Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở dưới đất ngầm không có mặt trăng, mặt trời, cũng không có cảm giác về thời gian, Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt hai người không hề biết đã trải qua bao lâu, nhưng ở trên mặt đất, Lăng Tố cùng Tần Cách đã phải lo lắng chờ đợi chừng một ngày!

Ngay cả thú nhân luôn đặt chuyện ăn uống lên trên hết thảy như Tần Cách cũng bất đầu lo lắng, mặt đất dường như biến thành kim cương, bất kể nắm đấm của hẳn ra sức nện như thế nào cũng không hề có chút biến hóa.

Mà trên thực tế, ngay cả Tần Cách cùng cảm giác không thích hợp. bởi vì với sức mạnh của hẳn, cho dù dưới chân là kim cương cũng hoàn toàn có thể nện thành một cái hố sâu, vậy mà bất kể hắn điên cuồng oanh kích mãnh liệt tới mức nào vẫn không hề có chút thay đổi.

Đến cuối cùng, Lãng Tố lấy được một quyển sách vô cùng cổ xưa từ trong căn phòng tạp vật, lúc này mới hiểu được hết thảy. Nhưng ngay cả như thế, Lăng Tố cũng không hề có ý định từ bỏ, vẫn quyết tâm ở lại cùng Tần Cách giữ cửa. Lăng Tố tin ràng nếu đệ đệ của mình có thể đánh thông thiên mạch trong vòng một năm, hơn nữa thực lực tăng lên như thế này, hiển nhiên không phải là một người có phúc duyên nông cạn! Hắn nhất định có thể ra khỏi! Lăng Tố thầm cầu nguyện, hy vọng có thể có thần linh bảo hộ cho đệ đệ mình bình an vô sự. Nhưng những gì ghi lại trong bộ sách này khiến người ta quá mức kinh hãi, cho nén trong lòng Lãng Tố cũng vô cùng mâu thuẫn, đồng thời không ngừng tự trách mình. Nếu không phải vì mình, đệ đệ sao lại đến đây cơ chứ?

Cho nên chợt nghe thấy một tiếng nổ, Lăng Tố lập tức đứng lên. dùng tốc độ còn vượt cả trình độ Đại Kiếm Sư của nàng vọt tới cửa. sau đó nhìn thấy đệ đệ và một nữ nhân tuyệt đẹp cùng vọt lên!

Trên mặt Tần Cách rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười đôn hậu, còn cả một chút như trút được gánh nặng. Thú nhân này cũng không phải vô tâm, một mình Lăng Tiêu có quan hệ tới tương lai của toàn bộ thú nhân tộc đầm Penzias. Hơn nữa, đi theo Lăng Tiêu, Tần Cách có thể được ăn các món ngon, còn có thể được đan dược tăng cường thực lực. Biết tìm đâu một chủ nhân tốt như vậy chứ?

- Ngươi, các ngươi... ha ha, ổn cả chứ?

Lăng Tố ngạc nhiên vui mừng, hai mất ưng đỏ, nói năng hơi lộn xộn.

Tần Cách cũng chăm chú nhìn vào Yêu Huyết Hồng Liên kiếm đang lơ lửng giữa không trung, trong mắt lộ vẻ cảnh giác! Hắn cảm nhận được một sự uy hiếp to lớn từ trên thân kiếm. Đây là bản năng trời sinh của thú nhân đối với nguy hiểm!

Tống Minh Nguyệt chợt nhất nhìn thấy Lăng Tố, sắc mặt lập tức đỏ bừng, cụp mắt xuống, không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong lòng thầm mong nàng không nhìn ra điều đặc biệt giữa hai người. Lăng Tiêu nhìn tỷ tỷ vẻ mặt tiều tụy, hai mắt hơi vô thần, dịu dàng nói:

- Tỷ, để tỷ phải lo lẳng cho chúng em. Chúng em không việc gì!

- Không việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi!

Lăng Tố không kìm nổi vươn bàn tay trăng nõn, lau lau khóe mắt. lặp tức khuôn mặt xinh đẹp lại tươi cười, nhìn Tống Minh Nguyệt nói:

- Minh Nguyệt cũng không thể giấu diễm sự thật mãi được nhi!

Tống Minh Nguyệt đỏ mặt nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm. tự nhủ: quả nhiên tỷ tỷ nhìn không ra, may quá! Nếu không thì xấu hổ chết đi được!

Trên thực tế, Lăng Tố tuy ràng cũng là xử nữ nhưng trực giác của nữ nhân vẫn khá nhạy bén, làm sao không nhìn ra không khí mờ ám giữa Tống Minh Nguyệt và tam đệ, nhưng nàng là tỷ tỷ, sao có thể hỏi chuyện xấu hổ đó, cho nên tất cả mọi người đều giả vờ hồ đồ là lựa chọn tốt nhất.

Đương nhiên, trong đầu Tần Cách không hề có chút ý niệm gì về loại chuyện này.

Lăng Tiêu thấy Tần Cách nhìn chăm chú thanh kiếm trong tay mình, liền cười hỏi:

- Thế nào, cảm giác hơi lạ hả?

Tần Cách gật gật đầu, nói:

- Khí thế mạnh mẽ thật! Tần Cách không thể chống nổi!

Lăng Tiêu thầm nghĩ: nếu là Yêu Huyết Hồng Liên kiếm tu thành kiếm linh, đừng nói ngươi là Kiếm Hoàng, cho dù là lão tồ tông của Tống Minh Nguyệt, cao thủ cấp Kiếm Tôn, cũng chưa chắc là đối thủ của thanh kiếm này. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thực lực của Lăng Tiêu phải tăng mạnh, ít nhất cũng phải trên Kim đan kỳ.

Mà trải qua song tu, tuy ràng Lăng Tiêu không tăng lên quá nhiều nhưng ít ra cảnh giới Tâm Động sơ kỳ ban đầu giờ đã hoàn toàn được củng cố, cũng đã tăng lên nhất định.

Kỳ thật với linh khí của thế giới này, lại thèm song tu và đan dược phụ trợ, Lăng Tiêu tin tưởng, thời gian tiến vào Kim đan kỳ sẽ nhanh hơn kiếp trước gấp bội.

Lúc này, Lăng Tố nói:

- Hai người có thể đi ra thật đúng là vô cùng may mắn. Các ngươi xem này!

Nói xong, nàng lấy một quyển sách hơi cũ nát từ trên bàn đá.

Lăng Tiêu mở ra vừa thấy, hơi hơi sửng sốt, thầm nhủ: hóa ra chủ nhân của nơi này không ngờ không phải là vị luyện dược sư kia!

Quyển sách cổ xưa này là do chính vị luyện kim đại sư hùng mạnh từ thời thượng cổ đích thân viết. Mà cái động ngầm đó không ngờ là do vị luyện kim đại sư kia một mình mở ra để tu luyện!

Những gì mà đám người Lăng Tiêu đọc được do vị dược sư kia ghi lại, hóa ra đã sau mấy vạn năm so với vị luyện kim đại sư kia!

Hơn nữa, thoạt nhìn thì bản thảo này rất cổ kính, thậm chí còn hơi rách nát, nhưng cũng là sử dụng giấy làm quyển trục để chế thành, được xưng là vĩnh viễn không tổn hại! Nhìn bị rách vỡ là do đôi khi bị những đồ vật trong phòng đè lên mà thòi.

Khó trách tại sao trong bút ký của vị luyện dược đại sư kia lại không hề đề cặp tới lọ không gian. Nghĩ lại, khi ỏng ta đến nơi đây. những lọ không gian này cũng đã tồn tại hơn mấy vạn năm rồi.

Cũng không biết vị dược sư kia là bỏ qua không thèm nhìn bản thảo cũ nát này hay là có nhìn nhưng cũng không thèm để ý. Rất có thể là phương án sau, bởi vì nhiều người chuyên môn nghiên cứu tới cực hạn về một phương diện thì thường không có hứng thú với những sự việc khác.

Căn cứ theo những gì bản thảo cỗ kính này ghi lại, chủ nhân chân chính của không gian này tên là luyện kim đại sư Van Persie. Sau khi mở ra cái động này, ông lại đào thêm mấy phòng. Cả căn phòng mà hai người Lăng Tiêu ngã xuống cũng là do ông đào ra.

Tuy là một luyện kim đại sư nhưng thực lực bản thân của ông ta cùng không hề yếu. Căn cứ theo những gì ghi trong bản thảo thì lúc đó ông ta đã có thực lực đại ma đạo sư Thánh cấp.

Đương nhiên, thực lực đại ma đạo sư Thánh cấp là thế nào thì bọn Lăng Tiêu hoàn toàn không hề có chút khái niệm. Bởi vì sau thời kỳ cổ đại, các ma pháp sư chỉ còn được thấy trong truyền thuyết, càng đừng nói tới thời đại của người luyện võ bây giờ.

Sau khi đào xuống, Van Persie phát hiện ở dưới có một cái đầm sâu, sau đó ở dưới đầm truyền tới một lực hút cực mạnh khiến thực lực như ông ta cũng không thể nào phát huy được ra. Tuy nhiên thực lực của Van Persie rất mạnh mẽ, không rơi xuống dưới hồ mà tới còn cách mặt nước vài trăm thước thì dừng lại, sau đó dùng dạ minh châu mang theo người để chiếu sáng nơi này. Ỏng ta phát hiện ở dưới đầm có một quái thú vô cùng hùng mạnh, nhưng quái thú này dường như biết sự lợi hại của Van Persie nên không dám ra mặt, mà Van Persie cùng không có hứng thú gây lộn với một quái thú không biết tên nên thi triển pháp lực bay lên trên.

Lúc này căn phòng đã được mở, Van Persie nghĩ nếu chẳng may sau này có người ngã xuống sẽ mắc họa cho nén bố trí một ma pháp trận ở mặt đất trong phòng.

Ma pháp trận này có một đặc điểm là sẽ vặn hành tới 9.999 năm thì mất đi hiệu quả. Lại nói tiếp, trong suốt gằn một vạn năm mà ma pháp trận vẫn có thể duy trì tác dụng, có thể thấy được thực lực của vị luyện kim đại sư kia hùng mạnh tới mức nào. Khi đó có lẽ ông ta căn bản không nghĩ tới sau vạn năm, vẫn còn có người đặt chân tới nơi này, truy tìm dấu tích năm xưa của mình.

Sau khi ma pháp trận mất đi hiệu quả, nếu có người ngã xuống, ma pháp trận sẽ hấp thu ánh sáng tự hành chữa trị. Điều đó giải thích tại sao sau khi Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt ngã xuống,

Tần Cách với thực lực Kiếm Hoàng công kích toàn lực vẫn không thể làm thương tổn mặt đất mảy may.

Bởi vậy có thể thấy được, năm đó, thực lực Đại Ma Đạo Sư Thánh cấp của vị luyện kim đại sư đó đã vượt quá xa Tần Cách.

Còn nguyên nhân tại sao Lăng Tiêu có thể dùng Yêu Huyết Hồng Liên kiếm phá được mặt đất này lại càng đơn giản. Bởi vì vị luyện kim đại sư có thực lực Đại Ma Đạo Sư Thánh cấp đó chỉ tính ngăn ngừa người từ trên mặt đất xuống mà thòi, không hề - tính là phía dưới có người xông lên.

- Quả thật là kinh tâm... vị luyện kim đại sư tiền bối đó không ngờ là một vị tổ tiên của cả vạn năm trước!

Tống Minh Nguyệt líu lưỡi tán thưởng

- Việc này quả thực khó tin! Có lẽ vị luyện dược sư kia cũng là vô tình tìm được nơi này.

Hơn nữa, ta nghĩ ông ta nhất định đã xem qua bản thảo này, nếu không tại sao lại không ngã xuống!

- Ta thấy có lẽ ỏng ta cũng đã thử nhưng khi đó ma pháp trận vẫn còn hữu hiệu!

Lăng Tố nhẹ nhàng nói.

Mấy người đều quay đầu lại nhìn hố sâu không chút ánh sáng. Tống Minh Nguyệt vẫn còn hơi sợ hãi, nói:

- Lăng Tiêu, huynh có cách nào bịt nơi này lại không, ta sợ, tương lai có người tới đây, nghĩ ràng phía dưới có giấu bảo vật, vậy thì rất thê thảm. Có khi ở dưới vẫn còn một con quái thú khác nữa thì sao!

Lăng Tiêu cười gật gật đầu, Tống Minh Nguyệt rất thiện lương. suy nghĩ cũng rất chu đáo. Ai mà biết được dưới đáy đầm còn quái vật nào hùng mạnh khác nữa, hơn nữa, nước đầm chảy về đâu vẫn là một điều bí ẩn, cho nên bịt lại cũng là tốt!

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu lấy mấy viên tinh hạch ma thú bậc thấp ra khỏi nhẫn, sau đó tùy ý gắn chúng lên trên khung cửa, nói: -Tật!

Mấy người liền cảm thấy trước mất hoa lên, cánh cửa đá bị Tần Cách phá vỡ không ngờ biến mất không thấy. Nhìn đi nhìn lại chỉ thấy giống như một vách tường.

Cánh cửa đá cứng rắn đó là do Tần Cách tự tay đánh vỡ, cho nên hắn trừng mắt giơ tay lên sờ, lập tức chặc lưỡi:

- A, thật sự không có. Sao lại biến thành không có gì nhỉ? Rất thần kỳ!

Lăng Tố và Tống Minh Nguyệt đều tò mò giơ tay lên sờ, nhưng chỉ đụng phải vách tường lạnh như băng, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc. Tống Minh Nguyệt nhìn Lăng Tiêu tràn ngập vẻ lưu luyến si mê.

Mặc kệ Lăng Tiêu thần bí tới mức nào, hẳn cũng vẫn là nam nhân của nàng.

Lăng Tố nghe hai người kể lại chuyện quái vật dưới đáy đầm đều sợ hãi tới mức mặt hơi tái đi. Đương nhiên, hai người cũng không nói ra chuyện song tu. Chuyện như vậy sao có thể nói cho người khác được chứ.

Lăng Tố lắc lắc đầu, nói:

- Chúng ta đến đây tuy không tìm được kiếm kỹ công pháp, nhưng thu hoạch còn lớn hơn hết thảy những thứ đó! Có lẽ hiện giờ Chiết gia đang liều mạng tìm tung tích chúng ta, chắc chắn chúng sẽ không bỏ qua chỗ di tích thượng cổ này! Cho nên chúng ta mau lấy hết những thứ có giá trị trong này rồi sớm đi thôi!

Tống Minh Nguyệt bỗng nhiên nói:

- A, nếu sớm biết như vậy thì không bịt cái phòng này làm gì! Cứ để chúng xuống dưới tìm kiếm bảo vật.

Nói xong, nàng lại nghĩ tới một màn song tu triền miên của hai người ở phía dưới, sắc mặt lại ứng đỏ, nghĩ thầm: dưới đó là nơi lần đầu tiên của bọn mình, sao có thể để bọn người đó xuống quấy rầy! Nghĩ vậy, nàng lại nói tiếp:

- Không! Để phòng ngừa sau này có người tiến vào, cứ bịt lại là tốt nhất. Hừ, may cho đám khốn khiếp Chiết gia!

Nói xong, nàng thoáng liếc Lăng Tiêu, vừa lúc Lăng Tiêu cũng đang nhìn nàng. Hai người nhìn nhau cười, trong lòng có cảm giác ăn ý rất ấm áp.

Trong động này chẳng có thứ gì đáng giá hơn mấy cái lọ không gian đã bị Lăng Tiêu thu hồi và vô số thiên tài địa bảo trong đó, tiếp theo là những sách vở, bản thảo quý giá.

Lăng Tố cũng không có nhẫn không gian, Tống Minh Nguyệt lấy nhẫn của mình ra, lấy ra một cái nhẫn không gian có dung tích mấy mét khối, đưa cho Lăng Tố. Lăng Tố ái ngại từ chối hồi lâu, dù sao ai chẳng biết giá trị của một chiếc nhẫn không gian. Nhưng đối với người không hề có mấy khái niệm về tiền bạc trong đầu như Tống Minh Nguyệt, lại thèm cơ hội hiếm có để giao hảo với tỷ tỷ của Lăng Tiêu, làm sao có thể bỏ qua cơ chứ!

Cho nên hai người tranh chấp nửa ngày, Lăng Tố mới miễn cưỡng nhận lấy, bởi vì nàng cũng rõ ràng mục đích giao hảo với mình của Tống Minh Nguyệt. Nàng cũng rất thích cô gái Tống Minh Nguyệt duy nhất bên cạnh đệ đệ mình.

về những viên dạ minh châu gắn trên đỉnh động, ý kiến của mọi người đều rất thống nhất. Nếu có thể cam đoan người của Chiết gia không thể tìm tới đây, bọn họ cũng không muốn phá hỏng nơi này. Nhưng gã Ma Kiếm Sĩ đó đã tiết lộ bí mật về nơi này, việc Chiết gia tìm được vào đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nếu vậy thì thà mang đi còn hơn là để lại cho chúng lấy mất.

Vì thế Tần Cách đảm đương vai trò cu li, bay lên lấy toàn bộ dạ minh châu xuống, cất toàn bộ vào nhẫn không gian của Lăng Tiêu. Sau khi viên dạ minh châu cuối cùng bị lấy xuống, toàn bộ động lâm vào một màn tối mịt.

Lăng Tố không hề buồng tha bất cứ thứ gì có giá trị, thậm chí cả những đồ làm bếp thượng cổ. Bởi vì nàng tính sau khi trở về Học viện Đế quốc sẽ nghiên cứu thật kỹ, từ đó có thể đại khái suy đoán được cuộc sống của thời thượng cổ là như thế nào.

Trong bóng đêm, Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu đi sau cùng. Bàn tay nhỏ bé của Tống Minh Nguyệt bị Lăng Tiêu nắm lấy, trong lòng nàng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.

Tần Cách đi tuốt đằng trước. Khi tới nửa đường, Tần Cách bỗng nhiên đứng lại, nhẹ giọng nói:

- Bên ngoài có nhiều người đến!

Ánh mắt Lăng Tiêu lập tức trở nên lạnh lẽo. Thù cũ hận mới dội lên trong lòng. Đêm lễ cuồng hoan, rất nhiều tư binh mà ca ca Lăng Võ giao phó cho mình đã hy sinh. Tuy rằng thủ phạm là 5000 lính đánh thuê đều đã đền tội nhưng Chiết gia lại lằn nữa bất cóc tỷ tỷ của mình, muốn chiếm đoạt kiếm kỹ công pháp và bí tịch luyện đan của mình

Đứa con trai độc nhất của Chiết gia lại chết trong tay mình, thoạt nhìn, song phương đã kết thành thù hận không đội trời chung!

Một khi đã như vậy chẳng có gì phải lưu tình cả. Lăng Tiêu cảm nhận thiên địa linh khí tràn ngập trong cơ thể mình, lạnh lùng nói:

- Giết ra ngoài!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK