Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Pháp Sư (Dị Thế Chi Phong Lưu Đại Pháp Sư)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xú nhị ca, huynh gặp phải phiền phức rồi.” Tây Môn Vô Hận đá cho Long Nhất một cước dưới gầm bàn.

Long Nhất ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt của Tây Môn Vô Hận, trông thấy Thủy Nhược Nhan mặt đầy nộ khí bước về phía hắn, trong lòng không khỏi chán ngán. Lẽ nào nữ nhân này vẫn còn nhớ mối hận ở mông mấy hôm trước sao? Đúng là nhỏ nhen mà.

Thủy Nhược Nhan đứng trước mặt Long Nhất. Có người nhận ra Long Nhất và Thủy Nhược Nhan chính là nhân vật nam nữ chính trong câu truyện đồn đại khắp trường mấy ngày nay, nhất thời tiếng thì thầm to nhỏ khắp nơi dẫn theo một loạt ánh mắt muốn xem trò vui. Đương nhiên có không ít kẻ đố kỵ phát cuồng nhìn Long Nhất. Nếu như nhãn thần có thể giết người thì Long Nhất đã chết vạn lần rồi.

Tây Môn Vô Hận nhìn Long Nhất rồi lại nhìn Thủy Nhược Nhan, thấy một người đủng đà đủng đỉnh một người thì lửa giận phừng phừng. Thoáng chút do dự, nàng nói: “Muội còn phải lên lớp nên đi trước đây, mọi người cứ từ từ nhé.”

Nha đầu này không có nghĩa khí gì cả, Long Nhất nhìn bóng lưng của Tây Môn Vô Hận mắng thầm. Đưa miếng điểm tâm cuối cùng vào miệng, hắn hàm hồ nói: “Thủy Nhược Nhan giáo sư có chuyện gì cứ nói. Đương nhiên, nếu nàng không ngại để cho đám học sinh đó biết.”

Thủy Nhược Nhan lạnh lùng đảo mắt một vòng, cảnh giới của ma đạo sư phát sinh một uy thế tự nhiên bức cho đám học sinh quanh đó phải tránh ánh mắt ra không dám cùng đối thị.

“Cậu đi theo ta.” Thủy Nhược Nhan lãnh đạm nói rồi quay người đi ra khỏi nhà ăn, đưa Long Nhất tới một nơi bí mật ở hậu sơn.

“Thủy Nhược Nhan giáo sư. Nơi này hoang vắng không một bóng người, nàng đưa ta đến để làm gì? Lẽ nào nàng thực sự muốn làm chuyện tàn bạo tiền gian hậu sát với ta?” Long Nhất tỏ vẻ đại kinh thất sắc, trong mắt lại hiện ra tiếu ý lấp loáng.

Thấy Long Nhất nói nhăng, lửa giận trong lòng Thủy Nhược Nhan lại được dịp bùng lên, chỉ muốn chém hắn thành hai mảnh.

“Tại sao hôm qua cậu không đến lớp?” Thủy Nhược Nhan cuối cùng cố nén giận, bực dọc nói.

“Tại sao ta phải đến lớp?” Long Nhất cười cợt hỏi ngược lại.

“Cậu… cậu là học sinh thì phải đến lớp.” Thủy Nhược Nhan nắm chặt tay lại, nàng cảm thấy mình sắp tức giận tới chết đi được.

“Mmm, nàng cho rằng ta cần phải đến lớp hả?” Long Nhất cười hắc hắc. Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Thủy Nhược Nhan tức tới trắng bệch ra, trong lòng hắn nảy sinh một cảm giác thích thú khó tả, không hiểu hắn liệu có phần hơi biến thái rồi không đây?

Thủy Nhược Nhan không hỏi ngây ra. Phải rồi, tên xú hỗn đàn này có thể không quản ngại khi phụ cả giáo sư là nàng, hắn còn cần phải đến lớp sao? Nhớ lại sự tình đêm đó, trên mặt nàng lại hiện lên nộ khí và cả xấu hổ nhưng trong nháy mắt biến thành tràn đầy giận dữ, sắc mặt vừa xanh vừa hồng xen lẫn, nhất thời không nói nên lời.

“Thủy Nhược Nhan giáo sư, nàng không sao đấy chứ?” Long Nhất thấy sắc mặt Thủy Nhược Nhan không tốt, lo lắng hỏi han.

Thủy Nhược Nhan hồi thần lại, răng cắn vào môi rồi đột nhiên thở ra một hơi, nói giọng chán nản: “Phải rồi, cậu đâu cần phải đến lớp, ta cũng không có tư cách dạy cậu.”

Thấy bộ dạng ủa Thủy Nhược Nhan, Long Nhất không biết phải làm gì ngây ra hồi lâu mới nói được: “Hôm đó ta chỉ gặp may thôi, thực lực của nàng không hề thua kém ta.”

Thủy Nhược Nhan ngước đầu lên, đột nhiên cười vui vẻ nói: “Cậu an ủi ta đó hả? Không hiểu cậu làm sao theo đuổi được Long Linh Nhi khi mà ngốc đến thế.”

Ách,… Long Nhất nhìn dung nhan rạng rỡ của Thủy Nhược Nhan thầm cảm thán, tại sao nữ nhân dễ thay đổi vậy nhỉ?

“Long Nhất, cậu có thể nói cho ta biết ma pháp kỳ quái đó là do ai dạy cho không? Tốc độ của cậu sao nhanh đến thế?” Thủy Nhược Nhan hỏi. Nàng thực sự vô cùng hiếu kỳ cùng vô cùng khát khao được biết.

Long Nhất cười hắc hắc đáp: “Đã nói là do Quang Minh thần dạy ta trong mộng mà, nàng không tin cũng đành vậy thôi.”

Thủy Nhược Nhan bực mình hừ lạnh: “Không cho ta biết cũng được thôi, để ta đi tìm Phổ Tu Tư Viện trưởng. Chắc rằng ông ấy cũng rất muốn biết.”

“Phổ Tu Tư lão đầu đó hả? Ta vừa mới đánh cùng lão một trận, nhổ quá nửa bộ râu của lão nữa.” Long Nhất khẽ nhíu mày mỉm cười nói.

“Bịa chuyện thì cũng phải biết đường, dựa vào cậu thì chỉ có thể khi phụ được nữ tử yếu nhược như ta thôi.” Thủy Nhược Nhan tỏ vẻ không tin tưởng chút nào.

Long Nhất hai mắt trắng ra. Nàng cũng là nữ tử yếu nhược sao. Ma đạo sư có thể phóng ra ma pháp cấp mười thánh cấp mà lại nữ tử yếu nhược? Vậy thế giới này đại bộ phận đều là trẻ con trói gà không chặt rồi.

“Cậu làm gì mà ra vẻ như muốn giết người ta vậy, nhìn đầu tóc của cậu bị đốt thê thảm thế kia chắc là bị Viện trưởng Phổ Tu Tư giáo huấn rồi.” Thủy Nhược Nhan mỉm cười nhìn lên mái tóc của Long Nhất.

“Ta nói cho đại tỷ nghe này, chớ có đoán lung tung thế.” Long Nhất nói không chút hảo khí.

“Cậu… cậu gọi ta là gì, đại tỷ? Ta trông già vậy rồi sao?” Thủy Nhược Nhan lập tức sắc mặt biến đổi. Xú tiểu tử này không ngờ dám gọi nàng là đại tỷ, thực là vô lý.

“Không già không già, chỉ giống như đang tam thập thôi, đúng vào lúc hoa nở tươi thắm nhất mà.” Long Nhất cười hắc hắc.

“Cậu nói lung tung. Ta mới có hai bảy tuổi, làm gì tới ba…” Thủy Nhược Nhan vừa nói xong lập tức nhận ra điều thất thố, hờn giận nhìn Long Nhất.

“A. Mới có hai bảy, không lớn lắm, làm nữ nhân của ta là vừa hay.” Long Nhất mỉm cười nhìn Thủy Nhược Nhan. Nói thực lòng, phong vận thành thục của nàng rất hấp dẫn hắn.

Thủy Nhược Nhan xấu hổ bực dọc nhìn Long Nhất nói: “Cậu đi chết đi.”

“Chết rồi nàng thành quả phụ mất. Không hiểu đêm đó là ai nói chỉ cần đưa cho một bát mì đậu là nguyện trao thân gửi phận nhỉ? Sao rồi? Ăn xong là trở mặt không nhận người sao?” Long Nhất cười hắc hắc nói. Ăn no rồi đi trêu ghẹo mĩ nữ đúng là một chuyện sảng khoái!

Thủy Nhược Nhan nhất thời thấy toàn thân khô nóng, dùng sức đẩy Long Nhất ra rồi phi thân chạy mất.

Long Nhất lắc đầu cười, chân chấm nhẹ xuống đất bay về hướng thư viện. Đã gọi là thư viện lớn nhất Thương Lan đạt lục vậy ắt phải có những cuốn sách hiếm thấy, cả ngày hôm nay phải ở đó mới được.

Với thân phận của mình Long Nhất dễ dàng bước vào thư viện. Vừa bước vào, hắn phát hiện tầng một đầy ắp người, mấy trăm bàn không còn một chỗ trống, cả dưới đất cũng có người ngồi. Long Nhất lướt mắt nhìn quanh liền biết ở đây toàn là sách sơ cấp ma pháp, sơ cấp đấu khí.

Long Nhất bèn đi lên tầng hai. Ở đây ít người hơn một chút nhưng cũng đầy kín chỗ rồi, chỉ không qua mức như tầng dưới thôi. Sách trên tầng hai toàn là về ma pháp trung cấp. Long Nhất tới đây là hiểu, xem ra tầng ba chứa thư tịch cao cấp các loại.

Long Nhất đến tầng ba rồi lên tầng bốn liền nhạy ảm phát hiện ra nơi cầu thang có kết giới hạ sẵn, chẳng qua kết giới cỡ này với hắn mà nói đâu khác biệt gì với không có. Long Nhất dễ dàng tiến nhập tầng bốn, tầng này vắng lặng không một bóng người, chắc rằng phải đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư mới vào được.

Ánh mắt Long Nhất loáng lên. Theo cách tính toán này thì tầng năm cảnh giới ma đạo sĩ mới vào được, tầng sáu là ma đạo sư, tầng bảy chẳng phải là phải có thực lực đại ma đạo sư mới tiến nhập được hay sao? Tim Long Nhất đập mạnh, tâm tư hoàn toàn đặt vào tầng bảy, nơi đó sẽ có loại sách gì đây?

Long Nhất nhìn khắp xung quanh như tên trộm, thấy không ai chú ý bèn chạy một hơi lên tầng sáu. Nhưng hắn cũng cảm giác được càng lên trên kết giới phong ấn càng lợi hại, từ tầng năm lên tầng sáu làm hắn mất thêm một ít thời gian.

Tới tầng sáu rồi, Long Nhất lại thấy chút nóng ruột. Tầng này chỉ có năm giá sách, trống không chẳng một bóng người. Long Nhất hiếu kỳ liền muốn xem tầng sáu rốt cuộc có loại sách gì bèn lấy từng cuốn một ra xem, phát hiện thấy đều là sách chú ngữ cấp chín cấp mười các hệ, còn có cá bút ký của các ma pháp cao nhân lưu lại nữa. Đúng là một cuốn đáng giá cả ngàn vàng.

Long Nhất nhãn châu khẽ đảo, bao nhiêu sách hay thế này hay là lấy về rồi từ từ xem nhỉ? Hắn vừa mới bước vào thư viện đã tận mắt nhìn thấy một quy tắc nói rằng, thư tịch ở tầng bốn trở lên chỉ có thể xem tại chỗ chứ không được mang ra ngoài. Long Nhất muốn nhét chúng vào trong không gian giới chỉ đợi đọc xong rồi lại đưa trở về chỗ cũ, như vậy chẳng tốt hay sao.

Long Nhất cười hắc hắc, trước nhất lấy ra vài bút ký của ma pháp sư tiền bối, những thứ này toàn là tâm huyết của cao nhân đây mà. Long Nhất đương nhiên hiểu chúng qúy giá biết nhường nào nhưng khi đưa vào trong không gian giới chỉ hắn mới phát hiện ra rằng không thể nào đưa vào được. Thì ra mỗi cuốn sách ở đây đều đã bị động tay động chân vào rồi. Long Nhất nghiên cứu mãi mà không có cách nào đành phải thật thà lấy ra một cuốn rồi ngồi xuống đất đọc.

Càng đọc, Long Nhất càng nhập tâm vào biển tri thức trong sách. Nên biết tốc độ đọc sách của hắn có thể nói là kinh người, trước đây hắn chỉ mất một đêm đã đọc hết mấy chục cuốn sách lại còn nhớ như in từng chi tiết trong đầu.

Long Nhất đọc tới mức như say như mê. Mặc dù cảnh giới của hắn chưa đạt tới đại ma đạo sư nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì tới khả năng đọc hiểu mà còn khiến hắn thấy như tìm ra được ánh sáng cho mình.

Lúc này Long Nhất lấy từ dưới cùng giá sách lên một cuốn bút ký bám đầy bụi bặm. Lật ra xem, mắt hắn nhất thời sáng bừng lên bởi tiêu đề của bút ký được viết bằng văn tự ma pháp gồm những chữ lớn: Luận về vận dụng khả năng nén ép ma pháp.

Ma pháp cũng có thể nén lại? Long Nhất nghĩ thầm, lập tức vội lật sách ra xem.

“Bội phục, thực sự bội phục, đây đúng là một thiên tài, thì ra ma pháp còn có khả năng này nữa.” Long Nhất như ăn phải thuốc kích thích vỗ đùi kêu lớn. Nếu như lý luận trong bút ký áp dụng được thì ma pháp nén lại có uy lực gấp bội so với ma pháp thường. Đây là khái niệm kiểu gì vậy? Chính là nếu một cấm chú nén lại tới một mức nào đó, khi thi phóng ra uy lực tương đương với vài cấm chú liên hoàn, tương đương với sức nổ của một quả bom nguyên tử, phóng vài cái thì chẳng phải cả hoành đoạn sơn mạch đều nổ tanh bành sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK