Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba thanh kiếm hình dạng khác nhau, thanh thứ nhất có thân kiếm và chuôi kiếm màu xanh, Lăng Tiêu khẽ rút bảo kiếm này ra, nó lập tức phát ra những tiếng rồng gầm. Bảo kiếm này dưới rộng trên nhọn, cứ như vậy mà tạo thành một mũi kiếm vô cùng sắc bén. Tất cả thanh kiếm đều dùng một loại kim loại tạo thanh, còn thành phần của kim loại này là gì....Lăng Tiêu cũng không biết được.

Đúng vậy, cũng có những chuyện mà Lăng Tiêu không biết, cũng có những chuyện hắn chẳng thể nhận ra. Thanh kiếm hắn đang cầm trong tay cũng không nặng lắm, nhưng cảm giác tâm linh tương thông làm cho người ta cảm thấy không phải đang cầm vũ khí trên tay, mà chính là cánh tay của chính mình mọc dài ra.

Lăng Tiêu đưa mắt nhìn xuống bốn chứ nhỏ được khắc trên mũi kiếm: Tinh Thần Lam Kiếm.

Khi nhìn thấy bốn chữ này thì Lăng Tiêu lại trợn trừng mắt, hốc mắt lại trở nên đỏ bừng, bên trong hai con ngươi cũng có chút ẩm ướt. Những chữ này...Lăng Tiêu rất quen thuộc.

Năm xưa hắn đã đọc qua rất nhiều sách cổ trên Tu Chân giới, nhưng tất cả đều là những kiểu chữ này. Bàn tay Lăng Tiêu run lên nhè nhẹ, hắn khẽ vuốt lên bốn chữ nhỏ trên mặt kiếm rồi thì thầm:

-Ta đã nghe nói...vì sao con người trên thế giới này lại có thể tạo ra những thanh bảo kiếm vô cùng tuyệt vời thế này chứ? Sao ta lại dễ dàng đoạt được như vậy?

Sau khi tâm tình đã yên tĩnh trở lại, Lăng Tiêu mới rút thanh kiếm thứ hai ra. Thanh kiếm này được tạo hình rất kì dị, toàn thân đều có một màu đỏ sậm giống như một câu thước vậy, không ngờ mũi kiếm lại bằng

Hơn nữa thanh kiếm này cũng không mở ra rãnh máu, nhưng khi bàn tay tiếp xúc với mũi kiếm thì sẽ cảm thấy một luồng hàn khí kinh người sinh ra, rõ ràng có những khi chính mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là sự thật.

Trên thân kiếm rộng như bàn tay được khắc năm chữ—Hỏa Long Hàn Sương Kiếm!

Lăng Tiêu cảm thấy thanh kiếm này cũng không có gì khác biệt với Tinh Thần Lam Kiếm. Khi hắn vung tay lên, một luồng kiếm khí bùng ra chém một cây đại thụ khổng lồ cách đó không xa thành hahi đoạn, nhưng cây đại thụ này lại không chút rung động.

-Kiếm tốt!

Lăng Tiêu thầm khen một tiếng, ánh mắt hắn lại rơi xuống kiếm thứ ba. Đây chỉ là một thanh kiếm kì quái nhất trong số này, nó không có vỏ kiếm, cũng không dài mà chỉ hơn hai thước, thân kiếm màu vàng nhìn giống hệt như một con rắn đang bò. Thân kiếm rất nhỏ, đồng thời lại cong queo uốn lượn, mũi kiếm cũng được chia thành hai đầu giống như lưỡi rắn. Thanh bảo kiếm này có tên là Kim Xà Kiếm, thoạt nhìn thì cảm thấy rất khó chịu, người bình thường nhìn thấy nó chắc chắn sẽ cười lên ha hả, vì loại bảo kiếm này muốn dùng để giết người thì hình như có chút khó khăn.

Lăng Tiêu cũng không cười, hắn nhìn thanh kiếm này mà nghĩ tới một bộ kiếm quyết. Nếu có người nào dùng kiếm quyết đó để thi triển Kim Xà Kiếm thì nhất định sẽ trở thành một loại vũ khí giết người vô cùng khủng bố.

Lại nói, một thanh vũ khí có thể sinh ra kiếm linh có thể là loại bỏ đi sao?

Cái rương sắt còn lại cũng chính là bảo vật, đã lâu rồi Lăng Tiêu chưa kiếm được món bảo bối nào, nên bây giờ tâm tình đã trở nên kích động. Hắn đưa mắt nhìn tầng cuối cùng trong rương rồi thầm nghĩ:

-Tầng hai đã có nhiều bảo bối như vậy, tầng thứ ba...sẽ là cái gì nhỉ?

Lăng Tiêu ôm tâm tình như vậy mà mở tầng thứ ba ra, ít nhiều thì cũng nằm ngoài dự đoán của hắn. Tầng thứ ba này không có pháp bảo gì cả, chỉ có lớp vải nhung màu vàng rất mềm mại phủ trên một bản thảo.

Những chữ viết bên trên quyển sách này giống hệt như kiểu chữ khắc trên ba thanh bảo kiếm kia. Lăng Tiêu nhận ta điều này theo bản băng, hắn nghĩ nhất định bản thảo này sẽ ghi lại một tin tức kinh thiên động địa.

Cánh tay trong ống tay áo của Lăng Tiêu đã trở nên run run, nhưng hắn vẫn kiên định chộp lấy bản thảo kia lên. La Ma giới đã sụp đổ rất nhiều năm mà bản thảo này vẫn còn hoàn hảo không có bất kì hư hại nào. Lăng Tiêu mở trang đều tiên ra, bên trên còn ghi lại một đoạn hội thoại.

-Con cháu đời sau nếu có được đọc những lời này thì củng đừng nên kinh hoàng...

Bịch một tiếng, bản thảo rơi xuống mặt đất, Lăng Tiêu há hốc miếng ánh mắt trợn trừng lên. Hắn cảnh giác nhìn bốn phía, rồi đem thần thức bao phủ một phạm vì mười dặm xung quanh cơ thể. Lúc này đúng là Lăng Tiêu đã sinh ra một loại cảm giác kinh hoàng.

-Đừng nên sợ hãi sao? Không sợ mới lạ! Nếu không giật mình...thì là thằng ngốc!

Vì sao lại không sợ? Cho dù Lăng Tiêu biết Hoàng Phủ Nguyệt cũng là người từ một thế giới khác xuyên việt đến Thương Lan Đại Lục, nhưng hắn cũng không cảm thấy điều này có bất kì vấn đề gì, nếu chính mình có thể đến đây vậy vì sao kẻ khác lại không tới được?

Thuật bói toán Lăng Tiêu cũng đọc lướt qua khá nhiều, hắn cũng có thể cảm ứng được một vài chuyện sắp xảy ra với mình. Nhưng hơn mười vạn năm trước...thậm chí là vài chục vạn năm trước đã có người tính được, cuối cùng sẽ có một ngày quyển bản thảo này sẽ bị người đồng tộc nhìn thấy, vậy người tạo ra nó phải có pháp lực thế nào đây?

Đại La Kim Tiên sao? Hay là thánh nhân?

Lăng Tiêu nhặt bản thảo lên, lúc này vẻ mặt trở nên nghiêm nghị rồi tiếp tục đưa mắt xem.

-Ta vốn là Đại La Kim Tiên, lúc đầu khi ta đi đến nơi đây thì nó vẫn còn là một địa phương vô cùng hoang dã. Khi đó ta cảm thấy mừng thầm trong lòng, có công tạo hóa thiên địa, có đức khai sáng thời kì hưng thịnh vạn năm, đại công đức như vậy, ta lại tiến lên một bước thì không phải là thánh nhân sao?

-Đại La Kim Tiên, thật là Đại La Kim Tiên!

Lăng Tiêu líu lưỡi không nói nên lời, trong mắt hắn thì Tiên giới là một địa phương thần bí khó lường, hoàn toàn là một thế giới hùng mạnh. Mà Đại La Kim Tiên lại chính là một tồn tại đỉnh phong trên Tiên giới, điều này khác hẳn với những võ giả cảnh giới đại viên mãn trên Thánh Vực.

Lăng Tiêu lại tiếp tục đọc, những chữ viết bên dưới phần lớn dùng để miêu tả một vài chuyện người này dùng Tiên thuật và tri thức của mình để thay đổi thế giới này. Tuy người này cũng không nói cho rõ ràng, nhưng nhìn khoảng thời gian trôi qua thì từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc lại là vài trăm vạn năm.

-Trời, vị tiền bối Tiên giới này đã xuất hiện ở đây mấy trăm vạn năm trước!

Lăng Tiêu cảm thấy trái tim mình đập lên dữ dội.

Nguyên nhân La Ma giới sụp đổ cũng chưa hẳn đều do Thương Địch làm ra. Nhưng Lăng Tiêu lại phát hiện ra một chuyện rất có ý tứ, tên Thương Địch này...không ngờ lại là một gã đệ tử đầu tiên của vị Đại La Kim Tiên.

Sau khi vị Đại La Kim Tiên hùng mạnh cải tạo tinh cầu hoang dã này thành một loại địa phương gần giống như Tiên giới thì cũng tiêu hao một số lượng tiên lực khổng lồ. Đồng thời cũng vì trên thế giới không có nhiều thần tiên, dù có cũng chính là những tên do chính người này bồi dưỡng và nuông chiều mà trở nên hư hỏng, cho nên thế giới này vẫn luôn mất ổn định.

Tất cả bọn họ đều bỏ ra nhiều công sức tìm kiếm một thế giới thích hợp hơn. Thật ra hơn mười vạn năm trước bọn họ đã phát hiện ra Thần giới, đồng thời cũng thông qua Thần giới mà biết được Thánh Vực.

Nhưng khoảng cách giữa hai bên lại quá xa, mà con đường nối liền cũng không ổn định, cho nên mỗi lần có người đi qua đều chỉ là may mắn mà thôi. Cũng vì những điều này mà La Ma giới muốn di dân lên Thần giới hoặc lên Thánh Vực là một chuyện vô cùng khó khăn.

Trong lúc này lại có chuyện xảy ra, giữa Thương Địch và Đại La Kim Tiên vì bất đồng một số chuyện mà ầm ĩ với nhau. Thương Địch phản đối rồi lại bỏ đi, một mình đi đến Thần giới. Sau rất nhiều năm trôi qua, rất nhiều người mạnh trên La Ma giới càng lúc càng nhiều làm cho thế giới này trở nên hỗn loạn không thể chịu nổi. Nếu thế giới này không phải được Đại La Kim Tiên chống đỡ thì sợ rằng đã sụp đổ từ lâu rồi.

Thương Địch vẫn một mực cho rằng đám người kia đáng chết, nếu những người này chết sạch thì La Ma giới cuối cùng cũng sụp đổ nhưng cũng không đến mức như bây giờ. Mà vị Đại La Kim Tiên sư phụ của hắn vẫn giữ một trái tim nhân từ, ông ta chính là phụ thần của thế giới này, sao lại nhẫn tâm giết chết chính đứa con của mình chứ?

Vì vậy mà Thương Địch trở nên phẫn nộ, chính hắn lại bỏ thêm một cọng rơm lên lưng con lạc đà mang nặng*. Hắn cho rằng chỉ cần mình bùng phát thực lực ra thì có thể huỷ diệt cái thế giới này, như vậy sư phụ của mình chắc chắn sẽ rời khỏi La Ma giới và cùng chính mình đi lên Thần giới kia.

(*: truyện ngụ ngôn kể về một con lưa đã gánh rất nhiều vật nặng trên lưng, đến khi ông chủ vắt thêm một chiếc áo lên thì đã không thể gắng gượng mà đổ sụp xuống!)

Nhưng chính Thương Địch này cũng không ngờ sư phụ lại nhân từ đến mức độ như vậy, vị này thà chết và mãi mãi tiêu tán trên thế giới này chứ không muốn để cho những tên cường giả trên La Ma giới này phải tổn thương.

Đại La Kim Tiên hùng mạnh vì muốn bảo vệ La Ma giới khỏi vỡ tan thành từng mảnh mà hóa thân thành pháp tắc thiên địa rồi hoàn toàn biến mất. Nhưng một mảnh thế giới đã tiến sát bờ vực sụp đổ thì không thể chỉ là một người có thể chống đỡ được. Cho nên toàn bộ những cường giả trên La Ma giới đều không thể tránh khỏi vận mệnh tử vong.

Thương Địch cũng rời khỏi thế giới này, sau rất nhiều năm hắn lại quay trở vê. Hắn gặp phải một cô gái xinh đẹp, nhưng hình như cô gái kia cũng không biết cha của nàng cũng là quân chủ La Ma giới lại chính là người sáng lập ra toàn bộ La Ma giới. Nhưng trong lòng Thương Địch lại có quỷ, hắn nghĩ rằng nếu bỏ qua cho cô gái thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị báo thù.

Vì vậy là một trận chiến có một không hai...bùng ra.

Lăng Tiêu xem đến đây thì không nhịn được phải tuôn ra mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:

-Thực lực của Đại La Kim Tiên thì thế nào? Đây quả thật....rất khủng bố! Đúng vậy, tất cả mọi chuyện đều được ghi lại rất tỉ mỉ trên bản thảo này. Nói cách khác, trước khi tất cả mọi chuyện này phát sinh thì vị Đại La Kim Tiên này đã biết được những chuyện xảy ra sau đó rồi!

Nhưng vị này cũng không muốn nhúng tay can thiệp mà cứ để cho những chuyện này xảy ra như vậy. Đây là thuận theo ý trời sao? Lăng Tiêu cũng không biết, nhưng sự hùng mạnh và khủng bố của vị này làm Lăng Tiêu cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Điều này vẫn còn chưa đáng để nói, trên quyển sách kia còn viết rất rõ, chỉ có người trên Tu Chân giới đến đây, cũng chính là Lăng Tiêu xông vào đây mới không gặp phải bất kì nguy hiểm gì. Vì sát trận này là một địa phương được chuẩn bị để Lăng Tiêu đến lấy...bảo vật!

Mặt sau bản thảo còn viết:

-Vị bằng hữu đến từ địa phương giống ta, xin ngươi hãy yêu thương con gái của ta, kiếm linh cũng được, công chúa La Ma giới cũng được, chỉ cần nàng có thể tiếp tục sống thì đã quá đủ rồi. Thật ra, tiên thì có năng lực gì? Trường sinh bất tử...thì có được gi đâu? Nếu con người không có mục tiêu và phương hướng, dù có trường sinh thì cuối cùng cũng sẽ quẫn bách mà chết. Ngươi đừng giết Thương Địch vì hắn có thể chấn hưng lại La Ma giới. Vì ta đã hóa thành pháp tắc thiên đạo, nên tất cả lực lượng pháp tắc trên La Ma giới sẽ chậm rãi khôi phục trở lại như bình thường. Việc này có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, có lẽ là trăm vạn năm, có khi lại là hàng ngàn vạn năm.

-Ngươi sẽ không đợi được đến ngày đó, nhưng Thương Địch lại có thể. La Ma giới ở trong tay hắn sẽ lại bùng ra sức sống chân chính! Cho nên, đừng giết hắn, cứ coi như ta cầu xin ngươi!

-Để bồi thường, thì tất cả bảo vật kia đều tặng cho ngươi. Đồng thời, khi ngươi mở cánh cửa màu đen kia ra thì nó sẽ truyền tống ngươi đến một địa phương cũ. Từ nay về sau, La Ma giới và Thần giới sẽ mãi mãi không còn mối liên hệ nào nữa, trở thành một thế giới độc lập.

-Còn cánh cửa màu đen ở sau lưng ngươi, ngươi cứ đi qua, đừng sợ hãi...

Lăng Tiêu xem đến đây thì đột nhiên dừng lại, hắn sinh ra một loại cảm giác giống như chưa hiểu hết ý. Vị Đại La Kim Tiên này còn rất nhiều chuyện không nói ra, ví dụ như hắn sao đến được đây, vì sao lại biết mình sẽ đến đây? Mà quan trọng là, Lăng Tiêu lại cảm thấy do dự, có nên nói chuyện này cho Tiểu Yêu biết hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK