Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thập dực đọa lạc thiên sứ Á Lịch Sơn Đại chậm rãi đứng lên, mang theo ánh mắt tràn ngập hy vọng trên người Long Nhất. Bỗng nhiên toàn thân hắc mang bạo thiểm, song thủ tạo thành hình tròn, ngạnh sinh tạo ra một cái không gian thông đạo.

Đôi môi Long Nhất run rẩy nghĩ đến việc gì đó, lại phát hiện yết hầu khô khốc nói không nên lời. Nhìn đôi mắt Á Lịch Sơn Đại dần ảm đạm, hắn hiểu rằng Á Lịch Sơn Đại đang dùng toàn bộ tính mạng còn lại của mình để mở ra thông đạo.

“Hãy đi đi, tiểu tử. Đừng làm ta thất vọng.” Á Lịch Sơn Đại mỉm cười, thâm ảnh dần trở nên mờ nhạt.

“Ngươi yên tâm. Ta sẽ dùng toàn bộ năng lực để thay đổi mọi thứ.” Long Nhất nói một câu, sau đó mang Tư Yên chuyển thân tiến vào không gian thông đạo. Trước khi hoàn toàn biến mất, hắn nhìn thấy vẻ mặt của Á Lịch Sơn Đại đang tươi cười.

Thần giới rộng lớn hơn Thương Lan đại lục gấp mấy lần, nhưng đại đa số là đồng hoang vô chủ, chỉ có những ngọn núi liên miên không dứt cùng bát ngát thảo nguyên đầm lầy.

Long Nhất đang trên một đầm lầy, ma giới công chúa Tư Yên đi theo phía sau.

“Này, hỗn đản, ngươi còn chưa nói cho ta xảy ra chuyện gì.” Tư Yên Long Nhất hét lên. Nếu có thể, thật muốn từ phía sau moi tim của hắn.

Vốn Tư Yên tỉnh lại thấy hoàn cảnh hoàn toàn thay đổi, liền truy vấn Long Nhất. Ai ngờ Long Nhất không thèm trả lời. Theo tính cách của nàng như trước đây khẳng định là sẽ giết hắn. Nhưng nàng căn bản đánh không lại, nên đành làm ra vẻ ngạo nghễ không thèm lý tới hắn nữa.

Nhưng Tư Yên dù sao cũng lớn lên từ ma giới, nàng giơ tay nhấc chân đều khiến người khác lo đến vãi mật, ở đó tính cách cao ngạo của nàng mới phát huy tác dụng. Nhưng Long Nhất căn bản không thèm quan tâm a, thấy nàng ta không nói ngược lại thở dài một hơi.

Tục ngữ nói, khó dò nhất đó là lòng dạ nữ nhân. Nội tâm Tư Yên như con mèo nhỏ không chịu nằm yên. Ngắn thì còn chịu được, chứ thời gian dài nàng không chịu nổi, liền quấn lấy Long Nhất không tha, hắn càng không nói nàng càng nói nhiều.

“Ngươi có thể ngậm miệng lại được không a. Người ta nói một nữ nhân tương đương ba trăm con vịt, còn ngươi thì hơn cả ba ngàn con.” Long Nhất nhịn không được nói. Hắn hiện tại không có khí lực mà để ý tới nàng ta. Đầm lầy này sinh mệnh cũng có, nhưng thần tộc một người không gặp.

« Ngươi mới là con vịt a. Ngươi rốt cuộc có nói hay không ? » Tư Yên tức giận nói.

“Không nói, ngươi tính cắn ta sao.” Long Nhất lạnh lùng nói.

“Ngươi…” Tư Yên nghiến răng tức giận. Nếu có thể, nàng thật muốn cắn chết hắn, nhưng tính cách của nàng không có khả năng làm ra loại chuyện này.

“Hỗn đản, chờ coi. Đừng để nằm trong tay bổn công chủa, nếu không… hừ hừ…” Tư Yên vừa mắng vừa trừng mắt nhìn Long Nhất như muốn ăn tươi nuốt sống.

Long Nhất mải lo đánh giá bốn phía, không thèm để ý.

“Nhìn mặt trời, hiện tại chúng ta nên tới nam biên thần giới mới phải. Đáng chết, phải đi bao lâu mới có thể nhìn thấy một người sống a.” Long Nhất nhìn bầu trời nhũ bạch sắc suy nghĩ.

Mặt trời đã dần về tây, tuy nhiên vẫn không lặn xuống, chỉ có quang mang ảm đạm đi nhiều, bầu trời cũng dần âm trầm. Đây là buổi tối của thần giới.

Long Nhất ngồi xuống bên một viên đại thụ, định nghỉ tạm trong chốc lát.

Phong cảnh đầm lầy ở thần giới vô cùng mỹ lệ. Các loại kỳ hoa dị thảo đều mọc bên trong. Thỉnh thoảng còn có vài thần thú xinh đẹp vọt qua, hoặc là kiếm ăn hoặc tranh đấu. Cây cối pháp tắc tại thần giới đều vô cùng cao ngạo.

Thần thú ở đây thập phần cường đại. Tùy tiện chọn một con cũng tương đương ma thú cấp A tại Thương Lan đại lục. Nhưng do khí tức của Long Nhất quá mức cường đại nên không một thần thú dám chọc vào.

Long Nhất từ không gian giới chỉ lấy ra một chú thỏ nướng, cùng một bình bách hoa lộ. Ăn một miếng lại uống một miếng, vô cùng thích ý.

Vẫn như cũ, Tư Yên ngồi ở một nơi không xa theo đuổi suy nghĩ riêng. Bằng vào thực lực của nàng, cả tháng không ăn cũng không sao. Nhưng hôm nay Long Nhất ăn uống thanh âm đặc biệt chói tai, cố tình khiến người khác chảy nước miếng. Cái bụng nàng thập phần không nể mặt mũi chủ nhân của nó làm loạn cả lên. Từ khi đến Thương Lan đại lục, nàng cũng thưởng thức các loại mỹ thực đại lục. So với mỹ thực của ma giới quả thực hơn gấp trăm lần.

Nàng cũng không phải là người kiệm ăn kiệm uống. Giờ phút này nghe hương rượu thịt, nội tâm Tư Yên ầm ầm kháng nghị. Nàng thập phần hối hận lúc trước thế nào lại không chuẩn bị một ít trong không gian giới chỉ.

Cảm giác của Long Nhất vô cùng minh mẫn. Hắn sớm đã biết dị trạng của tiểu yêu nữ. Biết nàng ta muốn ăn nhưng ngượng miệng. Trong lòng không khỏi bật cười. Tiểu yêu nữ đối với hắn tâm địa bất lương, nên hắn muốn phát huy ưu thế tra tấn một chút.

“Nè, ngươi còn ăn không, ta dùng kim tệ mua.” Tư Yên có chút khó thở dậm chân mấy cái, đi đến trước mặt Long Nhất hỏi.

“Mua?” Long Nhất cắn một miếng thịt thỏ nhìn Tư Yên, cười nói: “Ngươi trả bao nhiêu kim tệ?”

Tư Yên lấy một cái túi tiền trong không gian giới chỉ ra. Hoa lạp một tiếng đặt trước mặt Long Nhất, nói: “Kim tệ của ta ở trong đây. Đại khái có một trăm.”

“Một trăm? Không được. Thịt thỏ này ta dùng độc gia bí phương chế biến. Bổn thiếu gia nắm độc quyền. Không có một vạn kim tệ thì đừng hòng suy nghĩ. Còn bình bách hoa nhưỡng này là từ Tinh linh hoàng tộc đặc cung. Ngươi muốn có thì được sao. Hai vạn kim tệ thì được. Tổng cộng là ba vạn kim tệ.” Long Nhất cố ý làm khó.

“Ba vạn kim tệ! Giết người à! Tại Thương Lan đại lục, mười kim tệ ta có thể mua được một bàn sơn hào hải vị.” Tư Yên hét lớn.

“Ha ha. Đó là tại Thương Lan đại lục. Hiện tại chúng ta ở thần giới, vật giá đương nhiên phải cao hơn một chút.” Long Nhất cười.

« Ngươi... ta chỉ có nhiêu đó thôi. » Tư Yên lạnh lùng nói – « Ngươi muốn sao mới đồng ý đây ? »

Long Nhất cười nói : « Bất quá, chúng ta trao đổi. Tỉ như vật lúc trước ngươi dùng để ẩn nặc khí tức tại ma huyễn sâm lâm để đánh lén ta. Miễn cưỡng có thể. »

“Ngưng thể châu? Ngươi nằm mơ!” Tư Yên tức giận xoay đi, phát hiện tên gia hỏa này không biết xấu hổ là gì cả. Chỉ giỏi nói bậy.

Nguyên lai nó được gọi là ngưng thể châu. Long Nhất lẩm bẩm nói, mang theo một tia cười gian.

Sau khi ăn no nê, Long Nhất nhắm mắt dưỡng thần một lúc. Hắn cảm thấy bọn Tiểu Tam mãnh liệt muốn đi ra, liền tiện tay thả luôn bọn chúng.

Cuồng lôi thú, hỏa kì lân, tiểu tam cùng long nhị đi ra, cảm thấy dị giới này có ma pháp nguyên tố nồng đậm vô cùng hưng phấn. Chạy đi nô đùa với nhau.

“Đại ca, đây là đâu?” Long Nhị tiến đến bên Long Nhất hỏi, huyết sắc liêm đao để một bên.

“Đây là thần giới.” Long Nhất đáp.

“Thần giới?” Đôi mắt Long Nhị chợt lóa hồng mang, tựa hồ có chút đăm chiêu.

“Nè, mau đưa Tiểu Tuyết Nhi trả lại cho ta.” Tư Yên nhìn ma sủng Long Nhất vừa thả, không khỏi nhớ đến Tiểu Tuyết Nhi bị hắn bắt.

“Ha ha, đó là chiến lợi phẩm của ta, ngươi nói làm sao ta bỏ ra được đây. » Long Nhất cười đáp.

Móng vuốt Tư Yên dài ra, hừ hai tiếng. Nếu nàng có thể đánh được hắn, thì đâu đến nỗi bị hắn khi dễ như vậy chứ? Sớm đã muốn cho hắn một cước.

“Tiểu yêu nữ, khí tức tiểu sư tử của ngươi có chút kỳ quái, không phải là tạp giao chứ.” Long Nhất cười cười liếc nhìn Tư Yên. Ý tứ này còn có nghĩa khác, tiểu ma nữ nàng là thần mà hậu duệ, sủng vật của nàng tựa hồ cũng là…

Tư Yên run lên, làn da biến sắc không rõ do kích động hay phẫn nộ. Lập tức lãnh nhược hàn băng, huyết sắc mâu tử lạnh lùng nhìn Long Nhất mang theo một tia hận ý.

Long Nhất nhíu mày. Tiểu yêu nữ phản ứng dữ dội như vậy, xem ra đã động vào nỗi đau của nàng rồi.

Lúc này, Tiểu Tam đang chơi đùa ở xa đột nhiên hống lên một tiếng, ý niệm báo cho Long Nhất biết hắn bị công kích.

Long Nhất đứng dậy, như một bóng ma nhanh chóng tiến đến.

Long Nhất vừa nấp bên trên đại thụ, nhìn thấy cách đó không xa Tiểu Tam đã chuyển sang tư thế công kích. Một nam một nữ tứ dực thiên sứ cùng nhị vị thần tộc không cánh đang vây công Tiểu Tam. Hỏa kỳ lân cùng cuồng lôi thú lại đứng một bên xem náo nhiệu, thỉnh thoảng thêm vài tia sét hoặc thánh hỏa cho thêm loạn.

“Lai Ân, chúng ta gặp đại phiền toái rồi. Đây hình như là quang minh chủ thần tọa hạ-quang minh thần thú.” Nữ thiên sứ vừa công kích vừa vội vàng nói.

“Cũng không nhất định, hắn vẫn không cường đại đến mức đó. Hiện tại chúng ta đã leo lên lưng cọp, muốn dừng lại đã muộn rồi. Mễ Tây Ny, ngươi chạy đi, chúng ta ở lại cầm chân nó. Ngươi cũng có thể trở về báo tin nhờ mọi người đến cứu.” Một thần tộc tráng hán nói.

“Bên cạnh còn có hai thần thú, chỉ sợ muốn chạy cũng không thoát.” Tứ dực thiên sứ Lai Ân tuyệt vọng.

Tiểu lão hổ chơi đùa với bốn tên thần tộc, hắn không giết mà cũng không tha. Cường đại quang hệ ma pháp làm bọn họ chật vật không chịu nổi. Hơn nữa cuồng lôi thú cùng hỏa kỳ lân lược trận, càng thêm như cá với nước.

Kỳ thật tứ dực thiên sứ tại thần giới cũng được tính là cao thủ. Mà Tiểu Tam không cần biến đổi thành trạng thái cực mạnh của quang minh thần thú, lại đối phó với tứ dực thiên sứ dễ dàng.

Thiên sứ từ khi sinh ra có hai cánh. Nhị dực thiên sứ cũng chi làm nhiều cấp bậc. Một bộ phận lớn thiên sứ cả đời không thể tiến vào tứ dực cảnh giới. Đồng dạng, tứ dực thiên sứ cũng chia làm nhiều cấp bậc. Bọn họ cùng nhị dực thiên sứ căn bản không cùng một tầng lớp.

Trong đó hai tên tứ dực thiên sứ này rõ ràng với mới tiến giai không lâu. Bằng không tiểu lão hổ sẽ không thoải mái như thế.

“Mọi người, hắn là cái gì thần thú thì thây kệ hắn, quản làm gì.” Một thần tộc tráng hán khác bị trói buộc quát to. Từ trán hiện lên một tiểu phiến lăng hình hồng tinh. Bỗng nhiên, hỏa hồng liệt diễm từ trường kiếm trở nên tăng vọt. Vô số đạo hỏa hồng kiếm mang mang theo uy phong vô bì hướng Tiểu Tam đáng tới. Không gian bị vặn xoắn cơ hồ không nhìn rõ.

Tên thần tộc này hiển nhiên vận dụng siêu việt tự thân lực lượng. Uy lực tăng mạnh. Liều mạng đánh thêm một kích mạnh nhất.

Ba vị thần tộc còn lại nhìn thấy cũng bùng nổ khí thế cường đại. Hiển nhiên muốn đồng loạt xuất ra tuyệt chiêu.

Long Nhất nhướng mày. Nếu bốn chiêu này xuất ra, Tiểu Tam nhất định thụ thương. Tâm niệm vừa động, Long Nhị kêu to một tiếng. Tử vong liêm đao như từ địa ngục theo đường cong đánh úp trước mặt ba người. Tử vong khí tức cường đại khiến động tác bọn họ bị kiềm hãm, tuyệt chiêu còn chưa kịp xuất đã tan rã.

Tiểu lão hổ mang thánh quang tráo chống lại hỏa diễm kiếm mang sau đó thoát ra. Thánh quang tráo chỉ chịu được một lúc rồi vỡ, có thể hiểu được chiêu thức liều mạng của tên thần tộc bao nhiêu cường đại.

Chiêu vừa xuất, trên trán tên thần tộc hiện vết máu, vẻ mặt suy sụp ngồi xuống, toàn thân vô lực. Hỏa kỳ lân cùng cuồng lôi thú nhận thấy uy hiếp đều chuyển sang trạng thái công kích. Tam thần thú cùng một khô lâu quỷ dị như hổ nhìn chằm chằm bốn gã thần tộc.

“Trời ạ. Vong linh sinh vậy. Thần giới khi nào thì có vong linh?” Một tứ dực thiên sứ tên gọi Mễ Tây Ny kinh hô. Nàng tiến vào giữa hai đồng bạn, nhìn Long Nhị vô cùng khiếp sợ.

“Hiện tại không phải có rồi đó sao.” Hai mắt Long Nhị hồng quang lóe lên, lãnh ngạnh nói.

Bốn gã thần tộc trở nên ngốc trệ. Khô lâu biết nói chuyện. Không lẽ đây là một cái mê huyễn ma pháp? Nhất định là như vậy. Vong linh sinh vật như thế nào lại có ý thức đây ?

Long Nhất chậm rãi đi tới, đánh giá bốn tên thần tộc. Cuối cùng thở một hơi. Vậy là đã nhìn thấy người còn sống. Cảm giác thật quá mỹ diệu. “Đại ca, như thế nào xử trí bọn họ?” Long Nhị xoay đầu hỏi Long Nhất.

“Tính cái gì, Tiểu Tam cũng không bị thương.” Long Nhất nói.

Nói đến đó, Long Nhị thu liễm khí tức đứng phía sau Long Nhất. Tam thần thú cũng trở lại trạng thái dễ thương vây quanh Long Nhất.

Một lúc lâu sau bọn họ mới lấy lại bình tĩnh, nhìn Long Nhất với ánh mắt ngạc nhiên cùng khiếp sợ.

« Ách... Chư vị bằng hữu. Giới thiệu một chút, ta tên Long Nhất. » Trừ vài vị chủ thần ra, Long Nhất chưa từng gặp thần tộc lần nào. Cũng không biết lễ nghi có giống với nhân loại hay không. Mặc kệ, muốn thăm dò trước hết phải nhận thức nhau đã.

« Ta tên Mễ Tây Ny. Đây là đại ca ta Lai Ân. Hai vị này là bằng hữu của ta tên gọi Gia Bỉ Liệt cùng Đỗ Lôi Tư. » Tứ dực nữ thiên sứ nhiệt tình giới thiệu.

Đỗ Lôi Ti?! Long Nhất không khỏi có chút suy nghĩ (dâm tặc). Đối với trí nhớ tiền thế mặc dù đã mơ hồ. Nhưng cái thương hiệu sản phẩm ‘Đỗ Lôi Ti’ này thật là muốn quên cũng khó. (Dịch giả: ‘Đỗ Lôi Ti’ dịch sang tiếng Anh là nhãn hiệu Durex vô cùng nổi tiếng.)

Tên thần tộc Đỗ Lôi Tư vừa xuất tuyệt chiêu hi nãy giờ đã khôi phục khí lực, lung lay đứng lên. Hắn một thân ám hồng sắc khải giáp, từng khối cơ nhục cuồn cuộn, đôi mắt lại thoáng hiện vẻ cẩn thận. Đây là một tên gia hỏa ngoại thô nội tế (bên ngoài thô lỗ, bên trong tinh tế)

“Bằng hữu từ đâu đến?” Đỗ Lôi Ti đề phòng hỏi. (DG: tên tác giả cố ý gọi nhầm giữa Đỗ Lôi Tư và Đỗ Lôi Ti). Cảm thấy hắn thực lực thâm bất khả trắc, xung quanh còn có tam đầu siêu cấp thần thú và khô lâu biết nói chuyện. Thật sự có chút đột ngột.

“Ta đến từ phía tây, cũng không biết gọi đó là địa phương gì. Khi đến đầm lầy thì lạc đường. Tìm thấy các vị thật là tốt quá.” Long Nhất cười nói. Chưa thăm dò tình huống thần giới trước, hắn cũng không dễ dàng nói ra thân phận.

“Những con siêu cấp thần thú này là của ngươi?” Mễ Tây Ny vội hỏi. Trong đó tiểu lão hổ cùng hỏa kỳ lân hình dáng không sai biệt lắm với sủng vật quang minh thần cùng hỏa thần.

“Cứ cho là vậy đi. Chúng nó là ta tiện tay nhặt được, đuổi cũng không đi. » Long Nhất nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Bốn tên thần tộc nghe xong thiếu chút nữa bật ngửa. Siêu cấp thần thú mà cũng tiện tay nhặt lấy? Bọn họ đến vân mộng đầm lầy để thu phục một con thần sủng. Gặp Tiểu Tam không biến thành trạng thái công kích còn tưởng hắn chỉ là một thần thú cấp B. Nếu biết đây là một con siêu cấp thần thú, có đánh chết bọn họ cũng không dám động vào. Đó là siêu cấp a.

“Khô lâu kia biết nói chuyện sao?” Mễ Tây Ny hỏi.

“Ồ, cũng là nhặt được. Hắn muốn ta làm đại ca hắn. Ta nhất thời mềm lòng, thấy hắn đáng thương khó khăn nên đáp ứng. » Long Nhất vẻ mặt vô tội nói.

Bốn tên thần tộc ánh mắt xem thường. Gia Bỉ Liệt nói: “Vị bằng hữu này đã không muốn nói thì thôi. Chúng ta từ Vân Mộng đầm lầy gần Hỏa thần chi đô. Chúng ta có thể mang ngươi rời khỏi đây.”

“Hỏa thần chi đô?” Long Nhất ghi nhớ những từ này. Có lẽ cùng hỏa thần Sí Diễm có chút quan hệ.

Lúc này ma giới công chúa Tư Yên che giấu ma tộc khí tức, thay đổi dung mạo một tí. Từ yêu diễm trở nên đạm mạc, còn mang theo một tia du viễn khí tức. Mục quang Long Nhất lóe lên, không nói gì, chỉ đơn giản giới thiệu nàng ta là bằng hữu của hắn, tiện tay mang Tư Yên thành người không cần để vào mắt. Tư Yên không muốn bại lộ thân phận cũng trầm mặc không nói. Thuận lợi khiến mọi người không để ý đến sự tồn tại của nàng.

Sau đó, Long Nhất tiện đường gia nhập đội ngũ thần tộc. Bởi vì hắn lai lịch thần bí, hơn nữa Mễ Tây Ny lại là một nữ nhân không biết giấu diếm, kể cho Long Nhất nghe tình huống cơ bản của thần giới.

Nguyên lai thần giới chia làm thất đại khu vực, được thất hệ chủ thần thống lĩnh. Mỗi khu vực hạ hạt mấy trăm thần giới thành thị, do một tam cấp thủ hạ của chủ thần chưởng quản.

Những tên thần tộc này ở Hỏa thần chi đô do hỏa thần Sí Diễm thống lĩnh đại thành khu vực trung tâm. Do nhất cấp thần lục dực thiên sứ A Nhĩ Pháp Đặc chưởng quản. Mễ Tây Ny cũng vô tư nói cho Long Nhất, A Nhĩ Pháp Đặc là phụ thân của nàng ta cùng Lai Ân.

Trưởng lão hội do Á Lịch Sơn Đại nói căn bản không tồn tại. Cộng đồng thất đại chủ thần chưởng quản thần giới. Sáng chế thần là chí cao vô thượng tồn tại. Tại Lạc nhật phong có sáng chế thần điện. Bên trong có ba ngàn thần điện thủ vệ. Mỗi người thực lực không dưới nhất cấp thần. Trừ sáng chế thần không ai có thể chỉ huy họn họ. Nếu thần ma đại chiến mười vạn năm trước có bọn họ ra tay, thần giới chúng ta làm sao đến nỗi… hừ hừ…

Vừa nghe tin tức về Lạc nhật phong. Long Nhất liền dỏng tai lên, không kiềm nén được kích thích hỏi tình huống Lạc nhật phong.

“Lạc nhật phong a. Ở tại đông biên thần giới, nằm trên mặt biển. Chỉ có tại Lạc nhật phong mới có thể nhìn thấy diệu chi nhật lặn xuống. Nơi đây…”

“Mễ Tây Ny. Đừng phiền Long Nhất nữa. Đi, ta có chuyện phải nói với ngươi.” Long Nhất đang lắng tai nghe thì nàng ta bị ca ca nhắc nhở. Lôi Mễ Tây Ny sang một bên.

Long Nhất chép miệng. Bọn họ còn phòng bị hắn. Sự tình tại Lạc nhật phong người biết không ít. Có điều không được tin tưởng thì không thể dò hỏi.

Vừa nghe Mễ Tây Ny nhắc tới sáng chế thần điện. Không phải là nơi Địch Bỉ Á lưu lại sao. Nơi đây có ba ngàn nhất cấp thần điện thủ vệ. Đây là một chi lực lượng cực kỳ khủng bố. Tuy nói nhất cấp thần cùng chủ thần so về thực lực kém không ít. Nhưng số lượng cũng có thể bù vào một ít chênh lệch.Mễ Tây Ny nói mười vạn năm trước nến ba ngàn thần điện thủ vệ tham chiến, có lẽ thất đại chủ thần cũng không cùng thiên ma vương lưỡng bại câu thương. Bằng chính thực lực của mình hôm nay nếu muốn từ trong ba ngàn thủ vệ thoát thân, rất khó. Chỉ sợ một vị chủ thần cũng không phải là đối thủ của ba ngàn người bọn họ liên thủ.

Lúc này, tiểu lão hổ Tiểu Tam truyền tin tức đến Long Nhất, nói rằng phụ cận có một con thần thú quang mình hệ ít nhất cấp A tồn tại.

“Các bằng hữu. Các ngươi không phải muốn bắt một con quang minh hệ thần thú sao?” Long Nhất hỏi. Hắn không muốn nợ người khác ân tình. Bốn tên thần tộc này giúp hắn ra ngoài coi như cho hắn một đại ân. Hắn giúp bọn họ bắt một đầu thần thú cấp A coi như là hòa.

“Đúng vậy. Mễ Tây Ny muốn có một con thần sủng. Mà thần sủng tại hỏa thần chi đô cấp bậc rất thấp. Bọn ta đến vân mông đầm lầy là do muốn thử vận khí.” Lai Ân nói. Tại thần giới, cao cấp thần thú khả ngộ bất khả cầu. Có thể quơ được một con thần thú cấp B làm sủng vật đã có thể coi là may mắn. Bốn người bọn họ không ai có sủng vật. Không phải không thể có, mà là cấp bậc không vừa mắt. Một khi khế ước hình thành cả đời đều phải chiến đấu cùng bọn chúng.

“Ta biết vùng phụ cận có một con cấp A quang minh hệ thần thú…”

“A, thật sao? Còn chờ gì nữa. Long Nhất, ngươi mau dẫn chúng ta đi đi.” Mễ Tây Ny trở nên gấp rút. Chạy tới kéo đại thủ của Long Nhất la lên.

“Mễ Tây Ny.” Lai Ân nghiêm mặt. Thể hiện uy nghiêm của huynh trưởng.

Mễ Tây Ny nói hai câu, buông khỏi tay Long Nhất. Đôi mắt vẫn mở to chăm chú nhìn Long Nhất.

“A cấp thần thú. Thực lực chúng ta còn chưa đủ. Quên đi.” Đỗ Lôi Ti nói.

“A a. Mấy tiểu tử của ta có lẽ giúp được các ngươi.” Long Nhất cười nói.

« Không cần phiền toái... » Đỗ Lôi Ti đối với thân phận Long Nhất cùng Tư Yên có chút nghi ngờ. Cẩn thận không phải là chuyện xấu. Huống hồ trên đời có ai giúp không công bao giờ.

“Các ngươi dẫn đường ta còn chưa trả thù lao. Có cơ hội báo được mà không báo, không công bằng.” Long Nhất cau mày đáp.

“Vậy… đa tạ.” Đỗ Lôi Ti không tiếp tục kiên trì. Trên thân Long Nhất mang khí tức thần giới rất đậm đặc. Nhưng nữ nhân bên cạnh hắn không lên tiến có chút quái dị. Nhưng khí tức không cảm giác được.

Mọi người theo phương hướng Tiểu Tam dẫn dắt tiến về phía tây nam. Đến một phiến đầm lầy thụ lâm, Tiểu Tam dừng cước bộ, dùng ý niệm thông báo cho Long Nhất con quang minh thần thú kia ở bên trong thụ lâm.

“Tiểu Tam, ngươi đi trao đổi một chút xem nó có nguyện ý hay không trở thành thần sủng của mỹ lệ thiên sứ này. Nếu không muốn, không cần lão tử phải chỉ bảo ngươi làm thế nào a.” Long Nhất cười nói với Tiểu Tam.

Bốn tên thần tộc sắc mặt có chút quái dị. Thần thú càng cao cấp càng cao ngạo. Hỏi hắn có nguyện ý hay không làm sủng vật, có quỷ mới nguyện ý a! Chỉ có mang hắn đánh cho nhừ tử sau đó dùng khế ước mạnh mẽ kiến lập tâm linh liên hệ mới thành công.

Tiểu Tam lách mình tiến vào thụ lâm. Không có âm thanh đánh nhau điên cuồng như mọi người tưởng tượng. Quá trình yên lặng ngoài sức mong đợi.

Một lúc lâu sau, Tiểu Tam đi ra. Đi sau hắn là một con bạch sắc bì mao hồ li.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK