- Bên trái chính là nơi tộc chúng ta thì sau khi thần chiến tìm được bảo vật. Mỏ tinh thạch ở Trung Châu ít ỏi, may mà có tư nguyên về bảo vật này, gia tộc mới có thể tồn tại.
Mạnh Sỹ Kỳ từ từ nói, sau đó không nhịn được mỉm cười:
- Lại nói tới đây, ta khá hâm mộ vũ giả cao cấp của những châu khác, có đôi khi hận không thể đến chiếm đoạt.
Một người đạt tới cảnh giới Đại viên mãn mới gia nhập Mạnh gia lúc này mới lắc đầu cười nói:
- Đúng vậy, ý nghĩ này bản thân ta cũng từng có, đáng tiếc là không dám làm. Trận chiến một vạn ba ngàn năm trước thiếu chút nữa đã biến thành cuộc chiến nghiêm trọng nhất chỉ sau thần chiến, người chết vô số. Từ đó trở đi rất ít người có dũng khí dám sử dụng phương pháp này mà đi đoạt tinh thạch.
Mạnh Sỹ Kỳ nhìn thoáng qua người vừa nói, gật đầu, sau đó thở dài một tiếng, nói:
- Đúng vậy. Trong thiên hạ này cường giả nhiều như rừng, nếu thiếu suy nghĩ thì sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Vì thế ta cảnh báo các vị. Các người có thể tu luyện tới cảnh giới Đại viên mãn thật không dễ dàng gì, thậm chí có thể nói là nỗ lực gian khổ mới đạt tới cảnh giới ngày hôm nay. Công việc hiện tại của các người rất mẫn cảm, đó là canh giữ bảo khố. Nhưng ngàn vạn lần đừng có ý nghĩ không an phận. đến lúc đó nếu thực sự xảy ra chuyện thì chẳng những bản thân các người khó bảo toàn mà ngay cả ta cũng phải chịu trách nhiệm! Chúng ta cũng rất đơn giản, tất cả mọi người đều là người có thân phận, chỉ cần tuân thủ quy củ thì Sĩ Kỳ sẽ lấy lễ đối đãi. Ai không mốn tuân thủ quy củ .... Như vậy đừng trách ta không khách khí!
Mạnh Sỹ Kỳ vừa nói xong, một cỗ khí thế vô cùng cường đại trong giây lại bộc phát ra, tràn ngập giữa bảo khố. Không ít bảo vật trong bảo khố lập tức phát ra các loại âm thanh.
Mọi người trong lòng đều cả kinh, ánh mắt nhìn Mạnh Sỹ Kỳ ít nhiều mang theo một tia kính sợ. Không ngờ thủ lĩnh thị vệ này lại thâm sâu khó lường tới vậy, thực lực đã đạt tới cảnh giới không thấp hơn Đại viên mãn cao cấp!
Mạnh gia thật sự là một gia tộc cường đại. Tuy rằng bảo khố là một địa phương quan trọng nhưng Lăng Tiêu biết rõ ràng, dù là Tư Đồ gia và Tôn gia cường đại nhất Nam Châu cũng không có khả năng xa xỉ thuê cường giả Đại viên mãn tới trông coi. Ở Nam Châu cũng vậy, cường giả đạt tới cảnh giới Đại viên mãn cũng không bao giờ vì hai viên trung phẩm tinh thạch mà đi làm việc này. Nói gì thì nói, tinh thạch ở Nam Châu nhiều hơn ở Trung Châu rất nhiều. Chí Cường Giả đạt tới cảnh giới Đại viên mãn thì cho dù vì tu luyện mà tổn hao rất nhiều tinh thạch thì nếu ít hơn năm viên trung phẩm tinh thạch một tháng họ cũng sẽ không rời núi.
Vừa nghe ý tứ của Mạnh Sỹ Kỳ và những người trong gia tộc thì tựa hồ năm đó bởi đã từng phát sinh ra chuyện có người cướp bóc tinh thạch nên đã xảy ra một trận chiến nghiêm trọng. Kỳ thật đó cũng không có gì là khó hiểu, cướp đoạt, dù là vào lúc nào thì cũng không phải là cách lựa chọn tốt nhất. Trừ phi là đã tới đường cùng, không còn cách lựa chọn nào khác.
Đúng như Mạnh Sỹ Kỳ nói, trong thiên hạ cường giả như mây, cao thủ rất nhiều, những kẻ tưởng mình là mạnh, có gan kiêu ngạo ngang ngược thì phần lớn đều không có kết cục tốt đẹp.
- Mọi người có thể xem một chút. Dù là không thể động vào nhưng có dịp được mở rộng tầm mắt thì cũng không phải là không tốt.
Lúc này tiếng nói của Mạnh Sỹ Kỳ lại vang lên một lần nữa:
- Nhớ kỹ là chỉ có thể nhìn một chút thôi! Bảo khố của Mạnh gia chúng ta có rất nhiều thứ tốt, ví dụ như thứ kia....
Lăng Tiêu nhìn theo ngón tay của Mạnh Sỹ Kỳ thấy trên vách tường có một cây cung màu xanh biếc, trong lòng không nhịn được mà chấn động.
- Mọi người thấy rồi chứ? Cây cung màu xanh biếc này theo truyền thuyết chính là vũ khí mà Tinh Linh thần đã từng dùng, ở trong Mạnh gia của chúng ta rất nhiều năm rồi. Mặc dù không ai sử dụng được nó nhưng thứ vũ khí này ở trong bảo khố của chúng ta cũng là một trong những thứ có giá trị nhất!
Mạnh Sỹ Kỳ vừa nói vừa chỉ về hướng một thanh bảo kiếm màu lam. Trong vòng năm mươi thước xung quanh thanh bảo kiếm này không có bảo vật nào tỏa sáng. Ánh sáng màu lam nhạt vờn quanh thân bảo kiếm, dường như có hàn khí nhè nhẹ từ trong đó toát ra.
Sau đó Mạnh Sỹ Kỳ nói:
- Thanh kiến này là một vũ khí tuyệt thế! Các ngươi có thể tới gần một chút xem có cảm giác gì?
Mọi người tiến về phía trước. Khi đi tới cách bảo kiếm khoảng sáu mươi bước thì một luồng hàn khí mãnh liệt đột nhiên ập vào mặt, không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước!
- Trời ạ, lạnh thật!
Một Chí Cường Giả đạt cảnh giới sơ cấp Đại viên mãn đột nhiên run rẩy, không kìm được phải lui về phía sau mấy bước. Cảm giác ấm áp lập tức trở lại trên thân thể hắn. Hắn không nhịn được mà líu lưỡi thở phào một hơi nói:
- Thanh bảo kiếm này cũng thật đáng sợ, không ngờ lại có thể tỏa ra khí thế mạnh mẽ tới vậy!
Lúc này lại có hai người không tin. Dù sao người tu luyện tới cảnh giới Đại viên mãn hầu như đều là vũ giả trong Thánh Vực đã tu luyện tới cảnh giới đỉnh phong, thân thể thậm chí có thể đạt tới đao thương bất nhập, như thế thì còn sợ hàn khí xâm nhập sao? Lập tức những người không tin liền bước về phía trước. Chẳng qua cũng không có gì khác, tất cả đều chỉ trong giây lát là cơ thể run rẩy, sau đó ánh mắt mang theo vẻ hoảng sợ và không tin lui lại phía sau.
Lúc này Lăng Tiêu đã thấy rõ, dưới chân những người này không xa có một sợi tơ màu xanh nhạt rất rõ ràng. Thứ này chỉ ở trong vòng năm mươi trượng xung quanh thanh bảo kiếm, chỉ cần lướt qua sợi tơ đó thì sẽ không sao tránh được hàn khí xâm nhập vào thân thể.
Lăng Tiêu không kìm được phải âm thầm than khẽ. Kỳ thật vừa mới vào trong bảo khố ngầm này, Lăng Tiêu đã sớm cảm thấy giật mình không thôi, sớm cảm giác được thanh bảo kiếm cực hàn này. Ở đây còn có một số bảo vật khác khiến hắn động tâm. Điều này xảy ra trong bảo khố của một đại gia tộc như thế này là một chuyện cực kỳ khó khăn. Bởi lẽ với cảnh giới của Lăng Tiêu lúc này, nếu không phải bảo vật thượng phẩm thì căn bản không lọt vào mắt hắn. Điều này có thể chứng minh Mạnh gia thực sự là một gia tộc rất lợi hại.
Lúc này có người hỏi Mạnh Sỹ Kỳ:
- Thủ lĩnh, thanh kiếm này sao lại tà môn như vậy? Năm xưa nó vốn là xuất hiện từ nơi nào?
Ánh mắt Mạnh Sỹ Kỳ lộ ra vẻ đang hồi tưởng lại, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:
- Năm đó vì thanh kiếm này, gia tộc đã thiệt hại ba mươi người đạt tới cảnh giới tu luyện, bảy tám người đạt cảnh giới Đại viên mãn! Trong đó những người đạt cảnh giới tu luyện đều là vì bị hàn khí xâm nhập thân thể kinh lạc. Hàn khí này có một tính chất đặc biệt đó là ẩn nấp một thời gian dài. Nó cũng không có phát tác ngay lập tức mà trong vòng một năm khiến thân thể dần dần đông lạnh thành một khối băng mà chết. Còn những người đạt cảnh giới Đại viên mãn thì chính là do khi tranh đoạt nó mà chết. Cho nên có thể nói thanh kiếm màu lam này là vật mang điềm xấu!
Mạnh Sỹ Kỳ vừa dứt lời liền khiến mấy người có cảnh giới Đại viên mãn vừa cảm nhận được hàn khí biến sắc. Một người trong đó thất thanh nói:
- Vậy chúng ta....
Mạnh Sỹ Kỳ khoát tay nói:
- Không cần lo lắng. Hàn khí của kiếm này đối với người đạt cảnh giới Đại viên mãn không có bao nhiêu tác dụng. Lại nói các người căn bản không chạm vào nó, tất nhiên thì không có việc gì. Chẳng qua lúc tuần tra bảo khố thì nhất định phải chú ý, cách nó xa xa một chút, ngàn vạn lần đừng tò mò quá!
Tất cả mọi người đều sợ hãi gật đầu, nhìn lại thanh bảo kiếm hàn khí bức người kia một lần nữa, trong lòng tràn ngập kinh hãi, không khỏi thầm sinh ra một ý niệm trong đầu: Bảo kiếm như vậy...ai có thể sử dụng được nó chứ?
Mạnh Sỹ Kỳ dẫn mọi người đi xem xét bảo khố một vòng xong. Vừa đi hắn vừa kể rõ chi tiết, giới thiệu vài món bảo vật, đều là những thứ rất tốt nhưng chẳng ai sử dụng được. Đôi mắt Lăng Tiêu rất bình tĩnh nhìn vào mọi thứ trong bảo khố, âm thầm nhớ kỹ vị trí vài loại bảo vật, trong đó có cả thanh bảo kiếm phát ra hàn khí khắp bốn phía kia.
Người khác không dùng được không có nghĩa là Lăng Tiêu hắn không thể sử dụng. Là một đệ tử của Thục Sơn phái, tổ tông sử dụng kiếm. Thứ kiếm trong thiên hạ có thể khiến đệ tử Thục Sơn phái không thể sử dụng e rằng còn chưa được tạo ra. Ngự kiếm thuật của Thục Sơn phái căn bản là không phải do người tu chân sáng tạo ra mà phải nói là bí thuật của Tiên giới. Cho nên những bảo kiếm có thần tính, kiếm linh vô cùng cường đại Lăng Tiêu cũng vẫn có thể điều khiển như thường.
Mạnh Sỹ Kỳ dù trong lòng bội phục với thực lực của Lăng Tiêu nhưng hắn cũng có cảm giác không thể buông lỏng đối với Lăng Tiêu. Hắn dẫn Lăng Tiêu và chín người nữa ra khỏi bảo khố, sau đó nhìn cánh cửa đá vô cùng nặng nề rớt xuống, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói với đám người Lăng Tiêu:
- Trừ chín người bọn ngươi ra, Mạnh gia tính cả ta còn có thêm chín người thủ vệ. Trong đó Tiêu Phong và ta là hai đội trưởng. Bảo vệ bảo khố cứ ba ngày lại đổi ca một lần. Nói cách khác, một tổ sẽ gồm ba người, thay phiên canh gác một ngày một đêm. Sau đó lại đổi tới tổ thứ hai. Lúc giao ca cho tổ thứ hai phải tiến hành kiểm tra rõ ràng, nếu không có gì sai sót mới có thể giao ca! Các người nghe rõ chưa?
Đám người Lăng Tiêu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Mạnh Sỹ Kỳ lại nói thêm:
- Thực tế thì các người mới tới nơi này, nhất định còn có nhiều điều chưa rõ. Vì vậy nên sau khi chín người các ngươi phân thành ba tổ xong thì sẽ gia nhập với ba tổ chúng ta. Nói cách khác, mỗi tổ gồm sáu người. Các người đi theo bọn họ học tập kinh nghiệm. Lúc nào các người có thể độc lập thực hiện nhiệm vụ bảo vệ thì sẽ lại chia ra.
Tất cả mọi người đều gật đầu. Mạnh Sỹ Kỳ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói:
- Mọi người đều là những người có thực lực, cố gắng một chút, gia chủ sẽ đảm bảo hàng tháng cho chúng ta hai viên trung phẩm tinh thạch. Thật ra thế cũng không nói làm gì. Chỉ cần có thể bảo vệ tốt bảo khố thì khẳng định có thể được thưởng thêm!
Mấy người bên cạnh Lăng Tiêu nghe thấy những lời này trên mặt đều lộ nụ cười thư thái. Rất rõ ràng là bọn họ sớm đã biết chuyện này.
Lại nói, lần này Mạnh gia thu nhận người cũng là lần đầu tiên thu nhận cả người không phải họ Mạnh. Đó là do họ cũng cho rằng đệ tử của dòng họ trong thành rất nhiều người cũng chỉ có chút ít huyết mạch mà thôi. Thậm chí một số người họ Mạnh thậm chí còn không có quan hệ thân thích lắm, nếu không tra tộc phổ thì bọn họ cũng chẳng khác gì người ngoài.
Chẳng qua dù sao đây cũng là lần đầu tiên nên mới mời được những ngoại nhân cường đại. Lăng Tiêu là một trong số đó.
Nếu như đúng theo tính toán của Lăng Tiêu thì đã để đệ nhị nguyên thần ở trong bảo khố của Mạnh gia, tùy thời có thể lấy bảo vật. Chẳng qua sau khi trải qua sự việc thân thể bị hủy, Lăng Tiêu trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Hắn cũng không muốn để lộ ra bất cứ đầu mối gì khiến người ta có thể lần tới mình. Hơn nữa Lăng Tiêu còn cảm nhận thấy trong bảo khố của Mạnh gia có một cỗ khí tức khiến bản thân cảm thấy hơi bất an. Nghĩ lại thì đây là đệ nhất gia tộc ở Trung Châu, bảo khố quan trọng như vậy, Mạnh gia không có khả năng chỉ có mỗi một thủ đoạn bảo vệ này.
Một khi bản thân đánh rắn động cỏ thì đối mặt với loại quái vật lớn như Mạnh gia, Lăng Tiêu không có nửa điểm tin tưởng có thể lấy được Vô ảnh cung từ nơi này. Hơn nữa ở đây còn có thanh bảo kiếm màu lam kia, là thanh kiếm mà ngoài Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm khiến cho Lăng Tiêu coi trọng.
Chương 591: Công phu quyền cước.(2)
Kỳ thật cho dù là pháp bảo cường đại như Huyền Thiên lệnh bài nhưng Lăng Tiêu cũng chưa bao giờ quá coi trọng. Thứ đó không phải là kiếm, hơn nữa cũng không phải là thứ của mình.
Vì thế Lăng Tiêu có thể đồng ý luyện chế Hàm Hàn bảo đỉnh thành bổn mạng pháp bảo nhưng cũng không nguyện ý thân cận quá mức với Huyền Thiên. Bởi vì Lăng Tiêu hiểu rất rõ, trừ phi mình có thực lực có thể chính thức khống chế Huyền Thiên ra, nếu không thì đợi tới khi nó hồi phục hoàn toàn, nó sớm muộn cũng sẽ làm theo ý nó. Người có linh tính, bảo vật cũng vậy. Lăng Tiêu hiểu rõ ràng từ trước tới nay Huyền Thiên chỉ là bị bắt buộc phải ở bên cạnh mình mà thôi.
Cho dù mấy lần nó cứu mình đi nữa cũng vậy.
Mạnh Sỹ Kỳ dẫn đám người Lăng Tiêu tới nơi ở, sau đó để Lăng Tiêu phân tổ cho những người này xong rồi mới rời đi.
Lăng Tiêu tỏ thái độ rất chăm chú, chia chín người này thành ba tổ. Dù sao nơi này cũng là Mạnh gia, bất cứ hành động dị thường nào cũng đều sẽ khiến người khác hoài nghi. Vì thế dù phải diễn kịch thì Lăng Tiêu cũng muốn diễn một chút.
Lăng Tiêu phân bản thân vào tổ cuối cùng. Hắn muốn có thời gian quen thuộc địa hình Mạnh gia. Trong lòng hắn hiểu rõ ý nghĩa của hành động lần này. Thân phận tông chủ Thục Sơn phái của mình không thể để bại lộ. Nữ vương tinh linh Karina mơ hồ kia cũng không thể hi vọng gì mấy.
Mạnh gia không hổ là một đại gia tộc, bất cứ chi tiết nào người khác có thể nghĩ ra họ đều làm rất tốt, mà những điều người khác nghĩ không ra bọn họ cũng làm tốt cả.
Làm thủ vệ cho bảo khố, thân phận trong Mạnh gia cũng xem như là khá cao, cho nên mỗi người đều có phòng ốc của riêng mình, có phòng dành riêng cho tu luyện, thậm chí cả phòng luyện đan cũng có. Thư phòng mở rộng cửa, trên giá sách tùy ý để đầy nhưng bộ sách mà ở địa phương khác đều được coi như báu vật, thể hiện rõ khí phách của một đại gia tộc.
Làm đội trưởng tạm thời của chín tên hộ vệ mới tới, chỗ ở của Lăng Tiêu thậm chí còn tốt hơn nơi ở của những thủ vệ cũ. Điều này khiến cho những người cũ rất bất mãn.
Nhất là khi biết Lăng Tiêu này lại là ngoại nhân, lúc thi đấu chọn người đã đánh rớt một đám đệ tử họ Mạnh thì sự bất mãn trong lòng đám người này càng nhiều.
Cho nên Lăng Tiêu vừa mới giở một quyển sách ở nơi ở của mình ra thì đã có người tìm tới cửa.
Rầm rầm rầm!
Cánh cửa làm bằng thứ gỗ quý bị người ta đập ầm ầm. Dù thế này không coi là quá vô lễ nhưng gõ cửa như vậy cũng quá to. Đều là cường giả Đại viên mãn, trên thực tế vừa tới gần đã có cảm ứng. Vì thế gõ cửa chỉ là để tỏ vẻ khách khí và lễ phép mà thôi.
- Người nào?
Thần thức của Lăng Tiêu lưu lại bên ngoài đã nhìn thấy rõ ràng nhưng đối phương đã vô lễ trước thì hắn cũng chẳng thèm khách khí. Kinh nghiệm nhiều năm như vậy khiến Lăng Tiêu sớm đã rõ ràng một đạo lý, trong hoàn cảnh này ngươi càng khiêm nhường khách khí thì người khác lại càng muốn khi dễ ngươi!
Vũ giả và văn nhân tuy bất đồng, cho dù là cùng sử dụng âm mưu quỷ kế nhưng tổng thể mà nói thì vẫn là thực lực mới là đứng đầu. Ngươi chỉ cần biểu hiện ra thực lực đủ mạnh thì nhất định sẽ đạt được sự tôn kính .
- Hừ, thật sự là một kẻ tự kỷ sao?
Người đứng trước cửa hừ lạnh một tiếng không khách khí, sau đó nói thêm.
- Mở cửa ra, ta là tổ trưởng tổ thứ ba, cũng chính là người phụ trách các người trong tương lai!
Khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên một nụ cười trào phúng, trong lòng thầm nghĩ không biết là kẻ nào nói mình là người tự kỷ chứ. Ngồi trong thư phòng, Lăng Tiêu tùy ý vung tay lên. Một luồng lực lượng cực kỳ nhu hòa truyền tới. Cánh cửa trước mắt người kia vô thanh vô tức mở ra, khiến cho người gõ giật nảy mình. Bởi lẽ hắn cũng cảm nhận được là Lăng Tiêu vẫn ở trong phòng không đi ra nhưng cánh cửa lại mở ra. Mà lực lượng mở cửa này hắn lại không cảm ứng được. Điều này khiến thâm tâm hắn nổi lên cảm giác e dè.
Lúc này một tên thủ vệ trong tổ thứ ba cười nhạo:
- Tiêu Phong, ngươi cũng cao giá thật! Dám bất kính với tổ trưởng của chúng ta, ta thấy ngươi chán sống rồi!
- Được lắm, chỉ là một người mới mà thôi!
Người này ra vẻ đại lượng, khoát tay sau đó đi vào trong phòng Lăng Tiêu, ánh mắt mang theo vẻ âm trầm đánh giá cách bày biện trong phòng. Vốn dĩ căn phòng này là để cho người có chức vụ cao. Hắn còn tưởng rằng mình có cơ hội ở đây, không ngờ thị vệ trưởng Mạnh Sỹ Kỳ dường như uống nhầm thuốc lại sắp xếp phòng này cho một người mới, càng không thể tha thứ được hơn là hắn lại không phải người mang họ Mạnh!
Lăng Tiêu lúc này từ trong thư phòng đi tới, trên tay vẫn cầm quyển Trung Châu chí, trong đó ghi lại phong thổ nhân tình ở Trung Châu. Vốn tổ trưởng ba đang muốn phát tác, đôi mắt Mạnh Hổ lóe lên, khóe miệng cười nhạt nhìn Lăng Tiêu nói:
- Bằng hữu ngươi hóa ra vốn không phải là không người Trung Châu sao?
Khóe miệng Lăng Tiêu cũng lộ nụ cười thâm trầm nói:
- Ta đương nhiên là người Trung Châu. Chẳng lẽ nghe giọng ta mà ngươi cũng không nhận ra sao?
Nếu đã muốn giả làm người Trung Châu thì hiển nhiên khẩu âm phải không để lộ sơ hở. Lăng Tiêu ở phương diện này dù không thể coi là thiên tài nhưng cũng đủ để biến giả thành thật.
Mạnh Hổ liếc Lăng Tiêu một cái, ngoài mặt cười nhưng bên trong thì không, nói:
- Đừng hiểu lầm. Ta không có ý gì khác. Chẳng qua muốn hỏi rõ thân phận của ngươi một chút. Tất cả mọi người đều là vì công việc chung của Mạnh gia mà thôi.
Mạnh Hổ nhấn mạnh hai chữ Mạnh gia này. Lúc này người đi theo Mạnh Hổ cũng đã bước vào, sắc mặt khôi phục vẻ bình tĩnh. Người có thể tu luyện tới cảnh giới Đại viên mãn thì công phu dưỡng khí hiển nhiên là không quá kém. Nhưng hắn lại nói ra một câu hết sức khó nghe.
- Vận khí tốt thật. Tiêu Phong, ngươi có thể ở nơi này, liệu có biết trước đây ai mới có thể ở đây không? Ngươi chỉ là một ngoại nhân, ở nơi này nhất định là áp lực rất lớn nhỉ?
- Vị này là?
Lăng Tiêu nhìn Mạnh Hổ, sau đó trên mặt lộ một nụ cười:
- Lại nói, ta còn không biết tính danh của vị này, thật sự thất lễ rồi.
Mạnh Hổ và người phía sau hắn thần sắc cứng đờ ra. Người ta nói lời này nghe có vẻ như là tự trách bản thân nhưng trên thực tế lại là châm chọc bọn họ không biết quy củ!
Nghĩ vậy, Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:
- Tại hạ là Mạnh Hổ, đội trưởng đội thủ vệ số ba của Mạnh gia!
Người đi theo Mạnh Hổ nói:
- Tại hạ là Mạnh Bắc, thành viên trong đội thủ vệ số ba của Mạnh gia. Xin ra mắt Tiêu đội trưởng tạm thời.
Lăng Tiêu nhìn vẻ mặt trào phúng của Mạnh Bắc, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hỏi:
- Ta biết rồi. Xin hỏi nhị vị tới đây có việc gì sao? Không có việc gì thì mời về đi! Phiên trực của chúng ta hình như là phải vài ngày nữa cơ.
- Ngươi....
Mạnh Bắc đầu tiên sửng sốt, mở to cặp mắt già nua, sững sờ chỉ vào Lăng Tiêu tức giận nói:
- Tiểu tử, ở trong Mạnh gia ta còn chưa thấy người mới nào cuồng vọng như ngươi! Ngươi phải nhớ rõ họ mình là gì!
- Hả?
Lăng Tiêu có vẻ hứng thú nhìn Mạnh Bắc, vừa cười vừa nói:
- Ngươi tu luyện tới cảnh giới Đại viên mãn cũng không dễ dàng gì. Đừng tự rước lấy nhục có được không?
- Tiêu Phong, lão tử muốn giết ngươi!
Mạnh Bắc cuối cùng đã bị Lăng Tiêu chọc giận, hướng về Lăng Tiêu giận dữ hét lên.
Mà những người khác cũng bị âm thanh ở đây gây chú ý bởi vì khoảng cách giữa các phòng của thủ vệ cũng không quá xa, nhưng không biết vì sao thủ lĩnh Mạnh Sỹ Kỳ lại không xuất hiện.
- Mạnh Bắc!
Mạnh Hổ đầu tiên ngăn cản Mạnh Bắc xông tới, sau đó nheo mắt, ánh mắt lóe lên nhìn Lăng Tiêu cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi khá lắm! Chẳng qua người nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng để rơi vào tay ta, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!
Lăng Tiêu chẳng tỏ vẻ gì vẫn đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh tươi cười:
- Tốt! Ta sẽ nhớ kỹ.
Phản ứng bình thản của Lăng Tiêu khiến cho những người bên ngoài muốn xem náo nhiệt thất vọng, kể cả tám người mới tới. Kỳ thật bọn họ cũng muốn có ai đó thu thập Lăng Tiêu một trận. Mặc dù bọn họ đã nhận Lăng Tiêu là thủ lĩnh nhưng không có nghĩa là bọn họ thích Lăng Tiêu. Trong lòng họ cũng muốn thấy hắn gặp phải chuyện xấu, thế mới khiến họ cao hứng.
Mạnh Hổ và Mạnh Bắc thật sự không có lý do gì ở lại nơi này. Mạnh gia có quy củ là không cho phép tranh đấu nội bộ. Nhưng nếu Lăng Tiêu động thủ trước thù tính chất lại khác hẳn. Nếu cấp trên tra xét thì bọn họ có thể tùy tiện đặt tội danh cho Lăng Tiêu.
Ngay lúc Mạnh Hổ bước ra khỏi cửa phòng thì tiếng nói bình tĩnh của Lăng Tiêu lại vang lên:
- Nếu không phải nơi này đã có quy củ không cho phép tranh đấu thì hôm nay hai người các người đừng mong có thể sống sót rời đi! Hai tên phế vật các ngươi diễn trò gì chứ. Sau này nhỡ kỹ đừng dùng loại phương pháp ngu xuẩn này tới chọc giận ta.
Vụt!
Mạnh Bắc xoay người loại tung ra một quyền. Quyền này cương mãnh tới cực điểm, cho dù là trước mặt có là một tấm thép thì cũng sẽ bị đấm xuyên qua. Đại bộ phận vũ giả trong Thánh Vực cũng không chú trọng công phu quyền cước. Mạnh Bắc là ngoại lệ, trong đám thủ vệ bảo khố thì công phu quyền cước của hắn thuộc hạng nhất lưu!
Nếu trong trường hợp không có binh khí thích hợp thì bọn họ không phải là đối thủ của hắn!
Lăng Tiêu như bị dọa cho sững người, đứng đó không nhúc nhích. Lúc này những kẻ tới xem náo nhiệt đã hưng phấn hẳn lên. Bọn họ chờ đợi chiến đấu xảy ra, hơn nữa thấy bộ dáng như bị hù dọa tới sững sờ của Lăng Tiêu làm cho trong lòng những người này dâng lên một cảm giác rất hả hê.
Ngay lúc một quyền này của Mạnh Bắc sắp đánh vào mặt Lăng Tiêu, Mạnh Hổ ở một bên quan chiến cũng đã cảm nhận được, dù là cường giả đạt cảnh giới Đại viên mãn cao cấp như hắn, đối mặt với người có thực lực trung cấp Đại viên mãn là Mạnh Bắc cũng không thể tránh thoát một quyền này. Nghĩ tới đây, khóe miệng Mạnh Hổ hiện lên một nụ cười vui vẻ.
Lúc này lại thấy Lăng Tiêu đột nhiên khoát tay, vừa kéo vừa đẩy một cái, chỉ nghe một âm thanh "rắc" giòn giã vang lên, chấn động trong lòng những người xung quanh.
Ngay sau đó liền nghe thấy Mạnh Bắc phát ra tiếng rên cực kỳ thảm thiết, thân thể lùi lại mấy chục thước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, trong miệng lẩm bẩm:
- Không có khả năng! Ngươi dùng phương pháp gì đánh bại ta?
Tay trái Mạnh Bắc nắm chặt cổ tay phải, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Cảm giác đau đớn tới tận xương cốt này khiến hắn hận không thể lập tức ngất đi còn hơn là phải chịu khổ sở như vậy. Lần đả kích này không chỉ đến từ thân thể mà còn đánh tận vào trong tinh thần.
Nếu đấu nội lực, thực lực thua thì cũng không có gì đáng nói, nhưng đây lại là đấu công phu quyền cước. Mạnh Bắc luôn luôn cho rằng mình không e ngại bất cứ kẻ nào về phương diện này.
Vũ giả trong Thánh Vực không có bao nhiêu người nghiên cứu quyền pháp cước pháp. Ít nhất Mạnh Bắc cũng chưa gặp người nào ngoài bản thân hắn. Chưa nói tới người đạt cảnh giới Đại viên mãn, dù là cảnh giới Kiếm Tôn hay Kiếm Thánh thì cũng tiện tay là phát ra kiếm khí. Cho dù là trong tay không có vũ khí, bọn họ đều có thể sử dụng kiếm kỹ để chiến đấu.
Mà người trước mắt này lại hoàn toàn khác, không ngờ lại dùng công phu quyền cước chiến thắng mình. Bởi thế nên sự đau đớn về thể xác của hắn không sao so nổi với đả kích trầm trọng về tinh thần.
Lăng Tiêu không nhìn Mạnh Bắc mà nói với Mạnh Hổ:
- Mạnh Hổ tổ trưởng, đủ rồi chứ?
Trong đôi mắt Mạnh Hổ bừng bừng lửa giận thiêu đốt. Nếu không phải là do quy củ của Mạnh gia nghiêm khắc thì hắn không phải là " người cũ" của Mạnh gia thì sợ rằng đã rút kiếm ra mà chém Lăng Tiêu.