Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi theo Sa Mạn và Thủy Tinh thăm quan một vòng Ma Long đảo, Long Nhất lại cảm thấy rất hứng trí, phong cảnh Ma Long đảo đích thực không tồi, một đảo lại phân ra làm nhiều khung cảnh không giống nháu. Trung ương thì núi non trải dài, cây cối um tùm, hồ ngay chính giữa. Bên tây bắc thì lại quái thạch lởm chởm, trên bề mặt là một lớp đá màu đen, ngẫu nhiên có thẩy thấy một lớp sương mờ mờ che phủ, rước suối róc rách, lại là nước nóng mà ở Thương Lan đại lục cực kỳ ít gặp, nguyên nhân là bên tây bắc có một ngọn núi lửa hoạt động quanh năm. Bất quả mặc dù là một ngọn núi lửa còn hoạt động, nhưng theo Sa Mạn nói từ khi Ma Long tộc chuyển tới đây, ngọn núi lừa này chưa từng phun lần nào, chỉ là thỉnh thoàng có khói bốc lên, chưa từng thấy có dung nham, có lẽ đây là một ngọn núi lửa ổn định. Bên đông nam lại là một bình nguôn bao la bát ngát, ở đó hoa cỏ mọc khắp, tuấn mã lao vun vút, tận cùng là biển lớn, thật là khiến người ta cảm thán không thôi.

“Sa Mạn, Ma Long đảo của các nàng quả là một nơi ở tốt, những người tới nghỉ ngơi ở đây đúng là phải qua tuyển chọn.” Long Nhất ngồi trên mặt cỏ mềm mại, nhìn mấy con hỏa thỏ đang đuổi bắt nhau không xa.

“Ngươi sau này mà rảnh cũng có thể lui tới thường xuyên, chỉ sợ Ma Long đảo nhỏ bé của bọn ta không vừa mắt ngươi thôi.” Sa Mạn cười nói, mắt liếc Long Nhất một cái, trong lòng nổi lên một cảm giác vui sướng.

“Sao có thể, cảnh trí đẹp thế này, lại còn có hai cô nương quốc sắc thiên hương, ai mà nỡ bỏ đi cho được.” Long Nhất cười nói.

Sa Mạn hé miệng cười, nói:” vậy ngươi có phải cũng không nỡ bỏ đi không.

“Đương nhiên, nếu không phải là còn có việc quan trọng phải làm, ta nhất định sẽ ở đây một thời gian.” Long Nhất cắn một cọng cỏ xanh dài, mắt cong lại, nghĩ tới cảnh cùng các nàng chơi đùa trên bãi cỏ, giống như mấy con hỏa thỏ, chơi mệt rồi thì đến suối nước nóng tắm, vuốt ve đùi Hương Vân, lại sờ cặp mông của Như Nguyệt. Còn....

“Long Nhất, sao ngươi lại chảy nước dãi thế kia? Xem bộ dạng ngươi, lại nghĩ tới chuyện xấu xa gì đó?” Ảo mộng của Long Nhất bị Sa Mạn cấu eo phá hoại, kêu đau một tiếng từ trong giấc mộng ngực mông tỉnh lại.

“Ha ha, nghĩ tới nàng đấy.” Long Nhất cười to hai tiếng, rất mong muốn cuộc sống thần tiên như thế. Tại cái thế giới này, cái gì hắn cũng đã trải qua rồi, mà tất cả đều không phải vì cuộc sống sung sướng hạnh phúc sau này sao?

Sa Mặn khẽ gắt một tiếng, khuôn mặt hiện lên một áng mây hồng.

Bốn người trong nhất thời đều chìm vào yên lặng, chỉ có gió biển thổi vi vu. Bãi cỏ nơi xa rung động như những cơn sóng, tiếp theo đó là nhưng cơn sóng ngoài xa, giống như sóng đột nhiên chuyển màu từ xanh lá cây sang xanh nước biển, trình tự rõ ràng, hết sức mê người.

Đột nhiên, Long Nhất bật dậy, vỗ vỗ tay rồi nhỏ ngọn cỏ trong mồm ra, nói:” được rồi, Sa Mạn, nàng đưa ta đi tìm một nơi ẩn mật yên tĩnh để bố trí truyền tống trận, ta và Lưu Ly còn phải đi tìm Hải Để thành, không thể ở đây quá lâu.

Sa Man suy nghĩ một lúc, dẫn Long Nhất đi về hướng đông bắc. Ở đó có một cái sơn động rất lớn, lại có Ma Long tộc thủ vệ canh phòng cẩn mật. Bất quá bọn chúng thấy Sa Mạn dẫn người tới thì không hề ngăn cản.

“Đây không phải là cấm địa Ma Long tộc các nàng chứ.” Long Nhất nhìn mười tên Ma Long thủ vệ cự đại, cười hỏi.

“Cứ coi là vậy đi, đây là nơi các vị hoàng tộc các triều đại Ma Long tộc an nghỉ, nương thân ta cũng ở trong này.” Sa Man nhẹ giọng đáp, khí đề cập đến nương thân nàng thì ánh mắt có chút ảm đạm.

Long Nhất kéo tay Sa Mạn nắm chặt lấy rồi sau đó thả ra, không có nói thêm gì nữa.

Sa Mạn nhìn hướng Long Nhất, khuôn mặt dịu dàng, nàng nở một nụ cười cảm kích rồi sau đó dẫn ba người vào trong động.

Trong sơn động tràn ngập dạ minh châu to bằng nắm đấm, tán phát ra hào quang trắng sữa êm dịu. Trừ chúng ra thì không còn đồ trang trí gì khác. Đi được mấy trăm mét liền tới tận cùng của sơn động, ở đây có một cách cửa bạch ngọc điêu khắc những đồ đằng (totem) kỳ dị.

Sa Mạn nhỏ một giọt máu tươi lên chỗ lõm ra của cánh cửa, cánh cửa bạch ngọc liền phát ra một vòng ánh sáng lạ kỳ, ‘két két’ mấy tiếng mở ra hai bên.

Long Nhất và Lưu Ly hoa hết cả mắt, lại phát hiện bên cánh cửa còn có động tiên, khí tức mát mẻ thư thái bay tới. Có những bụi cây màu xanh không biết tên là gì được bày trí chỉnh tề, tiên hoa rực rở điểm xuyết trong đó. Một đàn bươm bướm đang bay lượn, lại có nước suối róc rách, đơn giản là đẹp không sao tả xiết.

“Đẹp quá.” Rất lâu, Lưu Ly mới thốt lên một tiếng kinh ngạc, rồi lại lập tức kinh hô một tiếng.

Theo ánh mắt của Lưu Ly, Long Nhất ngẩng đầu nhìn lên trên, cũng bị kinh dị một phen, ở trên không có trong suốt như họ tưởng, mà là một tảng đá phát sáng, cảm giác không khác gì với mặt trời. Hắn chưa từng thấy qua cảnh sắc kỳ lạ như thế này.

“Đây là phát hiện ngẫu nhiên của Đại Long Vương đời đầu tiên trên Ma Long đảo. Địa phương này rất kỳ lạ, mặc dù không lớn, nhưng ở đây cây cối xanh tốt quanh năm, tiên hoa vĩnh viễn không úa tàn, hơn nữa còn có thể vĩnh viễn không thối rữa.” Sa Mạn nói khẽ rồi dẫn ba người vào trong.

Những đàn bướm xinh đẹp căn bản không có sợ người, mà còn bay quanh mọi người, có con còn gan lớn dám đậu lên trên đỉnh đầu mọi người, mang theo một hương thơm lạ kỳ, không phải là hương hoa, mà là hương từ trên người những con bướm này. ( thơm )

Khi Long Nhất đem cái nghi vấn này nói ra, Sa Mạn cười một cái, nói:” những con bướm này cũng không biết đã ở đây bao năm rồi, dù sao theo nương thân ta từng nói, ở đây tổng cộng có ba trăm năm mươi sáu con bướm không nhiều hơn, không ít hơn. Hiện tại vẫn vậy, ta nghĩ chúng đã bị mùi hoa hấp dẫn, thể chất có khả năng sản sinh biến dị.”

Bốn người đi qua một con đường mòn hẹp do người xây nên, chưa tới hai trăm mét liền tới đầu bên kia, ở đó đặt hơn ba mươi cỗ quan tài bằng thủy tinh trong suốt, trong đó là những nam nữ Long tộc hoặc già hoặc trẻ. Bọn họ đều là hình người, có thể là bởi vì địa phương thần kỳ này quá nhỏ.

Sa Mạn đi tới một cỗ quan tài ở sát bờ, trong đó là một mỹ phụ xinh đẹp còn rất trẻ, sắc mặt hồng hào, cứ như đang ngủ vậy.

“Nương thân, Mạn Mạn tới thăm người đây.” Sa Mạn đặt tay lên trên cỗ quan tài, đôi mắt ươn ướt.

Long Nhất dùng lễ tiết nhân loại hành lễ với mỹ phụ đang nằm trong thủy tinh quan, sau đó vỗ lên vai Sa Mạn, nhẹ giọng nói:” đừng quá đau lòng, đừng quá khổ sở, có những hồi ức tươi đẹp là đủ rồi.”

Sa Mạn quay đầu lại nở một nụ cười, nước mắt lại vẫn cứ rơi xuống, nàng thầm nói trong lòng:” nương thân, đây là nam nhân Mạn Mạn thích, có phải rất suất chúng không, người nhất định sẽ thích hắn, có phải không?

Đợi tới khi Sa Mạn bình tâm lại, nói:” truyền tống trận cứ đặt ở đây đi.”

Long Nhất ngớ người, nói:” nơi này không phải là chỉ có hoàng tộc mới có thể tiến vào sao, đợi mấy hôm nữa Ma Long tộc của nàng tới Thương Lan đại lục tham gia đại hội, nhưng người khác phải làm sao?”

Sa Mạn cười khúc khích, nói:” tộc nhân bọn ta ở đây đã chán lắm rồi, không bằng để họ hoạt động gân cốt, bay đến là tốt nhất.”

Long Nhất nhíu nhíu mày, nói:” nàng đã kiên trì thế, vậy ta đặt một cái truyền tống trận ở đây, nhưng vẫn phải tìm một nơi khác để đặt một cái bên ngoài. Vạn nhất có việc gì phát sinh, cũng có thể phối hợp với nhau.”

“Sẽ có đại sự gì phát sinh sao...” Sa Mạn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Long Nhất bèn lầu bầu hỏi.

“Đợi tới lúc có đại sự phát sinh thì đã quá muộn rồi, phàm việc nào cũng phải chừa đường lui. Biết không? Đầu heo.” Long Nhất cốc lên đầu Sa Man, sẽ có loại nguy cơ nào sảy ra thì hắn còn chưa biết, nhưng hắn lại biết đó tuyệt đối sẽ là một kiếp nạn ảnh hưởng tới cả thế giới, hắn nhất định phải liên hợp toàn bộ các chủng tộc lại với nhau.

“Ngươi mới là đầu heo, đầu trâu, đầu gỗ, đầu...” Sa Mạn hậm hực nói, quay đầu đi không thèm để ý tới Long Nhất nữa.

Long Nhất mỉm cười, không thèm để bụng mà nhún nhún vai, bắt đầu bố trí truyền tống trận ở một chỗ trống không xa.

Không lâu sau, truyền tống trận đã bố trí đâu vào đó.

“Nếu còn cần bố trí thêm một cái nữa thì bố trí ở dưới chân núi Long vương bảo sơn đi, ở đó cũng có mấy vị trưởng lão ra vào.” Thủy Tinh nói.

“Vì sao không nói sớm chứ, sớm đặt bên đó một cái không phải...” Long Nhất ngừng nói, nhìn sắc mặt đang trầm ngưng của Sa Mạn.

“Chúng ta ra đi, phụ vương và các trưởng lão cũng đã nghị sự xong rồi, vừa lúc ngươi cũng phải tới đó để bố trí truyền tống trận.” Sa Mạn nghẹn ngào nói rồi đi ra.

Long Nhất có chút ngạc nhiên, vuốt vuốt mũi, không rõ vì sao Sa Mạn lại đột nhiên tâm tình hóa như vậy. Có lẽ phàm là động vật cái, tính cách cũng giống với nhân loại ở một số phương diện.

Đi ra khỏi không gian kỳ dị này, cánh cửa bạch ngọc ở phía sau tự động đóng lại.

“Lưu Ly, nàng nói nha đầu kia làm sao thế? Ta đâu có đắc tội gì với nàng ta, không phải chỉ nói bố trí thêm một cái truyền tống trận nữa thôi sao?” Long Nhất nắm lấy tay Lưu Ly khẽ hỏi.

Lưu Ly cười rúc rích, thiếu gia bình thường rất thông minh, lúc này lại cứ như ngốc vậy, nàng nói:” Sa Mạn không phải là vì nguyên nhân này mà tức giận.”

“Vậy thì vì nguyên nhân gì?” Long Nhất hỏi.

“Thiếp nghĩ nàng dẫn thiếu gia tới nơi long tộc cấm khu bố trí truyền tống trận căn bản chỉ là cái cớ, nàng thích thiếu gia đấy.” Lưu Ly cười duyên, lườm Long Nhất một cái nói.

Long Nhất vẫn mù tịt, không hiểu việc Sa Mạn thích mình có liên quan gì tới việc này.

“Ở đó có nương thân nàng ấy mà, thiếu gia, chàng cũng thật là ngốc.” Lưu Ly cười khẽ nói.

Long Nhất giật mình, vỗ đầu một cái rồi nhanh như chớp đuổi theo Sa Mạn.

“Sa Mạn, nương thân nàng thực sự rất xinh đẹp nha.” giọng nói của Long Nhất đột nhiên vang lên bên tai Sa Mạn.

Sa Mạn bỗng dừng lại, quay người về phía sau, cắn chặt môi đi tới, cả khuôn mặt nhất thời trở nên tươi rói. Nàng nói:” ngươi mới là đầu heo.” Nàng cố nhịn cười mà hừ mấy cái, kì thật nàng mượn cớ đưa Long Nhất tới cấm địa, chỉ bất quá là muôn dẫn hắn tới gặp người mẹ yêu quý nhất của mình, nhưng tên gia hỏa này tới bây giờ mới hiểu rõ.

__________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK