Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mặt trời buổi sớm nhuộm hồng những đám mây nơi chân trời, phản chiếu qua rừng thông trên dãy núi, hiện ra vẻ tươi đẹp mà hùng tráng.

Trở về lữ điếm, Lãnh U U và Lộ Thiến Á lập tức nghênh tiếp, quan tâm nhìn về phía Long Nhất.

“Không cần phải lo, ta không việc gì.” Long Nhất cười nói. Trong mắt ẩn tàng vẻ kiệt sức, không phải là thân thể, mà là tâm lý.

Long Nhất đưa Vô Song nằm lên chiếc giường lớn êm ái. Khi đứng dậy mới phát hiện đôi ngoc thủ của nàng không biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy áo hắn. Long Nhất cố công rút tiểu thủ của Vô Song ra, khẽ khàng đắp chăn tử tế cho nàng.

“Hai nàng nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có hoa sao?” Long Nhất quay đầu, liền phát hiện Lãnh U U và Lộ Thiến Á đang dùng nhãn thần dị dạng nhìn hắn.

“Long Nhất. Chàng đối với Vô Song tỉ tỉ thật là ôn nhu.” Đôi mắt đẹp mở to của Lộ Thiến Á lấp lánh, mang theo một chút ý ghen.

Long Nhất cười heh heh, nguyên lai là ăn phải giấm rồi. Hắn một tay ôm lấy Lộ Thiến Á một tay ôm Lãnh U U đi ra khỏi buồng ngủ, vừa đi vừa nói: “Chẳng lẽ ta đối với các nàng không ôn nhu sao? Hay là các nàng hi vọng ta, hèm, lại thô lỗ một chút?”

Long Nhất nhãn tình tà ác nháy nháy mắt, lưỡng nữ lúc này phản ứng lại hiểu ra hắn chỉ tới phương diện nào. Một khoảng thời gian vang lên tiếng hờn giận đáng yêu, Long Nhất và lưỡng nữ nhộn nhà nhộn nhạo với nhau rồi thả ra, tâm tình dần dần bình hoà trở lại.

Ba người ngồi trên ghế dài, Lãnh U U và Lộ Thiến Á một trái một phải dựa vào vai hắn, cảm giác ấm cúng vô cùng. Hai nàng đều sợ rằng không rời xa khỏi nam nhân này mất.

“Long Nhất, Vô Song cuối cùng là sao rồi?” Lãnh U U hỏi. Nhưng đối với việc Long Linh Nhi xuất hiện tối qua tuyệt không đề cập tới. Nàng dám khẳng định giữa Long Nhất với Long Linh Nhi có một cái gì đó, nhưng nữ nhân thông minh không thể chủ động hỏi. Bởi vì nàng tin tưởng, Long Nhất một ngày nào đó sẽ tự mình nói ra.

Long Nhất khẽ thở dài. Sắc mặt biến đổi thành rất nghiêm trọng, khiến lưỡng nữ đều cảm thấy được có một chút kìm nén.

“Vô Song mắc phải một loại bệnh kì quái. Chỉ còn ba tháng thời gian nữa thôi.” Long Nhất trầm giọng nói.

“Gì?” Lưỡng nữ kêu lên kinh ngạc. Họ trên đường cùng với Vô Song từ giữa hoang mãng thảo nguyên về đây, sớm đã có tình cảm tỉ muội với nàng rồi.

“Không thể nào, Vô Song tỉ tỉ lệ hại như vậy, sao lại…” Lộ Thiến Á nghẹn lời không nói tiếp được nữa. Sự ghen tị vừa xong biến mất hút, chỉ còn lại quan tâm và bi thương.

“Vậy làm sao đây? Có biện pháp nào có thể trị lành bệnh của nàng ta không?” Lãnh U U lo lắng hỏi. Bình tĩnh như nàng cũng không ngăn nổi rối lên.

“Không biết được. Tìm không ra được nguồn gốc bệnh. Nhưng ta nghĩ chúng ta nhất định có thể nghĩ ra biện pháp, phải không?” Long Nhất kiên định nói. Kể cả là tử thần tới đây cũng đừng hòng mang Vô Song đi được.

Lộ Thiến Á gật đầu từng cái rõ ràng, đột nhiên kêu lớn: “Long Nhất. Chúng ta lập tức đi Tinh Linh sâm lâm. Nương thân cùng các vị trưởng lão không chừng có biện pháp chữa trị cho bệnh của Vô Song tỉ tỉ đấy.”

Long Nhất vỗ đùi nói: “Đúng rồi. Sao ta quên mất nhỉ. Tinh Linh tộc của nàng có cội nguồn truyền lại lâu đời, không chừng có biện pháp cứu Vô Song.”

Tới trưa, cuối cùng thì Vô Song cũng tỉnh lại. Khi nàng nhấc tay lên giữ lấy đầu mình, mấy người Long Nhất đang ăn cơm.

“Sao ta lại ngủ lâu như vậy nhỉ?” Vô Song nhíu chặt đôi mi, giữ lấy thái dương huyệt yếu ớt ngồi lên ghế. Trong đầu tựa hồ bị nhét mấy hòn đá vào, thoáng như nghe thấy âm thanh đập vào nhau, khó chịu không tả nối.

“Vô Song tỉ tỉ, tỉ không sao chứ.” Lộ Thiến Á đi tới trước tiên hỏi.

“Không sao, chỉ là đau đầu, không thoải mái thôi, cũng không biết là thế nào nữa?” Vô Song vẻ mặt phờ phạc, lời nói ra cũng rất hư nhược.

“Vô Song. Muội có nhớ đêm qua phát sinh sự tình gì không?” Lãnh U U hỏi.

“Đêm qua?” Vô Song lẩm bẩm, mắt nhắm, gắng gượng nhớ lại.

Đột nhiên, nàng ôm chặt lấy đầu mình, thần tình thống khổ nói: “Đêm qua ta làm gì? Tại sao ta không nhớ ra?”

Long Nhất vội tới, giữ hai tay Vô Song, kéo ra khỏi đầu. Sau đó dùng nội lực ma sát vào hai bên thái dương huyệt của nàng.

Vô Song chỉ thấy một đợt khí lưu nong nóng từ lòng bàn tay của Long Nhất nhập vào trong đầu. Cơn đau lập tức giảm đi nhiều, hơn nữa lại còn cảm giác rất dễ chịu. Nàng khép nửa mắt lại, không tụ chủ ngả về phía trước, đầu đặt vào ngay trên bụng Long Nhất, kiệt sức không muốn cử động gì thêm nữa.

Buổi chiều, đoàn người Long Nhất liền trả lại phòng bắt đầu tiến tới Tinh Linh sâm lâm. Mọi người đều hiểu ngầm với nhau không nhắc lại chuyện đêm trước nữa, cũng không báo cho nàng biết nàng bị cái bệnh kì quái đó. Nàng đã không nhớ ra, vậy để nàng biết làm gì? Chỉ tăng phiền não thôi.

Lúc xuất phát, sắc mặt của Vô Song đã hồi phục như thường, bên ngoài nhìn căn bản không thấy được nàng là một thiếu nữ mang trên mình chứng bệnh vô phương chữa trị.

Khí chất và dung mạo cao quý phảng phất trên thân thể nàng vẫn thế, như thể chưa hề thay đổi chút nào.

Rời khỏi Mễ Á công quốc phồn hoa, liền tới dãy núi lớn liên tiếp nhau. Man Ngưu chỉ cho Long Nhất, hình ảnh màu đen mở tiếp nối với mây mù xa xa là hoành đoạn sơn mạch. Không ai biết nó cao bao nhiêu, bởi vì trước tới nay chưa có một ai tới được đỉnh, kể cả Ngự Phong Thần Ưng cũng không bay qua nổi sơn mạch. Thú nhân tộc của hắn sống ở chân hoành đoạn sơn mạch.

Trên đường Lộ Thiến Á giảng giải cho mọi người về những cảnh đẹp, những nơi nên tham quan ở Tinh Linh sâm lâm, khiến cho bọn Long Nhất như thể đã đi qua đó rồi.

Xuyên qua hai ngọn núi lớn, một khu sâm lâm (rừng rậm) không biên giới xuất hiện trước mắt mọi người. Không khí nơi này cực kì trong lành, cỏ cây đều mang một màu xanh lục, các loại âm thanh líu lo của chim chóc khiến cho người ta thấy mình như đang ở nơi tiên cảnh.

“Tinh Linh sâm lâm quả nhiên danh bất hư truyền, thực sự quá là đẹp đi.” Long Nhất cảm thán. Sinh hoạt trong sâm lâm mĩ lệ này, chẳng kì quái tại sao Tinh Linh tộc nam thì anh tuấn nữ thì xinh đẹp.

“Đây là nhà ta, chúng ta đi vào thôi.” Lộ Thiến Á hít thật sâu một hơi không khí trong lành, mắt đầy vẻ hưng phấn, đưa mọi người vào Tinh Linh sâm lâm.

Vừa mới bước vào vùng biên của sâm lâm, họ liền nghe thấy vài tiếng vèo vèo, vài mũi tên bắn xuống ngay dưới chân. Sau đó, từ trong sâm lâm, đội tinh linh hộ vệ mười người bước ra. Những người này mặc trang phục màu xanh lục của tinh linh, hơn nữa đếu là nữ tinh linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK