Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế quốc lịch tháng 5 năm 1455, thời tiết nóng bức lên, ánh mặt trời chói trắng chiếu xuống đại lục, làm cho cư dân thành Penzias đều mong chờ trời đổ mưa to.

Từ lúc Lăng Tiêu đi vào đại lục Thương Lan, thời gian đã bình lặng trôi qua hai năm. Trong hai năm này, đối với Lăng Tiêu mà nói thì quả thực phong phú hơn so với mười năm ở Tu Chân Giới. Hắn đã trải qua nhiều chuyện tình, trong đó chuyện tốt cùng có mà chuyện xấu cùng có.

Ở ngoại thành Penzias, Lăng Tiêu đang đứng trên một ngọn núi, sau núi là biển rộng vô tận, lưng đón gió dương. Phần lớn người tu chân là người có biết qua phong thủy, phần mộ của Vương Siêu đang ở chỗ đó.

Lăng Tiêu ngồi khoanh chân trước phần mộ của Vương Siêu, một tay cầm một bình rượu ngon, đầu tiên là đổ ra đất một nửa còn lưu lại một nửa cho mình, ngửa cổ uống một ngụm cười nói:

- Vương Siêu đại ca, khi còn sống, huynh đều làm lụng vất vả suốt ngày đều không ngừng, hiện tại huynh có thể nghỉ ngơi được rồi! Chỉ mong sau khi chuyển sinh có thể đầu thai vào một nhà phú quý, không cần phải chịu nhưng cực khổ nữa, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho huynh. Gaia và Đường Minh còn có An Nhã, ta cùng sẽ sắp xếp cho bọn họ hoàn hảo! Chi cần ta ở thành Penzias một ngày, ta đều bảo vệ an toàn cho bọn họ!

Nếu người quen của Lăng Tiêu nhìn thấy bộ dạng lúc này của hắn, chắc chắn sẽ giật mình không ngừng. Lăng Tiêu từ trước đến giờ đều có bộ dạng trầm ổn, hình dạng vĩnh viên thẳng thắn, trong mắt không có e ngại một điều gì, nhưng chưa từng biểu lộ tình cảm như bây giờ.

Lăng Tiêu ngửa đầu cầm chai rượu uống một hơi, hạ xuống toàn bộ uống hết, sau đó ném mạnh cái chai ra biển, sau đó hướng tới cỏ cây thấp thoáng bên kia nói:

- Xuất hiện đi, nếu đến đây bái tế là tốt lắm rồi.

An Nhã suy nghĩ một lúc, rồi đi ra hướng ánh mắt về phía Lăng Tiêu, hơi ngượng ngùng, quỳ gối xuống trước mộ Vương Siêu, không nói một lời, không một tiếng động, hai dòng lệ chảy ra làm cho người ta nhìn thấy trong lòng cảm thấy cay cay.

- Được rồi, không nên bi thương. Vương Siêu đại ca ở trên trời đang nhìn chúng ta kiên cường ở giờ phút này!

Lăng Tiêu suy nghĩ một chút, không ngờ đi đến bên cạnh An Nhã vỗ vỗ bả vai nàng an ủi.

Đối với nhóm người đầu tiên hắn gặp sau khi rời khỏi Đế quốc Học viện, trong lòng của Lăng Tiêu có một chút tình cảm không hiểu. Khi đó An Nhã cùng là một thiếu nữ hoạt bát đáng yêu, mặc dù có chút bướng bỉnh, nhưng bản tính vô cùng lương thiện.

An Nhã gật đầu đứng lên, ở trước mặt Lăng Tiêu thì cúi mặt vân vê góc áo. Vốn An Nhã luôn nhánh mồm nhánh miệng giờ phút này ở trước mặt Lăng Tiêu một câu cùng không nói thành lời. Trong lòng không kìm nổi một cảm giác bi ai, đúng là càng ngày càng xa, một tiếng nói chung cũng không có.

Lăng Tiêu nhìn bộ dạng An Nhã, ảm đạm cười nói:

- Sau này có tính toán gì không?

An Nhã nhẹ giọng nói:

- Nhưng năm gần đây, bọn họ vẫn đều chăm sóc cho ta, ta không làm được điều gì nhưng lại phân cho ta rất nhiều tiền, ta đều dành dụm lại. Ta nghĩ... có thể mở một hiệu thuốc bắc ở thành Penzias này, ta không muốn làm người mạo hiểm nữa, hơn nữa cùng quá đủ những bấp bênh của cuộc sống rồi, ta cảm thấy nơi này rất tốt!

An Nhã còn một câu vẫn chưa nói ra, nghĩ trong lòng: hơn nữa ở lại đây, ta và ngươi càng gần nhau thêm được một chút! Cho dù biết rằng khoảng cách là xa vời, hằng ngày luôn nhìn thấy ngươi, trong lòng ta cùng đã thỏa mãn rồi!

Hơn nữa, tro cốt của đội trưởng ờ nơi này, nàng định thường xuyên tới đây thăm nom hắn, đưa đồ ăn cho hắn, bồi tiếp hắn trò chuyện, để tránh cho hắn ở bên kia bơ vơ cô đơn lạnh lẽo.

- Cùng tốt, vừa vặn đây cùng là sở trường của cô, ta tin tưởng cô sẽ chắc chắn làm được!

Lăng Tiêu vẻ mặt chân thành nói:

- Nếu có khó khăn gì hãy đến phủ Lĩnh chủ tìm Phúc bá, ông ấy sẽ toàn bộ giúp cô giải quyết! Ha ha cô xinh đẹp như vậy, tin tường rằng không có kẻ mù nào tới đây gây phiền toái!

An Nhã cau cái mũi nhỏ đáng yêu thản nhiên cười, giơ nắm tay trắng nõn lên:

- Ta hiện tại là Kiếm Sư bậc năm đó!

Lăng Tiêu đầu tiên là sửng sốt sau đó nói:

- Chúc mừng cô đã thăng cấp! Cô vốn là Kiếm Sư bậc bốn hả? Đúng rồi, cô đã muốn mở một cửa hiệu thuốc bắc, bằng vào y thuật của cô, nhất định sẽ rất nhanh tạo được tiếng vang lớn. Ta đáp ứng dạy cô châm cứu, tuy nhiên cần một chút thời gian nữa, ta ở đây có một bản đồ kinh mạch thân thể, cô xem qua trước đi. Khi nào cô hoàn toàn có thể sờ chuẩn kinh mạch thì ta sẽ dạy cô cách dùng kim châm chữa bệnh.

Chuyện này Lăng Tiêu không nói thì An Nhã vĩnh viên không nhắc đến. Dù sao đây cùng là bí thuật của người ta, lúc trước chi thuận miệng nói ra, không ngờ Lăng Tiêu còn nhớ rỡ, An Nhã cảm động trong lòng, nghĩ đội trưởng đã được Lăng Tiêu cứu, giờ phút này đã an nghi giấc ngàn thu dưới đất, ánh mắt lại đỏ lên, sau đó nói:

- Ân tình của ngươi, An Nhã khắc cốt ghi tâm.

Lăng Tiêu cười cười nói:

- Trị bệnh cứu người coi như là làm việc thiện tích đức, đây là chuyện tốt, không cần cảm tạ ta.

Nói xong hai người sánh vai trở về.

Gaia và Đường Minh không phải là loại người ăn không ngồi rồi, thương thế đã khỏi, cùng không chịu ở lại bên trong phủ Lĩnh chủ. Từ trước, bọn họ hoàn toàn không biết gì về cuộc sống của quý tộc, hơn nữa khi quen biết Lăng Tiêu cũng không biết đến thân phận của Lăng Tiêu, nhưng hiện tại đã biết nên ít nhiều có chút cảm giác gò bó, nhất là tùy chọn một người trong Binh đoàn Tia Chớp cùng đều có thực lực kinh người.

Cho nên Gaia và Đường Minh đều muốn rời khỏi thành Penzias. về điều này, Lăng Tiêu muốn bọn họ đi về đế đô trước, vừa vặn Mạnh Ly đang ở đây cũng chuẩn bị trở về. Đường Minh và Gaia là kẻ mạo hiểm ở bên ngoài nhiều năm như vậy, các kinh nghiệm đều phong phú, ngay cả loại thật thà chất phác như Gaia trên thực tế đều là bề ngoài thô lậu nhưng bên trong tinh tế, càng đừng nói đến Đường Minh thâm trầm.

Lăng Tiêu lại tặng hai người không ít đan dược nâng cao thực lực. Thực lực của bọn họ quá yếu, ít nhất là so với thủ hạ của Lăng Tiêu thì đúng là như vậy.

Hai người tất nhiên là vừa mừng lại vừa sợ tiếp nhận lấy rồi đáp ứng cùng đi đế đô với Mạnh Ly. Vương Siêu chết, làm cho bọn họ cùng không hứng thú đối với cuộc sống mạo hiểm nữa, nhưng có một điều bọn họ nhớ mãi không quên, chính là " huynh đệ tốt" .. -Ngô Lương của bọn họ.

Lăng Tiêu đương nhiên có quyết định của chính mình. Dưỡng Nhan Đan lúc này đang tiêu thụ một cách ổn định, hàng tháng thu vào đều là một con số kinh người. Rất nhiều tiền bạc như thế mà không ai nhỏm ngó thì tuyệt đối không thể, hơn nữa Lăng Tiêu sớm muộn gì có một ngày phải rời khỏi thế tục giới này, hắn nhất thiết phải làm ra một gia tộc khổng lồ.

Lăng Tiêu không có dã tâm xưng vương, Lãng Thiên Khiếu và Lăng Chí cùng không có dã tâm này, bàng không Lăng Tiêu vạch ra kế hoạch trong vài chục năm, có thể lật đổ được vương triều nhường cho phụ huynh tại vị!

Nếu người nhà không coi trọng việc này, như vậy Lăng Tiêu liền lùi mà cầu bước tiếp theo. Trước hết là tạo ra một đế quốc buôn bán hùng mạnh, sau đó cải tạo một quân đội không thể địch nổi! về phần cam đoan sự trung thành thì quả thực rất đơn giản đối với Lăng Tiêu!

Nhìn xem đãi ngộ của Binh đoàn Tia Chớp! Đừng nói là đế vương của thế tục giới, chỉ sợ toàn bộ thế gia môn phái ẩn thế cùng không thể cho nhưng binh lính đãi ngộ.

Không chút nào khoa trương, hiện nay binh lính của binh đoàn Tia Chớp tùy tiện đi ra ngoài, rồi tới một quốc gia đầu quân thì ít nhất cùng có một danh hiệu tử tước quý tộc.

Hơn nữa, trong tay Lăng Tiêu có đan dược nâng cao thực lực bọn họ, đồng thời còn hứa hẹn nếu không thay lòng đổi dạ, mấy đời trung thành cho Lăng tộc, thì cam đoan bọn họ vĩnh viễn được phú quý!

Lăng Tiêu với thực lực nghịch thiên hùng mạnh và có sự đãi ngộ tuyệt vời, khiến cho ý nghĩ muốn đi vào binh đoàn Tia Chớp đã trở thành một giấc mơ của môi binh sĩ!

Tướng quân Lăng Thiên Khiếu đã nộp đơn xin từ chức lên tân hoàng đế bệ hạ của Lam Nguyệt đế quốc, lại bị hoàng đế Lý Võ Trực liên tiếp ba lần bác bỏ!

Đối với Lý Võ Trực mà nói, y sợ nhất là không cho Lăng Thiên Khiếu thăng quan tiến tước. Đừng nói là tước vị tướng quân, cho dù ban cho là Nguyên soái đế quốc, Lý Võ Trực cùng sẽ không tiếc! Y sợ nhất chính là Lăng Thiên Khiếu từ chức sau đó đem cả nhà nam tiến.

Thành Penzias, bao gồm cả một mảnh đất rộng lớn ờ phía nam đế quốc, không chịu sự không chế của hoàng đế Lý Võ Trực, nếu đem toàn bộ Lăng gia chạy tới đó, càng như rồng vào biển rộng. Từ nay về sau, Lý Võ Trực càng phải đề phòng lo lắng mất ăn mất ngủ nhiều hơn.

Hiện tại thái tử điện hạ Lý Thiên Liệt đã từng góp lời cho Lý Võ Trực:

- Phụ hoàng, sau lưng chúng ta có môn phái ẩn thế, còn có dòng họ Lý gia Tây Vực, việc gì phải sợ Lăng Tiêu thành cái bộ dạng như thế này?

Lý Võ Trực cũng không trách cứ đứa con trai mình, chỉ nói ra điều mình lo lắng:

- Con không hiểu sao, Lăng Tiêu thật sự rất khó trêu chọc vào, nếu không kết cục sẽ rất bi thảm. Thành Penzias ở phía nam trên thực tế đã là địa bàn của Lăng gia, nếu hắn muốn tạo phản, chi sợ dòng họ sau lưng chúng ta cùng phải suy xét lợi hại trong đó, liệu có giúp chúng ta hay không cùng còn chưa chắc!

- Vậy Câu gia long cốc....

Lý Thiên Liệt có chút bộ dạng không phục vừa mới nói vài câu với Lý Võ Trực hoàng đế thì sắc mặt đại biến, nổi giận nói:

- Cảm mồm! Không biết sống chết là gì! Gia tộc kia cùng có thể để ngươi chỉ huy được sao? Quên đi, sau này hãy dấu đi việc Lý Thiên Lạc và tam thúc ngươi đã.

Lý Thiên Liệt ngậm mồm lại, trong lòng có chút bất mãn nhìn thoáng qua phụ thân, trong tâm ngầm hiểu nên cẩn thận ờ thời điểm làm thái tử này. Tuy nhiên chung quy đó vẫn là phụ thân, ngay cả trong lòng bất mãn thì ngoài miệng vẫn không thể nói gì.

Lý Thiên Liệt nghe vậy lắc đầu nói:

- Không có, tam thúc còn trong tã lót kia cùng không tạo ra thành cái gì, để ý đến bọn chúng làm gì?

-Ôi...

Lý Võ Trực có thể cảm giác được, đứa con của chính mình lúc này đúng là có rất nhiều chuyện bất đồng, cùng cảm giác được liền bất đắc dĩ thở dài một tiếng:

- Ta vẫn một mực có cảm giác vị thúc thúc một tuổi kia tương lai sẽ mang cho chúng ta nhiều phiền toái!

Lý Thiên Liệt cười thầm trong lòng: Mặc kệ là ai, đừng mơ tưởng lấy đi ngôi vị hoàng đế của ta!

*****

Lăng Tiêu trở về phủ thì bỗng nhiên một lúc sau có người báo lại:

- Thiếu gia, bên ngoài có người tự xưng là La Thiên, nói là có việc muốn tìm ngài.

Lăng Tiêu hai mắt ngưng lại:

- La Thiên, là hắn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK