Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Nhất nhíu mày, nghi hoặc nhìn Tiểu Y, không biết biểu tình trù trừ kiểu này là có chuyện gì.

“Thiếu gia, người thật sự muốn lưu Lệ Thanh lại bên người sao?” Tiểu Y khẽ ngẩng đầu lên hỏi, đôi mắt trong suốt lộ ra vẻ do dự.

“Có vấn đề gì sao? Nàng không thể dự báo được gì à?” Long Nhất thấy Tiểu Y hỏi như vậy lập tức biết nàng nhất định đã nhận ra được chuyện gì đó rồi.

Tiểu Y mục quang lóe lên, nhẹ giọng nói: “Người này tính cách ngang bướng cố chấp, trên thân lại ẩn dấu huyết quang, sau này sợ là có thể gây bất lợi với thiếu gia.”

“Làm sao có thể? Ta nhìn một lần đã thấy gã tuyệt đối không phải loại người đó, nàng không phải quá đa tâm chứ.” Long Nhất cười đáp. Hắn rất tự tin không thể nhìn người sai được. Tên Lệ Thanh này là loại người chết vì lý tưởng của mình, chỉ có thể chết chứ không thể phản bội.

Tiểu Y vừa mở miệng định nói lại nuốt ngược trở vào. Nàng tịnh không dự đoán thấy Lệ Thanh sẽ gây bất lợi với Long Nhất, ngược lại sau này còn đối với Long Nhất tuyệt đối trung thành. Chỉ là ngẫu nhiên có vài đoạn không rõ ràng lướt qua làm cho tâm lý nàng thập phần bất an. Thấy Long Nhất tự tin như thế, trong lòng cũng muốn nghĩ là mình chỉ quá đa tâm.

“Quay về đi, ta sau này sẽ chú ý một chút.” Long Nhất cười cười vỗ nhẹ mái đầu Tiểu Y, rồi sau đó quay người đi về hướng Tây Môn phủ.

Tiểu Y đứng đờ ra một lúc lâu, sau đó đột nhiên mặt đỏ hồng lên nở một nụ cười mỹ lệ, cước bộ nhẹ nhàng theo sau trở về. Đã lâu rồi, Long Nhất không hề có hành động thân mật như vậy với nàng. Cái vỗ tay vô tình đó của Long Nhất khiến trái tim nàng nhảy nhót không ngừng. Chỉ có vậy thôi mà nàng đã có thể liên tưởng tới rất nhiều chuyện.

“Thiếu gia, nữ hài đằng sau đó cứ theo chúng ta.” Tiểu Y vừa đuổi kịp Long Nhất liền thông báo.

Long Nhất cười cười, tịnh không quay đầu lại. Hắn đã sớm phát giác rồi.

“Cứ mặc nàng ta. Nàng ta là đi theo Lệ Thanh đến đó. Cái tên tiểu tử này thật cũng có vận đào hoa.” Long Nhất cười hắc hắc bảo.

Ở cửa lớn Tây Môn phủ, Man Ngưu và Lệ Thanh đang đứng trước cửa đợi Long Nhất. Man Ngưu vốn dĩ là tên trực tính, đã sớm quên đi chuyện không vui trước đó. Đối với hắn mà nói, đã là người của Long Nhất thì là bằng hữu của hắn. Vì thế Man Ngưu rất hào hứng nói chuyện với Lệ Thanh, nhưng Lệ Thanh chỉ trầm mặc lắng nghe, lắng nghe rất là kĩ lưỡng, bởi vì những chuyện Man Ngưu nói thì nhân vật chính luôn là Long Nhất.

“Uy! Này công tử! Người có thể qua đây một chút không?” Đúng lúc Long Nhất đang chuẩn bị tiến vào trong, một giọng nói nhỏ khiếp nhược gần đó truyền lại.

Long Nhất cười thầm trong lòng. Không thể tưởng thiếu nữ này lại có can đảm mà gọi người trước mặt hắn.

Vài người quay lại, nhìn thấy cô gái được Lệ Thanh cứu tại Vong Giang Lâu đang đỏ mặt dũng cảm nhìn hắn.

“Lệ Thanh! Gọi ngươi đấy! Ngươi qua đó đi!” Long Nhất cười hướng về Lệ Thanh nói.

Lệ Thanh đã nghe lời nhưng không biểu lộ một tia biểu tình nào, sải bước tiến đến chỗ của thiếu nữ. Trên khuôn mặt của thiếu nữ nở một nụ cười hạnh phúc. Nhưng nụ cười của nàng ta nhanh chóng đông cứng lại, bởi vì Lệ Thanh đi đến trước mặt xong liền quay lưng trở về tức khắc.

Long Nhất lúc này không biết nên cười hay nên khóc, hỏi: “Lệ Thanh, ngươi làm cái quỷ quái gì thế?”

“Thiếu gia bảo tôi qua đó, tôi đã qua rồi.” Câu trả lời của Lệ Thanh làm Long Nhất ngạc nhiên, hóa ra trái tim tên gia hỏa này quả thật giống như biểu hiện bên ngoài, cùng một dạng lãnh khốc. Một đại mỹ nhân như thế mà cũng không động tâm chút nào.

Long Nhất vẫy tay gọi một tên hộ vệ giữ cửa, chỉ vào thiếu nữ sắc mặt trắng bệch đó hỏi: “Ngươi có biết nữ nhân này là ai không?”

Tên hộ vệ lập tức trả lời: “Thưa nhị thiếu gia, nàng là Khổng Kì, con gái độc nhất của Hộ Bộ Chấp bút Khổng đại nhân, tại Đằng Long Thành cũng có chút tài danh.”

Hộ Bộ Chấp bút chỉ là một tiểu quan tứ phẩm mà thôi, tại Đằng Long thành đại quan quơ tay có cả nắm này, thật đúng là không có danh tiếng gì. Long Nhất gật gật đầu, trong ký ức của hắn không có ấn tượng nào với nữ nhân này. Nhìn nàng tuổi chỉ khoảng mười lăm mười sáu, hai năm trước chắc chỉ là quả táo xanh nho nhỏ. Hai năm qua mới xuất hiện ra một vài điểm phong vị.

Long Nhất cũng không quan tâm tới nàng nữa, quay người tiến bước vào trong phủ, để nữ hài dũng cảm đó đứng ở ngoài cửa.

“Nhị đệ! Đệ cuối cùng cũng đã về. Hai năm nay đại ca nhớ đệ muốn chết.” Long Nhất vừa tiến vào đại sảnh, đã thấy một nam nhân toàn thân mang khôi giáp kim sắc sải bước tiến đến gần, nghe miệng thì thốt ra lời nói ôn nhu tình cảm, nhìn vào cặp mắt thì tìm không ra một điểm thân thiện. Người này chính là đại ca của Tây Môn Vũ - Tây Môn Thiên, cũng là phó quân đoàn trưởng của quân đoàn tinh nhuệ nhất Cuồng Long đế quốc - Cuồng Long Quân Đoàn.

Long Nhất cười ha ha, mở rộng vòng tay ôm hắn, cảm thấy hai tay Tây Môn Thiên đột nhiên xiết chặt, như một cái kềm thép nghiến chặt lấy hắn.

“Nhị đệ, đừng nghĩ ngươi trở về là có thể giành được địa vị gia chủ. Ngươi không giành được với ta đâu.” Tây Môn Thiên nhẹ giọng nói vào tai Long Nhất.

“Giành hay không giành không phải là huynh với đệ nói là xong. Bản thân đệ đối với vị trí gia chủ hoàn toàn không có hứng thú, chỉ là do phụ thân cương quyết truyền cho đệ thật đúng là phiền hà.” Long Nhất hắc hắc cười nhẹ. Thân mình hắn rung một cái, Tây Môn Thiên tức thì bị chấn đến tê liệt cả hai tay, không tự chủ được phải buông tay ra.

Tây Môn Thiên trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc, tiếp theo đó là thẹn quá hóa giận, nhìn Long Nhất nhãn thần tỏa ra một tia sát khí.

“Phụ thân, phụ thân, bế bế.” Chính vào lúc này, một thanh âm non nớt của trẻ con đột nhiên từ xa tiến lại.

Long Nhất quay người qua nhìn, vừa thấy một tiểu nữ hài mặt bầu bĩnh nghiêng nghiêng ngả ngả chạy tới bên Tây Môn Thiên, theo sau là một thiếu phụ mỹ mạo. Long Nhất nhận ra nàng đó chính là đại tẩu của mình. Hoá ra hắn rời nhà hai năm nàng đã sinh ra một đứa con gái.

Tây Môn Thiên biểu tình biến thành vẻ rất nhu hòa, ôm lấy con gái vào trong lòng hôn hai cái.

“Đại tẩu, lâu rồi không gặp!” Long Nhất cười cười hướng về mỹ phụ lên tiếng chào.

“Tiểu thúc trở về nhà, đại ca thúc nhắc về thúc luôn đấy.” Mỹ phụ dịu dàng cười, tỏ ra phong tình vạn chủng.

Long Nhất cười hắc hắc một tiếng, nhớ ta à? Chỉ sợ là ngày ngày niệm cho ta chết sớm thôi.

Tình cảm của Tây Môn Thiên đối với con gái hiển nhiên không yêu thương lắm, ôm xong liền thả tay đặt xuống. Thật ra cũng chẳng có gì lạ cả. Hắn luôn muốn có một đứa con trai để giữ vững địa vị tại Tây Môn gia tộc, chỉ là lão bà của hắn lại không có hy vọng gì, hoài thai một lần không ngờ lại sinh ra một đứa con gái. Hắn tự nhiên là thất vọng vạn phần.

Tại sao Tây Môn Thiên lại không cưới thêm một hai thê thiếp để sinh con trai cho hắn? Điểm này thật tình làm Long Nhất thập phần bội phục, bởi vì trong Tây Môn gia tộc lịch đại tổ tiên từ trước tới nay rất ít có chuyện chuyên tình, nói gì chỉ là cưới thêm vợ bé. Hay là một phần nguyên nhân là do Tây Môn Nộ đối với gã không tốt như với Tây Môn Vũ. Đương nhiên, Long Nhất tịnh không nghĩ là Tây Môn Thiên chuyên tình, mà là không có cách nào khống chế tay chân của lão bà được, vì thế đành chỉ có ngoan ngoãn mà chịu thôi.

Lúc này, tiểu nữ hài dùng cặp mắt to tròn long lanh tò mò nhìn Long Nhất.

Long Nhất đối với tiểu hài quả thật là rất yêu thích. Thấy cháu gái nhìn mình như thế, hắn liền làm ra mặt quỷ với nó, làm cho nó phải bật cười khanh khách.

“Thục Hiền, mau gọi thúc thúc đi.” Mỹ phụ cười nhìn con gái bảo.

“Thúc thúc!” Tiểu Thục Hiền lanh lẹ gọi ngay một tiếng.

Long Nhất liền cười lớn ứng tiếng đáp lại, nói: “Thục Hiền! Qua đây để thúc thúc bế nào.”

Tiểu Thục Hiền lập tức chạy qua ngay. Long Nhất ôm lấy nhấc bổng lên, trái chọt chọt phải chọt chọt, đặc biệt thích đứa cháu gái này.

Lúc này, Nam Cung Hương Vân cùng đệ đệ Nam Cung Nỗ tiến đến, nhìn thấy Long Nhất đùa với Tây Môn Thục Hiền, liền đi đến cướp cô bé từ trong lòng của Long Nhất, nói với tiểu Thục Hiền: “Đừng để ý đến thúc thúc đó. Hắn là tên đại xấu xa, đến đây chơi với tỷ tỷ nào.”

Nhưng tiểu Thục Hiền lại mếu miệng như sắp khóc, giơ rộng hai cánh tay nhỏ xíu hướng về Tây Môn Vũ, lớn giọng gào: “Thúc thúc, con muốn thúc thúc.”

“Tỷ tỷ cùng chơi với muội. Thúc thúc là kẻ xấu xa. Tỷ tỷ mua kẹo đường cho muội ăn được không?” Nam Cung Hương Vân tức tối trừng mắt lườm Long Nhất một cái, trong lòng tiểu Thục Hiền đã bắt đầu khóc thét lên.

“Không muốn, muội muốn thúc thúc!” Tiểu Thục Hiền òa lên khóc, khiến cho Nam Cung Hương Vân chân tay luống cuống.

Lúc này đại tẩu của Long Nhất tiếp lấy con gái mình. Tiểu Thục Hiền giờ mới ngừng thút thít, chỉ là lại vươn tay về phía Long Nhất rõ là muốn hắn bế.

Mĩ phụ cũng hết cách, chỉ còn cách đưa con gái cho Long Nhất, nói: “Tiểu thúc, xem ra tiểu Thục Hiền thật là rất thích thúc nha.”

“Hừ! Đúng là cứng đầu quá! Không biết có phải Tây Môn Vũ là cha nó không nữa.” Nam Cung Hương Vân nhỏ giọng lầm bầm.

Cái tiếng lầm bầm đó lại lập tức làm mặt Tây Môn Thiên biến thành màu xanh lét, vừa địnhphát tác thì thấy Đông Phương Uyển và Nam Cung phu nhân nắm tay nhau đi tới.

Tây Môn Thiên và Lưu thị phu nhân gã lập tức cung kính hành lễ.

“Từ xa đã nghe thấy tiểu Thục Hiền gào khóc, có chuyện gì thế?” Đông Phương Uyển lạnh lùng hỏi.

Lưu thị lập tức nói lại toàn bộ sự việc lúc nãy.

Đông Phương Uyển nở một nụ cười, đoạn nói: “Vũ Nhi từ nhỏ đã có duyên với nữ nhân, không tưởng được là một tiểu hài tử như thế cũng yêu thích con.” Nghe giọng bà tựa hồ có pha chút tự hào.

Nam Cung phu nhân ứng tiếng tán đồng nhưng trong lòng thì lại không vui vẻ. Cái duyên với nữ nhân của tên tiểu tử nhà mụ toàn là dùng cường lực đoạt lấy. Nếu không phải vì chồng bà kiên trì năn nỉ, bà làm sao có thể nguyện ý để cho con gái mình rơi vào lò lửa như thế. Nhưng hiện tại, hoàng đế đã nói ra lời, sự tình này không còn chỗ nào có thể xoay chuyển nữa.

Tiểu Thục Hiền tựa hồ như rất sợ hãi Đông Phương Uyển, rất mau đã yên lặng trở lại, thậm chí không dám ngước đầu nhìn nãi nãi Đông Phương Uyển này, ngoan ngoãn trốn trong lòng của Long Nhất.

Kỳ thật không phải Đông Phương Uyển ngày ngày đối xử với tiểu nữ hài này tệ thế nào, chỉ là bản thân vốn là đại tiểu thư của gia đình quý tộc truyền thống nên tự nhiên trên người có sẵn uy thế. Hơn nữa là còn thiên vị con trai mình hơn, vì thế đối với phu thê Tây Môn Thiên tất nhiên là lời nói chẳng mấy khi thân thiết. Theo cách nhìn của bà, dã tâm của Tây Môn Thiên đã gây trở ngại cho đứa con của mình, vì thế bà không thể bỏ qua. Đối với tiểu Thục Hiền cũng không thèm nhìn đến. Tiểu hài tử tâm địa cực kỳ mẫn cảm, phản ứng của chúng cũng rất là bản năng, vì thế tiểu Thục Hiền rất sợ Đông Phương Uyển.

“Mẹ! Cơm đã xong chưa?” Long Nhất cười hỏi.

“Xong rồi, đợi phụ thân con về là bắt đầu ăn thôi.” Đông Phương Uyển cười đáp.

Đợi cũng không lâu, Tây Môn Nộ đã quay về. Dường như lão cũng không thích tôn nữ tiểu Thục Hiền này. Chẳng lẽ lão trọng nam khinh nữ? Long Nhất trong lòng nghĩ vậy, nhưng chẳng phải nói càng xa càng thân sao? Gia gia (ông nội) và tôn tử, tôn nữ (cháu trai, cháu gái) đúng ra là rất thân thiết tình cảm mới phải.

Một bữa cơm bề mặt thì có vẻ hòa hòa khí khí nhiệt nhiệt náo náo nhưng trên thực tế hoàn toàn không phải vậy. Trên mặt mọi người ai cũng đeo một cái mặt nạ giả tạo.

Ăn cơm xong, Nam Cung phu nhân cùng con gái ra về, Tây Môn Thiên cùng vợ con cũng quay về viện tử riêng của mình.

“Vũ nhi, theo ta đến thư phòng.” Tây Môn Nộ đứng dậy, uy nghiêm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK