Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Phong ngẩng phắt đầu lên, liền trông thấy Nhân Nhân đang đứng cạnh lều, khuôn mặt kinh hoàng cùng bi phẫn.

Long Nhất cũng bị tiếng kêu của Nhân Nhân làm tỉnh giấc. Hắn mở mắt ra, chống tay nhỏm người dậy, ngoảnh lại nhìn, vừa lúc trông thấy Thủy Nhược Nhan và Tây Môn Vô Hận từ lều của mình chạy ra.

"Lăng Phong, không tưởng được ngươi .… ngươi lại thích nam nhân, ngươi ……" Nhân Nhân đưa tay run run chỉ vào Lăng Phong, ngay sau đó chảy nước mắt chui vào trong lều.

Tây Môn Vô Hận dẩu môi, lén nhìn Long Nhất làm mặt quỷ. Nơi đây cũng chỉ có nàng mới biết Lăng Phong là thân nữ nhi, chỉ sợ hai người bọn họ sớm đã kín đáo lén lút không ai biết. Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được liếc Long Nhất một cái, lộ xuất thần sắc cười trên nỗi đau của người khác.

Thủy Nhược Nhan vẫn bị bao phủ trong bóng đen. Nàng nghe thấy lời Nhân Nhân nói, lại thấy Lăng Phong và Long Nhất lúc này đang cùng nhau ôm ôm ấp ấp đầy ám muội, liền biến sắc. Nàng ủ rũ bước đến trước mặt hai người Long Nhất, nắm lấy Lăng Phong kéo ra khỏi người Long Nhất, tức giận nói: "Hai đại nam nhân các cậu sao có thể như thế này, khó trách Nhân Nhân lại hiểu lầm."

Long Nhất ngồi dậy, cười hắc hắc trả lời: "Nhân Nhân không hiểu lầm đâu, ta và Lăng Phong quả thực đang cùng nhau vui vẻ."

Thủy Nhược Nhan lập tức trợn mắt há miệng, lắp bắp nói: "Ta .… ta không tin, cậu đừng có lừa người ta."

"Không tin, vậy thì nàng xem đây." Long Nhất tính tinh nghịch nổi lên, kéo Lăng Phong lại, mãnh liệt hôn lên môi nàng. Lăng Phong xấu hổ muốn vùng thoát ra, nhưng lại bị Long Nhất siết chặt đến không động đậy nổi, đầu óc dần trở nên trống rỗng, bắt đầu vụng về đáp ứng lại.

"Thế này đã tin chưa?" Long Nhất dời môi, vừa cười vừa nhìn Thủy Nhược Nhan. Còn Lăng Phong lại toàn thân vô lực, tê liệt ngã vào trong lòng hắn.

Thủy Nhược Nhan run run nhẹ lắc đầu, thân thể mềm mại phát lạnh run lên từng hồi. Nàng cắn chặt môi dưới, run giọng: "Long Nhất, cậu thật đáng kinh sợ." Nói xong cũng xoay mình chui vào lều.

Lúc này, Lăng Phong đã lấy lại một phần khí lực, ngọc chỉ véo mạnh một hồi lên eo Long Nhất, giận dữ nói: "Đáng ghét, sao chàng có thể tạo ra trò đùa này chứ."

Long Nhất hắc hắc cười lớn xin tha, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Lăng Phong, ngăn không cho nàng tiếp tục sử dụng Niêm hoa thần chỉ.

Tây Môn Vô Hận nhìn hai người đang cười đùa ầm ĩ, trong lòng có chút tư vị. Nàng chạy đến ngồi xuống bên cạnh Long Nhất, dụng bờ vai chạm vào hắn rồi bảo: "Xú nhị ca thật biết đùa. Bây giờ Thủy Nhược Nhan giáo sư và Nhân Nhân đều đang rất thương tâm."

Long Nhất nhún vai cười đáp: "Nhân Nhân có thể có chút không tiếp nhận được, nhưng Thủy Nhược Nhan thông minh như vậy, ta không tin nàng ta không nghĩ ra."

Vừa mới nói xong, đã thấy Thủy Nhược Nhan nổi giận đùng đùng từ trong lều chạy ra. Vừa rồi, nàng càng nghĩ càng thấy không hợp lý. Long Nhất hoa tâm đại cát, rõ ràng chỉ hứng thú với nữ hài, sao có thể đột nhiên lại thích nam nhân. Hơn nữa, nàng chú ý thấy biểu tình của Tây Môn Vô Hận không hề kinh ngạc, trái lại còn có vẻ cười nhạo. Nàng suy nghĩ kỹ lưỡng, mới phát giác trong đó có chút không đúng lắm.

Thủy Nhược Nhan hầm hừ trừng mắt với Long Nhất một cái, rồi quay sang nhìn Lăng Phong. Quan sát thật kỹ khuôn mặt thanh tú của Lăng Phong, nàng bỗng mở lời: "Lăng Phong, cậu hãy nói thực, cậu có phải là nữ nhân không?"

Lăng Phong run khẽ, đáy lòng có phần do dự, rốt cuộc phải nói sao đây? Nhưng nàng nghĩ, hiện tại đã đến nông nỗi này rồi, tiếp tục che giấu nữa cũng không có ý nghĩa gì cả. Hơn nữa việc với Nhân Nhân đang ở trong kia không thể lo liệu ổn thỏa được. Nếu tỏ rõ thân phận, nàng ta sẽ mất hết hy vọng với mình. Nghĩ đến đây, Lăng Phong ngập ngừng khẽ gật đầu.

"Ta biết ngay mà. Hai người các ngươi ngày ngày như hình với bóng, kề vai sát cánh, sớm đã phải đoán ra được các ngươi có vấn đề." Thủy Nhược Nhan trong nhất thời cũng không biết cảm giác trong lòng thế nào, đành thở phào một hơi, trong thâm tâm lại có chút cảm giác chua chua.

Long Nhất và Lăng Phong cười nhìn nhau, bất giác nhớ tới quãng thời gian thân thiết như huynh đệ tại học viện. Với quan hệ hiện nay giữa hai người, có lẽ thứ cảm giác đó sau này cũng không thể có lại nữa, nhớ lại mà vẫn còn có phần tiếc nuối.

"Thủy Nhược Nhan giáo sư, muội nói cho tỷ biết, Phong Linh rất xinh đẹp. Đôi mắt nàng màu xanh biếc, giống như màu xanh ngăn ngắt thuần khiết của bầu trời, thật là hâm mộ." Tây Môn Vô Hận đứng một bên góp lời.

"Phong Linh? Lăng Phong, nguyên lai là như vậy." Thủy Nhược Nhan bừng tỉnh, quay mặt nhìn Tây Môn Vô Hận, bất mãn nói: "Vô Hận, muội sớm đã biết, cũng không nói với ta, có còn coi ta là giáo sư nữa không?”

Tây Môn Vô Hận cười hi hi, đáp: "Muội coi tỷ là giáo sư, vậy không coi tỷ là chị dâu nữa."

Thủy Nhược Nhan sắc mặt thoáng hồng, lén liếc Long Nhất một cái thật đáng yêu. Nhưng thấy hắn hờ hững không có một chút phản ứng, trong lòng liền thấy buồn bã, thật muốn nhẫn tâm đá cho hắn một cước. Xú gia hỏa này vốn dĩ thích nàng rành rành, lúc đó còn thường xuyên lén lút chiếm tiện nghi của nàng. Tiện nghi đã chiếm hết rồi thì định không nhìn nhận nữa sao? Đừng có hòng!

"Vô Hận, sau này muội hãy cứ gọi ta là tỷ tỷ đi, gọi giáo sư quá xa lạ đó." Thủy Nhược Nhan quẳng đi tâm tình phiền não trong lòng, bước tới nắm lấy bàn tay của Tây Môn Vô Hận, nét mặt tươi cười như hoa.

"Được thôi, vậy thì muội sau này có thể chính thức gọi tỷ tỷ rồi." Tây Môn Vô Hận cười nhẹ đáp, cũng nắm lấy tay Thủy Nhược Nhan, không có dấu hiệu định vùng thoát ra.

Thủy Nhược Nhan lại không phát giác thấy thái độ của Tây Môn Vô Hận có cái gì đó không đúng! Nàng quay mình hiếu kỳ nhìn về phía Phong Linh, hỏi: "Phong Linh muội muội, muội có thể cho tỷ tỷ nhìn thấy lư sơn chân diện mục của muội được không?"

Phong Linh cười gật đầu, gương mặt vặn vẹo một hồi. Khuôn mặt thanh tú tức thì biến thành nghiêng nước nghiêng thành, đồng tử cùng mái tóc đẹp cũng biến thành màu lam nhạt. Khuôn mặt mĩ lệ tựa thiên tiên kết hợp với một thân ma bào kiểu cách nam nhi, không ngờ lại có một phong vị riêng.

Thủy Nhược Nhan ngẩn ngơ nhìn Phong Linh không hề thua kém nàng chút nào, lẩm bẩm: "Phong Linh muội muội, muội thật xinh đẹp. Khó trách khiến cho tên sắc lang Long Nhất này say mê đến thần hồn điên đảo."

Phong Linh cười khúc khích, ôn nhu chú ý tới vẻ mặt cười xấu xa của Long Nhất, cất tiếng đáp: "Không phải là muội khiến cho Long Nhất say mê đến thần hồn điên đảo. Là chàng khiến muội say mê đến thần hồn điên đảo mới đúng."

Long Nhất cười hắc hắc, hư vinh của đại nam tử tức khắc được thỏa mãn. Phong Linh tiểu ny tử này thật là hảo bảo bối tri kỷ.

Thủy Nhược Nhan trong lòng hơi ngạc nhiên. Thấy Phong Linh lúc nói lời này thì rất tự nhiên, không chút ngại ngùng, lại trông thấy thần tình Long Nhất càng ngây ngất giống như con cóc uống rượu say, trong lòng mới hiểu, Phong Linh có thể chiếm được một vị trí trong lòng Long Nhất, quả thực có mị lực độc đáo.

"Nhị ca, huynh không việc gì chứ?" Tây Môn Vô Hận ở bên cạnh Long Nhất nhẹ giọng hỏi.

"Muội thấy hình dáng ta giống như có việc gì sao?" Long Nhất cười hỏi.

"Giống, huynh vừa tỉnh lại thì chỉ chú ý thân mật với Phong Linh, đến cả muội muội mình cũng quên luôn." Tây Môn Vô Hận nửa đùa nửa trách. Nàng cũng không hiểu tâm trạng bản thân hiện giờ rốt cuộc là thế nào, là bình thường hay bất thường. Nàng tịnh không dám nghĩ nhiều.

Long Nhất vuốt ve suối tóc của Tây Môn Vô Hận, cưng chiều đáp: "Nha đầu này, đến cả chị dâu muội mà cũng ăn giấm."

"Phải ghen chứ. Ai bảo huynh có nữ nhân rồi thì quên muội muội." Tây Môn Vô Hận dẩu môi cãi.

"Ai bảo ta đã quên muội nào. Muội dù cả đời này đều là hảo muội muội của ta." Long Nhất cười ha hả đáp.

Tây Môn Vô Hận cúi đầu im lặng, trái tim không nằm yên, cứ đùa nghịch góc áo Long Nhất.

Long Nhất đang định nói tiếp, nhưng khóe mắt lại liếc thấy Nhân Nhân sắc mặt ảm đạm từ trong lều chui ra, đang ngẩn ra nhìn Phong Linh đã biến thành một trang quốc sắc thiên hương. Kỳ thực hắn không hề bố trí cách âm kết giới ở xung quanh. Do vậy, nhất cử nhất động, mỗi lời mỗi tiếng của bọn họ ở phía ngoài này, chắc chắn sẽ bị Nhân Nhân ở trong lều đang quan tâm cao độ sẽ biết được. Đó cũng là do hắn cố ý làm vậy. Chuyện tình cảm kỵ nhất chính là không dứt khoát, nhất là việc này căn bản là một đoạn tình yêu không có khả năng. Trong khoảng thời gian sai lầm đã gặp phải một đối tượng sai lầm, Phong Linh phải gánh vác một phần trách nhiệm lớn lao. Ai bảo nàng không biết nặng nhẹ mà đi trêu ghẹo người ta.

Phong Linh than nhẹ một hơi, chậm rãi đi về phía Nhân Nhân đang phơi mình trong cơn mưa nhỏ, khai mở kết giới che phủ lên thân thể hai người.

"Nhân Nhân, chúng ta nói chuyện nhé." Phong Linh đối mặt với ánh mắt tuyệt vọng của Nhân Nhân, dắt tay Nhân Nhân như con rối đi về phía xa xa.

Tây Môn Vô Hận không hiểu vì sao mà trong lòng lại có chút không tốt lắm, chào một tiếng rồi quay người rời khỏi, chỉ còn Thủy Nhược Nhan một mình ở lại cùng Long Nhất.

Long Nhất nằm xuống, nhìn cơn mưa bụi nghiêng nghiêng rơi xuống trong bầu trời đêm, không biết là đang nghĩ tới điều gì.

"Có người nào đã từng nói với cậu rằng cậu rất nhỏ nhen chưa?" Thủy Nhược Nhan đá nhẹ vào gót giầy Long Nhất, sầu muộn hỏi.

Long Nhất nhướn mắt nhìn Thủy Nhược Nhan, cất tiếng hỏi lại: "Gì cơ?"

"Cậu đã biết rồi mà còn cố tình hỏi, cậu đang trả thù ta đúng không?" Thủy Nhược Nhan hừ giọng.

"Trả thù? Tại sao ta phải trả thù nàng?" Long Nhất nghi hoặc hỏi.

"Cậu… bởi vì, bởi vì những chuyện ta đối với cậu trước kia." Thủy Nhược Nhan có chút ngượng nghịu đáp. Nàng với Long Nhất vốn có thể nước lên thuyền lên (tình cảm được vun đắp dần), nhưng lại bởi vì một chút e ngại cùng không cam chịu của nàng, thường đều khiến cho Long Nhất tưởng ăn được đến nơi mà vẫn không xong. Rút cuộc tên xú phôi đản Long Nhất này lại cố tình lạnh nhạt với nàng, đã biết rõ ràng lại vẫn giả vờ hồ đồ, khiến cho nàng nghiến răng nghiến lợi chỉ muốn ngay lập tức xé một khối thịt trên người hắn xuống.

"Trước kia nàng thế nào với ta nhỉ? Tại sao ta lại không biết?" Long Nhất kỳ quái hỏi, trong đôi mắt lộ xuất một chút tiếu ý.

"Đại phôi đản." Thủy Nhược Nhan cắn chặt môi dưới, hung dữ đá một cước lên bắp chân Long Nhất, tức tối chui vào trong lều.

"Nha đầu này, khó trách lại có khuynh hướng bạo lực." Long Nhất xoa bắp chân, khóe miệng lại không ngăn được chút tiếu ý.

Lúc này, Tiểu Tam cùng với Hỏa kì lân và Cuồng lôi thú chạy đến bên cạnh Long Nhất, thân mật làm nũng với hắn. Long Nhất đón lấy Quang minh thánh ngọc từ trong miệng Tiểu Tam, xoay xoay trong lòng bàn tay. Nghe Long tộc trưởng lão đó nói, cái thứ này chính là Quang minh thần bài. Chẳng lẽ Long tộc cũng thờ phụng Quang Minh thần sao? Nếu không thì tại sao vừa nhìn thấy Quang minh thánh ngọc này thì lập tức chán nản chạy đi. Long Nhất từ trong lời nói của Long tộc trưởng lão cũng đã nghe ra chút manh mối. Khi đó, lúc lão ta đánh cho Hỏa kì lân rơi xuống, có nói qua một câu. Lão nói rằng hỏa hệ thần thú không có Hỏa thần thần bài thì chỉ là đồ rác rưởi. Nghe lời lão nói thì dường như giữa thần bài với thần thú phải có một thứ liên hệ nhất định nào đó. Từ biến hóa kỳ lạ sản sinh giữa Tiểu Tam với Hắc ám ma ngọc và Quang minh thánh ngọc, cũng có thể biết được một hai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK