minh Nam Châu là Tương Vân Phong, Tư Đồ Bằng Phi và hai người trung niên chưa từng gặp mặt, trên người nhìn không ra chút dao động năng lượng gì, hơn nữa nhìn thái độ Tư Đồ Bằng Phi khách sáo với hai người bọn họ như thế xem ra, hiển nhiên lai lịch của hai người này cũng không nhỏ.

Tư Đồ Bằng Phi hướng về phía Lăng Tiêu nhe răng cười, trong vẻ cười dường như mang theo một chút đắc ý, nói:

- Lăng tông chủ! Chúng ta... lại gặp nhau rồi!

Lăng Tiêu thản nhiên nói:

- Tư Đồ công tử phong thái không kém năm đó.

Tư Đồ Bằng Phi ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Lăng tông chủ xem ra thực lực cũng càng ngày càng mạnh đấy!

Giọng điệu nói chuyện nghe ra có phần lỗ mãng, dường như trong đó ngầm chế giễu chuyện hợp tác giữa đường gãy gánh giữa Thục Sơn phái và tất cả các gia tộc.

- Tư Đồ công tử quá khen! Thục Sơn phái nho nhỏ, Lăng Tiêu cũng chỉ là người tầm thường, chỉ mong yên ổn sống qua ngày mà thôi.

Lăng Tiêu nói với giọng đều đều, vẻ mặt bình thản.

Hoàng Phủ Nguyệt lúc này khẽ nhíu mày, nàng đã sớm nghe nói năm đó Tư Đồ Bằng Phi ở nơi này đã đụng độ với Lăng Tiêu, càng là hạng người thân phận cao quý, thường thường càng là thù dai. Đương nhiên, có thể làm cho bọn họ căm thù, tự nhiên cũng không phải là người bình thường. Nhưng mặc kệ thế nào, Tư Đồ Bằng Phi này chắc chắn không vừa mắt Lăng Tiêu, Tư Đồ Dũng minh chủ Nam châu khẳng định là biết chuyện này, vậy mà hắn vẫn phái Tư Đồ Bằng Phi tới đây. Nguyên nhân vì cái gì?

Thiên phú của Hoàng Phủ Nguyệt trên phương diện buôn bán, không chỉ có biểu hiện ở phương diện làm thế nào khai thác thị trường, mà đối với loại chuyện lục đục giữa nhau trong đó, nàng cũng cực kỳ thông thạo. Hơn nữa, ở một số phương diện nào đó cơ trí của Hoàng Phủ Nguyệt, thậm chí có thể trở thành sư tổ của nhiều người.

Tương Vân Phong hoà giải nói:

- Lăng tông chủ đừng hiểu lầm! Lần này chúng ta tới đây, chủ yếu là thay mặt minh chủ lão nhân gia hỏi một số vấn đề: Thục Sơn phái thật ra có điều gì khó khăn, nếu như có khó khăn, Liên minh Nam Châu nhất định sẽ không ngồi yên không lý đến, bởi vì Lăng tông chủ ngài, cũng là quản sự cao cấp của Liên minh Nam Châu.

- Là danh dự.

Tư Đồ Bằng Phi hừ trong mũi một tiếng nói.

Lăng Tiêu cười khoát tay:

- Không có gì khó khăn. Hơn nữa, năm đó Thục Sơn phái phát triển thiếu hụt rất nhiều tài chính, bất đắc dĩ, Lăng Tiêu mới công khai tiêu thụ đan dược này. Nhưng nói đến, sư môn Lăng Tiêu từng có tổ huấn, loại đan dược này không thể dùng để kiếm lời! Nhưng vì để phát triển môn phái, Lăng Tiêu không thể không làm chuyện hạ sách đó. Nay đã hơn một trăm năm trôi qua, Thục Sơn phái cuối cùng coi như đứng vững chân, Lăng Tiêu tự nhiên không muốn làm trái với ý nguyện của các tổ sư gia sư môn. Hơn nữa loại kinh doanh qua lại đại quy mô này, cũng không phải là cách làm của một môn phái chính quy. Nhìn chung tất cả thế lực đại gia tộc ở Nam châu, đâu có thế lực nào lại sử dụng lực lượng chính yếu của mình vào việc buôn bán?

Tương Vân Phong gật gật đầu, đích xác như thế, không nói Nam châu, tất cả đại gia tộc và thế lực trên khắp Thánh Vực, cũng đều không để cho lực lượng trung tâm tham gia việc kinh doanh của gia tộc. Việc cần làm của nòng cốt trong gia tộc chỉ có giống nhau, thì phải là... “tu luyện” !

Tương Vân Phong vừa định lên tiếng, một trong hai người trung niên đi cùng bọn hắn, người trung niên cao gầy, mặt dài như mặt ngựa khẽ hừ một tiếng, thần sắc có vẻ kiêu căng nói:

- Chẳng lẽ Thục Sơn phái hiện tại đã thành đại môn phái có thể kề vai với thế lực đỉnh cấp sao?

Lăng Tiêu sa sầm mặt xuống, nhìn Tương Vân Phong thản nhiên nói:

- Hắn là người phương nào?

Câu này chọc cho người trung niên mặt ngựa kia phẫn nộ, Lăng Tiêu này rõ ràng là khinh thường hắn! Người ta cũng không thèm đối mặt nói với mình, mặt đối mặt mà lại thông qua một người trung gian truyền lời. Loại khinh thị này, mới đúng là thật sự sỉ nhục người ta.

Bởi vì trong lúc đó bọn họ không cho Tương Vân Phong giới thiệu thân phận của họ. Trước mặt bọn họ, Tương Vân Phong ngay cả dùng mắt ra hiệu cho Lăng Tiêu cũng không dám.

Tương Vân Phong có chút khó xử nhìn thoáng qua người trung niên mặt ngựa, người trung niên mặt ngựa hừ một tiếng trong mũi, hướng về phía Lăng Tiêu nói:

- Ta là một trong mười ba thành viên hội nghị Liên minh Nam Châu! Ta là Tô Trường Xuân!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK