Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Đồng, mau hộ vệ cho Lãnh cung chủ!!!

Lăng Tiêu nhìn Lãnh Dương Dương, trong lòng cảm thấy không thể tin nổi. Dưới tình huống như vậy, không ngờ nàng cũng có thể tiến giai, thật sự làm người ta bội phục.

Công Tôn Hoàng cũng hơi sửng sốt, lập tức cười nói:

- Không ngờ, lão nhân ta trước khi đi, còn có thể tận mắt chứng kiến một tiểu nha đầu thiên tài tiến giai. Không ngờ tăng lên đến cảnh giới Kiếm Hoàng, không tồi, không tồi! Có thêm thời gian, ta tin tưởng sẽ gặp nhau ở Thánh Vực.

Có thể được một người lừng danh về xem người như Công Tôn Hoàng khen ngợi, quả thật là điều may mắn của Lãnh Dương Dương.

Lúc này Công Tôn Hoàng mới quay đầu nhìn Công Tôn Kiếm, cười nói:

- Kiếm nhi đừng vì ông nội mà thương tâm. Cháu nhất định phải cố gắng tu luyện. Ông nội tin tưởng, sẽ có một ngày nhìn thấy cháu ở Thánh Vực! Ông nội đi rồi, cháu nhất định phải nghe lời Lăng Tiêu tiểu hữu. Nghe nói các ngươi đã kết bái, ông nội rất vui.

- Ông nội, người không trở về gia tộc sao?

Công Tôn Kiếm lúc này rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Công Tôn Hoàng. Nói là Thánh Vực gặp lại, nhưng nhiều năm như vậy, có mấy người có thể nhập thánh đây?

- Gặp mà như không gặp!

Công Tôn Hoàng thở dài một tiếng nói với Lăng Tiêu:

- Tiểu hữu có muốn chứng kiến quá trình tiến vào Thánh Vực không? Ta đã cảm giác, nó đang đến rất nhanh.

Cơ hội này, cho dù Công Tôn Hoàng không nói, Lăng Tiêu cũng mặt dày đến xem. Bây giờ tự nhiên là không cầu mà được!

Cho dù là ai, Thánh Vực là địa phương vừa cường đại vừa thần bí, có thể chính mắt chứng kiến có người tiến vào Thánh Vực, quả thực là vô cùng may mắn.

Lăng Tiêu gật đầu, đám người Tống Y cũng tỏ vẻ chờ đợi nhìn Công Tôn Hoàng.

Công Tôn Hoàng thản nhiên cười:

- Đều đến đây đi.

Đám Tống Y vẻ mặt kích động. Có thể quan sát Kiếm Tôn nhập thánh tiến vào Thánh Vực là cơ hội ngàn năm có một. Dù sao trước đó cũng không ai biết Thánh Vực hình dáng ra sao. Tuy rằng đều biết khi tu vi đạt tới Thánh giai, lực lượng liền khiến cho không gian này không thể chịu được, cánh cửa Thánh Vực sẽ mở ra. Nhưng không phải ai cũng có thể gặp qua. Bởi người trải qua rồi, đều đã bước vào Thánh Vực.

Thượng Quan Vũ Đồng có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua Lãnh Dương Dương đang trong quá trình đột phá. Cơ hội tốt như vậy, nàng lại không thể tận mắt chứng kiến.

Lăng Tiêu cười nói:

- Để Ý Phong ở lại đây hộ pháp là được rồi. Có chúng ta ở đây, tự nhiên sẽ không có nguy hiểm gì đâu.

Thượng Quan Vũ Đồng lúc này mới cười, đi theo sau Lăng Tiêu.

Công Tôn Hoàng đi trước, tốc độ phi hành cũng không quá nhanh. Võ giả cảnh giới Kiếm Tôn, nếu toàn lực phi hành, nháy mắt là có thể khiến Kiếm Hoàng mất tăm mất tích.

Lăng Tiêu, Thượng Quan Vũ Đồng, Tống Y, Công Tôn Kiếm cùng với vài Kiếm Hoàng của Công Tôn gia tộc đều theo phía sau.

Công Tôn Kiếm lòng đầy tâm trạng. Không ngờ được tham gia đại điển thành lập môn phái của đại ca lại gặp được ông nội. Vốn dĩ phi thường hưng phấn, nhưng không ngờ ông nội lại đột phá cảnh giới Kiếm Tôn, tiến nhập Thánh giai. Lần đi này, ai biết sẽ dài bao lâu?

Một đường đi về phía tây Thục Sơn thành, một đám cường giả đi hơn một canh giờ, Công Tôn Hoàng mới dừng lại trên một đỉnh núi bằng phẳng.

Đứng trên đỉnh núi, gió đêm phần phật ánh lên hình dáng Công Tôn Hoàng toàn thân trường bào bằng vải thô, cả người phiêu trần thoát tục.

Ánh mắt Công Tôn Hoàng nhìn về phương Đông. Trời đêm sáng vằng vặc, trăm rằm treo cao, phủ một tấm lưới bàng bạc xuống toàn bộ khu rừng.

Đám người Lăng Tiêu đứng cách Công Tôn Hoàng mấy trăm mét, cũng đưa mắt nhìn theo Công Tôn Hoàng.

Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm giác được, không gian dường như có dao động nhè nhẹ. Dao động vô cùng nhẹ. Hắn nhìn thoáng qua mọi người bên cạnh, xác định trừ hắn ra, căn bản không có người thứ hai cảm giác được cỗ dao động kia. Ánh mắt Lăng Tiêu lóe lên, nhìn chằm chằm vào ánh trăng xung quanh một đám mây nhỏ. Đám mây có chút u tối. Vùng rìa bị ánh trăng chiếu thành màu vàng nhạt. Ánh sáng ở vùng giao thoa có màu một mảng bảy màu, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp

Không gian dao động kia là từ đó mà truyền đến!

…………………….

Đoàn người Liệt gia sau khi rời khỏi Thục Sơn thành cũng không đi quá xa, sau khi đi một vòng liền vào trú trong một khách sạn vô cùng bình thường ở thị trấn Tạp Mai Long.

Khách sạn này bình thường là nơi trú chân của đám tiểu thương trộn lẫn với đám kẻ mạo hiểm bất hảo, tuy rằng không bẩn, nhưng rất loạn. Tuy nhiên chỗ tốt nhất chính là giá cả hợp lí, sau đó là không cần chứng minh thân phận, bất kì ai, chỉ cần đưa tiền là có thể vào ở.

Liệt Tùy Phong, Liệt Tùy Vũ, Liệt Tùy Thiên cùng với Liệt Dương và Liệt Khuyết năm người lúc này ngồi trong tửu quán bên trong khách sạn, ăn một ít hải sản, uống thứ rượu mạnh đục ngầu của quán.

Bên trong tửu quán ồn ào náo loạn. Phần lớn là do đám kẻ mạo hiểm bất đắc chí, uống đến mặt đỏ tía tai, lớn tiếng kể lại những chiến tích đắc ý nhất trong đời mình.

Liệt Dương khẽ cau mày. Nói thật, hắn chẳng bao giờ nghĩ đến những chỗ thế này, đây không phải là chỗ cho người ở.

Tuy nhiên ba vị trưởng lão lại thống nhất yêu cầu đến chỗ này. Việc sắp tới bọn họ làm, quả thật cũng không thể bàn bạc quang minh chính đại.

Còn Liệt Khuyết, hắn không có quyền lên tiếng! Lúc Liệt Dương mang theo Liệt Khuyết, chỉ là e ngại đệ đệ Kiếm Hoàng trẻ tuổi thừa dịp mình không ở nhà mà làm việc mờ ám, càng không muốn hắn có thời gian dốc lòng tu luyện!

Liệt Dương tuyệt đối không cho phép địa vị gia chủ của mình bị uy hiếp chút nào. Đừng nói Liệt Khuyết là em ruột của hắn, nếu thật sự cảm thấy bị uy hiếp, Liệt Dương cũng sẽ xử lý Liệt Khuyết không chút do dự!

Trong mấy người Liệt gia, khó chịu nhất chính là Liệt Tùy Vũ. Ở yến hội của Thục Sơn kiếm phái, Kiếm Tôn bậc bốn như Liệt Tùy Vũ bị Lăng Tiêu làm cho mất mặt, nhưng không có cách nào phản kích. Điều này thực sự làm cho hắn rất phẫn nộ!

Liệt Tùy Vũ phẫn hận nói:

- Vốn dĩ muốn từ trên người tiểu tử kia hỏi ra cái gì, nhưng các ngươi thấy gì chưa? Tiểu tử kia quả là không biết điều. Vốn dĩ đã không thể ép hắn giao ra bí mật hắn đang nắm giữ, lại còn bị hắn đối xử như thế. Thù này ta không trả không được.

Liệt Tùy Phong cũng giận dữ nói:

- Lăng Tiêu quả thật quá đáng, không coi ai ra gì. Trước giờ chỉ nghe danh, hôm qua tận mắt thấy, quả thật danh bất hư truyền. Căn bản là không để chúng ta vào trong mắt. Việc hắn làm hôm nay, không chỉ là làm nhục mỗi nhị ca, mà là làm nhục của Liệt gia.

Nói xong, nhìn về phía lão đại Liệt Tùy Thiên, nói:

- Đại ca, huynh quyết định đi, đệ biết Lăng Tiêu sẽ không cam tâm tình nguyện nói bí mật trận pháp cho chúng ta. Một khi đã như vậy, tại sao chúng ta không thừa dịp Thục Sơn kiếm phái của hắn còn chưa hoàn toàn quật khởi mà hủy diệt nó đi. Lăng Tiêu kia tuyệt đối không thể buông tha. Kỳ thật muốn giết hắn, toàn bộ Lăng thị căn bản không thể ngăn cản. Vài Kiếm Hoàng nho nhỏ, trước mặt gia tộc bọn ta có đáng là gì?

Liệt Dương là thiếu chủ của Liệt gia, trong tình huống này tự nhiên cũng có quyền lên tiếng. Nhưng vốn dĩ hắn một lòng muốn Lăng Tiêu chết, lại gặp hai vị trưởng lão của gia tộc đều có ý muốn giết Lăng Tiêu, tự nhiên sẽ không ngăn cản, ngược lại đang nghĩ phải trợ giúp như thế nào. Tuy nhiên, hắn chưa kịp mở miệng, Liệt Khuyết đột nhiên lên tiếng:

- Ba vị trưởng lão, đại ca.

Liệt Khuyết đầu tiên hướng về phía ba người thi lễ, sau đó nói:

- Thưa ba vị trưởng lão, thưa đại ca. ta cho rằng, chúng ta không nên đối địch ra mặt với Lăng Tiêu.

Liệt Khuyết tuy không phải con vợ cả, nhưng là người thực lực mạnh nhất trong thế hệ trẻ, cho nên các trường lão cảnh giới Kiếm Tôn phần lớn đều khá thích hắn. Bởi vậy, trong tình huống này, lời hắn nói ra, cũng không ai trách hắn. Dù sao ở đây đều là người nhà, không phải hội nghị chính thức gì cả.

Liệt Dương hung hăng trừng mắt nhìn Liệt Khuyết, trong lòng cực kỳ bất mãn, thầm nghĩ: “Đúng là kẻ ăn cây đào rào cây sung. Không biết Lăng Tiêu cho ngươi chỗ tốt nào, không ngờ lại nói giúp cho hắn. Bất quá, nơi này có chỗ cho ngươi nói sao?” Dù vậy, Liệt Dương cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, bề ngoài, hắn còn phải duy trì phong độ của huynh trưởng.

Liệt Tùy Vũ và Liệt Tùy Phong trừng mắt nhìn Liệt Khuyết, đang muốn răn dạy hắn thì Liệt Tùy Thiên nói:

- Liệt Khuyết, ngươi nói một chút về cái nhìn của ngươi.

Liệt Khuyết chỉnh đốn lại suy nghĩ, sau đó nói:

- Lăng Tiêu là hạng giảo hoạt đa đoan. Chiết gia vài lần đắc tội với hắn, hắn trước hết nhổ tận gốc toàn bộ thế lực của Chiết gia, sau đó vô cùng quyết liệt, bày ra trận pháp ở Chiết gia sơn trang. Người ngoài không thể đi vào, mà người bên trong cũng không có kẻ nào thoát ra được. Theo như ta suy đoán, toàn bộ Chiết gia trước mắt, còn có thể thể sống sót đều là những người thực lực yếu kém!Chỉ sợ cao nhất cũng chỉ là võ giả Ma Kiếm Sư bậc ba.

- Đệ đệ không cần đề cao khí thế kẻ khác mà hạ uy phong của mình.

Liệt Dương khẽ hừ một tiếng:

- Chiết gia kia, tuy rằng cũng có hai tên Kiếm Tôn, tuy nhiên chỉ là sơ cấp, làm sao có thể đánh đồng với Liệt gia ta? Hay là... đệ đệ cho rằng, thực lực chúng ta hiện tại còn không bằng Chiết gia?

Liệt Khuyết trong lòng thầm mắng Liệt Dương vô sỉ, không ngờ còn muốn cài hắn vào thế nguy hiểm. Bên ngoài nói lý, bên trong lại khơi dậy địch ý của ba vị trưởng lão với hắn. Cũng may là Liệt Tùy Thiên dùng ánh mắt cổ vũ nhìn hắn. Liệt Tùy Thiên thân là Kiếm Tôn bậc năm, là một trong những Kiếm Tôn thực lực mạnh nhất của toàn Liệt gia. Liệt gia có hai Kiếm Tôn bậc năm. Người kia chỉ là vừa bước vào Kiếm Tôn bậc năm, so với Liệt Tùy Thiên (bản gốc là Liệt Tùy Phong nhưng ta nghĩ là nhầm- CBRO) cảnh giới bậc năm đỉnh phong thì có chênh lệch nhất định.

Trọng yếu hơn, Liệt Tùy Thiên là tằng tổ phụ của Liệt Khuyết, đồng thời cũng là tằng tổ phụ của Liệt Dương. Liệt Dương là trưởng tử dòng chính còn Liệt Khuyết chính là con trưởng của dòng thứ. Nhưng trong mắt Liệt Tùy Thiên, Liệt Dương và Liệt Khuyết đều như nhau, đều là con cháu của lão. Hơn nữa, lão thích Liệt Khuyết hơn. Lão thấy Liệt Khuyết vô cùng cùng giống mình thời còn trẻ. Cho nên, tới bây giờ, Liệt gia cũng không xác định Liệt Dương nhất định sẽ là chưởng môn tương lai. Về phương diện này, ý kiến của Liệt Tùy Thiên là vô cùng trọng yếu.

- Đương nhiên không phải. Thực lực của Chiết gia, làm sao có khả năng so với Liệt gia nhà ta? Đại ca thật là biết nói đùa.

Liệt Khuyết khinh bạc trả lời. Một câu nhẹ nhàng bâng quơ nhưng khiến Liệt Tùy Thiên trong lòng vô cùng hài lòng. Từ khi Tạ Hiểu Yên vào Liệt gia, Liệt Dương vốn dĩ cũng thông minh đột nhiên thay đổi thành một người khác. Nhiều việc hắn làm, thậm chí nhiều câu hắn nói cũng hoàn toàn khác trước kia.Cũng vì vậy mà nội bộ gia tộc trưởng lão đoàn tranh luận về việc để cho Liệt Dương tiếp nhận chức gia chủ tương lai hai năm nay trở nên rất ác liệt!

Liệt Tùy Phong cũng muốn quan sát nhiều hơn. Trong lòng lão càng có khuynh hướng nghiêng về Liệt Khuyết.

- Vậy ngươi nói xem ngươi nói như thế là có ý gì?

Liệt Dương khẽ hừ một tiếng. Đệ đệ từ nhỏ đã đi theo hầu sau lưng hắn, từ khi thực lực đề thăng, bắt đầu có biểu hiện phát triển mạnh, làm cho Liệt Dương mười phần không vui.

- Chiết gia là một nhất lưu thế gia thực ra là cũng có chút nội tình. Nhưng Lăng Tiêu dám dẫn theo sáu đại trưởng lão của Thục Sơn kiếm phái giết sạch toàn bộ hơn mười Kiếm Hoàng, một Kiếm Tôn của Chiết gia. Thực lực này, cho dù là gia tộc chúng ta làm cũng phải cần đến hai vị tôn giả.

Nếu đã nói, cũng không ngại gì mà nói cho tường tận. Liệt Khuyết trong lòng thầm mắng Liệt Dương ngu xuẩn:

- Có câu cường long không thể áp chế địa đầu xà.Cho dù là gia tộc chúng ta cũng cần hai vị tôn giả mới có thể làm việc kia. Mà một mình Lăng Tiêu kia mang theo sáu gã Kiếm Hoàng cũng có thể làm được. Thực lực của hắn, còn cần ta phải nhiều lời sao?

Liệt Tùy Vũ lạnh giọng hừ một tiếng:

- Cái gì hai vị. Một chút thực lực của Chiết gia, chỉ cần một mình ta có thể tiêu diệt toàn bộ! Sơ sơ một sơ cấp Kiếm Tôn, chẳng nhẽ có thể đánh ngang tay ta sao?

Liệt Dương cũng nói:

- Đúng vậy. Một mình Vũ trưởng lão cũng có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ.

Liệt Tùy Thiên nhìn thoáng qua Liệt Dương sau đó thản nhiên nói:

- Nói hươu nói vượn!

Liệt Dương sửng sốt, lập tức cúi đầu, trong mắt lóe lên tia bất mãn.

Liệt Tùy Thiên nói:

- Chẳng nhẽ cứ bậc cao đè bậc thấp là nhất định có thể thắng sao? Nếu thế, Chiết gia đã sớm diệt vong, cần gì phải đến Lăng Tiêu đi diệt? Thật không biết sống chết. Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng võ giả cảnh giới Kiếm Tôn dễ giết vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK