Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra khỏi quán rượu của mạo hiểm gia, Long Nhất thấy Man Ngưu một cặp mắt trâu cứ đảo qua quét lại đám yên hoa trên Thiên Long nhai, không nhịn được trêu chọc: “Thế nào? Gã to xác, có muốn vào thưởng thức chút không?”

“Đương nhiên không phải, lão ngưu ta chỉ là hiếu kỳ thôi.” Man Ngưu đỏ bừng mặt đáp. Gã đã xông pha trên Thương Lan đại lục lâu như vậy, tự nhiên là biết rõ đó là nơi để nam nhân tìm hoan lạc mua vui. Nhưng mĩ quan của thú nhân không giống với nhân loại, gã nhìn nữ tử nhân loại cũng giống như nhân loại nhìn nữ tử của thú tộc, tự nhiên là không hợp nhãn.

“Ngươi hiếu kỳ cái gì?” Long Nhất cười hắc hắc hỏi.

“Hiếu kỳ không biết bên trong thế nào? Đệ từ trước tới giờ chưa từng bước vào.” Man Ngưu thật thà nói. Cái loại như thanh lâu này ở thú nhân tộc không hề có, gã cho tới giờ vẫn chưa được kiến thức qua.

Long Nhất cất tiếng cười khà khà, hỏi tiếp: “Ngươi nếu đã hiếu kỳ như vậy sao trước đây lại chưa từng vào?”

“Vào rồi, nhưng bị đuổi ra. Bọn họ nói không tiếp đãi thú nhân.” Man Ngưu gãi gãi sừng trâu tức tối bất bình nói.

Long Nhất nhãn châu xoay chuyển, quay đầu cười hỏi Lệ Thanh: “Lệ Thanh, ngươi đã từng vào chưa?”

“Thưa thiếu gia, Lệ Thanh chưa từng vào.” Lệ Thanh lãnh đạm đáp.

“Vậy ngươi có muốn vào không?” Long Nhất hỏi tiếp.

“Thiếu gia đi đâu, Lệ Thanh sẽ đến đó.” Lệ Thanh không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của Long Nhất mà đáp lại như vậy.

Long Nhất mỉm cười vỗ vỗ vai Lệ Thanh, biết rằng nếu chỉ một mình, y tuyệt đối sẽ không vào chốn này, nhưng nếu mình vào, y khẳng định sẽ đi theo.

Long Nhất quay đầu liếc quanh, nhìn thấy một chiêu bài màu phấn hồng được một khối ma pháp đăng rất lớn chiếu sáng, bên trên viết ba chữ lớn: Ỷ Hương lâu. Hắn cười hắc hắc, dẫn đầu ba người lớn bước tiến về phía đó.

Ỷ Hương lâu là một thanh lâu rất nổi danh tại Đằng Long thành, các cô gái trong đó xét về cả mĩ mạo lẫn tài nghệ đều được tuyển lựa kỹ càng, đặc biệt nhất là trên mình các nàng hầu như không có khí chất phong trần, hơn nữa kiến thức bất phàm, đám vương công quý tộc hoặc những người tự phong là tài tử thi nhân bu tới như ong thấy mật, sinh ý đương nhiên là vô cùng thịnh vượng.

Vừa tới gần đại môn của Ỷ Hương lâu liền có mụ mụ sà tới nghênh tiếp. Ả vừa nhìn rõ Long Nhất không khỏi giật mình, biểu tình lập tức trở nên xu nịnh, cười vồn vã: “Ai da, đây chẳng phải là Tây Môn thiếu gia sao? Mau mau mời vào.”

“Bớt lời thừa đi, mau gọi Như Ngọc ra nghênh tiếp.” Long Nhất hùng hổ nạt. Như Ngọc chính là lão bản nương của Ỷ Hương lâu này.

“Cái này, cái này, Tây Môn thiếu gia xin đợi một chút.” Mụ mụ nọ lập tức quay mình đi lướt vào hậu viện.

Đám người Long Nhất đặc biệt thu hút ánh mắt mọi người. Chẳng cần nói Long Nhất và Lệ Thanh một người anh tuấn một người lãnh khốc, Man Ngưu với Tiểu Y trong Ỷ Hương lâu này lại càng nổi bật. Thú nhân tại Thương Lan đại lục vẫn rất bị kỳ thị, ngay đến cả thanh lâu cũng không nguyện ý tiếp đãi bọn họ. Mà nữ nhân ngao du đến kỹ viện không phải là không có nhưng thông thường đều cải nam trang để tới, còn gióng trống khua chiêng mà tới như thế này thật là hiếm thấy. Đặc biệt Tiểu Y từ sau khi đi theo Long Nhất liền không mang mũ chùm đầu nữa nên cặp mắt trong suốt của nàng càng tỏ ra thập phần quỷ dị.

Tây Môn nhị thiếu gia ở Đằng Long thành không ai không biết không ai không hay, nhưng hai năm không trở lại hiển nhiên là có người chưa kịp nhận ra. Có hai nam tử y phục hoa lệ đã uống say túy lúy, thấy Tiểu Y thanh tú bèn lảo đảo xông tới chòng ghẹo, muốn Tiểu Y đến bồi tiếp bọn họ uống rượu, bị Man Ngưu mỗi tay một gã xách lên như xách gà.

“Vả gẫy răng, cắt lưỡi chúng, đá mạnh vào tiểu kê kê chúng rồi cho cút xéo.” Long Nhất lạnh lùng nói.

Man Ngưu ứng tiếng, hai nắm đấm khổng lồ giáng thẳng vào miệng hai gã, chẳng những đấm vỡ răng lợi chúng mà còn chấn cho lưỡi rách thành mấy đoạn, sau đó hai chân lại đá vào hạ thể hai tên. Hai gã kêu gào thảm thiết lăn ra khỏi cửa, nhất thời đại sảnh đang vô cùng náo nhiệt trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả đều cúi đầu cắm cúi uống rượu, ăn thịt, không ai dám nhìn tới Long Nhất.

“Người đó là ai vậy, sao mà hung hăng càn quấy vậy.” Một nam nhân từ xa tới kinh doanh hỏi người chiêu đãi bên cạnh.

“Khẽ thôi, y chính là Tây Môn nhị thiếu gia, coi như hai gã đó xui xẻo, chọc ai không được lại cứ khơi khơi đi chọc tên sát thần đó.” Nam nhân bên cạnh thấp giọng đáp.

Đúng lúc này, một nữ nhân khí chất trang nhã chừng ba mươi tuổi từ hậu viện bước ra, chính là lão bản nương Như Ngọc của Ỷ Hương lâu. Nhìn khí độ của ả căn bản là không giống với một nữ nhân đã nhiều năm lăn lộn chốn phong trần.

“Tây Môn thiếu gia, theo nô gia lối này.” Như Ngọc nở nụ cười thanh nhã, dẫn mấy người Long Nhất lên lầu.

Vào trong một gian phòng vô cùng sang trọng và kín đáo, Long Nhất đặt mông ngồi xuống, quay nhìn tứ phía cười nói: “Biện pháp an toàn ở đây cũng không tệ a.”

“Biện pháp an toàn của Ỷ Hương lâu chúng ta luôn rất tốt, như vậy khách hàng mới yên tâm đến thưởng thức a.” Như Ngọc khẽ cười đáp.

“Rất tốt, bất quá loại đãi ngộ này ta miễn thôi.” Long Nhất cười hắc hắc nói.

Như Ngọc sắc mặt biến đổi, ánh mắt như nước tức khắc biến thành lăng lệ. Ả vung chưởng phách về bức tường bên phải, không ngờ lại vô thanh vô tức trượt ra, hai thiếu nữ thập phần duyên dáng đang kinh hoảng nhìn Như Ngọc.

“Khinh Vụ, Phiêu Tuyết, ai cho phép các ngươi tự tiện tiến vào rình trộm? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi thiếu chủ.” Ngữ khí Như Ngọc mặc dù băng lãnh nhưng trong lời nói vẫn để đường cho lưỡng nữ xuống thang.

Hai thiếu nữ tên Khinh Vụ, Phiêu Tuyết hốt hoảng bước ra, huỵnh một cái quỳ xuống trước mặt Long Nhất, run giọng: “Thiên võng số một lẻ một, số một lẻ hai tham kiến thiếu chủ, xin thiếu chủ trách phạt.”

Long Nhất vẫn không động thanh sắc quan sát ước lượng hai thiếu nữ đó. Thân phận các nàng bên ngoài là đầu bảng của Ỷ Hương lâu nhưng trong bóng tối lại thuộc về cơ cấu tình báo Thiên võng của Tây Môn gia tộc.

“Thiếu chủ...” Như Ngọc muốn thay hai người cầu tình nhưng lại bị Long Nhất xua tay ngắt ngang.

“Lòng trung của các ngươi ta tuyệt không nghi ngờ, thế nhưng có ý kiến gì với ta?” Long Nhất dựa mình lên ghế nhạt nhẽo hỏi. Hắn vừa mới từ trong ánh mắt lưỡng nữ nhìn ra một tia khinh thường và không phục.

“Thuộc hạ không dám.” Khinh Vụ và Phiêu Tuyết đồng thanh nói.

“Không dám? Các ngươi từ khi gia nhập Thiên võng thì đã rõ hậu quả của việc vi phạm quy định. Như Ngọc, ngươi hãy nói việc tự mình lén nghe trộm thủ lĩnh bàn chuyện cơ mật sẽ bị xử tội gì?” Long Nhất ngẩng đầu nhìn Như Ngọc, nhìn ánh mắt âm lãnh đó Như Ngọc phát lạnh trong tim.

“Hồi bẩm thiếu chủ, tự mình lén nghe trộm thủ lĩnh bàn chuyện cơ mật, xử tử lăng trì.” Như Ngọc nghiến răng nói. Nàng chính là tiểu đầu mục của tổ thứ hai trong số hai tổ Thiên võng tình báo mà Tây Môn Nộ giao cho Tây Môn Vũ.

Khinh Vụ và Phiêu Tuyết toàn thân run lên. Các nàng là những cô nhi được Thiên võng thu dưỡng từ nhỏ, sau khi trải qua huấn luyện bí mật đến năm ngoái mới bắt đầu tham gia công tác thu thập tình báo, thân phận bên ngoài là đầu bảng danh hoa của Ỷ Hương lâu, cũng coi như rất có danh tiếng ở Đằng Long thành. Vô số quan to quý nhân sẵn sàng quẳng ngàn vàng mong cầu được mĩ nhân xem trọng, điều đó vô hình trung đã làm gia tăng thói kiêu ngạo trong lòng hai người. Hơn nữa bình thường Như Ngọc vẫn cưng chiều bọn họ như con cái càng khiến tính khí hai người thêm tùy hứng.

Trong lòng lưỡng nữ rất coi thường vị thiếu chủ này. Bọn họ chẳng hiểu vì sao gia chủ lại chọn hắn là thủ lĩnh của các nàng. Mặc dù biết thực lực vị thiếu chủ này so với trước đây tăng cao không ít nhưng đối với những việc làm ngày trước của hắn hai người vẫn coi thường vì cho rằng thực lực dù cao nhưng không thể cải biến được bản chất tà ác của hắn.

“Thiếu chủ, cầu xin người tha thứ cho chúng thuộc hạ. Chúng thuộc hạ sớm đã sinh lòng ngưỡng mộ thiếu chủ nên mới mạo hiểm trộm nhìn dáng vẻ oai hùng của thiếu chủ, tuyệt không hai lòng.” Khinh Vụ ngẩng đầu nước mắt vòng quanh, ánh mắt đáng thương nhìn Long Nhất, vạt áo trước ngực vô ý hé ra một chút, lộ ra phần lớn khuôn trăng tuyết bạch căng tròn dụ nhân.

“Phải đó, thiếu chủ, thuộc hạ và Khinh Vụ đều là vô tình sơ xuất, xin thiếu chủ tha thứ.” Phiêu Tuyết cặp mắt như có một màn sương bao phủ, cất giọng nhẹ nhàng phiêu hốt nói.

Như Ngọc trong lòng hồi hộp, nhìn lưỡng nữ đang quỳ trên mặt đất khẽ thở dài, trách tự mình bình thường quá nuông chiều các nàng, không ngờ hiện tại ngược lại hại bọn họ, đến lúc này vẫn còn dùng mị thuật với thiếu chủ, chẳng phải là tìm chết sao? Nàng biết rõ Tây Môn Vũ ngày nay không còn là Tây Môn Vũ ngày trước, chỉ bằng nhãn thần âm lãnh cực giống gia chủ đó liền đủ để khiến cho bất kỳ ai cũng không dám xem thường.

Long Nhất nở nụ cười, nụ cười rất xán lạn rất ôn nhu. Hắn nhổm dậy bước đến trước mặt lưỡng nữ rồi ngồi xuống vươn hai tay ra vuốt ve chiếc cằm khiết bạch của họ.

Lưỡng nữ trong lòng hoan hỉ, vẫn cho rằng mị thuật đã có tác dụng, mặc dù không thích bị hắn khinh bạc nhưng chỉ cần mê hoặc được hắn chẳng phải là đã có thể giữ lại được tính mạng sao?

Long Nhất vuốt ve khuôn mặt hai nàng một lúc, cười khẽ nói: “Các ngươi biết ta ghét nhất là gì không? Ta ghét nhất chính là bị người khác dùng mị thuật với ta. Các ngươi nói ta nên xử trí các ngươi thế nào đây?” Long Nhất nói tới đây liền thu lại nét mặt cười cợt, sát khí băng lãnh khiến lưỡng nữ gần như ngạt thở.

“Như Ngọc, gọi người đưa chúng xuống dưới, lột sạch toàn thân, sau đó trói lại dội mật ong lên, kiếm một ít chuột, kiến, côn trùng nhốt vào chung với chúng.” Long Nhất đứng lên lạnh nhạt nói.

‘A’, Khinh Vũ và Phiêu Tuyết nghe Long Nhất nói vậy, sớm đã sợ đến mặt tái mét, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Như Ngọc. Bọn họ tình nguyện chết chứ không phải chịu loại hành hạ này, nghe thôi đã đủ khiến người rợn tóc gáy.

Như Ngọc nghi ngờ nhìn Long Nhất, không rõ là hắn nói thật hay chỉ là giỡn chơi.

“Như Ngọc, ta nói ngươi không nghe thấy sao? Chẳng lẽ còn muốn nói lần thứ hai?” Long Nhất dùng ánh mắt băng lãnh không có gì phải nghi ngờ nhìn Như Ngọc.

Như Ngọc thân thể run lên, khó nhọc thưa: “Vâng, thiếu chủ.” Nàng vỗ tay, từ bên ngoài tiến vào một hàng thiếu nữ cầm kiếm, lôi Khinh Vụ và Phiêu Tuyết xuống dưới.

“Thiếu chủ, ta...” Như Ngọc nghiến răng, cũng định nói gì đó nhưng một lần nữa lại bị Long Nhất phất tay cắt ngang.

“Ta biết ngươi muốn nói điều gì. Ngươi đã là người lão luyện của Thiên võng. Quy củ của Thiên võng còn cần ta nhắc lại sao?” Long Nhất nhàn nhạt nói.

“Ta lần này tới đây chủ yếu là hỏi một câu. Hành tung của Thánh nữ Ti Bích ở Quang Minh giáo hội tại Ngạo Nguyệt đế quốc có manh mối gì không?” Long Nhất hỏi.

“Hồi bẩm thiếu chủ, thuộc hạ đã từng nghe ngóng được Thánh nữ Ti Bích mười mấy ngày trước từng xuất hiện tại Quang Minh thành, sau đó lại không thấy tung tích, thuộc hạ chính đang toàn lực truy xét.” Như Ngọc đáp.

“Quang Minh thành?” Long Nhất gật đầu có vẻ suy nghĩ, sau đó nói tiếp: “Còn một việc nữa muốn giao cho ngươi đi làm. Lão bản nương Hàm Yên của Lệ Nhân phường tại Đằng Long thành ta cảm thấy ả ta có điểm khả nghi, ngươi hãy đi điều tra bối cảnh của ả ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK