Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện quỷ quái gì đó, thiếu gia đang ngủ, có chuyện gì ngày mai nói.” Long Nhất bực dọc hét to ra ngoài. Lúc này nằm trong lòng hắn là hai tiểu mỹ nhân đang chờ đợi được sủng ái, hắn làm gì còn có thời gian rảnh đi lo chuyện khác.

Bàn tay sói của Long Nhất vươn ra mò mẫm trên người hai thiếu nữ, làm cho hai nàng thở gấp liên tục, cũng không dám mở mắt. Hoan ái với tình lang ở trước mặt nữ nhân khác là chuyện chưa từng trải qua nên tâm lý lưỡng nữ vẫn chưa thể buông bỏ được.

“Bình, bình, bình.” Cửa phòng lại có tiếng đập cửa, giọng của hạ nhân ở ngoài như khóc, nói: “Nhị thiếu gia, phu nhân và lão gia phân phó Tiểu Đích nhất thiết phải mời thiếu gia ra đại sảnh, bằng không sẽ lột da tiểu nhân.”

“Thiếu gia, chắc đúng là có chuyện gì rồi, người mau ra đi.” Tiểu Y lấy tay của Long Nhất đang ở trên nhũ phong căng tròn của mình xuống, đồng thời khẽ đẩy vai hắn.

“Đúng rồi, phu quân, chàng hãy đi ra đi, thiếp và Tiểu Y…sẽ ở lại trong phòng chờ chàng.” Ngu Phượng mặt ửng hồng lí nhí như tiếng muỗi kêu.

Long Nhất mắt sáng rỡ lên, nhéo lên ngực hai nàng một cái, cười hì hì nói: “Đây là tự nàng nói nhé, không được nuốt lời, nếu lúc ta quay về mà thấy thiếu mất một người, ta sẽ lấy gia pháp ra mà trị tội nàng.”

“Biết rồi.” Hai nàng nhẹ giọng nói, quay đầu nhìn nhau một cái, rồi cả hai cùng dấu mặt vào gối.

Long Nhất xoay mình đứng dậy, hít vào hai hơi dài để cố gắng đè nén “tiểu Long Nhất” đang lên tiếng kháng nghị xuống. Không lẽ lại cứ để căng như đỉnh lều như vậy mà ra sao? Hắn lẩm bẩm trong lòng, vội vã chạy ra đại sảnh thì thấy Đông Phương Uyển cùng Tây Môn Nộ đều đang ở đó, thần sắc tựa hồ không có gì trầm trọng lắm.

“Phụ thân, có chuyện gì vậy? Tại sao lại phải gọi con tới gấp như vậy.” Long Nhất ngồi xuống ghế, cầm vội lấy ly nước uống cạn một hơi. Hắn vừa cố đè nén dục hỏa, mồm miệng đang khô khốc.

Tây Môn Nộ uy nghiêm nhìn hắn, chậm rãi cất tiếng: “Hôm nay ngươi đến Thần Phong quân đoàn tuyển binh lại gây họa phải không?”

Thì ra là chuyện này, tưởng có chuyện gì to tát chứ. Long Nhất cười đáp: “Con có gây họa gì đâu, chỉ là đánh cá với Bắc Đường tiểu thư mà thôi.”

“Kết quả là nó thua, ngươi lại bắt nó phải bò ba vòng quanh Đằng Long thành, lại còn phải vừa bò vừa la to Bắc Đường Vũ là heo, có phải không?” Tây Môn Nộ vỗ bàn giận dữ thốt.

Long Nhất không để tâm đến Tây Môn Nộ đang làm ra vẻ cố gắng duy trì sự uy nghiêm của một người cha. Hắn cười hì hì nói: “Ban đầu giao ước đúng là như vậy, nhưng sau đó con đã chủ động bỏ qua, kêu nàng ta bất tất phải làm như thế. Sự tình thế nào mà lại đến tai của cha, có phải là nha đầu đó đến tố cáo với cha?”

“Hừm, hiện tại nha đầu đó của Bắc Đường gia tộc đang thi hành đổ ước tại chợ đêm, làm cho cả Đằng Long thành trở nên nhốn nháo, dư luận xôn xao. Bắc Đương Hùng công khai lên tiếng không nhận đứa con gái này nữa. Chuyện này là do tên xú tiểu tử ngươi gây ra, ngươi nói làm sao mà dàn xếp đây?” Tây Môn Nộ giận dữ hừ một tiếng.

“Cái gì?” Long Nhất cực kỳ kinh hoảng. Ả nha đầu quật cường đó quả thật ra đường bò sao.

“Nếu ngươi không tin thì đến đó mà xem, bây giờ bách tích đều đổ xô nhau đến coi. Lần này Bắc Đường gia tộc và Tây Môn gia tộc chúng ta nhất định thành thế nước – lửa. Ta không quản ngươi dùng phương pháp gì, chuyện này ngươi phải tức tốc giải quyết cho ta.” Tây Môn Nộ đứng lên, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ vào phòng.

Gương mặt Long Nhất đau khổ, tại sao lại có nữ nhân ngu như vậy cơ chứ, lúc đó chỉ thuận miệng nói ra như vậy, không tưởng nổi nàng ta lại làm theo. Bất quá trên một phương diện khác mà nói, Long Nhất thập phần bội phục nàng ta, có thể nhịn được điều mà người thường không thể nhịn, hoặc là nàng ta có khi cũng không chịu đựng nổi.

“Vũ nhi, con hãy ra coi đi, chuyện đánh cuộc này thật là thái quá, hãy nghĩ biện pháp khuyên nha đầu đó của Bắc Đường gia tộc trở về đi.” Đông Phương Uyển tiến tới vỗ vào hắn mấy cái rồi cũng bỏ đi vào phòng.

“Con mẹ nó, lần này ta động chạm đến ai chứ! Lại còn phải giúp nha đầu đó đổ vỏ nữa.” Long Nhất chửi thầm trong bụng, rồi đi ra khỏi Tây Môn phủ.

Vừa ra khỏi phủ liền phát hiện trên đường vắng tanh vắng ngắt, thỉnh thoảng mới thấy một vài người vội vã chạy lên phía trước.

“Lẹ lên để coi đại tiểu thư của Bắc Đường gia tộc bò trên đường, miệng lại còn gào to Bắc Đường Vũ là heo. Đi nhanh lên để xem náo nhiệt, chậm chân là không xem nổi đâu.” Người này kéo người kia cùng chạy nhanh về phía trước.

Thuận theo dòng người, Long Nhất nhanh chóng đến một chỗ người đông như nêm cối. Người trên đường, người ở ven đường, người ở trong phòng nhìn ra, cũng có người ở trên nóc nhà nhìn xuống, đâu đâu cũng thấy toàn người với người. Long Nhất lơ lửng trên không trung nhìn xuống thấy Bắc Đường Vũ toàn thân vận hắc y, mái tóc vấn lại trên đầu, hai đầu gối quỳ xuống đang bò trên đất, ẩn ước có thể nghe âm thanh trống rỗng của nàng đang la to: “Bắc Đường Vũ là heo, Bắc Đường Vũ là heo.” Bên cạnh Bắc Đường Vũ là hai thị nữ xinh đẹp, vừa khóc vừa gọi tiểu thư nhà mình, nhưng cả hai người không dám đụng đến nàng ta, tại vì Bắc Đường Vũ đã hạ lệnh ai mà dám đụng vào nàng thì sẽ bị bán vào thanh lâu ngay.

Long Nhất nhìn khuôn mặt trắng bệt mà quật cường của nàng, hàm răng nàng cắn chặt môi dưới ứa ra những tia máu nhỏ li ti, làm người khác nhìn không tự chủ được cũng phải đồng cảm với nàng.

Đứng trên một nóc nhà, một vị trung niên phụ nhân bất nhẫn lên tiếng: “Bắc Đường tiểu thư này điên rồi sao? Mà sao Bắc Đường gia tộc cũng không cho người ra quản chuyện này, bọn họ thiệt nhẫn tâm để cho một khuê nữ xinh đẹp phải chịu tội như thế này.”

“Mẹ nó à, bà thì biết gì? Thằng tiểu tử của Nhị Cẩu bên cạnh nhà mình đang là lính của Thần Phong doanh có nói là cô ta vì thua cuộc với Tây Môn nhị thiếu gia, nên bây giờ thi hành đổ ước. Bà cũng biết là Bắc Đường gia tộc là một trong những đại gia tộc của đế quốc, bọn họ không thể bỏ đi tôn nghiêm của cả gia tộc chỉ vì một người. Bởi vậy Bắc Đường gia chủ đã phát thiếp công khai tuyên bố Bắc Đường tiểu thư và Bắc Đường gia tộc sẽ không còn bất cứ quan hệ nào.” Trượng phu của phụ nhân lên tiếng.

“Bọn họ đã đánh cuộc chuyện gì vậy? Mà chuyện đánh cuộc này đúng thiệt không phải là người mà.” Một nam nhân đứng bên cạnh nói chen vào. Gã vừa hỏi xong trên nóc nhà đã bu đầy một đống người.

Trượng phu của phụ nhân đó thấy có nhiều người cùng vây quanh mình, nhất thời cảm thấy mình là nhân vật quan trọng, đắc ý cao giọng thốt: “Câu chuyện này trừ Nhị Cẩu và ta, không có một ai biết hết.”

Một người không thể kiên nhẫn nổi, buột miệng nói: “Tam Hồ Tử, ngươi đừng có nói cho sướng miệng, biết điều gì thì nói lẹ lên.”

“Thằng con trai của Nhị Cẩu nói như thế này, Tây Môn nhị thiếu gia đến Thần Phong doanh để tuyển binh, không biết vì chuyện gì mà xảy ra xung đột với Bắc Đường tiểu thư. Bắc Đường tiểu thư là nữ tướng duy nhất của đế quốc chúng ta, đương nhiên là tâm cao khí ngạo, đã đề xuất cùng với Tây Môn nhị thiếu gia đối chiến thực sự trên thao trường. Kết quả là Tây Môn nhị thiếu gia chỉ với hai mươi người lính tồi nhất cũng đả bại hơn mười vạn binh lính do Bắc Đường tiểu thư thống lãnh, hơn nữa lại bại tới hai lần, bởi vậy mới có tình trạng ngày hôm nay.” Gã được gọi là Tam Hồ Tử nói phun cả nước miếng. Hai trăm người thì gã nói thành hai mươi người, hai vạn người thì thành mười vạn người. Nếu câu chuyện này cứ tiếp tục truyền đi, e rằng sẽ được sáng tạo thành Tây Môn nhị thiếu gia chỉ cần một vài ngón tay thôi cũng đủ phá tan cả Thần Phong quân đoàn.

“Tam Hồ Tử, ngươi có xạo không vậy, ta không tin là Tây Môn nhị thiếu gia lại lợi hại như vậy.” Lập tức có người không tin chuyện đó lên tiếng.

Tam Hồ Tử như mèo bị đạp phải đuôi, nhảy dựng lên, vỗ ngực bôm bốp nói: “Tam Hồ Tử ta mà nói láo với các ngươi, ta đến cứt chó, chó lợn cũng không bằng.”

Tam Hồ Tử phát thệ, lập tức đại đa số mọi người đều tin chuyện đó, lúc này có người nói: “Mặc dù Bắc Đường tiểu thư thua cuộc nhưng vẫn thủ tín, ta thật là bội phục nàng ta.”

“Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta cũng rất bội phục a.” Lập tức có người lên tiếng phụ họa.

Lúc này, đột nhiên có người cảm giác có gì đó không ổn, quay lại nhìn thì phát hiện người vừa mới lên tiếng nói bội phục Bắc Đường Vũ không ngờ là diễn viên chính Tây Môn nhị thiếu gia bọn họ vẫn kinh sợ. Ai nấy đều sợ đến nỗi câm như hến. Mặc dù ấn tượng về hắn trong lòng mọi người thông qua sự kiện người tuyết kia đã thay đổi không ít, từ ngày trở về cũng không quấy đảo khiến toàn thành đều gà bay chó sủa như trước kia, nhưng dư uy vẫn còn tồn tại. Hình tượng công tử bột ăn sâu bén rễ đã mười mấy năm không thể một sớm một chiều là có thể hoàn toàn thay đổi được.

Long Nhất tịnh không quan tâm đến ánh mắt và biểu tình của mọi người đang nhìn hắn, lãnh đạm hỏi: “Bắc Đường tiểu thư đã bò như vậy bao lâu rồi?”

“Nàng ấy bò từ con đường phía kia lại, như vậy cũng đã hơn nửa canh giờ rồi.” Có người lên tiếng trả lời.

Lúc này có người can đảm đột nhiên lên tiếng: “Tây Môn thiếu gia, Bắc Đường tiểu thư thật sự rất đáng thương, nàng ta là một cô nương, như vậy… có phải là nên hủy bỏ đổ ước này của các người không?”

Long Nhất vừa quay đầu, người vừa lên tiếng nhất thời bị dọa khiếp đến nỗi phải lùi lại phía sau mấy bước, sợ đã đắc tội với tên sát tinh này, nhưng không tưởng nổi là Long Nhất cười khổ hai tiếng rồi thở dài nói: “Ta sớm đã nói với nàng là thủ tiêu đổ ước này rồi nhưng nàng ta không nghe, ta cũng hết cách.”

Lúc này Bắc Đường Vũ đã bò đi xa, nhìn thấy bóng dáng cô ngạo, kiên cường mà khó nhọc của nàng, Long Nhất tịnh không cảm thấy có một chút khoái cảm nào, trái lại còn cảm thấy buồn phiền. Chung quy hắn không nhẫn tâm để một nữ hài tự xỉ nhục mình như vậy.

Long Nhất điểm chân, lắc nhẹ một cái đã hạ xuống trước mặt Bắc Đường Vũ. Sự xuất hiện của hắn ta càng làm dân chúng đứng xung quanh bàn tán ồn ào hơn.

Bắc Đường Vũ ngẩng đầu nhìn hắn một cái với ánh mắt trống rỗng mà lãnh đạm, rồi lại tiếp tục la to câu "Bắc Đường Vũ là heo", lách qua hắn bò về phía trước.

“Tây Môn thiếu gia, cầu xin ngài làm ơn tha cho tiểu thư nhà chúng tôi đi.” Hai thị nữ của Bắc Đường Vũ quỳ xuống khóc lóc van xin trước mặt Long Nhất.

Long Nhất trong lòng đau khổ. Rõ ràng là hắn không sai, nhưng hiện tại với tình cảnh của Bắc Đường Vũ thì thành ra toàn là lỗi nơi hắn, thậm chí ngay chính hắn cũng cảm thấy mình không đúng, là thói đời gì đây trời.

Long Nhất bước lên hai bước nhắc Bắc Đường Vũ lên, thấy quần của nàng bị chà rách thành hai lỗ to ở ngay đầu gối, làm lộ ra hai đầu gối đỏ hồng.

“Đủ rồi, làm như vậy đã đủ lắm rồi, nàng cứ cho là mình đã thoả mãn rồi, về đi.” Long Nhất trợn mắt nhìn Bắc Đường Vũ nghiến rắng nói. Trong thâm tâm hắn dường như có một ngọn lửa phẫn nộ, không biết là hắn giận nàng ta hay là giận chính mình.

“Buông tay ra, Bắc Đường Vũ ta đã nói phải bò ba vòng thì nhất định sẽ làm được.” Bắc Đường Vũ đẩy Long Nhất ra, lại quỳ xuống tiếp tục bò về phía trước.

Long Nhất không dằn lòng được lại nhấc nàng lên, cất tay định đánh ngất nàng rồi mang đi. Hắn thực không muốn lằng nhằng với nàng thêm nữa.

Bắc Đường Vũ dường như nhìn ra ý định của Long Nhất. Nàng cất giọng lạnh lẽo: “Nếu ngươi cưỡng bức đưa ta đi thì chính là bức ta vào tuyệt lộ đó.”

Long Nhất nhìn vào tận sâu trong cặp mắt đen láy rực sáng của Bắc Đường Vũ. Trước ánh mắt sáng ngời đầy kiên quyết đó hắn biết nàng nói được sẽ nhất định làm được. Bắt nàng trở về cuối cùng cũng không thể cả đời khốn khổ với nàng được, nếu không phải vậy nàng khẳng định sẽ làm chuyện ngu ngốc.

“Đồ nữ nhân ngốc nhà ngươi, mặc kệ ngươi đó.” Long Nhất buông tay ra, nhìn theo Bắc Đường Vũ tiếp tục bò đi, có chút cảm động. Nàng rất ngốc, thực sự rất ngốc. Nếu mà là hắn, hắn nhất định làm không nổi, bởi vì hắn vốn đã là một kẻ tiểu nhân, nhưng hành động ngốc nghếch đó của Bắc Đường Vũ lại khiến nội tâm hắn xúc động.

Bất chợt, trong trí óc Long Nhất đột nhiên nổi lên một mảng ký ức đã chôn sâu từ rất lâu. Đó là ở tiền thế, có một thiếu nữ tên gọi Tiểu Thất. Nàng là một nữ tử trong cứng ngoài mềm, nói một là một, hai là hai. Long Nhất lắc đầu thật mạnh, cố gắng xua đi cảm giác đau thương tới mức nghẹt thở đó ra khỏi trái tim, chỉ cảm thấy vào thời khắc này, Bắc Đường Vũ sao mà giống với Tiểu Thất đến vậy.

Long Nhất thở phào một hơi muốn đẩy hết nỗi ưu phiền ra khỏi lòng, không kéo Bắc Đường Vũ nữa. Nếu mà nàng ta đã kiên trì như vậy thì cứ theo như ý muốn của nàng đi.

oOo

“Thiếu gia, người làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi quá vậy?” Tiểu Y thấy Long Nhất đẩy cửa tiến vào, lập tức tiến lên nghênh đón nhưng lại phát hiện ra bộ mặt nặng nề u ám của hắn.

“Phu quân.” Ngu Phượng cũng đến cạnh Long Nhất, nhìn hắn đầy vẻ lo lắng.

“Ta không sao, cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi.” Long Nhất gượng cười đáp.

Với sự phục thị của hai nàng Long Nhất cởi hết y phục, nửa nằm nửa ngồi trong chăn còn Ngu Phượng với Tiểu Y một phải một trái dựa sát vào hắn. Nếu là lúc bình thường, con sắc quỷ trong lòng hắn đã sớm cất tiếng ngao ngao, tay chân trên dưới đã chiếm tiện nghi khắp nơi. Nhưng lúc này hắn lại nhíu mày, tay ôm lưỡng nữ mà chẳng biết đầu óc đang nghĩ gì, chỉ thấy trong ánh mắt thần sắc không ngừng biến đổi, một hồi như mơ màng, một hồi như đang nhớ lại, một hồi lại vui vẻ, một hồi lại như thống khổ.

Ngu Phượng thấy khuôn mặt tuấn mĩ của Long Nhất chợt hiện lên chút tang thương, trái tim khẽ run lên. Nàng trước giờ chưa từng tưởng nổi tình lang lúc nào cũng hì hì hà hà chẳng bao giờ nghiêm túc lại cũng có tâm sự trầm trọng như vậy, làm cho trái tim nàng cảm thấy rất khó chịu, chỉ cảm thấy mình bất lực không giúp gì được cho hắn.

Ngu Phượng cắn môi, tay xinh đột nhiên luồn tay vào giữa hai đùi Long Nhất nắm lấy “tiểu Long Nhất” to lớn mà thăm hỏi chơi đùa. Nàng không muốn Long Nhất chìm đắm vào trong mạch suy tư làm cho hắn thống khổ, mà cách duy nhất nàng có thể làm được là làm thay đổi sự chú ý của hắn. Biện pháp tốt nhất để làm thay đổi sự chú ý của nam nhân dĩ nhiên không gì bằng tình dục.

Cảm giác thấy sự kích thích đến tiêu hồn nơi hạ thể, Long Nhất lập tức quay trở về với thực tại, nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng mà kiều diễm của nàng không khỏi nghi hoặc hô lên: “Phượng nhi.”

“Phu quân, người ta... người ta đang muốn mà.” Ngu Phượng môi xinh hé mở, thân hình mềm mại không ngừng uốn éo cọ sát lên cơ thể Long Nhất, một làn hương tình dục như lan như xạ từ trên cơ thể nàng nhẹ nhàng tán phát ra.

Tiểu Y có chút kinh ngạc nhìn vị tỷ tỷ đột nhiên trở nên mạnh dạn như vậy, lại thấy nàng ta nháy mắt với mình, nàng lập tức hiểu rõ Ngu Phượng đang định làm gì, trong lòng không khỏi cảm thán. Những nữ tử bên cạnh thiếu gia quả thật người nào người nấy đều si tình. Lập tức nàng cũng học theo, bắt đầu lóng ngóng khiêu khích Long Nhất.

Long Nhất lòng sáng như gương, tự nhiên là biết rõ dụng ý của hai nàng, ngoài sự cảm động thì thân thể cũng thật thà phản ứng lại, hồi ức đột nhiên nổi lên trong lòng đó cũng bị làm nhạt đi không ít. Một đêm đẹp đẽ như vậy, sao có thể phụ lòng tình ý của mĩ nhân chứ? Trên mặt Long Nhất lại xuất hiện nụ cười xấu xa đặc trưng, hai bàn tay sói bắt đầu đánh thành chiếm đất trên mình lưỡng nữ, nắn nắn ngọc nhũ của Ngu Phượng rồi lại bóp bóp tuyết đồn của Tiểu Y, vừa nắn vừa xoa một chút là hai nàng đã sóng tình nổi dào dạt.

Trong chăn, tiểu khố của Long Nhất đã bị Ngu Phượng táo tợn kéo xuống tận đầu gối, ngọc thủ mềm mại ấm áp chính đang nắm lấy tiểu Long Nhất mà hoạt động lên lên xuống xuống.

Long Nhất vừa lật chăn ra, xuân quang bộ lộ hết cả ra ngoài. Tiểu Y ‘a’ lên một tiếng khi nhìn thấy động tác trong chăn của Ngu Phượng. Nàng rốt cuộc mới làm cô dâu nên vẫn còn chưa thể buông thả được.

“Phượng nhi, giúp, giúp phu quân nào.” Long Nhất thấy Ngu Phượng khẽ hé mở cặp môi xinh, trong lòng phát sốt. Ngón tay hắn nhịp nhịp lên môi Ngu Phượng, rồi lại khẽ đẩy đầu nàng xuống hạ thân, ý tứ rõ là vô cùng rõ ràng.

“Đáng ghét, đại phôi đản.” Ngu Phương cặp mắt tràn đầy xuân ý lườm yêu Long Nhất một cái, đầu lưỡi không tự chủ khẽ liếm khóe môi.

Chết mất, đồ tiểu yêu tinh này. Long Nhất thấy Ngu Phượng có động tác khêu gợi cực kỳ gợi tình như vậy không khỏi nghẹt cả thở, tiểu Long Nhất cũng lập tức phình to thêm vài phần.

Tiểu Y thì hiếu kỳ chăm chú nhìn hai người, muốn xem xem tiếp sau sẽ phát sinh những chuyện gì.

Ngu Phượng thấy Tiểu Y đang nhìn, có chút thẹn thùng, nhưng lại thấy dáng vẻ mong đợi của Long Nhất liền bặm môi, nghĩ rằng dù sao sau này đều là tỷ muội với nhau, chuyện phòng the thế này e rằng sau này sẽ còn phải giao lưu nhiều nhiều, còn ngượng ngùng cái gì nữa a.

Ngu Phượng từ từ cúi mình xuống, đôi môi mọng đỏ hé ra, ngậm lấy tiểu Long Nhất vào miệng, cái đầu nhỏ nhắn bắt đầu nhấp nhô lên xuống, quả thực là khiến cho Tiểu Y nhìn thấy mà há miệng trợn mắt. Thì ra chuyện giao lưu nam nữ còn có kiểu cách này a.

Long Nhất sảng khoái rên lên một tiếng, cặp mắt nóng bỏng nhìn Tiểu Y, ngón tay cũng linh hoạt lần mò trên cơ thể nàng. Tiểu Y lập tức trở thành một chú cừu non tuyết bạch.

Dưới cặp ma thủ của Long Nhất, từng phân từng tấc trên cơ thể của Tiểu Y đều được thăm hỏi đầy đủ. Long Nhất nhìn Ngu Phượng đang nỗ lực làm việc, đột nhiên cất tiếng cười quái quỷ, hắn để Tiểu Y đứng dang chân trên mình, như vậy vùng sơn cốc tuyết bạch không một cọng cỏ của Tiểu Y hoàn toàn ra trình diện trước mắt hắn.

“Ư, thiếu gia đừng nhìn.” Tiểu Y vô ý thức khép cặp đùi lại, hai tay cũng che ở bên trên để cố gắng ngăn ánh mắt nóng bỏng của Long Nhất lại.

“Ngoan nào, để thiếu gia cẩn thận nghiên cứu, nghiên cứu.” Long Nhất cười hí hí kéo hai tay Tiểu Y ra, rồi lại tách cặp đùi đang khép chặt của nàng, say mê thưởng thức vùng đất bí mật trắng mịn nõn nà của người thiếu nữ, từng sợi từng sợi u hương thơm dịu từ trong lãng đãng lan tỏa ra.

Cầm lòng không đậu, Long Nhất liền ôm lấy cặp kiều đồn của Tiểu Y, từ từ kéo lại gần...

“A... thiếu gia, Tiểu Y... Tiểu Y chết mất.” Thân thể Tiểu Y đang ở trạng thái cực kỳ mẫn cảm, vùng đất riêng tư bí mật lại bị đầu lưỡi Long Nhất lướt qua một cái, lập tức co rút lại rồi run lên, không ngờ mới có hiệp đầu đã bay lên đỉnh cao khoái lạc.

Long Nhất đặt Tiểu Y đang mềm nhũn xuống, loáng cái đã cởi sạch y phục của Ngu Phượng, thân hình tráng kiện áp lên trên, bắt đầu tiến hành chinh phạt không hề e dè.

Có lẽ là do lần đầu bắn đôi chim, Long Nhất đặc biệt hứng khởi, lần lượt chơi đùa đủ các kiểu dạng khác nhau, cuối cùng dâm đãng đem chồng hai nàng lên nhau, cứ vậy tấn công trên dưới.

Sau mấy canh giờ, Ngu Phượng và Tiểu Y cùng mỏi nhừ nằm bẹp trong lòng Long Nhất, chẳng thể bói đâu ra dù chỉ một tia khí lực. Nhớ lại vừa rồi tình lang xuất ra hàng trăm tư thế hoa dạng, các nàng liền đỏ bừng cả mặt, không ngờ nổi chuyện vui khuê phòng giữa ba người lại có một loại mùi vị đặc biệt như thế.

Thấy Long Nhất đã khôi phục dáng vẻ bình thường, hai nàng mới dè dặt hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Long Nhất khẽ thở dài, bèn đem chuyện phát sinh trong lúc tuyển binh hồi ban ngày thuật lại một lượt, cũng nói nữ hài tử ngốc Bắc Đường Vũ đó lúc này còn đang ở bên ngoài thực hiện cam kết của nàng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK