Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiết Thế Huân đánh nhau với Tần Cách tới mức trời đất mù mịt. khi nghe thấy tiếng thét dài liền không kim nổi ngẩn ngơ trong lòng đồng thời trở nên lo lắng. Vừa rồi lão có một dự cảm không tốt, hiện giờ cảm giác đó lại càng trở nên mãnh liệt hơn!

Chỉ có điều đối thủ này quá mức khó chơi, rõ ràng thực lực không bằng mình nhưng lại có thiên hướng đánh nhau không chết không thôi. Chiết Thế Huân càng trở nên tức giận, ra tay càng ngày càng nặng!

Hai người hiện tại đã từ trong thành đánh ra tận ngoài thành, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng kêu lanh lảnh. sắc mặt Chiết Thế Huân rốt cục thay đổi. Với thị lực Kiếm Hoàng của lão, đương nhiên có thể nhìn ra bốn cửa thành Thất sắc đều đóng chặt, toàn bộ binh lính trên thành như gặp đại địch, nhưng đối phương không ngờ có sủng vật là ma thú phi hành!

Đây là chuyện mà tất cả mọi người căn bản là không thể tưởng tượng được!

Cho đến khi con chim to lớn kia bay lên khỏi thành, càng lúc càng bay xa, Chiết Thế Huân mới tỉnh lại, không giằng co với gã lùn vạm vỡ này nữa, thân mình lao vọt về trong thành như điện xẹt. Tần Cách nhìn thoáng qua phương hướng Tiểu Sửu rời đi, không hề rên rỉ một tiếng, lau vết máu trên mặt do Chiết Thế Huân gây ra. cười ha hả, thân mình cũng lao vọt lên, đuổi theo hướng Tiểu Sửu vừa bay đi!

- Cháu của ta!

Chiết Thế Huân bay thẳng đến nơi mọi người vừa chiến đấu. Hiện giờ ở đó đã trở thành một đống hoang tàn, trên mặt đất chỉ còn lại tám thi thể, mà trong số những thi thể đó có cả đứa cháu độc đính của ba đời Chiết gia... Chiết Tiểu Tinh!

Toàn bộ những người khác đều là những đệ tử tục giới tinh nhuệ của Chiết gia, đều có tu vi Ma Kiếm Sư!

Hơn nữa ba kẻ mạnh nhất chết còn thê thảm hơn, thân bị kiếm khí trảm thành hai đoạn, đôi mắt vẫn còn trợn trừng thật to!

Đói mát Chiết Tiểu Tinh nhắm chặt, đến lúc chết trong mắt hắn vẫn còn một đống cát...

Chiết Thế Huân kêu rên một tiếng suýt ngất, khống ngờ đứa cháu đích tôn mình yêu quý nhất lại chết ở đây. Hai mắt lão đỏ lên, phía sau, Chiết Kiến Nghiệp mang theo rất đông người tới, sắc mặt cũng trở nên xanh mét, thần tình không thể tin nổi nhìn đứa con bị trảm thành hai nửa, nước mắt vụt trào xuống thành dòng. Tuy rằng y ghét Chiết Tiểu Tinh ăn chơi sa đọa, tuy rằng y phản cảm với những việc làm xằng bậy của Chiết Tiểu Tinh, tuy rằng y luôn nói Chiết Tiểu Tinh không nên thân, không thể chống đỡ được tương lai của Chiết gia...

Nhưng tất cả những điều này chỉ là biểu hiện rèn sắt không thành thép của y mà thôi. Bất kể thế nào, y cũng khống thể ngờ một ngày nào đó, đứa con trai lại chết ngay trước mắt mình!

"Bốp!"

Chiết Thế Huân nước mắt giàn giụa, hung hăng nện cho con trai một cái bạt tai!

Cái tát này như thể đánh vào mặt tất cả mọi người ở đây. Hàng trăm người có mặt, không ngờ không nghe thấy gì dù chỉ là một tiếng thở. Thỉnh thoảng lại có một viên ngói rơi xuống từ đống đổ nát, phát ra âm thanh rất vang vọng giữa trời đêm yên tĩnh.

- Súc sinh! Nếu không phải vì ngươi thì sao Tiểu Tinh lại chết? Ngươi trả lại cháu ta đây, trả lại cháu ta đây!

Chiết Thế Huân không lưu tình chút nào, đánh Chiết Kiến Nghiệp mười mấy cái tát. Mà Chiết Kiến Nghiệp giờ như choáng váng,ngơ ngác nhìn thi thể đứa con, bỗng nhiên bỉ phẫn nổi giận gầm lên:

- Lăng gia! Ta thề không đội trời chung với các ngươi! Lăng Tiêu ... Ta định phải bầm thây ngươi vạn đoạn!

Nói xong, y phun ra một ngụm máu tươi, hai mát tối sầm, té xuống mặt đất không còn biết gỉ nữa.

Lúc này Chiết Thế Huân dường như mới hồi phục tinh thần, cũng không thèm liếc nhìn đứa con đang hôn mê, ôm lấy hai nửa thi thể Chiết Tiểu Tinh, hợp lại một chỗ, sau đó thân mình nhoáng lên như một tia chớp, liền biến mất tăm!

Tiểu Sửu chở ba người bay đi nhưng như chẳng hề tốn bao nhiêu sức lực. Cho đến khi bay xa mấy trăm dặm, Lăng Tiêu thấy thương thế của Tống Minh Nguyệt rất nghiêm trọng mới bảo Tiểu Sửu hạ xuống, xuất đan dược ra cho Tống Minh Nguyệt dùng, sau đó định băng bó vết thương cho Tống Minh Nguyệt.

Tống Minh Nguyệt lại xấu hổ, nói cái gì cũng khống chịu để Lăng Tiêu làm. Cuối cùng Lăng Tố tự nhủ, dù sao cũng là người ta tới giúp mình, vi vậy nàng chủ động đứng ra nhận lấy nhiệm vụ "nữ y tá"!

Tống Minh Nguyệt thấy Lăng Tố nói hỗ trợ, đỏ mặt gật đầu đồng ý, cho dù Lăng Tiêu tính tình luôn vô tâm cũng không kìm nổi trợn trắng mát, thầm mắng Tống Minh Nguyệt trọng sắc khinh hữu. không ngờ dám có chủ ý với tỷ tỷ mình. Liệu mình có nên ngăn cản không đây? Nhưng hình như mình không có quyền làm như vậy?

Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên bên kia nghe thấy tỷ tỷ Lăng Tố giật mình kêu lên, Lăng Tiêu vội vàng hỏi:

- Làm sao vậy?

- A, không có việc gì, không có việc gì.

Lăng Tố liên tục nói, sau đó nhìn Tống Minh Nguyệt đang đỏ mặt tía tai, khẽ tán thưởng:

- Khó trách ngươi không cho tiểu tử ngốc kia băng bó giúp, ngay cả ta cũng không thể nhìn ra. Thuật dịch dung này quả thật rất thần kỳ!

Tống Minh Nguyệt sác mặt ửng đỏ, nhẹ giọng nói:

- Thuật dịch dung của đệ đệ cô cũng không thần kỳ sao?

- Thần kỳ cái gì, chẳng phải ta vừa liếc mắt một cái liền nhận ra hắn sao?

Lăng Tố tự hào cười, nói:

- Đệ đệ ở với ta từ nhỏ, ánh mắt của hắn bất kể thế nào vẫn không thể thay đổi. Nhưng còn ngươi... ta nên xưng hô với ngươi thế nào nhỉ?

Nghe thấy Lăng Tố trêu ghẹo, Tống Minh Nguyệt cảm giác vô cùng xấu hổ, hạ giọng cầu xin:

-Tỷ tỷ đừng trêu ghẹo ta, cứ gọi ta là Minh Nguyệt được rồi. Ngàn vạn lần không được nói cho Lăng Tiêu nhé!

Lăng Tố băng bó các vết thương cho Tống Minh Nguyệt thật tốt, cẩn thận thay quằn áo cho nàng, khẽ cười nói:

-Vậy thì gọi ta là Thanh tỷ tỷ, ta sẽ giúp ngươi!

Sau khi dùng đan dược Lăng Tiêu cho, thương thế của Tống Minh Nguyệt đã phục hồi phân nửa, băng bó vết thương chỉ là đề phòng nhiễm trùng. Hai người thi thầm to nhỏ trong bụi cây nửa ngày mới chậm rãi đi ra.

Lăng Tiêu hơi trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người, thầm tự hỏi: to Tại sao hai người chỉ một lát ngắn ngủn đã trở nên thân mật như vậy?

Lăng Tố thản nhiên cười với đệ đệ, cũng không giải thích, sau đó nói:

-Tam đệ, may là có đệ, nếu không, tỷ tỷ còn không biết khi nào thì mới có thể được tự do.

Lúc này Tần Cách từ phương xa cũng đuổi tới nơi. Nhìn Tần Cách toàn thân rách tung tóe, miệng vết thương vẫn còn nhuốm máu tươi. Lăng Tiêu ném cho hắn một viên đan dược, nói:

-Cái mũi của ngươi có thể ngửi được mùi trên không trung à?

Tần Cách cười ha hả:

-Bản lĩnh truy tung của thú nhân rất cao siêu, nhân loại không thể nào tưởng tượng được đâu!

Lăng Tiêu trợn trăng mát, Lăng Tố cũng ngạc nhiên nhìn Tần Cách, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: -Hắn ...Hắn là thú nhân?

Lăng Tiêu gật gật đầu nói:

-Là đệ mang tới từ đầm lầy Penzias, thực lực rất mạnh. Tỷ tỷ, tỷ nói đi, làm sao mà tỷ lại bị Chiết gia bắt giữ?

Lăng Tố than nhẹ một tiếng, thần sắc hơi ai oán, bắt đầu kể.

Hoá ra, Lăng Tố xuất hành để tìm di tích thượng cổ vì niềm yêu thích đối với khảo cổ, nhưng quan trọng hơn, chính là vi đệ đệ Lăng Tiêu.

Lăng gia huynh muội bốn người, từ nhỏ đã có tình cảm rất tốt. không hề giống với các thế gia quý tộc khác, bởi vì tranh đoạt danh phận người thừa kế mà đấu tranh gay gắt.

Mà Lăng gia, tuy chỉ là quý tộc mới nổi, bị rất nhiều quý tộc lâu đời không coi ra gì, nhưng mối quan hệ giữa các thành viên trong Lăng gia lại có thể khiến cho tất cả các quý tộc cũng phải cảm thấy xấu hổ.

Lăng Tố vẫn đau lòng vì tam đệ của minh, tuy nói rằng không có võ công vẫn có thể sống tốt, nhưng nếu chỉ là gia đinh bình thường thỉ thói, có điều Lăng gia lại là gia đinh quý tộc quân nhân. Gia đình như vậy, bất kể có sự việc gì đều bị người đời phóng đại vô số lần.

Nếu sinh ra ở gia đình bình thường, như vậy Lăng Tiêu chính là một người bình thường, sẽ chẳng có người nào chú ý tới hắn, cũng sẽ chẳng có ai cười nhạo hắn. Người bị Thiên Mạch thì sao? Chỉ không thể luyện võ được mà thói, ngoài ra chẳng khác gì người thường cả.

Nhưng trong quý tộc lại không được. Các quý tộc khác ghen tị vận may của Lăng gia, nghĩ Lăng Thiên Khiếu chỉ là một gã quê mùa. thô tục, không ngờ có thể vươn lên tới thế gia nhất lưu, được phong làm công tước, chẳng phải là bởi vì chó ngáp phải ruồi cứu quốc vương bệ hạ sao? Nếu không, Lăng gia kia cũng chi là một thằng nhà quê, chỉ sợ một chức danh Nam tước nhỏ nhoi cũng không được!

Quý tộc ghen tị kỳ thật là một việc rất nhàm chán, nhưng cũng rất đáng sợ. Việc này ảnh hưởng trực tiếp tới đám người thuộc thế hệ thứ hai của Lăng gia. Cũng may, Lăng Chí và Lăng Tố đều rất có tiền đồ, khiến rất nhiều người phải ngậm miệng. Nhưng tới Lăng Tiêu lại xảy ra biến hóa rất lớn, bởi vì Lăng Tiêu, không ngờ là một người bị Thiên Mạch!

Điều này khiến giới quý tộc tìm được một đề tài mới, tận hết khả năng châm chọc Lăng Tiêu. Có thể nói, từ nhỏ tới lớn, Lăng Tiêu chính là trưởng thành lên giữa sự châm chọc này.

Khi còn bé không hiểu chuyện, nhưng lớn lên một chút bất đầu cảm thấy hổ thẹn. Lúc nhỏ, Lăng Tiêu từng mấy lần khóc lóc kể lể trước mặt tỷ tỷ, vi sao đệ lại là người bị Thiên Mạch, vì sao những đứa bé con nhà quý tộc lại đều vô tình vô nghĩa như vậy?

Mỗi khi đối mặt với câu hỏi của đệ đệ, Lăng Tố đều cảm giác trái tim minh như bị xé nát. Bản tính của nữ giới là hay mềm lòng, hơn nữa còn là tỷ tỷ ruột, Lãng Tố từng thề, có một ngày, mình sẽ đi khắp đại lục, tìm kiếm di tích thượng cổ, nhất định phải tìm được một biện pháp đả thông Thiên Mạch cho đệ đệ.

Cho dù là tim kiếm mười năm, hai mươi năm ... Nàng cũng sẽ không tiếc!

Năm ngoái, Lăng Tố tìm được một tấm bản đồ cực kỳ rách nát. Trên thực tế, tấm bản đồ đó đã trải qua hàng nghìn năm với rất nhiều lần đổi chủ.

Nhưng chưa từng có mạo hiểm đoàn nào tìm được vị trí trên bản đồ, bởi vì từ thời thượng cổ tới thời đại này, đại lục đã xảy ra những biến đổi rất lớn.

Rất nhiều nơi biển cả biến thành ruộng dâu, cho nên, đến cuối cùng, tấm bản đồ vốn có giá trị rất cao này rốt cục chẳng còn ai thèm ngó ngàng tới.

Sau đó, nó bị Lăng Tố chiếm được.

Với niềm đam mê khảo cổ từ nhỏ, Lăng Tố cực kỳ nắm rõ địa hỉnh đại lục. Trải qua rất nhiều khảo chứng, cuối cùng nàng rốt cục xác định được địa phương đó nằm ngay trong Đế quốc Tử Xuyên

Vi thế, nàng xin viện trưởng Học viện Đế quốc Thu Kiến Hoa cho phép nghỉ dài hạn, sau đó triệu tập vài người cùng nhau tìm kiếm.

Mạo hiểm đoàn do Lăng Tố tổ chức có một Ma Kiếm Sĩ bậc một là người có thực lực cao nhất, còn lại mấy người điều có thực lực không chênh lệch lẩm so với Lăng Tổ, đều là Đại Kiếm Sư.

Tim kiếm bảo vật khác hẳn với săn bắt ma thú, bọn họ chi cần tránh phạm vi thế lực của ma thú, không phát sinh xung đột với chúng, như vậy cũng không có gì đặc biệt nguy hiểm.

Cho nên, cho tới nay, đều xem như bình an, tuy rằng ngẫu nhiên gặp phải nguy hiểm cũng đều hữu kinh vô hiểm.

Vấn đề nảy sinh ngay khi bọn họ chân chính tìm được di tích thượng cổ đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK