Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ha ha, thật đúng là buồn cười. Ngay trong lúc mà, cơ hồ như tất cả bình dân, cả những người tín ngưỡng Thục Sơn cũng bắt đầu hoài nghi là Lăng Tiêu sắp xong đời, Thục Sơn kiếm phái đã đến hồi diệt vong thì Lăng Tiêu xuất hiện, tát một bạt tay thật mạnh, tiêu diệt ngược lại Chiết gia, cái bạt tay này cũng tát lên mặt của những người chuẩn bị xem náo nhiệt!

Nói cho mọi người biết, muốn tìm Lăng Tiêu gây sự, hãy xem lại bản thân mình có đủ tư cách hay không! Thực lực của Âu Dương gia tộc rất mạnh, thực lực của bọn họ ở Thánh Vực còn mạnh hơn! Nhưng các ngươi có từng nghe nói có người nào từ Thánh Vực trở về chưa? Nếu chưa từng có ai trở về thì những người ở Thánh Vực có thể giúp được gì cho họ không?

Hoặc có thể nói, nếu như Lăng Tiêu thu thập bọn họ, sau này nếu tiến vào Thánh Vực thì sẽ bị người của các gia tộc đó truy đuổi! Ma Tộc cũng ở trong Thánh Vực suốt mấy chục ngàn năm nay, nhưng giờ thì sao, vẫn sống tốt đấy thôi! Cho nên, theo ta thấy, bọn người của Âu Dương gia đúng là muốn tìm cái chết, trách được ai đây?

Tư Không Dương ngồi trong một vải lều, trong lều có một cái bàn nhỏ. Trên bàn có vài loại hoa quả và còn có rượu. Đối diện là một lão nhân mà nhìn qua thì cảm thấy lão giống như gần đất xa trời, hình dung tiều tụy, nếu như lão nằm trên giường mà nhắm mắt lại thì e rằng sẽ không ai tin lão là người sống!

Nhưng một lão già như thế, không ngờ lại chính là tộc trưởng của gia tộc Tư Không - Tư Không Đằng Phi!

Tư Không Đằng Phi, một trăm tám mươi tuổi, chỉ có thực lực gần kiếm hoàng.

Có vài người trời sinh không hợp với đường võ đạo, cho nên cho dù có bí pháp của Thánh Vực là linh dược hỗ trợ cũng không tiến xa được bao nhiêu.

Nhưng Tư Không Đằng Phi có thể làm được tộc trưởng của gia tộc thì dĩ nhiên không thể không xuất sắc, mặc dù lúc này nhìn qua bộ dáng của lão lúc này trông vô cùng già yếu, nhưng trên thực tế Tư Không Đằng Phi là một người có thủ đoạn rất ngoan độc!

Gia tộc như bọn họ, truyền thừa từ xa xưa, hiện nay mà nói, số người có thực lực và bối phận cao hơn so với Tư Không Đằng Phi một ít, nhưng cả gia tộc Tư Không, không ai không nghe theo lời của vị tộc trưởng này!

Mỗi một nghề nghiệp điều phải có sự trả giá nhất định, để đi đến đỉnh cao của võ giả thì ở những phương diện khác họ sẽ yếu kém. Có thể được như người bình thường là tốt lắm rồi, bắt bọn họ chuyện gì cũng thông suốt thì quả thật là rất khó.

Cũng may tuyệt đại đa số người, đều tự biết được điều này, và cũng không rãnh để đi hỏi bình dân những chuyện cần biết, cho nên, địa vị của Tư Không Đằng Phi trong gia tộc là không ai có thể rung chuyển được!

Nhưng việc người của Âu Dương gia tộc tìm đi đến thảo nguyên Lưỡng Hà, kinh động đến Tư Không Đằng Phi là việc mà Tư Không Dương không nghĩ đến, có thể thấy được bọn họ rất coi trọng Lăng Tiêu.

Trong tâm lý của Tư Không Đằng Phi, chuyện mà liên quan đến của người thủ hộ của gia tộc là một việc không hề nhỏ!

Bởi vì chỉ cần có một quyết định sai lầm là có thể dẫn đến một hậu quả không tưởng được.

- Theo ý của ngươi thì nhiều người của Âu Dương gia tộc như thế cũng chưa chắc là đối thủ của Lăng Tiêu?

Hai tròng mắt của Tư Không Đằng Phi nửa mở nửa khép, rất khó nhìn ra được trong lòng lão nghĩ gì, trên khuôn mặt của già nua của lão có vô số nếp nhăn, lão mà nhăn mặt lại thì sẽ chẳng khác nào một đóa hoa cúc.

- Tộc trưởng, ngài có cảm giác được, có thể những người kia đều là những người tài trí bình thường?

Tư Không Dương bĩu môi cười lạnh:

- Cho nên ta mới đều nghị, để cho Tư Không liễu tự mình đi đến Thục Sơn thành trước, nếu người của Âu Dương gia thật sự dám khai chiến với người của Thục Sơn kiếm phái thì chúng ta sẽ mượn cơ hội này giương cờ ủng hộ Lăng Tiêu!

- Việc...

Tư Không Đằng Phi trầm tư, nhíu mày nhăn mặt.

Sự việc này thật sự là rất khó đưa ra quyết định, thực lực của gia tộc cũng không kém gì đối phương, nhưng nếu tính ở phía bên kia Thánh Vực thì đã thua đối phương một phần!

Tư Không Dương nói không sai, đi vào Thánh Vực như đi vào biển, chưa từng thấy có người nào trở về, hơn nữa thế lực của gia tộc Tư Không ở Thánh Vực cũng không tính là lớn! Nếu có thể thông qua Lăng Tiêu thì biết đâu có giúp cho vị thế của gia tộc cao hơn một tầng.

Đến lúc đó, cho dù mình có vô duyên với Thánh Vực thì cũng có thể có được những cống hiến to lớn cho gia tộc, và quan trọng là có thể lưu danh thiên cổ!

Tư Không Đằng Phi suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc đưa ra quyết định:

- Được!

Sau đó nói thêm:

- Tên Lăng Tiêu kia đúng là một nhân vật lợi hại! Lần này trước khi chúng ta hành động thì cũng đã nhận được chỉ ý của bên kia Thánh Vực, tổ tông của chúng ta yêu cầu chúng ta phải giao hảo với tên Lăng Tiêu kia, nhưng tốt nhất vẫn là không được đắc tội với các gia tộc khác!

Vừa nói nét mặt già nua của Tư Không Đằng Phi đỏ lên:

- Ngươi cũng biết, ở Thánh Vực, thế lực của chúng ta không cường đại như gia tộc Âu Dương, mặc dù chưa chắc được ý định của bọn họ thế nào. Nhưng chung quy tốt nhất vẫn nên tránh đắc tội với bọn họ, bất quá, ngươi nói rất đúng, phú quý hiểm trung cầu! Tên Lăng Tiêu kia mặc dù cường đại nhưng dù sao cũng chỉ là một thân đơn độc! Thế này đi, ngoại trừ Tư Không liễu, chúng ta phái thêm bốn người nữa, à, phải đi hai người cấp năm, hai người cấp bốn, tốt nhất là không nên phát sinh xung đột trực tiếp với người của Âu Dương gia, để bọn họ biết được lập trường của chúng ta!

Tư Không Dương gật đầu cười:

- Vâng, tộc trưởng, ngài có một quyết định anh minh!

Tu không đằng phi cười khổ, lắc đầu, đứng dậy, đi ra khỏi lều vải, bên ngoài vừa có một trận mưa, lúc này đông quý. Khí hậu của phía nam cũng có chút lạnh, nhưng ở nơi bốn mùa như xuân này thì hoàn toàn không hề lạnh, trận mưa này chỉ làm cho thảo nguyên có thêm sức sống, mùi của tự nhiên bay vào mũi, Tư Không Đằng Phi hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ: "Đây là một quyết định mạo hiểm, hy vọng là đúng!"

...

- Nha đầu Vận nhi kia chắc giờ này hạnh phúc đến chết, nàng lựa chọn học lễ nghi của quý tộc, lúc đầu chúng ta còn cười nhạo nàng, vì nàng vốn là quý tộc nên học môn đó làm gì! Giờ mới phát hiện ra được nha đầu kia thật là khôn quá mà, nghi lễ của quý tộc nhìn như phức tạp nhưng đối với nàng thì quá ư là dễ, kết quả, chưa đến nửa năm là nàng đã tốt nghiệp, giờ đã ở nhà rồi, đúng là sung sướng! Còn tên đầu heo Lăng Tiêu kia nữa, không thèm để ý đến chúng ta, hừ, đợi khi gặp lại hắn...

Phong Linh ngồi mà xả cơn tức cho Isa nghe, mấy năm qua, Isa ngày càng xinh đẹp, và nàng cũng không còn thẹn thùng như xưa nữa, nhưng tính tình vẫn điềm đạm như nước.

Nàng ôn nhu nói:

- Sau khi xuất quan thì Lăng Tiêu ca ca có rất nhiều việc để làm, chúng ta cũng nhận được tin là ca ca đã làm rất nhiều việc, à đúng rồi, Phong Linh, tối qua ngươi nói mớ...

- Không được nói!

Mặt của Phong Linh đỏ lên, tối qua nàng đã có một giấc xuân mộng với 'tên đáng ghét' kia, đương nhiên lúc này nàng nhớ rõ, bây giờ nghĩ lại, có ba phần ngượng ngùng, bảy phần dư vị!

Ai nói mộng không phải là một thói quen tốt! Phong Linh vừa xấu hổ vừa tức giận thầm nghĩ, đến khi nhìn thấy Lăng Tiêu nhất định phải giấu kín chuyện này, không được có những giấc mộng như thế nữa! Nếu không thì sẽ bị hắn chế nhạo!

Isa ôn nhu cười, biết Phong Linh có da mặt rất mỏng, nên không nói tiếp về chuyện đó nữa, nàng sâu kín nói:

- Nếu lúc này, Lăng Tiêu ca ca có thể đến đây thật tốt!

- Đúng vậy, ngươi xem, đám người bên dưới thật là ghê tởm! Vận nhi thì không có ở đây, nếu không thì bảy người chúng ta đã đi ra ngoài sử dụng kiếm trận đánh cho bọn chúng thành đầu heo!

Phong Linh oán hận phán một câu.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến một loạt tiếng kinh hô, kinh ngạc vô cùng, những thanh âm ồn ào đó đan vào nhau, cùng vang lên, tạo nên một tiếng gầm như một con sóng lớn.

Phong Linh đứng dậy, nhịn không được nói:

- Thật là phiền... Á... Tiểu Isa. Mau, mau đến đây...

- Nhìn cái gì? Chẳng lẽ Minh Nguyệt tỷ tỷ đã đáp ứng tên hỗn đản nào rồi sao? Ha ha

Trong khuê phòng, Isa thản nhiên nói vài câu vui đùa. Mặc dù quan hệ của mọi người rất tốt, hơn nữa rất đoàn kết, nhưng Isa dù sao cũng là phụ nữ, nên cẩn thận là chuyện bình thường.

- Mau, mau đến đây, ta thấy tên đầu heo kia!

Isa bất động, sau đó đôi mắt sáng mở to, thanh âm cũng lớn hơn không ít:

- Ngươi nói gì?

- Nhỏ tiếng chút!

Phong Linh có chút bất mãn, lầm bầm một câu, ghé đầu nhìn vào cửa sổ bên trên, nhưng đầu không hề quay lại.

Isa vội chạy đến, nàng đứng bên cửa sổ, trong đôi mắt nàng tràn đầy những tưởng niệm và say đắm, dùng sắc mân môi, nhưng không thể nào ngăn được nước mắt rơi xuống, Isa quay đầu nhìn lại Phong Linh, phát hiện ra cô nàng đã sớm lệ rơi đầy mặt.

- Tên đáng ghét không có lương tâm!

Phong Linh nghẹn ngào thốt ra một câu, sau đó si ngốc nhìn ngắm thân ảnh bên dưới.

...

Lăng Tiêu ôm lấy hai nữ nhân có quan hệ thân mật với mình nhất, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thời gian thoi đưa, nháy mắt mà đã nhiều năm như thế rồi, một lần mười năm và hai lần mười năm, đối với Lăng Tiêu mà nói, không có gì khác nhau.

Nhưng tại đại lục thương lan, mỗi một năm, không phải nói là một ngày, đều có ý nghĩ khác nhau.

- Được rồi, ngoan, đừng khóc, không phải ta đã đến rồi sao!

Tống Minh Nguyệt va Diệp Tử cảm thấy thẹn thùng, mặc dù hai nàng có quan hệ mật thiết với hắn nhưng dù sao ba người cùng đứng một chỗ như thế này thì chưa từng có bao giờ. Nghe Lăng Tiêu nói hai nàng đồng thời thối lui, từ trong lòng của Lăng Tiêu giãy ra ngoài, nhưng cả hai đôi sóng mắt đều lưu chuyển, si ngốc nhìn về phía Lăng Tiêu.

- Những người bên dưới là ai?

Lăng Tiêu nghe thanh âm ồn ào bên dưới, trong lòng cảm thấy không thoải mái, loại cảm giác này đối với Lăng Tiêu mà nói quả thật là rất khó tin là hắn lại có.

Thậm chí là ngay cả Tống Minh Nguyệt và Diệp Tử, cũng ngạc nhiên mà nhìn Lăng Tiêu, sau đó Diệp Tử cười hắc hắc, nói:

- Đó là người theo đuổi Minh Nguyệt, à, sao thế, chẳng lẽ phu quân vĩ đại của chúng ta cũng có lúc ghen sao?

Tống Minh Nguyệt trợn mắt nhìn Diệp Tử, nói:

- Hứ, nói gì mà khó nghe vậy, cái gì mà người theo đuổi? Ta và hắn không có quan hệ gì!

Lăng Tiêu cười cười, nói:

- Ta không thích hắn!

Hai người ngẩn ra, lập tức nhìn nhau cười lớn, không thể không nói, được thấy lại Lăng Tiêu, hai nàng vừa vui mừng vừa sợ hãi, xa cách bao lâu, giờ gặp lại dĩ nhiên làm sao giống như gặp nhau như ngày thường được!

Trong lòng của hai nàng lúc này đều có cùng một ý nghĩ: "Hắn thay đổi, thay đổi rất nhiều!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK