Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cường giả Độ Kiếp Kì nổi giận thì một người luyện võ nhỏ bé ở Thánh Vực có đáng là gì? Cái gọi là tiền kiếp thần làm sao có thể dùng để hình dung hết thực lực của Lăng TIêu?

Bầu trời trong phạm vi tám trăm dặm bất chợt ảm đạm đi. Vốn dĩ bầu trời màu xanh và mặt trời màu đỏ bất chợt toàn bộ biến mất. Khoảng không trên đầu khôgn có màu sắc, khôgn có sao trăng, chỉ có một màu xám xịt buồn bã không chút sức sống bao phủ.

Không khí cũng trở nên đông đặc. Hô hấp của mọi người bắt đầu khó khăn. Tất cả mọi người bị bao phủ đều vô cùng kinh hãi. Diệp THiên tuy rằng vẫn có thể hoạt động tự nhiên, nhưng so với bất cứ kẻ nào khác hắn đều cảm giác được những biến hóa đang xảy ra xung quanh rõ ràng hơn.

Tất cả pháp tắc không gian dường như trong nháy mắt đã xảy ra biến hóa thật lớn. Sự biến hóa này, thậm chí đảo lộn mọi hiểu biết của Diệp THiên. Trong lòng Diệp THiên, số người có thể làm được điều này tính cả toàn bộ Thần Giới năm đó cũng không vượt qua số ngón trên một bàn tay.

Lăng Tiêu... ngươi rốt cuộc là quái vật gì?

Trong lòng Diệp THiên bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ, trong lúc nhất thời đầu đầy mồ hôi lạnh, khắp ngực lạnh toát.

La Ma Giới.

Chỉ có người đến từ La Ma giới mới có thể thực sự hùng mạnh như thế. Nhưng năm xưa Thần chiến còn chưa phát sinh, La Ma GIới không phải cũng đã sụp đổ sao?

Cho nên, Lăng Tiêu tuyệt đối không thể đến từ vùng đất đối với Thần GIới mà nói như là chốn thần tiên vậy.

Diệp THiên lại ra sức lắc đầu, tự trấn an bản thân: đúng vậy, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Đám mây đen như mực cũng bị quy tắc không gian của Lăng Tiêu ước thúc, vốn đang bay cực nhanh bỗng nhiên thong thả chậm rãi. Bất kể là đám tín đồ của thần Thanh Thần hội hay mọi người Thục Sơn phái, tất cả đều bị quy tắc này hạn chế, tốc độ hoạt động trở nên chậm chạp.

Mà tiểu yêu không hổ là linh bảo có thân thế thần bí, không bị pháp tắc cầm cố này của Lăng TIêu ảnh hưởng gì cả, tốc độ cực nhanh bắn vào giữa đám mây đen.

- Vô ích thôi. Lăng Tiêu, cho dù ngươi có đại thần thông, đại pháp lực, ngươi cũng tuyệt đối không ngăn cản được Vạn độc vân này phát tác. Ha ha ha ha. Vạn độc vân vừa xuất hiện, ôn dịch lan tràn ngàn dặm. Chiêu thức giam cầm không gian ấy của ngươi, dùng rất hay, dùng rất tốt. Đám người hôm nay đến xem náo nhiệt kia, các ngươi đã thấy mình ngu chưa? Không ngờ phải không? ha ha ha, bản tôn đã sớm tính đến các ngươi sẽ tới nơi này xem náo nhiệt, càng tính đến các ngươi căn bản không có khả năng vội vàng ra tay giúp đỡ. Bây giờ... các ngươi cùng đi chết đi.

Âu Dương THiên Phong ngửa mặt lên trời cười cuòng ngạo, bộ dạng như điên như dại. Nhưng điều khiến mọi người ai cũng phải kinh ngạc chính là Âu Dương THiên Phong mặc trường bào màu tím thêu hình rồng kia không ngờ cũng không bị chiêu khôgn gian cầm cố của Lăng Tiêu ảnh hưởng, vẫn hoạt động tự nhiên.

Tư Đồ Dũng, Tôn Thiết, Diệp THiên... vô số Nam Châu cường giả, lúc này mặt xanh mét.

- Lăng Tiêu. THu không gian giam cầm của ngươi lại, thả ta ra ngoài.

Rốt cục, TÔn Thiết cũng không chịu nổi nữa lên tiếng trước. Thanh âm xuyên qua năng lượng hùng mạnh truyền lại, như tiếng sấm ầm ầm cuôn tới.

Tiếp theo, có vô số người cao giọng gào thét, yêu cầu Lăng Tiêu thu lại không gian giam cầm.

- Thu lại không gian giam cầm. Thả chúng ta ra ngoài.

- Đúng vậy, ngươi chết không quan hệ gì với chúng ta cả, dựa vào đâu mà kéo chúng ta chôn cùng.

- Lăng TIêu, nếu ngươi không triệt thoái không gian giam cầm, Huy Hoàng phái chúng ta sẽ tuyên chiến với THục Sơn phái...

- Lăng TIêu, thu lại đi. Dựa vào phần tình cảm trong suốt bao năm qua, Nam Châu liên minh nhất định sẽ giúp ngươi chiếu cố THục Sơn phái.

Tư Đồ Dũng rốt cục cũng không nhịn nổi, cất giọng ra vẻ tận tình khuyên nhủ.

- Một đám ngu ngốc.

Diệp THiên tuy rằng muốn Lăng TIêu chết hơn bất cứ ai khác nhưng cũng hiểu tầm quan trọng của Lăng Tiêu hơn bất kì ai khác. Trong khoảnh khắc Âu dương Thiên Phong xuất ra Vạn độc vân kia một khắc, Diệp THiên đã hoàn toàn minh bạch. THứ Thanh Hà muốn, là toàn bộ Thánh Vực. Nếu ai không phục, giết không tha.

Đúng vậy, hắn sẽ khôgn bao giờ phạm phải sai lầm đó nữa. Diệp THiên thầm thở dài một tiếng: "Năm đó nếu ngay từ đầu THanh Hà và vài vị tối cao thần có thể sử dụng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai như thế, nói không chừng Thần chién đã không phát sinh".

Thế lửa, nếu không dập từ đầu thì sẽ rất khó khống chế và dập tắt. Một đốm lửa có thể cháy trụi cả đồng cỏ.

Lăng TIêu cũng hkoong thèm để ý đến lời kêu gào của những người này, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn chúng một cái, vươn tay phải, hướng về cổ Âu dương THiên Phong, bỗng nhiên làm động tác cắt cổ.

Âu Dương THiên Phong cười cuồng ngạo:

- Lăng TIêu, ngươi có thực lực tiền kiếp thần, bản tôn cũng có. Muốn giết ta? Tốt lắm, đến đây đi.

Bang!

Một tiếng bang nặng nề vang lên. Thanh âm cũng không lớn, nhưng như là tiếng trống lớn đập vào trái tim mọi người, khiến đám người đang lải nhải, đang huyên náo lập tức ngậm miệng bọn họ lại.

Một cỗ lực lượng không biết từ đâu tới, hung hăng đập vào ngực Âu Dương THiên Phong, đánh hắn bay ra xa. TIếng bang nặng nề đó là do Âu Dương THiên Phong va mạnh vào không gian giam cầm của Lăng TIêu mà phát ra.

- Ha ha ha . Lăng TIêu ngươi chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao? Chỉ có chút khí lực nhỏ bé như vậy cũng muốn giết chết bản tôn sao? Đừng cố sức nữa. Chờ nếm thử mùi vị phệ hồn của Vạn độc vân đi.

Âu Dương Thiên Phong rốt cục phát hiện, ngay cả Lăng Tiêu cũng không có cách nào gây ra thương tổn trí mạng đối với hắn, rốt cục đem tất cả nỗi oán hận chôn dấu trong lòng bao năm tháng hoàn toàn phát tiết ra ngoài.

- Các ngươi được tôn xưng là những cường giả đỉnh phong của Nam Châu, các ngươi đã thấy mình ngu chưa? Khi ánh hào quang của Thanh Hà đại thần chiếu xuống, các ngươi... đều chỉ là một đám kiến.

ÂU Dương THiên Phong ngẩng cao đầu, lấy tay chùi vệt máu chảy dài trên khóe miệng, sau đó cúi đầu nhìn nhìn, cất giọng vô cùng ác nghiệt nói:

- Các ngươi xem, con cưng của trời như Lăng TIêu, cũng căn bản là không thể gây ra vết thương chí mạng đối với ta. Thanh Hà đại thần rất có đức hiếu sinh, chỉ cần các ngươi đầu hàng, nguyện ý trở thành tín đồ của Thanh hà đại thần, thần sẽ phù hộ các ngươi bình an. Nếu không, các ngươi đều chờ chết bởi độc của Vạn độc vân đi. Ai không tin, có thể từ từ nghĩ lại. năm đó trong Thần chiến, vì sao nhiều thần chết như thế? Chính là nhờ công lao của Vạn độc vân này đó, ha ha ha ha.

Lúc này sắc mặt tất cả mọi người rốt cuc cũng thay đổi. Tuy nhiên, đa số người chĩa mũi nhọn về phía Lăng Tiêu. TÌnh thế trở nên cấp bách, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

- Thả chúng ta ra.

- Ta đầu hàng...

- Lão tử không tin cái thứ Vạn độc vân chó má đó.

...

lúc này, giọng nói của Lăng Tiêu lại thản nhiên vang lên. THanh âm cũng không hề lớn nhưng trong nháy mắt áp chế toàn bộ những thanh âm khác.

- Phải không?

Chỉ có hai chữ.

Sau đó, tất cả mọi người tận mắt thấy, đầu của Âu dương THiên Phong, từ trên thân thẻ hắn... rớt xuống.

Dòng máu nóng phụt ra từ cổ Âu Dương Thiên Phong, phun lên cao, cảnh tượng quỷ dị đến mức tận cùng, khiến tất cả mọi người đều như bị hóa đá tự bao giờ.

Dường như thời gian đã đọng lại trong khoảnh khắc này. Mọi người cảm giác, như vừa qua ngàn năm vạn năm.

Ngay sau đó, thế gian khôi phục lại bình thường, phía dưới đám người Thục Sơn phái và Thanh Thần hội lại giao thủ. TIếng đánh nhau binh binh bốp bốp, tiếng hô hoán, tiếng kêu la thảm thiết chợt truyền đến.

Bầu trời sáng lạn, trong xanh không có một đám mây. Nếu không phải còn xác của Âu dương Thiên Phong nằm trên dất, mọi người thậm chí đã nghĩ mình đang nằm mơ.

Trong thời gian chưa đến một phần mười nén hương... tình thế trận chiến có thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Sau đó, tất cả mọi người nghẹn họng trân trối nhìn. đám mây đen khổng lồ từng chút tưng chút thu nhỏ lại, còn những người đứng gần Vạn độc vân nhất cũng khôgn có biến hóa gì. Trong lòng mọi người không khỏi thở phào một cái.

- Tên ngốc đáng chết kia kêu gào lợi hại, hóa ra là hù người. Ha ha, ta đã nói, cái đó có lợi hại gì đâu? Còn xưng là Vạn độc vân, phi.

- Ta thấy nên gọi là Ba hoa vân thì đúng hơn.

- ha ha ha ha.

Khi mọi người khôgn còn nguy hiểm gì, dường như bọn họ đã quên bộ mặt xấu xí vừa rồi của mình, tươi cười rạng rỡ tiếp tục xem náo nhiệt.

Chỉ có một bộ phận cường giả chân thực lực đạt tới cảnh giới đại viên mãn cao cấp, đại viên mãn đỉnh phong là nghiêm túc nhìn đám mây đen càng lúc càng nhỏ đi kia, đồng thời trong ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu, có kính ý, có cảm kích, càng nhiều... là kiêng kị vô cùng.

Cái lồng năng lượng đang bao bọc Vạn độc vân kia tản ra khí tức như có như không, nếu khôgn có cẩn thận cảm giác, căn bản là không cảm giác được gì.

Lúc này Lăng Tiêu vẫn lẳng lặng đứng trên không trung như cũ, dường như không có ý muốn đi giúp đỡ người một nhà chiến đấu. Nhưng dần dần, ngay cả mấy người thực lực kém một chút cũng nhận ra có điểm bất thường.

Bất cứ khi nào một môn nhân THục sơn phái gặp nguy hiểm, đối thủ vốn dĩ có thể lấy tính mạng hắn lại đột nhiên phạm sai lầm trí mạng một cách vô cùng ngớ ngẩn. Sau đó, trơ mắt nhìn Thục Sơn môn nhân chuyển bại thành thắng.

Kim cương phục ma kiếm trận.

Ngọc Nữ kiếm trận.

đám người Thục Sơn phái vốn thực lực thua xa thành viên Thanh Thần hội. Nhưng cứ ba đến năm người tạo thành một kiếm trận, không ngờ có thể hoàn toàn đánh ngang tay với đối thủ cảnh giới đại viên mãn.

Điều làm cho người ta ngạc nhiên nhất đến lúc này chính là thương vong của THục Sơn phái không ngờ vô cùng ít.

kết quả này khiến tất cả mọi người có cảm giác không thể chấp nhận được.

Điều này thật quá kinh khủng. kể cả Tư Đồ Dũng cùng với TÔn THiết là những người có thân phận địa vị cực cao, cũng đứng như hóa đá trên khôgn trung, nhìn trận chém giết một chiều giữa thục Sơn phái và người của Thanh Thần hội.

Đây là một môn phái yếu ớt sao?

Từ đầu mọi người đều cho rằng Thục Sơn phái yếu ớt hơn, một ít người cho rằng hai bên thực lưc ngang nhau. Còn đến bây giờ... gần như tất cả mọi người đều nghĩ, đây không phải là chiến đấu, đây đơn giản là giết chóc.

- Thật không thể tin nổi. Nam Châu từ nay về sau, Thục Sơn đứng đầu!

Sắc mặt Tôn Thiết hơi tái nhợt, thì thào tự nói, đồng thời trong mắt hiện lên ý cười chua xót, trong lòng vô cùng cay đắng nghĩ: "Buồn cười thay, chúng ta nhiều năm như vậy tìm đủ mọi cách mưu mô tính toán, các loại thủ đoạn cũng đã dùng hết, kết quả là nhận được kết quả như thế này đây... làm phông cho người khác nổi bật".

Lăng TIêu vẫn sừng sững đứng giữa không trung, nhưng người ta lại cảm thấy hắn... cao không thể với tới.

Hoắc Thanh Thanh thuận tay chém một đối thủ, phạm vi mấy ngàn thước chung quanh nàng đã chẳng còn địch thủ nào. Ngay cả những tín đồ cuồng nhiệt nhất của Thanh Thần hội cũng bị nữ nhân điên cuồng giết đến phát sợ.

Hoắc Thanh Thanh toàn thân sạch sẽ, kiếm cũng sạch sẽ, ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn bóng người sừng sững giữa trời cao, thầm nhủ: "Cảm ơn người, tông chủ. Ngươi lại cứu Thanh THanh vài lần nữa rồi!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK