Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thủy Nhược Nhan hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn, nhưng cũng không phản đối nữa. Ngăn cản bọn họ chỉ là làm hết trách nhiệm của một giáo sư, nhân tố mạo hiểm trên người nàng không có khả năng so sánh được với Long Nhất. Hồi đó nàng vì để thăng cấp lên cảnh giới đại ma pháp sư, bản thân đã từng thâm nhập vào hoang mãng thảo nguyên, nhưng thiếu chút nữa là đã mất đi tính mạng, cuối cùng may mà vượt qua, thăng cấp thuận lợi.

Long Nhất ngước nhìn mảnh trăng non ở trên cao, cảm thấy so với Thương Lan đại lục không có gì khác biệt, nên hoài nghi Ảo ma sâm lâm này không phải là một không gian độc lập mà là một góc của Thương Lan đại lục được phát hiện ra.

Xử lý xong mấy tảng thịt nướng thơm ngào ngạt, lại vui đùa chọc ghẹo một lúc, bất tri bất giác mọi người đều trở nên yên lặng, ánh mắt mông lung đờ đẫn, chỉ còn lại tiếng lửa cháy bập bùng, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Long Nhất vỗ nhẹ vào Lăng Phong đang bó gối, thoải mái dựa vào, đầu gối lên đùi nàng, ngửa đầu vắt chân chữ ngũ ngắm sao trên bầu trời, bất giác nhớ đến Tiểu Y nữ hài thần bí đó. Nếu như lúc đó Tinh tú thiên thể chú thuật của nàng thành công thì hiện tại bản thân mình còn lại gì?

Lăng Phong trừng mắt với Long Nhất, thấy nhãn thần của hắn đang mê li ngắm nhìn bầu trời đến phát ngốc nên cũng nhìn theo. Nàng tựa hồ đã quen với việc tiếp xúc thân thể với Long Nhất.

Hốt nhiên, một tiếng khóc rõ ràng vang lên trong bầu trời đêm, âm thanh như tiếng trẻ con khóc. Long Nhất đứng bật dậy, năm người ngó nhau, nhớ rằng đây là Ảo ma sâm lâm, ở đâu ra trẻ con à, bất giác lưng phát lạnh, lông tóc dựng ngược.

“Lăng Phong, đệ đi với ta xem thế nào ba người các nàng ở lại đây.” Long Nhất mau chóng ra lệnh.

“Không được, nếu đi thì đi cùng nhau, cậu để ba nữ hài tử chúng ta ở lại đây là tính toán làm sao?” Thủy Nhược Nhan níu tay áo Long Nhất lại nói. Trên gương mặt nàng biểu tình lộ rõ vẻ hoảng sợ.

“Đúng vậy. Chúng ta phải đi cùng nhau, vạn nhất các huynh đi rồi có gì đó khủng bố nhảy ra thì làm thế nào?” Nhân Nhân sợ sệt tiếp.

“Thì các nàng dùng ma pháp uýnh nó, học ma pháp dùng để làm gì.” Long Nhất bất lực đáp. Nữ hài tử thật đúng là rắc rối.

Cũng lúc đó, tiếng trẻ con gào khóc lại truyền đến, phiêu phiêu hốt hốt truyền đến tai mọi người.

“A!” Nhân Nhân nhảy dựng lên ôm chặt cánh tay Lăng Phong.

Tiếng kêu bất ngờ của nàng khiến cho Tây Môn Vô Hận và Thủy Nhược Nhan càng thêm sợ hãi, một phải một trái nép sát vào người Long Nhất.

“Nhị ca, muội hơi sợ sợ, huynh dẫn bọn muội đi cùng đi.” Tây Môn Vô Hận run rẩy nói.

Long Nhất hết lời. Hai người này một người là Ma tầm sư một người là quang hệ ma pháp sư chuyên môn trừ tà, không ngờ lại sợ đến mức đó, thật là bất khả tư nghị. Bất quá chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, nữ nhân khi bên cạnh có chỗ dựa thông thường sẽ trở lên yếu đuối. Hơn nữa tiếng trẻ con khóc lóc quỷ dị đó quả thật rất đáng sợ, chưa ai từng nghe thấy ở Thương Lan đại lục một thứ gì đó như vậy. Khô lâu cương thi đều là những thân xác không có linh hồn, còn u linh cũng là do oán khí biến hóa thành, tiếng gào dù thật sự là sắc nhọn, nhưng đều là thứ có thể phần nào hiểu được. Còn đối với những thứ gần như không biết gì về chúng con người vẫn luôn ôm tâm lý sợ hãi.

Nghĩ đến chuyện để ba thiếu nữ ở lại đây cũng không thật sự yên tâm, Long Nhất quyết định đưa các nàng cùng đi.

Năm người cẩn trọng nhằm hướng phát ra tiếng khóc đi tới, không sử dụng ma pháp chiếu sáng. Dạng mục tiêu này thật quá rõ ràng. Năm người càng đi càng vào sâu, cây cối càng cao càng rậm rạp khiến ánh trăng không thể xuyên qua. May là Long Nhất có thể nhìn tốt trong bóng đêm, nên trở thành mắt của mọi người. Năm người tay nắm chặt tay từ từ tiến bước.

Long Nhất còn cẩn thận hơn một chút, dùng tinh thần lực hình thành một vòng bảo vệ tránh cho khí tức lọt ra ngoài.

“Ái dà.” Nhân Nhân bất ngờ kêu lên một tiếng đau đớn.

“Có chuyện gì?” Long Nhất hỏi.

“Không có gì, ta vấp phải hòn đá.” Nhân Nhân ngượng ngùng nói.

Long Nhất dõi mắt xuống dưới, con ngươi đột nhiên co rút lại. Hòn đá đó hiển nhiên là một khúc xương ma thú. Không đúng, không phải là một khúc, Long Nhất phát hiện ra nằm rải rác trong đám cỏ đều là xương cốt, là nơi vùi lấp xương cốt những sinh vật còn sống.

“Mọi người cẩn thận một chút, quái vật có thể ở quanh đây.” Long Nhất nói nhỏ.

Lúc này, Lăng Phong đột nhiên thầm thì bên tai Long Nhất: “Chung quanh đây âm khí rất nặng, chắc có âm linh lợi hại, huynh nói có phải tiếng khóc là do âm linh phát ra?”

“Có khả năng, nhưng ta chưa bao giờ nghe nói âm linh có tiếng khóc như vậy.” Long Nhất khẽ đáp.

“Nếu thế thì bắt lấy mà luyện Xích huyết âm linh. Nếu những âm khí kia đều do thứ này tạo thành, đó chẳng phải là vật liệu cực phẩm chỉ có thể gặp chứ không thể cầu sao.” Lăng Phong thì thào nói, trong ngữ khí lộ rõ khát vọng sở hữu.

“Hai người thì thầm cái gì thế? Đi nhanh lên, nơi đây âm u tăm tối quá, nghĩ mà phát ớn.” Thủy Nhược Nhan khẽ rùng mình.

“Nơi này tà khí rất nặng, chắc có âm linh, muội sẽ thi triển một đạo thánh quang thuật để trừ tà.” Tây Môn Vô Hận là quang hệ ma pháp sư, tự nhiên là rất mẫn cảm với các loại tà khí. Nàng nói xong liền cất tiếng niệm chú ngữ.

“Đừng, tiểu muội.” Long Nhất vội vàng ngăn Tây Môn Vô Hận lại. Lúc này mọi việc còn chưa rõ ràng, hấp tấp sử dụng thánh quang thuật nhiều khả năng chỉ rước đến phiền phức.

Tây Môn Vô Hận ngừng niệm chú, khẽ hỏi: “Tại sao?”

“Oa.” Tiếng trẻ con ré lên khóc như chỉ cách chừng một thước, khiến cho mấy người không nhịn được thót tim một cái.

Lúc này, Long Nhất đột nhiên giương mũi hít hít, ngửi thấy trong không khí thoang thoảng có mùi máu, trong lòng hắn không khỏi giật thót. Âm linh không có thực thể, sinh vật bị bọn chúng tấn công thông thường bị ăn mất linh hồn còn thân thể không bị tổn thương. Nhưng hiện tại lại có mùi máu truyền đến, chứng tỏ quái vật phía trước có thực thể. Một quái vật có thực thể có thể biến vùng đất này thành đại hung chi địa thì thực lực của nó chỉ cần nghĩ cũng có thể hình dung được.

Nhưng mùi màu càng lúc càng nồng nặc, những người khác cũng đều ngửi thấy. Họ không phải là kẻ ngốc, tự nhiên cũng nghĩ đến phương diện đó.

Dưới sự chỉ huy của Long Nhất năm người từ từ tiến dần lên phía trước. Để đề phòng chuyện vạn nhất, Long Nhất luôn chuẩn bị sẵn sàng triệu hồi Cuồng lôi thú từ trong hắc ám thứ nguyên không gian ra, nhưng chưa đến lúc bất đắc dĩ hắn nhất định không triệu ra.

Phía trước đột nhiên mở ra trở lên rộng lớn, tình cảnh hiện ra khiến mọi người đều cả kinh thất sắc. Dưới ánh trăng, một con quái vật tròn xoay cực lớn đứng trên mặt đất. Không. Phải nói rằng quái vật đó có cái đầu cực lớn, cái miệng khi ngoác ra chiếm tới hai phần ba cơ thể, những chỗ khác được che phủ bởi những cỗ xúc tu dài ghê người. Tiếng kêu như tiếng trẻ con khóc đêm đó là do con quái vật cực kỳ xấu xí này phát ra. Nhưng điều khiến cho mọi người thêm giật mình là bên cạnh nó còn lơ lửng một âm linh gần như trong suốt, từ xa đã có thể cảm thấy được khí chất hung ác lợi hại của nó. Các loại ma thú vẫn thường xuyên theo thanh âm tìm đến, sau đó ngoan ngoãn đi tới trước mặt quái vật, đầu tiên là bị âm linh thôn phệ hồn phách, sau đó nhục thể bị quái vật chỉ một miếng xơi mất, quả thật là một tổ hợp săn và giết hoàn hảo.

Đã biết trước mắt là cái dạng quái vật gì, trong lòng Long Nhất không khỏi khẩn trương. Những ma thú trước đây sở dĩ chịu phục tùng đến giương cổ chờ làm thịt là do âm linh đó phát ra tinh thần lực dưới dạng sóng kì quái, tạo ra một dạng hiệu quả giống như thôi miên.

Đại tự nhiên quả thật là kiểu cẩu gì cũng có a, Long Nhất cảm thán. Hai con quái vật hung ác một âm một dương này không ngờ lại biết liên hợp lại, phần ai nấy hưởng, thật khiến cho người ta kinh ngạc. Đại đầu quái xấu xí đó rõ ràng năng lực di chuyển không mạnh, chỉ có thể dựa vào tiếng kêu như trẻ con khóc đêm để thu hút sự chú ý của con mồi. Nhưng con mồi cảm thấy bất diệu thì sẽ đào tẩu, sao chịu ngoan ngoãn đi đến trước cửa cho nó xơi, nhưng âm linh này lại có thể bổ xung điểm yếu đó. Khả năng hoạt động của âm linh cũng không thể tạo nên dạng đại hung chi địa như vậy, nó cần phải dựa vào tiếng kêu hấp dẫn quái vật của đại đầu quái. Từ đó có thể thấy âm linh này chắc hẳn phải có một chút trí tuệ, tuyệt đối có thể coi là thần khí tài liệu trong lòng vong linh pháp sư. Cứ nhìn cặp mắt Lăng Phong sáng rực lên đầy thèm khát là biết.

“Long Nhất. Bây giờ chúng ta phải đối phó thế nào?” Thủy Nhược Nhan hỏi. Sau khi thấy rõ tình hình, nỗi hoảng sợ trong lòng đám thiếu nữ cũng đã hạ xuống.

“Phải tiêu diệt âm linh đó. Nếu để hung vật đó tiếp tục phát triển chắc chắn sẽ là tai họa cho con người.” Tây Môn Vô Hận nói, là một tế tự của Quang minh giáo hội nên nàng cực kỳ ghê tởm tất cả những gì dính dáng đến hắc ám. Không hiểu sau này nàng biết được Long Nhất và Lăng Phong đều là vong linh pháp sư thì nàng sẽ cảm thấy thế nào?

“Nói đúng lắm, âm linh này có trí tuệ sơ khai, tuyệt đối không thể lưu lại.” Long Nhất gật đầu phụ họa, nhưng trong đầu lại lướt qua các loại ý nghĩ, ngay khi bắt đầu phải không cho ba ả rắc rối này lại gần mới được, như vậy mới có thể rảnh chân rảnh tay thu phục âm linh.

“Muội sẽ đối phó với âm linh, mọi người đối phó với con quái vật kia.” Tây Môn Vô Hận vẻ mặt ngưng trọng lấy ra một cây pháp trượng từ trong không gian giới chỉ, trong lòng biết rõ âm linh này cực kỳ khó đối phó.

Long Nhất liếc mắt nhìn Lăng Phong đầy ẩn ý, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tây Môn Vô Hận lại ngăn cản: “Ta là nhị ca của muội, sao có thể để muội đi mạo hiểm? Vụ này cứ giao cho ta, muội trước hết hãy khống chế quái vật xấu xí kia là được. Khả năng công kích ở cự li gần của nó cực kỳ cường hãn.”

“Nhưng đó là âm linh. Ngoại trừ quang minh ma pháp thì mọi ma pháp khác với nó cơ bản đều vô hiệu.” Tây Môn Vô Hận nhìn Long Nhất với dáng vẻ quan tâm, trong lòng nổi lên một cảm giác ấm áp.

“Yên tâm, cứ giao cho ta, Lăng Phong đệ cùng mọi người đối phó với quái vật kia.” Long Nhất nháy mắt với Lăng Phong.

“Không thành vấn đề.” Lăng Phong cười đáp. Từ khi nàng nhìn thấy siêu cấp khô lâu của Long Nhất trong lòng liền cực kỳ thèm muốn, nếu bắt được âm linh khốn khiếp này thì có thể luyện thành Xích huyết âm linh. Nó tuyệt không hề thua kém siêu cấp khô lâu của Long Nhất, mà còn có điểm ưu việt hơn, đó là không sợ sự công kích vật lý. Không để cho quang minh hệ ma pháp làm tổn thương dạng đại hung chi vật này, tuyệt đối là chuyện tốt.

Long Nhất đột nhiên triệt tiêu vòng tinh thần bảo vệ, thân hình vọt ra nhanh như thiểm điện, tinh thần lực ép thẳng tới âm linh. Cùng lúc đó Lăng Phong và tam nữ cũng bắt đầu tấn công quái vật. Thủy Nhược Nhan đầu tiên phóng xuất băng phong thuật phong ấn trong giới chỉ, sau đó niệm chú thi triển ma pháp công kích thủy hệ cấp mười “Băng thần chi mâu”, uy lực lớn đến mức có thể xuyên phá cả một quả núi nhỏ.

Âm linh kêu lên một tiếng, tinh thần lực hình thành những đợt sóng kì quái ập thẳng về phía Long Nhất. Song Long Nhất đã sớm có sự chuẩn bị, huống chi hắn vốn là cường giả cấp cao có dị năng về tinh thần hệ, sau khi lạc đến dị thế thì tinh thần lực càng gia tăng mãnh mẽ, làm sao loại sâu bọ này có thể làm tổn thương hắn?

Tinh thần lực Long Nhất nhanh chóng trói chặt âm linh lại, nhưng âm linh này cũng rất ngoan cường, vốn hấp thu vô số linh hồn ma thú nên những âm linh mà Long Nhất đã gặp phải trong mật thất ở phủ của Ý Thức thành chủ tuyệt không thể so sánh được. Nó không ngờ có thể hấp thu ngược lại tinh thần lực của Long Nhất, khiến tinh thần lực của Long Nhất phóng ra để trói nó nhanh chóng bị gặm sạch.

Âm linh này có trí tuệ, biết Long Nhất khó đối phó nên bất ngờ quay mình tìm cách bỏ chạy, hoàn toàn không giống với những âm linh thông thường khác một khi ngửi thấy sinh khí chỉ biết lao mình tới trước.

“Muốn chạy, nếu để ngươi chạy ta còn mặt vác mặt mo đi đâu được nữa.” Long Nhất cười hắc hắc, đột nhiên phi thân bay lên, dáng vẻ trở nên hoàn toàn nghiêm trang, hai tay giao nhau uốn lượn trong không trung vẽ nên đạo đạo hư ảnh, kết thành một đạo Phật ấn.

“Kim cương phục ma ấn.” Long Nhất rống lên một tiếng vang động khiến không khí ba động, một đạo kim sắc Phật ấn từ lòng bàn tay Long Nhất huyền ảo hiện ra, càng lúc càng lớn, giống như một Cự linh chưởng ép chặt xuống khiến cho âm linh đang tìm đường chạy trốn không thể động đậy nổi.

“Xem ra những gì lão tử được dạy cũng có điểm dùng được, không hổ là Phật môn chánh tông.” Long Nhất trong lòng thầm nghĩ. Công phu Thiếu Lâm của hắn là được trụ trì Thiếu Lâm đích thân truyền dạy ở tiền thế, tự nhiên là vô cùng chánh tông.

Nhìn âm linh cố gắng giãy giụa trong Phật ấn, Long Nhất cảm thấy hơi đau đầu. Dùng tinh thần kiềm chế không ăn thua, dùng dị năng linh hồn hỏa lại có thể đả thương linh thể của nó, sau này chế luyện sẽ không hiệu quả lắm.

“Mặc xác, cứ quẳng vào trong huyết sắc khô lâu cho cuồng lôi thú và Tiểu tam coi.” Long Nhất thầm tính toán, quay đầu nhìn lại, không kìm được hơi kinh ngạc. Vốn hắn nghĩ có Thủy Nhược Nhan là ma tầm sư chiến đấu ở đó có thể nhanh chóng kết thúc trận chiến, lại không ngờ nổi bốn người Lăng Phong hợp lại vây công đã lâu vậy mà cũng không có biện pháp thu phục Đại đầu quái.

Long Nhất thấy mọi người không chú ý, nhanh chóng quẳng âm linh vào hắc ám thứ nguyên không gian, dùng ý niệm thông tri cho cuồng lôi thú và Tiểu tam, lúc đó mới cẩn thận quan sát trận chiến. Hắn phát hiện ra khi chư nữ dùng ma pháp tấn công thì bị Đại đầu quái dùng cái miệng to đùng thôn phệ sạch. Ngay cả Thủy Nhược Nhan thi phóng thủy hệ công kích cấp mười “Thủy thần chi mâu” cũng bị nó thôn phệ, hơn nữa lại còn tỏ ra vui thích như vừa được thưởng thức sơn hào hải vị.

Long Nhất kinh ngạc vạn phần. Đây mới chân chính là quái vật. Trong ma ảo sâm lâm khi nào lại xuất hiện loại quái vật khủng bố đến vậy, thật là hãi nhân mà.

Long Nhất búng tay một cái, đầu ngón tay xuất hiện một ma pháp cầu to cỡ đầu người, sau đó sử dụng tinh thần lực bắt đầu ép nén. Uy lực lớn nhất của loại hỏa cầu sau khi ép nén này là sức nổ mãnh liệt. Dần dần, hỏa cầu bị ép nén lại chỉ còn cỡ ngón tay cái, quang mang cực kì chói mắt. Long Nhất vận khởi nội lực tới mức cao nhất rồi ném mạnh vào trong cái miệng khổng lồ đang ngoác ra của Đại đầu quái. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ trầm đục rồi lặng yên. Thân hình kỳ vĩ của Đại đầu quái chấn động lắc lư, dường như khó chịu nổi nhưng rồi khôi phục lại như bình thường rất nhanh.

Bốn người thấy Long Nhất kết thúc trận chiến, tất cả đều tiến lại gần hắn.

“Long Nhất, quái vật này chúng ta đối phó không nổi.” Thủy Nhược Nhan gạt những giọt mồ hôi long lanh như châu ngọc trên trán nói, những người còn lại vẻ mặt đều lo lắng trầm xuống.

Long Nhất nhìn Đại đầu quái đang ti hí cặp mắt nhỏ xíu, toàn bộ xúc tu đều dựng cả lên. Bộ dạng như nó đang vô cùng đắc ý.

Long Nhất nhãn châu xoay chuyển, hắc hắc cười gian: “Đồ quái vật xấu xí, ngươi thích chén lắm mà, cho ngươi xơi thêm chút nữa.” Long Nhất từ trong trong không gian giới chỉ móc ra hai bình hồ tiêu lớn thường dùng làm gia vị, dùng tinh thần lực pha trộn tạo thành một hỗn hợp khí không mùi không vị, sau đó quăng tới Đại đầu quái, liền bị Đại đầu quái cái gì cũng không sợ đó đớp một phát xơi mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK