Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên khí trên mặt biển thật sự là rất khó nói, ngày hôm qua còn trời quang mây tanh, gió yên sóng lặng. Hôm nay liền sớm chớp đùng đùng, cuồng phong bạo vũ, sóng biển cuốn lên cao hơn mười mét, rít gào mang theo một loại thanh thế to lớn, sau đó lại đổ ầm xuống mặt biển. Phóng mắt nhìn, mưa gió thê lương, cả thế giới là một phiến mông lung.

“Thiếu gia, người nói xem còn bao xa nữa mới tới Hải Để thành đây?” trong một cái trướng bồng trên một hòn đảo trong phương viên mấy chục mét, Lưu Ly dựa lên vai Long Nhất, nhìn những con sóng đánh tới nhưng lại bị kết giới bật trả lại, mê ly hỏi.

“Không còn quá xa nữa rồi, với tốc độ của Bạch Vũ bay thêm nửa tháng, có lẽ sẽ tới gần Hải để thành.” Long Nhất vỗ vai Lưu Ly khẽ nói.

Lưu Ly gật gật đầu, nỗi buồn ngưng tụ trên mặt lại vẫn không tan biến, càng gần Hải Để thành, tâm lý nàng càng thêm khẩn trương, càng thêm lo lắng cho Bích Phỉ a di và Tiểu Mễ. Nàng sợ tiến vào Hải Để thành sẽ nghe tin bất hạnh của bọn họ, dù sao bọn họ đều đã bị trục xuất khỏi hải tộc.

Long Nhất cảm giác được sự bất an của Lưu Ly, thầm thở dài một tiếng trong lòng. Không nói Lưu Ly, ngay đến hắn cũng có chút khẩn trương. Hải Để thành, đó là một thế giới chưa bao giờ hắn đặt chân tới, nghe Ma Long vương nói hải tộc cực kỳ bài ngoại, với lại ở trong biển lực công kích vô cùng cường đại. Hắn không phải sợ đánh nhau, cũng tin chắc nếu hắn muốn chạy, đất trời này không ai ngăn cản được hắn. Nhưng lần này mục đích chuyến đi của hắn tuyệt đối không phải là gây nên xung đột với hải tộc, mà là muốn làm rõ nhân ngư tộc rốt cuộc là phát sinh việc gì mà hoàng tộc nhân ngư tộc lại bị trúc xuất khỏi Hải Để thành mấy trăm năm trước. Thậm chí hắn còn muốn dùng toàn bộ năng lực để liên kết toàn bộ hải tộc.

Trên mặt biển sóng gió gào thét, dưới đáy biển ám lưu cũng bắt đầu khởi động.

Sâu dưới biển một ngàn mét, một đám hải tộc tướng mạo kỳ lạ, tay cầm binh khí kỳ quái đang chia làm hai phe chém giết, nói chính xác hơn một chút thì chính là đồ sát một phe.

Mấy trăm tên sa tộc đầu cá mập, lưng có xương gồ lên, tay cầm binh khí giống đinh ba đang vây công mấy trăm nhân mã bạng tộc lưng rất dày và cứng cáp, trong tay là cự trùy làm bằng đá sâu dưới đáy biển.

Đám sa tộc ( sa = cá mập ) này tên nào cũng trải qua huấn luyện, dũng mãnh khát máu, công kích có phép tắc. Mà bạng tộc thì lại kém hơn rất nhiều, bọn họ mặc dù phòng ngự không tồi, nhưng dưới sự tấn công của sa tộc cũng đã thương vong thảm trọng. Máu tanh hấp dẫn bầy cá mập vây xung quanh, nhưng bọn chúng dường như sợ uy mấy tên sa tộc mà không dám tiến lên.

Trong đám bạng tộc có một thiếu niên tuấn tú và một thiếu nữ xinh đẹp được bảo vệ ở giữa, rõ ràng là nhân vật quan trọng của bạng tộc.

“Vương tử, công chúa, đây là hai viên truyền tống thạch, bọn thuộc hạ sắp không trụ được nữa rồi. Các người mau mau dùng truyền tống thạch chạy thật xa đi.” Một người bạng tộc già nua đưa hai viên đá màu trắng có ma pháp phù văn tới tay thiếu niên và thiếu nữ. Khuôn mặt nước mắt đầm đìa, bạng tộc chỉ trong một đêm bị phúc diệt, mấy vạn dân đều bị đồ sát.

Vị thiếu niên bạng tộc tuấn tú kia lại dùng ánh mắt quật cường, hắn nhìn đám hộ vệ từng người từng người một ngã xuống, hai mắt bốc lửa.

“Ta không đi, ta muốn liều mạng với đám cẩu tạp chủng đó.” Thiếu niên bạng tộc này vung tay, một cây chùy sắt màu tím đã hiện ra, hô lớn một tiếng vung chùy đánh tới. Một đạo tử mang từ trong tay bắn ra, trúng ngay mấy tên sa tộc, dũng mãnh phi thường.

“Tư Giai Đặc, mau quay về đây.” vị thiếu nữ bạng tộc kia vội vã gào lớn một tiếng muốn xông tới.

“Công chúa, để lão bộc đem vương tử trở về.” Vị lão đầu bạng tộc bên cạnh kéo công chúa bọn họ lại, nghiến răng ken két xông tới. Vương tử và công chúa là huyết mạch duy nhất còn lại của hoàng tộc bạng tộc bọn họ, tuyệt đối không thể có sai sót gì, nếu không lão không có mặt mũi nào mà nhìn bạng vương cả đời đối với lão ơn trọng như núi.

Mà lúc này bởi vì sự xuất hiện của thiếu niên bạng tộc, cơ hồ toàn bộ võ sĩ sa tộc đều đánh tới hướng đó như phát điên, hộ vệ bên cạnh bạng tộc thiếu niên lập tức bị giết hơn một nửa. Mặc dù thiếu niên này dũng mãnh, nhưng lại vẫn không làm gì được đám võ sĩ sa tộc khát máu, trên người đã có rất nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau.

“Vương tử, cẩn thận.” Một tiếng gọi thê lương vang lên, thiếu niên bạng tộc chỉ cảm thấy thân thể mất tự chủ bị kéo lại, trước mắt liền trở nên mông lung.

Khi hắn quay đầu lại nhìn về phía trước, ngay lập tức huyết khí trào dâng, không kiềm chế được nỗi buồn, chỉ thấy vị lão bộc trung tâm cảnh cảnh đó đã bị sa tộc phanh thây. Hắn gào to một tiếng, như thể phát điên mà đánh tới phía trước, mặc dù trước mặt là một rừng đinh ba xắc bén.

Thiếu niên bạng tộc vung ngã mấy tên sa tộc, một luồng hàn khí lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng đánh tới hắn. Đó là một thanh cự kiếm có gai đặc chế của sa tộc, mà đám hộ vệ còn lại của bạng tộc cũng không kịp tới cứu hắn. Thiếu niên tuyệt vọng nhắm mắt lại, đợi ngày tận thế.

“Tư Giai Đặc....” giọng nói dịu dàng của công chúa bạng tộc vang lên bên tai thiếu niên.

Thiếu niên giật mình như tỉnh mộng, trên thân không có sự thống khổ như dự liệu. Hắn quay đầu lại, lại thấy tỷ tỷ mình toàn thân máu chảy dầm dề, nhu mì nhìn hắn rồi từ từ theo nước biển trôi đi. Đó là tỷ tỷ của hắn, ma pháp sư duy nhất của bạng tộc, sau khi toàn thân cạn kiệt ma pháp lực (mana đó), dùng sinh mệnh mình đánh ra một cái ma pháp chuyển di chuyển toàn bộ công kích nhắm vào mục tiêu lên trên thân mình.

“Vương tử, các người mau chạy đi.” Đám hộ vệ còn lại thừa cơ hội mà bu tới, lại bảo vệ vương tử của bọn họ.

Thiếu niên bạng tộc mắt thấy tỷ tỷ mình bị nước biển cuốn đi, vì thế mà lọt vào tầm mắt của đám cá mập xung quang, xông tới ôm lấy nàng.

“Tỷ tỷ.” Thiếu niên lẩm bẩm gọi.

“Tư...Tư Giai Đặc...nghe lời tỷ....mau....mau chạy đi...đệ là hi...hi vọng duy nhất của bạng tộc chúng ta...” lời cuối cùng của thiếu nữ còn chưa nói ra hết, hai mắt đã khép lại, mất đi ý thức.

“Không....đừng mà, tỷ tỷ, tỷ tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.” Thiếu niên bạng tộc giống như thất hồn lạc phách, không thể tin rằng tỷ tỷ luôn luôn yêu thương hắn lại ra đi như vậy.

“Vương tử, mau chạy, mau chạy đi.” Hơn hai mươi tên hộ vệ còn lại vội vàng gào lớn.

Thiếu niên bạng tộc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn những bộ mặt xấu xí của đám sa tộc, nhìn những thanh kiếm gai trong tay bọn chúng đang chém từng hộ vệ một. Hắn toàn thân run rẩy hét lớn một tiếng:” sẽ có một ngày, ta sẽ dùng máu huyết tẩy bộ tộc chó má của bọn ngươi.”

Một cái ma pháp màu xanh lóe lên trong biển sâu, thiếu niên bạng tộc ôm tỷ tỷ mình biến mất tại chỗ. Mà lúc đó tên hộ vệ bạng tộc duy nhất còn sót lại cũng mang theo một nụ cười mà mặc cho đám võ sĩ sa tộc chém làm hai mảnh.

Mà lúc này, đang tránh mưa tránh gió trên tiểu đảo, Long Nhất đang dùng ma trảo luồn vào áo Lưu Ly mà nắn bóp bộ ngực đầy đặn. Khẽ hôn lên tai nàng, kích thích như vậy khiến cho sự âu lo kết tụ trên mi mỹ nhân ngư tan biến đí, tạm thời quên đi Hải Để thành, đợi sau khi hoan hảo thống khoái một trận, tâm tình của nàng chắc sẽ sáng sủa hơn rất nhiều. Đây cũng là chủ ý của Long Nhất, loại thủ đoạn di chuyển sự chú ý của đàn bà hắn đã quá thuộc rồi.

Lưu Ly rên rỉ, mặt hồng tai đỏ, đôi mắt mê ly, uốn eo thân mình phối hợp với sự xâm lược của Long Nhất.

Đột nhiên, Lưu Ly và Long Nhất cùng chấn động, Lưu Ly ngăn tay Long Nhất trên ngực mình lại, sự mê ly trong mắt nhất thời biến mất, chỉ là nét động tình trên khuôn mặt thì vẫn không thể mất đi.

“Thiếu gia, thiếp cảm giác được một loại khí tức cực kỳ đặc biệt.” Lưu Ly nhìn Long Nhất nói.

“Thế à? Ta không cảm giác thấy khí tức gì cả, chỉ cảm thấy cách đây không xa có ma pháp ba động, ta đi xem sao, nàng đợi ta ở đây.” Long Nhất rút tay ra khỏi ngực Lưu Ly, thân hình chớp một cái biết mất trong trướng bồng.

Đón sóng biển nối tiếp nhau cùng với cuồng phong bạo vũ, Long Nhất tìm thấy nơi xuất hiện ma pháp ba động, hắn vận hết thị lực nhìn khắp nơi. Đột nhiên nhìn thấy trong một cơn sóng không xa đang có một bóng đen trôi dập dềnh, có một chút xung động sinh mệnh yếu ớt.

Long Nhất vọt tới, tay quơ một cái ôm bóng đen lên, lại phát hiện ra đó là một đôi nam nữ lưng có mai tím đang ôm nhau. Xác đó xem ra rất giống một con trai đã hóa lớn, hắn có thể khẳng định hai người này tuyệt đối là hải tộc. Trong lòng không khỏi mừng rơn, đây không phải là món hời đưa tới tận cửa sao? Chỉ bất quá hai người này thân thụ trọng thương, đặc biệt là nữ tử kia, không còn hô hấp gì nữa, chỉ còn chút nhịp đập của tim mà thôi.

Long Nhất xử lý đơn giản những vết thương của hai người hải tộc này một chút, rồi ôm bọn họ về tiểu đảo.

“Thiếu gia, bọn họ là...bạng tộc?” Lưu Ly thấy hai người hải hộc được Long Nhất đặt lên giường, các chủng tộc trong hải tộc nàng đã được nghe Bích Phỉ a di nói qua, nhìn hình dáng của hai người này thì chắc là bạng tộc, mà mai tím trên lưng bọn họ còn chứng minh thân phận hoàng tộc bạng tộc.

“Có lẽ là vậy, ở đây phát hiện người hải tộc có nghĩa là Hải Để thành không còn bao xa nữa, hiện tại ta chữa trị hết thương thế của bọn họ, đợi bọn họ tỉnh dậy thì để bọn họ dẫn đường là xong thôi.” Long Nhất nói, hiếu kỳ đánh giá chủng tộc hải tộc thứ hai mà hắn thấy, chủng tộc đầu tiên đương nhiên là nhân ngư tộc rồi.

Hải tộc sinh ra đều đẹp như vậy sao? Long Nhất nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ bạng tộc, lại nghĩ tới dung nhan của Bích Phỉ và Tiểu Mễ, tâm lý không khỏi nghĩ ngợi như vậy.

Long Nhất lột bộ quần áo làm băng một loại hải thảo kỳ lạ, dùng quang minh ma pháp chữa trị ngoại thương cho họ, lại dùng nội lực và tinh thần lực chữa trị thể nội bọn họ. Bời vì cấu tạo không giống nhân loại, nên khiến cho Long Nhất tốn mất một phen công phu.

Đợi tới khi giật hết những vẩy máu trên người bọn họ ra, thân thể lõa lồ của thiếu nữ bạng tộc kia lại khiến cho Long Nhất tròn xoe mắt, tuyệt đối là cực phẩm a. Bất quá nghĩ đôi nam nữ này có khả năng là phu thê, hắn cũng liền không còn tâm tư gì nữa, dẫu sao mỹ nhân quốc sắc thiên hương bên hắn cũng đã quá nhiều rồi, đối với mỹ sắc cũng có lực đề kháng không tồi.

“Thiếu gia, người đoán xem bọn họ là huynh muội hay là tỷ đệ?” Lưu Ly cười hỏi.

“Vì sao lại không phải là phu thê?” Long Nhất kỳ quái hỏi.

“Thiếu gia thật ngốc, hoàng tộc bạng tộc chỉ có trực hệ mà không có chi thứ gì cả, tiêu chí chính là mai tím.” Lưu Ly cười nói.

__________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK