Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong miệng Tam Đầu Ma Long lẩm nhẩm mấy từ, trong mắt rồng lại có một ít lệ quang lóe qua, hiển nhiên đối với Hắc Ám chi thần trong truyền thuyết vẫn có tình cảm rất lớn.

Đúng lúc này, tiểu hổ Tiểu Tam đột nhiên hống lên hai tiếng, Long Nhất cũng cảm thụ được tâm lí thương cảm cùng nghi hoặc khó nói ra được của nó.

Tam Đầu Ma Long ngẩng đầu hướng Tiểu Tam, trong mắt rồng phát ra thần tình phức tạp, có vui mừng lẫn bi thương, hắn chầm chậm mở miếng dùng âm thanh có chút run rấy nói “Nhờ Hắc Ám chi thần phù hộ,ta trước lúc về với cát bụi còn có thể hoàn chỉnh quay về.”

Mà Long Nhất nghe được lời đó thì trong não “oang” một tiếng, có khi nào phán đoán vừa rồi của hắn đúng là thật,trên người Tiểu Tam có chứa hồn phách bị mất của Tam Đầu Ma Long?

Thời gian không đủ để Long Nhất nghĩ lâu, bởi vì Tam Đầu Ma Long đã động, toàn bộ tinh thần lực của hắn tập trung lên người Đại Đầu, cái miệng lớn của hắn mở to ra, một hình cầu màu đen tương đương hai cái đầu người từ trong miệng Tam Đầu Ma Long bắn ra, hướng đến Đại Đầu mà bắn tới.

Đại Đầu đúng là không sợ trời không sợ đất, cái miệng lớn siêu cấp mở ra, hình cầu màu đen bị hắn ùm một tiếng nuốt thẳng vào, chỉ là biểu tình thõa mãn trong mắt nó lướt qua được mấy giây thì đột nhiên biến đổi, thân thể hình cầu bắt đầu thống khổ lăn lộn trên mặt đất.

“Phụ thân..Phụ thân, cứu con, khó chịu quá.” Âm thanh non nớt của Đại Đầu đau đớn van nài, thật sự nhìn thấy thì thương tâm,nghe thấy thì rơi lệ, Man Ngưu còn có vẻ bất nhẫn, còn huống chi Liễu Như xem nó như sinh mệnh của mình,nàng muốn mở miệng hỏi, nhưng cũng sợ nhiễu loạn Tam Đầu Ma Long.

“Yên tâm đi, nó không bị gì đâu.” Tam Đầu Ma Long hừ một tiếng, trong mắt rồng trong sát na cũng có chút ảm đạm.

Đại Đầu vẫn thống khổ khó chịu, xúc tu cả người lúc thì dựng đứng lên lúc thì xìu xuống, hiển nghi đang chịu đựng một sự đau đớn không bình thường.Đến khi từng tia hắc khí từ khắp người Đại Đầu thấm ra ngoài, ánh mắt cung kính của Tam Đầu Ma Long lại hướng đến Hắc Ám Ma Ngọc vẫn trôi nổi trong không trung, bi thương khóc lên một tiếng “Chủ Nhân, Ma Long đi đây.” Nói xong, thể nội của Tam Đầu Ma Long đột nhiên tản phát ra một đạo hắc ảnh, thế như lôi điện không kịp nhìn đã nhập vào thể nổi Đại Đầu, mà cái đầu chính giữa của Tam Đầu Ma Long cũng vô lực hạ xuống, mắt rồng từ từ nhắm lại, không ngờ không còn một tia sinh mệnh nào.

“Hống……” Đại Đầu đột nhiên run mạnh, từ miệng nó không ngờ phát ra tiếng hống tương tự tiếng rồng.

Long Nhất nhướng mày, lẩm bẩm “Phụ thể? Lão gia hỏa này tại sao làm như thế, không biết có âm mưu gì với chúng ta đây.” Long Nhất lúc này cũng có chút lo lắng, hắn nhớ lúc đầu hắn cũng phụ thể thân xác này, sau đó đem linh hồn của thân thể này mà nuốt đi, không biết Tam Đầu Ma Long có xài chiêu này không.

Long Nhất áp chế long lắng trong lòng, nhìn rồi hẵng nói.

Đại Đầu thống khổ hống len hai tiếng, hai mắt nhỏ xíu của nó đột nhiên bạo phát sáng chói, cái miệng như chậu máu mở ra, đối tượng không ngờ là tiểu hổ Tiểu Tam.

Tiểu Tam kinh hãi lùi về sau hai bước, có tia hoảng hốt bất an, cặp mắt một trắng một đen nhìn Long Nhất một cách kỳ vọng. Long Nhất không ngừng dùng ý niệm trấn an Tiểu Tam,còn hai mắt thì nhìn chằm chằm vào Đại Đầu đang phát tán long uy bức nhân, hắn dám khẳng định, lúc này Đại Đầu đã bị Tam Đầu Ma Long phụ thể rồi.

Đột nhiên, Hắc Ám ma ngọc trong không trung nhè nhẹ rung động, biểu tình kinh hãi của Tiểu Tam biến thành bình tĩnh, thân thể không ngờ vặn vẹo có chút quỷ dị.

“A..da của tiểu hổ bị bị co lại kìa, sao lại như thế?” Nạp Lan Như Nguyệt kinh hô một tiếng, dùng bàn tay nhỏ bụm miệng ép sát vào người Long Nhất.

Chỉ thấy Tiểu hổ Tiểu Tam nhắm chặt hai mắt, một bên thân thể màu đen ẩn ước mờ ảo dao động, nhìn qua giống như lông da màu đen đang bị kéo giãn một trận.

Đột nhiên,khí thế trên người Đại Đầu lập tức gia tăng,một bên thân thể màu đen của tiểu hổ dao động càng mãnh liệt, trong sát na, không ngờ từ từ thoát li thân thể của tiểu hổ, giống như một màn lóc da rút gân,bị rút đi một bộ phận màu đen làm cho tiểu hổ hai bên đều có màu trắng không sai biệt.

“Bụp” một tiếng, bộ phận màu đen trên người tiểu hổ hoàn toàn xuất ra, bị Đại Đầu nuốt vào trong bụng. Mà lúc này tiểu hổ lại hoàn toàn biến thành màu trắng thuần khiết, nhãn châu màu đen trước đó cũng biến thành cùng một dạng, trên thân thể nó cũng không còn một chút khí tức hắc ám nào, chỉ có quang minh khí tức nồng đậm.

Tiểu Tam tựa hộ phi thường đuối sức, dùng ý niệm hướng Long Nhất thể hiện muốn trở về Hắc Ám Thứ Nguyên không gian nghỉ ngơi, Long Nhất tự nhiên không nói nhiều thu nó trở về.

Mà toàn thân như viên cầu của Đại Đầu sau một trận loạn chiến lại không có động tĩnh gì, lúc này trong không trung lại xuất hiện hư ảnh nhàn nhạt của Tam Đầu Ma Long.

“Cuối cùng cũng giải thoát rồi, phía trước là lối ra, bọn ngươi tự nhiên đi, thân xác còn lại của ta nếu như có gì hửu dụng thì tùy ý xử trí….” Âm thanh già nua từ 4 phương 8 hướng truyền lại, vang vọng khắp không gian, sau đó hư ảnh trong không trung từ từ tiêu tán, cuối cùng hóa thành vô hình.

Long Nhất cùng Man Ngưu ba người nhìn nhau một cái,đều thở ra một hơi nhẹ nhỏm, thật sự không nghĩ đến sự tình cuối cùng lại có kết quả như vậy.

Liễu Như tiến đến Đại Đầu tựa hồ đang ngủ sâu,trên khuôn mặt cô ngạo hiện ra một chút nhu tình, nàng vươn tay muốn vuốt Đại Đầu, không ngờ lại phát hiện ra chuyện kì quái, trên người Đại Đầu đột nhiên phát ra một trận hắc mang đem tay Liễu Như chấn ra.

“Không nên đụng vào nó, nó lúc này đang dung hợp thứ Tam Đầu Ma Long truyền thừa cho.” Long Nhất nói.

“Vậy phải đợi đến khi nào.” Liễu Như không thể khong lo lắng hỏi, trong thế giới của nàng ngoại trừ đệ đệ này thì nàng không còn quan tâm đến ai.

“Không biết được, đợi đến khi nó tự tỉnh lại.” Long Nhất nhún vai, hai mắt phát sáng nhìn về thân xác to lớn của Tam Đầu Ma Long không xa đó, Tam Đầu Ma Long này đã không biết đã sống bao nhiêu năm nữa, cả người đều là bảo bối a, sừng rồng, da rồng, gân rồng, máu rồng, vô luận cái gì cũng đều là bảo vật vô giá a.

“Phu quân, chàng làm sao lại cười đắc ý như thế, có phải là có chủ ý xấu nào không.” Nạp Lan Như Nguyệt phát hiện ra biểu tình của Long Nhất, nhẹ nhàng đấm hắn một cái cười hỏi, lúc này không còn bị uy hiếp sinh mạng, tâm tình của nàng tự nhiên phi thường thoải mái.

“Lão long này lưu lại di ngôn nói là thân thể cho chúng ta tùy ý xử trý mà? Ai, loại tinh thần vô tư hiến dâng này của hắn thật sự làm ta vạn phần cảm động,nếu như không làm theo thì không khỏi thấy có lỗi với lão nhân gia.” Long Nhất lắc đầu thở dài nói.

Cặp mắt đẹp của Liễu Như như điện bắn về phía Long Nhất, kiêu hãnh nói “Tôn nghiêm của Long tộc bọn ta không cho ai xâm phạm, di thể này làm sao có thể để ngươi báng bổ, hắn là tổ tiên của Hắc ám ma long nhất tộc, ta không thể để ngươi động vào.”

“Ta nói mẫu…...(bạo long)Liễu Như, lúc nãy nàng nghe hắn nói thân thể hắn tùy chúng ta xử lý mà? Rồng chết như đèn tắt, sau khi chết còn tạo phúc cho người khác, như thế tính ra cũng là một dạng tiếp tục sinh mệnh mà.” Long Nhất làm bộ đạo đức nói.

“Nếu như sau khi ngươi chết, ta đem ngươi chặt ra 8 khúc thì ngươi nghĩ thế nào?” Liễu Như tinh quái hỏi.

Long Nhất bối rối một chút, không thể nhịn cười, cười hắc hắc nói “Ta chết rồi thì còn nghĩ được gì nữa? Lại nói nếu như sau khi ta chết nếu thân thể đối với nàng hữu dụng, ta cũng không phiền để nàng chặt mấy khúc lớn của ta đâu.” Long Nhất nói xong thì ánh mắt sáng rực nhìn Liễu Như, có thể nghe ra ngữ khí của hắn đúng là chân thực.

Liễu Như cứng người, khuôn mặt mịn màng phớt đỏ rồi lan ra cả mặt, đúng là không thể tiếp tục phản bác, nàng thậm chí không biết tại sao chính mình lại né tránh ánh mắt của hắn.

Khóe miệng Long Nhất cong lên, nở ra nụ cười tự đắc, trong lòng muốn nói, cho dù nàng là Mẫu bạo long, nhưng cũng so sánh với lão giảo hoạt ta, nàng vẫn còn non nớt lắm a.

“Man Ngưu, loay hoay cái gì nữa, bắt đầu đi.” Long Nhất vỗ vai Man Ngưu một cái, hai người hướng thân thể khổng lồ của Tam Đầu Ma Long gần đó chạy lại.

Toàn thân Tam Đầu Ma Long vẫn còn hắc ám ma lực to lớn dao động, Long Nhất tập trung nhất là vào 6 cái sừng trên ba cái đầu, bởi vì sừng rồi đúng là cơ quan chứa được nhiều hắc ám ma lực nhất. Long Nhất bởi vì vẫn chưa có vũ khí thích hợp với mình, nếu như sừng rồi này có thể chế thành vũ khi thì đúng là không thể tốt hơn được, chỉ là không biết trên đại lục ai có khả năng rèn được sừng của Tam Đầu Ma Long đây, ải nhân tộc? Mấy năm nay không nghe thấy ải nhân tộc rèn ra thần khí gì, cao nhất bất quá chỉ được cấp bậc “thứ thần khí”(1).

“Ngươi muốn đem sừng Tam Đầu Ma Long luyện chế vũ khí?”Vô Song không biết lúc nào đã đến bên cạnh Long Nhất, nhỏ giọng hỏi.

“Ân, chỉ là tài liệu quá tốt rồi nhưng không có người thích hợp để rèn.” Long Nhất đối với việc Vô Song biết hắn nghĩ gì không hề thấy kì quái,vì giữa họ có một tâm linh cảm ứng kì diệu.

“Nếu như ta nói ta có thể giúp ngươi thì sao?” Khóe miệng của Vô Song nhẹ nhàng cong lên tươi như hoa tạo thành hình bán nguyệt, ánh mắt nhìn Long Nhất có tia giảo hoạt,loại biểu tình này trước giờ chưa từng thấy qua lần nào, làm Long Nhất thả hồn bay ngàn dặm trong một lúc.

Sau khi si mê một lúc lâu Long Nhất mới hồi thần lại, cười gian hai tiếng, nói “Nàng cười lên thật là đẹp, ta nghĩ nàng nếu ra chiến trường căn bản không cần động thủ, quay đầu cười một cái đủ làm cho địch nhân giơ hai tay đầu hàng, đúng thật là họa quốc ương dân a.”

“Ta không thể cười với người khác, chàng chẳng phải nói qua chỉ để ta cười với một người à.”Ánh mắt Vô Song có chút nhu tình nhè nhẹ, bỗng ánh mắt trở nên tình tứ quấn trên thân thể Long Nhất.

Trong mắt Long Nhất thoáng qua tia kinh hỉ, xung động vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Vô Song,mà Vô Song cũng không né để hắn nắm lấy,bộ dạng ngọt ngào của hai ngươi làm Nạp Lan Như Nguyệt ăn phải dấm, nàng chạy tới cố ý ho hai tiếng, âm mưu phá hoại bầu không khí như trong mắt không có người nào khác của hai người.

“Song nhi này, nàng vừa nói có thể giúp ta, có thể nào nàng biết thuật luyện kim?” Long Nhất một tay cầm tay Vô Song, một tay thì nắm tay Nạp Lan Như Nguyệt, bộ dạng như chứng tỏ không quên ai hết.

“Cũng học qua một ít, bất quá để luyện chế sừng cảu Tam Đầu Ma Long, phải trở về lấy vài thứ ở Thánh Thành, ta cần một ít khí vật hỗ trợ.” Vô Song nói.

Long Nhất gật gật đầu, cũng không hỏi hiện tại Di Thất Thành ra sao, có còn yêu khí không? Hắn nghĩ Vô Song nói một cách tự nhiên như thế thì nhất định đã đánh cho mấy thứ tà ác đó không còn tồn tại rồi. Lúc này, hắn đột nhiên nhớ đến hắc ảnh trong nội thể, lão gia hỏa đã yêu cầu hấu quay lại không gian hắc ám ở Di Thất Thành càng sớm càng tốt, cho nên liền nói “Đợi khi chúng ta thoát khỏi Lôi Thần cấm khu, ta liền bồi tiếp nàng quay về Thánh Thành một chuyến a.”

“Ân.” Vô Song chớp đôi mắt đẹp mê li đáp ứng một tiếng, nhớ đến gia hương lúc trước đẹp như trong tranh, bây giờ đã thành một đống phế khu cả ngàn năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK