Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Nhất bây giờ có chút xem nhẹ đám vong linh còn lại, cho dù là con người cũng vậy thôi - hắn thầm nghĩ, mất đi người đứng đầu tất sẽ tan tác, mọi sự dường như không thể qua được dự liệu của hắn. Ung dung rảo bước về phía trước hắn đã thấy trong tầm mắt một kết giới màu trắng xóa, hiện thời bị công kích nặng nề xem ra không mất nhiều thời gian sẽ bị xuyên thủng, điều này làm hắn không khỏi nóng vội liền tức tốc phi thân đến, trong đầu chỉ có hình ảnh của Tiểu Y ở phủ đang mê man. Nhưng đám Vong linh kia tuy loạn nhưng không thể tự lăn ra mà chết, cứ bu vào Long Nhất.

Cũng chính bây giờ Long Nhất chợt nhớ đến lão tử ở trong ý thức hải của hắn, lão sống nhiều năm như vậy há lại không có biện pháp đối phó lũ Vong Linh đáng nguyền rủa này?

“Xú tiểu tử, ngươi gọi ta có việc chi?” Long Nhất nổi ý niệm trong đầu, từ ý thức hải liền có thanh âm của bóng đen nọ đáp một cách rất tự nhiên.

“Ui, lão huynh, ngươi nhất nhất phải nghe lời ta a” Long Nhất nghe thấy giọng của lão đầu kia trong lòng bất mãn đáp lại.

“ Cái con khỉ, ta xem ngươi giống như tên súc sinh vậy, bây giờ chỉ thấy là ngươi bị đám vong linh kia vây quanh. Nếu thành khẩn mau nói lại hai câu, nếu như không còn gì thì ta trở về đây” Lão cười lớn tuôn ra một tràng, nói trong tịnh một nửa đã rời khỏi rồi.

Long Nhất nhìn lại Quang Minh giáo đường đằng xa, thấy kết giới trong vài khắc không thể trụ thêm liền phải dùng miệng lưỡi dẻo quẹo của mình: “Lão huynh ơi, là ta sai rồi, ngươi sống hơn ta những hàng bao nhiêu thế kỷ, sao lại chấp kẻ tiểu bối như ta, như vậy thật là mất đi thân phận của lão rồi”

Nịnh nọt vài câu, bóng đen trong khí hải lại xuất hiện một lần nữa cười đáp lại : “Là do ngươi nhận sai, có thảnh khẩn, lão gia ta cũng không thèm so đo với tiểu tử nhà ngươi hắc hắc”

“Nói vậy ngươi hẳn có biện pháp, mau nói cho ta biết đi a” Long Nhất vui vẻ hỏi nhanh

“Nói cho ngươi biết cũng có thể, bất quá phải đáp ứng cho ta một điều kiện” Bóng đen kia âm hiểm cười nói.

“Điều kiện gì, mau nói ta nghe?” Long Nhất dĩ nhiên không ngốc, chỉ là muốn xác định lại.

“Cũng không có gì quá đáng, chỉ cần ngươi xong xuôi mọi việc phải cấp tốc quay lại Di Thất Chi Thành, đi đến Hắc Ám không gian một lần nữa” Nói đến Hắc Ám không gian lão đầu này ngữ khí có chút kích dộng.

“Ngươi làm thế nào biết được nơi đó tồn tại Hắc Ám không gian?” Long Nhất cả kinh hỏi gấp

“Ngươi bớt nói nhảm đi, chỉ cần trả lời có hay không là được rồi” Bóng đen phát ra một thứ thanh âm lạnh lùng.

“Không vấn đề, chỉ là Di Thất Chi Thành bị ta kích hoạt cơ quan, sau đó đã bị sập xuống, mọi thứ đã bị hủy từ lâu rồi, hơn nữa cửa vào Hắc Ám không gian rất mơ hồ, ta không thể xác định là ở đâu.

“Chuyện này không cần ngươi quản, ta tự có biện pháp riêng” bóng đen đáp

“Giao dịch hoàn tất, bây giờ lão mau nói cho ta biện pháp gì có thể khống chế đám vong linh này đây?” Long Nhất hồi hộp dồn dập hỏi.

“Ngươi từ không gian giới chỉ mau lấy ra Minh Thần pháp trượng, nhỏ vài giọt máu lên trên rồi thực hiện chú ngữ để khống chế đám vong linh, tựu trong vòng vài trăm thước có thể có tác dụng. Đương nhiên không thể áp dụng trên đám Vong Linh Vương” Bóng đen ôn tồn đáp

“Minh Thần pháp trượng?” Long Nhất ngẫm lại mới thấy mình thật quá hồ đố, hắn lúc nào cũng có muôn vàn bảo vật sao lại không nhớ ra cơ chứ. Cây pháp trượng này là hắn vô tình nhặt được trong đám thần khí ở Di Thất Chi Thành đây mà.

Vừa dứt lời, Long Nhất từ không gian giới chỉ vội vã lôi ra một cây trượng ngắn, nghe nói đã bị phong ấn minh thần pháp lực, nhìn qua thoạt tượng một chiếc chổi rễ cây hắn cấp tốc cắn đầu ngón tay, trích ra ba giọt máu trong miệng nhỏ xuống đầu trượng, còn ý thức hải mặc để bóng đen kia tiềm nhập niệm chú ngữ.

Xung quanh rễ cây đột nhiên tuôn ra một trận hắc quang, hình dáng cũng dần dần biến hóa, từ chỗ giọt máu nhỏ xuống lập tức biến thành một đầu lâu, 2 hốc mắt một màu đỏ như máu, thoạt nhìn sẽ cảm thấy thập phần quỷ dị.

Long Nhất trục xuất bóng đen biến mất, ngay sau đó tập trung tinh thần lực quán nhập vào Minh Thần pháp trượng, nhắm vào hướng bọn Vong Linh mà công kích, Hiệu quả thật nằm ngoài mong đợi, Long nhất từng bước từng bước một có thể di động về phía trước, đi đến đâu thì Vong Linh quân bị khống chế tới đó, do vậy mà hắn đã có thể mạnh dạn phi thân về một cách rất thoải mái. Vô luận thế nào thì trong vòng một trăm thước không có Vong Linh nằm ngoài sự khống chế của hắn, cứ tiếp tục thì phía trước hẳn sẽ không có trở ngại gì.

Đương Long Nhất đang sắp đuổi tới nơi thì thấy Quang Minh giáo đường kết giới đã bị những siêu cấp vong linh phá vỡ nát bét, không có bức tường nào bảo vệ, bọn âm binh còn lại khí thế hùng hổ tiến vào trong, đi đến đâu giết đến đó..

Trong chớp mắt, thảm cảnh cuối cùng cũng khó tránh khỏi, Quang Minh thành võ sĩ dù đã tầng tầng lớp lớp chuẩn bị phản công nhưng tịnh bọn âm binh kia quá đông quá hung bạo, số người tử vong ngày càng tăng theo cấp số nhân.

Vì mải bảo vệ tình nhân, Lệ Thanh không thể gia nhập chiến tuyến, nơi đám Quang Minh võ sĩ đang khổ sở chống đỡ từng đợt từng đợt Vong Linh quân đang đánh sâu vào. Hắn thực ra còn có mục đích khác, não bộ hắn đang hoạt động tối đa để tìm ra một con đường sống cho nàng, chỉ cần làm được vậy hắn có chết cũng không hối tiếc.

Hiển nhiên Quang hệ ma pháp đối với Vong Linh cực kì hữu hiệu, một chiêu có thể kết thúc được ngay, nhưng tinh thần lực của một con người dù cao tới đâu cũng không phải vô hạn, đám vong linh kia giết được một thì hiện ra mười con khác, hiện tại đã giết sạch những võ sĩ cấp bậc yếu.

Nguy hiểm hơn nữa là bọn Hoàng Kim khô lâu, Tuyệt hắc âm linh, Tà ác cương thì cùng những con ma thú cấp S đã tiến được sâu vào trong, một trong số đám này vừa tung ra nhất chiêu, đám võ sĩ kia liền như đàn ong vỡ tổ, hơn mười đầu người rơi bộp xuống đất.

“Thánh quang đàm kích, thánh quang diệu kỳ” Hồ Tử lão đầu cùng với mấy vị pháp sư cao cấp kia hoảng hốt đồng thanh triệu ra Quang hệ ma pháp cấp 10, miễn cưỡng đã có thể bức lui đám siêu cấp Vong Linh vài bước. Thánh quang từ từ hợp thành một kết giớ, vô hình như một bức tường ngăn cản bọn chúng tiến đến.

“Sao lại còn đứng đực ngoài đó, mau khẩn trương đứng ra công kích chúng nhanh lên.” Hồ Tử lão đầu mặt mày mồ hôi đầm đìa chảy quát đám võ sĩ phía sau, ông thầm nghĩ đám siêu cấp Vong Linh này nếu không tiêu diệt, đợi khi cả bọn tinh thần lực cạn hết thì đầu không những không giữ được mà thể xác còn không biết biến thành hình dạng gì đây.

Tức thì vô số Quang hệ ma pháp sư phối kết hợp ma pháp ngay lập tức hướng vào đám siêu cấp Vong Linh kia tấn công. Bọn Hoàng Kim khô lâu, Tà ác cương thi và Tuyệt hắc âm linh hiển nhiên không chịu nổi một chiêu quang hệ ma pháp bị đánh tan tành. Nhưng sự thể này tuyệt không làm Hồ Tử lão đầu vui sướng, ông dĩ nhiên biết rõ là ma pháp cấp 10 liên tục được thi triển ra thì tinh thần lực chả mấy chốc sẽ cạn kiệt, đừng nói chống cự đến khi trời sáng, ngay chỉ vài khắc cũng đã không chịu được nữa rồi.

Ngay tại đây thì một tiếng thét hùng hậu bất chợt phát ra từ xa, Hồ Tử lão đầu nhìn kĩ thì thấy giữa đám Vong Linh xuất hiện một bóng người khí thể như bài sơn đào hải đang tiến đến gần phía lão. Dung mạo thanh niên anh tuấn này đích thực rất bắt mắt.

“Long Nhất!” nữ tử đầu cuốn khăn bên cạnh hồ tử lão đầu thân thể mềm mại bỗng hưng phấn vạn lần, trong miệng lẩm bẩm nói, đồng thời đôi mắt đẹp si ngốc dõi theo từng bước đi của thanh niên kia, nàng thầm nghĩ “không lẽ Quang Minh thần lại nghe được lời thỉnh cầu của mình ư?”

Một tiếng nổ oanh thiên diệt địa lại được phát ra từ hướng đó, Cuồng Lôi thú xa xa đang vận dụng cấm chú hệ Lôi Điện, trên trởi mây đen tản ra, nhường chỗ cho vô số tia sét đánh xuống đám Vong Linh. Hỏa Kỳ Lân cũng không chịu nép vế, trong miệng phun ra vô số chân hỏa, lửa đi tới đâu đám âm binh bị thiêu rụi tới đó, cả khu vự dù chỉ một ngọn cỏ cũng bị thiêu rụi.

Uy thế của thần thú thật sự là kinh nhân hãi tục, hơn nữa Long Nhất còn đang dùng Minh Thần pháp trượng khống chế Vong Linh xung quanh nên đã rất nhanh rảo bước, phút chốc đã đến trước Quang Minh giáo đường.

Ngoài ra, mười tám bộ khô lâu phía sau không nhừng hấp thụ âm khí ngày càng khủng bố này, Long Nhất trong cải rủi lại có cái may thật lớn a.

Long Nhất chạy hết tốc lực tới chỗ Hồ Tử lão đầu, trông lão có vẻ sắp không chịu được nửa tỉnh nửa mê, hắn bèn liên hoàn tung ra những đạo quang hệ ma pháp trảm vào đám siêu cấp Vong Linh, rồi thấp thỏm như bay lao thẳng về phía trước, Chỗ còn lại hẳn là để cho đám thần thú giải quyết. Những Quang Minh võ sĩ còn sống thấy được có người ứng cứu không khỏi vui mừng, nhưng lại ngây ngốc đứng yên, không nhúc nhích dù chỉ là một phân.

Lúc này nhận thấy được có chút gì không đúng phía xa, số Quang Minh võ sĩ dĩ nhiên không ngu ngốc phát hiện đại quân mười tám bộ khô lâu đang điên cuồng chém giết dữ tợn không tránh khỏi thất thần.

“Các người lo lắng chuyện tạp nham làm gì, còn không mau hỗ trợ à, chẳng lẽ muốn ta đơn độc đối phó với bọn âm binh khủng bố kia?” Long nhất thanh âm vang vọng, đám Quanh Minh võ sĩ hay tế tự kia đều choáng váng hồn nhập lại thể.

“Mau, còn không nhanh hỗ trợ” Hồ Tử lão đầu tỉnh tảo thất kinh hét lên, ngữ khí có chút nghi hoặc nhìn Long Nhất trong lòng tự nhủ: “Tên tiểu tử này trước kia không học hành gì cả, thậm chí suy đồi tới mức còn giở trò với công chúa Long Linh Nhi, nhưng gần đây thực lực lại khiếp đảm vậy sao, lại còn thay đổi thành một công tử đa tình?”

“Để tránh phiền toái, Long Nhất quay lại dùng Minh Thần pháp trượng tương trợ đám võ sĩ này, mặc kệ cho đám Quang Minh võ sĩ vẫn ngoan cố nghĩ rằng đó là dị loại.

Hồ Tử lão đầu một lần nữa lại kích động vạn phần khi thấy Long Nhất một tay thu hồi tam thần thú đang phát uy;

“SS siêu cấp ma thú Cuồng Lôi thú, lại còn Hỏa Kỳ Lân thần thú của hỏa hệ ma pháp trong truyền thuyết, bổn chủ giáo ta may mắn nhìn thấy đích thực là do Quang Minh thần phù hộ a” Hồ Tử lão đầu lẩm bẩm nói, cặp mắt thất thần không hề chớp dù chỉ một cái.

Lúc này Long Nhất đình chiến, nhướn lông mày quét qua đám người một lượt. “Rõ ràng khi nãy ta cảm thấy có ánh mắt của ai đó đang dõi theo ta,... bây giờ không thấy ai là sao, thật sự rất lạ rất lạ a” hắn không biết là có một nữ tử đầu cuốn khăn nay đã rời khỏi và đang nấp sau một phiến đá phía xa.

“Thiếu gia” Lệ Thanh hướng về phía Long Nhất cung kính kêu lên

“Lệ Thanh, mặc cho ta nói thế nào ngươi cũng không trở về, hóa ra là lưu lại ở đây để hỗ trợ. Xem ra ngươi bên ngoài mặt lạnh khốc nhưng trong lòng thật sự nóng như lửa a” Long Nhất vỗ vỗ bả vai Lệ Thanh cười nói, trong lòng nghĩ là ánh mắt quen thuộc kia thuộc về Lệ Thanh.

Lệ Thanh há miệng muốn nói lại thôi, mặt khác đồng thời hướng về phía đám võ sĩ tìm kiếm thân ảnh nàng.

“Ai da, nếu sự tồn tại của mình làm nàng khó chịu há mình còn phiền lòng làm gì” Lệ Thanh trong lòng tự nhủ, nỗi thống khổ này của hắn thực sự có ai chung tình hiểu thấu được đây...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK