Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Hà năm đó cũng phát hiện ra con đường này, vì thế tách ra thiện thi, cũng chính là Đại Đế Thánh Vực. Còn ác thi chưa kịp tách ra, thì Thần giới liền bạo phát náo động thật lớn. Thanh Hà trong cơn giận dữ, đã dứt khoát đại khai sát giới, luyện hóa thần tính của các Thần chết đi. Hắn đi theo một con đường hoàn toàn thuộc chính hắn.

Vân Chi Lan năm đó đại chiến cùng Thanh Hà một trận, bị Thanh Hà mạnh mẽ dùng một trong những pháp khí mạnh nhất của Thần giới: Thần điện Thần giới cứng rắn đập chết! Thần điện Thần giới cũng vì vậy lưu lạc ở Nhân giới, mà Vân Chi Lan, chỉ còn lại có một tia hồn phách thoát khỏi Thần giới.

Lúc này mới có chuyện xưa từ đó đến nay! Lại nói tiếp, từ năm đó khi chấm dứt tràng Thần chiến, trận đọ sức giữa Vân Chi Lan cùng Thanh Hà mãi cho tới bây giờ cũng chưa có dừng lại!

Lăng Tiêu dần dần đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, di tích thượng cổ cũng tốt, những công pháp truyền lại đời sau cũng thế, kỳ thật đều là người làm ra. Mà ngay cả lịch sử, đều là người chiến thắng viết. Rất nhiều chuyện mắt thấy, chưa chắc đã là sự thật.

Lăng Tiêu suy nghĩ cẩn thận những điều này, bỗng nhiên truyền âm nói với Vân Chi Lan:

- Vân tiền bối! Ngài không cần làm chuyện điên rồ! Thanh Hà hắn hiện tại đã hoàn toàn không phải đối thủ của ta!

Vân Chi Lan đang chiến đấu kịch liệt cùng Thanh Hà, bỗng nhiên từ xa nhìn về phía Lăng Tiêu, cười nói:

- Ta chết đi tốt hơn tiếp tục sống! Ngươi đã giết ác thi của ta, nếu ta còn sống, chung quy là phải tìm ngươi báo thù! Như vậy đến khi nào mới chấm dứt? Chỉ hy vọng ngươi có thể đối đãi tốt với hậu nhân kia là được.

- Không nên...

Lăng Tiêu còn chưa dứt lời, đã truyền đến một tiếng “ầm!”

Lập tức, toàn bộ không gian Thần giới đều phát sinh chấn động thật lớn, lại là một luồng năng lượng kinh thiên tràn ngập khắp không gian Thần giới, thoáng cái đã bao trùm Lăng Tiêu trong đó.

Năm loại khí thể màu sắc khác nhau từ trên đầu Lăng Tiêu toát ra, Ngũ Khí Triều Nguyên!

Ngũ hành viên mãn, Lăng Tiêu rốt cục được năng lượng tập hợp của toàn bộ thế giới này, dũng mãnh rèn thành một thần tiên siêu cấp có được sáng thế lực!

Chuyện này quả thực chính Lăng Tiêu cũng không ngờ tới.

Nhìn thân thể Thần của Thanh Hà bị Vân Chi Lan tự bạo phát sinh lực lượng mãnh liệt công phá thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại có cái đầu thật lớn cùng với hai lỗ thủng nơi mắt.

Người trên thế giới này đều điên hết rồi sao? Vì sao, đều hưng phấn... tìm chết như vậy?

Thanh Hà cũng chưa chết, chỉ có điều hắn đã bị thương rất nặng. Đừng nhìn bộ dáng của hắn hiện tại, nếu đổi là Lăng Tiêu trước đây, theo hình dạng như thế cũng không phải đối thủ của hắn.

Nhưng hiện tại, Thanh Hà đã hoàn toàn không cảm nhận được rốt cục Lăng Tiêu mạnh đến cỡ nào. Bản thân hắn hao tổn tâm cơ, cuối cùng hơn mười vạn năm mới bày ra một thế cục lớn thế này. Nhưng kết quả lại là thành toàn cho một người khác!

Đó chính là năng lượng của cả một thế giới a! Vậy mà bị tiểu tử này một mình hút hết sạch, hắn không sợ bị căng phồng quá mức sẽ nổ tung sao?

Lăng Tiêu vô tình được trời cao ưu đãi một cách kỳ diệu, giờ phút này cũng có chút không biết chính mình phải làm điều gì. Tuy nhiên, nhìn tới cái đầu to lớn của Thanh Hà kia, khóe miệng Lăng Tiêu hiện lên một chút tươi cười, hắn đã tìm được chuyện để làm.

- Ngươi còn có lời gì muốn nói không?

Lăng Tiêu từ trên không trung bay đến trước đầu Thanh Hà nói. Thân thể Lăng Tiêu còn không lớn bằng hốc mắt của Thanh Hà.

Thanh Hà trầm mặc một lúc lâu, sau đó hỏi:

- Đến tột cùng ngươi từ đâu tới đây?

- Một thế giới khác!

Lăng Tiêu không chút do dự đáp.

Hô!

Thanh Hà thở phào một cái, nhắm mắt lại, sau đó nói:

- La Ma Giới năm đó, cũng là thế giới tách ra từ thế giới khác. Vũ trụ này quá mênh mông, quả nhiên còn rất nhiều thứ không biết. Tuy nhiên, Lăng Tiêu ngươi cũng không nên đắc ý! Hôm nay ngươi có thể dễ dàng giết chết ta, ngày mai sẽ có người dễ dàng giết chết ngươi!

Lăng Tiêu vươn bàn tay trắng nõn, đặt tại trên đỉnh đầu thật lớn của Thanh Hà, thản nhiên nói:

- Điều đó không cần ngươi quan tâm! Thanh Hà! Năm đó ngươi làm chuyện tư tâm, hại chết vô số chúng thần Thần giới. Nhân ngày trước, quả hôm nay, coi như là báo ứng!

Nói xong, Lăng Tiêu không cho Thanh Hà có cơ hội nói chuyện tiếp, trên bàn tay đột nhiên truyền ra một lực hút, lập tức hút toàn bộ thần hồn của Thanh Hà đi ra. Cái đầu to lớn, bắt đầu điên cuồng thu nhỏ lại theo năng lượng trôi đi. Đến cuối cùng, đầu Thanh Hà biến thành cỡ đầu người bình thường, lại cứng rắn như kim cương! Gần như không có thứ gì có thể đánh vỡ được nó.

Từ nay về sau, Thanh Hà biến mất trên thế giới này.

Bỗng nhiên, hai mắt Lăng Tiêu chợt chăm chú nhìn xuyên qua hư không xa xăm, thấy một thế giới quen thuộc: toàn bộ thế giới đều bộc phát ra hào quang bảy màu, giống như có thiên thần giáng xuống trái đất, vô số điềm lành đều xuất hiện tại thế giới đó.

Thánh nhân!

Lăng Tiêu cả kinh, lập tức thấy một bóng dáng quen thuộc, trên mặt Lăng Tiêu lộ ra vẻ tươi cười. Nhẹ nhàng nói:

- Vân Chi Lan! Ngài cầu nhân được nhân, tuy rằng bị tách ra chỉ có nhân cách độc lập, nhưng cũng phải chúc mừng ngài! Ngài thành công rồi!

Thương Địch bên kia, dường như cũng có điều cảm ứng, cách vô số không gian, vô tận thời không, cùng Lăng Tiêu nhìn nhau. Thương Địch khẽ gật gật đầu, thân mình dần dần tan biến giữa không trung!

Phàm là thành thánh, thì không thể ở lại thế giới này. Đây cũng là cái giá phải trả khi thành thánh vậy.

Ít nhất, Lăng Tiêu không muốn thành thánh, cũng chưa từng nghĩ tới, chính mình có thể trở thành thánh nhân.

Nhìn Thần giới lúc này hỗn loạn không chịu nổi, vừa trống vắng thưa thớt, vừa không có chút sinh khí. Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn xuống tòa Thần điện, đối với hắn mà nói vô cùng to lớn.

Thấy trên nóc đỉnh Thần điện, còn bám từng tảng lớn tuyết trắng, mà ở giữa đám tuyết trắng, một gốc cây Tử Lam Chu Quả, đang ngoan cường sinh trưởng.

Lăng Tiêu lộ ra vẻ tươi cười, khẽ nhắm hai mắt lại, toàn bộ thế giới tất cả đều hiện rõ trong đầu Lăng Tiêu.

Thần giới đổ nát dần dần khôi phục trật tự của nó.

Làm xong những chuyện đó, Lăng Tiêu dẫn một tia thần niệm vào trong Thần miếu, toàn bộ Thần giới đột nhiên toả sáng ra vô tận sức sống!

Cùng đó gần như tất cả mọi người trong Thánh Vực, chỉ cần ngẩng đầu lên, đều có thể thấy bầu trời trên đỉnh đầu trở nên khác xa trước đây!

Ùm Ùm! Ùm Ùm!

Toàn bộ Thánh Vực, bất kể năm châu hay ngoài biển khơi! Tất cả mọi nơi gần như đồng loạt vang lên tiếng sấm rền.

Giờ khắc này, không biết có bao nhiêu người từ các địa phương bí ẩn đi ra, quỳ ở bên ngoài, ngước nhìn mây đen cuồn cuộn, rơi lệ đầy mặt, để mặc cho cơn mưa tầm tã giội trên người.

- Cánh cửa Thần giới, rốt cục đã mở lại rồi!

--------------------

Không biết qua bao nhiêu năm, chủ nhân Thần giới Lăng Tiêu đi vào thế giới đỉnh nội, đây là một thế giới hoàn toàn thuộc về hắn. Còn Thần giới, đã sớm chứa đầy người sinh sống. Cũng không biết đã có bao nhiêu cường giả trong Thánh Vực phi thăng lên sống trên Thần giới.

Gần như tất cả mọi người đều đạt tới cảnh giới Kiếp tiền Thần, có một số người vượt qua được thiên kiếp trở thành Kiếp hậu Thần!

Công pháp của Thục Sơn phái, và hệ thống Tu Chân Giới, đã dung nhập đến thế giới này cũng không có bất cứ trở lực gì.

Bởi vì mấy thứ này, là Thần vương vĩ đại nhất trên Thần giới tự mình phát triển!

Có lời đồn đại, nói Thần vương Lăng Tiêu, kỳ thật đến từ một thế giới hoàn toàn khác biệt với nơi này. Cho nên, chỉ cần tu luyện công pháp của Thục Sơn phái, thì nhất định có thể trở thành cường giả siêu cấp!

“Hòa thượng bên ngoài tới niệm kinh linh hơn”, những lời này, thích hợp cho các thế giới.

-----------------

Lăng Tiêu có phần âu yếm nhìn đứa bé gái xinh xắn trong lòng Nha Nha, lại nhìn Ngô Tú Nhi cách đó không xa đang ở dỗ dành một cặp bé trai song sinh, hắn lắc lắc đầu có chút bất đắc dĩ, nói:

- Các nàng hẳn là thích hợp đi Thần giới sống một thời gian. Trong thế giới đỉnh nội này, cuối cùng ta cảm thấy có chút không đúng: nó hấp thu linh khí của Thánh Vực, quả thực có chút gian ác!

Diệp Tử và Hoàng Phủ Nguyệt từ bên ngoài đi vào. Diệp Tử nắm tay Lăng Tiêu, lôi Lăng Tiêu đi đến đỉnh núi cao trong thế giới đỉnh nội, chỉ tay xuống phía thế giới cực đẹp bên dưới, sau đó nói:

- Phu quân! Huynh xem thế giới này quá xinh đẹp, quá mê người nha! Nó là thuộc về chúng ta! Chúng ta sống ở đây là tốt lắm rồi!

Hoàng Phủ Nguyệt lúc này nhìn thoáng qua vẻ mặt hạnh phúc của Nha Nha và Ngô Tú Nhi. Hai nữ nhân này, sau trận đại chiến ba nghìn năm trước, đều nhờ có phu quân trợ giúp, vượt qua được thiên kiếp, đạt tới cảnh giới Kiếp hậu Thần, mới gả cho phu quân. Thần vương rước dâu, chấn động khắp Thần giới. Tuy nhiên bởi vì Hàm Hàn bảo đỉnh đặt ở Thánh Vực, ngược lại Lăng Tiêu thường xuyên xuất hiện ở Thánh Vực.

Đối với Lăng Tiêu mà nói, Nhân giới cũng tốt, Thánh Vực cũng tốt, hay là Thần giới cũng tốt, đều không có gì trở ngại, hắn tùy tiện đi tới các nơi!

Tuy nhiên thủy chung Lăng Tiêu vẫn có cảm giác: bất kể thế giới đỉnh nội diễn biến như thế nào, trước sau cũng chỉ là một pháp bảo, theo trình độ suy diễn thiên cơ của Lăng Tiêu tăng trưởng, loại cảm giác bất an này càng ngày càng mạnh.

Đối với Lăng Tiêu mà nói, thế giới đỉnh nội chứa đựng quá nhiều thứ này nọ. Cho dù đây là pháp bảo của người khác, hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ bị người ta lấy về!

Lăng Tiêu một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Diệp Tử, sau đó ngưng thần nhìn thế giới chính mình tự tay một lập nên, một tia pháp tắc thế giới, pháp tắc thiên địa, đều chiếu vào trong đầu óc Lăng Tiêu.

Bỗng nhiên, trong đầu Lăng Tiêu, truyền đến một thanh âm.

- Ha ha! Cái này cũng quá mạnh mẽ đi! Lúc này mới không đến thời gian một hội nguyên, không ngờ lại đạt tới điểm giới hạn của năng lượng!

Lúc này một thanh âm khác vang lên:

- Không hổ là thần vật của tiên gia! Lão tổ tông thật thần kỳ! Lưu lại bảo vật như thế! Ha ha! Sư huynh... đa tạ huynh!

- Ngươi... ngươi có ý tứ gì?

Một thế giới không biết tên, bên trong một gian phòng, đang diễn ra cảnh sư đệ giết sư huynh đoạt bảo.

Sau khi người sư huynh kia ngã xuống chết không nhắm mắt, một người trẻ tuổi diện mạo anh tuấn nắm trong tay cái tiểu đỉnh, sau đó thật cẩn thận lục trong lòng sư huynh hắn, lấy ra mấy miếng phù chú. Chỉ cần hắn niệm động chú ngữ, phân thân của cái đỉnh này sẽ trở về. Đến lúc đó sẽ có vô tận năng lượng, chờ hắn đi hấp thu!

Vì thế, hắn rất khoái trá niệm lên.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười. Tuy nhiên, kế tiếp vẻ tươi cười trên mặt hắn liền khựng lại, bởi vì trong không khí trước mắt hắn, không biết từ lúc nào, bỗng nhiên nhiều ra một bóng dáng cao lớn. Bóng dáng mờ ảo kia, lại mang theo sát ý ngút trời, cũng không nói lời nào, giơ tay lên chính là một kiếm chém bổ vào hắn.

Một kiếm này, không cách nào tránh né.

Trong phút chốc, đồng tử người trẻ tuổi anh tuấn chợt co rút lại, trong ánh mắt hắn toát ra nỗi khiếp sợ, còn mang theo vô tận hối ý: nếu ta không giết sư huynh, hiện tại người chết chính là hắn rồi.

Tuy nhiên, hết thảy đã chậm.

- Kết thúc rồi!

Lăng Tiêu nói.

----------------

Tay kia của Lăng Tiêu thì ôm thắt lưng mềm mại của Hoàng Phủ Nguyệt, trong tay không biết từ khi nào lại có thêm một cái Hàm Hàn bảo đỉnh giống tiểu đỉnh như đúc.

Lăng Tiêu lộ ra vẻ vui mừng tươi cười, nói:

- Đúng vậy! Thế giới này rất đẹp! Rất mê người! Nó thuộc về chúng ta!

HẾT

Chân thành cảm ơn các bạn npq91, Yến tantana5, goper, tetema đã tham gia đả tự bộ truyện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang