- Tăng Nghị, không được càn quấy.
Thang Vệ Quốc sa sầm nét mặt:
- Cậu không phải là đối thủ của Trương tướng quân.
- Cái đó cũng chưa chắc.
Tăng Nghị cười:
- Con la hay là con ngựa, chỉ khi nào so tài với nhau thì mới biết đích thực được.
- Không thể tưởng tượng được!
Thang Vệ Quốc trừng mắt nhìn Tăng Nghị, thầm nghĩ cậu hôm nay uống nhầm thuốc gì rồi, cũng dám thách đấu với một cảnh vệ viên. Dám gọi Phó đoàn trưởng là con la, đây không phải là khiêu khích sao?
Trương Kiệt Hùng trong lòng căm tức đến cực điểm. Tăng Nghị ỷ vào việc hắn giỏi chữa bệnh mà dám chà đạp mặt mũi của mình như vậy. Giấy thông hành của hắn mình cũng phải tận tay đưa đến, hắn chẳng những không cảm ơn, ngược lại còn nhiều lần khiêu khích. Cũng được, mình hôm nay sẽ cho tên tiểu tử này biết thế nào là trời cao đất rộng. Chỉ cần không đánh hắn gãy tay là được, tránh chậm trễ trong việc chữa bệnh cho Địch Hạo Huy.
- Được, để tôi xem cậu có bao nhiêu cân lượng.
Trương Kiệt Hùng bỏ cái mũ tướng quân của mình xuống, từ tốn đặt xuống dưới cái bàn đá, sau đó cởi áo khoác quân trang, đặt bên cạnh cái mũ, ngay trong sân triển khai một tư thế.
- Trương tướng quân, Tăng Nghị cậu ấy từ trước đến nay nói chuyện không biết phân nặng nhẹ, anh không cần chấp nhặt với cậu ấy.
Thang Vệ Quốc vội vàng khuyên nhủ. Y biết công phu của Tăng Nghị không tồi, nhưng Trương Kiệt Hùng cũng không kém. Quyền cước không có mắt. Thang Vệ Quốc cũng không muốn nhìn thấy ai bị thương.
- Nói chuyện không nặng không nhẹ thì cũng không sao. Chỉ cần dưới tay có khinh có trọng là được rồi.
Tăng Nghị nói xong, còn nhìn Trương Kiệt Hùng hỏi:
- Trương tướng quân, anh nói có đúng không?
Trương Kiệt Hùng cười lạnh một tiếng, nói:
- Tôi sẽ có chừng mực.
Ý tứ kia rõ ràng là đừng sợ, tôi sẽ không đánh gãy tay của cậu. Nhưng đau là không tránh khỏi.
Tăng Nghị lung lay bả vai một chút, đứng cách Trương Kiệt Hùng ba thước, cười nói:
- Tôi đây trước hết xin cảm ơn Trương tướng quân.
Thang Dĩnh Tâm và Thang Hạo Lân hai đứa bé đang buồn bực, lúc này thấy bên ngoài đang có náo nhiệt thì hưng phấn mà chạy đến, còn lớn tiếng la hét:
- Ông nội, ông nội ơi, mau ra đây xem. Cậu Tăng Nghị và người khác đánh nhau.
Thang Tu Quyền nhìn xuyên qua cửa sổ thấy hết mọi chuyện nhưng không có đi ra. Trương Kiệt Hùng cấp bậc cao hơn ông, nếu ông có đi ra thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Thang Tu Quyền biết Tăng Nghị không giống như Thang Vệ Quốc, làm việc gì cũng đều không biết suy nghĩ. Hiện tại hắn làm như vậy, có thể là có lý của mình.
- Cậu Tăng Nghị cố lên!
- Cậu Tăng Nghị cố lên!
Hai đứa bé đứng bên cạnh hô khẩu hiệu, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến đỏ bừng. Trong mắt những đứa trẻ, tiêu chuẩn thiện ác rất đơn giản. Những người nào thân với mình thì đó là người tốt. Người nào đối nghịch với người thân của mình thì người đó là người xấu. Trương Kiệt Hùng nước da đen hiện lên trong mắt hai đứa bé thì chính là người xấu.
Thang Vệ Quốc khẩn trương bước qua ngăn hai đứa bé, khiến cho bọn chúng ngoan ngoãn trở lại.
Tăng Nghị dưới chân đã đứng hình chữ bát, khoát tay, thản nhiên cười nói:
- Trương tướng quân, tôi là chủ, anh là khách, anh từ xa đến Nam Vân nên xin mời anh trước.
- Tôi cho cậu đánh ba chiêu trước.
Trương Kiệt Hùng thét lên, trong lòng cũng oán hận. Tiểu tử này thật là dông dài. Muốn động thủ thì cứ động thủ, cái gì nói anh trước tôi trước. Trong chiến đấu ai cần anh khách khí. Có công phu thì tiêu diệt đối phương thôi.
Tăng Nghị vẫn khách khí như trước nói:
- Trương tướng quân, xin mời anh trước.
- Nói nhảm ít thôi, mau ra tay đi.
Trương Kiệt Hùng đã nói cho Tăng Nghị đánh ba chiêu trước, tất nhiên là không đổi ý.
Tăng Nghị đứng ở nơi đó bất động, thần thái vô cùng ung dung, nhàn nhã nhìn Trương Kiệt Hùng.
Trương Kiệt Hùng hận đến nghiến răng kèn kẹt. Sớm biết như vậy, chính mình đừng nói là nhường cho hắn ba chiêu, húc đầu vào mặt thì cũng xem tiểu tử cậu còn kiêu ngạo đến lúc nào.
Đợi một hồi, vẫn không thấy Tăng Nghị động thủ, Trương Kiệt Hùng liền tức giận, thu tư thế quát:
- Cậu rốt cuộc có muốn đánh nữa ….
Câu nói còn chưa nói hết thì Tăng Nghị ngay tại chỗ đã bắn một nắm đấm đến trước mặt.
Trương Kiệt Hùng còn chưa nói hết câu đã cảm giác ngực nghẹn lại, khó chịu vô cùng. Y không nghĩ đến tốc độ của Tăng Nghị lại nhanh như vậy. Nói đánh là đánh, chẳng khác gì đạn pháo. Chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt, y còn chưa kịp phòng hộ. Y vội vàng nhấc chân, hướng bên hông Tăng Nghị quét qua.
Lúc này Trương Kiệt Hùng là theo bản năng mà phản ứng lại. Người của cảnh vệ chẳng khác nào tử sĩ trong thời cổ đại, liều mạng vô cùng. Muốn bảo vệ thủ trưởng cho chu toàn thì cái gì cũng không cần, chỉ cần trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt kẻ thù. Anh đâm vào mắt của y, y cũng sẽ đâm vào mắt của anh. Anh công kích phần dưới của y, y cũng sẽ tấn công vào mắt của anh. Nói trắng ra, y chính là căn bản không thèm để công kích của anh vào mắt, hoàn toàn thấy chết không sờn.
Tuy nhiên hôm nay không phải là chiến đấu anh chết tôi sống. Trương Kiệt Hùng nhấc chân quét ra, còn có điểm hối hận. Chính mình biết được phân lượng đi xuống của chân, nếu bị quét trúng thì tuyệt đối là có kết cục gãy chân.
Thấy Tăng Nghị trốn cũng không trốn, Trương Kiệt Hùng chỉ biết phải thu một phần khí lực trên đùi mình xuống. Nhưng khi y thu lại công phu thì liền cảm thấy một cỗ khí cuồn cuộn dâng lên. Nói một cách rõ ràng là chẳng những không chìm xuống, ngược lại còn có bộ dạng hướng lên trên.
“Không ổn rồi!
Trương Kiệt Hùng thầm nghĩ trong lòng. Đây là tật xấu muốn ợ của mình. Thật khốn kiếp mà! Sớm không ợ, muộn không ợ, cố tình lại ợ vào lúc này. Lập tức y không quét chân Tăng Nghị nữa mà thu chân của mình lại, sau đó cố gắng đè nén, muốn ngăn chặn hành động muốn ợ.
Chân của y vừa mới thu lại thì Tăng Nghị dưới chân thuận thế đi lên, cánh tay vươn ra, bốp một tiếng trúng vào ngực của Trương Kiệt Hùng.
Trương Kiệt Hùng cảm giác được ngực của mình giống như là có một quả bóng cao su đang bay tới với tốc độ cao đập trúng, nhưng y lại không cảm thấy đau. Lồng ngực bị cú đánh ảnh hưởng, khí tức mình đang muốn đè xuống lập tức tản ra.
Ợ! Trương Kiệt Hùng rốt cuộc không chịu đựng được, đánh ra một tiếng ợ rất to.
Tiếng ợ vừa phát ra, Trương Kiệt Hùng liền cố gắng nén lại. Chính mình đã cố nhịn lại, nhưng cuối cùng cũng bị người khác nghe thấy.
Trong lúc Trương Kiệt Hùng đang phân tâm thì Tăng Nghị lại tiếp tục bốp một tiếng, một cú đấm lại trúng vào ngực của Trương Kiệt Hùng.
Ợ!
Trương Kiệt Hùng lại đánh ra một tiếng ợ. Tiếng ợ này vừa phát ra, y ập tức tức giận. Tiểu tử này không ngờ đã khiến y liên tiếp phát ra hai tiếng ợ. Cái gì thì có thể nhịn được chứ cái này thì không thể.
Thang Vệ Quốc đứng một bên cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ Trương Kiệt Hùng tốt xấu gì cũng là Phó đoàn trưởng cảnh vệ, như thế nào lại không chịu được một kích, không ngờ liên tục bị Tăng Nghị đánh trúng hai chưởng.
- Phải đẻ trứng, phải đẻ trứng.
Thang Dĩnh Tâm và Thang Hạo Lân thấy tăng nghị đánh trúng Trương Kiệt Hùng, liền nhảy dựng lên vỗ tay. Bàn tay nhỏ bé vỗ đến đỏ bừng. Bởi vì tiếng ợ của Trương Kiệt Hùng giống như tiếng con gà sau khi đẻ trứng rất giống nhau, cho nên hai đứa bé đều hô phải đẻ trứng.
Trương Kiệt Hùng càng thêm tức giận, dưới chân đột nhiên phát lực, thân mình lao tới như đạn pháp, hướng Tăng Nghị bắn thẳng tới. Vừa mới đến gần người, đầu hơi nhấc lên cao, làm ra một tư thế đá chân lên cao. Chân đi được nửa đường thì đột nhiên trầm xuống, hữu quyền đánh ra. Lúc này đây y không còn ý hạ thủ lưu tình nữa. Một quyền đánh ra vô cùng khí lực.
Tăng Nghị chỉ tránh sang bên cạnh nửa bước, hữu chưởng lại như tia chớp đánh ra.
Bốp!
Bốp!
Tăng Nghị một chưởng lại đánh trúng ngực của Trương Kiệt Hùng, nhưng chính hắn cũng không may mắn thoát khỏi, bị một quyền cứng rắn của Trương Kiệt Hùng nện xuống ngực bên phải.
Trương Kiệt Hùng sau lui lại một bước, cảm giác lồng ngực của mình bị chấn động vô cùng khó chịu. Một cỗ khí bốc lên, phát ra một tiếng ợ thật lớn, theo sau lại thở phù một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.
Tăng Nghị trúng một quyền này không nhẹ, lui về sau ba nước, sau đó ôm ngực ho khan hai tiếng, sắc mặt có chút trắng bệch.
- Dừng tay!
Thang Vệ Quốc tiến lên vài bước, đứng chính giữa ngăn hai người lại:
- Tất cả mọi người dừng tay. Đánh như vậy được rồi.
Thang Vệ Quốc trán đổ đầy mồ hôi. Tăng Nghị một chưởng đánh cho Trương thiếu tướng đến hộc máu. Còn một quyền của Trương thiếu tướng cũng không nhẹ, xem sắc mặt của Tăng Nghị thì biết hắn giờ phút này tuyệt đang chịu đựng cơn đau. Mẹ ôi, đây không phải là luận bàn mà là liều mạng.
Trương Kiệt Hùng một ngụm máu đen phun ra, cảm giác trong lồng ngực vô cùng thoải mái. Từ khi y bị mắc phải cái chứng bệnh ợ, thì vốn không có được sự thoải mái như vậy. Chỉ cảm thấy một hơi nối thẳng bụng, trên người khí lực đều gia tăng không ít.
- Không đánh, không đánh nữa.
Tăng Nghị lúc này khoát tay nói:
- Trương tướng quân công phu rất cao, tôi phục rồi.
Trương Kiệt Hùng có ngốc cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Tăng Nghị vừa rồi ba chưởng đó chính là chữa bệnh cho mình. Nhất là chưởng cuối cùng, khiến cho y cảm thấy thoải mái nhất. Nếu đánh nhau mà có hiệu quả như thế này thì mình tình nguyện mỗi ngày đều bị đánh.
Nghĩ vậy, Trương Kiệt Hùng trong lòng cảm thấy hối hận. Y biết rõ phân lượng xuống tay vừa rồi của mình. Một quyền cuối cùng kia y tuyệt đối là dùng hết toàn lực. Người thường nếu như bị đánh trúng thì cho dù xương sườn không bị đánh gãy hai cái thì cũng mất khả năng chống cự. Nếu bị đánh vào ngực trái, trái tim sẽ bị chấn động mạnh, tạm thời ngừng đập. Nếu đánh vào ngực phải, sẽ làm tổn thương đến phổi, đau sốc hông. Nghiêm trọng hơn là phổi sẽ bị phế.
Lại nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tăng Nghị, Trương Kiệt Hùng nắm chặt tay, không biết nên nói, nên làm cái gì. Y tiến lên thân thiết hỏi:
- Tăng huynh đệ, cậu không sao chứ?
- Không có việc gì, không có việc gì.
Tăng Nghị khoát tay, rồi quay đầu bảo hai đứa bé:
- Mau mang hòm thuốc của cậu ra đây.
Hai đứa bé kia vốn thấy Tăng Nghị rất thần uy, đánh cho Trương Kiệt Hùng không thể trả đòn. Ai ngờ chỉ trong chớp mắt Tăng Nghị cũng bị đối phương đả thương, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tranh nhau chạy vào nhà lấy cái hòm thuốc.
- Việc này đều do tôi.
Trương Kiệt Hùng không biết nói cái gì:
- Tăng huynh đệ, cậu đánh tôi mấy quyền đi.
- Là tôi đề nghị luận bàn, kỹ không bằng người khác thì nguyện chịu thua thôi.
Tăng Nghị cười:
- Không có việc gì, Trương tướng quân không cần để trong lòng. Chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi.
Trương Kiệt Hùng trực giác xấu hổ vô cùng. Một quyền cuối cùng kia, Tăng Nghị nguyên bản có thể né tránh. Y nhìn thấy rất rõ ràng, Tăng Nghị có thể né tránh được, nhưng nếu không phải vì muốn đánh cho mình một chưởng, thì Tăng Nghị sẽ không bị đánh trúng một quyền của mình đâu.
Vì để chữa bệnh cho mình mà lại chịu bị trúng một quyền của mình, Trương Kiệt Hùng giờ phút này hối hận đến độ muốn tìm một kẽ hở chui vào.
Thang Dĩnh Tâm và Thang Hạo Lân rất nhanh mang cái thùng ra, đặt đến trước mặt Tăng Nghị, khẩn trương nhìn Tăng Nghị hỏi:
- Cậu Tăng Nghị, cậu không sao chứ?
Nói xong, hai người đều nhìn Trương Kiệt Hùng bằng ánh mắt phẫn nộ.
- Không sao đâu!
Tăng Nghị cười ha hả, xoa đầu hai đứa bé một chút, rồi mở ra cái hòm y của mình, từ bên trong lấy ra một cái bình sứ, nuốt vào một viên thuốc nhỏ màu đen. Sau đó nhìn Trương Kiệt Hùng cười nói:
- Thuốc do tôi tự chế, dùng để lưu thông máu, giảm đau. Trương tướng quân có muốn dùng một viên hay không? Có bệnh thì chữa, không bệnh thì cường thân thôi.
Trương Kiệt Hùng cảm thấy ngượng ngùng, từ trong tay Tăng Nghị nhận lấy một viên:
- Cám ơn Tăng huynh đệ, tôi thật sự là….
- Khi Trương tướng quân rời khỏi đây, chúng ta nhất định phải đánh với nhau một trận. Tôi hôm nay thua rất không tâm phục.
Tăng Nghị lúc này cười nói.
- Được, đến lúc đó tôi sẽ đánh với cậu một trận.
Trương Kiệt Hùng nghe Tăng Nghị nói vậy, trong lòng mới cảm thấy thoải mái một chút. Nếu không để cho Tăng Nghị đánh mình mấy quyền thì chắc cả đời này y tâm trạng không yên.
Thang Vệ Quốc ở một bên không hiểu ra làm sao. Giữa hai người này là có chuyện gì xảy ra? Tăng Nghị chẳng qua chỉ trúng có một quyền. Tiểu tử này là thầy thuốc, uống vào mấy viên thuốc do mình chế ra là có thể khỏe. Muốn nói thì Trương Kiệt Hùng bị thương nặng mới đúng. Anh ta đã hộc máu. Như thế nào Trương Kiệt Hùng bị Tăng Nghị đánh trúng, nhưng lại giống như nợ Tăng Nghị một đại ân tình.
Khỉ thật, sớm biết như vậy thì vừa nãy mình đừng từ chối. Tiến lên đánh cho y vài cái hộc máu mồm. Có cơ hội giao thủ với người của đoàn cảnh vệ là rất khó. Hơn nữa lại là thiếu tướng nữa chứ.
Tăng Nghị uống thuốc, sắc mặt trở nên tốt hơn nhiều. Hắn đóng cái hòm y lại nói:
- Trương tướng quân nếu không bận thì ở lại nói chuyện một chút. Lát nữa chúng ta cùng nhau qua đó.
- Được!
Trương Kiệt Hùng không nói nhiều, chỉ gật đầu một cái. Mặc lại áo của mình, rồi ngồi xuống cái ghế đá.
Thang Vệ Quốc khẩn trương vào bên trong pha trà mang ra. Trương Kiệt Hùng người này gặp ai cũng không cười, lúc nào cũng nghiêm nét mặt. Có thể cùng nhau nói chuyện phiếm sợ là không có mấy người.
Ba người ngồi ở cửa có đến hơn nửa tiếng. Kỳ thật thì cũng chẳng nói chuyện phiếm gì. Trương Kiệt Hùng thân phận đặc biệt, đã dưỡng thành việc có thể không nói lời nào. Nếu nói nhiều thì thật là không quen.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, Tăng Nghị liền mang chiếc hòm y, nói:
- Hiện tại chúng ta đi đi. Hạo Huy cũng đã đến giờ dùng thuốc.
Trương Kiệt Hùng một phen đoạt lấy cái thùng trong tay Tăng Nghị nói:
- Để tôi mang cho!
Nói xong liền đi trước dẫn đường.
Thang Vệ Quốc mở to mắt nhìn. Ngay cả cha vợ của mình, khi gặp Trương Kiệt Hùng cũng phải khách khí, lễ kính ba phần. Hiện tại Trương Kiệt Hùng lại giành mang hòm y cho Tăng Nghị, đây là tình huống gì vậy?
Đi xa một chút, thấy không có ai, Trương Kiệt Hùng mới thấp giọng nói:
- Tăng huynh đệ, tôi lời này sẽ không nói lần thứ hai. Cám ơn!
Tăng Nghị khoát tay nói:
- Trương tướng quân trên người gánh trọng trách nặng nề. Tôi tuy nhiên chỉ là giơ tay lao động một chút thôi, không cần phải cảm ơn.
Trương Kiệt Hùng lên tiếng:
- Ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ.
Tăng Nghị cười lắc đầu, cũng không nói gì, đi đằng sau Trương Kiệt Hùng, bước đi thong thả.
Đi được vài bước, Trương Kiệt Hùng lại nói:
- Tăng huynh đệ, chứng bệnh ợ của tôi rốt cuộc là bệnh gì vậy?
- Khí ứ!
Tăng Nghị giải thích:
- Khả năng là có liên quan đến chuyên môn của anh. Hẳn là sau khi bị thương, khí ứ tại hoành phương màng. Hoành phương màng là danh từ dùng trong phẫu thuật y học Tây y, được gây ra do chứng co thắt cơ hoành. Đáng tiếc đây là một vị trí đặc biệt, trước mắt chưa có một loại thuốc nào có thể đủ lực để đi tới vị trí đó. Cho nên uống thuốc cũng sẽ không hết, phải dùng thủ pháp phát chưởng, tiến hành dẫn đường, sau mượn khí trong cơ thể của anh đánh khí ứ ra ngoài.
Trương Kiệt Hùng gật đầu một cái. Khó trách Tăng Nghị lại chọc tức mình, hóa ra là vì mục đích này. Tuy nhiên, Trương Kiệt Hùng trong lòng cũng kinh ngạc, Tăng Nghị y thuật quả thật là cao minh. Chính mình trước mặt người khác chưa bao giờ ợ một tiếng. Cậu ta chỉ dùng ánh mắt thì có thể nhìn ra được tật xấu của mình. Hơn nữa bởi vì sao bị bệnh cũng chẩn đoán vô cùng chính xác.
Tật xấu ợ này chính là do bị thương mà có.
Hai tháng trước, đoàn cảnh vệ trong một lần bị đánh bất ngờ trong tình huống diễn tập bảo vệ thủ trưởng. Khi dùng thì đều toàn là súng thật. Kết quả trong lúc diễn tâp, quả đạn đột nhiên phát nổi, đem một hình giả nhân nổ tung, bay thẳng đến “mục tiêu”.
Cho dù là diễn tập nhưng Trương Kiệt Hùng cũng không còn cách nào khác. Y hô cẩn thận một tiếng, rồi làm việc nghĩa không chùn bước, đứng chắn trước “mục tiêu” nên bị bắn trúng. Hình giả nhân chỉ dùng bông gòn để làm, nặng một trăm sáu mươi cân, so với độ cứng của bao cát thì còn cứng hơn. Trương Kiệt Hùng sau khi bị trúng hình giả nhân thì bị thương ngay tại chỗ.
Quân y sau khi kiểm tra thì không có phát hiện ra ngoại thương, chỉ có điều ngực bị ứ huyết, nên dùng thuốc để lưu thông máu. Ai ngờ, sau khi máu bầm tan thì Trương Kiệt Hùng từ đó về sau mắc phải cái tật xấu ợ. Lúc ban đầu, y ăn cơm ợ cơm, uống nước ợ nước liên tiếp ba ngày ba đêm, đến nỗi khi đi ngủ cũng sợ ợ đi cả vào giấc ngủ.
Nếu chỉ một vài ngày thì cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Cơm có thể ăn nhưng chỉ có ợ là không dừng lại được. Trương Kiệt Hùng toàn bộ dùng hơi nén xuống, khiến cho không phát ra tiếng ợ.
Hiện tại, bị Tăng Nghị vỗ cho ba chưởng, Trương Kiệt Hùng liền không còn cảm giác muốn ợ nữa.
- Tăng huynh đệ, cậu gia nhập vào cảnh vệ đoàn của chúng tôi đi. Chúng tôi ở đó còn thiếu một bác sĩ như cậu.
Trương Kiệt Hùng đề nghị. Trước kia cảnh vệ đoàn có không hề ít tinh anh. Nhưng đều bởi vì những vết thương nhỏ mà không thể không xuất ngũ, khiến cho Trương Kiệt Hùng cảm thấy rất tiếc nuối. Nếu có một người có y thuật siêu phàm như Tăng Nghị ở đó, tin tưởng rằng các cấp dưới của mình có thể đi lính thêm hai năm nữa. Ít nhất cũng là ra được cái chiến công rồi mới xuất ngũ. Nửa đời sau cũng có được công việc tốt.
- Đoàn cảnh vệ làm sao dễ vào như vậy được chứ?
Tăng Nghị cười:
- Hơn nữa, tôi là người thích tự do, không chịu trói buộc. Tôi không phải đã nói sao, trước mắt xây dựng phát triển kinh tế của đất nước mới là việc chính của tôi.
Trương Kiệt Hùng thầm nghĩ, cảnh vệ đoàn không phải nói vào là vào. Tiêu chuẩn xét duyệt rất nghiêm khắc. Ngay cả tám đời tổ tông cũng phải tra một cách rành mạch.
Một đường không nói chuyện, rốt cuộc cũng đến trước cửa căn biệt thự của Địch lão. Người của cục cảnh vệ đã nấu thuốc tắm xong rồi. Hơn nữa còn để cho nguội bỏ vào trong hũ, chỉ chờ Tăng Nghị đến mà thôi.
Tăng Nghị hôm nay và hôm qua không giống nhau, trước đem nồi thuốc đun nóng lên, rồi mới bảo người của cục Cảnh vệ đem Địch Hạo Huy ngồi vào.
Trương Kiệt Hùng thầm nghĩ quy trình này không hề giống với ngày hôm qua. Y đang tính hỏi một câu nhưng rồi lại thôi. Tăng Nghị y thuật cao minh, hắn làm như vậy hẳn là có lý của mình.
Quả nhiên, hôm nay thanh âm vang lên từ trên người Địch Hạo Huy rút ngắn lại rất nhiều. Rất nhanh liền vang tới tiếng thứ bảy. Nếu dựa theo quy trình như ngày hôm qua, lúc này sợ rằng nồi thuốc thứ hai mới vừa nấu xong, như thế nào lại có khả năng đến giờ uống thuốc được?
Đây là bởi vì khí huyết trong cơ thể Địch Hạo Huy đã trầm tích. Cho nên kinh mạch vận hành không đủ. Ngày hôm qua dùng thuốc một lần, hôm nay đã có kết quả tốt đẹp.
Sau khi uống thuốc xong, người của cục Cảnh vệ liền đỡ Địch Hạo Huy trở về nghỉ ngơi. Bọn họ hai ngày nay cũng thoải mái không ít. Trước kia, Địch Hạo Huy mỗi ngày đều phát cuồng. Sau khi dùng thuốc ngày hôm qua, thì thật nhiều thời ian không có phát cuồng lên nữa, khiến cho người ta bớt lo.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tăng Nghị lại qua tái khám. Ánh mắt của Địch Hạo Huy không còn dại ra như lúc trước nữa. Cẩn thận nhìn xem thì có thể nhìn trong tận đáy mắt của anh ta có vài phần linh động.
Địch lão tâm trạng rất tốt, tay nhấc lên, Trương Kiệt Hùng từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp gỗ, đặt trước mặt Tăng Nghị.
- Tiểu Tăng, đây là tôi đáp ứng phải tặng cho cậu.
Địch lão vẻ mặt tươi rói nói.
Trương Kiệt Hùng liền mở hộp ra, bên trong phủ một lớp vải màu đỏ, ở giữa có một cái máng lõm. Một cây súng màu đen đang nằm trong đó, thoạt nhìn có chút cổ xưa. Bên cạnh cây súng còn đặt mấy viên đạn màu da cam.