Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên tiếp trong ba ngày, vật giá ở thành Penzias liên tục lên thang: “Ngày thứ nhất là hai đồng một cân gạo, ngày thứ hai ba đồng một cân, đến ngày thứ ba, đã biến thành sáu đồng một cân gạo!”

Điều này khiến người dân của thành Penzias ở không giải thích được, đồng thời họ vừa tức giận mắng chửi bọn thương nhân vô lương tâm, vừa điên cuồng tranh nhau mua lương thực dự trữ. Sợ rằng vật giá còn tiếp tục tăng lên nữa. Thế nhưng càng làm như vậy, vật giá cũng càng ngày càng tăng một cách khủng khiếp, đến buổi tối ngày thứ ba, tất cả cửa hàng lương thực hầu như cùng một lúc có chung một phản ứng. Đóng cửa tiệm, ngưng bán!

Lúc này, lòng oán hận của dân chúng đã tăng lên đến đỉnh điểm. Mọi người không hiểu vì sao hầu như chỉ trong một đêm, cùng một lúc vật tư lương thực tiền bạc có liên quan tới cuộc sống của người dân đột nhiên tăng vọt lên.

Hơn nữa, cũng không giống như trước kia bởi vì có lời đồn đãi thú tộc định tấn công thành Dịch Tư, nên vật giá mới tăng lên. Còn lần này, lại không có bất cứ lý do nào! Điều này mọi người hoàn toàn không thể chịu đựng được, giá tiền đó vốn có thể mua chín xích, hôm nay chỉ có thể mua được một cân. Điều này làm cho rất nhiều gia đình vốn nghèo khó lại họa vô đơn chí không đủ cơm ăn càng thêm đói khát, số người chết tăng lên.

Thế nhưng, vẫn còn có một số tin tức không biết từ đâu truyền ra.

Tử tước Lăng Tiêu lĩnh chủ mới tới, sắp thu lại tất cả dất đai của quý tộc trong thành. Như vậy, trừ một số rất ít quý tộc có được chút đỉnh đất phong, thì hầu như tất cả quý tộc của thành Penzias, đều phải mất đi đất đai đang canh tác. Đất đai môt khi bị thu hồi, kinh tế của các quý tộc này sẽ mất đi một nguồn thu rất lớn. Vì thế, giá cả vật tư lương thực leo thang tới tận trời cũng là do chuyện này mà ra.

“Tin tức bí mật” này không biết vì sao lại càng ngày càng loan truyền rộng rãi, đến cuối cùng, hầu như tất cả dân chúng ở thành Penzias đều biết được điều bí mật này. Vốn đã oán hận... càng bị kích động hơn lên.

Dân chúng bên trong thành Penzias đều nổi giận. Thật ra sự áp bức của quý tộc từ bao đời nay tất cả người dân đã sớm khắc sâu ấn tượng tận đáy lòng. Bọn họ cũng không dám thật sự chạy tới phủ Tử tước để kháng nghị, nhưng thứ oán hận tích tụ này, càng ngày tích lũy càng nhiều, thế nào cũng có một ngày sẽ bùng nổ.

Mà trên lịch sử ở Đế quốc Lam Nguyệt, cũng không ít chuyện xưa kể lại: dân chúng bị quý tộc áp bức quá độ đã nổi loạn. Cho nên, rất nhiều người trong bóng tối đang cười thầm, đang đợi khoảnh khắc Lăng Tiêu cuống quýt cút ra khỏi thành Penzias.

Diệp Vi Ny cải trang ra ngoài dạo một vòng. Nàng nghe khắp nơi đều truyền tin tức liên quan tới lĩnh chủ đại nhân sắp thu lại tất cả đất đai canh tác của các quý tộc. Tin tức còn nói có người nhìn thấy lĩnh chủ đại nhân còn dẫn theo một mỹ nữ đi xem xét ruộng nương của Thôi Tử tước. Còn có rất nhiều người cho biết mình ngày đó ở ngay tại hiện tràng! Chính mắt thấy lĩnh chủ đại nhân mới tới, dẫn theo nữ nhân của hắn đi dạo ở đó.

Diệp Vi Ny nghe được đều là những tiếng mắng chửi Lăng Tiêu, nhìn những gương mặt đầy vẻ tang thương của bọn dân chúng kia, Diệp Vi Ny thật không biết là nên oán hận bọn người ngu xuẩn này, hay là cảm thấy đồng tình thay bọn họ.

Mang theo một bụng tức khí trở về phủ, lại nhìn thấy Lăng Tiêu và Phúc Bá đang ngồi đó đánh cờ, Diệp Vi Ny giận thở hổn hển đi tới, nói:

- Lăng Tiêu, không ngờ huynh còn có lòng dạ để đánh cờ. Bên ngoài đã sắp nổi loạn, tại sao huynh không đứng ra giải thích đi?

Lăng Tiêu vẻ mặt bình thản, hạ xuống một quân cờ cười nói:

- Giải thích? Xin hỏi giải thích cái gì? Giải thích nói những lời đồn đãi kia đúng là sự thật ư? Ta vốn đã muốn thu hồi những ruộng đất đó không phải sao?

Diệp Vi Ny có chút nản lòng:

- Đương nhiên là giải thích những ruộng đất kia thu lại để cấp cho nông dân canh tác.

- Nước xa không cứu được hạn gần. Cô thử nghĩ đám dân chúng kia sẽ tin có chuyện tốt như vậy không? Số ruộng đất kia đã bị bọn quý tộc nắm giữ bao nhiêu năm nay, bây giờ đột nhiên nói sẽ chia ruộng đất cho họ, đổi lại cô, cô có tin không?

- Muội... muội... muội cũng không tin...

Diệp Vi Ny lúng túng nói:

- Nhưng cũng không thể để mặc cho chúng tiếp tục tăng giá. Nếu cứ như thế, muội thấy cách ngày xảy ra bạo loạn cũng không xa. Huynh dù sao cũng không thể đem giết hết bọn gây rối?

- Giết bọn họ làm cái gì, ta còn muốn dùng bọn họ đấy.

Lăng tiêu nói xong, nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng dậy nói:

- Phúc Bá, người nọ, hẳn đã tới rồi chứ?

Phúc Bá nhìn sắc trời, lắc đầu nói:

- Còn sớm! Sao thế, thiếu gia cũng nóng nảy rồi.

Diệp Vi Ny nhẹ giọng nói:

- Đám dân chúng quả thật rất đáng thương. Chẳng qua, sự ngu xuẩn của bọn họ cũng rất đáng giận.

Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng, nói:

- Bất kể ở nơi nào, cũng không có chuyện bình đẳng thực sự. Vì thế nếu muốn có cuộc sống tốt, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của chính mình! Hy vọng, ta có thể cho bọn họ một cơ hội tận lực!

Phúc Bá chợt khom mình, nói:

- Thiếu gia tâm địa thiện lương. Ta tin rằng, đám dân chúng kia, rất nhanh sẽ cảm kích ngài!

Diệp Vi Ny nhìn thoáng qua hai người, không biết bọn họ đang diễn trò bí hiểm gì. Chợt Lăng Tiêu nói:

- Diệp Vi Ny, ta muốn uống trà cô nấu rồi, uống rất ngon!

Diệp Vi Ny nhẹ giậm chân, trong lòng thầm mắng: “Mình lo lắng cho hắn cái gì chứ? Hầu như chưa từng thấy qua chuyện gì hắn không thể giải quyết được.”

Vào đêm, màn trời đen như mực! Bên ngoài cửa sau của Lăng phủ. Một bóng người lén lén lút lút mắt nhìn quanh bốn phía, thân thể cực kỳ linh hoạt nhảy vọt lên đầu tường của Lăng phủ, Ngay tức thì từ phía dưới xuất hiện mấy người cầm trong tay cường nỏ nhắm ngay vào hắn, người này cúi thấp đầu nói nho nhỏ gì đó. Những người kia liền lẳng lặng biến vào trong bóng đêm, sau đó từ bên trong đi ra một người, dẫn người này vào nhà.

Trong một gian mật thất trong phủ, Lăng Tiêu ngồi đối mặt với một hán tử toàn thân mặc y phục dạ hành màu đen, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt vuông, mày rậm mắt to, môi rất dầy, chính là Mặc Thanh gia chủ của Mặc gia trong bốn đại gia tộc.

Giờ phút này trên mặt Mặc Thanh hơi có chút khẩn trương và kích động, nhìn Lăng Tiêu nói:

- Tử tước đại nhân. Ngài cho người truyền tin, có thể đúng thật? Mặc dù Mặc Phong Trì từ lâu nhìn Thôi Trạch kia không vừa mắt, có điều là cuối cùng ích lợi của các gia tộc chúng ta như nhau, nếu phồn vinh cùng hưởng, nếu tổn hại cùng chịu. Thực lực của Tử tước đại nhân Mặc mỗ đã lĩnh giáo, nhưng nếu như muốn dễ dàng hóa giải đầu cơ lần này, có thể là hết sức khó khăn đó.

Lăng Tiêu cười nhạt nói:

- Không phải là tìm được ngài rồi sao.

Mặc Thanh mỉm cười:

- Tử tước đại nhân, chúng ta trước mặt chân nhân không nên nói dối. Tối nay nếu ta tìm tới thì chứng tỏ ta đã động tâm với điều kiện của Tử tước đại nhân, nhưng ta làm sao có thể tin tưởng, Tử tước đại nhân không tìm tới ba nhà kia?

Lăng Tiêu cười rất ung dung nói:

- Bốn đại quý tộc, có thể nói ta đã hiểu rõ hết, trước mặt chỉ có các hạ có tư cách nói chuyện với ta.

- Ngài rất ngạo mạn!

Mặc Thanh nhìn thẳng vào mắt Lăng Tiêu nói:

- Tử tước đại nhân không nên nghĩ rằng, ngài có thực lực cường đại thì có thể xen vào hết thảy mọi chuyện chứ?

- A ha, kẻ ngốc cũng biết bốn đại quý tộc của thành Penzias. Nhưng đến lúc biến thành một đại quý tộc, cảnh tượng sẽ như thế nào nhỉ?

Lăng Tiêu vẻ mặt hời hợt nói.

- Ồ!

Mặc Thanh hít một hơi khí lạnh, hô hấp có chút dồn dập. Mặc dù hắn đã nghe từ trong miệng người nhắn tin kia, nhưng từ miệng Lăng Tiêu nói ra, cảm giác đó dĩ nhiên khác hẳn.

- Còn chuyện đó, làm sao ta có thể tin tưởng ngài?

Mặc Thanh tập trung nhìn vào thiếu niên trước mắt, trong lòng hắn hiểu rằng không thể bỏ ngoài tai lời đề nghị này. Hắn đã từng vào nam ra bắc, còn cảnh đời gì chưa từng thấy qua. Tới nay không nghĩ tới vì chuyện cạnh tranh thế này lại có thể ngồi tại đây với một gã Tử tước thiếu niên, thảo luận một đề tài câu chuyện đủ để thay đổi bố cục của thành Penzias. Thậm chí “Đủ để thay đổi tương lai của Mặc gia”.

- Ngài chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ta.

Lăng Tiêu khẽ nhún vai:

- Ngài phải đánh cuộc một lần, hay là chờ ta không thể nhịn được nữa, cướp sạch kho lẫm của các người. Cho dù là phóng lửa đốt lương thực trong kho, nếu có phản kháng, giết chết. Vậy thì ngài lựa chọn tin tưởng ta, tin tưởng ta sẽ đem lại huy hoàng cho gia tộc của ngài. Ngài hẳn nên biết, với số tuổi của ta hiện nay còn có thể tiếp tục phong tước, hơn nữa có toàn quyền sử dụng đất phong ở thành trì này, ha ha.

Nét mặt Lăng Tiêu ung dung tươi cười, tựa hồ Mặc Thanh hơi bị cảm hóa.

Mặc Thanh cau mày:

- Lời của ngài có đạo lý. Tựa hồ... ta chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ngài?

Lăng Tiêu mỉm cười:

- Ngài cũng có thể lựa chọn tiếp tục đối kháng với ta.

Mặc Thanh lắc đầu:

- Thật ra ta đã sớm hiểu rõ, đối nghịch với ngài sẽ không có kết quả tốt gì, từ lúc thành chủ Lý Hậu Lâm rời đi, ta cũng đã nhìn ra. Chẳng qua... Ôi! Tốt, Tử tước đại nhân, ta có thể đáp ứng ngài, nhưng đồng thời, ta yêu cầu ngài bảo hộ!

Lăng Tiêu gật đầu:

- Điều này không thành vấn đề, ta sẽ cho người bảo vệ ngài!

- Hy vọng có thể hợp tác vui vẻ với đại nhân!

Mặc Thanh nói xong, đứng dậy rời đi, thực lực Đại Kiếm Sư bậc sáu thật không kém, nhấp nhô mấy lần thân ảnh liền biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Phúc Bá từ chỗ tối đi ra, nói:

- Thiếu gia! Lúc này các phú thương ta cũng đã liên lạc xong. Ngày mai chỉ cần đợi Mặc gia hành động, tất cả bọn họ sẽ đi theo phối hợp với chúng ta, tôi đã bảo Lăng Võ phái người bảo vệ bọn họ!

Sáng sớm ngày thứ hai, lần này một nửa dân chúng của thành Penzias đứng chờ đợi suốt đêm ở trước cửa của các cửa hàng lương thực. Bọn họ giụi đỏ bừng hai mắt, kéo lê thân hình mỏi mệt, lớn tiếng kêu cửa hàng mở cửa bán lương thực.

Nhưng những cánh cửa kia vẫn đóng chặt như một bộ mặt lạnh lẽo vô tình, không có một chút biểu cảm nào.

Đang lúc chờ đợi mỏi mòn, bỗng nhiên có một tin tức nhanh chóng truyền tới: Các phú thương lớn trong thành, mở kho bán lương thực! Giá lương thực không ngờ lại phục hồi đến hai đồng một cân gạo! Mặc dù so với giá tiền trước khi tăng lên còn đắt hơn rất nhiều, nhưng việc này đủ để tất cả dân chúng phát điên rồi.

Tiếp theo một tin tốt nữa: Mặc gia một trong bốn đại gia tộc truyền ra: tất cả vật liệu có liên quan tới đời sống của dân chúng, giá tiền khôi phục lại đến mức giá trước khi tăng lên.

Mặc dù Mặc gia không buôn bán lương thực, nhưng tất cả những công chuyện làm ăn khác cần thiết với dân sinh bọn họ đều có nhúng tay vào. Cứ như vậy, nhất thời làm cho thành Penzias đang rung chuyển bất an được ổn định lại.

Các phú thương xưa nay vốn vẫn không được đám quý tộc coi vào đâu, lần này coi như đã để lộ ra bộ mặt sung túc của mình. Biểu hiện tầng lớp thấp kém bên ngoài, thực chất ẩn giấu tài phú kinh người.

Lực lượng của các phú thương này liên hợp lại, thậm chí vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người. Tới buổi trưa, nơi nơi đã hạ giá gạo còn hai đồng ba cân gạo.

Nói cách khác, bốn đại quý tộc kết hợp với nhau, lên giá ào ào trong ba ngày, không ngờ chỉ trong một buổi trưa, hạ xuống tới mức bình thường lúc đầu như một kỳ tích.

Trong chuyện này đột nhiên Mặc gia phản bội, khiến tất cả mọi người giật mình kinh ngạc, đồng thời nhịn không được càng thêm kinh hãi thực lực của vị lĩnh chủ kia. Không ngờ lại có thể âm thầm lặng lẽ xúi giục Mặc gia phản công, hơn nữa còn có thể khiến tất cả phú thương đều liên hợp lại, chống cự với ba đại gia tộc kia. Loại chuyện này nếu xảy ra vào thời gian trước kia, thật có đánh chết cũng không ai dám tin.

Chưa từng nghe nói có thương nhân nào dám đối nghịch với quý tộc, những thương nhân này từ trước vẫn luôn nhìn sắc mặt quý tộc để làm việc, chẳng lẽ hôm nay bọn họ ăn phải gan trời.

Cái này cũng chưa tính, càng khiến người ta vui mừng chính là: đúng buổi trưa, đã rất lâu phòng chính vụ không có người làm việc, bỗng nhiên trên bảng bố cáo dán lên một tin tức thật kinh người, đến nỗi tất cả dân chúng nhìn thấy tin tức này tức thì từ kẻ không tin, đến kẻ còn nghi ngờ, đến cuối cùng đều khóc rống lên.

Toàn bộ u sầu, tốc độ truyền lan rất nhanh, thậm chí có người liều mạng tát tai chính mình. Vì trước đây đã mắng chửi lĩnh chủ đại nhân mà cảm thấy xấu hổ.

Tin tức này, hoàn toàn chỉ trích ba đại quý tộc, đồng thời đánh đổ triệt để lập luận của họ. Trên bảng công bố tin tức sâu sắc: Lĩnh chủ đại nhân mới tới xót xa cho đời sống khó khăn của dân chúng, nên sau vụ thu hoạch năm nay, sẽ thu lại tất cả ruộng đất trong tay các quý tộc. Sau đó chia cho nông dân thuê mướn canh tác, mà cái giá phải trả chỉ là một nửa lương thực sản xuất trên ruộng đó.

Nếu bất hạnh bởi vì thiên tai không sản xuất được, cũng tuyệt đối không trách phạt.

Thông cáo này, quả thực tựa như một bó lửa, hoàn toàn thiêu đốt tâm tình của tất cả dân chúng thành Penzias. Trong khoảnh khắc, nơi nơi đều nghe được lời tán dương thành chủ đại nhân, thổi phồng lĩnh chủ đại nhân lên bằng ông trời.

Mà Thôi gia, Hoàng gia và Lý gia thân là bốn đại quý tộc, lại hoàn toàn trợn tròn mắt, cửa hàng lương thực của bọn họ căn bản là không có mở cửa, cũng đã sớm từ chuỗi người rồng rắn xếp hàng chờ đợi đã biến thành không còn một bóng người. Biến hóa này, khiến bọn họ hầu như không cách nào chịu đựng được. Thôi Trạch là người thứ nhất tìm tới cửa nhà Mặc gia. Lại bị người gác cổng chặn lại, cho biết chủ nhân ngã bệnh, không thể tiếp khách. Sau đó, Lý Nam và Hoàng Cường cũng rối rít chạy tới, cũng bị ngăn cản. Hoàng Cường tức giận đến nỗi gương mặt mỡ run run, phẫn nộ chửi mắng Mặc Thanh thất tín bội nghĩa. Có điều cửa chính nhà Mặc gia đóng chặt, mọi người cứ giả điếc làm ngơ.

Ba người này vừa nghĩ tới thực lực của Mặc Thanh kia, đều mang vẻ mặt thất bại chán nản rời đi: Công việc không thành công, còn định tới nơi hưng sư vấn tội lại không được.

Vật giá đã ổn định lại, ruộng đất cũng sắp bị thu hồi, âm mưu của ba đại quý tộc hoàn toàn bị sụp đổ.

Gia chủ ba nhà này tụ tập ở Thôi gia. Hoàng Cường vẫn vẻ mặt tức giận lên tiếng mắng to:

- Món nợ này, ta nhất định phải đòi lại. Hừ! Ta phải xuất tiền thuê sát thủ, giết tên khốn lẫn trốn kia. Nếu không phải hắn, lần này bọn phú thương ti tiện thấp kém trong thành và bọn thương nhân chết tiệt đó làm sao có gan dám đối nghịch với chúng ta!

- Được rồi, bây giờ nói nhiều cũng vô ích.

Lý Nam chặn cơn tức giận của Hoàng Cường, sau đó nói tiếp:

- Chúng ta, đều có chút xem thường tên lĩnh chủ đó. Không nghĩ tới hắn lại dùng biện pháp như thế, làm tan rã liên minh của chúng ta. Chắc hẳn đã hứa hẹn nhiều lợi tức cho Mặc Thanh, nếu không, dựa theo tính cách của Mặc Thanh, hắn sẽ không dễ dàng đáp ứng.

Thôi Trạch căm hận nói:

- Đáng hận tên Mặc Thanh kia, lại dám chọn cách làm như thế, chẳng lẽ, hắn không sợ?

Lý Nam khẽ thở dài:

- Có lẽ, “lĩnh chủ đại cửu” này cũng không đơn giản đấy, các ngươi nghĩ lại xem, tại sao Nhị điện hạ không có một chút phản ứng nào với hắn?

Thân thể của Thôi Trạch và Hoàng Cường đều phát run. Sau đó dùng ánh mắt không thể tin nhìn Lý Nam:

- Chuyện này không thể nào! Lăng gia hắn làm sao dám cấu kết với Nhị điện hạ.

Lý Nam cười khì một tiếng:

- Chúng ta cũng có thể cấu kết cùng chung một đường với Thái Tử, Lăng gia sao không thể câu kết với Nhị điện hạ chứ.

- Nếu thật là như vậy, chúng ta đây...

Trên mặt Thôi Trạch lộ ra thần sắc sợ hãi, uy danh của Nam Phương vương ở khắp phương Nam của Đế quốc Lam Nguyệt, cũng đại biểu cho quyền uy tuyệt đối! Nếu như biết có người dưới mắt của hắn cấu kết với Thái Tử, cái loại phẫn nộ này, cũng không phải ba nhà tiểu quý tộc này có thể chịu đựng nổi.

- Cho nên, vì kế hoạch trước mắt chúng ta chỉ có thể tạm thời nuốt cục tức này xuống. Cũng may, giao dịch nô lệ và buôn lậu, vẫn nằm trong tay ba nhà chúng ta! Mặc gia, chỉ chiếm một phần rất nhỏ!

Lý Nam nói.

Hoàng Cường gật đầu nói:

- Đúng vậy, hừ, ta cũng không tin bọn chúng còn có thể nhúng tay tới chỗ này!

Đúng lúc này, phía ngoài truyền vào tiếng kêu hoảng loạn của gã quản gia Thôi gia:

- Lão gia, lão gia! Không xong rồi! Một lượng lớn hàng hóa của chúng ta ở bờ biển, bị tịch thu rồi!

- Cái gì?

Thôi Trạch đứng bật dậy, sắc mặt tức thì biến đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK