Mục lục
[Dịch]Thủ Tịch Ngự Y- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nếu cô không tin anh ta, thì tôi sẽ chứng minh.

Mọi người ai cũng nhìn cô gái kia, không ai chú ý đến lão chuyên gia lúc này chạy tới trước mặt con rắn độc. Tay phải cầm lấy con rắn, sau đó vươn tay trái đến trước mặt con rắn. Con rắn lập tức cắn một phát. Trên tay lão chuyên gia liền lưu lại hai dấu răng dính máu.

- Bác sĩ Tăng, hiện tại cậu hãy giải độc cho tôi. Thuốc giải của cậu rất hữu dụng. Giải không được thì chính là các người đã lừa bịp người ngoại quốc này.

Lão chuyên gia vẻ mặt dũng mãnh, bị rắn cắn không ngờ mặt cũng không nhăn lại. Còn đi qua lấy cái túi da cho con rắn hổ mang vào bên trong.

Tăng Nghị trên mặt liền xuất hiện một thần sắc thống khổ:

- Tội gì đâu.

Lão chuyên gia thản nhiên cười:

- Tôi đã bị cắn còn nói này nói nữa làm gì, có bản lĩnh thì mau lấy ra đi.

Khi nói chuyện, cánh tay bắt đầu chậm rãi sưng lên.

Tăng Nghị một quyền đấm lên trên tường, phát ra một tiếng phanh, sau đó quay đầu lại, vẻ mặt khiến cho người ta phải sợ. hắn nói với người dẫn đường:

- Thuốc ngày hôm qua tôi đưa cho anh đã uống chưa?

Người dẫn đường lập tức từ trong túi lấy ra hai viên thuốc:

- Vẫn còn chưa uống.

Tăng Nghị liền vươn tay nói:

- Trước cứu vị chuyên gia này đã. Khi nào trở về, độc còn sót trong người anh tôi sẽ nghĩ biện pháp.

- Không sao!

Người dẫn đường không chút do dự, đem viên thuốc đặt vào trong tay Tăng Nghị.

Tăng Nghị dùng sức đập vỡ hai viên thuốc ra, đưa một nửa viên cho lão chuyên gia nói:

- Mau uống nửa viên này đi.

Nói xong, liền đem số thuốc còn lại bỏ vào trong miệng, bắt đầu nhai, sau một lát liền phun ra.

Cô gái lúc này khinh miệt nói:

- David, anh xem đó. Bọn họ hữa bệnh chẳng có vệ sinh gì cả. May mắn…

Tăng Nghị quay đầu trừng mắt nhìn đối phương, khiến cô gái sợ đến mức nửa câu sau không kịp nói, nuốt vào trong bụng.

Nắm lấy cánh tay của lão chuyên gia, Tăng Nghị trước dùng bùn thuốc xoa một vòng tròn trên cánh tay lão chuyên gia, theo sau mọi người liền thấy được một cảnh tượng thần kỳ. Độc đã lan tràn cánh tay của lão chuyên gia, lúc này bàn tay đã hoàn toàn biến thành màu đen. Năm ngón tay cũng sưng lên như củ cải. Nửa cánh tay cũng bắt đầu sưng. Tất cả mọi người đều có thể thấy rõ ràng quá trình sưng lên.

Nhưng sau khi Tăng Nghị vẽ một vòng tròn, nọc độc của rắn dường như đụng phải khắc tinh. Khi lan tới vòng tròn màu đen thì dừng lại. Mọi người có thể nhìn thấy nửa cánh tay bên dưới thì sưng lên, chậm rãi biến thành màu đen. Nhưng nửa phía trên thì lại là màu da bình thường.

Cô gái cũng trợn tròn mắt. Cô cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy chuyện thần kỳ như vậy. Vòng tròn bằng thứ bùn đó giống như có ma lực, cũng giống như một con đê, đem vạn trượng hồng thủy vây chặt bên ngoài.

Ánh mắt David cũng mở to, hoàn toàn giống như đang xem biểu diễn ma thuật.

Tăng Nghị lúc này mở hòm thuốc của mình ra. Lần này hắn không sử dụng ngân châm, mà dùng một cây dao giải phẫu tinh xảo, trực tiếp rạch một đường trên vết rắn cắn của lão chuyên gia. Sau đó bắt đầu hút hai cái, rồi nhổ ra. Sau đó đem toàn bộ thuốc bùn còn lại đổ lên trên.

Thiệu Hải Ba vội vàng đưa đến một lọ nước súc miệng cho Tăng Nghị.

Tăng Nghị tiếp nhận, súc miệng hai lần. Chờ cho hắn súc miệng xong, mọi người trong phòng liền phát ra một tiếng thét kinh hãi. Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, độc rắn trên cánh tay lão chuyên gia từ từ biến mất. Màu đen chậm rãi tản đi, bắt đầu lộ ra huyết sắc bình thường.

- Không thể tin nổi, không thể tin nổi.

Chuyên gia nước Mỹ miệng không ngừng nhắc tới. Quả thật không thể tin được vào hai mắt của mình.

Tăng Nghị lúc này đi đến trước giường của David, nhìn thoáng qua vết thương trên chân, lạnh lùng nói:

- Chỉ thêm một giờ nữa, công hiệu của vòng tròn này sẽ biến mất. Nọc rắn sẽ bắt đầu tấn công. Chúc anh may mắn.

David khủng hoảng nói:

- Bác sĩ Tăng, mong anh hãy cứu tôi một lần.

- Vì cứu một mình anh, đã có hai người vì vậy mà bị thương. Anh nên vì sự vô lễ và ngạo mạn của mình mà trả già đi.

Tăng Nghị lạnh lùng nhìn đối phương:

- Chỉ mong anh có thể bảo vệ được cái chân của mình.

Nói xong, Tăng Nghị liền quay đầu bước ra khỏi phòng bệnh.

Long Mỹ Tâm lúc này nhìn cái chân của David, liền chậc chậc hai tiếng nói:

- Tình huống này rất không khả quan. Nếu không nghĩ biện pháp thì tôi thấy phải thoát cốt lột kê rồi. Thoát cốt lột kê anh nếm qua chưa? Thịt trên toàn bộ xương cốt đều rơi xuống hết.

Thấy trong mắt David tất cả đều là kinh hãi, Long Mỹ Tâm lúc này mới cảm thấy mỹ mãn. Hai tay chống nạnh nói:

- Đừng sợ, Chúa sẽ bảo vệ cho anh.

Nói xong, liền nhún vai bước đi thong thả ra ngoài tìm Tăng Nghị.

Rời khỏi bệnh viện Nhân dân tỉnh, Long Mỹ Tâm vỗ vai Tăng Nghị nói:

- Yên tâm đi, đây là Trung Quốc, đám người ngoại quốc kia chẳng làm gì được đâu.

Tăng Nghị cười lạnh hai tiếng nói:

- Nếu anh ta muốn nửa đời sau chỉ dùng nạng gỗ để di chuyển thì có thể thử xem. Tôi xin hầu.

- Bây giờ tính làm gì đây?

Long Mỹ Tâm hỏi.

Tăng Nghị đều là do tức giận làm cho hồ đồ, quên mất người dẫn đường. Lúc này, Long Mỹ Tâm vừa hỏi, hắn liền quay đầu trở lại nói:

- Vào phòng trở lại, dẫn anh chàng dẫn đường kia về.

Người dẫn đường lúc này cầm túi da ra ngoài, vừa đi vừa mắng:

- Đồ chó má! Con rắn này có phải rắn Trung Quốc không? Ngày hôm qua sao không cắn chết anh ta luôn.

Tăng Nghị lên tiếng:

- Cám ơn anh hôm nay đã làm chứng cho tôi.

Tuy rằng Tăng Nghị rất phản đối chuyện làm chứng như thế này, Hắn cảm thấy tất yếu chẳng cần phải chứng minh bất luận cái gì với đám người ngoại quốc kia. Nhưng hắn vẫn muốn cảm ơn người dẫn đường. Đây mới thật là người đàn ông chân chính.

- Trưởng phòng Tăng, anh nói như vậy là đang mắng tôi đấy.

Người dẫn đường nhìn Tăng Nghị:

- Từ nay về sau, nếu tôi còn làm người dẫn đường cho cái đám ngoại quốc đó nữa thì tôi chính là một con rùa.

Tăng Nghị cũng lười nói tiếp đề tài này với người dẫn đường. Hắn nói:

- Anh đến phòng của tôi đi. Tôi sẽ chữa trị tiếp cho anh.

Lập tức Tăng Nghị dẫn người dẫn đường vào trong phòng làm việc của bệnh viện Nhân dân tỉnh. Người ở đây ai cũng quen biết với hắn, trực tiếp cho hắn vào bên trong. Hắn cột chặt cái bao lại, sau đó viết một phương thuốc rồi đưa cho người dẫn đường:

- Tôi cũng không có cái gì để cảm ơn anh. Đây là phương thuốc tổng kết những gì mà tôi nghiên cứu trong vấn đề bị rắn cắn. Có thể uống, mà cũng có thể xoa ngoài da. Có thể trị liệu tuyệt đại đa số vết thương do rắn cắn. Rất có công hiệu. Hiện tại tôi tặng lại cho anh.

Người dẫn đường từ chối:

- Đây không được đâu. Tôi làm chứng cho Trưởng phòng Tăng đó là điều nên làm. Như thế nào lại bắt anh phải trả công chứ.

Tăng Nghị cứ nhét vào trong tay người dẫn đường nói:

- Cầm đi! Tôi bình thường cũng không có thời gian xem bệnh cho người ta. Có phương thuốc này trong tay mà không thay người giải trừ thống khổ thì mới là lãng phí. Nếu bởi vì thế mà trì hoãn việc cứu chữa sinh mạng cho người khác thì đó chính là tội nghiệt. Núi của huyện Nam Vân rất nhiều rắn. Anh cứ cầm lấy đi, nói không chừng còn có thể cứu được nhiều mạng người nữa. Coi như đây là thay tôi mà làm.

- Đây…

Người dẫn đường không biết nên nói cái gì.

Tăng Nghị từ trong túi lấy ra hai trăm đồng nói:

- Tôi còn phải ở lại Vinh Thành mấy ngày nữa. Không thể đưa anh trở về. Đây là tiền lộ phí.

Người dẫn đường không nhận, chỉ cầm lấy phương thuốc mà ra về.

Long Mỹ Tâm lại nói:

- Hiện tại chúng ta làm gì?

- Cô không phải nói là muốn đi thăm chị Nam sao?

Tăng Nghị liền đi trước dẫn đường:

- Đến nhà chị Nam đi. Vừa lúc tôi được nghỉ vài ngày.

Hai người vừa ra khỏi cửa thì gặp phải Thang Vệ Quốc. Tăng Nghị nỏi:

- Anh Thang, sao anh lại đến đây?

- Nghe nói cậu bị cái tên ngoại quốc đó tố cáo, nên tôi đến xem sao.

Thang Vệ Quốc nói:

- Cái tên quỷ ngoại quốc đó đâu, tôi muốn đi xem một cái, đâm mù mắt anh ta. Dám gây xui xẻo cho anh em của tôi à?

Tăng Nghị ngăn Thang Vệ Quốc lại:

- Đi xem hắn không phải là tăng thể diện cho hắn sao?

Thang Vệ Quốc nhổ một cái nói:

- Về nhà trước rồi nói sau.

Ba người đi đến bãi đậu xe. Thang Vệ Quốc lại hỏi:

- Kế tiếp em có tính toán gì không?

Tăng Nghị nói:

- Trước nghỉ ngơi vài ngày rồi nói sau. Em chỉ là một Trưởng phòng nho nhỏ, đâu cần quan tâm xử lý như thế nào.

- Tôi nghĩ cậu đừng nên đi làm Trưởng phòng gì nữa. Làm việc gì thì cậu cũng làm, nhưng đến khi xảy ra việc thì lôi cậu ra chịu trách nhiệm. Thôi thì gia nhập vào quân đội đi. Chỉ bằng y thuật của cậu thì tôi ít nhất sẽ bảo đảm cậu lên cấp bậc thiếu tá.

Thang Vệ Quốc nói:

- Trong quân đội nếu mà gặp phải sự uất ức như thế này, quỷ ngoại quốc dám nói một câu, trực tiếp bắn thẳng vào chân hắn.

Tăng Nghị cau mày. Thang Vệ Quốc chỉ là một Trung tá, liền lớn tiếng bảo đảm cho mình lên làm Thiếu tá. Xem ra chủ ý điều mình đến quân đội hơn phân nửa không phải là của anh ta. Chắc chắn là ý tứ của cha vợ Thang Vệ Quốc hoặc Sở Chấn Bang rồi:

- Chuyện đó nói sau.

Thang Vệ Quốc thấy Tăng Nghị lúc này hứng trí không cao, nên cũng không đề cập đến nữa:

- Nếu không thì chúng ta đến Du Nhiên Cư đi. Câu cá giải sầu?

Tăng Nghị gật đầu, xem như đồng ý. Ba người liền thẳng đến Du Nhiên Cư ở vùng ngoại ô.

Thang Vệ Quốc lần này đến là mang theo nhiệm vụ. Cha vợ của y đã hạ số chết, khiến y bằng bất cứ giá nào cũng phải đem Tăng Nghị tranh thủ gia nhập vào bộ đội. Điều kiện gì cũng có thể làm, đãi ngộ gì cũng có thể cấp. Thang Vệ Quốc nào dám khiến cho cha vợ thất vọng. Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh của cha vợ, đang rầu rĩ thì chợt nghe nói Tăng Nghị bị người nước ngoài tố cáo, khả năng phải chịu xử phạt.

Tin tức này khiến cho Thang Vệ Quốc vui mừng quá đỗi. Cứu viện bất lực thì nhiều lắm mà mất chức. Nhưng rút lui bên này thì có thể gia nhập vào quân đội. Chính mình cũng đỡ lãng phí nước miếng.

Nhưng Tăng Nghị lại không có hứng thú. Nếu không làm ở phòng Xúc tiến đầu tư nữa thì hắn muốn trở lại làm thầy thuốc như ban đầu. Hắn ngay cả lời mời của Địch lão còn từ chối, huống chi lại chấp nhận lời mời của Thang Vệ Quốc.

Trong phòng bệnh bệnh viện Nhân dân tỉnh, David rốt cục tức giận, mắng bạn gái của mình là đầu chó.

Nhìn hai người kia gây lộn, chuyên gia của tổ chuyên gia đều mừng rỡ xem náo nhiệt, cảm thấy trong lòng thật vui sướng.

Nhưng có lẽ vì quá tức giận, khiến khí huyết vận hành, độc rắn đột nhiên lướt qua đầu gối, bắt đầu tấn công lên trên. Chẳng cần mấy phút thời gian, phía bắp vế của David lập tức trở thành màu đen. Hơn nữa, độc rắn còn tiến thêm một bước lan tràn, khiến cho chân sưng lên. Loại đau đớn không cách nào hình dung này khiến cho anh ta đau đến chết.

- Phải lập tức tiến hành chạy thận.

Tổ trưởng chuyên gia sắc mặt ngưng trọng nói.

Thiệu Hải Ba ở một bên nói:

- Tôi đã kiểm tra qua, các bệnh viện trong Vinh Thành có thiết bị chạy thận nhân tạo hiện nay đều không rảnh. Nhanh nhất cũng phải hai tiếng nữa. Nếu không thì liên hệ với tỉnh khác, hoặc trước sử dụng thiết bị chạy thận nhỏ?

David vừa nghe, tâm trạng liền chùng xuống. Hiện tại chuyển viện, sợ là còn chưa tới nơi thì chính mình đã phải bỏ mạng trên đường. Y nói:

- Tôi đồng ý dùng phương pháp trị liệu trung y. Mau lập tức trị liệu cho tôi.

Mọi người liền nhìn vào lão chuyên gia. Ở đây chỉ có ông ta xuất thân là trung y.

Lão chuyên gia thật ra chẳng nói cái gì. Ông ta là do Bộ Y tế phái tới, chính là làm công việc này. Lập tức ông mở thùng dụng cụ của mình, từ bên trong lấy ra một cây kim châm nói:

- Tôi trước thử phóng độc. Nhưng có hữu hiệu hay không thì còn khó nói lắm. Bởi vì trúng độc thật sự quá sâu rồi.

David không tỏ vẻ phản đối. Lão chuyên gia bắt đầu dùng kim châm, đâm vào trên bắp chân David, bắt đầu phóng độc. Sau đó lại dùng thuốc do mình tự điều chế cho David uống vào.

Qua hơn mười phút, David có cảm giác tình huống chuyển biến tốt đẹp, ít nhất không có nghiêm trọng như vừa rồi. Y nói:

- Rất có hiệu quả.

Lão chuyên gia tiến lên nhìn rồi thở dài nói:

- Quả thật là có hiệu quả, nhưng tình huống vẫn không thể lạc quan. Lúc này, tình trạng thối rữa đã hoàn toàn nghiêm trọng. Mặc kệ là chọn dùng phương pháp châm cứu để thải độc hay là lọc thận thì công hiệu của nó cũng chỉ là giảm bớt thối rữa, chứ không có bất luận một trợ giúp nào. Tốt nhất là nên đi tìm bác sĩ Tăng. Cậu ấy giải độc rất mau lại có hiệu quả. Nếu cứ kéo dài mãi thì sẽ không bảo vệ được tánh mạng đâu.

Các chuyên gia trong phòng đều nhất tề gật đầu. Vừa rồi, bọn họ đã nhìn thấy được chữa trị thần kỳ của Tăng Nghị. Hiện tại, bọn họ hoàn toàn tin tưởng rằng sở dĩ độc không tấn công vào phân nửa chân chính là nhờ vào cái thứ thuốc bùn kia. Nếu không có nó thì lúc này cái chân đã hoàn toàn bị cắt rồi.

Nếu chọn phương pháp chạy thận thì cuối cùng khẳng định là có thể loại bỏ được nọc rắn. Bảo vệ tính mạng cho David là không có vấn đề gì. Nhưng tất cả các bác sĩ ở đây đều không cam đoan có thể giữ lại được cái chân cho David không.

David hai mắt sung mãn hận ý, nhìn chằm chằm vào cô bạn gái. Anh ta ở Mỹ là một nhân vật nổi tiếng trong xã hội, là mục tiêu theo đuổi của giới truyền thông. Y tuyệt không cho phép nửa đời sau của mình phải đi bằng nạng gỗ hoặc chân giả, phát ra âm thanh kinh tởm, trở thành đối tượng cười nhạo và trêu chọc của tất cả giới truyền thông.

Cô gái kia cũng ý thức được việc mình gây ra. Cự tuyệt Tăng Nghị trị liệu chính là cô. Đồi trắng thay đen, đem sự việc báo lại cho đại sứ quán cũng là cô. Nếu thật chân của David phải cắt đi, cô rất rõ ràng tiền đồ của mình sẽ trở nên như thế nào. Cô vội vàng nói:

- Em nhớ ra rồi. Ngày hôm qua, khi cái gã Trưởng phòng Tăng đó cho em vài viên thuốc, bị em ném lên trên núi. Nếu không…

Lão chuyên gia lắc đầu:

- Hiện tại đã qua thanh minh rồi. Trên núi bắt đầu có sương mù. Bị sương mù ngấm vào thì thuốc sẽ không còn hiệu quả. Có tìm lại được thì cũng chẳng làm được chuyện gì. Tôi thấy nên tìm bác sĩ Tăng về đi.

Khang Đức Lai buổi sáng đến Huyện ủy, Chánh văn phòng đã thông báo:

- Bí thư Khang, vừa rồi văn phòng nhận được điện thoại của sở Ngoại vụ, nói là Phó giám đốc sở Ngoại vụ tỉnh sáng nay sẽ đến.

- Tôi biết rồi.

Khang Đức Lai liền cau mày. Sở Ngoại vụ tỉnh phái người đến đây, khẳng định là vì chuyện ở Kính Sơn. Bình thường khi xử lý loại chuyện này, Sở Ngoại vụ phái Trưởng phòng đến đã là quy cách rất cao rồi. Hôm nay không ngờ lãnh đạo phân công quản lý đích thân xuống. Xem ra ở tỉnh cũng rất coi trọng việc này.

“Ngoại sự vô tiểu sự”. Lời này tuy nói là như thế nhưng cũng không phải là không có điểm nguyên tắc mất chốt. Điều này ám chỉ tổn hại đến việc ngoại giao với nước ngoài.

Khang Đức Lai ngẫm lại, cảm thấy rất tức giận. Ông ta đi xuống lầu, gõ cửa phòng Tương Trung Nhạc.

Tương Trung Nhạc thấy Khang Đức Lai đến thì vội vàng bước ra khỏi bàn làm việc nói:

- Bí thư Khang, mau mời ngồi. Có việc gì thì ngài cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi tự mình lên lầu là được.

Khang Đức Lai khoát tay nói. Bình thường ông rất chú ý thân phận Bí thư Huyện ủy của mình. Nhưng lúc này tâm trạng không tốt, cũng không thể chú ý, trực tiếp mở miệng nói:

- Phó giám đốc Lôi của sở Ngoại vụ sáng nay sẽ đến. Việc này cậu có biết không?

- Vừa mới biết. Tôi cũng đang định đi báo cáo với Bí thư Khang, cùng nhau thảo luận một chút.

Tương Trung Nhạc rút ra một điếu thuốc, đưa đến trước mặt cho Khang Đức Lai nói:

- Người của sở Ngoại vụ sợ là lai giả bất thiện. Khẳng định là vì chuyện ở Kính Sơn.

Khang Đức Lai hút thuốc, rồi nhả ra một ngụm khói:

- Đồng chí Trung Nhạc cảm thấy như thế nào?

Tương Trung Nhạc suy nghĩ một hồi rồi trầm giọng nói:

- Tôi cho rằng sự thật rất rõ ràng, không thể để cho người ngoại quốc có thể muốn làm gì thì làm. Nước bẩn này tuyệt đối không thể vẩy lên đầu huyện Nam Vân chúng ta.

Khang Đức Lai hơi gật đầu. Ông ta cũng nghĩ như vậy. Ngày hôm qua, khi gọi Tăng Nghị đến, Khang Đức Lai tuy nói chuyện nghiêm khắc một chút, nhưng trong nội tâm là bảo vệ cho Tăng Nghị. Khang Đức Lai là người có tính tình như vậy. Khi bình thường thì bày ra cái giá lãnh đạo, nhưng khi gặp chuyện thì lại bảo vệ cho nhân viên của mình.

Chính mình như thế nào được ngồi lên cái ghế Bí thư Huyện ủy, Khang Đức Lai trong lòng rất rõ ràng. Nếu không có ở trên, đặc biệt là ở tỉnh, thì vị trí Bí thư Huyện ủy cũng không đến phiên một Ủy viên thường vụ huyện ủy xếp hạng gần cuối ngồi lên được. Khang Đức Lai ở tỉnh cũng không có bất cứ một quan hệ nào. Người mà ông ta quen thân nhất cũng chỉ là Tăng Nghị. Mà Tăng Nghị lại có năng lực lớn ở tỉnh.

Khang Đức Lai rất hiểu ý tứ của Tương Trung Nhạc, cũng không nói nhiều, dụi tàn thuốc rồi nói:

- Cậu hãy chuẩn bị một chút. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi đón Phó giám đốc Lôi. Dù sao thì đó cũng là lãnh đạo tỉnh.

- Tôi xin nghe theo Bí thư Khang an bài.

Tương Trung Nhạc đã nếm qua một lần thiệt thân, đâu có thể nào lại tái phạm lần thứ hai. Lần trước y không bảo vệ Tăng Nghị, mất đi một người trợ thủ đắc lực như Tăng Nghị, khiến cho một lực lượng vốn đã kết thành đồng minh với mình trực tiếp chuyển hướng sang Khang Đức Lai, giúp cho Khang Đức Lai nhậm chức Bí thư Huyện ủy, rất nhanh có được quyền khống chế tuyệt đối huyện Nam Vân.

Bài học này thật sự rất đau. Tương Trung Nhạc cả đời không quên được.

Mười một giờ ba mươi phút, Phó giám đốc Sở Ngoại vụ Lôi đã đến Nam Vân. Tỉnh Nam Giang là một tỉnh đất liền, hoạt động ngoại giao cũng không có nhiều. Văn phòng ngoại giao ở Trung Quốc, Ma Cao và Hongkong là cùng một bộ môn. Lôi Việt Thâm là Phó giám đốc sở Ngoại vụ tỉnh được phân công quản lý Âu Mỹ. Lần này vụ David bị rắn cắn là do ông ta quản lý.

- Phó giám đốc Lôi ngàn dặm xa xôi đến đây, giúp chúng tôi giải quyết vấn đề, thật là vất vả. Tôi xin đại diện cho huyện Nam Vân, cảm ơn sự quan tâm của Phó giám đốc Lôi.

Khang Đức Lai biểu hiện rất nhiệt tình.

Lôi Việt Thâm bày ra một bộ mặt Bao Công nói:

- Ngoại giao thì không có việc gì nhỏ. Sự kiện lần này phát sinh ở Nam Vân, lại đề cập đến một người nước ngoài có thân phận quan trọng. Lãnh đạo tỉnh ủy tín nhiệm tôi, giao nhiệm vụ giải quyết sự việc này một cách có hiệu quả cho tôi. Tôi tất nhiên là phải xử lý cho tốt. Còn mời đồng chí huyện Nam Vân có thể tích cực phối hợp, tranh thủ đem chuyện này sớm ngày giải quyết thích đáng, cấp cho lãnh đạo Tỉnh ủy và người ngoại quốc một câu trả lời thật thỏa đáng.

Lôi Việt Thâm mở miệng, đã lôi lãnh đạo tỉnh ủy vào. Đây là một uy thế phủ đầu cho huyện Nam Vân.

Khang Đức Lai bật cười ha hả, trốn tránh vấn đề này:

- Phó giám đốc sở Lôi đường xa đến đây, hiện tại cũng đã đến giờ cơm. Ở huyện đã an bài một chút cơm rau dưa. Nếu không thì chúng ta dùng cơm trước. Sau khi ăn cơm trưa xong, chúng tôi sẽ lấy kết quả điều tra báo cáo lại với Phó giám đốc sở Lôi.

Lôi Việt Thâm đối với thái độ này của Khang Đức Lai rất bất mãn. Ông ta cũng nhìn ra được huyện Nam Vân có chút ý tứ bao che. Nếu không thì ngày hôm qua sau khi truyền đạt mệnh lệnh, huyện Nam Vân nên lập tức xử lý. Sau đó đem kết quả xử lý báo cáo lại cho lãnh đạo sở. Bằng không chính mình cũng không ngàn dặm xa xôi đến đây để thực hiện áp lực.

Ai ngờ khi mình đến đây, huyện Nam Vân lại bày ra một bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi như thế này. Lôi Việt Thâm tâm trạng không thích nói:

- Bây giờ vẫn còn thời gian, tôi muốn bàn chuyện công tác. Lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy rất chú trọng đến chuyện này, còn đang chờ kết quả báo cáo của tôi.

Lôi Việt Thâm lại nhắc đến lãnh đạo Tỉnh ủy, lại còn bỏ thêm hai chữ “chủ chốt”, chủ yếu muốn nhắc rõ Khang Đức Lai phải biết phân biệt tình thế.

Khang Đức Lai liền thản nhiên cười:

- Phó giám đốc sở Lôi thật sự là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Vậy chúng ta bàn công việc trước.

Lập tức xe của huyện Nam Vân đi trước dẫn đường, dẫn đoàn người của Lôi Việt Thâm đến phòng họp của huyện ủy.

Sau khi phân vị trí xong, Khang Đức Lai lại biểu đạt ý tứ hoan nghênh lần nữa:

- Đồng chí Trung Nhạc, cậu hãy mau đem kết quả điều tra báo cáo với Phó giám đốc sở Lôi một chút.

- Trước khi nghe kết quả điều tra, tôi muốn nói một vài lời.

Lôi Việt Thâm nhìn Tương Trung Nhạc:

- Ngoại sự vô tiểu sự. Sự kiện lần này rất đặc biệt, không phải là chuyện tranh cãi ngoại giao bình thường. Cho nên hy vọng tất cả mọi người có thể chịu trách nhiệm của mình. Điều tra và xử lý sự kiện lần này, xuất ra một kết quả mà song phương đều có thể chấp nhận được. Không cần bởi vì sự kiện lần này mà ảnh hưởng đến đại cục vĩ mô của tỉnh.

Tương Trung Nhạc cầm lấy tách trà, trước uống cho thanh cổ họng, thầm nghĩ ngoài miệng thì cứ nhắc đến phải chịu trách nhiệm, nhưng sợ là sẽ khó mà có thái độ dàn xếp ổn thỏa. Khó trách ông ta có thể làm tới chức Phó giám đốc sở Ngoại vụ. Lời nói này vừa có trình độ, vừa làm cho ý tứ đề xuất của mình trở nên mịt mờ, còn khiến cho người ta không có bất luận một lời biện minh nào.

Buông tách trà, Tương Trung Nhạc nói:

- Sau khi nhận được thông báo của sở Ngoại vụ tỉnh, huyện Nam Vân chúng tôi rất coi trọng. Ngoại sự vô tiểu sự, cùng với thái độ phải có trách nhiệm, ở huyện tổng cộng phái ra ba tổ điều tra. Một đến Kính Sơn, một đến thành phố Long Sơn và một đến những người có liên quan trực tiếp đến sự việc, cùng với ba vị chuyên gia có tiếng về điều trị rắn cắn. Cuối cùng đã cho ra kết quả điều tra. Người ngoại quốc bị rắn cắn chỉ là chuyện bất ngờ. Trong quá trình cứu viện cũng không tồn tại bất luận một cứu viện bất lực nào. Thậm chí có ý kéo dài tình huống cứu viện.

- Chủ tịch huyện Tăng!

Lôi Việt Thâm vừa nghe liền cảm thấy không đúng, lập tức cắt ngang lời Tương Trung Nhạc nói:

- Dựa theo cách nói của Chủ tịch Tăng thì là người ngoại quốc cố ý vặn vẹo sự thật?

Tương Trung Nhạc không chút hoang mang nói:

- Phó giám đốc sở Lôi, đây không phải là cách nói của cá nhân tôi mà là tình hình thực tế chúng tôi điều tra được.

Lôi Việt Thâm sắc mặt sa sầm. Ông ta không nghĩ tới Tương Trung Nhạc không ngờ lại có thái độ như vậy, thầm nghĩ cậu chính là ăn tim gấu gan báo sao? Bộ tính không làm Chủ tịch huyện nữa à? Lôi Việt Thâm quay đầu nhìn Khang Đức Lai nói:

- Bí thư Khang, kết luận này chỉ là kết quả điều tra bước đầu của các người, vẫn chưa trải qua tập thể luận chứng?

Lôi Việt Thâm đây là cấp cho huyện Nam Vân một lật lọng.

Khang Đức Lai khẽ mỉm cười nói:

- Phó giám đốc sở Lôi, chúng tôi đã phái ra ba tổ điều tra nhỏ, tất cả đều cho ra kết luận giống như nhau.

Lôi Việt Thâm tâm trạng hoảng hốt. Tập thể lãnh đạo huyện Nam Vân tất cả đều nổi điên sao? Vì một Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư mà dám đối nghịch với lãnh đạo tỉnh. Ông ta rất không hài lòng nói:

- Nói chung, huyện Nam Vân đối với sự kiện lần này không chịu trách nhiệm?

Khang Đức Lai nói:

- Cũng không thể nói như vậy. Chúng tôi năm nay đối với tình huống du lịch phỏng chừng làm chưa tốt công tác tiếp đãi và nhắc nhở khách. Vì thế huyện Nam Vân chúng tôi sẽ khắc sâu ghi nhớ, đồng thời xuất ra biện pháp thi thố cụ thể. Về điểm này, huyện Nam Vân chúng tôi không hề có ý trốn tránh trách nhiệm.

Tốt, thật sự là quá tốt!

Lôi Việt Thâm cũng không biết nói như thế nào. Ý tứ của Khang Đức Lai rõ ràng là muốn thay Tăng Nghị chịu trách nhiệm. Bình thường, khi gặp phải loại chuyện này, lãnh đạo sẽ e sợ làm liên lụy đến mình. Nếu huyện Nam Vân chỉ có điều liều mạng trốn tránh trách nhiệm của mình thì Lôi Việt Thâm thật ra vẫn còn có thể lý giải. Nhưng Khang Đức Lai lại chủ động kéo trách nhiệm về mình, điều này khiến cho Lôi Việt Thâm cảm thấy không hiểu. Trước giờ ông chưa từng gặp qua chuyện như thế này.

Nhưng Khang Đức Lai nói như vậy lại khiến cho Lôi Việt Thâm cảm thấy khó xử. Sở Ngoại vụ tuy rằng chuyên môn phụ trách những tranh cãi với nước ngoài, nhưng không có quyền lực xử phạt trực tiếp. Muốn xử phạt một Trưởng phòng nho nhỏ, còn phải được huyện đồng ý, lại càng không nhắc đến một nhân vật như Bí thư huyện ủy.

Xem ra huyện Nam Vân muốn đem sự việc làm lớn lên. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Lôi Việt Thâm lại cảm thấy không sợ. Ông ta dám tự mình xuống dưới đây, chính là có mười phần nắm chắc. Phải biết rằng sự việc này đã kinh động đến Bộ Ngoại giao. Hơn nữa, người của lãnh sự quán Mỹ đã tự mình đến sở Ngoại vụ tỉnh để hỏi tội.

Trước kia, sở Ngoại vụ xử lý đều là theo kiểu chùi đít. Khi xảy ra sự kiện tranh cãi, sở Ngoại vụ sẽ thừa dịp người nước ngoài còn chưa kiện lên lãnh sự quán thì khẩn trương thực hiện áp lực, xuất ra biện pháp thi thố để bình ổn lửa giận của người ngoại quốc. Tranh thủ khiến cho sự việc không cần náo loạn lên nữa, không lọt đến tai lãnh đạo là được.

Nhưng lần này lại không giống với. Sự việc đã náo loạn. Lôi Việt Thâm về lý chẳng có bất luận một khó khăn gì. Chuyện này ông ta phải giành trước xuất ra biện pháp thi thố đắc lực nhất. Nếu không thì sau này, ở trên truy cứu xuống, cái gì là phá hư hữu nghị ngoại giao hai nước Trung Mỹ, hay là làm cản trở ngoại giao hai nước, thì một Phó giám đốc sở như ông không gánh nổi trách nhiệm.

Nguyên nhân chính vì như thế, Lôi Việt Thâm mới khẩn cấp chạy tới Nam Vân, tự mình giải quyết vụ này.

- Ý kiến xử lý việc này của huyện Nam Vân như thế nào?

Lôi Việt Thâm không hỏi đến kết quả điều tra nữa, mà trực tiếp hỏi ý kiến xử lý, xem huyện Nam Vân các người làm sao bây giờ.

Khang Đức Lai cũng là gừng càng già càng cay nói:

- Phó giám đốc sở Lôi, ngài là chuyên gia của sở Ngoại vụ. Huyện Nam Vân chúng tôi là lần đầu tiên gặp phải sự kiện tranh cãi này. Về phương diện này hẳn là không có kinh nghiệm. Việc này ngài xem xử lý như thế nào mới thỏa đáng?

Lôi Việt Thâm một hơi nghẹn họng. Thượng không được, mà hạ cũng không xong. Tôi hỏi là hỏi ý kiến xử lý cái tên Trưởng phòng kia như thế nào, các người lại chuyển sang cho tôi. Tôi cho các người tự mình xử lý, các người lại đi nói tôi là chuyên gia ngoại giao. Chó chết thật, các người đang muốn đùa giỡn với tôi à?

- Kết quả điều tra của huyện Nam Vân cùng với tình huống mà người ngoại quốc đã tố cáo là hoàn toàn khác nhau. Nếu mạo muội xử lý khẳng định là không ổn. Căn cứ vào thái độ trách nhiệm, mọi người xem có phải hay không tất yếu đem tình huống này báo cáo lại với lãnh đạo tỉnh một chút, thỉnh cầu thêm một lần nữa điều tra?

Lôi Việt Thâm lời này là có ý uy hiếp. Nói như vậy, chỉ muốn xuất ra chiêu hướng lãnh đạo ở trên báo cáo. Những người ở dưới cho dù có lo lắng thì cũng đành chịu thua. Cứ cứng rắn kiên trì thì chẳng có kết quả tốt đẹp.

- Phó giám đốc sở Lôi phương án xử lý quả nhiên là vừa công bình lại ổn thỏa.

Khang Đức Lai cười nói.

Tương Trung Nhạc cũng phụ họa theo:

- Trước kia, lúc còn làm ở cơ quan tỉnh, tôi có nghe danh Phó giám đốc sở Lôi là người có tiếng thanh thiên, tôn trọng sự thật, công bình công chính. Hôm nay vừa thấy quả nhiên là thế.

Lôi Việt Thâm tức đến thiếu chút nữa hộc máu, không nghĩ tới chính mình lại bị người của huyện Nam Vân cho vào tròng, dắt mũi vòng vòng như vậy. Ông ta tự mình xuống dưới xử lý, nếu đem kết quả điều tra này mà báo cáo lên, sợ thượng cấp xử lý đầu tiên đó chính là ông. Thượng cấp bảo ông xuống dưới dập tắt lửa chứ không phải mang đến phiền toái cho thượng cấp.

Cho nên, ngoài miệng Lôi Việt Thâm chỉ là hù họa người của huyện Nam Vân, ai ngờ người ta căn bản không để cho mình đẩy đi vòng vòng.

- Công tác cách mạng tuy rằng quan trọng, nhưng cơm thì cũng phải ăn thôi.

Lôi Việt Thâm mỉm cười hai tiếng, nhưng trong bụng kỳ thật sớm bị cơn tức làm cho no rồi:

- Khiến nhiều người vì tôi mà đói bụng như vậy, chẳng phải khiến mọi người trong lòng thầm mắng tôi sao?

Khang Đức Lai lập tức kết thúc cuộc họp. Một đám người vây quanh Lôi Việt Thâm đi vào căn tin Huyện ủy.

Sau khi ăn cơm xong, Bí thư Thành ủy Trần Quốc Khánh liền điện thoại tới nói:

- Khang Đức Lai, Phó giám đốc sở Ngoại vụ tỉnh hướng thành phố phản ánh, nói là trong sự việc ở Kính Sơn, kết quả điều tra của huyện Nam Vân và của người ngoại quốc là hoàn toàn khác nhau.

- Bí thư Trần, chuyện này huyện chúng tôi đã cẩn thận điều tra. Sự thật rõ ràng, cũng không phải chúng tôi cố ý bao che cho cán bộ của mình.

- Ai nói tôi cũng không tin, tôi chỉ tin vào sự thật.

Trần Quốc Khánh cắt ngang lời nói của Khang Đức Lai:

- Ở thành phố nói sẽ phái tổ điều tra, tiến hành điều tra lại sự việc này một lần nữa.

Khang Đức Lai chỉ biết ý tứ của Trần Quốc Khánh đây là phải chảy nước mắt mà trảm Mã Tắc, muốn rất nhanh bình ổn sự việc lần này.

- Bí thư Trần, nếu chuyện này xử lý không tốt, rất có khả năng sẽ xúc phạm đến cảm tình của nhân dân huyện Nam Vân.

- Ở thành phố hiện tại chỉ phái một tổ điều tra đến điều tra sự thật, cũng không phải chỉ có một mình Khang Đức Lai ông mới biết bảo vệ cho cán bộ của mình.

Trần Quốc Khánh quát một tiếng, rồi cúp điện thoại. Khang Đức Lai này không ngờ còn dám uy hiếp mình. Ông làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không hiểu sao. Ông không muốn xử lý nhanh gọn, bộ muốn đem sóng gió đổ lên đầu thành phố Long Sơn?

Lôi Việt Thâm lúc này đi tới nói:

- Bí thư Khang, vốn những gì chúng ta thương lượng chính là đem kết quả điều tra của huyện Nam Vân hướng lãnh đạo tỉnh báo cáo. Nhưng sở Ngoại vụ dù sao cũng là một cơ quan lệ thuộc trực tiếp ở tỉnh, có nghĩa vụ đem sự việc này thay tỉnh đúng lúc giải quyết. Để tránh gây thêm phiền toái cho tỉnh, tôi đã cùng với Bí thư Thành ủy Trần thảo luận một chút, sẽ phái người của sở Ngoại vụ tỉnh cùng với thành phố Long Sơn thành lập một tổ điều tra, tiến hành xác minh lại những gì mà người ngoại quốc đã nói và kết quả điều tra của huyện Nam Vân.

Khi nói chuyện, Lôi Việt Thâm bật cười ha hả:

- Bí thư Khang ngàn vạn lần đừng có ý tưởng gì cả. Tôi làm như vậy không phải là không tin đồng chí của huyện Nam Vân chúng ta, chỉ là vì tôn trọng sự thật thôi.

Khang Đức Lai nghiêm mặt nói:

- Lời này Phó giám đốc sở Lôi không cần phải nói. Chúng tôi có thể lý giải. Không có điều tra thì không có quyền lên tiếng. Phó giám đốc sở Lôi cũng là thực sự cầu thị thôi.

- Đồng chí của huyện Nam Vân có thể nghĩ như vậy, tôi cảm thấy rất an tâm.

Lôi Việt Thâm cười ha hả, thầm nghĩ Khang Đức Lai chính là vênh váo. Huyện Nam Vân các người cho dù có bền chắc như thép thì cũng chỉ vô dụng mà thôi. Ông không sợ gánh trách nhiệm, nhưng sợ có người sẽ gánh trách nhiệm.

Lôi Việt Thâm cùng với tổ điều tra của thành phố chạy đến Kính Sơn để tiến hành điều tra, Tuy nhiên, quá trình điều tra rất không thuận lợi. Tất cả những người có liên quan đền khẳng định Tăng Nghị không có quan hệ gì với chuyện này.

Người phụ trách khu du lịch Kính Sơn Bành Tiểu Sơn lại xuất ra một bản ghi chép, nói:

- Toàn bộ quá trình xảy ra sự việc ngày hôm qua chúng tôi đều có ghi chép lại tỉ mỉ. Từ lúc nhận được thông báo người ngoại quốc bị rắn cắn, cho đến khi anh ta được đưa đến bệnh viện nhân dân huyện tiến hành trị liệu, trung gian chỉ tốn có bốn mươi lăm phút. Cho dù có điều trực thăng đến cứu viện thì cũng không chậm hơn bao nhiêu. Các người không biết Trưởng phòng Tăng từ chân núi chạy lên trên núi cứu viện cũng chỉ tốn có hơn mười phút. Nếu ai cảm thấy đây là cứu viện bất lực thì cứ bảo người đó leo núi thử xem. Nếu người đó chỉ tốn có một phút chạy lên trên núi thì lão Bành tôi sẽ dập đầu trước người đó.

- Nói cũng không nên nói tuyệt đối như vậy.

Lôi Việt Thâm nhắc nhở Bành Tiểu Sơn.

Bành Tiểu Sơn đứng lên nói:

- Nếu Phó giám đốc sở Lôi không tin thì chúng ta có thể đi lên đó một chuyến.

Lôi Việt Thâm sắc mặt lập tức đen lại. Vốn tưởng rằng có thể giải quyết chuyện này một cách đơn giản, nhưng ai biết lại khó làm như thế này. Tăng Nghị rốt cuộc là người như thế nào? Sao huyện Nam Vân từ trên xuống dưới lại bảo vệ hắn như vậy. Ngay cả một người phụ trách một khu du lịch nho nhỏ cũng dám đối mặt với mình.

Khang Đức Lai lúc này trong lòng bực bội, ngồi trong phòng làm việc, văn kiện cũng không xem vào. Quan đại một bậc đè chết người. Tư vị này thật sự là khổ sở.

Thư ký tiến vào, thấy sắc mặt của Khang Đức Lai không tốt, liền hạ giọng nói:

- Ông chủ, bên ngoài có một người nước ngoài, nói là người đại diện của ông David tiên sinh ngày hôm qua.

Khang Đức Lai hiện tại nghe tới mấy chữ người nướ ngoài là cảm thấy phiền. Ông nói:

- Cứ an bài cho người đó ở ngoài phòng khách chờ tôi. Khi nào tôi làm xong việc sẽ tiếp đãi anh ta.

Thư ký ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:

- Anh ta rất là sốt ruột, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng với ông chủ.

Khang Đức Lai hung hăng đập bàn nói:

- Chuyện của anh ta quan trọng, chẳng lẽ chuyện đại sự của huyện Nam Vân lại không quan trọng.

Lôi Việt Thâm đến trước, người ngoại quốc đến sau. Chính quyền huyện Nam Vân rốt cuộc có còn do Huyện ủy Nam Vân định đoạt nữa hay không.

Thư ký thấy tâm trạng của Khang Đức Lai không tốt thì cũng không dám nhiều lời, khẩn trương đóng lại cửa rồi đi ra ngoài nói chuyện với người ngoại quốc kia.

Qua một lúc, thư ký lại gõ cửa bước vào:

- Ông chủ, Phó giám đốc sở Lôi đã từ Kính Sơn trở lại, hiện tại đang ở trong phòng họp.

Khang Đức Lai có muốn tránh cũng tránh không được. Ai bảo ông là nhân vật số một huyện Nam Vân chứ. Ông ta đứng lên, nét mặt bình tĩnh nói:

- Đại diện của David có còn ở đây không? Bảo anh ta vào phòng họp luôn đi.

Thư ký liền lên tiếng đáp lại. Sau khi nhìn thấy Khang Đức Lai bước vào phòng họp, thì nhanh chóng đi thông báo cho người ngoại quốc kia biết.

Bước vào phòng họp, Lôi Việt Thâm đang ngồi một chỗ, bên cạnh là tổ điều tra do thành phố phái tới.

Khang Đức Lai chào hỏi, sau đó ngồi vào vị trí của mình rồi nói:

- Phó giám đốc Lôi, việc điều tra có thuận lợi hay không? Có phát hiện cái gì mới không?

Lôi Việt Thâm lên tiếng:

- Sau khi trải qua điều tra cẩn thận, đã phát hiện một số vấn đề. Ví dụ như Tăng Nghị trong lúc làm việc không ngờ còn mang theo bạn gái đến khu du lịch Kính Sơn để du ngoạn. Điều này chứng minh tác phong công việc của cán bộ có vấn đề.

Khang Đức Lai thầm nghĩ, việc này đối với cứu viện bất lực thì có cái gì quan hệ. Lôi Việt Thâm không tìm được nhược điểm thì liền nắm ra những vấn đề ở phương diện khác, áp lực cho huyện xử lý Tăng Nghị sao?

- Ví dụ như Tăng Nghị cậu ta…

Lôi Việt Thâm đang há mồm, muốn phát biểu kết quả điều tra của mình thì lúc này cánh cửa phòng họp mở ra. Một người tiến vào bên trong.

Lôi Việt Thâm vừa thấy lập tức đứng lên, từ bên bàn hội nghị lách qua, vươn tay nói:

- Tiếu Đăng tiên sinh, anh tới cũng vừa lúc. Về phương diện tố cáo của anh, trải qua điều tra của tôi đã cho ra kết luận cuối cùng. Đang muốn nghiên cứu phương án xử lý thì anh đã đến. Vừa lúc cũng nghe một chút nhé.

Tiếu Đăng lau mồ hôi. Ông ta trước khi đến đây đã định ra kế sách nhượng bộ, còn có lý do thoái thác, trực tiếp nói:

- Xin hỏi, vị nào là lãnh đạo huyện Nam Vân? Trưởng phòng Tăng của phòng Xúc tiến đầu tư có ở đây hay không?

Lôi Việt Thâm liền chỉ vào Khang Đức Lai nói:

- Tôi xin giới thiệu với Tiếu Đăng tiên sinh một chút, vị này là Bí thư Khang Đức Lai của huyện Nam Vân.

Lôi Việt Thâm tỏ ra rất đắc ý. Khang Đức Lai, hôm nay các người hùa với nhau khiến tôi khó xử. Hiện tại đại diện của bên kia tự mình đến đây, tôi thấy ông sẽ xử lý việc này như thế nào.

Tiếu Đăng vừa nghe, liền tiến một bước đến trước mặt Khang Đức Lai, cúi đầu một cái, sau đó cầm tay Khang Đức Lai nói:

- Bí thư Khang, tôi xin đại diện cho David tiên sinh, hướng những người tham gia cứu viện của huyện Nam Vân cảm ơn rất nhiều. Ngoài ra, David tiên sinh còn bảo tôi đưa tới lễ vật cảm ơn.

Lôi Việt Thâm kinh ngạc không tự chủ được. Cái gì? Cảm ơn? Không thể nào? Tôi không nghe lầm chứ?

Khang Đức Lai lúc này cũng có chút ngây người, một câu cũng không nói ra được.

Tiếu Đăng từ trong cặp của mình xuất ra một tấm chi phiếu, nói:

- Đây là chi phiếu một trăm ngàn đô la Mỹ. Đây chính là tấm lòng biết ơn của chúng tôi đối với những người tham gia cứu viện ngày hôm qua. Tôi sẽ tự mình chuyển đạt tâm ý của David tiên sinh. Ngoài ra, để tỏ lòng tưởng nhớ đến tình nghĩa của người dân Nam Vân, David tiên sinh đã đưa ra quyết định, phải ở huyện Nam Vân thành lập một nhà máy hiện đại, tổng vốn đầu tư vào sẽ là hai trăm triệu. Khoản tiền đầu tư này hôm nay có thể thực hiện.

Tập thể những người có mặt trong phòng đều hít một ngụm khí. David không phải là bị rắn ở huyện Nam Vân cắn mà mất trí nhớ rồi chứ? Huyện Nam Vân ngay cả con đường cao tốc còn chưa có. Ở đây xây dựng nhà máy, chi phí vận chuyển rất tốn kém.

Khang Đức Lai lúc này hồi phục lại tinh thần, vươn tay, mặt đầy tươi cười nói:

- Cảm ơn David tiên sinh đã mạnh mẽ ủng hộ việc xây dựng kinh tế cho huyện Nam Vân chúng tôi. Xin thay mặt tôi gửi lời cảm ơn đến David tiên sinh. Sau sự kiện này, tôi đã cảm nhận được, tình hữu nghị giữa hai nước Trung Mỹ chúng ta đã vượt qua giới hạn.

Trong trường hợp này, lẽ ra khách và chủ đều sẽ nhiệt liệt vỗ tay hoan hô, Nhưng sự việc quá đột ngột, khiến cho tất cả những người có mặt đều chưa kịp phản ứng lại, hoàn toàn không nhớ nổi chuyện vỗ tay.

Khang Đức Lai còn có điểm xấu hổ nói:

- Tiếu Đăng tiên sinh, chậm trễ trong việc tiếp đãi, xin ngài thông cảm cho.

Nói xong, Khang Đức Lai liền nói:

- Phó giám đốc sở Lôi, nếu sở Ngoại vụ đã có kết quả điều tra thì vừa vặn có Tiếu Đăng tiên sinh ở đây, chúng ta có phải hay không xem chuyện này xử lý thích đáng một chút?

- A, đúng vậy…

Lôi Việt Thâm cười ha hả. Ông ta cảm thấy chính mình hùng hùng hổ hổ đến đây, lại còn vận dụng cả thành phố Long Sơn, đem vấn đề của Tăng Nghị điều tra cho rõ ràng. Ai ngờ người ngoại quốc lại thay đổi, hại bố mất mặt vô cùng. Cũng còn may mình còn chưa đem kết luận điều tra nói ra. Bằng không thì mình sẽ bị chê cười mất.

- Trải qua điều tra, chúng tôi cơ bản đã cho ra kết quả giống như huyện Nam Vân. Tuy rằng đồng chí Tăng Nghị có một chút vấn đề nhỏ, nhưng….

Tiếu Đăng không đợi Lôi Việt Thâm nói hết, liền lấy khăn tay ra thấm mồ hôi nói:

- Tôi muốn hỏi một chút, hiện tại như thế nào mới có thể liên lạc với Trưởng phòng Tăng? David tiên sinh muốn hướng Trưởng phòng Tăng xin lỗi.

Tiếu Đăng đã đem quân bài lớn nhất ném ra ngoài. Hai trăm triệu đầu tư. Thật sự là bệnh tình của David không thể trì hoãn nổi. Ngày hôm qua đã tiến hành chạy thận, cũng dùng phương pháp trung y để châm cứu. Nhưng tình huống chỉ có thể nói là giảm bớt, chứ không thể nói là trị hết. Cũng chỉ có thể cắt chân, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.

Khang Đức Lai nhân tiện nói:

- Thật sự xin lỗi, tôi không có gặp cậu ấy.

Tiếu Đăng nghĩ đến huyện Nam Vân đây là đang cò kè mặc cả, cắn răng một cái liền nói:

- Chỉ cần có thể mau chóng liên lạc với Trưởng phòng Tăng, thì ngạch đầu tư còn có thể thêm vào.

A…

Trong phòng họp lại vang lên những tiếng kinh gạc. Không thể nào? Đã khóc còn hô lên một tiếng xin lỗi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK