Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Chiến thấy hộ cung kết giới bị nghiền nát, ánh mắt hiện lên vẻ hung tàn. Một lúc lâu sau hắn rít lên: “Để hai ngàn Hắc Ám võ sỹ chế trụ chúng nó. Còn lại tất cả quay về phòng thủ.”

Long Chiến sở dĩ dây dưa không đưa đám Hắc Ám võ sỹ ra đấu với đám phạm nhân bởi vì hắn không muốn hao phí những tài nguyên trân quý này. Hắn ý thức rõ ràng rằng chỉ có Tây Môn gia tộc mới là đối thủ chân chính. Đám người này bất quá chỉ là quân cờ mà Tây Môn gia tộc dùng để nhiễu loạn hoàng cung mà thôi.

Hai ngàn tên võ sỹ không biết đau đớn, giết người không chớp mắt nhanh chóng thay thế cấm vệ quân chế trụ đám phạm nhân. Bắt đầu đồ sát những phạm nhân tứ tán.

Thấy tình hình không ổn. Đám phạm nhân đành phải một lần nữa tụ tập lại một chỗ. Hai ngàn Hắc Ám võ sỹ điên cuồng công kích khiến áp lực càng lúc càng tăng. Đám phạm nhân sớm đã không còn ai lành lặn.

Long Chiến lúc này dẫn theo đám cấm vệ quân chạy lên tường thành phòng thủ, thấy thái tử Long Ưng cũng đang chỉ huy điều động quân lính.

Long Nhất cười hì hì, bay phiêu dật giữa không trung. Mười vạn ám vệ cùng năm vạn tư binh Nam Cung gia tộc và Đông Phương gia tộc vây kín cả một mặt thành, đội ngũ chỉnh tề.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Kết giới hộ cung tại sao lại đột nhiên bị vỡ?” Long Chiến sắc mặt tái mét, nhìn thẳng mặt thái tử Long Ưng mà hỏi.

“Phụ hoàng, hài nhi không biết. Có tám phần là do tên gia hỏa Tây Môn giở trò quỷ.” Long Ưng ánh mắt phẫn hận nhìn Tây Môn Vũ vẫn bay lơ lửng trong không trung, hận không bắt được hắn mà táng cho hắn chục cân Bác Bì Trừu Cân tán.

Hộ cung kết giới bị phá vỡ thật sự nằm trong kế hoạch của Long Nhất. Hắn lợi dung lúc sáu ngàn phạm nhân xâm nhập vào trong Hoàng Cung, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Sau đó thần không biết quỷ không hay tới gần tường thành, lặng lẽ phá hủy hộ cung kết giới.

Đương nhiên cái hộ cung kết giới này cũng không phải bình thường. Long Nhất phải mất cả đêm mới phá được nó. Nếu trên đường có người tuần tra phát hiện, công sức của hắn sẽ đổ sông đổ biển. May mắn cho hắn, đêm qua tuyết rơi nhiều. Hơn nữa sự chú ý của mọi người cũng đã tập trung tại Nội Cung, nơi thảm cảnh đồ sát đang diễn ra vì thế không có canh phòng cẩn mật, cho nên việc tuần tra không ai chấp hành. Muốn trách thì chỉ có thể trách cấm vệ quân kỷ không nghiêm, trưởng quan phóng túng.

Long Chiến lạnh lùng nhìn đám ám vệ bên ngoài thành, trong lòng thầm kinh hãi. Từ khí thế trên người bọn chúng có thể thấy bọn chúng lợi hại nhường nào.

Đây mới chính là tinh binh trong tinh binh. Đáng tiếc đám cường binh ấy lại nằm trong tay địch nhân.

Bất quá, hắn cũng không quá mức lo lắng. Mặc dù hộ cung kết giới đã bị phá vỡ nhưng Hoàng Thành vẫn còn địa thế tường cao hào sâu nên cũng không phải nói muốn công kích là có thể công kích dễ dàng được. Huống hồ Tây Môn gia tộc cũng không có nhiều người để sinh tử chiến, dùng cách công thành bình thường. Ma pháp sư có thể tấn công từ trên cao. Nhưng hắn cũng có hệ thống phòng ngự trên không. Bắt buộc lần công thành này phải là binh lính. Chỉ cần bọn chúng không công được thành, lại mất một số lượng lớn binh lực. Đến lúc đó hắn sẽ dùng đám Hắc Ám võ sỹ phản kích lại, phần thắng cũng lớn hơn nhiều.

Có điều kế hoạch mãi mãi là kế hoạch. Trăm tính vạn tính không bằng trời tính. Hắn có tính nát óc cũng không tính được biến hóa của lão thiên. Long Chiến tính toán chu toàn, Long Nhất cũng cười gian âm hiểm. Ai nói hắn muốn đem binh lính đi công thành.

“Bì Ai Nhĩ trưởng lão, Cách Lỗ Tây Á. Các ngươi hiện thân đi.” Long Nhất đột nhiên hét lớn.

Thanh âm còn chưa dứt, hai tiếng long ngâm đã vang rền, tựa như từ trên chín tầng mây vọng xuống.

Hai con Cự Long một vàng một đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh Long Nhất khiến cho cả phiến không gian như muốn tối sầm lại. Binh lính thủ trên tường thành sắc mặt trắng bệch, chân lùi lại không ngừng.

“Trời ạ, chẳng lẽ Tây Môn gia tộc còn nuôi Cự Long. Truyền thuyết nói bọn chúng có uy lực hủy thiên diệt địa đó.” đám binh lính trên tường thành run rẩy lắp bắp nói. Quang cảnh long uy này khiến bọn chúng kinh hồn táng đởm, da đầu giật giật liên hồi.

“Xem ra trận chiến này chúng ta thua rồi.” Một tên lính thầm thở dài. Bất quá hắn cũng không dám nói lớn. Nếu để cho giáo quan nghe được không chừng sẽ chém đầu hắn vì tội nhiễu loạn lòng quân. Kỳ thật ý nghĩ này không chỉ mình hắn có. Rất nhiều người trong lòng đã không còn tin tưởng vào khả năng của mình mà nổi lên ý niệm trong đầu. Sĩ khí trong thoáng chốc xuống tới cực hạn.

Long Chiến thấy tình thế không ổn, lớn tiếng quát Long Ưng: “Thái tử, ngươi còn chờ gì nữa? Khôi lỗi trớ chú thuật đến lúc phải dùng rồi.”

Long Ưng sực tỉnh mộng. Mấy gã pháp sư phía sau hắn moi ra một chiếc bình hắc vụ lưu ly, bắt đầu ngâm xướng các loại chú ngữ.

Long Nhất nhìn thấy hắn hành động như vậy, cười thầm không ngớt. Khôi lỗi trớ chú thuật sớm đã bị Hắc Ám thần giải từ lâu rồi.

Chú ngữ càng lúc càng nhanh. Hắc vụ trong bình lưu ly bắt đầu giao động kịch liệt. Chỉ có Long Nhất vẫn nhàn rỗi đứng giữa không trung, ánh mắt trào phúng nhìn Long Ưng.

“Sao có khả năng? Tại sao lại không có tác dụng?” Long Ưng sắc mặt tái nhợt, lui về phía sau hai bước. Hắn vẫn ỷ có Khôi lỗi trớ chú thuật mà tự tin giành chắc phần thắng. Đến thời khắc quan trọng bỗng dưng lại không có hiệu quả. Vài năm nay, hắn vẫn luôn hy vọng được nhìn thấy cảnh Long Nhất đau đớn đến phát điên, tự tay giết chết quân sỹ của mình rồi toàn thân bạo liệt mà vong mạng. Bất quá, đến lúc này tất cả đã trở thành mộng ảo.

Long Chiến mặc dù cũng có bất ngờ. Nhưng sau khi Huyết Linh trên người Khinh Vụ và Phiêu Tuyết thất bại thì cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý cho nên cũng không lấy làm kinh hãi lắm.

“Bì Ai Nhĩ trưởng lão, đến đây đi.” Long Nhất nhìn Bì Ai Nhĩ, ánh mắt không chút hảo ý nào.

“Tiểu tử, Long tộc chúng ta đã có hiệp định, không thể can thiệp vào chuyện ở đại lục. Ngươi định làm khó ta sao?” Bì Ai Nhĩ cười khổ nói. Phồng mồm trợn má phun phì phì trông thật kì quái.

“Ta có nói là cho lão can thiệp à? Bản thiếu gia chỉ muốn mượn thân thể lão chút thôi. Lão chỉ là bị động tiếp nhận, cũng không phải là làm trái lại hiệp định lúc trước.” Long Nhất cười cười nói. Đoạn hắn vung tay lên, mười vạn ám vệ lập tức tách ra. Một cỗ chiến xa thật lớn mang một cỗ cung nỏ khổng lồ cao hơn mười thước, chậm rãi đẩy lại. ( Nỏ thần Kim Quy gọi bằng bố )

“Ngươi…. ngươi muốn làm gì?” Bì Ai Nhĩ cả kinh nói.

“Cứ từ từ, rồi trước sau gì lão chả biết. Bây giờ thu nhỏ thân thể lại chút đi.” Long Nhất cười cười, một tay nắm đuôi con rồng lắp vào bệ phóng nỏ như một mũi tên dài hơn hai mươi tư thước. “Vèo” Bì Ai Nhĩ trưởng lão hóa thành một đạo hắc mang thẳng tắp lao đến cổng thành.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng. Bụi đất, cát đá đồng thời phóng lên cao. Trên thành, đất đá và cổng thành lập tức hóa thành vô số mảng nhỏ bay tán loạn ra tứ phía. Tất cả đều sững sờ không ngờ rằng Bì Ai Nhĩ trưởng lão va chạm với cổng thành lại có sức phá hoại như thế. Quân đội Tây Môn gia tộc bên ngoài hoan hô rợp trời. Đám người Long Chiến lại ngược lại, vẻ sợ hãi hiện hữu trên từng đường da thớ thịt trên mặt.

“Không ngờ Long Vi Tiễn (lấy rồng làm tên) lại có hiệu quả như vậy. Chỉ tiếc cái lỗ hổng này còn hơi nhỏ.” Long Nhất tự nhủ, ánh mắt gian manh nhìn Cách Lỗ Tây Á đang lặng lẽ lủi xuống phía sau.

“Đừng mà, da ta không dày bằng lão gia hỏa kia đâu, hay là ngươi tìm con rồng khác đi.” Cách Lỗ Tây Á thấy Bì Ai Nhĩ bắn ngược trở lại cách đó không xa, thần thái lảo đảo như say rượu, mặt mũi tái mét, lắc đầu lia lịa.

“Vậy ý ngươi là muốn tìm tỷ tỷ Mễ Đế Nhĩ của ngươi chứ gì.” Long Nhất trợn mắt, dùng ánh mắt đe dọa nhìn hắn, nói tiếp: “Uổng cho tỷ tỷ ngươi dùng cả tính mạng bảo vệ ngươi. Không ngờ ngươi là tên lòng lang dạ sói. Gặp chuyện lại sợ hãi, đẩy tỷ tỷ ngươi lên tiền tuyến. Lương tâm ngươi ở đâu hả?”

Cách Lỗ Tây Á vội vàng lắc đầu. Mặc dù Mễ Đế Nhĩ thường xuyên khi dễ hắn. Thiết chưởng luôn tay đánh đập mình. Nhưng mỗi khi nguy cấp đều luôn bảo vệ hắn. Có thiên địa chứng giám. Cách Lỗ Tây Á hắn không phải loại rồng sợ này.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Cách Lỗ Tây Á lại bị Long Nhất thúc giục hắn lựa chọn hoặc hắn hoặc Mễ Đế Nhĩ. Không còn lựa chọn nào khác, hắn đành cắn răng hóa thành một mũi Long Vi Tiễn.

“Như vậy mới ngoan chứ.” Long Nhất hắc hắc cười gian, lắp Cách Lỗ Tây Á vào nỏ rồi bắn cái vèo về phía tường thành.

Lúc này, Long Chiến cũng đã có chuẩn bị. Đột nhiên, ma pháp long trời lở đất hóa thành một tấm khiên chắn phát ra ánh sáng vàng ném về phía Cách Lỗ Tây Á.

Lại là một tiếng nổ lớn như vạn pháo cùng khai hỏa. Một khối tường thành lớn đã đổ xuống ầm ầm. Đúng là đã bị Cách Lỗ Tây Á phá thủng một lỗ to đến mười thước trên mặt thành. Rất nhiều binh lính đứng trên đó cũng bị rớt xuống khiến Long Nhất xuýt xoa không ngớt. Long thể trẻ khỏe quả thật vẫn tốt hơn a.

“Ta sợ ai chứ.” Cách Lỗ Tây Á hóa thành hình người, loạng choạng đứng lên nói. Mấy ngôi sao đang xoay lòng vòng trước mắt. Trên người hắn, lân giáp màu vàng xuất hiện màu trắng của băng vụ, còn có mấy vết cháy khét. Mặc dù chỉ tổn thương ngoài da một chút, nhưng cũng hơi đau mà.

Cách Lỗ Tây Á còn đang than thở, đột nhiên phát lạnh cả lưng, Ma pháp nguyên tố khắp không trung đột nhiên kịch liệt ba động. Vừa liếc mắt nhìn đã thấy nỏ tiễn đầy trời mang theo các hệ ma pháp một màn mưa tên bắn đến.

“Bà nội nó (nguyên văn: con rồng bà nó)” Cách Lỗ Tây Á chửi một câu Long tộc thô tục, vung chân chạy chối chết, hắn phải thông minh chứ? Hắn đụng vào tường thành là bị động. Nếu lúc này mà công kích thì đã vi phạm hiệp định của Long tộc. Đến lúc đó lão rồng già nhà hắn nhất định sẽ không tha cho hắn.

Long Nhất vừa thấy đạt được sở nguyện, Bì Ai Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á xuất hiện khiến sỹ khí quân Long Chiến giảm mạnh. Hơn nữa, đã mở được một lỗ hổng hơn mười thước. Điều này so với liều chết công thành đúng là sướng hơn lên giời a.

Long Nhất nhìn đám binh lính đang hoảng loạn bởi lỗ hổng vừa phá, khóe miệng cười nhạt, tay chợt vung lên. hai binh đoàn ám ảnh kỵ binh nhanh chóng tạo thành đội hình tiến công. Ma pháp quân đoàn phía sau bắt đầu sử dụng ma pháp gia trì cùng ma pháp chúc phúc (em ít dịch thể loại này, chả biết đúng không).

Trong tay Long Nhất lại lóe ra vào đạo thanh mang, làm thành một thanh cự đạo chém tới phía trước mấy chục dặm

“Tấn công.” Long Nhất hét lớn. Cự kiếm trong tay hướng về phía trước. Ám ảnh kỵ binh đoàn như một đợt thủy triều màu đen nhanh chóng tiến về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK