Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại sao phải từ bỏ à?” Mộ Dung Thục Ngọc hơi động thân, đôi mắt chứa đựng những dao động tình cảm phức tạp một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng, khe khẽ thở dài nói:: "Tây môn thiếu gia khéo nói đùa, tình thế sở bách, cho dù như thế nào thì không muốn buông cũng phải chấp nhận sự thật này sao? cho dù có chiêu nào thì cũng chỉ là kéo dài thời gian thôi, quốc cùng kết quả vẫn không thể thay đổi, cho nên hà tất phải tốn thời gian như thế?”

Long Nhất nhìn Mộ Dung Thục Ngọc cười bí hiểm, nói:: "Nàng không thể không biết đại cục của Thương Lan Đại lục, cho dù có thể trì hoãn một ngỳa thì đối với Ngạo Nguyệt đế quốc mà nói thì cũng có điểm tốt"

Mộ Dung Thục Ngọc rùng mình, không trả lời nhưng trong đầu lại hiện lên cái đêm Mộ Dung Bác đến làm rối loạn cả. Nàng vẫn còn nhớ kỹ lời nói của Mộ Dung Bác lúc ấy: Ngày nay, nếu nói rằng cái có thể thống nhất cả Thương Lan đại lục, không ai hơn Tây môn gia tộc. Nếu muốn sớm chấm dứt chiến tranh chỉ thể mặc cho họ thuận tiện

Lời Mộ Dung Bác khiến Mộ Dung Thục Ngọc từ chối hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng quyết định hết sức khó khăn, nhớ lại từ nhỏ đến lớn, nàng được Ngạo nguyệt hoàng đế đối đãi như con gái, trong lòng nàng thấy hối tiếc

"Thục Ngọc công chúa?" Long thấy Mộ Dung Thục Ngọc lâu không nói nói năng gì, chỉ nhíuđôi mi thanh tú đắm mình vào trong tâm tư, nên không nhịn được gọi một tiếng

"ta muốn một mình yên lặng một chút, tây môn thiếu gia trở lại buổ tiệc đi" Mộ Dung Thục Ngọc nhắm mắt lại nói:, như không muốn để cho Long Nhất nhìn thấy mê võng trong mắt nàng

"nếu vậy, ta đây đi, vô luận như thế nào, cám ơn nàng." Long Nhất cũng không cưỡng cầu, nói xong liền xoay người đi.

………………………,

Bữa tiệc chúc màng cuối cùng cũng kết thúc, màn đêm đã buông xuống, những cơn gió mềm mại, mơn man màn đêm, khiến không gian vừa tĩnh mật lại an tường

Bước trong bóng đêm như thế, Long Nhất ngà ngà hơi men trở về Tây Môn phủ, và một thân ảnh lẻ loi bàn đứng ở trong viện tử, nhìn sàn sàn khê thủy không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Hương vân. Sao khuya rồi còn không ngủ?" Long Nhất nhẹ nhàng ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của nàng

"phu quân, chàng đã về , để thiếp đi pha trà cho chàng" Nam Cung Hương Vân quay đầu, con mắt long lanh tinh quang hiển hiện sáng lạn

Long Nhất ôm chặt Nam Cung Hương Vân, cười nói: "không cần đâu, cứ như vậy để ta ôm nàng." nói rồi, Long Nhất vùi đầu vào mái tóc mây của Nam Cung Hương Vân

Nam Cung Hương Vân thả lỏng toàn thân. nhắm mắt lại hưởng thụ hạnh phúc ấm áp do người thương mang đến, nàng giơ lên tay, đặt lên Long Nhất bên trong, khẽ xoa đầu hắn, hai người cứ như vậy đứng trong bóng đêm tràn ngập yêu thương

"phu quân, chàng đi tới chỗ Bắc Đường Vũ chưa, thiếp vừa mới thất nàng ta quanh đây" một lúc lâu. Nam Cung Hương Vân đột nhiên tránh thoát Long Nhất , nhẹ giọng nói.

Long Nhất ngẫn người, nhớ ra mấy ngày nay lai quả thật quên mất Bắc Đường Vũ đã theo mình. Nàng ta mỗi ngày tại binh doanh đánh đấm nhào lộn, cố gắng tiếp thu hết thảy những kiến thức mà Long Nhất dạy cho, nàng tự yêu cầu mình rất nghiêm khắc, luyện tập gấp đôi khối lượng luyện tập bình thường tại Vô song doanh, cương độ huấn luyện như thế mà trước mặt hắn chưa từng kêu ca. Mà mấy ngày này về khuya sau đó theo thói quen về thẳng chỗ Nam Cung Hương Vân và Lãnh U U, mà muốn tới phòng các nàng phải đi qua phòng của Bắc Đường Vũ, nghĩ lại thấy thật ái ngại

"Hương vân, nàng thật sự là bà xã tốt, lấy được nànglà phúc khí của ta" Long Nhất cười ôm Nam Cung Hương Vân.

"Nhục ma hề hề địa, nhanh lên đi, trời sắp sáng rồi." Nam Cung Hương Vân được phu quân khích lệ, tươi cười nói

Long Nhất gật đầu, tại Nam Cung Hương Vân khóe miệng hôn cái, chuyển mình đi về khuê phòng của Bắc Đường Vũ, nhưng hắn nhưng không thấy được nụ cười của Nam Cung Hương Vân dần dần điểm nét khổ sở, không phải là vì ghen mà là vì sắp đến lúc chi biệt

có lẽ Long Nhất bây giờ còn không ý thức được, sự thông tuệ của Nam Cung Hương Vân cho nàng biết rằng Long Nhất tuyên bố muốn cùng công của của Nạp Lan đế quốc kết hôn. Hôm nay thời gian gấp gáp, qua hai ngày tới sẽ cử hành hôn lễ tại Đằng Long thành, sau đó sẽ cùng Nạp Lan Như Nguyệt tới Nạp Lan đế quốc, đến lúc đó bất kể là Cuồng Long đế quốc hay là cả Thương Lan đại lục, tất cả đều bày ra một quân bài tẩy, đến lúc đó chiến tranh leo thang, cũng không biết khi nào mới có thể sống hạnh phúc bên hắn.

Long Nhất khẽ cửa phòng Bắc Đường Vũ, bên trong tối đen một mầu, không gian tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, rất dễ chịu

Bắc Đường Vũ nằm ở trên giường lớn, toàn thân đắp một cái chăn mềm, ngay cả đầu cũng không lộ ra, hơi thời đều đều dường như đã ngủ

Long Nhất đóng cửa lại, khóe miệng mỉm cười, bản lĩnh giả vờ ngủ của nha đầu kia hay, xem ra những gì học đường ở binh doanh thực tốt, nếu thuần túy dựa vào phán đónh khách quan sẽ cho rằng nàng ta đã ngủ, nhưng lại có một điểm rất sơ hở đó là lúc Long Nhất và phòng không có những hơi thở và tiếng vang, màn Bắc Đường Vũ tại Vô song doanh được huấn luyện lâu như vậy, đối với những thay đổi quanh mình thì cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần một tiếng động nhỏ lập tức sẽ tỉnh lại ngay, không cần nhìn cũng biết là có tiếng đẩy cửa mà vào. Thế mà giờ nàng ta lại không có chút phản ứng, như vậy rõ ràng là đang giả bộ ngủ.

"Vũ nhi, đã ngủ chưa?" Long ngồi xuống bên giường Bắc Đường Vũ khẽ hỏi

Bắc Đường Vũ vẫn như cũ không có phản ứng, hơi thở cũng không có chút thay đổi.

"xem ra thật sự đang ngủ, tuy nhiên thế lại tốt, nghĩ đến việc cùng…. quả thực có chút tư vị lạ thường." Long Nhất cười quái dị, lầm bầm, tức thì tinh thần lực linh mẫn, bén nhạy đã nhận thấy được hơi thở của Bắc Đường Vũ giây lát đã biến đổi

Long Nhất đặt tay lền mặt nàng khẽ vuốt ve, mặc dù từ nhỏ tại binh doanh thao luyện, nhưng là làn da Bắc Đường Vũ lại cực kỳ mịn màng mềm mại, không có chút thô ráp, điếm ấy khiến cho nữ nhân thiên hạ phải đố kị

Sau một hồi, Long Nhất đưa tay từ theo gương mặt Bắc Đường Vũ lần xuống dưới từ từ luồn vào áo ngủ ấm áp bằng gấm, nhắm thẳng tới ngọc phong quyến rũ mà tới

bỗng nhiên. Long Nhất chợt ngây người, hơi thở đột nhiên dồn dập, nha đầu kia dĩ nhiên là chẳng có phản ứng, ngọc phong mềm mại thập phần co dãn đã nằm trọn trong tay, lòng bàn tay trần đầy xúc cảm, Long Nhất không chịu được liền thả sức vui đùa, tiểu huynh đệ bị kích thích tức khắc ngổm hắn đầu lên

Long Nhất vui đùa một lúc lâu, đôi nhũ châu bị kích động liền ngạo nghễ vươn cao, cảm giá đó thực là thư thái, đăc biệt Bắc Đường Vũ được huấn luyện rất tốt nên song nhũ cũng thật là tuyệt mà các nữ nhân thường không thể so được

Bắc Đường Vũ vị vuốt ve chỗ mẫn cảm nhất, xuân tình bắt đầu trỗi dậy, hết lần này tới lần khác, lại muốn giả vời ngủ, nọ,vậy,kia một trận trận tô ma cảm giác từ nhỏ phúc xử thăng đằng dựng lên. Khiến toàn thân da thị trở nên hồng hào mà đám giường ở bên dưới đã bị ướt hơn phân nửa

"nha đầu, xem nàng còn có thể giả bộ được bao lâu." Long Nhất khóe miệng cười cười, nhận thấy hơi thở của Bắc Đường Vũ đã có biến hóa và thân thể mềm mại của nàng cũng run rẩy không thôi

Long Nhất chậm rãi cởi cái áo ngủ ra, toàn bộ thân thể hiện ra trước mắt, đẹp đến nỗi khiến người ta không thể không bị kích động. Cặp nhũ phong cao vút bị phơi ra trong không gian, nhũ châu phấn hồng bị khí lạnh khiến cho hơi co lại, giương thẳng lên, tiếp đó là tiểu phúc bằng phẳng, cùng với song nhu đĩnh lập đập vào mắt cảm giác kích động vô cùng. Bắc Đường Vũ một thân xử nữ phơi bày ra trước mắt, Long Nhất nín thở, dục cảm trong người phát tiết dồn dập

"thật là một tiểu dâm oa, như là đầm lầy vậy " Long Nhất thở gấp khi nhìn vào con lạch giữa cặp đùi Bắc Đường Vũ, ngón tay vê qua vê lại

Câu nói của Long Nhất nói khiến cho Bắc Đường Vũ đang giả vờ ngủ run lên. hai chân đột nhiên khẩn trương khép lại. lúc này Long Nhất cũng chẳng qua, một, hai ba cởi sạch quần áo, rồi Bắc Đường Vũ bãi thành trắc thảng trạng, cặp mông trắng như tuyết quay ra ngoài giường mà hắn lại đang ở phía sau, tiểu huynh đệ cứng như thép của hắn nhằm thẳng chỗ giữa hai chân nàng cọ qua cọ lại nhưng không có tiến vào

Cứ kiểu kích thích như thế khiến cho hơi thở của Bắc Đường Vũ ngày càng trở nên dồn dập, hạ thân nàng đều bị ướt nhẻm vô cùng khát vọng, nhưng tình thế bất đắc dĩ, mỗi lần nàng không chịu nổi, nảy mông ra sau, thì y như rằng hắn liên lui lại như chạy trốn, chính là không có nàng đạt được ý nguyện đưa cái kia tiến

rốt cục, Bắc Đường Vũ nhịn không được nữa nàng mở mắt bặm môi thò tay túm lấy tiểu huynh đệ của Long Nhất, ấn thẳng vào mông, không gian trông rỗng lập tức bị lấp đầy

"Ồ, nàng tỉnh rồi à?" Long Nhất cười quái đản rồi dùng sức dí tới trước một chút lập tức truyền đến tiếng rên rỉ không ngớt của Bắc Đường Vũ

"Đáng ghét, mau lên, nhanh lên, vào đi." Bắc Đường Vũ gắt giọng, không thuận theo sàng qua sàng lại.

"Kêu phu quân nào” Long Nhất khẽ cười nói.

"phu quân, phu quân, nhanh lên thôi." Bắc Đường Vũ mặt đỏ như gấc gắt giọng.

Long Nhất thưởng cho hai cái nhấp rồi ngừng lại cười nói: “Vũ nhi, nàng phải kêu là phu quân, xxx thiếp nhanh lên nữa đi”

Bắc Đường Vũ kêu a một tiếng, vùi đầu vào chăn xấu hổ chống chế: “Bại hoại, chàng sao lại bắt người ta nói,…. Nói kiểu như vậy, sao thiếp nói được” Bắc Đường Vũ a một tiếng, vùi đầu vào vào trong chăn, xấu hổ kháng nghị

"ở đây chẳng có ai, huống hồ ta lại bố trí kết giới cách âm, ai có thể nghe được" Long Nhất thấp giọng nói:, hai tay mân mê toàn bộ những vị trí mẫn cảm trên người Bắc Đường Vũ

Bắc Đường Vũ vẫn rên la không ngừng, Long Nhất vẫn không nhúc nhích làm cho nàng càng thêm khó nhịn, nàng uốn éo một lúc lâu, mớithẹn thùng mở miệng nói:: "phu quân, mau …… mau … không chịu được rồi, đại bại hoại."

Long Nhất đang chờ nghe nhưng lại thấy Bắc Đường Vũ nửa chừng ngừng lại, hắn hắc hắc cười nói: "nói nhanh lên một chút, không nói ta tới ." Long Nhất cầm tiểu huynh đệ chậm rãi rút ra.

"Đừng …… đừng làm thế, người ta còn nói chưa xong mà?" Hai tay nhỏ nhắn của Bắc Đường Vũ sau này vong ra sau ôm lấy mông Long Nhất , ánh mắt kiều mỵ nhìn ngang Long Nhất miệng nói:: "phu quân, mau ……… mau xxxx thiếp đi." nói đến cái từ xxxx thiếp kia, tựa như chẳng nghe thấy được gì.

Đôi khi kiểu này có vẻ ơi thô bỉ nhưng có thể gia tăng khoái cảm, Long Nhất vừa nghe xong từ phía sau kích thích dị thường, ôm lấy eo Bắc Đường Vũ ra sức nhấp nhổm.

Đây là lần đầu tiên, Bắc Đường vũ thấy toàn thân như bay bổng lên mây, dâm thanh uế ngữ tuôn ra không ngừng, lúc này từ một nữ tướng quân lạnh lùng, giờ trở thành một tiểu nữ dâm loạn vô cùng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK