Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồi lâu, Ngu Phượng rụt lại, sắc đỏ hồng vẫn bao lấy khuôn mặt xinh tươi, ngọc thủ giữ nơi trái tim đang loạn nhịp. Nàng nói tiếp: “Chàng giờ đã bị thiếp đặt dấu ấn rồi, sau này chàng chính là người của thiếp!”

Ách... Long Nhất nghẹn lời, thấy ánh mắt thật nồng cháy mà kiên định của Ngu Phượng nhìn mình, nhất thời hắn không biết phải hồi đáp ra sao.

Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng ngượng ngập. Ánh mắt nồng cháy của Ngu Phượng dần dần ảm đạm lại, loáng thoáng bóng lệ hoa nơi hốc mắt. Vừa rồi nàng đã lấy hết can đảm để nói ra, nhưng hắn chẳng đáp lại chút nào. Trái tim nàng giờ đây như bị kim châm đau nhói.

„Ơ! Sao trời vẫn chưa sáng nhỉ?" Long Nhất thấy Ngu Phượng đầy vẻ u sầu, muốn nói sang chuyện khác.

Ngu Phượng chẳng nói chẳng rằng, quay lưng lại với Long Nhất. Không gian chợt lạnh.

Long Nhất than nhẹ: "Ngu Phượng, ta đã có thê tử rồi, hơn nữa không chỉ là một người."

Ngu Phượng run run, khẽ đáp: "Thiếp biết."

"Ta sẽ không từ bỏ họ đâu, và ta cũng không thể ở rể Phượng Hoàng gia tộc. Nàng hiểu chứ?" Long Nhất dịu dàng nói.

"Thiếp hiểu. Thiếp hiểu rằng chàng sẽ không từ bỏ họ, cũng không ở rể Phượng Hoàng gia tộc. Thiếp với chàng chẳng có được kết quả tốt đâu. Nhưng mà, thiếp không biết, thiếp thực sự không biết tại sao hình bóng của chàng luôn xuất hiện trong đầu thiếp. Không biết vì sao thiếp không quên được chàng. Thiếp không quan tâm nhiều đến thế, thiếp chỉ muốn ở cùng chàng, thậm chí nếu có chết cũng muốn chết cùng một chỗ với chàng." Ngu Phượng quay người lại, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài, giọng nói run rẩy càng lúc càng kích động.

Long Nhất ngơ ngẩn nhìn gương mặt đẫm lệ của Ngu Phượng. Hắn thật không thể tưởng tượng nàng yêu hắn đến chừng ấy. Câu nói sẵn sàng vứt bỏ tất cả để theo hắn khiến Long Nhất cảm động, hắn đưa tay lau đi những giọt lệ trên khóe mắt nàng. Không ngờ, càng lau lệ càng tuôn nhiều.

Cảm nhận được sự thương yêu của Long Nhất, Ngu Phượng dúi đầu vào lòng hắn, thút tha thút thít.

“Ngu Phượng à, trong lúc này, ta chẳng có tâm tình nào khác. Điều duy nhất mà ta mong muốn là làm sao có thể lấy được huyết dịch của Như Ý Băng Tằm cho Vô Song. Chuyện này có thể để sau bàn tiếp được chăng?” Long Nhất khẽ vỗ vỗ vào lưng Ngu Phượng. Nếu chuyến đi tới vùng băng nguyên thuận lợi, chắc là Lãnh U U và Lộ Thiến Á sẽ có thêm một vị tỷ muội nữa rồi. Không hiểu khi đó hai nàng có giận không nhỉ?

“Ừm!” Ngu Phượng gật đầu. Tuy Long Nhất chưa thực sự tiếp nhận nàng, nhưng hắn cũng không cự tuyệt hoàn toàn, điều đó có nghĩa rằng nàng vẫn có cơ hội. Còn chuyện phải cư xử ra sao với gia tộc, giờ nàng đâu còn bụng dạ nào quan tâm nhiều như vậy. Một khi đã rơi vào lưới tình, nữ nhân thường dễ xung động và chỉ xử sự theo cảm tính. Vì vậy mà người ta mới nói nữ nhân khi yêu rất khờ khạo.

Làm cho Ngu Phượng cảm thấy an tâm, Long Nhất thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, bầu trời bên ngoài vẫn đang chìm trong màn đêm.

Trời vẫn chưa sáng ư? Như vậy không ổn rồi, Long Nhất thầm nghĩ. Đồng hồ sinh học của hắn rất mẫn cảm, hắn chắc chắn giờ phải là buổi sáng. Sao bên ngoài trời tối đến thế?

Long Nhất càng nghĩ càng thấy vô lý, bèn nhảy xuống giường. Bên ngoài vẫn tối đen như mực, bầu trời đầy những bông hoa tuyết nhỏ, hàn khí thấu xương.

"Làm sao vậy?" Ngu Phượng hỏi, bây giờ tâm tình nàng đã ổn định trở lại.

"Nàng nghĩ bây giờ mấy giờ rồi?" Long Nhất hỏi.

"Dường như thiếp đã ngủ được rất lâu, thế mà bên ngoài vẫn chưa sáng, chắc hẵng còn sớm." Ngu Phượng nói.

Long Nhất lắc đầu: "Không đúng. Cảm giác của ta không thể nào sai được, theo lý mà nói bây giờ phải là rạng sáng rồi."

"Sao lại như thế? Tại sao trời chưa sáng?" Ngu Phượng vội hỏi.

Long Nhất ngẫm nghĩ hồi lâu, đột nhiên hiểu ra vấn đề. Ở tiền thế, hai cực Bắc Nam của Trái Đất có những khoảng thời gian toàn là ban ngày hoặc luôn chìm trong bóng đêm. Lẽ nào vùng băng nguyên là cực Bắc của Thương Lan đại lục? Long Nhất càng nghĩ càng thấy có khả năng.

"Thu thập đồ đạc đi thôi. Ta nghĩ trong thời gian tới chúng ta sẽ phải sống trong bóng tối." Long Nhất nói.

"Vì sao vậy?" Ngu Phượng kinh ngạc kêu lên.

"Ta cũng không biết vì sao." Long Nhất nhún vai, giải thích với nàng cái gì mà kinh độ, vĩ độ không khác gì đàn gảy tai trâu.

Sự thật đúng như Long Nhất dự đoán, vài ngày sau đó đều là đêm tối. Trên đường đi họ toàn phải phóng xuất vài quang cầu để chiếu sáng.

Gió tuyết càng lúc càng lớn, lớp tuyết đọng càng ngày càng dầy. Nếu như không sử dụng khinh thân thuật, mỗi bước chân đặt xuống đều ngập tới tận đùi. Gió tuyết lớn như vậy thực sự gây cản trở rất lớn tới khinh thân thuật, huống hồ nội lực Long Nhất từ khi đặt Vô Song lên người tới giờ chưa hề dừng lại. Chưa kể tại băng nguyên lạnh giá này, để giữ ấm cơ thể cần phải hao phí rất nhiều nội lực. May mà Ngạo Thiên Quyết không ngừng tự động vận hành suốt hai mươi bốn giờ, nội lực cũng được bổ sung kịp thời. Nhưng muốn giữ được tốc độ phi hành nhất định thì buộc phải sử dụng nội lực thúc đẩy, nếu gặp phải bất cứ phiền toái nào là sẽ phải vĩnh viễn lưu lại chốn này.

Nhưng như hiện tại cũng không phải là biện pháp, tốc độ thật sự là rất chậm.

Lúc này, Long Nhất chợt nhớ tới Cuồng Lôi thú trong không gian hắc ám. Tiểu tử này có thể hình khổng lồ, sử dụng để làm công việc nặng nhọc thật sự là không có vấn đề gì, giả dụ như kéo xe trượt tuyết chẳng hạn.

Long Nhất cười gian hai tiếng ngừng lại. Trong không gian giới chỉ quả thực có rất nhiều thứ linh tinh. Chỉ chốc lát, trước con mắt ngạc nhiên của Ngu Phượng, hắn đã khéo léo tạo thành một cỗ xe trượt tuyết hào hoa, trông như một gian phòng nhỏ. Thực ra xét cho cùng thì cũng chỉ là một gian phòng nhỏ xíu bằng thép bóng loáng, bên trong có hai ghế ngồi mà thôi.

Tiếp theo hắn mở hắc ám thứ nguyên không gian, triệu hồi Cuồng Lôi thú, không ngờ rằng con cọp tiểu Tam những ngày qua biết có ăn và ngủ cũng vọt ra theo. Hình thể của nó đã lớn hơn rất nhiều, xem ra viên ma hạch đó nó ăn vào không phải vô ích.

Tiểu Tam vừa ra khỏi liền tỏ vẻ nhõng nhẽo với Long Nhất, như thể kháng nghị lâu như vậy mà không để nó ra ngoài thưởng ngoạn. Ở vùng băng nguyên lạnh giá này, nó tựa hồ không thấy lạnh chút nào, chạy trên mặt tuyết hai vòng rồi đến bên Long Nhất dụi sát vào người hắn.

Nhưng Cuồng Lôi thú vừa ra thì hơi co người lại một chút, tựa hồ không quen chịu đựng không khí lạnh như vậy. Nhưng dù sao nó cũng là siêu ma thú cấp SS, trong chớp mắt đã khôi phục lại.

Long Nhất dùng ý niệm ra lệnh cho Cuồng Lôi thú kéo xe trượt tuyết, khiến nó bất mãn kêu lên ô ô. Nhưng lệnh chủ nhân không thể không nghe, trong nháy mắt thân hình nó biến hóa to ra, trông tựa như một ngọn núi nhỏ, đầy vẻ uy phong.

“Long Nhất, đó, đó có phải là Cuồng Lôi thú cấp SS không?” Ngu Phượng không tin nổi, mắt mở to hết cỡ.

“Đúng thế. Nó là Cuồng Lôi thú, là thú cưng của ta.” Long Nhất cười đắc ý. Chọn siêu ma thú cấp SS làm thú cưng, trên thế gian cũng chỉ có Long Nhất hắn là một.

“Thú… thú cưng.” Ngu Phượng suýt chút nữa thì xỉu mất, nhìn Long Nhất như quái vật.

“Tốt rồi. Đừng dùng ánh mắt sùng bái đó nhìn ta chứ, nàng cũng biết da mặt ta rất mỏng mà”. Long Nhất cười he he, đỡ Ngu Phượng ngồi lên xe trượt tuyết, tiểu Tam cũng thu nhỏ lại chui vào. Long Nhất giật mình, ai ngờ con quỷ háu ăn này lại có thể tuỳ ý biến đổi kích cỡ thể hình. Nên biết phải là ma thú cấp S mới có năng lực này, phải chăng tiểu Tam là ma thú cấp S? Nhưng năng lực của nó rất bình thường, tối đa cũng chỉ là một trung cấp ma thú cấp B.

Ý niệm vừa động, Cuồng Lôi thú bốn chân cùng sải, mang theo xe trượt tuyết với tốc độ nhanh như điện lao về phương xa.

“Cảm giác thật là tuyệt.” Long Nhất cười nói.

Ngu Phượng tỏ vẻ không thích thú gì, vuốt ve bộ lông tiểu Tam. Nàng quay đầu sang bên, ánh mắt long lanh như sao trời nhìn Long Nhất hỏi: “Mmm, con người thực của chàng khiến người ta nhìn khó thấu. Chàng rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật thế?”

“Ta có nhiều bí mật lắm. Đang đợi nàng từ từ đến mà khai quật đó.” Long Nhất cười đáp lại.

Ngu Phượng mặt ửng hồng, nhãn tình ánh lên sắc thái vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên. Lời nói mới đây của Long Nhất dường như có ẩn ý bên trong, nàng che miệng cười khẽ hai tiếng.

Cuồng Lôi thú kéo xe trượt tuyết đã được vài trăm dặm đường, nhưng tinh thần lực của Long Nhất vẫn chưa có cảm giác bất cứ dấu hiệu nào của sự sống.

“Băng Tằm ơi, cầu xin ngươi nhanh chóng chui ra ngoài đi.” Long Nhất nhìn Vô Song trong lòng thầm nhủ. Lần gần đây nhất nàng tỉnh lại cách đây đã năm ngày, thần sắc mỗi lúc một tái nhợt đi, giống như đóa hoa thu thiên lý sắp tàn, đó là một vẻ đẹp thật thê lương.

Đột nhiên, tinh thần lực Long Nhất phóng ra ngoài thăm dò chấn động mạnh, Cuồng Lôi thú trong nháy mắt cũng đứng khựng lại, phát ra một tiếng gầm rung động đất trời. Tiểu Tam nằm trước ngực Ngu Phượng cũng bất an, lặng thinh không có cử động gì.

“Như Ý Băng Tằm?” Long Nhất cùng Ngu Phượng đồng thời kêu lên, nhanh chóng xuống xe trượt tuyết, tinh thần lập tức vừa khần trương vừa hưng phấn.

Hơn mười quang cầu của Long Nhất lơ lửng trên không trung phát ra ánh sáng nhu hoà, thêm vào đó là mục quang sắc bén của hắn mà vẫn không phát hiện ra thứ gì gì khác lạ, nhưng hắn cảm giác được một luồng sinh mệnh ba động khi có khi không. Tuy chưa thể khẳng định đó có phải là Như Ý Băng Tằm hay không nhưng Long Nhất không dám chủ quan. Hắn hiểu khi lâm vào cảnh sinh tử tồn vong, một con kiến cũng không thể xem thường.

Lúc này, Cuồng Lôi thú chợt gầm vang khiêu khích, khiến cho tiểu Tam thấy nhiệt náo cũng rống theo hai tiếng.

Bỗng nhiên, cả khối băng bắt đầu chấn động, càng lúc càng kịch liệt. Một khe nứt trên mặt băng vỡ ra. Dưới ánh sáng yếu ớt, nó trông như một chiếc miệng rộng đang há to, khủng bố vô cùng.

Long Nhất một tay ôm Vô Song, một tay kéo Ngu Phượng bay lên không trung. Nhìn thấy những vết nứt ngang dọc đan xen nhau không ra hình dạng gì, mồ hôi lạnh tứa ra trên trán Long Nhất.

Chấn động rốt cuộc đã dừng lại. Xa xa xuất hiện hai điểm lam sắc quang mang cực nhỏ, bay về hướng bọn Long Nhất.

“A, thật là đáng yêu.” Ngu Phượng cảm thán bật thốt lên. Nàng ngơ ngác nhìn con chồn ** cặp mắt một màu xanh thẳm, chỉ nhỏ bằng bàn tay, bộ lông trắng như tuyết ở phía dưới.

Trước mặt nó là cả thân thể khổng lồ của Cuồng Lôi thú, một cái dậm chân đủ để tuyết điêu tí hon nát bét. Ấy vậy mà Cuồng Lôi thú vẫn cẩn thận nhìn con vật bé xíu này, khí thế kinh thiên hãi địa từ từ áp tới tuyết điêu.

Chỉ thấy tuyết điêu loáng lên mấy cái, tránh khỏi những luồng nhiệt khí Cuồng Lôi thú bức tới, tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Loài này hình như mình đã thấy ở đâu đó rồi, Long Nhất vừa nhìn nó, vừa ngẫm nghĩ, nhớ lại những loài ma thú đã từng xem qua trong sách vở.

“Phong Tuyết Thần Điêu!” Long Nhất bất chợt kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK