Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

* Trong câu: 螳螂捕蝉, 在后黄雀 - đường lang bộ thiền. tại hậu hoàng tước.

Bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn phía sau. Ý nói người ngu dự dịnh làm chuyện gì, bị người khác lợi dụng cơ hội làm hại.

-----------------------

Huyền Thiên ngưng một chút nói tiếp:

- Địa hỏa chi linh này bị bản tôn nuốt gọn, lại hút khô tinh hoa hỏa hệ ở nơi này! Rốt cục khôi phục lại được một phần trăm năng lượng! Tiểu tử! Để báo đáp công ngươi, ta đáp ứng lấy loại trạng thái hiện tại này, xuất chiến ba lần cho ngươi! Những Người tu luyện ngươi nói đó, từ cao đến thấp, với thực lực của bản tôn hiện tại thật dễ dàng giết sạch!

Huyền Thiên nói xong, đột nhiên nói tiếp:

- Phía trên có mấy người đang mai phục, muốn cho bọn chúng kinh hoàng một trận hay không?

Lăng Tiêu nhếch miệng, sau đó nói:

- Không tính trong ba lần đó chứ!

Huyền Thiên bĩu môi:

- Một đám trẻ con nhảy nhót, bản tôn cũng muốn chơi đùa một chút!

Nói xong, một luồng hào quang màu vàng đất từ trên lệnh bài Huyền Thiên chợt lóe lên trong nháy mắt bắn vọt lên trên hang động!

Lăng Tiêu cầm lệnh bài Huyền Thiên, sau đó hướng lên cửa động rất nhanh bay đi!

---------------------

Sau khi Tương Chu bị thương, ra tới bên ngoài, những người đó cũng không có nhân cơ hội công kích hắn. Một là không oán không cừu, hai là bảo vật kia cũng không ở trong tay hắn. Cho nên để Tương Chu ung dung rời đi.

Rồi sau đó Lam Thiên Mai chạy ra tới thiếu chút nữa lọt vào ổ công kích. Khi Lam Thiên Mai còn cách cửa động khoảng chừng một trăm mét liền lớn tiếng kêu lên bản thân mình cũng chưa lấy được cái gì.

Tuy nhiên mặc dù thế, bốn người kia tuy không có công kích nàng, nhưng khi Lam Thiên Mai đi ra liền đồng loạt ra tay giữ nàng lại chỗ này. Sau một phen giải thích, mới buông tha cho Lam Thiên Mai rời đi.

Bởi vì bọn họ cũng đều biết, trừ bọn họ ra quả thật còn có một cường giả ở bên trong, hơn nữa vẫn chưa ra ngoài.

Lam Thiên Mai nói cho bọn họ biết, thực lực của cường giả đó mạnh hơn bọn họ không ít, vậy nếu bảo vật hiện ra thì nhất định ở trong tay hắn. Nói xong nàng liền bay đuổi theo hướng Tương Chu rời đi.

Vì thế lúc này rốt cục đợi trước cửa động sáng choang, bốn người đều mở cờ trong bụng, đồng thời đều tự cảnh giác đối phương tập kích, dốc toàn lực chú ý phóng tới nơi cửa động đó!

Ngay tại trong nháy mắt thân mình Lăng Tiêu vừa ra tới, đột nhiên bốn đạo kiếm khí mãnh liệt chém tới thân thể Lăng Tiêu. Nếu không biết trước, cho dù là cường giả cảnh giới Đại viên mãn gặp thế này chỉ sợ cũng phải chịu thiệt!

Đối phương tung ra chiêu thức ấy, mỗi người đều dốc hết toàn lực, khẳng định là không có ý lưu lại người sống.

Trong bốn đạo kiếm khí ẩn chứa đầy sát ý hủy diệt đúng thực có thể hủy diệt tâm mạch người ta, càng đừng nói lực lượng vô cùng khủng khiếp và cực kỳ sắc bén trên kiếm khí kia!

Lăng Tiêu tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng thấy lòng lang dạ sói của bốn người này, trong lòng hắn vẫn không kìm được nỗi phẫn nộ, lệnh bài Huyền Thiên trong tay hướng tới một lão già gầy ốm trong số đó, ngay lập tức bắn ra một luồng kiếm khí, lão già kinh hãi không thôi liên tục lùi về phía sau, nhưng hoàn toàn không có biện pháp tránh thoát đạo kiếm khí.

Kiếm khí xuyên qua cánh tay phải lão già gầy ốm, nguyên cánh tay lão kể cả thanh bảo kiếm phong cách cổ xưa trong tay rơi vào bụi bậm. Lão già gào lên một tiếng thảm thiết, không chút do dự, thân mình lão như tia chớp bay nhanh về hướng ngược lại, ngay cả một câu nói cũng không lưu lại, liền chật vật chạy trốn!

Lăng Tiêu cầm trong tay thanh Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, liên tiếp vung lên hai cái, hai đạo kiếm khí vọt tới hai huynh đệ song đôi kia, đồng thời thân mình Lăng Tiêu rất nhanh né tránh bốn đạo kiếm khí của bốn người trong đường tơ kẻ tóc. “Ầm” một tiếng bốn đạo kiếm khí đào một hố sâu cực kỳ rộng lớn trên mặt đất, bắn ra vô số đất đá mù mịt!

Thân thể Lăng Tiêu thì đột nhiên phóng vọt tới người trung niên thân hình cao lớn, sau đó nhích qua bên trái, tay nắm lại thành quyền, mạnh mẽ đập vào hông người trung niên đó!

Người trung niên thấy thế không kìm nổi hét lên một tiếng điên cuồng, cả người cũng bùng lên một khí thế kinh người, tung lên nắm tay thật lớn của hắn hung hăng đấm vào nắm tay của Lăng Tiêu.

“Ầm!”

Trong khoảnh khắc nắm tay của hai người va chạm nhau, Lăng Tiêu thậm chí có thể nhìn ra một tia hào quang chê cười từ trong mắt người trung niên đồ sộ này.

- Đi chết đi! Tiểu tử!

Người trung niên hét to một tiếng!

Vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn bình thản, hai mắt sâu lắng không dao động nhìn gã trung niên khổng lồ, trong nháy mắt khi nắm tay tiếp xúc với nắm tay người trung niên, hắn mới chợt nắm thật chặt, đồng thời từ nắm tay của Lăng Tiêu một kình lực cực kỳ mãnh liệt tuôn ra.

Trong nháy mắt trong mắt người trung niên dáng người đồ sộ kia hiện lên một tia kinh ngạc, vẻ chê cười còn sót lại ở khóe mắt, thậm chí theo cái miệng há hốc cũng chưa kịp thu hồi lại!

Một tiếng “Bốp” vô cùng nặng nề vang lên, từ trên nắm tay hắn truyền đến một tràng tiếng “rắc rắc” của xương nứt vỡ ra! Gã trung niên phát ra một tiếng thét thảm thiết long trời lở đất, cả cánh tay lập tức buông thỏng xuống như một con cá chích bị rút xương làm gỏi (hì hì...Hà Tiên đấy! ), đồng thời lắc lư cùng với thân thể hắn bị bắn tung ra ngoài.

Hai huynh đệ sinh đôi vốn hoàn toàn không ngờ người đi ra sau cùng này lại lợi hại đến thế, bốn người vây đánh một, chẳng những không làm gì được đối phương, ngược lại bị người ta ung dung nhẹ nhàng đánh cho tan tác như thế.

- Nguy hiểm!

Hai huynh đệ sinh đôi kinh hô một tiếng, sau đó vận toàn lực vào một kiếm đón nhận đạo kiếm khí kia.

Ầm!

Ầm!

Hai tiếng nổ vang lên, gần như cùng một lúc với tiếng kêu thảm thiết của gã trung niên thân hình cao lớn, thân mình hai huynh đệ sinh đôi này giống như hai chiếc lá bị cơn gió lốc cuốn lên cao bay tít ra xa, phun mạnh máu tươi đầy trời.

Lúc này thanh Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay Lăng Tiêu bùng lên vầng hào quang, thừa dịp khoảnh khắc gã cự hán thét lên thảm thiết, đâm thẳng một kiếm vào ngay ngực gã cự hán. Vòng cương khí hộ thể bao quanh thân thể gã cự hán, liền giống như giấy dán cửa sổ, bị Yêu Huyết kiếm đâm thủng qua một cách dễ dàng.

Phù phù!

Một kiếm này đâm xuyên qua thân thể gã cự hán.

Trong hai mắt Lăng Tiêu vẫn bình thản, nếu vừa rồi bốn người không có chủ ý đánh lén định đưa hắn vào chỗ chết, thì hắn đâu cần phải ra tay nặng như thế?

Muốn giết ta thì phải gánh chịu hậu quả bị ta giết!

Huyền Thiên sau khi tung một kích chặt đứt một cánh tay lão già gầy ốm, thấy lão chạy trốn, Huyền Thiên giận tím mặt, lệnh bài chợt lóe hào quang liền đuổi theo. Đuổi tới phía sau lão già, trên lệnh bài bắn ra một đạo hào quang trắng toát, lướt tới thân mình lão.

Nếu Lam Thiên Mai còn ở chỗ này, nhất định sẽ rất quen thuộc với hào quang trắng xóa đó.

Còn lão già gầy ốm tuy rằng bị chặt đứt một cánh tay, nhưng trên thực tế cảm giác cũng không có vì thế mà giảm xuống bao nhiêu, làm sao lại không cảm nhận được phía sau truyền tới một luồng sát ý thuần túy, trong hai mắt lão lóe ra vẻ kinh hoàng, cuống quýt kêu lên:

- Đừng giết ta... Ái....

Tiếng kêu giống như một con gà bị bóp chẹt cổ.

Chữ “ta” vừa mới thốt ra một nửa, nghe như tiếng “a”, chỉ thấy một vầng sáng trắng xóa vòng quang cổ lão già, ngay sau đó nổ bùng lên, tiếp đó... một thân thể không đầu còn chạy như bay về phía trước mấy mười thước xa, mới ngã nhào vào bụi bậm.

Huyền Thiên nói rất nhỏ, nhưng nghe như tiếng bò rống than một câu:

- Ngươi nói chậm quá! Nếu ngươi không chạy, Huyền Thiên đại gia có lẽ còn để cho ngươi chết toàn thây đó!

Chỉ trong giây lát, trừ hai huynh đệ song sinh còn nguyên vẹn, bốn người này bị Lăng Tiêu một kích đánh cho tàn phế!

Lệnh bài Huyền Thiên từ xa xa bay trở về, đồng thời thanh âm vang lên trong đầu Lăng Tiêu:

- Không ngờ ở dưới mắt của Huyền Thiên đại gia còn định chạy trốn! Quả thật không thể tha thứ được!

Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng bỗng nhiên có chút chờ mong tới thời điểm Huyền Thiên hoàn toàn khôi phục thực lực, không biết sẽ có uy thế đến mức nào?

Lăng Tiêu yên lặng nhặt các thứ của bốn người. Hai huynh đệ song sinh còn giữ chút hơi tàn đều dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn Lăng Tiêu, cầu xin nói:

- Cầu xin ngài... đừng giết chúng ta, muốn chúng ta làm cái gì cũng được! Chúng ta... huynh đệ chúng ta đều có thực lực Người tu luyện trung cấp, có thể để cho ngài sử dụng, có thể phát ra lời thề độc độc nhất trên đời này...

- Không cần!

Lăng Tiêu thản nhiên nói:

- Các ngươi cũng không có làm sai cái gì. Chẳng qua, nếu đã dám giết người đoạt bảo, thì phải có chuẩn bị sẵn tâm lý chịu đựng việc này!

Nói xong, hắn bấm tay bắn ra hai đạo kiếm khí, phân biệt bắn vào yết hầu của hai huynh đệ. Hai người mở to hai mắt chết ngay tại chỗ.

Lăng Tiêu tiện tay cuốn thi thể bốn người ném vào hố sâu bị kiếm khí của bọn họ đào sẵn, ống tay áo vung lên một cái, một lực lượng cực lớn cuồn cuộn nổi lên hình thành một cơn lốc xoáy hút đất đá xung quanh xung quanh lấp đầy cái hố sâu đó.

Chính mình đào lỗ chôn mình! Quả thực rất tốt!

Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, xoay người rời đi.

Đồng thời nhắm hai mắt lại, trong lòng thoáng động, hướng tới một phương hướng đuổi theo.

----------------------

Lam Thiên Mai vừa đuổi theo, vừa đau xót trong lòng vừa chửi rủa. Thậm chí nàng đã không còn nhớ rõ, lần trước mình bị thiệt thòi là khi nào, nhưng hôm nay đúng là chịu thiệt... quá lớn!

Hàn Tàm Ti Thánh Vực đó, vốn là vật của sư phụ nàng lưu cho nàng, tính luôn cả cái bao tay Băng Hồn Bảo Thạch này, là hai kiện chí bảo sư phụ nàng phải cố hết sức thập tử nhất sinh mới thu được vào tay!

Mà sư phụ của nàng đã chết đi hơn một trăm năm rồi!

Sư phụ Lam Thiên Mai, vốn đã tới giai đoạn Đại viên mãn trung cấp. Nếu như không có việc ngoài ý muốn đó, Lam Thiên Mai nghĩ rằng sư phụ lão nhân gia thậm chí có thể chân chính đột phá cảnh giới Đại viên mãn, phi thăng Thần giới!

Mặc dù đã hơn mười vạn năm không ai có thể phi thăng, nhưng điều này cũng không có nghĩa là đối với cường giả tiến vào cảnh giới Đại viên mãn đỉnh cao, cảnh giới rất cao mà ngay cả một chút cảm giác cũng không có!

Mặc dù... cảm giác đó hết sức mơ hồ, mặc dù bọn họ càng tu luyện càng cảm thấy chính mình tăm tối như một đứa trẻ khờ dại! Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản tầm nhìn của các cường giả đỉnh cao trong Thánh Vực, không thể ngăn cản sự theo đuổi đột phá để hướng tới Thần giới!

Đáng tiếc là sư phụ của Lam Thiên Mai ở thời điểm hơn một trăm năm trước trong một lần chiến đấu tranh đoạt bảo vật đã chết đi. Mà lần đó, đánh trọng thương sư phụ Lam Thiên Mai chính là người của Tương gia!

Cho nên, Lam Thiên Mai mới căm thù Tương gia đến tận xương tuỷ như thế. Thế lực Lam gia ở Nam châu cũng vô cùng hùng mạnh, tuy nhiên loại chiến đấu tranh đoạt bảo vật này người chết lại quá mức bình thường. Lần tranh đoạt đó vô cùng kịch liệt, đến cuối cùng, kiện bảo vật kia Tương gia cũng không có thu được, mà bị một nhân vật thần bí không biết tên đột nhiên xuất hiện tại hiện trường tranh đoạt, chỉ xuất ra một kiếm, kiếm khí liền xuyên qua cường giả Tương gia đâm trọng thương sư phụ Lam Thiên Mai, sau đó cướp lấy bảo vật ung dung rời đi.

Cho nên, Lam Thiên Mai mặc dù căm thù Tương gia đến tận xương tuỷ, nhưng cũng biết đạo lý oan có đầu nợ có chủ. Sự việc có thể ngáng chân Tương gia, hoặc là bỏ đá xuống giếng các thứ, nàng sẽ rất nguyện ý đi làm, nhưng nếu như muốn nàng công khai tuyên chiến với Tương gia, Lam Thiên Mai cũng không có dũng khí này.

Chuyện sống chết của bản thân mình là nhỏ, nếu thật sự dẫn tới hai thế lực cao cấp sống mái với nhau, vậy thì thật đúng là có chết vạn lần cũng chưa đáng tội!

Tuy nhiên lão Tương Chu này cũng quá mức vô sỉ đê tiện, biết rõ không còn hy vọng đoạt bảo, lại thừa cơ hội đánh lén mình! Làm hại nàng đã đánh mất di vật Hàn Tàm Ti của sư phụ.

Lam Thiên Mai càng nghĩ càng phẫn nộ, phẫn nộ đến mức muốn phát tiết ra ngoài. Nàng phát thề không bầm thây lão Tương Chu thành vạn đoạn quyết không bỏ qua!

Tình trạng vết thương của Tương Chu không tính là trí mạng, nhưng cũng không nhẹ, cho nên tốc độ chạy trốn của lão cũng không nhanh lắm. Lão cũng biết rõ: “Yêu nữ Lam gia kia khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, vốn hai nhà đã có sẵn mối oán cừu, lần này mình lại ra tay đánh lén nàng ta. Thù mới hận cũ chồng chất, nếu Lam yêu nữ này đồng ý bỏ qua, nói thật Tương Chu mình cũng cảm thấy không thể tin nổi.”

Cho nên, trong quá trình Tương Chu bay trốn trên không trung, lão không ngừng phóng ra tín hiệu liên lạc độc môn của Tương gia, là một loại do tinh thạch chế thành, có thể phát ra hào quang mãnh liệt trên bầu trời cao!

Khu vực này cũng không phải là phạm vi thế lực của Tương gia, nhưng môn hạ Tương gia ở khắp nơi đều có. Cho nên, Tương Chu phát ra tín hiệu không bao lâu, liền có năm sáu người nhìn thấy tín hiệu chạy tới, trong mấy người này thực lực mạnh nhất chỉ là cảnh giới Người tu luyện sơ cấp. Bọn họ đến đây, cũng là để tìm kiếm một vị thảo dược.

Tương gia cũng có luyện đan sư, thậm chí còn có một số kinh doanh trên phương diện này. Tuy nhiên từ khi Thục Sơn quật khởi, việc kinh doanh đan dược vốn không thu được nhiều lời lắm, hiện tại lại càng rơi vào cảnh khó khăn, nhưng bản thân Tương gia hàng năm tiêu hao về các loại đan dược chính là một con số kinh khủng. Cho nên, mặc kệ kinh doanh lỗ lãi thế nào, Tương gia luôn luôn phái rất nhiều người đi tìm kiếm các loại dược liệu.

- Hóa ra là trưởng lão!

Gã Tương gia cảnh giới Người tu luyện sơ cấp kia vừa thấy Tương Chu, lập tức sửng sốt, nhìn Tương Chu lúc này vô cùng chật vật, hắn vội vàng hỏi:

- Này... đây là chuyện gì xảy ra? Mau... mau lên lấy thuốc trị thương lại đây! Mau băng bó cho trưởng lão! Làm tốt một chút!

- Không cần đâu!

Tương Chu khoát tay, thanh âm khàn khàn nói:

- Ta đã tự mình xử lý rồi! Sự tình khẩn cấp, các ngươi trước hãy nghe ta nói!

Tương Chu kể sơ qua một chút chuyện đã trải qua, mấy người Tương gia sau khi nghe trưởng lão nhà mình bị yêu nữ Lam gia Lam Thiên Mai kia gây thương tích, trong lòng đầy căm phẫn, bởi vì Tương Chu cũng không có nói chính mình ra tay đánh lén, mà nói là mình tiên hạ thủ vi cường... Mấy người Tương gia cũng cảm thấy chuyện này không có gì không đúng, bởi vì con người đều sẵn có hai mẫu mực trọng yếu, người có thể làm được điều công chính chân chính ít chi lại ít.

- Mối cừu hận giữa chúng ta và Lam gia sớm đã khó tháo gỡ, yêu nữ Lam gia kia dĩ nhiên còn nhớ mãi không quên. Hừ! Hẳn là phải tiêu diệt Lam gia rồi!

Một gã võ giả Tiên Thiên trung cấp lạnh giọng nói.

Tương Chu nhìn thoáng qua hắn, sau đó nói:

- Nếu có cơ hội đó, bọn cặn bã Lam gia sớm đã bị tiêu diệt sạch rồi, đâu cần ngươi nói?

Gã võ giả Tiên Thiên vỗ mông ngựa bị ngựa đá, cười gượng hai tiếng, không nói gì nữa.

Tương Chu với vẻ mặt nghiêm túc nhìn mấy người nói:

- Tương Đông Phong ở lại, còn các ngươi thực lực chưa đạt tới cảnh giới Người tu luyện, có ở lại đây cũng chỉ vướng chân vướng tay, khẩn trương chia ra mấy hướng tiếp tục phóng tín hiệu liên lạc, tốt nhất là... có thể liên hệ nhiều cường giả cảnh giới Người tu luyện tới đây!

Mấy người liền gật đầu rời đi. Sau khi đi xa, gã võ giả Tiên Thiên trung cấp vừa rồi nói với người bên cạnh:

- Trưởng lão Tương Chu lá gan cũng thật nhỏ. Ta nghe nói yêu nữ Lam gia kia cũng chỉ là cường giả cảnh giới Người tu luyện cao cấp, ngang với trưởng lão Tương Chu. Chẳng những lão bị người ta đánh bị thương thành như vậy, lại còn muốn triệu tập thêm nhiều cao thủ cảnh giới Người tu luyện tới, cũng không sợ người ta chê cười!

- Ái chà! Ngươi nói ít một chút tốt hơn! Ta nghe nói trong tay Lam Thiên Mai có bảo vật sư phụ nàng ta lưu lại, ở thời điểm chiến đấu có thể thi triển ra thực lực vượt cấp bậc của bản thân đấy!

Tiếng hai người nói chuyện dần dần đi xa.

Oán giận thì oán giận, chung quy là người một nhà, tất cả mấy người này đều làm theo chỉ thị của Tương Chu, bắt đầu phóng tín hiệu liên lạc lên.

Cho nên, khi Lam Thiên Mai đuổi đến nơi, nhìn thấy Tương gia tính cả Tương Chu ở bên trong tới sáu cường giả cảnh giới Người tu luyện, cũng không kìm được sửng sốt, sau đó cả giận nói:

- Tương Chu... Ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn ân oán cá nhân giữa ta và ngươi dẫn tới ân oán cả gia tộc hay sao?

Tương Chu cười lạnh một tiếng, sau đó nói:

- Nói đùa! Ngươi cho là... ngươi còn có cơ hội truyền tin tức này ra ngoài sao? Lam yêu nữ, ngươi thừa dịp ta chưa chuẩn bị đánh lén ta, làm ta trọng thương, ta tìm người báo thù có gì không đúng? Hừ... ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi!

- A!

Lam Thiên Mai lập tức liền phẫn nộ, hai hàng chân mày lá liễu dựng ngược lên, chỉ vào Tương Chu, thanh âm lạnh giá nói:

- Lão già kia! Không nghĩ tới ngươi một người cảnh giới Người tu luyện cao cấp, mà nói ra lời dối trá không ngờ mặt cũng không đỏ, ta chưa bao giờ gặp qua người nào da mặt dày như ngươi, ngươi có phải là nam nhân không? Rõ ràng là ngươi đánh lén ta, bị ta hủy vũ khí của ngươi đánh ngươi bị thương, không ngờ lại biến thành ta đánh lén ngươi? Ha ha ha... được, tốt lắm! Tương Chu, Tương gia các ngươi ỷ đông người là được sao? Hôm nay ta sẽ các ngươi nhìn tận mắt tuyệt kỹ của lam gia!

Lam Thiên Mai nói xong, trong cổ họng, bỗng nhiên phát ra một tràng tiếng rên rỉ quyến rũ đến cực điểm. Thanh âm đó tựa như tiếng thở than phát ra tận đáy lòng, đi thẳng vào tâm hồn mấy cường giả Tương gia. Dường như tiếng than vãn đầy dục vọng này vang lên trong lòng bọn họ!

Trước mắt bọn họ, dường như xuất hiện một nữ nhân với ánh mắt chan chứa nỗi niềm khao khát, muốn cùng nhau hoan lạc!

- A!

Tương Chu hét to một tiếng, tiếng thét như tiếng chuông đồng, thức tĩnh mấy người xung quanh. Trên cái bụng tròn vo của Tương Chu, lại chảy ra không ít giọt máu. Lão khẽ cau mày: “Nếu như mình động thủ, tất nhiên sẽ tổn thương nguyên khí, không có thời gian mấy năm, đừng nghĩ tới chuyện khôi phục. Chẳng qua rơi vào tình cảnh này, trừ mình ra, thực lực mấy người kia cao nhất cũng chỉ tới cảnh giới Người tu luyện sơ cấp đỉnh, nếu tự mình không ra tay, bọn họ tất nhiên không phải đối thủ của Lam yêu nữ.”

Nghĩ vậy, Tương Chu cắn chặt răng, trên mặt thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn, hai tay điểm liên tiếp vài cái trên bụng của mình, sau đó lấy ra một viên đan dược nuốt vào, trên gương mặt tái nhợt của lão, lập tức hiện ra một chút hồng hào.

- Lam yêu nữ! Nạp mạng đi!

Tương Chu cầm trong tay một thanh bảo kiếm khác bùng phát lên một vầng hào quang chói mắt, phóng vọt tới Lam Thiên Mai.

Mấy tên Tương gia kia thấy trưởng lão nhà mình thương thế nặng như vậy còn liều mạng xông tới, tròng mắt bọn họ lập tức đều đỏ lên, cả đám cao giọng rống giận, huy động vũ khí trong tay, công kích vào Lam Thiên Mai không còn quản tới sống chết.

Đây chính là lực lượng của tấm gương!

Nếu Tương Chu đứng ở nơi đó chỉ huy, chỉ mấy tên cảnh giới Người tu luyện sơ cấp này sợ là không đủ chịu một kiếm của Lam Thiên Mai quét ngang. Nhưng Tương Chu dẫn đầu xông lên, cuốn lấy Lam Thiên Mai, tất cả mấy người kia đều bộc phát ra thực lực mạnh nhất của mỗi người, lập tức mang đến khó khăn thật lớn cho Lam Thiên Mai.

Tuy nhiên Lam Thiên Mai cũng không yếu thế chút nào, bảo kiếm trong tay vũ động, trong bầu không khí không ngừng truyền đến đủ loại tiếng than vãn và tiếng rên rỉ vô cùng êm tai. Bộ kiếm kỹ này khiến cả đám cường giả Tương gia chịu không ít đau khổ, hơi sơ suất một chút sẽ trầm mê trong đó ngay.

Lam Thiên Mai tay phải cầm kiếm, tay trái mang bao tay Băng Hồn Bảo Thạch, lấy một địch sáu, nhưng vẫn không mảy may rơi vào thế hạ phong chút nào!

Tuy nhiên, dưới công kích liều mạng của Tương Chu, Lam Thiên Mai cũng dần dần có chút chống đỡ không nổi. Ngay lúc Lam Thiên Mai tung một đạo kiếm khí chém một gã Tương gia, sau đó quay lại chống đỡ Tương Chu, đúng lúc đó một tên Tương gia cảnh giới Người tu luyện sơ cấp đỉnh cao kích một đạo kiếm khí vào ngực Lam Thiên Mai!

Nàng đúng là cảnh giới Người tu luyện cao cấp, nhưng Người tu luyện cao cấp nếu như không bố trí phòng vệ, Kiếm Thánh cũng có thể chém chết nàng! Càng đừng nói, người xuất kiếm cũng cùng cảnh giới Người tu luyện!

Lam Thiên Mai thét lên một tiếng đau đớn, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, bàn tay trái tung một chưởng lên người gã Tương gia đó, một đạo hào quang từ trên bao tay bắn xuyên thẳng qua!

Gã Tương gia vừa mới đánh lén được trong lòng đang hí ha hí hửng, bị Lam Thiên Mai đánh một chưởng trực diện!

Ầm!

Một tiếng vang, trong miệng gã Tương gia máu tươi bắn ra tung tóe, xương lồng ngực bị đánh trúng vỡ nát! Mất mạng liền tại chỗ!

“A!”

Tương Chu phẫn nộ điên cuồng rống lên một tiếng, yêu nữ này chỉ trong nháy mắt giết chết hai người. Như một tia chớp trong đầu Tương Chu chợt lóe lên một ý niệm, sau khi trở về, nhất định phải tăng cường huấn luyện thực chiến cho đám người này!

Đều là một đám vô dụng là võ giả cao cấp có thực lực, nhưng kinh nghiệm đối địch lại yếu kém tới cực điểm!

Bỗng nhiên trong lòng Tương Chu dâng lên cơn phẫn nộ thật lớn, tung ra một kiếm mang theo uy lực của thiên địa, dày đặc sát ý chụp lên đầu Lam Thiên Mai. Trong mắt Lam Thiên Mai thoáng hiện ra vẻ ngoan độc dữ tợn, hét lên một tiếng kiều mị, vận toàn thân lực lượng tập trung lên thân bảo kiếm, tức thì thanh bảo kiếm bắn ra một đạo kiếm khí dài mấy chục thước, sau đó... quét ngang toàn trường một cái!

Tưởng muốn lấy mạng của ta, thì đổi lại mạng đi!

Bản tính của Lam Thiên Mai cũng không phải thuộc loại bó tay chịu chết, dù sắp chết cũng phải kéo theo vài tên bồi táng!

Thấy dáng vẻ nàng ta như thế, trong mắt Tương Chu càng đậm thêm vẻ tàn khốc, lão không chút do dự vung thanh kiếm hung hăng chém xuống!

Ngoài Tương Chu, ba gã Tương gia cường giả cảnh giới Người tu luyện kia, trong mắt cả đám đều lộ ra ý hoảng sợ, tuy nhiên có lẽ vì sự uy hiếp của cái chết, cũng khiến bọn họ trong khoảnh khắc này quên hết thảy, ý niệm toàn thân đều tập trung lại, sau đó vận hết sức chống lại một kiếm kinh thiên của Lam Thiên Mai!

Phập!

Luồng kiếm khí của Tương Chu không hề bị cản trở mảy may quét lên người Lam Thiên Mai. Lam Thiên Mai liền thét lên một tiếng thảm thiết, nhưng thân mình nàng, không ngờ ngoài dự đoán của mọi người, không có bị kiếm khí của Tương Chu cắt thành hai đoạn.

Ngay tại thời điểm Tương Chu kinh hãi không hiểu vì sao lại thế, liền thấy lớp y phục bên ngoài của Lam Thiên Mai bị cắt nát tan, bên trong chợt hiện lên một mảnh vàng óng ánh!

- Con bà nó!

Tương Chu có cảm giác như sắp điên lên được! Kiện bảo vật thứ ba! Không thể tưởng tượng yêu nữ Lam Thiên Mai này quả thực chính là một kho tàng bảo vật di động! Lam gia cũng thật quá đáng, lại tập trung nhiều bảo vật như vậy trên người một nữ nhân!

Tuy nhiên ngay lập tức trong mắt Tương Chu liền bắn ra tia tham lam điên cuồng!

Thậm chí quên là bị Lam Thiên Mai liều chết quét ngang một kiếm, mấy tên tộc nhân nhà mình kia còn sống hay chết.

- Ha ha ha ha ha! Đều là của ta! Đều là của ta!

Tương Chu cười ha hả một tràng dài, vết thương không ngừng rung động, máu tươi không ngừng chảy ra đẫm ướt quần áo. Giờ phút này sắc mặt lão trắng bệch khiếp người, nhưng lão vẫn đang mơ tưởng chưa phát giác. Lão đi tới hướng Lam Thiên Mai ngã xuống nằm dài trên mặt đất, đang đi tới chân bị vấp một cái vào một gã người nhà, Tương Chu loạng choạng suýt chút nữa té ngã, lão thẹn quá hóa giận xoay mình lại định tung một cước.

Tương Chu vừa mới giơ chân lên, nhìn thấy gã tộc nhân trước mắt còn chưa chết vẻ mặt hoảng sợ nhìn mình, lão lập tức bừng tỉnh lại, tuy nhiên thoáng cái hai mắt lão dường như đã được thay thế bằng một vẻ hung ác, bàn chân đang giơ cao... hung hăng tung ra một đá!

Trong nháy mắt đó, trong mắt Tương Chu từng hiện ra một tia phân vân đấu tranh với lẽ phải, nhưng lập tức liền bị sự điên cuồng thay thế.

- Có sống sót, ngươi cũng là đồ vô dụng! Giải thoát đi!

Tương Chu thì thào nói, sau đó bước lại bên Lam Thiên Mai đã hôn mê bất tỉnh, lão cố sức ngồi xổm xuống, dùng ngón tay mập, hơi có chút run rẩy, duỗi tới y phục Lam Thiên Mai... một nút, hai nút... trong hai mắt của Tương Chu càng ngày càng nhiều tơ máu, hô hấp cũng dần dần dồn dập hẳn lên...

Rốt cục, quần áo bên ngoài Lam Thiên Mai bị Tương Chu cởi bỏ hoàn toàn... lộ ra bên trong một kiện áo giáp lấp lánh ánh vàng, Tương Chu nuốt nước miếng ừng ực, rốt cục không kìm được chảy tràn xuống khóe miệng!

- Bảo vật! Thật sự là một bảo vật! Ha ha ha!

Tương Chu nhếch mép cười ha hả, không hề nhìn đôi gò cao ngất của Lam Thiên Mai kia, lão liền chuẩn bị cỡi hàng nút của bộ áo giáp vàng ánh đó.

Đúng lúc này, Lam Thiên Mai bỗng nhiên “ưm” một tiếng, mơ màng chuyển mình, mới vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt phì nộn như cái đầu heo đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm thân thể của mình.

- A!

Lam Thiên Mai phát ra một tiếng thét chói tai long trời lở đất!

Thực khó có thể tưởng tượng, một nữ nhân trọng thương sắp chết, không ngờ còn có thể phát ra tiếng thét chói tai mười phần trung khí như vậy.

Lăng Tiêu đang ở rất xa, bỗng nhiên nghe nghe tiếng thét này, không khỏi tăng nhanh tốc độ như một tia chớp hướng tới bên này bay tới.

Tương Chu thấy Lam Thiên Mai không ngờ còn có thể tỉnh lại, bất ngờ không kịp đề phòng, bị dọa hoảng hốt, ngay sau đó, liền có cảm giác xấu hổ thẹn quá thành giận, lúng ta lúng túng như là đang vụng trộm cái gì đó của nhà người ta, nhưng bỗng nhiên bị chủ nhân quay về tới bắt gặp.

Tương Chu lập tức nổi giận đứng lên, một tay nắm lấy một tảng đá lớn bên cạnh giơ cao lên, sau đó nhìn Lam Thiên Mai cười hắc hắc âm độc nói:

- Không ngờ ngươi còn có thể tỉnh lại? Tốt lắm! Ngươi nói xem... nếu nện tảng đá này lên mặt ngươi... “bịch” một tiếng, gương mặt xinh đẹp của ngươi sẽ biến thành một đống thịt vụn, cảnh tượng đó sẽ như thế nào hả? Ha ha ha ha!

Tương Chu cười điên cuồng, trong mắt toát ra thần sắc khiến người ta sợ hãi.

Trong ánh mắt Lam Thiên Mai lộ ra vẻ hoảng sợ đến cực điểm, nàng không kìm nổi khạc ra một bụm máu cầu xin nói:

- Ngươi... ngươi cho ta một cái thống khoái... một kiếm giết ta đi!

- Một kiếm giết ngươi? Ngươi muốn chết đẹp!

Tương Chu lạnh lùng nói giọng khàn khàn:

- Tương gia ta nhiều người như vậy, đều bị một mình ngươi giết chết, ngươi lại còn muốn ta cho ngươi chết thống khoái? Nằm mơ đi!

Lam Thiên Mai bỗng nhiên cười rộ lên, tiếng cười khanh khách, nghe ra dường như có phần khủng khiếp, nũng nịu nói:

- Ngươi... ngươi có nghĩ là... trước khi giết ta... muốn ta chứ? Nói thật với ngươi, tấm thân xử nữ của ta vẫn còn trinh trắng đấy! Ta tu luyện mị công của Lam gia, tuyệt đối sẽ làm cho ngươi sướng như tiên...

- Ha ha... Ha ha ha!

Trên mặt Tương Chu bỗng nhiên lóe lên vẻ trào phúng, sau đó hai tròng mắt lão híp lại, lành lạnh nói:

- Dù sao ngươi cũng phải chết, lão phu phá lệ nói cho ngươi một bí mật! Lão phu là người yếu sinh lý bẩm sinh, bất lực không thể giao hợp, cho nên... đối với nữ sắc không có chút hứng thú nào. Ha ha! Không ngờ ngươi còn muốn quyến rũ ta? Đi chết đi!

Nói xong, Tương Chu giơ cao tảng đá trong tay, bằng tư thế đơn giản nguyên thủy nhất, nhằm thẳng gương mặt xinh đẹp của Lam Thiên Mai, hung hăng... đập mạnh xuống!

Lăng Tiêu đã đến đây hồi lâu, vừa thấy thế hắn giơ tay bắn ra một đạo kiếm khí, trúng giữa tảng đá, “ầm” một tiếng tảng đá vỡ tan, cùng lúc đó vụn đá bắn vào mặt Tương Chu. Tương Chu không có phòng bị, phát ra một tiếng thét thảm thiết, đồng thời hai mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, trong giây lát chuyển hướng nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu lại chỉ tay ra, nhẹ nhàng nói:

- Tịch Diệt!

Muốn giết chết một gã cường giả cao cấp cảnh giới Người tu luyện siêu cấp, cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng vậy! Nếu đối phương không có trận chiến đấu sống chết trước đó, cũng còn tùy có chuẩn bị sẵn đòn sát thủ hay không?

Tựa như trong nháy mắt lúc Lăng Tiêu ra tay, ở chỗ sâu trong đôi mắt Lam Thiên Mai, như chợt lóe ra một tia đắc ý.

Tương Chu sắp chết hai mắt đều trợn trừng rõ to. Lão vốn còn có sức để liều mạng, cho dù không đổi được kết quả phải chết, nhưng tiện tay giết chết yêu nữ Lam gia bên cạnh thì vẫn không có bất cứ vấn đề gì! Nhưng không nghĩ tới Lăng Tiêu này vừa ra tay, không ngờ lại xuất chiêu thức uy lực kinh người như thế, hoàn toàn bóp chết mọi ý đồ của Tương Chu!

Lam Thiên Mai ngay tại bên cạnh Tương Chu, nhìn chiêu thế người trẻ tuổi vừa xuất ra đầy uy lực trong lòng nàng vừa cảm xúc sâu sắc, vừa hoảng sợ đến cực điểm. Trong khoảnh khắc Tương Chu chết đó, Lam Thiên Mai thậm chí có cảm giác như chính mình cũng sắp chết!

Nàng nhắm mắt chờ chết.

Uy thế của Tịch Diệt càng làm tăng thêm thương thế trên người Lam Thiên Mai, khiến nàng có cảm giác như sẽ chết đi ngay sau đó.

Cái loại cảm giác này, tới mau mà đi cũng mau, Lam Thiên Mai mở to mắt, sau đó nũng nịu nói:

- Thực không thể tưởng được, ngươi lại đuổi tới cứu ta! Trái tim trong ngực tỷ tỷ nóng sốt rồi đây.

Nói xong hai mắt có vẻ mơ màng, lẩm bẩm nói:

- Nếu không tin, ngươi tới sờ xem?

Nói xong, cố ý ưỡn thân mình lên, hà hà đôi gò kia đúng là đầy đặn.

Lăng Tiêu mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Lam Thiên Mai một cái, hắn tuy rằng không nhìn thấy thần sắc của Lam Thiên Mai trong nháy mắt mình ra tay vừa rồi kia, tuy nhiên giờ phút này tia dao động lực lượng trên tay trái Lam Thiên Mai vẫn ngấm ngầm duy trì, vẫn khiến Lăng Tiêu cảm nhận được.

Lăng Tiêu thản nhiên nói:

- Muốn sống sót, thứ nhất, giao ra cái bao tay của ngươi; thứ hai, cởi hộ giáp trên người ngươi.

Lam Thiên Mai thấy Lăng Tiêu đứng ở nơi đó, nhưng vẫn thờ ơ với sắc đẹp của mình, trong lòng nàng thầm căm giận nghĩ: “Hay là ngươi cũng giống như lão già Tương gia kia... là người yếu sinh lý?” Nghe Lăng Tiêu nói dường như động tâm với hai kiện bảo vật của mình, trong đầu Lam Thiên Mai dâng lên ý niệm xấu: “Thiên hạ đều xấu xa như nhau.” Nàng yếu ớt nói:

- Ôi! Đám người các ngươi, không có kẻ nào tốt! Tỷ tỷ hiện tại đã không nhúc nhích được, ngươi còn sợ gì chứ? Nếu muốn, thì tự mình lại cởi lấy đi. Cho dù là ngươi muốn thân hình này của tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng chỉ có thể để mặc cho ngươi bài bố.

Giọng nói thật ngọt ngào, làm cho người ta không kìm nổi có cảm giác như khí huyết dâng trào.

Lăng Tiêu lạnh lùng cười:

- Đừng giả bộ, ngươi tự mình đem lại đây, ta nghĩ muốn ngươi sống sót, chứ không phải ta định giết ngươi. Chẳng lẽ ngươi không có cảm giác gì với thương thế của mình sao? Nếu không cứu ngươi, ngươi còn có thể sống bao lâu?

Lam Thiên Mai sắc mặt cứng đờ, lập tức lộ ra một chút tự giễu, thản nhiên nói:

- Ngươi nếu biết như vậy, sao không cho ta một kiếm để chết cho thống khoái, cứu ta ư? Ha ha! Ngươi tưởng ngươi là Lăng Tiêu sao?

Lăng Tiêu sửng sốt, thầm nghĩ: “Sao lại lôi đầu ta vào đây?”

Lam Thiên Mai nói tiếp:

- Khắp cả Thánh Vực, trừ hắn ra, còn có ai dám nói cứu sống ta với tình trạng thế này chứ? Cho nên, ngươi thật muốn hai kiện bảo vật của ta thì tốt nhất là một kiếm giết ta đi, như vậy tất cả đều thống khoái, ta không cầu xin gì khác, chỉ xin ngươi tìm một chỗ chôn cất ta, cũng không bắt buộc ngươi đi Lam gia thông báo một tiếng, chỉ cần ngươi có thể đối đãi tốt với hai kiện bảo vật này thì ta an tâm nhắm mắt rồi.

Lăng Tiêu thản nhiên cười, sau đó nói:

- Chẳng lẽ ngươi biết hắn? Có lòng tin với hắn như vậy. Trừ hắn sẽ không có người nào có thể cứu sống ngươi à?

Lam Thiên Mai gật gật đầu, đôi mắt thoáng khôi phục vẻ trong sáng, nhìn Lăng Tiêu nói:

- Thực lực của ngươi rất hùng mạnh, nhưng con người ai cũng có sở trường sở đoản, ta tuy rằng không quen biết Lăng Tiêu, tuy nhiên ta từng dùng qua Trú Nhan Đan của hắn. Há há! Nếu không làm sao có thể nhận biết lão già Tương gia kia, hắn sao lại gọi ta là yêu nữ chứ? Đáng tiếc đáng tiếc! Khuôn mặt ta vĩnh viễn thanh xuân, nhưng cái mạng này lại phải chôn vùi ở đây.

Lam Thiên Mai nói xong, thở một hơi nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên một tia ai oán, sau đó nhìn Lăng Tiêu nói:

- Ta đã sắp chết rồi, chẳng lẽ ngươi còn không dám ngồi bên cạnh ta một hồi sao?

Lăng Tiêu thoáng sửng sốt, nhưng lập tức ngồi xuống bên cạnh Lam Thiên Mai. Lam Thiên Mai ho “khụ khụ” hai tiếng, trào ra hai vệt máu tươi, nàng giơ tay lên lau qua, trên mặt lại lộ ra một nụ cười tươi vui.

Lam Thiên Mai nhìn Lăng Tiêu nói:

- Không thể tưởng được, Lam Thiên Mai ta cả đời hiu quạnh, lúc sắp chết, không ngờ bên người lại có người trẻ tuổi anh tuấn như thế bồi tiếp, cũng không uổng sống trên cuộc đời này!

Lăng Tiêu nhìn nàng nói:

- Ta đã nói qua, ngươi có thể sống, vì sao cứ một lòng muốn chết vậy?

Trên mặt Lam Thiên Mai lộ ra một nụ cười rạng rỡ, lắc đầu nói:

- Quên đi! Ngươi đừng lừa gạt ta! Ta thừa nhận ta rất động tâm với lời nói của ngươi. Nhưng giống như ngươi nói, ta rất biết rõ thương thế của mình, nếu không nhờ có Bàn Long Kim Giáp này hộ thân, ta sớm đã bị một kiếm của Tương Chu chém thành hai đoạn rồi. Chết như vậy... thật cũng hơi khó coi.

Lúc này Lam Thiên Mai cũng không có ý định đánh lén Lăng Tiêu, có lẽ do Lăng Tiêu xuất hiện bảo vệ gương mặt của nàng, giúp nàng chết đi còn có thể giữ được nguyên vẹn hình hài. Hơn nữa còn một điều trọng yếu là: Lăng Tiêu tuy rằng cũng muốn lấy hai kiện bảo vật của mình, nhưng không giống như các nam nhân khác, nhìn chằm chằm thân thể của mình chảy nước miếng ròng ròng!

Lam Thiên Mai vẩn rất có lòng tin với sức quyến rũ của mình.

Tiếp theo Lam Thiên Mai kể rõ ra với Lăng Tiêu: từ nhỏ đến lớn nàng không có bằng hữu, nguyên do vì tu luyện mị công, nên cả đến tộc nhân trong nhà của nàng đều xa lánh.

Nam nhân gặp ngay mặt nàng thì khinh bỉ, sau lưng nhổ nước miếng, nữ nhân gặp ngay mặt nàng thì làm như không thấy, sau lưng phun nước bọt và chê trách.

Cho nên, trong cuộc sống của Lam Thiên Mai, ngoại trừ sư phụ có cùng vận mệnh với nàng có được cảm tình sâu sắc nhất, đến ngay cả tình cảm của cha mẹ dành cho nàng cũng đạm bạc vô tình như nước.

Đúng vậy, công pháp nàng tu luyện, nghiêm khắc mà nói cũng không tính là công pháp của Lam gia! Dù rằng sư phụ của nàng cũng là người Lam gia, nhưng gia sản sự nghiệp Lam gia rất lớn. Các phòng các chi nhánh nhiều năm qua sinh sôi nảy nở, con cháu Lam gia rất đông, trừ các lực lượng hạch tâm chân chính thuộc về gia tộc, còn lại rất ít có người quan tâm tới.

Lam Thiên Mai nhiều năm qua vẫn luôn lưu lạc ở bên ngoài, cả đời chưa từng yêu một nam nhân nào, nam nhân yêu nàng thật ra có một ít. Tuy nhiên Lam Thiên Mai xem ra, các nam nhân này yêu thực sự chỉ là cái thân phận nữ nhân Lam gia của nàng, chỉ là bảo vật trên người nàng.

Nghiêm khắc mà nói, nàng chưa từng đáp lại tình cảm với người nào. Tự nhiên cũng sẽ không thể hy vọng xa vời người khác đáp lại tình nàng.

Lăng Tiêu nghe Lam Thiên Mai kể chuyện xưa, không kìm nổi nói:

- Cuộc sống của ngươi thật vất vả!

Lam Thiên Mai thật ra đồng ý với câu nói này của Lăng Tiêu, nàng gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy! Vì sắp chết, ta mới có thể nhìn ra một số chuyện này. Tuy nhiên, có thông suốt, có hối hận thì đã muộn rồi.

Lăng Tiêu nói:

- Nếu cho ngươi một cơ hội lần nữa, ngươi sẽ sống như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK