Nho Tử Ngưu lúc này đâm lao phải theo lao, chính mình khó khăn lắm mới đoạt lại quyền chủ đạo Tướng Quân Trà, lại như thế nào cảm thấy đây là một loại tự đào hầm, sau đó chôn mình vào.
Quyền chủ đạo của Tướng Quân Trà là trong Hội nghị thường vụ cứng rắn đoạt được từ trong tay Tương Trung Nhạc. Mình mấy ngày trước lại xuất hiện chốn đông người, nói về cái nhìn của mình đối với dự án Tướng Quân Trà, tạo nên khí thế long trời lở đất, người người đều biết. Lúc này đột nhiên không được làm nữa, kia không phải là nổ sao? Cán bộ huyện Nam Vân sẽ nhìn mình như thế nào?
Sẽ nói rằng chính mình hao tổn tâm cơ, nhưng lại kéo cứt chó thối vào lòng ngực. Quăng không được, mà rửa cũng không xong. Một thân thối vô cùng.
Nho Tử Ngưu tuyệt không cho phép mình bị cười chê. Nếu không thì ông ta còn gì là thể diện ở Nam Vân.
- Đây chính là gặp lợi quên nghĩa, hành vi tiểu nhân.
Nho Tử Ngưu thở hổn hển, ở trước mặt Vương Khánh Giang vỗ bàn:
- Hạng mục Tướng Quân Trà là chúng ta ở huyện cùng nhau xuất lực. Ở trong hội chợ thương mại đã giúp cho nhà máy trà của bọn họ phát triển danh tiếng. Bọn họ nếu không biết uống nước nhớ nguồn, hồi báo lại huyện, lại dùng một luật sư đến đối phó chúng ta thì bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì? Mười phần chính là sắc mặt của bọn tư bản.
Vương Khánh Giang thầm nghĩ thế thì ông đang làm cái gì? Nếu nói nhà đầu tư nhà máy Tướng Quân Trà là mười phần tư bản, vậy thì ông đá văng Tăng Nghị ra khỏi cục diện, độc tài cướp đoạt dự án Tướng Quân Trà, vậy thì hành vi này là sắc mặt mười phần chính khách sao?
Hạng mục này vốn là do một tay Tăng Nghị làm nên. Từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình Tăng Nghị xuất lực. Người đầu tư có thể từ một dã trà không có tên tuổi mạo hiểm đầu tư mấy chục triệu cũng là sự phiêu lưu thật lớn rồi. Chẳng lẽ đến khi dự án đạt được thành công, ông không cho người ta thừa hưởng thành quả của mình sao?
Hiện tại lại la ó! Ông đầu tiên là một cước đá văng Tăng Nghị, lại chuẩn bị chiếm lấy ích lợi của nhà đầu tư Tướng Quân Trà. Người ta làm sao mà có thể hòa nhã với ông được?
Tuy nhiên, Vương Khánh Giang chỉ dám nghĩ trong lòng, trên mặt không hề dám có chút biểu hiện. Ông ta nói:
- Bí thư, tôi thấy hay là để cho đồng chí Tăng Nghị bên phòng Xúc tiến đầu tư trước kết nối với nhà máy bên kia. Dù sao thì Tăng Nghị cùng nhà máy quan hệ rất tốt. Chuyện này nói không chừng thì có thể thỏa hiệp.
Nho Tử Ngưu cũng không muốn để Tăng Nghị trộn lẫn vào. Nếu truyền ra thì chính mình mới là người khó coi. Người khác sẽ nói rằng ông là Bí thư huyện ủy vô năng đến cực điểm. Ngay cả Tăng Nghị cũng đối phó không nổi.
Nho Tử Ngưu cũng không tin, trong bụng thầm nhủ anh là đồ tể thì chẳng lẽ mọi người phải ăn lợn sống sao?
- Anh gọi Dương Quốc Kỳ đến đây cho tôi.
Nho Tử Ngưu dằn mạnh tách trà, ngăn chặn lửa giận trong lòng.
Vương Khánh Giang thấy Nho Tử Ngưu không nghe mình thì cũng không còn biện pháp, đành phải ra ngoài gọi Dương Quốc Kỳ đi vào.
Dương Quốc Kỳ lúc này cũng ý thức được sự tình có chút khó giải quyết. Y bước chân nhẹ nhàng, tiến vào trước bàn làm việc của Nho Tử Ngưu, nụ cười đông cứng:
- Bí thư, ngài tìm tôi….
Nho Tử Ngưu vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Quốc Kỳ, cậu đi nói chuyện với người phụ trách nhà máy Tướng Quân, làm công tác tư tưởng với bọn họ. Tranh thủ bảo bọn họ xuất phát từ đại cục, đem quyền sở hữu Tướng Quân Trà ra, có thể song phương mở ra cục diện.
Dương Quốc Kỳ vừa nghe thì cảm thấy mình là Phó tổ trưởng thường trực tổ lãnh đạo Tướng Quân Trà, chính mình đi đòi lại quyền sở hữu Tướng Quân Trà thì mới khẳng định tài năng lãnh đạo của mình.
Y trong bụng thầm nhủ Nho Tử Ngưu thật sự là xem trọng mình. Việc này có con đường sống hay không thi đó là nhờ ở mình.
- Bí thư, để tôi đi một chuyến thử xem.
Dương Quốc Kỳ kiên trì đáp ứng, bằng không thì biết làm sao.
- Không phải là đi thử xem mà là hết sức tranh thủ.
Nho Tử Ngưu nghiêm mặt, nhấn mạnh một lần. Ông ta hiện tại không có đường lui. Ở huyện đã ký kết khai thác Tướng Quân Trà với Bạch Gia Thụ. Lúc này anh lại nói cho người ta biết ở huyện căn bản không có quyền khai thác, phát triển Tướng Quân Trà. Bồi thường tiền là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn. Nếu chẳng may Bạch Gia Thụ cứng rắn hiệp nghị đến cùng thì lúc đó chuyện càng náo nhiệt hơn nữa.
- Vâng, Bí thư, tôi nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp, tranh thủ khiến bọn họ đem quyền sở hữu Tướng Quân Trà ra.
Dương Quốc Kỳ nói khá hào hùng. Nhưng khi bước ra khỏi văn phòng của Nho Tử Ngưu thì cả người giống như quả bóng cao su. Việc này rất khó giải quyết, siêu khó!
Nho Tử Ngưu ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ cả nửa ngày, rồi cầm điện thoại gọi cho Khang Đức Lai:
- Đồng chí Đức Lai, gần đây việc tuyên truyền cho Tướng Quân Trà có phải quá nhiều hay không?
Khang Đức Lai cảm thấy khó hiểu, không biết Nho Tử Ngưu vì sao lại nói như vậy. Ông ta nói:
- Tôi lập tức đi xác minh lại một chút.
- Chúng ta ở huyện vẫn còn rất nhiều tin tức, rất đáng đào sâu. Chúng ta không thể cứ giới hạn một góc độ, một sự kiện mà thôi.
Nho Tử Ngưu nói rất nhẹ, nhưng giọng điệu rất cao.
Khang Đức Lai liền ý thức được khẳng định là hạng mục Tướng Quân Trà đã xuất hiện phiền toái. Ông ta trả lời:
- Tôi sẽ đem chỉ thị của Bí thư Nho truyền đạt xuống cấp dưới, khiến bọn họ chú ý đến độ dài và chừng mực của việc đưa tin.
- Đây chỉ là cái nhìn cá nhân của tôi mà thôi.
Nho Tử Ngưu bật cười ha hả. Ông ta không muốn cho người phía dưới biết được đây là ý tứ của mình. Không phải ai cũng có thể liên tưởng đến việc dự án Tướng Quân Trà có phiền toái:
- Ông là đồng chí lão thành trong việc tuyên truyền. Cụ thể chừng mực thì hẳn là ông đã nắm chắc.
Khang Đức Lai thăm dò một câu, liền tin rằng khẳng định hạng mục Tướng Quân Trà đã xảy ra chuyện. nếu không thì Nho Tử Ngưu như thế nào lại cố ý khiêm tốn như vậy. Ông ta nói:
- Vâng, chuyện này tôi sẽ chú ý.
Cúp điện thoại, Khang Đức Lai gật gù, thầm nghĩ quả nhiên giống như mình đã lường trước. Hạng mục Tướng Quân Trà ngoại trừ Tăng Nghị thì chỉ sợ rằng không có ai động đến được.
Dương Quốc Kỳ ngồi xe đến nhà máy trà Tướng Quân. Giám đốc của nhà máy tiếp đãi y, tuy nhiên sau khi Dương Quốc Kỳ nói rõ ý đồ đến đây thì Giám đốc nhà máy liền lên tiếng:
- Rất xin lỗi, Phó chủ tịch huyện Dương, tôi cũng chỉ là người làm công cho người ta. Tôi là Giám đốc nhưng kỳ thật thì cũng chỉ là thay ông chủ quản lý nhà máy. Tướng Quân Trà quyền sở hữu không thuộc về nhà máy mà là trong tay ông chủ của tôi.
Dương Quốc Kỳ nghĩ cũng chính là câu trả lời như vậy. Y nói:
- Vậy thì mau chóng sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt ông chủ của anh để trao đổi.
Giám đốc nhà máy tỏ vẻ bất lực:
- Phó chủ tịch huyện Dương, không phải tôi không hỗ trợ mà là ông chủ của tôi đã xuất ngoại. Chỉ sợ là trong một thời gian ngắn chưa về kịp.
Dương Quốc Kỳ liền kêu lên. Lời này là nói dối. Tiểu tử như cậu mà cũng bày đặt giở trò trước mặt lão chính khách như chúng tôi. Tôi không tin chuyện lớn như vậy mà ông chủ của các người còn có tâm tư xuất ngoại:
- Trong thời gian ngắn là bao lâu? Một ngày, hay là hai ngày?
Giám đốc nhà máy liền cười:
- Như vậy đi, để tôi liên lạc với trợ lý của ông chủ. Sau khi biết được nhật trình rõ ràng của ông chủ, tôi sẽ thông báo cho Phó chủ tịch huyện Dương ngay.
- Nhất định phải mau chóng đấy. Nếu không thì hết thảy mọi trách nhiệm sẽ do anh gánh vác.
Dương Quốc Kỳ nói xong câu này rồi xách cặp sách đi về. Ông không tin, chỉ một nhà máy nho nhỏ mà dám gọi nhịp cùng cơ quan chính quyền.
Dương Quốc Kỳ trở lại tòa nhà Huyện ủy, đem chuyện này báo cáo lại cho Nho Tử Ngưu. Nho Tử Ngưu rất là bất mãn, chỉ thị Dương Quốc Kỳ phải dùng hết thảy mọi thủ đoạn, mau chóng liên hệ với nhà đầu tư nhà máy trà Tướng Quân.
Điều này thật sự làm khó Dương Quốc Kỳ. Y đến phòng Công thương điều tra tư liệu đăng ký, tìm số điện thoại của ông chủ nhà máy nhưng vẫn không tìm được.
Ngoại trừ Tăng Nghị, huyện Nam Vân không biết nhà đầu tư phía sau nhà máy trà Tướng Quân rốt cuộc là ai. Vi Hướng Nam làm kinh doanh, toàn quốc đều có rất nhiều công ty. Khi làm Tướng Quân Trà, cô đã đăng ký nhà máy vào trong một công ty. Nhưng công ty này lại trực thuộc trên danh nghĩa một công ty khác.
Cơ quan chính phủ là nơi mà tin đồn nhiều nhất mà cũng lan nhanh nhất. Tổ lãnh đạo Tướng Quân Trà nhận được phong hàm của luật sư rất nhanh lan truyền khắp tòa lầu. Tuy nhiên mọi người cũng chỉ dám nghị luận lén lút vài câu chứ không ai dám bày ra ngoài.
Tăng Nghị lúc này đã tới Vinh Thành. Giống như trước đây, hắn bước vào tòa nhà Tỉnh ủy, đến trước cửa văn phòng Phương Nam Quốc.
- Thư ký Đường, tôi đến báo cáo công tác với anh đây.
Tăng Nghị cười ha hả bước đến phòng làm việc của Đường Hạo Nhiên.
Đường Hạo Nhiên ngẩng đầu, thì thấy là Tăng Nghị, lúc ấy mỉm cười:
- Đến Vinh Thành lúc nào vậy?
- Mới đến tức thì. Tôi trước tiên đến chỗ của anh.
Tăng Nghị cười trả lời.
Đường Hạo Nhiên liền đứng lên:
- Mau ngồi đi, để tôi rót cho cậu một ly nước.
Y trong lòng thật cao hứng, thầm nghĩ Tăng Nghị tiểu tử này thật không tồi. Mặc kệ là cao thấp, trước mặt mình thủy chung vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận. Đường Hạo Nhiên rất rõ rang, chỉ bằng việc yêu thích của vợ chồng Phương Nam Quốc đối với hắn, Tăng Nghị đừng nói là tiến vào văn phòng của Phương Nam Quốc, tiến vào nhà của Phương Nam Quốc cũng không cần xin chỉ thị của mình. Nhưng Tăng Nghị lần nào đến Vinh Thành, nhất định là đến tìm mình trước tiên, đợi mình sắp xếp rồi mới đi gặp Phương Nam Quốc.
Tăng Nghị cầm lấy cái ly, nói:
- Không vội, tôi vừa mới uống nước xong.
Đường Hạo Nhiên nghe vậy liền từ bỏ nói:
- Dự án Tướng Quân Trà của cậu rất không sai. Ông chủ mấy ngày hôm trước còn trước mặt tôi khen ngợi cậu.
Tăng Nghị khoát tay cười nói:
- Người khác không biết, nhưng tôi còn không thể biết sao? Đây đều là do anh Đường đã chiếu cố tôi, thường xuyên nhắc tôi trước mặt Bí thư Phương.
Đường Hạo Nhiên gật đầu mỉm cười. Tiểu tử này sau khi trải qua một phen rèn luyện ở dưới, quả nhiên mạnh hơn so với trước kia rất nhiều:
- Gần đây có rất nhiều người hỏi thăm tôi về chuyện của Tướng Quân Trà. Có thể thấy được Tướng Quân Trà hiện nay rất nổi tiếng. Cậu lần này là đào được bảo vật, khiến một người anh như tôi phải thật sự hâm mộ.
Tăng Nghị liền cười:
- Nếu chỉ là dã trà thì thứ này không hiếm. Nếu anh Đường thích uống thì tôi sẽ rộng lòng cung ứng.
- Cậu đấy…
Đường Hạo Nhiên cười ha hả. Ý tứ của Tăng Nghị y cũng hiểu được, ý là Tướng Quân Trà anh cứ việc uống, cứ việc dùng, không cần suy xét vấn đề số lượng. Điều này khiến cho Đường Hạo Nhiên vô cùng cao hứng. Không phải nói là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy thì không cần quan hệ, có Tướng Quân Trà mở đường thì Đường Hạo Nhiên cũng có mặt mũi hơn.
Hiện tại cán bộ tỉnh Nam Giang khi ra ngoài, đặc biệt là đến các tỉnh khác hoạt động, tặng Tướng Quân Trà là có mặt mũi nhất. Đồng thời người được tặng cũng sẽ cao hứng. Địa vị của Tướng Quân Trà hiện tại hoàn toàn khác với Long Tỉnh và Đại Hồng Bào. Người trong nước có tật xấu là chuộng đồ tây, cảm thấy ngay cả hoàng gia nước Anh cũng đặt hàng Tướng Quân Trà thì khẳng định nói lên, Tướng Quân Trà chẳng những có tác dụng bảo vệ sức khỏe hơn nữa phẩm chất lại vô cùng tốt.
Vừa bảo vệ sức khỏe, lại an toàn. Thứ tốt như vậy ai chẳng muốn uống, nhất là trong quan trường, thuốc và rượu là hai thứ không thể thiếu.
Nhưng hiện tại muốn có được Tướng Quân Trà cũng phi thường khó khăn. Nghe nói có rất nhiều người chạy đến Nam Vân, được Chủ tịch huyện phê duyệt nhưng cũng không thể có được hàng từ nhà máy Tướng Quân. Vì thế, các mối quan hệ đều nhờ tới Đường Hạo Nhiên. Làm phiền đến thư ký của Bí thư Tỉnh ủy không vì cái gì khác mà chỉ vì mấy cân Tướng Quân Trà. Ngay cả Đường Hạo Nhiên cũng không thể không cảm thán được sức hấp dẫn to lớn của Tướng Quân Trà.
Hai người ngồi một chỗ hàn huyên. Sau khi người báo cáo công tác với Phương Nam Quốc đi ra, Đường Hạo Nhiên lập tức đi vào, thông báo cho Phương Nam Quốc biết Tăng Nghị đã đến.
- Bảo cậu ấy vào đây!
Phương Nam Quốc nét mặt giãn ra, lộ ra một tia thần sắc thoải mái khó có được.
Vẻ mặt biến hóa này Đường Hạo Nhiên nhìn thấy được, trong bụng thầm nhủ Tăng Nghị phân lượng trong lòng ông chủ quả nhiên rất nặng. Y khẩn trương đi ra ngoài, gọi Tăng Nghị vào trong.
Bình thường, Phương Nam Quốc rất nghiêm túc nhưng hôm nay lại đùa Tăng Nghị:
- Đồng chí Tiểu Tăng là một đồng chí giỏi, làm không sai. Lần này, tỉnh Nam Giang mặt mày rạng rỡ, tôi là Bí thư Tinh ủy cũng cảm thấy vui lây.
Tăng Nghị cười ha hả:
- Bí thư Phương cũng là một vị lãnh đạo giỏi đấy thôi. Ngài cho tôi xuống Nam Vân cũng là có dự kiến trước.
Phương Nam Quốc cười sảng khoái:
- Tôi còn chưa đến phiên cậu khen ngợi đâu.
Nói là nói như vậy, nhưng trên mặt không có chút nào là không hài lòng.
- Mọi người sẽ cho rằng tôi đang nịnh bợ Bí thư Phương đấy.
Tăng Nghị nói
Người bên ngoài chờ báo cáo, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng cười của Phương Nam Quốc thì tất cả đều kinh hãi, mở to hai mắt. Ai có thể khiến cho Bí thư Phương cười như vậy?
Phương Nam Quốc khoát tay:
- Lời nói nịnh bợ thì tôi không muốn mất công nghe. Cậu hãy đem tình hình của dự án Tướng Quân Trà nói cho tôi nghe qua một lần. Tôi thích nghe hạng mục này của cậu. Rất có tính điểm hình và dẫn dắt.
Tăng Nghị trả lời:
- Dự án của Tướng Quân Trà hiện tại có bộ dạng gì thì tôi cũng không còn rõ nữa.
Phương Nam Quốc nhướng mày:
- Sao vậy?
- Hạng mục này hiện tại không còn do tôi phụ trách. Ở huyện đã thành lập một tổ lãnh đạo Tướng Quân Trà. Lãnh đạo huyện tự mình quản lý dự án này.
Tăng Nghị nói.
Phương Nam Quốc trong lòng cười thầm. Hóa ra là tiểu tử này đến Vinh Thành là để cáo trạng. Tuy nhiên, ông cũng cảm thấy bất ngờ, Tăng Nghị sau khi đi xuống biểu hiện rất có hiểu biết, nhưng vẫn khiêm tốn, kiên định, không có khả năng đắc tội lãnh đạo. Nếu lãnh đạo huyện Nam Vân tự mình đá văng Tăng Nghị ra khỏi hạng mục thì lãnh đạo như vậy ý chỉ khẳng định có vấn đề. Thậm chí nguyên tắc giai cấp cũng có vấn đề.
- Thế thì huyện Nam Vân hiện tại phân công cho cậu phụ trách công tác gì?
Phương Nam Quốc cầm lấy tách trà nhấp một ngụm.
- Là công tác thu hút đầu tư. Tôi lần này đến Vinh Thành là chuẩn bị mời một số xí nghiệp đến Nam Vân khảo sát thực địa.
Tăng Nghị trả lời.
Phương Nam Quốc hơi gật đầu, theo sau lại hỏi:
- Đối với an bài này của lãnh đạo, trong lòng có phải hay không có suy nghĩ gì?
Tăng Nghị không chút do dự nói:
- Suy nghĩ thì có nhưng công tác thì vẫn phải làm.
Phương Nam Quốc liền lộ ra nụ cười. Không tồi, tiểu tử này không uống phí một phen khổ tâm của mình. Rèn luyện mấy tháng cũng đã trưởng thành hơn. Xem ra mình đã coi thường người ta, người ta đến đây cũng không phải cáo trạng.
Phương Nam Quốc buông tách trà, nói:
- Xem ra tôi phải tìm cho lãnh đạo của cậu đến giải thích tình huống về Tướng Quân Trà.