Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thì ra là một trong lưỡng đại thần thánh tế tự Chu Địch, còn tưởng là ai chứ? Long Nhất nhìn lướt qua dải bạch quang đang hướng tới đây, bình thản cảm nhận thấy tinh thần lực cùng quang minh hệ ma pháp nguyên tố, trong lòng hơi hơi ngạc nhiên, lão bà này tự dưng chạy tới đây để làm chi?

Nghĩ còn chưa thông thì lão bà kia đã tới gần, lúc này Long Nhất mới nhìn thấy giữa quang đoàn kia là một người mặc áo bào tề tự mấu trắng tuyết, có thể thấy vóc dáng là một người phụ nữ, khuôn mặt không rõ ràng tuy nhiên nhìn vào cơ thể không ai thể nghĩ rằng tuổi của người này đáng tuổi bà hắn, chỗ lồi ra lồi, chỗ lõm ra lõm, trông ở bất kỳ góc độ nào cũng không giống như một lão thái bà.

Chu Địch đứng yên trên nóc nhà cách đó không xa, bạch quang bao bọc quanh người từ từ tan đi lộ ra dung mạo làm cho Long Nhất thất kinh, ngũ quan xinh xắn, da tay trắng như tuyết, trên trán còn giữ nét thanh xuân, tìm trên mặt hoàn toàn không có thấy dấu vết của sự lão hóa cả.

Thoạt nhìn lại giống như một cô gái, Long Nhất cũng không biết lão bà này phục trường sinh đan gì mà lại có thể gìn giữ tốt như vậy, cho dù nữ nhân nào nhìn vào chắc cũng phải phát cuồng vì ghen ghét.

Đương lúc Long Nhất ngầm đánh giá Chu Địch, Tì Bích tỏ vẻ cung kính nghênh tiếp: “Sư phụ, sao người lại tới đây?”

Chu Địch không thèm nhìn Long Nhất một cái, chỉ tiến tới nắm tay Ti Bích, cặp mắt khẩn trương nhìn từ trên xuống dưới để đánh giá đệ tử của mình, kỹ càng rất lâu mới thở phào nhẹ nhõm : “Vẫn tốt, vẫn tốt.”

“Sư phụ, người…?” Ti Bích thấy vẻ mặt của Chu Địch không khỏi có chút nghi hoặc.

Chẳng chờ Chu Địch trả lời Long Nhất cũng không nhịn được nữa, cho dù là sư phụ Ti Bích cũng không thể coi hắn như không tồn tại được, huống hồ nơi này là Tây Môn Phủ, chẳng chào hỏi mà xông vào còn bất lịch sự như vậy, tưởng rằng có thể giữ được thái độ như vậy là vĩ đại lắm sao?

Long Nhất kéo Ti Bích sang, cười giả lả nói: “Xin chào Thần thánh tế tự các hạ, không biết người giá lâm tệ phủ từ xa không có tiếp đón kịp thời, thực có chút không phải rồi.”

“Long Nhất!” Ti Bích nhẹ giọng đồng thời giật nhẹ ống tay áo Long Nhất, nàng dĩ nhiên biết phu quân nàng cũng là người rất cao ngạo, khi nào bực mình tất sẽ nói thẳng, mặc kệ đối phương có thân phận gì.

“Ta muốn nghe nàng gọi phu quân một tiếng.” Long Nhất cười hết sức vô lại nói.

Ti Bích nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của sư phụ, cắn răng bẽn lẽn đáp: “Phu quân, đừng có như vậy.”

Long Nhất tới giờ thì mới bớt bực bội, thay vào đó là cảm giác rất thỏa mãn, xem ra so với bà ta hắn trong mắt Ti Bích có phân lượng hơn. Mặc dù lão bà cũng có chút mị lực, tuổi đã cao vẫn duy trì được như vậy nhưng Long Nhất thực sự cảm thấy có nhiều điểm phản cảm. 8.9 phần là do cốt cách tự kiêu, không coi ai ra gì của bà.

Lúc này nhãn thần Chu địch mới đảo qua Long Nhất một lượt, nghĩ tới nghĩ lui rồi thản nhiên nói như ra lệnh: “Tây Môn Vũ, ngươi mau buông Tì Bích ra, ta phải đem nó đi”

Long Nhất cười khẩy, ánh mắt đanh lại, nụ cười tức thì biến đổi, người hiểu hắn chắc chắn biết rằng nụ cười này nguy hiểm đến mức nào.

“Sư phụ, con…..” Ti Bích vô cùng khổ sở làm trung gian, hết nhìn Chu Địch rồi lại quay ra nhìn Long Nhất không biết bao nhiêu lần.

“Tì Bích, sư phụ chẳng lẽ phải dùng đến biện pháp mạnh sao? Hôm nay ngươi nhất định phải đi theo ta.” Chu Địch kiên quyết nói với Ti Bích

“Buồn cười quá lão thái bà, bà thử nhìn Tì Bích xem, nàng bây giờ là thê tử của ta, vợ ở bên chồng, sao nàng có thể rời khỏi phu quân được.” Thanh âm của Long Nhất thật sự đã lạnh như băng, nhãn thần quắc lên sắc bén nhìn Chu Địch nhưng cặp mắt bà ta vẫn tỏ ra lạnh nhạt, không có một chút phản ứng gì.

“Sư phụ, con giờ đã cùng chàng thành hôn, con…. còn không muốn rời xa chàng nữa. ” Ti Bích nắm chặt cánh tay Long Nhất, nàng đã phải rất vất vả để hạ quyết tâm ở cùng Long Nhất, cho dù phía trước là vách núi cao vạn trượng nàng cũng không muốn quay lại.

Chu Địch ân cần nhìn đệ tử, cuối cùng thở dài một hơi hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không cần sư phụ, không cần Quang minh giáo hội nữa, giờ đây Quang Minh giáo hội đang bị Hắc Ám giáo hội từng bước lấn tới, ngươi thân là thánh nữ lại buông xuôi tất cả sao?”

“Không phải vậy, sư phụ, trong lòng con mãi mãi tôn kinh sư phụ nhất, nếu không có sự phụ thì chẳng có Tì Bích hôm nay rồi.” Ti Bích vội vàng giải thích.

Long Nhất nhất thời trầm xuống, bất kể là bà ta hay là sư phụ Ti Bích thế nào, nghĩ đến việc Ti Bích nỗ lực rất nhiều hắn thực đã khổ tâm không ít, giờ hắn với bà ta đối đầu thì thật làm khó cho nàng, hơn nữa thực sự cũng phải cảm ơn bà ta đã bồi dưỡng Tì Bích từ bé đến lớn.

“Nếu vậy lập tức đi cùng sư phụ mau.” Chu Địch yêu mến hướng về phía Tì Bích nói, bà quyết mang nàng đi cho bằng được, không được không thôi.

“Sư phụ….” Ti Bích khẩn cầu nhìn Chu Địch, ngữ khí hơi thống khổ, một bên là phu quân, một bên là sư phụ, bảo sao nàng không thể không khó xử cho được.

“Thần thánh tế tự các hạ, các người tin thờ Quang minh thần, dạy mọi người phải vì điều thiện, các hạ sao lại chia uyên sẻ thúy?? Xem ra thân phận này của các hạ cũng không xứng đáng được đâu.” Long Nhất cố nén sự bực hội trong lòng nói một cách có chừng mực, dù sao bà ta cũng đáng tuội bà nội hắn.

Chu Địch chuyển hướng sang Long Nhất đáp: “Với hành động của ngươi trước đây thì giết ngươi cũng không quá đáng, căn bản ngươi không có xứng đáng với Tì Bích.”

“Xứng hay không xứng trong lòng nàng rõ hơn ai hết, thật là kỳ lạ, không phải là các hạ được gả cho ta các hạ lại dám ăn ốc nói mò sao.” Long Nhất cười nhạt, thành thật mà nói hắn với thần thánh tế tự nàycủa Quang Minh giáo hội thực rất không hài lòng.

Sắc mặc Chu Địch sầm lại, sát khí trong mắt chợt lóe lên:

“Sao, muốn giết người hả? Động sát tâm rồi hắc hắc xem ra tu tâm vẫn còn chưa đạt tới haha.” Long Nhất cười một tràng trêu ngươi.

Đúng lúc này Man Ngưu và Lệ Thanh cùng phi tới đứng ở phía sau Long Nhất. Man Ngưu trừng mắt nhìn Chu Địch tay lăm lăm Lục Ngọc Tài Quyết, chỉ cần Long Nhất hô môt tiếng hắn liền nhào tới ngay.

Lệ Thanh không phải vô hình, Tì Bích dĩ nhiên cũng phải đối mặt với hắn, phát hiện Lệ Thanh thủy chung sắc mặt không thay đổi, ánh mắt lạnh như băng đang nhìn kỹ Chu Địch.

Không khí rốt cục được nung nóng, Long Nhất khoát tay nói: “Man Ngưu, Lệ Thanh, ta chỉ cùng vị thần thánh tế tự này vui đùa một chút, bà ta là người ngay thẳng sao có thể động sát với người vô tội được.”

Chu Địch như để ngoài tai lời của Long Nhất, quay đầu nhìn Ti Bích hỏi: “Ti Bích, vi sư hỏi ngươi lần cuối, người rốt cuộc có cùng đi với ta không?”

“Nàng sẽ không theo các hạ đi đâu, trừ phi phu quân của nàng chết!” Long Nhất không đợiTi Bích đáp lời liền tiếp lời thay.

Một tiếng thét lớn, pháp trượng trong tay Chu Địch hiện ra một đạo quang mang lóng lánh, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường, so với Quang minh pháp trượng trong tay Ti Bích nhất định là lợi hại hơn rất nhiều.

“Quá nhỏ mọn rồi, đưa cái đó cho Ti Bích còn mình cùng cái tốt hơn, đúng là hảo sư phụ mà.” Long Nhất trong lòng mắng thầm, sở dĩ Quang minh pháp trượng trong tay Ti Bích chính là do Chu Địch tặng, xem ra đã có vật tốt hơn nên mới truyền cho Ti Bích.Việc này vốn rất đỗi bình thường nhưng Long Nhất vốn có thành kiến với Chu Địch sẵn cho nên cảm giác cực kì ngứa mắt, huống hồ bà ta hình như muốn ra tay hạ sát hắn.

“Keng!” từ trong không gian giới chỉ của Long Nhất xuất ra một thanh cự kiếm, thoáng vũ động chiêu thức rất kỳ lạ , đột nhiên thân ảnh lao như tên bắn về phía trước, thanh cự kiếm kia mang theo kiếm quang mầu lam sẫm bắn thẳng tới phía Chu Địch.

Điều làm cho mọi người ở đó kinh ngạc chính là Chu Địch ánh mắt ngây ngốc ra, không buồn tránh né đứng yên chịu trận.

Thét lên một tiếng, Long Nhất thấy bà ta không có phản ứng gì cấp tốc thu lại thanh cự kiếm. Nhưng trên ống tay áo bên trái bà đã có một vết rách sâu hoắm, làm lộ cả da thịt bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK