Long Nhất nhíu mày. Trong lòng thầm đoán chìa khóa này không phát sinh bất cứ một tia năng lượng ba động, nàng ta mang nó ra làm chi. Hơn nữa trên mặt tiểu yêu nữ có vẻ không thích hợp.
“Không gian thược thi (chìa khóa không gian), bất hảo, xú tiểu tử, chạy càng nhanh càng tốt.” Mặc Vận lo lắng, thanh âm bên tai Long Nhất nhắc nhở.
Long Nhất đối với Mặc Vận tuyệt đối tín nhiệm, không có bất cứ cái gì do dự. Càn khôn đại na di thi triển cực hạn lui lại phía sau.
“Tiếc thật ngươi chậm rồi. Không gian thược thi có thể mở ra thông đạo từ ma giới đến Thương Lan đại lục, tự nhiên cũng có thể mở ra đi vô tận hư không. Có bổn công chúa đi cùng bồi tiếp ngươi, ngươi không phiền hà chứ.” Tư Yên không còn cười nữa mà trở nên lạnh như băng, thấp thoáng có một giọt lệ tràn mi.
Bỗng nhiên thiên địa tối sầm, thất đại thần bài bắn nhanh ra, một đạo thải hồng quang mang lập tức tiêu thất vô ảnh vô tung.
Long Nhất cùng Tư Yên biến mất tại chỗ, tựa hồ bị hút vào vô tận hư không. Huyết ma Đế La cùng hơn mười vị ma giới đại tướng trại không trung chỉ còn cách trơ mắt nhìn, không kịp ngăn cản. Mọi người nhìn nhau. Lần này thiên ma vương bệ hạ sợ rằng nộ khí xung thiên, nói không chừng cái mạng nhỏ cũng khó giữ.
Ma giới, thiên ma đại điện.
Đang cực lực khôi phục thực lực, thiên ma vương nghe Đế La hồi đáp lập tức điên cuồng hống lên mấy tiếng, huyết mang tế thiên, thiên ma đại điện phương viên trăm dặm thành một mảnh phế khư.
“Đế La, mở Bích huyết hàn đàm, bổn vương nhất định phải làm cho Thương Lan đại lục gà chó cũng không để lại.” Thiên ma vương phân phó.
“Bệ hạ, Bích huyết hàn đàm tuy nói có thể giúp người rất nhanh khôi phục công lực, nhưng là…” Đế La nằm sấp xuống muốn thỉnh thiên ma vương thu hồi mệnh lệnh.
“Không cần nhiều lời. Bổn vương muốn cho thần nhân lưỡng giới cùng bồi táng cùng Yên nhi.” Thiên ma vương bạo nộ nói.
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Đế La biết ma vương một khi quyết định không một ai dám cãi, liền nhanh chóng lĩnh mệnh.
--------------
Ngẩng đầu nhìn bầu trời một mảng sáng sủa, không một tia tạp chất, phản phất như một khối ngọc thạch thật lớn không tỳ vết. Bốn phía là thương mãng quần sơn kéo dài không dứt. Thỉnh thoảng còn có những hồ nước, khói lượn vờn quanh trông như tiên cảnh.
Long Nhất chớp mắt đánh giá bốn phía, có chút nghi hoặc nhìn bầu trời luân nhũ bạch sắc. Trong lòng không khỏi mắng thầm, con bà nó, không phải lại vừa đi qua chiều không gian khác chứ. Đây không phải là Thương Lan đại lục, xung quanh hai người còn có bạch sắc thái dương.
Trong lòng Long Nhất thầm rên một tiếng, buồn bực vô cùng. Nếu thật sự đến một thế giới khác, thì hắn phát cuồng lên mất. Nữ nhân của hắn, phụ mẫu của hắn, tử dân của hắn làm sao bây giờ? Còn có hài tử của hắn còn chưa sinh ra nữa.
“Ta con bà nhà ngươi, mịa nó." Long Nhất ngữ khí không chịu nổi, mắng loạn lên. Trừ toàn thân có chút đau nhức, còn lại không có chút gì không khỏe cả.
Cách đó không xa, Tư Yên ma giới công chúa hôn mê nằm trên bãi cỏ.
Long Nhất nhìn tiểu yêu nữ không khỏi muốn đánh cho vài cái. Tiến lên đá hai cước vào đôi mông đang đưa lên khiêu khích, xú nữ nhân này không khỏi làm hắn mê ly, không hành hạ thật không cách nào tiêu hận.
Đá mấy cái, xúc cảm thật không tệ. Tiểu yêu nữ vóc người thật sự kinh nhân, ngọc thố cùng kiều đồn đều là cực phẩm trong cực phẩm.
Long Nhất bình phục lại tâm tình, mới kinh dị nhận ra nơi này ma pháp nguyên tố cực kỳ nồng hậu. So với Thương Lan đại lục hơn cả chục lần, thật là một địa phương tu luyện vô cùng tốt.
“Mặc Vận, Huyền Thiên, Sí Diễm, ra đây tiếp khách.” Long Nhất kêu ba vị chủ thần. Nhưng đáp lại là một không gian yên tĩnh không chút phản ứng.
Long Nhất lầu bầu hai câu. Cái gì là chủ thần, thời khắc mấu chốt tăm hơi cũng không có. Lần trước bị vậy trong Thương Nguyệt đại lục cũng vậy.
Long Nhất kéo Tư Yên sang một bên thủy đàm, làn nước khiến hắn nhẹ nhàng thư thái rất nhiều.
Đột nhiên Long Nhất cau mày, ngưng tụ nội lực đánh một chưởng xuống thủy đàm. Thỉ nghe ầm một tiếng, một cột nước cao mười thước bắn ngược lên.
“Không đúng, địa phương kỳ diệu như thế, không lý nào không có sinh mệnh tồn tại.” Long Nhất suy tư nói. Nơi đây quần sơn vây quanh, nhưng lại không cảm giác được bất kỳ một sinh vật còn sống. Không tiếng chim kêu, cả một con kiến tìm khắp nơi cũng không thấy. Đây là cái địa phương quái quỷ nào chứ?
Phải biết rằng để dựng dục nên một nơi như vậy ít nhất cũng phải ngàn vạn năm công phu, nếu không thì không cách nào thực hiện. Theo lý mà nói nơi này sớm đã phải xuất hiện sinh mạng, đâu phải chỉ một mảnh tử tịch.
Đúng lúc này, Tư Yên rên lên một tiếng mở mắt, nhìn xung quanh là một mảng cỏ xanh cùng tiếng nước chảy.
“Đây là nơi đâu?” Tư Yên suy nghĩ, không phải nàng kéo tên kia đi vô tận hư không sao? Sao lại thành thế này, chuyện gì đã xảy ra?
“Tỉnh rồi thì đứng lên,đừng có giả chết nữa.” Một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai nàng.
Tư Yên phản xạ nhảy dựng lên, nhìn tên nhân loại ghê tởm đang khoái chí bên dưới tán cây cười cười nhìn nàng, ánh mắt thì sáng rực lên.
“Dát dát, tiểu yêu nữ, muốn hiến thân sao?” Long Nhất cười nham hiểm.
Tư Yên ngẩn ra, lập tức phát hiện ánh mắt hắn dán lên ngọc thố của nàng lướt qua lướt lại, cúi đầu nhìn liền hét lên một tiếng ôm ngực ngồi xuống.
Nguyên lai Long Nhất kéo nàng như kéo một tiểu cẩu chết rồi đến bên cạnh thủy đàm, hai bên vạt áo rách cả lộ ra đôi *** đung đưa khiêu khích, một chút bùn đất còn dính bên trên, khiến Long Nhất nhẫn nại không thôi.
Tư Yên từ trong không gian giới chỉ lấy ra xiêm y phủ lên, nghiến răng nhìn Long Nhất. Nhưng nàng dùng ngưng thể châu và bất ngờ tấn công Long Nhất, năng lượng còn lại chưa tới một nửa căn bản không là đối thủ của hắn. Lúc này nàng nhìn xung quanh đánh giá, nhìn bạch sắc thái dương đột nhiên ngẩn ra, cả kinh nói: “Thần giới diệu chi nhật, đây là thần giới!”
Thần giới! Long Nhất đứng thẳng lên, ánh mắt kích động. Nếu đây là thần giới, vậy thì thật là tốt. Ít nhất hắn còn có cơ hội trở lại Thương Lan đại lục. Nếu là một thế giới khác, vậy là lên trời không đường xuống đất không cửa a.
“Tiểu yêu nữ, đây thật sự là thần giới?” Long Nhất hỏi.
“Sao ta phải nói cho ngươi biết?” Tư Yên mặt trắng không còn chút máu liếc mắt, kiêu ngạo như một chú khổng tước. Muốn biết à? Bổn công chúa không nói cho ngươi.
Long Nhất nhún nhún vai, không nói thì thôi. Từ biểu hiện của tiểu yêu nữ xem ra đây quả thật là thần giới.
Kỳ thật Tư Yên chưa đến thần giới lần nào. Mười vạn năm trước thần ma đại chiến nàng vẫn còn nhỏ. Bất quá chuyện của thần giới nàng đã nghe qua không ít. Xem mặt trời như vậy thì chắc chắc là thần giới. Nàng cũng nghi hoặc như Long Nhất, bóng dáng sinh vật tìm khắp nơi cũng không thấy.
“Tiểu yêu nữ, không gian thược thi đâu?” Long Nhất cười hỏi. Không gian thược thi có thể mang họ đến thần giới, đương nhiên cũng có thể đưa họ trở lại Thương Lan đại lục.
“Không có.” Tư Yên đương nhiên là biết Long Nhất muốn làm gì. Không gian thược thi có thể tự do tiến vào thần ma nhân tam giới.Chỉ là lúc ấy nàng muốn mang Long Nhất cùng kéo vào vô tận hư không, sớm đã để không gian thược thi lại, làm sao mà lấy?
Không có? Long Nhất có chút nhụt chí. Bất quá hắn đang ở thần giới, hơn nữa còn có thất đại chủ thần bài, chỉ cần tìm được thành thị tại thần giới thì việc tìm đường trở về không khó. Mà tiểu yêu nữ là ma giới công chúa, nếu bị người phát hiện xuất hiện tại thần giới, e rằng nàng phải gặp nạn.
Nghĩ vậy, Long Nhất liếc Tư Yên một cái. Hiển nhiên ra ý bảo nàng và hắn cùng đi, sắc mặt có chút khó coi. Tuy nói lúc ấy nàng nhất thời xúc động muốn cùng Long Nhất đồng quy vu tận, nhưng Long Nhất không chết ngược lại còn lên tới đây. Xem ra đi buôn lần này không lỗ rồi.
Vô luận thế nào, rời đi địa phương này quỷ quái này là chuyện cấp bách. Ở nơi không có một vật còn sống, cho dù là ai thì tinh thần cũng hỏng mất.
Hai người một trước một sau bay đi, tốc độ tất nhiên là cực nhanh. Bay từ đông sang tây, rồi từ tây sang đông cũng không phát hiện một sinh vật còn sống. Hơn nữa bầu trời như di động, bạch sắc thái dương vĩnh viễn không hạ xuống chân trời.
“Địa phương này có chúa tà môn.” Long Nhất phi thân đứng thẳng tại một ngọn núi, nhìn nhọn núi cao nhất. Đó là nơi bọn họ đi tới, cực tốc phi hành. Nhưng ngọn núi vẫn cách xa không thay đổi, tựa hồ vĩnh viễn không thể tới.
“Chúng ta di chuyển, vậy ngọn núi của cũng di chuyển, chúng ta đi càng xa nó lại lùi càng xa.” Tư Yên suy tư trong chốc lát.
Long Nhất vuốt cằm. Tựa như trăng theo người, người đi trăng cũng như đi theo. Chỉ cần hiểu một chút tri thức liền hiểu do hiệu ứng khúc xạ ánh sáng. Vấn đề là họ bị một loại năng lượng kỳ lạ khúc chiết, nên nếu dựa theo thị giác vĩnh viễn không cách nào tới nơi.
Bất quá đôi mắt không tin được thì nhắm mắt dùng tinh thần lực ngưng tụ thành một đường thẳng theo đó mà đi.
Tư Yên hiển nhiên không hiểu tại sao. Bất quá nàng cũng không bận tâm, cứ đi theo hắn là được.
Hai người nhắm mắt lại, theo tinh thần lực chỉ hướng bay đi. Trong thời gian ngắn đột nhiên bị một trận hấp lực cường đại kéo xuống.
Long Nhất mở mắt, thấy trước mặt biến thành một vực sâu khổng lồ không đáy hút hai người xuống. Thực lực Long Nhất vốn có thể trụ lại, nhưng hắn thật sự tò mò bên dưới có cái gì, nên cũng tùy theo mà rơi xuống.
Không biết qua bao lâu, hấp lực dần yếu đi, Long Nhất mơ hồ thấy những phần kiến trúc hư hoại, cùng bạch cốt chất chồng như núi.
“Đây là chiến trường thần ma đại chiến năm đó?” Long Nhất thầm nghĩ, nhưng hắn rất nhanh phát hiện mình đã đoán sai, miệng hóa thành chữ O. Lịch kinh hai kiếp, nhiều lần chiến đấu bên bờ tử vong, thực lực thông thiên, trên đời ít có cái gì khiến hắn khiếp sợ như thế.
Chỉ thất một đống trên trăm ngàn vạn hài cốt. Bát dực thiên sứ, thậm chí còn có thập dực thiên sứ xưa nay chưa từng thấy. Thập dực thiên sứ, phải biết rằng quang minh chủ thần cũng chỉ là bát dực thiên sứ mà thôi. Những cái khác như hoàng kim long, huyết phượng hoàng, cao cấp hài cốt tùy ý có thể thấy được khắp nơi.
“Cái…cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Long Nhất trợn tròn hai mắt, một lúc lâu còn chưa lấy lại tinh thần.
Tư Yên tất nhiên là đi tới một nơi nào đó. Ma giới cùng thần giới thủy hỏa bất dung, nhưng nàng cũng biết thiên sứ cấp bậc cao nhất chỉ tám cánh, tỷ như quang minh thần, còn nơi này thập chí còn có thập dực thiên sứ, đây là cái dạng gì tồn tại? Nếu thần giới có những sinh vật như thế này, phụ thân sợ rằng phải chết không biết bao nhiêu lần.
Hai người không nói thật lâu, rõ ràng là bị cảnh trước mắt chấn nhiếp.
Thi hài này không biết qua bao nhiêu năm tháng, thần giới rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mà có kết cục biến đổi lớn như vậy? Thất đại chủ thần là do sáng chế thần sáng tạo ra sao? Trong ý thức bọn họ có thần giới chủ thần. Nếu chuyện này có thật, thì hết thảy làm sao giải thích, có thể nói những thi thể ở đây thực lực ít nhất đều không kém thất đại chủ thần.
Không biết qua bao lâu, Long Nhất mới từ khiếp sợ dần bình phục, bước qua những hài cốt phía dưới. Mặc dù đã chết đi nhưng từ hài cốt vẫn tản mát ca những cỗ năng lượng ba động cô cùng cường đại.
Long Nhất đi đến trước một bộ hài cốt thập dực thiên sứ, nhặt lên thần bài, mới phát hiện đó là thần bài nhất cấp.
Trời ạ, quang minh thần có tám cánh, đã là chủ thần. Còn lão huynh này mười cánh mà chỉ mới là thần nhất cấp, xem ra thực lực chủ thần cũng quá khủng bố.
“Ôi, xem ra nếu thần giới không vẫn lạc, thực lực của nhân gia chỉ có thể tính là nhị lưu.” Long Nhất thở dài lẩm bẩm nói, trong lòng có chút mất mác.
Cách đó không xa là một điện cao trăm trượng bị tàn phá, xung quanh vô số hài cốt có vẻ thập phần thê lương.
Long Nhất từng bước đi tới cự điện, bước tránh những khối hài cốt, ngẩng đầu nhìn lên không khỏi tự cảm thấy mình quá nhỏ bé. Cự điện mặc dù bị tàn phá, nhưng khí thế hùng hồn tản ra cũng vô cùng bức nhân.
Đi vào cự điện cao hơn mười trượng. Đứng trước đại môn Long Nhất chú ý đến một khối cầu ánh kim rực rỡ giữa điện vô cùng hấp dẫn.
Không tự chủ được, Long Nhất đi đến, như đồ vật đó đang hấp dẫn mình.
Bỗng nhiên, Long Nhất dựng tóc gáy, một cảm giác kinh khủng khiến hắn toàn thân tê dại, như một thợ săn tập trung lên con mồi, nhưng thợ săn không phải là hắn.
Long Nhất chậm rãi quay đầu nhìn bên trái cự điện, thấy một bóng ma lục mâu cự đại hướng hắn đi tới.
Cách không xa Long Nhất là một thân ảnh cao mười thước, toàn thân hắc sắc bạc khải, đôi mắt lóe lên, uy thế khiến cho Long Nhất hít thở không thông.
Làm cho Long Nhất khiếp sợ chính là, trên lưng hắn có mười cánh hoàn toàn đen nhánh.
__________________