Ngày hôm sau trở lại Vinh Thành, đã là hơn bốn giờ chiều. Xe trực tiếp chạy đến ban quản lý dự án tập đoàn Cửu Thái.
Khi đi ngang qua hiệu thuốc chưa bao giờ khai trương “Sinh Sinh Đường” của mình, Tăng Nghị ngoái nhìn lại, phát hiện căn nhà lầu hai tầng này đã bị dỡ xuống, trở thành một công trường. Đây là nơi xây dựng nhà văn hóa lưu niệm. Giàn giáo đã lập nên, chiêng trống rùm beng thi công.
Ban quản lý dự án cách đó không xa. Là một căn nhà lầu ba tầng thuê tạm. Trong tương lai rồi cũng sẽ hủy đi. Trên đỉnh căn nhà là bảng hiệu ghi chữ Tập đoàn Cửu Thái.
Xe đến trước lầu, người phụ trách Đinh Tiểu Phong của ban quản lý chạy xuống, nhiệt tình vươn tay nói:
- Là Trưởng phòng Tăng? Chào anh, tôi đã sớm nghe Đổng tiên sinh chỉ bảo, vẫn chờ anh ở đây.
Tăng Nghị bắt tay thật chặt, cười nói:
- Không cần gọi tôi là Trưởng phòng Tăng nữa. Đó là xưng hô chức vụ của tôi ở huyện Nam Vân trước kia. Hiện tại tôi chỉ là một cán sự của sở Y tế mà thôi.
Đinh Tiểu Phong lắc đầu nói:
- Khó mà làm được! Lão Lý của ban quản lý dự án huyện Nam Vân đã nhắc với tôi về anh rất nhiều lần. Trong mắt những người làm hạng mục như chúng tôi thì anh vĩnh viễn vẫn là Trưởng phòng Tăng.
Tăng Nghị khoát tay chặn lại, cười nói:
- Nói quá lời rồi. Tôi xin giới thiệu với anh, vị này là Tô Kiện Thuần Tô đại ca, dưới sự đề cử của Đổng tổng đến đây phụ trách công tác an toàn của hạng mục này.
- Biết rồi, biết rồi!
Đinh Tiểu Phong cười rất vui vẻ:
- Đổng tiên sinh đã sớm nói qua. Có anh Tô phụ trách ở đây thì giống như tinh binh cường tướng. Tôi tuyệt đối là tin tưởng.
Tô Kiện Thuần tiến lên một bước, bắt tay với Đinh Tiểu Phong nói:
- Đinh tổng, về sau những anh em chúng tôi đi theo anh. Xin anh chiếu cố nhiều hơn.
- Đâu có, đâu có.
Đinh Tiểu Phong thân thiết bắt tay Tô Kiện Thuần, thầm nghĩ về sau ai chiếu cố ai thì còn chưa biết. Ở Vinh Thành này, mặt mũi của Trưởng phòng Tăng rất lớn. Người mà hắn tiến cử đến, nhất định là tập đoàn Cửu Thái phải nể mặt. Đinh Tiểu Phong cười nói:
- Ui chào, đứng ở bên ngoài lâu rồi, Trưởng phòng Tăng mau vào bên trong, ngồi uống tách trà, nghỉ ngơi một chút. Chờ tôi đi an bài công tác cho các vị anh em này.
Tăng Nghị liền gật đầu, bước chân vào trong, vừa đi vừa hỏi:
- Chỗ ở đã an bài xong hết chưa?
- Tất cả đều được sắp xếp hết rồi.
Đinh Tiểu Phong hướng Tăng Nghị báo cáo:
- Bởi vì hạng mục xây dựng, công ty trước chỉ có thể thuê phòng trọ cho công nhân nghỉ lại. Điều kiện có hạn, mong mọi người thông cảm. Tôi đã chỉ bảo xuống dưới, có người nhà thì mỗi người một gian, không người nhà thì hai người một gian.
Tô Kiện Thuần lên tiếng:
- Đây là đã tốt lắm rồi, cảm ơn Đinh tổng.
- Về sau đều là đồng nghiệp, ngàn vạn lần không cần khách khí. Có cái gì khó khăn thì cứ đến tìm tôi.
Đinh Tiểu Phong rất nhiệt tình, dẫn Tăng Nghị vào phòng khách trên lầu, sau đó liền dẫn đám người Tô Kiện Thuần đi làm thủ tục nhận công việc.
Qua hơn nửa tiếng, đám người Tô Kiện Thuần đã quay trở lại. Mỗi người nhận hai bộ đồ bảo an.
Đinh Tiểu Phong lại nói:
- Tối nay công ty có họp mặt, tất cả mọi người đều đến tham dự. Vừa lúc mọi người làm quen với nhau. Trưởng phòng Tăng nếu có rảnh thì cũng hân hạnh được mời đến.
Trước đây, bảo an không được xem là nhân viên chính thức. Nhưng lần này lại khác, người là do Tăng Nghị giới thiệu, sự việc do đích thân Đổng Lực Dương chỉ bảo xuống. Đinh Tiểu Phong không dám chậm trễ, lập tức an bài tiệc đón gió.
Loại tiệc rượu quan trọng của công ty như thế này, Tăng Nghị không tiện tham dự. Thấy mọi việc đã được sắp xếp thỏa đáng, hắn liền đứng dậy cáo từ.
Đinh Tiểu Phong tiễn Tăng Nghị xuống dưới lầu, thuận tiện nói với đám người Tô Kiện Thuần:
- Mọi người đi đường cũng vất vả rồi. Trước về nhà trọ nghỉ ngơi, buổi tối tôi cho người đến đón mọi người.
Tô Kiện Thuần nói:
- Điều này không hay. Nếu vẫn chưa tới giờ tan tầm thì chúng tôi phải làm việc. Trước chúng tôi ra công trường làm quen hoàn cảnh một chút. Như vậy thì ngày mai có thể đầu nhập vào công tác.
- Cũng còn gần nửa ngày nữa.
Đinh Tiểu Phong nói.
Đám người Tô Kiện Thuần liền thay bộ đồng phục bảo an vừa mới nhận. Xem ra là thật muốn đến công trường. Lần này Đổng Lực Dương đã cho bọn họ tiền lương và đãi ngộ rất hậu đãi. Nếu mặc kệ thì Tô Kiện Thuần cảm thấy rất có lỗi khi nhận đồng tiền của Đổng Lực Dương.
Đinh Tiểu Phong liền nhìn Tăng Nghị nói:
- Trưởng phòng Tăng, anh xem…
- Cứ để bọn họ đi.
Tăng Nghị biết cũng khuyên không được những người này. Hắn nhìn công trường đang hoạt động cách đó không xa nói:
- Năm trước tôi còn ở đây một khoảng thời gian, không nghĩ tới lại hủy nhanh như vậy.
Đinh Tiểu Phong cũng không biết chuyện gì, nhưng y thật ra mơ hồ nghe được một số cao tầng của công ty nói chuyện, biết rằng hạng mục lần này là do Tăng Nghị hỗ trợ mới có thể thuận lợi bắt đầu. Đinh Tiểu Phong ngay lập tức nói:
- Tôi đây sẽ dẫn Trưởng phòng Tăng đến công trường một chút, thuận tiện đem tình hình tiến triển của công trường báo cáo với Trưởng phòng Tăng.
Tăng Nghị khoát tay chặn lại, cười nói:
- Anh nếu nói như vậy thì tôi sẽ không dám đi.
Đinh Tiểu Phong nhiệt tình mời:
- Vậy thì xin mời Trưởng phòng Tăng cho ra ý kiến.
Đám người Tô Kiện Thuần ra đến công trường thì liền tản ra. Mỗi người phụ trách một nơi, hình như là điều tra địa hình. Còn Đinh Tiểu Phong thì cùng với Tăng Nghị đi đằng sau, vừa đi vừa giải thích.
Giống như những gì Đổng Lực Dương đã nói lúc trước, sau khi xây dựng nhà lưu niệm văn hóa thì những xây dựng cũ xung quanh trông có vẻ không hợp nhau. Lúc này ở thành phố đã bắt đầu chú trọng hạng mục xây dựng khu thương mại, những công tác giải phóng mặt bằng xung quanh đang tiến hành đâu vào đấy. Nhà lưu niệm sau khi xây dựng xong thì bắt đầu xây dựng khu thương mại.
- Người phụ trách nhà lư niệm là ai vậy?
Tăng Nghị đột nhiên hỏi.
- Là một vị Phó cục trưởng của phòng Văn hóa quận, họ Chu.
Đinh Tiểu Phong đáp.
Tăng Nghị ồ một tiếng. hắn nhớ tới người phụ trách trước kia Mạnh Quần Sinh. Từ sau sự kiện đó thì không còn gặp Mạnh Quần Sinh nữa, không biết hiện tại anh ta thế nào.
Bên ngoài công trường khắp nơi đều là những căn nhà bị hủy. Lúc này có một người đang đứng lơ lửng trên một căn gác, nhẹ nhàng cầm bàn ê-tô cắt thép thật lớn.
Hai người liền cùng nhau bước tới.
Hủy đi nhà ở thật là việc phải làm. Những căn nhà cũ bị hủy đi, cửa sổ, thủy tinh, thép, hệ thống sưởi hơi, hệ thống cung cấp nước đều có thể bán lấy tiền. Cho nên, giải phóng mặt bằng ngược lại là cơ hội kiếm chút tiền cho những người công nhân. Bình thường mỗi mét vuông khoảng ba bốn chục đồng. Ngoại trừ tiền nhân công, tiền phí thiết bị thì mỗi một mét vuông có thể kiếm được mấy chục đồng.
Mới vừa đi tới gần, còn có người hướng Đinh Tiểu Phong nhanh nhẹn đi tới, vừa đưa gói thuốc, vừa cười nói:
- Đinh tổng đại giá quang lâm, hoan nghênh, hoan nghênh.
Đinh Tiểu Phong khoát tay, không tiếp nhận thuốc mà là nói:
- Tôi nói anh không nên làm vậy. Trong mắt cứ nhìn chằm chằm vào mấy đồng tiền đó. Khi nào nên dùng thiết bị thì phải dùng thiết bị, từ từ mà làm. Khinh suất như vậy thì tùy tiện rơi xuống một người thì toàn bộ số tiền anh kiếm được phải bồi thường cho người ta đấy, hiểu không?
Việc này không phải do Đinh Tiểu Phong quản, mà là do bên giải phóng mặt bằng quản. Nhưng Đinh Tiểu Phong cũng muốn nói chuyện một chút, nếu không chịu ảnh hưởng còn không phải tập đoàn Cửu Thái sao?
- Hiểu mà, hiểu mà!
Người nọ gật đầu:
- Tôi nhất định sẽ chú ý.
Tăng Nghị cảm thấy giọng nói rất quen thuộc, nhìn lại thì phát hiện là lão Thất trước đây cho mình thuê nhà. Vẫn là bộ dạng gầy ốm, trong tay cầm một cái quạt nhỏ. Tăng Nghị liền cười nói:
- Như thế nào lại là Thất ca?
Lão Thất vừa thấy, lập tức a một tiếng, bất ngờ nói:
- Đây không phải là Tăng Nghị sao? Cậu trở về Vinh Thành khi nào?
Từ lúc Trần Long lên làm Phó cục trưởng phân cục, lão Thất rất khó mà gặp được Trần Long. Khi y nghe được tin tức của Tăng Nghị thì là nửa năm trước.
- Trở về cũng một khoảng thời gian rồi. Hôm nay vừa lúc đi ngang qua nơi này nên ghé xem.
Tăng Nghị cười:
- Nhà của Thất ca đã hủy đi rồi?
- Hủy rồi!
Lão Thất gật đầu nói:
- Khi có tiền giải phóng mặt bằng, tôi liền dùng số tiền đó đi làm chuyện này.
Tăng Nghị chỉ vào người công nhân đang treo lơ lửng kia:
- Đây là công nhân do anh mướn?
Lão Thất lắc đầu nói:
- Không phải, nhà ở tốt như vậy, chưa đến lượt tôi hủy đi. Đây là khu do Khương Tân Kiến nhận thầu.
Tăng Nghị cau mày, Khương Tân Kiến là ai? Có thể đã gặp một lần nhưng không nhớ nổi.
Lão Thất lên tiếng:
- Cậu xem tôi đấy, phải lăn lộn rất nhiều. Khương Tân Kiến là sau khi Trần Long thăng chức Phó cục trưởng thì tiến vào đồn, phụ trách trị an của khu này. Chắc cậu không biết đâu.
Đinh Tiểu Phong vừa nghe thì cũng cau mày. Khương Tân Kiến này y cũng quen, bình thường rất ương ngạnh. Anh ta khi cho hủy nhà thì tiếc không dùng thiếc bị, chỉ dùng tay không. Đinh Tiểu Phong đã uyển chuyển nhắc nhở nhiều lần, nhưng Khương Tân Kiến vẫn cứ làm theo ý mình. Mấy ngày hôm trước, còn có người công nhân Khương Tân Kiến thuê bị ngã xuống. Cũng may là ngã không nặng, bằng không sẽ xảy ra đại sự.
- Người công nhân bị thương mấy ngày hôm trước còn chưa khỏe, hôm nay lại khinh suất như vầy, rốt cuộc có còn muốn phá hủy nhà ở nữa không?
Đinh Tiểu Phong có chút tức giận. Y cũng không muốn vì chuyện này mà làm cho hạng mục bị đình chỉ.
Lão Thất liền gật đầu nói:
- Vâng, Đinh tổng nói rất đúng. Nếu để xảy ra chuyện lần này, kiếm được tiền đều là thay người khác kiếm tiền. Lát nữa tôi sẽ nói với anh ta.
Nói xong, lão Thất đứng trên sàn nhà, hô to:
- Anh xuống mau đi, có thể hủy được không đó? Anh không muốn sống nữa à?
Nhìn người nọ leo xuống, Tăng Nghị lại lắc đầu, đi theo Đinh Tiểu Phong đến nơi khác.
Từ công trường đi ra, hắn thấy đám người Tô Kiện Thuần đang vây quanh một khối đất trống, lấy nhánh cây vẽ một phác đồ trên mặt đất, thỉnh thoảng lại chỉ vào hướng xa xa. Hẳn là đang phân công công tác bảo an. Địa phương nào cần tăng manh. Những người này đều trải qua huấn luyện đặc biệt, là những chuyên gia về an toàn. Hiện tại lại làm bảo an, khiến người ta quả thật có chút đau xót.
Tăng Nghị bước lại cùng mọi người chào hỏi, rồi xin phép rời khỏi.
Ngày hôm sau, hắn đến sở Y tế trình diện. Tăng Nghị trước đến tìm Quách Bằng Huy, báo cáo thu hoạch hành trình đến Đông Giang. Tuy rằng không mời được Hoàng Thiên Dã đến, nhưng Hoàng Thiên Dã cũng không có từ chối, chỉ tỏ vẻ muốn suy nghĩ một chút. Điều này vẫn còn có hy vọng. Hơn nữa, Tăng Nghị còn tranh thủ từ Hoàng Xán có được một số giảng viên trung y ưu tú, cũng không thể nói là hoàn toàn không có thu hoạch.
Quách Bằng Huy đối với hành trình đến Đông Giang của Tăng Nghị vẫn rất khẳng định, nói:
- Hoàng lão là Thái sơn bắc đẩu của giới trung y trong nước. Trường đại học lúc thành lập, ông ấy có thể đích thân đến chúc mừng đã làm nể mặt rất lớn rồi. Cậu làm không tồi, vì Nam Giang chúng ta mở ra một khởi đầu mới.
Tăng Nghị cười nói:
- Thủ tục xây dựng trường đã xong rồi chứ?
Quách Bằng Huy dụi tàn thuốc vào trong gạt tàn, nói:
- Chuyện xây dựng trường Tỉnh ủy rất coi trọng. Phương diện thủ tục tiến hành rất mau. Về phương diện dự toán thì ở tỉnh cũng chiếu cố thật lớn. Phong chừng hai ngày nữa sẽ có tin tức công bố việc này.
- Về địa phương xây dựng có xác định chỗ nào hay chưa?
Tăng Nghị hỏi.
Quách Bằng Huy nhìn Tăng Nghị:
- Như thế nào? Có người đã bắt đầu làm công tác với cậu rồi à?
Thiên hạ không có bức tường nào có thể ngăn được gió lùa. Quách Bằng Huy mấy ngày hôm trước thật ra chạm tay có thể bỏng. Lãnh đạo những khu có điều kiện, cùng với các huyện ngoại thành đều đến tìm ông hỏi thăm, đơn giản muốn tranh thủ đem trường đại học này ngụ lại ở chỗ mình.
Trường học xây dựng ở đâu thì xem như là tài sản cố định ở đó. Cho nên, tất cả mọi người đều muốn tranh thủ. Trường học một khi ngụ lại ở chỗ của mình thì giá đất lập tức tăng lên rất nhiều. Thử hỏi, ai lại muốn đem nhà của mình đặt giữa một đống nhà xưởng chứ? Mọi người vẫn thích xây nhà của mình tại một địa phương có bầu không khí văn hóa. Mà xung quanh trường đại học là một lựa chọn tốt nhất. Quan trọng hơn là trường đại học Y thường hay có bệnh viện phụ thuộc, mọi người đến khám bệnh cũng tiện.
Ngoại trừ những cái này, việc ăn uống cho sinh viên cũng tốn một khoản không nhỏ. Có thể kéo được nền kinh tế của địa phương tăng lên.
Tăng Nghị khoát tay chặn lại:
- Thật ra thì không có. Tôi chỉ là một cán sự nhỏ, loại đại sự này không làm chủ được. Tìm tôi cũng vô dụng. Huống chi thời gian vừa qua tôi đều ở Đông Giang, bọn họ tìm cũng không gặp tôi.
Quách Bằng Huy cười:
- Nếu cậu có lựa chọn nào tốt thì cũng có thể đề xuất, ở sở sẽ suy xét lại.
- Thật không có!
Tăng Nghị nói:
- Tôi chỉ là thuận tiện hỏi thôi.
Quách Bằng Huy thấy bộ dạng của Tăng Nghị không giống như giả bộ, nên không hỏi nữa. Ông ta đối với ý kiến của Tăng Nghị vẫn rất coi trọng. Bởi vì trong rất nhiều thời điểm, ý kiến của Tăng Nghị thường hay đại diện cho Bí thư Phương và Giám đốc sở Phùng. Là cấp dưới, Quách Bằng Huy đương nhiên muốn biết lãnh đạo trong lòng nghĩ gì, để có thể duy trì cùng một ý kiến với lãnh đạo.
Đứng lên, Quách Bằng Huy từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một văn kiện nói:
- Đây là hiệp nghị mà David và huyện Nam Vân đã ký về việc xây dựng trường đại học Y. Ở sở đã nghiên cứu qua. Có thể thấy được hiệp nghị này lúc ấy ký tên có phần vội vã, qua loa. Trong đó vẫn còn một chút chỗ cần hoàn thiện và thương lượng lại.
Tăng Nghị tiếp nhận, nhìn qua bản hiệp nghị. Bản hiệp nghị này là Yến Dung dựa vào ý tứ của hắn mà phác thảo ra, quả thật là không đủ cẩn thận và nghiêm túc. Có một số chỗ không rõ ràng được sở ghi chú, còn vạch ra phương hướng cải tiến. Ở sở làm như vậy là tránh cho hạng mục trong tương lai khi tiến hành lại xuất hiện song phương tranh cãi.
- Cậu và người Mỹ quan hệ khá chặt chẽ. Chuyện này còn cần cậu quay trở lại, tranh thủ xác thực những chỗ không rõ ràng và chứng thực xuống dưới.
Quách Bằng Huy nhìn Tăng Nghị nói.
Tăng Nghị cất bản hiệp nghị, rồi nói:
- Tôi trước nghiên cứu bản hiệp nghị này lại một chút. Sau đó sẽ tìm người Mỹ để thương lượng.
- Hiện tại thời gian rất gấp, lãnh đạo tỉnh lại rất coi trọng. Hy vọng cậu có thể dứt điểm thật nhanh. Có cần sở hỗ trợ và giải quyết thì cứ lên tiếng. Ở sở đã phái người đi phối hợp công tác với cậu.
Quách Bằng Huy nói.
- Được!
Tăng Nghị cũng không trì hoãn nữa, đứng dậy:
- Tôi hiện tại đi làm chuyện này ngay.
Tăng Nghị trở lại phòng làm việc của mình, đem bản hiệp nghị xem qua mấy lần. Sau đó dựa theo chỉ thị của sở, chỉnh sửa lại những chỗ cần thay đổi. Sau đó đóng dấu lại một lần nữa rồi mang đến bệnh viện tỉnh.
David hiện tại đã hoàn toàn bình phục. Ngoại trừ cái chân vẫn đen như mực kia thì y đã khỏe mạnh như lúc trước. Tăng Nghị khi đến, David đang mặc y phục của bệnh nhân, ngồi trong sân bệnh viện, uống cà phê đọc sách. Tiếu Đăng lúc này đang ở bên cạnh. Ông ta thấy thời tiết hôm nay không tồi, nên cùng với David xuống dưới sân.
- Bác sĩ Tăng!
David thấy Tăng Nghị, vẫn nhiệt tình như trước:
- Cám ơn anh đã đến tái khám cho tôi.
- Đừng nên khách khí, đây là quy cũ của bệnh viện Trung Quốc chúng tôi.
Tăng Nghị ngoài miệng cười, nhưng trong lòng thì lại nói tôi không phải là đến khám cho anh, tôi đến là để bàn công việc.
Tăng Nghị tiến lên, ngồi xuống xem mạch cho David. Hắn nhìn qua cái chân một chút rồi nói:
- Da non của chân thoạt nhìn đã cứng cáp hơn. Cơ bản đã khỏi hẳn.
David yên tâm không ít nói:
- Tôi có thể xuất viện hay chưa?
- Hoàn toàn có thể!
Tăng Nghị nói:
- Khi trở về, điều dưỡng hai tháng thì màu chân sẽ trở lại như bình thường.
David có chút kinh ngạc. Lần trước đến tái khám, Tăng Nghị đã nói cần hai tháng. Như thế nào đã trải qua một khoảng thời gian mà vẫn là hai tháng chứ. Y hỏi:
- Vì sao nhất định phải là hai tháng?
Tăng Nghị mỉm cười nói
:
- Không phải hai tháng, là hai tháng. Đó là một con số rất rộng rãi.
David có chút không rõ. Tiếu Đăng bên cạnh liền giải thích đây là có ý tứ gì. Ví dụ như chúng ta thường xuyên nói đồ vật này có giá trị hai đồng, đây không phải là con số xác thự mà chỉ là khoảng.
- Là như vậy à?
David cau mày. Đây chẳng phải là có thể dài mà cũng có thể ngắn sao? Vậy mà mình còn tính hai tháng sau trở về Mỹ nữa chứ.
Tăng Nghị lúc này liền lấy ra bản hiệp nghị nói:
- Tôi hôm nay đến nay, chủ yếu là tái khám lại cho David tiên sinh. Vừa lúc Tiếu Đăng tiên sinh cũng ở đây, tôi còn có một việc công cần thảo luận với hai người.
Tiếu Đăng liền nói với David:
- Nơi này xác thực là có hai người.
David có chút khó hiểu. Tôi bộ nghe không ra đây là hai người sao? Chẳng lẽ nơi này còn tìm được đối tượng thứ ba để thảo luận à? Y nói:
- Bác sĩ Tăng, xin cứ nói.
- Kỳ thật, lần trước tôi cũng đã đề cập qua, việc quý công ty quyên góp xây dựng trường đại học Y, tỉnh Nam Giang chúng tôi rất coi trọng. Vì để làm tốt công tác này, ở tỉnh hy vọng có thể xây dựng nó ở Vinh Thành. Vinh Thành là tỉnh lỵ, các phương diện khác đều hơn hẳn Nam Vân.
Tăng Nghị đem bản hiệp nghị đặt đến trước mặt David nói:
- Nguyên nhân chính là như thế. Chúng ta trước đây ký bản hiệp nghị có một số chỗ cần thay đổi một chút, đây cũng là tránh cho chúng ta sau này trung gian xuất hiện hiểu lầm.
David nhìn thoáng qua Tiếu Đăng. Chuyện này Tiếu Đăng cũng đã sớm liệu. Hai người vì thế mà vẫn còn kết nối. Tiếu Đăng cho rằng xây dựng trường đại học ở Vinh Thành là chuyện tốt. Nơi này dù sao cũng là thành phố của tỉnh, lực ảnh hưởng huyện Nam Vân không thể nào so sánh được. Đây đối với sự nổi tiếng của gia tộc David có tính trợ giúp rất lớn.
Nhưng Tiếu Đăng cho rằng chuyện này cũng không cần vội vã đồng ý. Bản hiệp nghị ký lúc trước tất cả đều làm đúng như bên kia yêu cầu. Mà đối với tỉnh Nam Giang cũng không đề ra bất luận một yêu cầu cứng rắn nào. Thừa dịp này, vừa lúc cũng khiến tỉnh Nam Giang làm ra càng nhiều hứa hẹn. Tốt nhất là mở rộng xí nghiệp cho gia tộc David.
- Bản hiệp nghị này tôi xin nhận. Tôi sẽ xem xét lại sau.
David cũng không phải là đèn cạn dầu:
- Chờ tôi và Tiếu Đăng nghiên cứu thì sẽ cho bác sĩ Tăng một câu trả lời.
Tăng Nghị cau mày. Hắn đã nghe ra trong giọng nói của David có vài phần chậm trễ, thầm nghĩ người này đang có lợi thế, thái độ quả nhiên không giống với trước kia. Tăng Nghị liền cười nói:
- Không nóng vội! David tiên sinh có thể chậm rãi nghiên cứu.
Tiếu Đăng chút cũng không nghe ra lời này không đúng vị. Đây Tăng Nghị là hoàn toàn làm theo phép, nên không để chuyện này trong lòng. Căn cứ vào tin tức của mình, tỉnh Nam Giang đối với việc xây dựng trường đại học Y rất coi trọng. Mọi thủ tục đều đã giải quyết nhanh chóng, chỉ còn thiếu việc chứng thực mà thôi.
Tăng Nghị nói xong liền đứng lên:
- Tôi đây không quấy rầy hai vị nữa. Xin phép về trước.
Thấy Tăng Nghị ôm túi bước đi, David và Tiếu Đăng nhìn nhau, đều cảm thấy không ổn. Nếu lần này đối tượng đàm phán là Tăng Nghị, sợ rằng sẽ không làm theo được ý mình.