Kim Hổ cố giữ chút tỉnh táo cuối cùng nhưng lại cảm giác được tinh thần lực của mình trong nháy mắt bị vô số đạo cấm chế che lại! Ý muốn tự bạo vừa nảy ra trong đầu liền lập tức sinh ra một ý niệm tinh thần khác càng mạnh mẽ hơn ngắn lại!
Biết rõ rằng cỗ tinh thần kia không phải do mình sinh ra, nhưng Kim Hổ căn bản là không thể khống chế được nó!
Tư tưởng vẫn còn! Thực lực vẫn còn! Khí thế vẫn còn!
Nhưng... lại không thể khống chế chính mình! ngao ô!!!
Kim Hổ bỗng sầm lên, hóa thành bản thể. tinh thần lực như dời non lấp bể không ngừng ầm ầm tòa ra trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh!
Nhưng cùng lúc đó, tinh thần lực mênh mông vô bờ của Lăng Tiêu đang bao phủ Hàm Hàn Bảo Đỉnh trong giây lát bạo phát, phá tan căn phòng lớn, bắn thăng lên trời cao!
Kim Hổ trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh trong giây lát bị ném ra ngoài. một tia tinh thần lực khổng lồ của Lăng Tiêu không ngừng cuồn cuộn tiến vào đầu Kim Hổ. trong khoảnh khắc thiết hạ vô số đạo cấm chế!
Tất cả Long tộc đều đứng đó, sừng sững như tượng như gỗ!
Còn lúc này, từ lúc dao động bắt đầu đã trải qua chín ngày!
Lúc này. tất cả ánh mắt của Long tộc đều tập trung vào cái bóng trên trời kia. So với thân hình to lớn của cự long; thân hình người nọ nhỏ bé vô cùng!
Nhưng khí thế tòa ra từ người hắn lại khiến tất cả Long tộc cảm giác run rẩy! Thậm chí là còn muốn quỳ xuống bái lạy!
cùng với khí thế cường đại đột nhiên bộc phát của Lăng Tiêu, phong vân biến sắc, mây đen như mực cuồn cuộn kéo về. Trong khi giữa trời mây đen chầm chậm kéo về. thì dưới đất dần hình thành một cơn lốc xoáy khổng lồ!
Sau đó, một chiếc thiên thê (thang trời, nhưng ta thích để thiên thê, nghe hay hơn) giữa trận lốc xoáy. từ trong hư không; từng bậc từng bậc vươn dài xuống dưới, đến tận trước mặt Lăng Tiêu!
Cánh cổng Thánh Vực!
Đám Long tộc đang đứng dưới nhìn trận chiến đều vô cùng kinh hãi nhìn dị tượng trên trời. Long Ngạo kế thừa trí nhớ của Long tộc vương giả nhẹ giọng nói với Long Đằng đứng bên cạnh:
- nghe nói Lăng Tiêu cường giả ở cấm địa của Thần từng một kiêm chém vỡ một cánh cổng Thánh Vực. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện cánh cổng Thánh Vực! Như thế có thể nói. cánh cổng Thánh Vực bị hắn đánh vỡ lúc trước là do các thế lực bên trong Thánh Vực dựng lên! Còn cánh cửa Thánh Vực lần này là do cảm ứng khí tức của hắn mà tự nhiên hình thành. Nếu hắn còn không chịu đi vào. Cánh cổng Thánh Vực lần tới hắn mở ra. chi có thể là cánh cổng giết chóc - sát lục chi môn!
Long Đằng tuy đã trở thành một trong nhưng trưởng lão quyền thế nhất Long tộc nhưng chung quy căn cơ còn thấp, đổi với rất nhiều chuyện, nhất là những chuyện liên quan đến Thánh Vực cũng không hiểu nhiều. nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt. Hắn nhìn Lăng Tiêu không đẻ ý đến cánh cửa Thánh Vực, liên tục kết xuất các thủ ấn đối phó Kim Hổ, tò mò hỏi:
- Bệ hạ, như thế nào là cánh cổng chết chóc?
Đây cũng là lần đầu tiên Long ngạo nhìn thấy hiện tượng thiên văn kinh người này, sự kính sợ đối với Thánh Vực bát giác tăng thêm vài phần, bùi ngùi nói:
- Cách mở cánh cổng Thánh Vực có hai loại. Loại thứ nhất là khi khí tức của cường giả nhân giới vượt qua Kiếm Tôn, đạt đến cảnh giới Kiếm Thánh, Thánh Vực sẽ tự động mờ ra cánh cổng Thánh Vực. Cánh cổng Thánh Vực cũng có vài loại, trong đó thông thường nhất là loại cổng như cổng đình thủy tạ, mang đậm phong cách kiến trúc Đông phương đại lục. Loại công Thánh Vực này thuộc về Thánh Vực Trung Châu! Còn loại dùng phương thức thiên thê này, thuộc về Thánh Vực Nam Châu! nghe nói... Thánh Vực Nam Châu, trong toàn bộ Thánh Vực là diện tích lớn nhất, tài nguyên phong phú nhất. Ha ha. Vận khí của Lăng Tiêu tông chủ kể ra cũng không tồi!
Trong khi nói chuyện, cấm chế của Lăng Tiêu với Kim Hổ đã hoàn thành, hắn vung tay lên. đem Kim Hổ thu vào trong Hàm Hàn bảo đỉnh, đồng thời ném theo một câu nói lạnh như băng:
- nghe lời mới có kết cục tốt!
Mãnh thú do Kim Hổ hóa thành rít gào nhưng căn bản không có biện pháp khác. lại bị Lăng Tiêu ném vào trong đỉnh như trận chiến trên cấm địa của thần hồi xưa. Bao năm đã qua, Kim Hổ vẫn không trốn khói vận mệnh!
Tuy nhiên, nếu không phải do hắn nảy lòng tham rồi bị Lăng Tiêu phát hiện, Lăng Tiêu cũng chưa chắc đã đối xử như thế với hắn. Đương nhiên, còn một nguyên nhân trọng yếu hơn là Lăng Tiêu muốn dằn mặt Huyền Thiên!
Huyền Thiên lệnh bài chắc chắn là siêu cấp pháp bảo, nhưng sự thực có phải là hình thành từ thời hỗn độn như lời Huyền Thiên lệnh chủ nói hay không; Lăng Tiêu lúc này cũng bắt đầu có chút hoài nghi. Nếu như nói những biểu hiện ban đầu của Huyền Thiên làm Lăng Tiêu kinh sợ bao nhiêu thì sau khi bị chọc thủng; những biểu hiện trước kia của Huyền Thiên đều trở thành điểm hoài nghi của Lăng Tiêu!
Hỗn độn linh bảo phải trải qua trận chiến kinh khủng cỡ nào mới bị biến thành tình trạng thể thảm như bây giờ?
Nhưng với Lăng Tiêu mà nói. Huyền Thiên có phải là hình thành từ hỗn độn hay không; đối với một người tu chân nhỏ bé như hắn chăng có gì quan trọng. Quan trọng là... khi nào mình có thể luyện hóa pháp bảo này, biến nó hoàn toàn thành pháp bảo của mình, đó mới là điều Lăng Tiêu muốn!
Huyền Thiên quả thực bị một màn này chấn động. Tuy rằng nó có thể tự lừa dối mình mà nghĩ răng: "Lão tử năm đó tung hoành vũ trụ, tên ma tộc nhỏ bé kia căn bản là không để vào mắt..." Tuy nhiên, sự thật rõ ràng là, với biểu hiện hôm nay của Lăng Tiêu. Hắn... Làm không được!
Chuyện càng làm cho Huyền Thiên rung động, là chuyện tiếp theo!
Long Đằng thấy Long Ngạo dường như có rất nhiều tâm trạng; liền hỏi:
- Lúc trước tại cấm địa của Thần hai lần cánh cổng Thánh Vực mở ra, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trên mặt Long ngạo lộ vẻ trầm tư, sau đó nói:
- Theo lẽ thường cánh cổng Thánh Vực căn cứ theo từng chủng tộc khác nhau mà phương thức mở ra cũng không giống nhau. Tỷ như Long tộc chúng ta, sau khi đạt tới Thánh giai thực lực, kỳ thật đã vượt xa nhân loại cường giả Thánh cấp cùng giai. Cho nên, cánh cổng Thánh Vực của Long tộc chúng ta là một đầu cự long xuất hiện giữa bầu trời. Sau đó miệng rồng mở ra, hút cường giả đã nhập thánh của chúng ta vào. Sau khi tiến vào Thánh Vực sẽ trực tiếp xuất hiện ở Thánh Vực ngoại Hải!
Long Đằng gật gật đầu. Chuyện này hắn có biết.
Long Ngạo lại nói tiếp:
- Nhưng lần đó ở cấm địa của Thần. Bất kể là chùng tộc gì đều bị cánh cửa đá to lớn kia hút vào. Tiếp theo là cánh cửa Thánh Vực bị Lăng tông chủ đánh nát. hình dạng cũng như thế. rõ ràng là do người ta tạo ra. Có người đã dùng một số lượng kinh người tinh thạch để lập Truyền Tống trận trong Thánh Vực! Sau đó định hướng, mở ra cánh cổng Thánh Vực. Cho nên, đám người Long tộc bị hút vào Thánh Vực của chúng ta lần đó có lẽ sẽ xuất hiện ở nơi nào đó trong Ngũ lục địa của Thánh Vực. Có lẽ còn phải trải qua một con đường dài bôn ba mới có thể đến được biển khơi. Chỉ mong những người bên trong Thánh Vực đó sẽ không làm khó dễ đám Long tộc và Tinh Linh tộc chúng ta.
Long Đằng trợn mắt há mồm. Đến tận hôm nay hắn mới biết. hóa ra hai lần cánh cổng Thánh Vực mờ ra kia không ngờ đều do con người thao túng! Thực tế. lúc đó sau khi cấm chế ở cấm địa của Thần biến mất. cánh cổng Thánh Vực cũng sẽ tự động mở ra. Chi là có người đi trước một bước, sắp xếp sẵn, hút toàn bộ cường giả lúc đó vào một chỗ... Bọn họ muốn cái gì?
- Nhìn kìa!
Thanh âm của Long ngạo bỗng có chút khác lạ. Hắn lớn tiếng quát, âm thanh biến dạng vì kích động, nhưng cho dù là bất cử kẻ nào thì cũng thế thôi. Bởi vì họ đã thấy một cảnh tượng cả đời khó quên!
Trên trời. thân hình Lăng Tiêu dần li khai cánh cổng Thánh Vực hình dạng như thiên thê vô cùng vô tận. còn từng bậc đá phủ đầy rêu xanh thủy chung vẫn bám sát Lăng Tiêu trước sau không rời!
Giữa trời đất bỗng sinh ra một lực hút cường đại không gì kháng lại được. Toàn bộ mặt biển bên dưới đột nhiên dậy lên những con sóng cao hàng trăm thước! Vô số ma thú thực lực hùng mạnh sớm đã bị kinh động, nhưng không con nào dám chường mặt ra xem náo nhiệt. Tất cả đều nhất nhất trốn sâu dưới đáy biển. Vô cùng hoảng sợ!
Long Đảo to lớn dường như cũng không kham nổi uy lực khủng khiếp của trời & đất. mặt đất bắt đầu rung chuyển. Đột nhiên bốn bề Long Đảo xuất hiện một kết giới trong suốt khổng lồ, bao bọc toàn bộ Long Đảo. Chính là uy lực khôn cùng của trời đất đã kinh động kết giới nguyên thủy không biết có tự bao giờ của Long Đảo.
Còn Long tộc có kí ức truyền thừa như Long ngạo thì mặt đầy vẻ kinh ngạc. nhìn kết giới mà tương truyền qua bao đời Long tộc chưa từng xuất hiện. nghe nói, nếu không có áp lực đủ đề hủy diệt Long Đảo xuất hiện, kết giới này sẽ không mở ra.
Long ngạo không kìm nổi khẽ rùng minh. Uy áp đủ để hủy diệt Long Đảo... ít nhất cũng phải là uy áp của Kiếm Thánh bậc cao chứ?
Lăng Tiêu cau mày. cảm nhận được lực hút trên trời càng ngày càng mãnh liệt. nghĩ thầm: " Lúc này chưa phải là lúc để mình vào Thánh Vực! Một là còn có nhiều chuyện làm chưa xong. Hai là bản thân mình có cường địch trong Thánh Vực, nếu không có chuẩn bị chu đáo. Lăng Tiêu ta cũng chẳng muốn vội vàng bước vào Thánh Vực làm gì!"
Cho nên Lăng Tiêu khôi phục tinh thần. nhìn thiên thể to lớn giữa trời đất luôn bám theo mình. Trên bề mặt thiên thể dài vô cùng vô tận ân chửa năng lượng cường đại. Cánh cửa Thánh Vực bị Lăng Tiêu đánh nát lần trước tuy rằng cũng do năng lượng cấu thành nhưng cũng không thể làm Lăng Tiêu rung động mãnh liệt như lần này.
Phía trên từng bậc từng bậc của thiên thê chăng những cảm giác có đầy lực lượng mà còn pha trộn một ít thiên uy!
Thiên uy... Đó chính là thứ Lăng Tiêu kiêng kị nhất!
Bởi vì kiếp trước ờ tu chân giới, Lăng Tiêu bị thiên kiếp đánh trúng; mới tiến vào thế giới của Thương Lan đại lục này. Thời khắc tiền bối sư môn độ kiếp làm phát động thiên uy. đến tận bây giờ vẫn tồn tại chút lấn cấn trong lòng Lăng Tiêu!
Đi? Không đi?
Hai lựa chọn đối lập khiến Lăng Tiêu không thể chịu được.
Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh cha mẹ thân nhân của mình, hồng nhan tri kỷ. & huynh đệ bằng hưu, toàn bộ đệ tử Thục Sơn Kiếm Phái từ trên xuống dưới, còn có binh đoàn Tia Chớp!
Lão tử... không đi!
Từ đạo tâm của Lăng Tiêu tỏa ra một vòng hào quang màu vàng chói lọi. những thất tình lục dục đang có trong nháy mắt lại thăng hoa!
Lão tử tu chính là hữu tình chi đạo. Ta muốn một người làm quan, cả họ được nhờ!
người tu luyện mà ngay cả tình cảm cũng không có thì có thể là người sao?
Đến người còn không phải, thì tu luyện cái rắm á!
Cho nên. tâm nguyện của ta chưa hoàn thành, ta không đi.
Lăng Tiêu bỗng ngửa mặt lên trời gầm lên giận dừ. Tiếng gầm vọng thẳng lên chín tầng mây. mây đen đầy trời như bị tiếng gầm này thúc giục càng ùn ùn kéo về nhanh hơn.
Lăng Tiêu quay người lại, Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trắng ngần, mũi kiếm tỏa ra hào quang hồng rực chói lòa trời đất. Trong đầu Lăng Tiêu truyền đến thanh âm đầy khí phách anh hùng của Huyền Thiên:
- Nàng làm không được đâu. Để ta đi!
Lăng Tiêu đang sửng sốt. lại nghe Huyền Thiên thúc giục:
- Khốn kiếp. Đây là thiên uy. ngươi muốn thanh kiếm của ngươi bị hủy sao!
Trong lòng lại nghĩ: "Mẹ nó, lão tử đã bất chấp tất cả, tiểu mỹ nhân. nàng cũng nên cảm động chứ nhi?"
Lăng Tiêu rùng mình. Từ khi Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm đi theo mình, lập vô số chiến công. Giữa S0ng phương đã sớm hình thành sự ăn ý vi diệu. Nếu Yêu Huyết Hồng Liên kiếm bị hủy, đây là chuyện Lăng Tiêu căn bản không thể chấp nhận!
Còn Yêu Huyết Hồng Liên kiếm biết rõ nguy hiểm trước mắt nhưng vẫn bộc phát toàn bộ khí thế, cũng không phải là không biết, mà là không sợ!
Trong lòng Lăng Tiêu ấm áp, cũng chẳng nghĩ nhiều rằng vì sao Huyền Thiên đột nhiên trở nên hào phóng như thế, cầm Huyền Thiên lệnh bài, đồng thời thu Yêu Huyết Hồng Liên kiếm vào trong nhẫn trữ vật. Trong nháy mắt Yêu Huyết Hồng Liên kiếm bị thu vào trong nhẫn, Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm nhận được sự bất mãn của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm.
Khóe miệng hơi nhếch lên, kiếm linh này rốt cuộc cũng trưởng thành rồi!
Lúc Huyền Thiên lệnh xuất hiện trong tay Lăng Tiêu. đối đầu trực diện với uy áp từ thiên thê Thánh Vực hùng mạnh, trong lòng nó bỗng sinh ra cảm giác hối hận: "Mẹ nó, lần này thì phiền to rồi! Năng lượng hấp thu từ cái cự phủ kia lúc nãy chỉ sợ cũng không đủ mất!"
Sắc đẹp làm mờ trí khôn rồi!
Huyền Thiên buồn bực đến độ gần như hộc máu, sau đó bỗng nhiên phát ra khí thế hùng mạnh. Một đạo hào quang màu vàng sáng lòa từ Huyền Thiên lệnh vươn dài ra hơn một thước, ra dáng kiếm quang. Còn lệnh bài trong nháy mắt biến hóa, biến thành một chuôi kiếm cổ lão rêu phong!
Bất kể trong lòng hắn nghĩ thế nào. trận chiến này cũng là trận chiến đầu tiên kể từ khi Huyền Thiên đi theo Lăng Tiêu!
Từng là pháp bảo hùng mạnh, sao có thể bôi nhọ thanh danh của mình?
Lăng Tiêu cầm Huyền Thiên, cảm nhận chiến ý kinh người từ nó. khóe miệng mỉm cười: "Thú này xem ra dục vọng còn rất mãnh liệt nhỉ!"
Đáng thương thay Huyền Thiên, hành động bảo vệ tôn nghiêm bảo khí cường đại của hắn lại bị Lăng Tiêu xem là khoe khoang. Không biết nếu Huyền Thiên biết được suy nghĩ kia trong lòng Lăng Tiêu có hộc máu mà chết không.
Lúc này. Thánh Vực thiên thê cũng cảm giác được nhân loại này dường như muốn trốn tránh. Lực hút kinh người kia càng mạnh mẽ hơn!
Lực hút này tác động trực tiếp đến đại dương mênh mông bên dưới. Biển khơi trong trăm dặm như sôi trào! Sóng thần cuộn cuộn dựng lên. không biết có bao nhiêu sinh vật biển gặp tai ương.
- Tịch Diệt!
Lăng Tiêu lạnh lùng nói ra hai chữ, một đạo kiếm khí theo Huyền Thiên phát ra!
Đạo kiếm khí này bao hàm lĩnh ngộ của Lăng Tiêu với kiếm kỹ, mang theo uy lực cực kỳ cường đại. Hơn nữa còn có năng lượng vô biên trên Huyền Thiên. Đạo kiếm khí này đánh ra, đánh thiên thê vẫn luôn bám theo Lăng Tiêu thất điên bát đảo. Thiên thê ẩn chứa năng lượng cường đại chợt mất đi điểm tựa, đứt đoạn giữa không trung!
Năng lượng khủng bố phá nát nhiều chỗ trong không gian, sau đó chẳng biết thoát đến thế giới nào!
Lăng Tiêu không thèm nhìn bầu trời đang vặn vẹo. Một kiếm Tịch Diệt phá nát một phần ba thiên thê!
Mà lúc này. thiên uy càng mạnh như đang nổi cơn thịnh nộ. Lực hút trong giây lát tăng lên mấy lần. Lăng Tiêu hừ một tiếng, lại quát:
- Luân hồi!
Dưới đám mây đen cuồn cuộn trên trời bỗng nhiên bùng lên hào quang vạn trượng!
Hào quang bắn thẳng đến chín tầng mây!
Một kích này dung hợp năng lượng cường đại của Huyền Thiên, trong nháy mắt đánh tan mây đen đầy trời thành hư không chẳng còn tung tích!
Mặt trời chói chang, lơ lửng giữa trời, thiên thê lại bị đánh nát một phần ba!
Long tộc đứng trong kết giới trên Long đảo chết lặng, trong ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi khi thấy một cành tượng kinh hoàng như thế. Bọn họ thậm chí quên đi chủng tộc của mình, quên mình đang ở đâu, quên đi hết thảy! Như si như ngốc nhìn nhân loại vô cùng nhỏ bé trước thiên thê đang đứng giữa trời.
Lúc này, trong lòng họ. người này trở nên vô cùng to lớn!
Sau hai kích kinh thiên, Thánh Vực thiên thê bị hủy hai phần ba, nhưng lực hút đuổi theo Lăng Tiêu lại tâng thêm mấy lần!
Lăng Tiêu cũng hết cách. Uy áp như vậy. Chỉ sợ là cường giả cảnh giới Kiếm Thánh cũng chưa chắc dám ngạnh kháng!
Huyền Thiên bỗng nhiên phát ra một tiếng hừ lạnh lèo như băng!
Đồng thời tiếng hắn vang lên trong đầu Lăng Tiêu:
- Tiểu tử, ngươi nợ ta một nhân tình to lớn.
Nói xong; Huyên Thiên bỗng nhiên thoát khỏi tay Lăng Tiêu, giữa không trung vẽ lên một đạo kiếm khí màu vàng, như sao băng đánh về phía một phần ba Thánh Vực thiên thê còn sót lại. Sau đó bùng lên một cồ khí thế kinh người hoàn toàn không thuộc về thế giới này.
Lực hút Lăng Tiêu trong nháy mắt biến mắt tăm mất tích. sau đó thiên thê kia cũng nhanh chóng tiêu tán giữa không trung, không ngờ tránh không khỏi kiêm khí màu vàng.
Huyền Thiên hung hăng chém lên bề mặt thiên thê chưa kịp tiêu thất!
Oanh!
Từ trên trời truyền đến một tiếng nổ long trời lở đất! Thanh thế này như ném một ngọn núi lớn xuống biển!
Khí thế loại này bộc phát ra, phạm vi ngoài mấy ngàn dặm cũng có thể cảm ứng.
"Uy mãnh như thế, kinh người như thế, anh tuấn tiêu sái như thế! ngoại trừ Huyền Thiên đại gia ta, còn ai có thể làm được? Tiểu mỹ nhân, lão tử không tin nàng không động lòng!"
Dưới khí thế này. tất cả thiên uy của Thánh Vực thiên thê đều tiêu tan. Tuy Thánh Vật thiên thê chi là vật chết, nhưng gần như tất cà mọi người đều có cảm giác cánh cổng Thánh Vực kia đang chật vật chạy trốn....
Trên trời. mặt trời vẫn chói chang hừng hực. Mặt biển cũng dần khôi phục sự yên tĩnh. Tất cả tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Huyền Thiên suy yếu vô cùng đã trở về trong nhẫn trừ vật của Lăng Tiêu. Sau đó. một thanh âm lạnh lùng cao ngạo vang lên trong đầu Lăng Tiêu:
- ngươi dám thừa cơ hạ cấm chế lên ta, ta có một vạn loại phương pháp cắn trả! Hừ. ngươi tự mình suy tính đi!
Lăng Tiêu vừa mới thu phục Kim Hổ. tiêu hao thật lớn, làm sao còn tinh lực mà tính chuyện thu phục Huyền Thiên? Lại nữa, lần này Huyền Thiên coi như có đại ân với Lăng Tiêu. Nếu bây giờ ra tay thu phục nó, có vẻ không biết điều. Huống chi, với thực lực Xuất Khiếu trung kỳ bây giờ của Lăng Tiêu. vẫn không đủ để phong ấn Huyền Thiên. Pháp bảo này, tạm thời đành để nó tự do.
Sau khi vào trong nhân trữ vật. Huyên Thiên cười ha ha nói với Yêu Huyết Hồng Liên kiếm đang tức giận đùng đùng:
- Tiểu muội muội, thấy ca ca uy phong không? À, đúng rồi. với thực lực của nàng, chắc cũng không cảm ứng được nhiều lắm. Hay là đê ca ca giảng giải thêm một chút cho nàng?
Lời còn chưa dứt, đã thấy Yêu Huyết Hông Liên kiếm trong không gian của nhẫn trữ vật tự động tuốt ra khôi vỏ. vung lên từ trên thân kiếm bùng lên một cỗ sát ý khống lồ, hung hăng chém vào bản thể Huyền Thiên.
Huyền Thiên sợ tới mức xẹt một cái chuồn vào trong lệnh bài, sau đó kinh hoàng nói:
- Quân tử dùng tài hùng biện không động thủ, tiểu muội muội, chúng ta lại không có thâm cừu đại hận. chăng lẽ ngưỡng mộ nàng cùng là sai lầm sao?
- Cút.
Thanh âm trong trẻo lạnh lẽo vang lên.
Huyền Thiên buồn bực ngậm miệng lại: "Lần thứ hai. Hai lần đùa giỡn kiếm linh tiểu muội muội, lại được hai câu, nhưng cùng một chữ."
"Được rồi. ta biến."
Huyền Thiên nhắm mắt lại điều tức, trong lòng nghĩ: "Chờ lão tử khôi phục thực lực..."
Lúc Lãng Tiêu thần sắc có chút mệt mỏi trở về Long Đảo. thấy ánh mắt tất cả người trong Long tộc nhìn mình có chút là lạ, trong lòng có chút kỳ quái, đám Long tộc này bị sao vậy. Quả thật không ngờ, biểu hiện của chính hắn đã mang đến cho Long tộc rung động như thể nào.
Long Ngạo và Long Đằng đón Lăng Tiêu vào. Sau khi ngồi xuống, Lăng Tiêu thấy hai người có vẻ lo lắng, cười khẽ hỏi:
- Các ngươi bị sao vậy?
Long Đằng thở dài một tiếng:
- Bằng hữu của ta, ngươi gây họa lớn rồi!
Lăng Tiêu nhướng đôi mày kiếm lên, sau đó nói:
- Đánh vỡ cánh cửa Thánh Vực?
Long Ngạo gật gật đầu, nói:
- Lãng tông chủ, bằng hữu của ta. ngươi phải tin ta. Vắn minh của Long tộc lâu dài hơn rất nhiều so với nhân loại, hơn nữa trí nhớ truyền thừa đời đời, không hề mất đi, cho nên rất nhiều chuyện ta biết rất rõ. ngươi quả thật gây ra phiền toái to rồi!
Thần sắc Lăng Tiêu không đổi. Kỳ thật hắn cũng biết mình làm như thế tất nhiên sẽ có chút hậu hoạn. Nhưng đại trượng phu có những việc nên làm và có những việc không nên làm. Nếu ta tu luyện đã là hữu tình đạo. Như vậy chỉ cần trong lòng ta có vướng bận, đạo tâm của ta sẽ không viên mãn. Huống chi, ta tu luyện theo con đường của mình, không gì có thể chi phối vận mệnh của ta!
Cho dù giá phải trả là cùng trời đất, cùng người tranh đấu, cũng không hối tiếc!
Long Ngạo cũng rất thông minh. Thấy bộ dáng Lăng Tiêu, cũng biết đại khái những suy nghĩ trong lòng hắn. Tuy nhiên hắn vãn một mạch nói ra những gì hắn biết. Lăng Tiêu chăm chú nghe. Cuối cùng Long Ngạo nói:
- Từ xưa đến nay. người lưu luyến nhân gian phồn hoa không muốn đến Thánh Vực không phải không có, nhưng chưa ai thành công! nguyên nhân tối trọng yếu là thời khắc cánh cổng Thánh Vực mờ ra lần sau, lực hút sẽ mạnh hơn mười lần! Hơn nữa còn kèm theo thiên phạt. Tuy rằng cánh cổng Thánh Vực lấy việc tiếp dẫn làm chính, nhưng với người có dám làm chuyện nghịch thiên sẽ có trừng phạt. Hôm nay trừng phạt cũng đã khủng bố lắm rồi. Càng đáng sợ hơn, là các thế lực bên trong Thánh Vực! Lần này thiên thê đến từ Thánh Vực Nam Châu bị ngươi đánh nát. Cường giả Thánh Vực Nam Châu sẽ xem đây là một sự sỉ nhục thật lớn. Cho dù ngươi tránh khỏi thiên phạt. tiến vào Thánh Vực cũng sẽ bị tất cả mọi người ờ Thánh Vực Nam Châu đuôi giết! Tuy nhiên loại chuyện này cũng phái xem vận khí của ngươi. Có lê ngươi rất may mắn. lần sau cánh cổng Thánh Vực không phải là Nam Châu. có thể tránh thoát trưởng kiếp nạn này.
Mặt Lăng Tiêu không hề đổi sắc. Trong lòng lại ngạc nhiên thán phục, vận khí của mình quả nhiên lớn. Chẳng lẽ thiên đạo thấy mình mấy năm nay quá mức thuận lợi, nên muốn đem đến chút phiền toái cho mình? Vô tình đắc tội tất cả mọi người ở một đại châu... Chuyện này có phải hơi oan uổng không?
"Chỉ mong không nghiêm trọng như Long Ngạo nói!"
Lăng Tiêu nghĩ.