Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi nói gì ta không hiểu.” Long Nhất cười hắc hắc nói.

“Đừng giả bộ nữa, trên người ngươi có bao nhiêu sợi lông ta còn biết. Nói mau, ngươi chiếm tiện nghi của nàng ta nhiều hay ít?” Mộc Hàm Yên cười hì hì, đi đến trước mặt Long Nhất, ôm lấy cánh tay hắn, hai luồng nhuyễn nhục bất giác ép sát vào người hắn.

Long Nhất toát mồ hôi, nghiêm mặt nói: “Thật là không công bằng. Trên người ta có bao nhiều sợi lông nàng đều biết nhưng trên người nàng có bao nhiêu sợi thì ta chưa hề biết. Mau cởi quần áo để ta đếm.

Mộc Hàm Yên khẽ nhéo hắn một cái, liếc hắn, nói: “Không nói nữa. Đã gần sáng, ngươi phải trở về đúng không?”

Long Nhất cười cười, nhìn vào vách tường sau lưng Mộc Hàm Yên, hỏi: “Nàng và nàng ta rốt cuộc là quan hệ như thế nào?”

Cặp mắt trong veo của Mộc Hàm Yên nhìn Long Nhất, vươn tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, nói: “Mỗi người đều có một bí mật, ngươi không ngoại lệ, ta cũng vậy. Nếu có ngày có thể nói cho ngươi biết thì ngươi không cần hỏi, ta cũng sẽ tự nói cho ngươi nghe.”

Long Nhất nhìn Mộc Hàm Yên, mỉm cười. Đúng vậy mỗi người đều có bí mật riêng của mình. Mặc dù bản thân đã cùng Mộc Hàm Yên hai lần hoan ái nhưng nàng cũng chưa chính thức thuộc về mình, một nữ yêu tinh như nàng thật không dễ nắm bắt.

“Ngươi rốt cuộc không chịu trở về sao? Ta cần phải tắm rửa, đi ngủ.” Mộc Hàm Yên cảm giác được Long Nhất đang suy nghĩ, vội chớp chớp mắt, nhìn Lưu Phong, câu dẫn hắn.

“Tắm rửa? Hay là cùng nhau tắm nhé?” Long Nhất cười hắc hắc, cánh tay khẽ vòng qua eo Mộc Hàm Yên, ôm chặt lấy.

“Cùng nhau thì cùng nhau, ta sợ ngươi chắc.” Đôi môi đỏ mọng của Mộc Hàm Yên, hé mở, ánh mắt long lanh vũ mị, cho dù là thần tiên cũng khó lòng kìm chế được vưu vật như nàng.

Long Nhất một phen rung động, bồng Mộc Hàm Yên đi vào phòng tắm.

Kích tình nhiệt liệt nhanh chóng ập đến, hai người ôm nhau hôn hít, dùng ma pháp tẩy rửa thân thể.

Long Nhất nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Mộc Hàm Yên ra, chỉ chừa lại nội y màu trắng. Một phần vì bị ướt, một phần do kích thích mà hai núm vú hồng hồng của Mộc Hàm Yên đã sớm vươn cao, nổi bật lên, thực sự mê người. Nội khố phía dưới bị nước thấm ướt, trở nên trong suốt, vùng không gian giữa hai chân rậm rạp, hoàn toàn hiện ra.

Long Nhất cúi đầu xuống áo ngực đã thấm ướt của Mộc Hàm Yên, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu vú, khẽ cắn một cái, ngẩng đầu lên nhìn Mộc Hàm Yên cười.

“Cười cái gì mà cười. Đáng ghét.” Mộc Hàm Yên mỉm cười như hoa, khẽ cầm lấy tiểu huynh đệ của Long Nhất, vuốt ve.

“Ta đang suy nghĩ xem nàng và Phiêu Miễu tiên tử có phải là hai tỷ muội hay không? Nhìn nàng ta bề ngoài thì có vẻ quý phái nhưng bên trong lại mặc nội y gợi cảm màu đen, nhất định là phóng đãng. Còn ngươi thì thoạt nhìn thì có vẻ phóng đãng, dụ nhân nhưng thật ra lại là thuần khiết, thực sự là có thể bổ sung cho nhau…Ồ..” Long Nhất chưa kịp dứt lời thì tiểu huynh đệ đã bị Mộc Hàm Yên nắm lấy.

“Còn nói là không chiếm tiện nghi, ngay cả nội y của nàng, ngươi cũng đã nhìn thấy. Còn nói là nàng ta cao quý, không thể khinh bạc. Ý ngươi muốn nói ta phóng đãng đúng không?” Mộc Hàm Yên tức giận, trừng mắt nhìn Long Nhất, xem hắn trả lời thế nào, nếu không hài lòng thì sẽ cho hắn biết mùi.

Long Nhất vẻ mặt đau khổ, cầu xin nàng: “Là nàng hiểu lầm ta rồi. Ta nói nàng ta thoạt nhìn thì cao quý nhưng thật ra là dâm đãng. Còn Mộc Hàm Yên nàng thì có vẻ dụ nhân nhưng ta biết nàng rất là thuần khiết.”

Mộc Hàm Yên nghe xong khẽ nới tay, trong lòng có chút lo lắng.

“Sao vậy?” Long Nhất thấy Mộc Hàm Yên có vẻ khác lạ liền hỏi.

“Cái gì mà sao vậy? Đáng ghét, người ta đang nghĩ đến ngươi thôi.” Mộc Hàm Yên phục hồi lại tinh thần, ôm lấy cổ Long Nhất, hôn hắn.

Long Nhất đương nhiên là không để cho giai nhân thất vọng, khẽ đẩy nàng dựa vào trước ma pháp kính trong phòng tắm.

“Ngươi muốn làm gì?” Mộc Hàm Yên khuôn mặt trắng bệch, hỏi.

“Đương nhiên là muốn chơi nàng, mau đưa mông nàng cho ta vuốt ve.” Long Nhất vỗ vỗ vào cặp mông mượt mà, hoàn mỹ của Mộc Hàm Yên, nói.

Mộc Hàm Yên khẽ nhắm hờ mắt, khẽ chuyển động cho đồn bộ nhô cao, cắn môi, kiều mỵ nói: “Muốn chơi thì chơi, ai mà sợ ngươi.”

Long Nhất hít một hơi thật sâu, nhào tới.

Thời gian qua đi, Long Nhất và Mộc Hàm Yên thoải mái hoan ái dưới bồn tắm, dư âm sau cao trào thật lâu sau vẫn chưa tan hết.

Long Nhất vô thức, khẽ xoa xoa hai vú cao ngất của Mộc Hàm Yên, nhắm mắt lại hưởng thụ. Hắn có rất nhiều chuyện muốn biết, cũng muốn biết đáp án nằm trên người Mộc Hàm Yên nhưng nàng đã nói một câu, ai cũng có bí mật. Vì thế hắn cũng không thể nào hỏi thêm.

“A, ngươi có đúng là nghĩ đến chuyện giúp Nạp Lan Như Nguyệt lên ngôi?” Mộc Hàm Yên đột nhiên lên tiếng.

Long Nhất mở mắt, xuất ra một đạo tinh quang. Phụ nữ thật là lợi hại, như vậy mà nàng cũng có thể đoán được.

“Không cần dấu ta. Một mỹ nữ như vậy thì ta không tin là ngươi không động tâm. Ngạo Nguyệt đế quốc đã bị diệt, Nạp Lan đế quốc nếu gián tiếp rơi vào tay người nữa thì thiên hạ này hoàn toàn quy về một mối - Tây Môn gia tộc các ngươi.” Mộc Hàm Yên nói.

“Đúng là như vậy nhưng Nạp Lan đế quốc giờ đây rất phức tạp. Còn có Phiêu Miễu tiên tử, Quang Minh giáo hội, Hắc Ám giáo hội phân tranh. Cho dù ta có ý nghĩ này cũng không dễ đạt được.” Long Nhất vừa nói, vừa xoa xoa đầu vú của nàng.

Mộc Hàm Yên khẽ rên lên một tiếng, nói: “Ngoại trừ mấy chuyện xấu xa khác, còn về chuyện này ta sẽ giúp ngươi.”

Long Nhất nghi hoặc hỏi: “Ngươi giúp ta?”

“Đừng dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với ta. Ta trước kia tại Đằng Long thành đã nói không chừng sẽ giúp ngươi một tay.” Mộc Hàm Yên bất mãn nói.

“Nhưng mà tại sao?” Long Nhất cau mày nói. Phiêu Miễu tiên tử thì bảo trợ cho Nạp Lan Văn, Lạp Pháp Nhĩ thì bảo trợ cho Nạp Lan Vũ, còn Mộc Hàm Yên thì sao?

“Sợ ta hại ngươi sao? Ngươi có dám đặt cược không?” Mộc Hàm Yên xoay người sang đối diện với Long Nhất, lấy tay khẽ nâng cằm hắn lên khỏi mặt nước, hỏi.

Long Nhất khẽ vươn lưỡi liếm lấy tay nàng, cười nói: “Đặt cược? Tại sao không dám. Bất quá nàng có thể thuyết phục được Phiêu Miễu tiên tử và Lạp Pháp Nhĩ không?”

“Ta nói được thì sẽ làm được. Ngươi chờ xem. Bất quá nếu ngươi thua thì ngươi phải phụ thuộc vào ta.” Mộc Hàm Yên mỉm cười, một nụ cười sặc mùi hồ ly.

“Không phải đấy chứ, chỉ sợ ngươi lại phụ thuộc ta.” Long Nhất cười nói.

“Ngươi sợ hãi sao? Nói không chừng ta lại phụ thuộc vào ngươi cả đấy chứ?” Mộc Hàm Yên cười khanh khách nói.

Long Nhất nhìn ra bầu trời bên ngoài một chút, chợt nhớ tới hai tỷ muội Nạp Lan Như Nguyệt và Nạp Lan Như Mộng đang chờ mình, liền khẽ đẩy Mộc Hàm Yên ra, đứng lên, bắt đầu mặc quần áo.

Mộc Hàm Yên vẫn nằm im trong hồ nước nhìn Long Nhất mặc quần áo. Ai nói ngắm mỹ nữ mặc quần áo mới là hưởng thụ! Đối với mỹ nữ mà nói thì tự mình ngắm nam nhân của mình mặc quần áo cũng là một loại hưởng thụ.

“Đi.” Long Nhất để lại một thanh âm duy nhất cho Mộc Hàm Yên, trước khi rời khỏi.

Đôi môi đỏ mọng của Mộc Hàm Yên khẽ hé mở, hứ lên một tiếng, nhìn thân ảnh của Long Nhất biến mất trong phòng tắm. Vẻ mặt chợt hiện lên vẻ đắc ý, đột nhiên nàng cười lên khanh khách, khẽ nhặt một cánh hoa trên mặt nước, giơ lên nhìn những giọt nước từ cánh hoa rớt xuống, ánh mắt thập phần quái dị.

Long Nhất vừa về đến tẩm cung của Nạp Lan Như Nguyệt, chưa kịp đứng vững đã thấy hai thân thể thơm tho mềm mại chui vào ngực hắn.

“Phu quân, người không sao chứ?” Nạp Lan Như Nguyệt ngẩng đầu, hai tròng mắt rưng rưng nước mắt, lấy tay vuốt ve gương mặt của hắn, sợ hắn có chuyện gì.

“Tỷ phu, tối qua muội và tỷ tỷ chút nữa đã bị người hại chết. Bất quá muội biết người nhất định sẽ không có việc gì.” Nạp Lan Như Mộng chớp chớp hai mắt, cao hứng nói.

Long Nhất trong lòng xuất hiện cảm giác áy náy, hắn sau khi tỉnh lại, không quay về ngay, làm cho hai nàng lo lắng.

“Ta không việc gì, không cần lo lắng quá.” Long Nhất khẽ vỗ nhẹ vào đầu hai nàng.

Nạp Lan Như Mộng ngáp một cái, ôm lấy eo hắn, nói: “Tỷ phu, muội tối qua đến giờ không ngủ được. Người ôm muội để muội ngủ tiếp đi.”

Long Nhất ôm Nạp Lan Như Mộng ngồi trên giường, Nạp Lan Như Nguyệt thì dựa vào vai của hắn.

“Phu quân, người không được làm thiếp sợ nữa. Thiếp và Như Mộng chỉ có mình chàng. Nếu chàng xảy ra chuyện thì thiếp sẽ chết mất.” Nạp Lan Như Nguyệt khẽ lẩm bẩm nói. Bây giờ Long Nhất chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất của nàng.

“Không sao, nàng không lẽ không biết là người xấu thì sống lâu ngàn năm sao? Ta là cực phẩm đại bại hoại, làm sao có thể dễ dàng chết được.” Long Nhất cười nói, đánh tan sự thương cảm trong lòng Nạp Lan Như Nguyệt.

Nạp Lan Như Nguyệt khẽ nở nụ cười, nói: “Ha, có người tự nói ra chính mình là đại bại hoại mà làm như hay lắm vậy.”

“Ngoại trừ mười loại tội ác không thể chấp nhận ra thì kỳ thật người tốt và người xấu rất khó phân biệt. Ai cũng chỉ vì sinh tồn mà thôi. Nàng cũng biết tại thời loạn này, muốn sinh tồn được cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Long Nhất khẽ nói.

Nạp Lan Như Nguyệt gật đầu, đột nhiên hỏi: “Phu quân, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

Long Nhất hơi trầm ngâm, mở miệng nói cho nàng nghe ý nghĩ của mình. Hắn định đưa nàng lên ngôi tại Nạp Lan đế quốc. Cuối cùng thu tóm tất cả vào tay Tây Môn gia tộc.

Nạp Lan Như Nguyệt trầm mặc một lúc, nói: “Chỉ cần phu quân muốn thì Như Nguyệt sẽ làm.”

Long Nhất bất giác cũng có chút áy náy. Nạp Lan đế quốc dù sao cũng là của phụ hoàng nàng. Nàng là công chúa của đế quốc, nếu bây giờ mình thông qua nàng khống chế lấy quốc gia này thì cũng có chút gì đó quá vô tình.

Như Nguyệt dường như đọc được ý nghĩ của hắn, mỉm cười nói: “Phu quân, ngươi có dự mưu từ lâu rồi đúng không? Hiệp nghị của chúng ta trước kia, chàng đã nói ngoại trừ thân thể thiếp ra thì tất cả tài sản của thiếp đều chuyển cho chàng. Nếu thiếp là nữ hoàng đế thì cả quốc gia này theo hiệp nghị, cũng đều là của chàng tất.”

Long Nhất đang muốn lên tiếng thì Nạp Lan Như Nguyệt khẽ lấy tay che miệng hắn lại, nghiêm trang nói:”Phu quan không cần giải thích. Thiếp là cam tâm tình nguyện giao Nạp Lan đế quốc cho chàng. Thiếp tin tưởng chàng sẽ làm cho người dân của đế quốc được hạnh phúc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK