Mục lục
[Dịch]Thủ Tịch Ngự Y- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tăng Nghị lúc này ánh mắt càng thêm đỏ lên. Hắn căn bản chẳng thèm quan tâm đến cái tên Đồn trưởng Mã đó. Nếu hôm nay tìm không được, Đồn trưởng mã có đến đây, Tăng Nghị cũng không thèm để ý. Lập tức hắn dưới tay phát lực nói:

- Tất cả đều không thấy phải không? Bố sẽ giúp các người nhớ lại.

Đám bảo an lập tức gào khóc thảm thiết. Tăng Nghị lần này dùng sức, bọn họ đều cảm giác giống có ngọn núi đè lên, ngay cả lục phủ ngũ tạng như muốn nổ banh mất.

- Đồn trưởng Mã, mau cứu mạng.

Đám nhân viên kêu cha gọi mẹ:

- Chúng tôi sắp bị đánh chết rồi.

Đồn trưởng Mã tiến lên hai bước, tay đứng chống nạnh. Y xử lý sự việc đánh nhau này rất có kinh nghiệm, lập tức hùng hổ quát:

- Các người muốn làm gì vậy? Ngay nơi công cộng như thế này mà cũng dám đánh nhau. Có muốn ngồi xổm không? Tất cả dừng tay cho tôi.

Nói xong, y tiến lên hai bước, chỉ vào Tăng Nghị nói:

- Cậu còn không chịu buông tay?

Tăng Nghị đành phải buông tay ra. Hắn chỉ có hoài nghi bảo an phá rối, nhưng lại không có bằng chứng chính xác. Hiện tại cảnh sát đã đến đây, hắn cũng không muốn tiếp tục dùng thủ đoạn với đám bảo an này. Cứ giao cho cảnh sát xử lý, chỉ cần mau chóng tìm được cái hòm y về là được.

Đồn trưởng Mã lại hỏi:

- Vì sao lại đánh nhau?

Đám nhân viên an ninh lập tức kêu lên:

- Đồn trưởng Mã, ngài cần phải làm chủ cho chúng tôi. Tên tiểu tử này xe bị người khác đập, chúng tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu ta báo cảnh sát. Thế mà cậu ta lại cho rằng chúng tôi đập xe. Ngài xem, chúng tôi đều bị đánh thành bộ dạng như thế này này.

Đồn trưởng Mã liền đánh giá Tăng Nghị một phen:

- Là cậu báo cảnh sát?

Tăng Nghị nói:

- Đúng!

Đồn trưởng Mã thong thả bước đến trước mặt xe Tăng Nghị, nhìn xung quanh một chút rồi ngoắc một gã cảnh sát nhân dân bước đến:

- Chụp ảnh lại, lấy chứng cứ, bảo vệ hiện trường.

Nói xong, Đồn trưởng Mã ngẩng đầu nhìn, phát hiện bãi đậu xe có camera thì nói:

- Tiểu Vương, cậu mau lấy băng video mang về đồn phân tích xử lý.

Một gã cảnh sát nhân dân rất nhanh tiến vào tòa nhà Vân Phàm, đến phòng điều khiển cameras.

Đồn trưởng Mã lúc này vung tay nói với Tăng Nghị:

- Mau cùng chúng tôi trở về đồn để khai báo. Chúng tôi sẽ sớm lập án, tranh thủ tìm vật bị mất của cậu trả về.

Đám bảo an lúc này đuổi theo Đồn trưởng Mã nói:

- Đồn trưởng Mã, xe của cậu ta bị đập là đúng. Nhưng cũng không thể đánh chúng tôi như vậy. Chúng tôi yêu cầu nghiệm thương.

- Nói nhảm ít thôi!

Đồn trưởng Mã trừng mắt:

- Xe của người ta bị đập trong bãi đậu xe của công ty các người. Không hỏi các người thì hỏi ai. Mau cùng tôi trở về để khai báo.

Hai gã cảnh sát nhân dân liền dẫn Tăng Nghị và đám bảo an cùng nhau trở về đồn công an để lấy cung.

Vừa mới lên xe, điện thoại của Tăng Nghị vang lên. Sau khi nhấn nút nghe, từ bên trong truyền đến giọng nói của Trương Kiệt Hùng:

- Tăng Nghị, công việc làm xong chưa? Cũng không nên chậm trễ việc trị liệu chiều nay. Ngoài ra, lão thủ trưởng ngày mai muốn đi thăm Nam Vân một chút, còn phải vất vả cậu đấy. Ngày mai coi như là đi theo làm bác sĩ đi. Cậu mau giải quyết công việc cho xong sớm. Trước tiên làm những chuẩn bị. Những hạng mục công việc có liên quan tôi sẽ nói lại với cậu.

Tăng Nghị lên tiếng:

- Tôi đang xảy ra chuyện, đang ở đồn công an lấy khẩu cung. Tôi sẽ tranh thủ giải quyết xong rồi trở về.

Trương Kiệt Hùng lập tức nói:

- Xảy ra chuyện gì à?

Trương Kiệt Hùng đối với Tăng Nghị trong lòng vẫn có áy náy, đang lo không có cơ hội trả ơn. Vừa nghe Tăng Nghị gặp chuyện không may, ngược lại trong lòng lại thấy vui.

- Xe của tôi bị người ta đập, lại còn lấy mất cái hòm y của tôi. Ngân châm đặc chế chữa bệnh cho Địch Hạo Huy đều ở trong đó. Cho nên phải mau chóng tìm về.

Tăng Nghị đem tình huống giải thích qua một chút.

Trương Kiệt Hùng lập tức giật mình, theo sau là vừa tức vừa sợ. Tăng Nghị đã nói, sau ngày hôm nay, Địch Hạo Huy có thể khôi phục lại được thần trí. Địch lão hiện tại đang trông ngóng. Hôm nay vừa mới sáng ra đã gọi vài lần. Nhưng hiện tại không ngờ lại xuất hiện vấn đề. Nếu trì hoãn việc trị liệu này, thì làm sao ăn nói với Địch lão. Chó má thật, đứa nào dám ăn gan báo, ngay cả dụng cụ chữa bệnh cho Địch Hạo Huy mà cũng dám lấy trộm. Y rốt cuộc là có mục đích gì, và chịu người nào sai khiến?

- Đám bảo an của bãi đậu xe kia tình nghi rất lớn. Cho dù không phải bọn họ trộm thì cũng là có quan hệ rất lớn. Hiện tại cảnh sát đang dẫn bảo an và tôi về đồn cảnh sát để lấy khẩu cung. Bãi đậu xe có cameras theo dõi, rất nhanh sẽ có thể phá án.

Tăng Nghị nói:

- Anh cứ yên tâm, cho dù có đào đất ba thước thì tôi cũng phải tìm cho ra cái hòm, tuyệt không thể trì hoãn việc chữa bệnh cho Địch Hạo Huy.

- Đồn công an nào vậy?

Trương Kiệt Hùng liền hỏi. Điều này làm sao mà y yên tâm được chứ. Trông cậy vào cái đám cảnh sát cứt chó kia thì cũng là vô dụng.

Tăng Nghị liền giương mắt nhìn dấu hiệu trong xe cảnh sát rồi nói:

- Đồn công an miếu Quan Âm.

Trương Kiệt Hùng lập tức cúp điện thoại, cầm lấy mũ tướng quân của mình xông ra ngoài. Nếu không tìm được cái hòm y kia về thì là có chuyện lớn. Nếu mà bắt được cái tên trộm hòm y đó, bố thề sẽ không để cho nó sống.

Tăng Nghị nhẹ nhàng thở ra. Nếu có người của đoàn cảnh vệ trung ương tham gia vào, như vậy xác suất tìm lại được cái hòm y sẽ tăng rất cao. Người của đoàn cảnh vệ có thể điều động tài nguyên hùng mạnh đến độ anh căn bản không thể tưởng tượng được.

Đồn công an miếu Quan Âm cách đó cũng không xa, chỉ có mấy trăm mét. Chưa đầy hai phút đã đến nơi. Sau khi đi vào, phòng trực ban phái ra một người cảnh sát nhân dân, dẫn bảo an đi lấy khẩu cung trước, bảo Tăng Nghị ngồi chờ một lát.

Tăng Nghị đợi hơn mười phút, thấy bên trong cũng vẫn không có tin tức, trong lòng chỉ muốn chửi chó mắng mèo. Sớm biết hiệu suất làm việc của cảnh sát thấp đến như vậy, còn không bằng chính mình trực tiếp động thủ. Để xem các người cấp cho tôi một công đạo như thế nào.

Tăng Nghị hiện tại căn bản ngồi không yên. Cứ một giây trôi qua, thì xác suất cái thùng bị tổn hại và vứt bỏ liền cao hơn. Đây là di vật duy nhất mà ông nội để lại cho Tăng Nghị. Tăng Nghị bình thường xem nó còn hơn tánh mạng của mình. Tuyệt đối không thể để mất được. Nếu thật mất đi, Tăng Nghị tâm tư giết người cũng có thể xuất hiện.

Còn nữa, những gì bên trong cái thùng cũng không thể mất. Bên trong có toàn bộ gia sản chữa bệnh của Tăng Nghị, còn có mấy cái ngân châm chiều nay sử dụng để trị liệu cho Địch Hạo Huy. Đây đều là đặc chế. Một khi mất đi, thì tạm thời sẽ rất khó tìm cái tương tự. Nếu chậm trễ việc chữa bệnh cho Địch Hạo Huy, đừng nói là chính mình không thể chịu nổi trách nhiệm này, mà ngay cả Phương Nam Quốc, thậm chí là Tư lệnh viên đại quân khu Sở Chấn Bang cũng không kìm nổi cơn tức giận lôi đình của Địch lão.

Tăng Nghị xuất ra điện thoại, nghĩ có nên báo cáo chuyện này lại cho Phương Nam Quốc hay không?

Đồn trưởng Mã lúc này thong thả đi tới, nhìn thoáng qua Tăng Nghị nói:

- Cậu theo tôi đến đây.

Tăng Nghị đứng lên, nói:

- Đồn trưởng Mã, đám bản an kia có phải là đập xe của tôi? Cái tôi mất rất quan trọng, phải lập tức tìm trở về, chậm trễ là không được.

- Điều đó là đương nhiên. Bảo vệ cho sinh mạng và tài sản của quần chúng là chức trách không thể chối từ của cảnh sát chúng tôi. Chuyện của cậu, chúng tôi đã phái người điều tra. Nhưng cậu cũng phải cho chúng tôi một chút thời gian. Cảnh sát cũng không phải là ba đầu sáu tay, cũng không có khả năng nói tìm là tìm được ngay.

Đồn trưởng Mã nói rất khách khí. Tuy nhiên lại chuyển đề tài:

- Nhưng những người bảo an kia cũng báo án, nói hiện tại phải truy cứu việc cậu đã đánh người. Cậu hãy báo cáo lại chuyện này cho chúng tôi một chút.

Tăng Nghị lập tức tức giận. Bảo các người tìm đồ vật thì các người nói phải có thời gian điều tra, phải cần bảo an cho lời khai. Thế mà chỉ trong chớp mắt liền biến thành báo án. Hơn nữa Đồn trưởng lại tự mình đến xử lý. Vụ án của bố hiện tại còn chưa được giải quyết, vụ án của bảo an lập tức được giải quyết trước ngay. Đúng là cảnh phỉ một nhà, muốn lừa gạt bố mà.

- Cậu làm gì thế?

Đồn trưởng Mã thấy ánh mắt khủng bố của Tăng Nghị thì đập bàn quát:

- Nơi này là đồn công an đấy.

- Tôi đánh người thì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm.

Tăng Nghị phổi muốn nổ tung ra ngoài. Bố đợi cả nửa ngày, ông liền cho tôi một kết quả như vậy. Hắn quát lớn:

- Mấy tên bảo an kia đâu. Tôi muốn đích thân đi hỏi họ.

- Nên tìm như thế nào thì chúng tôi tự nhiên sẽ tìm. Nhưng vụ án này chúng tôi cũng cần phải điều tra.

Đồn trưởng Mã ngồi xuống:

- Cậu bảo bảo an đập xe của cậu, chúng tôi không phải cũng đang điều tra sao? Một khi điều tra là thật thì tất sẽ truy cứu trách nhiệm của bọn họ. Bọn họ tuyệt đối chạy không thoát đâu. Nhưng những người bảo an đó bị cậu đánh bị thương, cũng là tận mắt chúng tôi nhìn thấy. Chuyện này cậu cũng phải cấp một công đạo cho chúng tôi.

- Ông cũng bớt giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi đi.

Tăng Nghị vung tay lên:

- Tôi nói cho ông biết. Hôm nay nếu như ông muốn qua loa cho xong, hoặc là muốn cản trở gì đó, chậm trễ việc tôi tìm lại đồ của mình thì hậu quả ông không gánh vác nổi đâu.

- Thân là nhân viên chính phủ quốc gia, trước mặt quần chúng nhân dân lại dám động thủ, tính chất cực kỳ ác liệt. Chuyện này cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ báo cáo lại lãnh đạo huyện Nam Vân các người.

Đồn trưởng Mã cũng rất tức giận. Ở đồn công an dám nói chuyện với tôi như vậy, thật sự là quá kiêu ngạo mà. Tiểu tử cậu đánh người, chuyện này nếu đến tai lãnh đạo huyện Nam Vân, tôi cam đoan cậu không gánh nổi đâu. Đồn trưởng Mã đã gặp nhiều tiểu lãnh đạo như Tăng Nghị, vừa mới lên được thì đã vênh váo không chịu nổi. Nhưng chính mình chỉ cần hướng lãnh đạo của bọn họ báo cáo, bọn họ lập tức chịu thua ngay. Chiêu này làm sao mà làm khó được mình.

Lúc này, gã cảnh sát nhân dân được phái đi lấy băng video đã trở lại, trực tiếp hướng Đồn trưởng Mã báo cáo:

- Đồn trưởng, băng video không điều tra được. Cameras tại bãi đổ xe hôm nay bị hỏng rồi, cái nào cũng không xem được.

- Xem cái con mẹ anh đó!

Tăng Nghị lúc này đã hoàn toàn bùng nổ. Xe của bố bị đập, bảo an thì nói rằng không thấy. Băng video thì vừa vặn bị hỏng. Con mẹ nó, muốn lừa gạt quỷ thần à! Vừa nghe như vậy, Tăng Nghị ngược lại trăm phần trăm xác định, việc này tuyệt đối có liên quan đến đám bảo an kia. Hắn cũng đã nhìn thấy sắc mặt của vị Đồn trưởng Mã này, cũng không muốn tốn hơn thừa lời nữa, trực tiếp nói

- Bố không muốn đôi co với các người nữa. Bố sẽ tự mình điều tra.

- Đây là đồn công an, không phải là phòng Xúc tiến đầu tư của cậu. Không phải là chỗ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

Đồn trưởng Mã tức giận nói:

- Cậu dám động một bước thử xem.

Tăng Nghị căn bản chẳng thèm liếc mắt một cái, trực tiếp tiến lên, một cước đá văng cánh cửa, chuẩn bị đi tìm mấy gã bảo an kia.

- Làm phản mà!

Đồn trưởng Mã tức giận đến cả người run rẩy:

- Tập kích cảnh vụ, đây là khiêu khích uy nghiêm của cơ quan công an chúng ta. Mau bắt hắn ta lại cho tôi.

Gã cảnh sát nhân dân bên cạnh lập tức vọt lên:

- Mau ngồi xuống cho tôi.

Nói xong liền nâng một cước, đạp xuống bên hông Tăng Nghị.

- Anh đi chết đi!

Tăng Nghị nghiêng người sang một bên, quay người đá lại. Gã cảnh sát nhân dân kia trực tiếp bay thẳng vào phòng. Tăng Nghị hận chết tên này. Băng ghi hình cho dù có thì sợ là cũng bị tên tiểu tử này tiêu hủy mất.

Đồn trưởng Mã vừa thấy thì hoảng sợ, lập tức hô to lên:

- Có người dám đánh cảnh sát. Người đâu mau tới mau.

Tăng Nghị tiếp tục một cước, đá văng cánh cửa căn phòng.

Lúc này, tất cả cảnh sát nhân dân của đồn công an đều nghe được tiếng quát của Đồn trưởng Mã, tất cả đều chạy ra, cầm trong tay cây côn hướng Tăng Nghị đánh tới. Ba quyền hai chân, lại ha ba người nằm xuống.

Đồn trưởng Mã kêu to:

- Động súng, nhanh đi lấy súng đi, bảo đội đặc công trợ giúp.

Một số cảnh sát nhân dân lập tức chạy lên phòng súng ở trên lầu. Cảnh sát nhân dân khác với cảnh sát hình sự. Bình thường sẽ không mang theo súng. Chưa đến tình huống nhất định thì chưa được dùng súng. Chỉ khi nào có vụ án quan trọng thì sau khi được phê chuẩn mới được dùng súng. Nhưng vụ án quan trọng cũng khó mà đến tay cảnh sát nhân dân xuất trướng. Cảnh sát nhân dân cũng không muốn dùng súng. Bởi vì khi dùng súng thì ngược lại càng dễ dàng gặp chuyện không may.

- Mau đứng lên, đừng cho hắn ta chạy thoát.

Đồn trưởng Mã lập tức chỉ huy người đưa đến mấy cái bàn, đem thông đạo phá hỏng. Hôm nay tuyệt đối không cho cái tên náo loạn đồn cảnh sát chạy thoát.

Đang trong lúc đẩy bàn chặn cửa, trong sân của đồn công an phát ra một tiếng nổ, còn có người của phòng trực ban hoang mang rối loạn chạy vào:

- Đồn trưởng, không tốt….

Lời còn chưa dứt thì một đội quân nhân của quân đội vũ trang hạng nặng tiến vào, một cước đá văng tên kia, sau đó người thì đứng, người thì ngồi, họng súng tối om nhắm thẳng vào từng người trong phòng.

Một vị quan thiếu tá bước nhanh đến, nói:

- Nơi này do quân đội tiếp quản, tất cả mọi người quỳ rạp xuống đất. Ai dám vọng động, ngay tại chỗ giết chết.

Nói xong, vị thiếu tá lấy ra súng, bốp một tiếng, mở khóa an toàn.

Trong phòng ngay lập tức truyền đến thanh âm mở chốt an toàn. Tất cả các khẩu súng đều đã được mở chốt khai nòng.

Cảnh sát bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người. Bọn họ cũng là người trong quân ngũ, giờ phút này hoàn toàn chính là tư thế công kích. Đây là có chuyện gì vậy?

- Không nghe mệnh lệnh của lão tử sao?

Thiếu tá lại quát một tiếng.

- Mau nằm úp xuống, mau nằm úp xuống.

Đồn trưởng Mã vội vàng thét lên. Y đã nhận ra, những người quân nhân này không phải là người của cảnh vệ quân khu thành phố, mà là bộ đội quân dã chiến đóng ở ngoại ô. Những người này một khi xuất động thì chính là có chuyện lớn xảy ra. Chính mình nếu dám vọng động, thì bọn họ sẽ nổ súng ngay.

Nhóm cảnh sát nhân dân lập tức nhanh chóng nằm úp xuống. Hai tay ôm đầu, mặt úp xuống sàn nhà.

Vị thiếu tá tiến lên hô:

- Xin hỏi ai là thủ trưởng Tăng Nghị?

Chợt nghe bên trong truyền đến tiếng đáp lại của Tăng Nghị:

- Là tôi!

Thiếu tá cũng không động thủ, lập tức có hai gã bộ đội một cước đá văng mấy cái bàn đang chắn cửa. Thiếu tá liền chạy tới, thu súng, sau đó làm động tác chào:

- Thiếu tá Hầu Quân Quan, phụng mệnh hướng ngài báo danh. Xin cho ra chỉ thị.

Tăng Nghị liền nổi giận đùng đùng đi ra, một tay túm lấy Đồn trưởng Mã từ trên mặt đất dậy nói:

- Nói mau, mấy tên bảo an kia đâu rồi?

- Tôi…!

Đồn trưởng Mã sợ ngây người. Thủ trưởng Tăng Nghị? Mấy tên bảo an kia không phải nói là Tăng Nghị chỉ là một Trưởng phòng của phòng Xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân sao? Chỉ là một cấp trưởng phòng nho nhỏ, như thế nào lại biến thành một thủ trưởng của bộ đội dã chiến?

Bốp!

Đồn trưởng Mã chỉ có điều chần chừ một chút, báng súng liền không chút do dự đập vào, khiến khóe miệng của Đồn trưởng bị rạn nứt.

- Trả lời vấn đề mau!

Hầu Quân Quan nói.

Đồn trưởng Mã nào dám chần chừ như vậy, khẩn trương nói:

- Ở phòng 113….

Hầu Quan Quân vung tay lên, hai gã tinh tráng đại binh ngay lập tức chạy đi tìm phòng 113, một cước nhấc lên đá bay cánh cửa phòng, sau đó nói:

- Báo cáo, tìm được năm tên bảo an.

Tăng Nghị liền hướng bên trong đi tới, chuẩn bị thẩm vấn mấy tên bảo an này.

Hầu Quân Quan liền tiến lên một bước nói:

- Thủ trưởng, cứ để cho chúng tôi.

Nói xong liền nháy mắt, hai gã đại binh kia liền bước vào phòng 113. Cánh cửa vừa mới đá văng liền được dựng thẳng dậy. Chợt nghe bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết, theo sau liền không có động tĩnh.

Đồn trưởng Mã cả người run lên. Mẹ cha ơi, hôm nay chính mình rốt cuộc đã gây ra họa gì? Không ngờ lại dẫn đến cái đám giết người không gớm tay này. Y sớm từ miệng đám bảo an biết được, người đập xe chính là con trai của Phó chủ tịch thường trực thành phố Phàn Cửu Giang Phàn Lượng Lượng. Cho nên mới phái người hủy đi cái băng video, sau đó tìm nhược điểm của Tăng Nghị. Ai biết được Tăng Nghị so với Phàn Lượng Lượng còn lợi hại hơn.

Chưa đến hai phút, cánh cửa phòng 113 lại ngã xuống đất lần nữa. Hai người bộ đội rất nhanh đi tới, nhỏ giọng nói bên tai Hầu Quân Quan vài câu.

Hầu Quân Quan lập tức hạ thấp giọng bên tai Tăng Nghị báo cáo một chút.

Tăng Nghị lên tiếng:

- Mau tìm đồ của tôi quan trọng hơn. Khi nào trở lại sẽ thu thập đám người này.

Hầu Quân Quan liền vung tay lên:

- Thu đội.

Đồn trưởng Mã trong lòng buông lỏng, giống như chưa xảy ra chuyện gì.

Lúc này Tăng Nghị đột nhiên quay đầu lại, chỉ vào Đồn trưởng Mã nói:

- Mau mang ông ta đi. Hôm nay nếu đồ của tôi không tìm lại được, thì ông là người thứ nhất mà tôi không tha cho.

Hai người bộ đội lập tức tay duỗi ra, túm lấy Đồn trưởng Mã giống như túm một con gà con đem ra ngoài.

Đồn trưởng Mã trong mắt hiện lên sự sợ hãi nói:

- Tăng….Tăng….

Lời cầu khẩn còn chưa kịp nói ra thì người bộ đội đã quát một tiếng “Câm miệng”. Sau đó nhấn một miếng giẻ vào trong miệng Đồn trưởng Mã rồi đem ra bên ngoài. Đồn trưởng Mã lập tức nước tiểu chảy ra thành hàng.

Qua một hồi, thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, những cảnh sát nhân dân đang quỳ rạp trên mặt đất chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt toàn bộ đều hiện lên sự hoảng sợ. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ngờ ai cũng không dám đứng lên.

Lúc này một số người lên trên lầu lấy súng, rón ra rón rén, thật cẩn thận. Bọn họ vừa rồi lên lấy súng, vừa mới quay người lại thì liền thấy mấy họng súng tự động tối om. Lúc ấy liền trở nên si ngốc, trực tiếp bỏ vũ khí xuống.

Có người nuốt nước miếng, gan dạ bước ra bên ngoài nhìn thoáng qua rồi nhỏ giọng nói:

- Đi rồi.

Trong phòng lập tức có thể nghe được một trận âm thanh thở phù nhẹ nhõm.

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh cùng nhau hướng phòng 113 đi tới. Ngay tại cửa phòng ghé mắt nhìn một cái, lập tức hít một ngụm khí. Trong phòng này dường như có một quả bom vừa phát nổ. Năm gã bảo an lằm lung tung trên mặt đất, lạnh run. Người thì ị, người thì đái. Nước tiểu hòa lẫn cứt dính đầy khiến trong phòng bốc lên một mùi hôi thối.

Bạch Gia Thụ trên đường cao tốc đến Vinh Thành, đang quẹo xe tại một con đường thì cách đó không xa liền thấy được chiếc xe của Phàn Lượng Lượng.

- Phàn thiếu, sao không đợi tôi đi cùng mà đi trước vậy?

Bạch Gia Thụ buông cửa kính xe hỏi.

Phàn Lượng Lượng trả lời:

- Tôi thấy cái tên họ Tăng kia khó chịu quá, cũng không muốn nhìn thấy hắn ta nữa.

Bạch Gia Thụ thầm nghĩ trách ai được chứ. Cái này là do anh tìm mà. Người ta đến tìm tôi thương lượng công việc, ai cho anh nói năng lỗ mãng. Tôi hiện tại đối với anh ý kiến còn lớn hơn nữa đấy. Chó chết, anh khiến cho tôi một Bạch thiếu lại trở nên giống như người hầu của Phàn Lượng Lượng anh. Sự việc gì cũng đều phải nghe anh chỉ huy hết sao?

- Thôi đi, chúng ta đi đánh golf.

Bạch Gia Thụ nói.

- Không thể liền như mà thôi đi!

Phàn Lượng Lượng oán hận nói một câu, sau đó từ vị trí lái phụ cầm lấy một cái hòm gỗ:

- Tôi đây đập xe của gã họ Tăng. Thật là xui xẻo, chỉ lấy được cái thùng gỗ này thôi.

Bạch Gia Thụ lập tức mở to mắt, giật mình kinh hãi. Khốn kiếp, họ Phàn kia muốn chết hả? Vì sao lại còn liên lụy đến bố? Xe Tăng Nghị đậu trước công ty của tôi, xảy ra việc này, Tăng Nghị còn không phải hoài nghi tôi trước nhất sao?

- Phàn thiếu, anh rất liều lĩnh đấy. Họ Tăng kia lai lịch không nhỏ đâu, ở Vinh Thành rất có thế lực.

Bạch Gia Thụ vội vàng nói.

- Ở Vinh Thành có thế lực thì làm sao? Tới Long Sơn này thì một mẫu ruộng còn có ba phần đất chứ. Hắn dám đùa giỡn với Phàn Lượng Lượng tôi chính là rồng qua sông thì tôi cũng sẽ biến hắn thành cá chạch. Thấy không, cái hòm này cái tên tiểu tử kia phải hướng tôi dập đầu nhận sai thì tôi mới trả lại cho hắn.

Phàn Lượng Lượng nói, cầm lấy cái hòm nhìn nhìn, rồi chuẩn bị ném sang vị trí lái phụ.

Bạch Gia Thụ vội vàng nói:

- Phàn thiếu, không thể quăng.

Phàn Lượng Lượng trừng mắt nhìn Bạch Gia Thụ nói:

- Sao lại không thể quẳng chứ?

Bạch Gia Thụ bước xuống, đi vài bước đến cầm cái hòm lên xem một cái rồi nói:

- Đây chính là loại gỗ hoàng lê thượng đẳng. Xem ra có chút lâu năm, là một đồ cổ. Có thể có giá trị vài triệu đấy.

Phàn Lượng Lượng lập tức ánh mắt sáng ngời:

- Thật sao?

Bạch Gia Thụ gật đầu:

- Không tin thì anh cứ tìm chuyên gia giám định một chút.

Phàn Lượng Lượng liền cười ha hả, đem cái hòm y bỏ ra băng sau nói:

- Khi trở về tôi nhất định sẽ tìm người giám định.

Bạch Gia Thụ cười. Anh có cho người giám định, ánh mắt của bố tuyệt không nhìn lầm. Anh cho ai cũng đều đầu óc bã đậu như anh sao? Cái đồ đầu heo!

Nói thật, Bạch Gia Thụ đối với Tăng Nghị một bụng hận. Năm ngoài y bị tạm giam tại sở tạm giam Vinh Thành gần nửa tháng. Bạch Gia Thụ cả đời này khó quên. Một hai ngày mới ăn được một ít cải trắng luộc. Ăn được một chút là Bạch Gia Thụ tóe mắt ngàn sao, cả người một chút khí lực cũng không có. Buổi tối ngủ còn không dám nhắm mắt, xung quanh một đám như hổ đói rình mồi, khiến cho Bạch Gia Thụ lo lắng mông lung.

Sau khi ra khỏi, nghe thư ký của bố nói về chuyện của Tăng Nghị ở Vinh Thành, Bạch Gia Thụ đối với Tăng Nghị sợ càng thêm sợ. Nhưng sợ là sợ, còn hận là hận.

Bạch Gia Thụ không thể trêu vào Tăng Nghị, nhưng lời của Phàn Lượng Lượng cũng khiến y được mở mắt. Không có nghĩa là Phàn Lượng Lượng là thằng ngốc thì Tăng Nghị có thể trêu vào. Tăng Nghị tuy có thế lực, nhưng cũng là ở Vinh Thành. Khi tới Long Sơn, đụng phải người như Phàn Lượng Lượng thì không có mấy người. Tăng Nghị cậu chính là rồng qua sông, nhưng khi gặp rắn địa phương thì không thể không thấp ba phần đầu.

Bạch Gia Thụ đối với Phàn Lượng Lượng rất không thích. Tiểu tử này tâm quá tồi. Lần này hợp tác, một phân tiền gã cũng không bỏ qua, lại còn liên tục mở miệng nói mình ăn sáu phần lợi nhuận. Cũng được, cứ để cho tên tiểu tử này trêu chọc Tăng Nghị, khiến cho rắn địa phương cùng với rồng qua sông kia đấu một trận mới được.

Phàn Lượng Lượng chính là cái gì cũng ăn. Hễ là cái gì vào miệng thì y tuyệt đối sẽ không nhả ra. Bạch Gia Thụ rất rõ ràng điểm này. Giá trị của cái hòm, với tính tình của Phàn Lượng Lượng thì tuyệt đối sẽ xử lý cái hòm này. Đến lúc đó sẽ có trò hay để xem rồi.

- Đi thôi, đi thôi.

Bạch Gia Thụ nói:

- Đi đánh golf đi!

Sân golf nằm ngay bên cạnh đường cao tốc, có tên là “Câu lạc bộ đánh golf Cao Phu”, là sân golf lớn nhất Vinh Thành.

Hai người đậu xe vào bên trong, thẳng đến sân số năm.

Bạch Vũ Đồng lúc này đang cùng với một Phó chủ tịch khác của Mặt trận Tổ quốc và Chủ tịch câu lạc bộ golf Cao Phu đang luận bàn, đọ sức với nhau. Nhìn thấy Bạch Gia Thụ từ xa đi tới, Bạch Vũ Đồng liền ném cây gậy đánh golf cho cô gái nhặt bóng sân golf, đi đến ngồi xuống dưới một cây dù, lấy khăn lau mồ hôi.

- Thế nào?

Bạch Gia Thụ cười ha hả đi tới:

- Trình độ gần đây của ba có tăng lên không?

- Không có việc gì có thể làm khó bố của con.

Bạch Vũ Đồng hừ một tiếng.

- Xin chào Bạch bá bá.

Phàn Lượng Lượng tiếp cận, chào hỏi.

Cách xưng hô này hơi kỳ quái, ba chữ B cùng một lúc, nếu người không biết thì lại tưởng rằng Phàn Lượng Lượng đang nói lắp. Nhưng cũng không còn biện pháp. Bạch Vũ Đồng họ Bạch, lại lớn tuổi hơn so với Phàn Cửu Giang, Phàn Lượng Lượng gặp thì phải gọi là Bạch bá bá rồi.

Bạch Vũ Đồng cười ha hả, hơi gật đầu:

- Lượng Lượng cũng đến chơi à?

Phàn Lượng Lượng liền cười nói:

- Cháu làm sao biết chơi cái trò xa hoa này. Chỉ học đòi văn vẻ thôi. Cháu chủ yếu là đến trợ uy cho Bạch bá bá.

Bạch Vũ Đồng cười to:

- Các người trẻ tuổi thì tự mình chơi thôi, không cần để ý đến những lão già như chúng tôi.

Phàn Lượng Lượng cũng không khách khí, từ bên trong túi rút ra một cây gậy đánh golf, ngoắc cô gái nhặt bóng xinh đẹp nói:

- Cô gái kia, cô có thể chơi hay không? Dạy cho tôi với.

Nhìn Phàn Lượng Lượng cùng với cô gái ra đằng xa để luyện bóng, thỉnh thoảng lại còn động tay động chân, Bạch Vũ Đồng cau mày nói:

- Về sau ít cùng một chỗ gây rối với cái tên Phàn Lượng Lượng này đi.

Bạch Gia Thụ ngồi xuống uống miếng nước nói:

- Con cũng không muốn nhưng cũng không có biện pháp. Hiện tại Phàn Cửu Giang trong tay nắm quyền to, muốn phát triển việc kinh doanh ở Long Sơn thì còn phải xem sắc mặt của người ta.

Bạch Vũ Đồng hừ một tiếng:

- Không sợ đối thủ mình là ưng, chỉ sợ đối thủ mình là trư. Chẳng lẽ không còn việc kinh doanh nào khác làm sao? Ở cùng một chỗ với cái hạng người như Phàn Lượng Lượng đó thì sớm muộn gì cũng bị nó hại chết.

- Không đề cập đến chuyện này nữa.

Bạch Gia Thụ đứng lên:

- Hôm nay khó có được sự rảnh rỗi như vậy, để con đánh với ba một ván.

Bạch Vũ Đồng mỉm cười ha tiếng:

- Con đây là ức hiếp bố đấy nhé.

- Con cái thì không cần bằng bố. Ba chẳng phải bình thường cũng hay dạy con như vậy sao?

Bạch Gia Thụ cười nói.

Bạch Vũ Đồng liền đứng dậy, nói:

- Được, ba nhận sự khiêu chiến của con.

Hai người cầm lấy cây gậy đánh golf bước xuống sân bóng, hướng chính giữa đi tới. Ở đó có một vị Phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc khác và Chủ tịch câu lạc bộ golf Cao Phu đang đứng đó nói chuyện phiếm.

Bạch Gia Thụ mỉm cười chào hỏi:

- Cháu nửa đường gia nhập, coi như cháu chậm hơn ba phần đi.

Mọi người đều cười, tiếp nhận vị đối thủ nửa đường gia nhập này.

Đang muốn khởi động thì trên không trung truyền đến tiếng máy móc gầm rú. Mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy giữa không trung xuất hiện một cái điểm đen.

Bạch Vũ Đồng cười nói:

- Ai mà xa hoa như vậy. Không ngờ ngồi cả trực thăng đến chơi bóng.

Chủ tịch sân golf Cao Phu tên là Cao Thắng Văn, nói:

- Theo tôi được biết thì Nam Giang chúng ta không có người nào có trực thăng tư nhân cả.

Mọi người nhìn lại, từ một điểm đen lại biến thành ba cái. Cao Thắng Văn kỳ quái nói:

- Xem ra thì giống như thật sự đến bên này của chúng ta vậy.

Bạch Gia Thụ cười nói:

- Đây khẳng định là đại tài chủ. Chú Cao nhất định phải tiếp đãi cho thật tốt.

- Nhìn lại đi!

Cao Thắng Văn ve mặt nghi hoặc:

- Đây không phải là trực thăng bình thường.

Điểm đen rất nhanh hướng bên này chạy tới. Khoảng chừng còn ba trăm mét thì mọi người liền nhìn thấy rõ ràng, là máy bay trực thăng quân sự.

Cao Thắng Văn lại ngạc nhiên nói:

- Vùng phụ cận này không có bộ đội, tại sao lại có máy bay trực thăng của quân đội nhỉ.

Phi cơ trực thăng bắt đầu giảm tốc độ đáp xuống, di chuyển đến cách mọi người khoảng năm mươi mét, cách mặt đất khoảng bốn năm mét, cánh quạt cuồn cuộn gió, thổi trúng quần áo của mọi người bay phất phối, cây cỏ thì tán loạn.

Cửa khoang máy bay trực thăng lúc này liền mở ra. Bảy tám người mặc quân trang màu tối, đầu đội mũ sắt, trên mặt cũng bôi một vệt mực sáng trực tiếp từ phi cơ nhảy xuống. Sau khi nhảy xuống đất, liền mang súng mini tự động rất nhanh vọt tới.

- Cái gì….cái gì….

Bạch Vũ Đồng hoàn toàn sợ ngây người. Đây là tình huống gì vậy. Làm sao lại xuất hiện đại đội binh lính đặc biệt chiến chứ? Đại đội này bình thường đều ẩn núp. Căn bản khó có thể gặp được. Hôm nay như thế nào lại xuất động một lần ba cái máy bay trực thăng, uy phong lẫm lẫm đến chỗ này. Mẹ ơi, đây là thời đại loạn tử sao? Đại đội biệt chiến này một khi xuất động thì có chuyện đại sự xảy ra. Là một thiên đại sự đấy.

Từ trên phi cơ, các binh lính nhảy xuống như một trận gió, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt Phàn Lượng Lượng.

- Các…

Phàn Lượng Lượng chỉ hô được có một tiếng, còn chữ anh còn lại còn chưa đi ra thì một báng súng liền đập lại.

Bạch Gia Thụ đứng gần đó nhìn thấy rất rõ ràng cảnh tượng. Chỉ thấy Phàn Lượng Lượng trực tiếp bị đánh cho một cái, trên không trung liền phun ra một búng máu, máu dính đầy hai cái răng nanh. Sau đó ngã vào thảm cỏ cách đó hai thước. Gã bị một binh lính đạp cho một cước, sau đó họng súng đen ngòm dí thẳng vào đầu.

- Chuyện này…

Bạch Gia Thụ si ngốc. Phàn Lượng Lượng đã làm gì vậy, làm sao lại dẫn tới cái đám bộ đội đặc chủng hung tàn như thế này.

Không riêng gì Bạch Gia Thụ, ngay cả ba người Bạch Vũ Đồng là người kiến thức rộng rãi cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho si ngốc.

Khi mọi người còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần thì chiếc trực thăng thứ hai đã nhảy xuống thêm bảy tám binh lính, cầm súng tự động trong tay tiến lên, nhắm ngay mọi người mà quát:

- Mau nằm úp xuống, nằm úp xuống. Hai tay ôm đầu.

Bạch Vũ Đồng còn chưa phản ứng lại thì binh lính đã đạp vào đùi ông một cái. Bạch Vũ Đồng lúc này ngã ụp xuống đất khiến ông ta phát đau. Ông ta vừa mới tính xoa bóp một chút thì họng súng đã dí sát ngay đỉnh đầu:

- Thành thật mà nằm úp xuống, không được nhìn đông nhìn tây.

Bạch Vũ Đồng cũng không dám động đậy, trực tiếp ôm đầu, vùi vào đám cỏ.

- Nói mau, cái thùng ở đâu?

Gã bộ đội đặc chủng đạp trên lưng Phàn Lượng Lượng quát hỏi.

- Thùng….thùng gì…?

Phàn Lượng Lượng đã bị dọa cho ngơ ngẩn, trong đầu ngoại trừ sợ hãi thì vẫn là sợ hãi, hoàn toàn chẳng biết cái thùng gì. Hai chân lạnh run.

Đoàng một tiếng, một viên đạn bắn thẳng vào đám cỏ bên cạnh đầu Phàn Lượng Lượng.

Nhìn viên đạn bắn xuống bên cạnh mình, Phàn Lượng Lượng thiếu chút nữa thở không ra hơi. Mẹ ơi, mẹ ơi! Đũng quần của hắn một dòng nước ấm chảy ra.

Đám người Bạch Gia Thụ nằm úp bên cạnh rõ ràng nghe thấy được tiếng súng vang. Lúc ấy cả người run lên. Ông trời ơi, nổ súng, Phàn Lượng Lượng đã bị giết chết rồi.

- Thùng ở đâu, hỏi cậu một lần cuối cùng?

Binh lính lại quát hỏi.

Phàn Lượng Lượng sợ tới mức không dám nói lung tun, trong đầu suy nghĩ hết thảy những sự việc có liên quan đến thùng. Đột nhiên hôm nay gã nhớ tới việc mình đập xe Tăng Nghị lấy đi cái thùng, nói;

- Ở trong bãi đậu xe, trong xe của tôi…

- Biển số xe?

- BMW, Nam f ….66668.

Phàn Lượng Lượng sợ tới mức một câu nguyên lành cũng không nói được.

Binh lính lập tức lấy máy bộ đàm trên lưng:

- Đội B, đội B, bãi đỗ xe, BMW nam f66668!

Chưa đến một phút, máy bộ đàm truyền đến thanh âm:

- Tìm được mục tiêu!

- Xin đưa lại đây xác nhận!

Binh lính nói xong câu này, liền buông cái chân đang dẫm trên lưng Phàn Lượng Lượng xuống, nhìn đũng quần ướt sẫm của Phàn Lượng Lượng liền nhổ cho một ngụm.

Chưa đến ba phút, một chiếc xe bọc thép ầm ầm chạy tới. Chiếc xe còn chưa dừng lại, thì một vị binh lính nhảy xuống, chạy tới nói:

- Báo cáo thủ trưởng Tăng, tìm được một cái thùng, xin mời xác nhận.

Tăng Nghị tiếp nhận cái thùng, mở ra. Sau khi nhìn kỹ một phen hắn nói:

- Xác nhận không có lầm. Chính là cái thùng này. Thật vất vả mọi người quá.

Lập tức có bộ đội đặc chủng hô to:

- Nhiệm vụ hoàn thành, thu đội.

Người binh lính đứng bên cạnh Phàn Lượng Lượng lập tức một quyền đánh xỉu Phàn Lượng Lượng rồi vác trên vai, hướng máy bay trực thăng chạy tới. Những binh lính bên cạnh Bạch Gia Thụ cũng nhanh chóng thu súng, hướng trực thăng chạy đến luôn.

Chưa đến nửa phút, mọi người nghe thấy tiếng máy bay trực thăng khởi động bay đi. Cả xe thiết giáp cũng nổ vang đi mất.

Cho đến khi bên tai không còn thanh âm gì cả, Bạch Gia Thụ mới ngẩng đầu lên nhìn một cái, chỉ thấy trên bầu trời còn lại ba cái điểm đen, xung quanhh im lặng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ có thiếu đi Phàn Lượng Lượng mà thôi.

Tiếng di động vang lên, khiến cho Bạch Gia Thụ giật mình. Y khẩn trương cầm lấy điện thoại, nhỏ giọng nói:

- Chuyện gì vậy?

Y sợ thanh âm quá lớn sẽ đưa đám binh lính kia quay trở lại.

- Bạch tổng, không tốt rồi. Có binh lính xông vào công ty, bắt thư ký Vương đi rồi.

Bạch Gia Thụ trong lòng đánh bộp. Như thế nào lại là binh lính nữa chứ. Bố hôm nay rốt cuộc phạm vào xui xẻo nào? Bên này Phàn Lượng Lượng vừa mới bị bắt đi, bên công ty lại là thư ký Vương. Xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.

Bạch Vũ Đồng lúc này ngồi bệt xuống đất, mồm há to thở phì phò, bộ dạng sợ hãi. Ông ta đường đường là Phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc, lãnh đạo cấp phó tỉnh, cũng bị tình huống ngày hôm nay dọa đến mức sợ hãi. Ông ta nhìn thấy bộ dạng sợ mất hồn của Bạch Gia Thụ thì nói:

- Gia Thụ, Gia Thụ, con không sao chứ?

Bạch Gia Thụ khôi phục lại tinh thần, đột nhiên vỗ trán. Mẹ nó, mình hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Vừa rồi người mà gã bộ đội đặc chủng hô thủ trưởng Tăng, giọng nói rất quen thuộc. Chính là Tăng Nghị! Bọn họ còn hô tìm được cái hòm. Khẳng định chính là cái hòm y mà Phàn Lượng Lượng đã đập xe lấy đi.

Không phải nói Tăng Nghị chỉ là một thầy thuốc bảo vệ sức khỏe cho Phương Nam Quốc thôi sao? Như thế nào lại có thể điều động quân đội như vậy? Cho dù bản thân Phương Nam Quốc cũng chưa chắc điều động được đại đội đặc chủng và ba cái máy bay trực thăng quân đội như vậy đâu.

Bạch Gia Thụ run run nói:

- Ba, con gặp rắc rối nữa rồi.

- Rốt cuộc sao lại thế này?

Bạch Vũ Đồng lớn tiếng hỏi.

Bạch Gia Thụ cẩn thận bước tới, thấp giọng nói;

- Phàn Lượng Lượng trộm đi cái thùng bằng gỗ của Tăng Nghị. Là trộm ở dưới công ty con. Cái tên Thủ trưởng Tăng mà gã binh lính vừa rồi hô chính là Tăng Nghị.

Nói lời này, Bạch Gia Thụ phát run, không riêng gì giọng nói phát run mà ngay cả thân hình cũng run rẩy. Tăng Nghị cái tên này ngàn vạn lần phải ghi vào trong đầu.

Bạch Vũ Đồng lập tức giống như bị sét đánh, sửng sốt cả nửa ngày, sau đó hung hăng đánh cho Bạch Gia Thụ một bạt tai nói:

- Ba đã nói với con nhiều lần, bảo con không cần giao du với hạng người như Phàn Lượng Lượng. Con lại không nghe, bây giờ gặp rắc rối rồi đấy.

Bạch Gia Thụ ngây người đứng một chỗ, chút cũng không thấy đau trên mặt.

Bạch Vũ Đồng túm lấy Bạch Gia Thụ:

- Con nói cho ba biết, chuyện của Phàn Lượng Lượng, con có trộn lẫn vào trong không?

- Không, không, con không có tham dự.

Bạch Gia Thụ vội vàng nói:

- Khi con đến Vinh Thành, Phàn Lượng Lượng đưa ra cái thùng đó thì con mới biết.

- Nếu biết vì sao lại không báo lại cho Tăng Nghị?

Bạch Vũ Đồng lớn tiếng quát. Thật sự là rèn sắt không thành thép mà. Hôm nay tồn tại một cơ hội chứng tỏ sự trung thành thì đứa con này không ngờ lại lãng phí mất. Xem tình huống lúc này, Tăng Nghị không chỉ có dựa vào Phương Nam Quốc không mà còn có một chỗ dựa vững chắc hơn. Đây chính là năng lực thông thiên.

Biết sớm còn hơn biết muộn. Bạch Vũ Đồng đương nhiên hiểu được sự tính toán trong lòng của con mình. Ông ta nói:

- Có những người con không thể gây chuyện được. mau ghi nhớ điểm này vào trong đầu. Con muốn ngồi nhìn hai hổ đấu nhau cũng phải nhìn xem Phàn Lượng Lượng có phải là một con hổ hay không, hay căn bản chỉ là một con heo.

Bạch Gia Thụ hồn bay phách lạc nói:

- Ba, hiện tại con phải làm sao bây giờ?

- Đi tìm Tăng Nghị giải thích, bỏ qua cái giá của mình, tuyệt không thể để chuyện này liên lụy đến con.

Bạch Vũ Đồng thật sự là hận mà. Nếu Tăng Nghị nhân cơ hội báo thù, nói trong cái hòm có bí mật quân sự thì anh cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đưa đầu cho người ta chặt mà thôi.

Tăng Nghị trở lại Trường Ninh Sơn, vừa kịp thời gian chữa bệnh cho Địch Hạo Huy.

Trước sân căn biệt thự, thuốc đã được nấu sôi. Bếp lò cũng đang cháy, chỉ chờ Tăng Nghị đến là điều trị thôi.

Địch lão ngồi trên ghế, nhìn ra rừng cây xa xa, sắc mặt uy nghiêm, sống lưng thẳng tắp. Cả đời ngựa chiến đã khiến ông vĩnh viễn có được quân uy của một người lính. Khí khái của một người quân nhân đã hoàn toàn thấm vào trong sinh mạng của ông.

- Bước nhanh lên!

Trương Kiệt Hùng nhỏ giọng nói một câu, cùng với Tăng Nghị rất nhanh đi tới:

- Lão thủ trưởng, Tăng Nghị đã trở lại.

Địch lão ừ một tiếng rồi nói:

- Mau trị liệu đi.

Tăng Nghị tiến lên nói:

- Địch lão, rất xin lỗi. Tôi hôm nay thiếu chút nữa là chậm trễ việc trị liệu của Hạo Huy. Nếu không chữa khỏi được bệnh cho Hạo Huy, thì ngài cứ xử lý tôi.

Địch lão khoát tay chặn lại. Cái gì cũng chưa nói, chỉ có điều nhìn cái hũ ở đằng xa.

Tăng Nghị chỉ biết đây là Địch lão tức giận. Hắn tự trách mình hôm nay thiếu chút nữa là làm chậm trễ việc chữa bệnh cho Địch Hạo Huy. Tăng Nghị cũng không giải thích nữa, mở cái hòm thuốc ra, lấy túi ngân châm đặt lên trên bàn, sau đó liền đến bên cạnh cái nồi thuốc.

Địch lão trong lòng quả thật hơi chút tức giận. Ông ta cảm thấy Tăng Nghị không coi trọng chuyện chữa bệnh cho cháu trai mình. Nếu đổi là bác sĩ khác, không cần nói, anh ta cũng phải 24/24 giờ túc trực bên cạnh cháu của Địch Vinh Thái. Một giây cũng không dám thả lỏng. Còn Tăng Nghị này thì buổi sáng theo lệ thường đến tái khám, buổi chiều theo lệ thường đến trị liệu. Ngoại trừ hai buổi này thì ít khi nhìn thấy hắn. Hôm nay vì chút chuyện, thiếu chút nữa là làm trì hoãn việc chữa bệnh. Làm như thế chính là không để Địch Vinh Thái ông vào mắt, xem cháu ông và những người bệnh bình thường khác chẳng có gì khác nhau.

Địch lão đã quen việc người khác nịnh hót và tôn kính mình. Đột nhiên nhảy ra một ngoại lệ như Tăng Nghị thì nhất thời có chút không tiếp nhận được.

Giống như bình thường, Tăng Nghị hai nồi thuốc đại khái dùng trong bốn mươi phút. Sau đó, việc trị liệu coi như kết thúc.

Tăng Nghị thu dọn ngân châm, nồi nấu thuốc, khóa kỹ hòm y của mình rồi nói:

- Mau mang Địch Hạo Huy đến chỗ khác nghỉ ngơi. Buổi sáng ngày mai tôi sẽ đến tái khám. Thuốc không cần phải nấu trước đâu.

Nhìn Địch Hạo Huy được đỡ đi, Tăng Nghị liền quay sang nói với Địch lão:

- Địch lão, tôi xin phép ra về.

Địch lão đột nhiên trợn mày nói:

- Tôi tặng súng cho cậu không phải là để bài trí.

Nói xong liền cất bước vào phòng.

Tăng Nghị hơi có chút không hiểu ra sao. Điều này với súng thì có quan hệ gì. Hắn ở cửa đợi một lát, Trương Kiệt Hùng đi ra.

- Địch lão vừa rồi là có ý tứ gì?

Tăng Nghị hỏi.

Trương Kiệt Hùng nhíu mày nói:

- Chú em, Địch lão đây là tức giận. Cậu hôm nay thiếu chút nữa là làm chậm trễ đại sự Về sau ai dám âm thầm quấy rối, cậu cứ trực tiếp bắn người đó cho tôi. Để tôi xem có người nào dám tìm việc để làm nữa không.

Tăng Nghị hơi lắc đầu, thầm nghĩ tôi nào dám bắn ai. Anh nghĩ rằng tôi và anh đều là người của đoàn cảnh vệ trung ương sao? Tôi chỉ là một Trưởng phòng nho nhỏ, tôi chẳng sợ bắn lên trời một phát súng, mà chỉ sợ bị bắt về điều tra. Hắn nói:

- Đúng rồi, hành trình Địch lão ngày mai có gì thay đổi không?

- Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, sợ là chẳng được vài phút nữa, Sở Chấn Bang sẽ đến đây đấy.

Trương Kiệt Hùng lắc đầu:

- Ngày mai Địch lão hẳn sẽ không ra ngoài nữa. Tuy nhiên, chuẩn bị thì cũng vẫn phải làm, tránh cho việc trở tay không kịp. Được rồi, tôi sẽ đem một số hạng mục công việc dặn dò cậu một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK