Khang Đức Lai mở ra phong thư, vừa thấy thì chính là đơn kiểm điểm và tự yêu cầu huyện xử phạt, miễn đi chức Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư huyện.
- Tôi không đồng ý.
Khang Đức Lai ném phong thư lên trên bàn.
- Tôi nói rồi, tôi không đồng ý.
Tăng Nghị làm như vậy là đã trải qua suy xét cặn kẽ. Hắn biết thành phố lần này chỉ trích là vì nguyên nhân gì.
Nếu ở huyện không xử phạt hắn, thì thành phố sẽ không có chuyện nhượng bộ.
Những công trình ở huyện không được khởi công thì đối với ai cũng đều không có lợi. Dù sao Phùng Ngọc Cầm cũng đã nói rất rõ ràng, sẽ triệu mình về lại sở Y tế tỉnh. Nếu tiếp tục ở lại huyện Nam Vân chắc cũng không được bao nhiêu ngày. Chi bằng tự mình thống khoái tự xin xử phạt. Như vậy thành phố cũng được thỏa mãn mà những gì ở huyện cũng được giải quyết dễ dàng.
- Dù sao thì cũng phải có người chịu trách nhiệm
Tăng Nghị cười.
- Nếu phải có người chịu trách nhiệm thì cũng nên là Khang Đức Lai, Bí thư huyện ủy này.
Khang Đức Lai bình thường là người rất trầm ổn, nhưng lúc này cũng phải tức giận. Nếu không có Tăng Nghị thì không có Khang Đức Lai ngày hôm nay, càng không có huyện Nam Vân. Nếu làm như vậy thì đối với Tăng Nghị không có công bằng. Làm nhục công thần của huyện Nam Vân Khang Đức Lai không bao giờ làm được chuyện như vậy.
Tăng Nghị có vẻ rất bình tĩnh, rót thêm nước vào trong tách trà cho Khang Đức Lai.
- Huyện Nam Vân thiếu tôi thì còn được, chứ không thể thiếu Bí thư Khang. Ngài là người tài, nếu không có ngài cầm lái thì con thuyền huyện Nam Vân sẽ lệch khỏi quỹ đạo của mình.
Đến huyện Nam Vân nửa năm, Tăng Nghị đối với tính cách của những lãnh đạo huyện Nam Vân đều có những hiểu biết nhất định.
Tương Trung Nhạc cũng là người rất có tư tưởng, thích hợp làm về phương diện kinh tế.
Nhưng người này lại rất dễ dàng bị tư tưởng của lãnh đạo cấp trên chi phối suy nghĩ của mình.
Về tài năng thì Khang Đức Lai có thể không bằng Tương Trung Nhạc, nhưng Khang Đức Lai là người có gan kiên trì lập trường của mình. Và cũng là một lãnh đạo bao dung và ủng hộ cấp dưới.
Chỉ cần ông thật sự ở huyện Nam Vân, thì huyện Nam Vân sẽ không bao giờ đi chệch hướng phát triển của mình.
Cho nên, chỉ có Khang Đức Lai mới thích hợp làm Bí thư huyện ủy, còn Tương Trung Nhạc thì làm trợ thủ. Cục diện của huyện Nam Vân từ đó mới có thể phát triển được.
Tăng Nghị đối với huyện Nam Vân có tình cảm sâu đậm. Đây là địa phương đầu tiên khi hắn bước vào thể chế. Vì thế hắn cũng nguyện ý vì Nam Vân mà buông tay.
Hành động của Khang Đức Lai cũng khiến Tăng Nghị cảm động. Hắn cảm thấy chính mình buông tay là đáng giá.
- Bí thư Khang, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Xin tổ chức hãy phê chuẩn thỉnh cầu của tôi.
- Tôi không đồng ý.
Khang Đức Lai vẫn là thái độ này. Hơn nữa, thiếu chút nữa là ném cái tách của mình xuống đất.
Tăng Nghị lại nói tiếp:
- Bí thư Khang là quan phụ mẫu của huyện Nam Vân. Hẳn nên vì đại cục của toàn bộ huyện mà suy xét.
Khang Đức Lai oán hận ngồi ở bàn làm việc. Ông ta cảm thấy đúng là quan to một bậc đè chết người.
Ông ta là Bí thư Huyện ủy, nhưng ngay cả công thần của huyện Nam Vân cũng không bảo vệ được. Thật sự là uất ức đến cực điểm.
Tăng Nghị lúc này mới nói:
- Lãnh đạo sở Y tế hy vọng tôi có thể trở về lại sở.
Khang Đức Lai lúc này mới cau mày, sực nhớ Tăng Nghị chỉ là do sở Y tế điều tạm đến huyện.
Cán bộ ở huyện nhiều nhất cũng chỉ có miễn chức của hắn, chứ không thể tiến thêm một bước xử lý được.
Hắn có thể quay trở lại sở Y tế báo danh lần nữa.
Con rùa! Khang Đức Lai không kìm nổi chửi thề một câu. Hóa ra tên tiểu tử Tăng Nghị này đã có đường lui, khiến mình thiếu chút nữa là đập bàn quăng tách.
Bí thư Huyện ủy uy phong tất cả đều không có.
Tăng Nghị cười ha hả, cười nói:
- Những ngày ờ huyện Nam Vân này, Bí thư Khang đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Hôm nay tôi muốn mời Bí thư Khang một bữa cơm.
Khang Đức Lai biết mình không thể giữ lại được Tăng Nghị, liền nói:
- Tôi tình nguyện không ăn bữa cơm này.
- Tôi đây coi như là Bí thư Khang đáp ứng rồi.
Tăng Nghị cười nói:
- Tôi sẽ còn ở lại Nam Vân một thời gian. Bất cứ lúc nào cũng đợi Bí thư Khang cho gọi.
Khang Đức Lai không có tâm trạng nói giỡn cùng với Tăng Nghị, sắc mặt chìm xuống. Ông ta tận trong đáy lòng rất thích Tăng Nghị. Không chỉ bởi vì hắn có tài mà còn vì hắn ở tỉnh rất có năng lượng.
Tăng Nghị thấy Khang Đức Lai có bộ dạng như vậy thì liền nói:
- Tôi đây không quấy rầy Bí thư Khang làm việc nữa.
- Tăng Nghị!
Khang Đức Lai gọi một tiếng rồi cũng không biết phải nói cái gì, đành vẫy tay ra hiệu Tăng Nghị có thể lui ra. Ông ta hiện tại trong lòng rất phiền.
Ngày hôm sau, Khang Đức Lai đến thành phố Long Sơn. Bí thư Thành ủy Trần Quốc Khánh hôm nay có cuộc họp Ủy viên thường vụ cho nên Khang Đức Lai đứng ở ngoài hành lang cho đến bốn giờ chiều thì cuộc họp Hội nghị thường vụ mới kết thúc.
Trần Quốc Khánh là người rời khỏi phòng họp đầu tiên. Theo sau là các Ủy viên thường vụ thành ủy.
Khang Đức Lai từ xa đã nhìn thấy một đám Ủy viên thường vụ vây quanh Trần Quốc Khánh đi lên lầu, thì trong lòng vô cùng cảm thán. Chỉ có tiến vào Ủy viên thường vụ thành ủy thì mới có ý nghĩa chân chính tiến nhập vào lãnh đạo trung tâm thành phố.
Khang Đức Lai biết mình hy vọng trở thành lãnh đạo thành phố là rất xa vời. Trong mắt của những Ủy viên thường vụ huyện ủy khác, ông từ một Trưởng ban Tuyên giáo trở thành Bí thư Huyện ủy đã là tốc độ hỏa tiễn rồi.
Thầm nghĩ điều này, tốc độ dưới chân Khang Đức Lai một chút cũng không chậm. Ông ta đón đường phía trước Trần Quốc Khánh và các Ủy viên thường vụ khác.
- Là đồng chí Khang Đức Lai à?
Trần Quốc Khánh thản nhiên chào hỏi, khả năng là thu hoạch của Hội nghị thường vụ ngày hôm nay không nhỏ. Cho nên Trần Quốc Khánh có vẻ mười phần khí thế.
- Bí thư Trần, Chủ tịch thành phố Diêu. Tôi xin hướng các vị lãnh đạo báo cáo quyết định xử lý sự cố an toàn xây dựng vừa rồi.
Khang Đức Lai trước mặt các Ủy viên thường vụ khác có phần rất câu nệ.
- Ồ!
Trần Quốc Khánh vẫn thản nhiên nói:
- Vào văn phòng nói đi. Đồng chí Tuấn Minh cũng vào cùng nhau nghe một chút.
Diêu Tuấn Minh liền đi theo sau Trần Quốc Khánh cùng bước vào văn phòng. Còn các Ủy viên thường vụ khác thì quay về văn phòng của mình.
Khang Đức Lai nhìn thấy các Ủy viên thường vụ khác rời đi thì mới gõ cửa văn phòng làm việc của Trần Quốc Khánh.
- Làm một điếu đi, Chủ tịch thành phố Diêu.
Trần Quốc Khánh ngồi trên sofa, đưa cho Diêu Tuấn Minh một điếu thuốc rồi nói:
- Trong lúc họp không được hút thuốc, thật là chịu không nổi.
Nói xong rồi quay đầu chỉ vào chiếc ghế sofa nói:
- Đồng chí Đức Lai ngồi đi.
Khang Đức Lai ghé mông ngồi, sau đó cung kính đưa quyết định xử lý của huyện ủy Nam Vân đến trước mặt Trần Quốc Khánh, nói:
- Chúng tôi dựa theo chỉ thị của lãnh đạo thành phố, đào sâu nguyên nhân gây sự cố vừa qua. Ở huyện quyết định tiến hành miễn chức Trưởng phòng Tăng Nghị của phòng Xúc tiến đầu tư.
Trần Quốc Khánh trong lòng lúc này cảm thấy thoải mái vô cùng. Ông ta nghe nói Tăng Nghị kéo đến cho thành phố, cho huyện Nam Vân không ít hạng mục đầu tư. Người Mỹ quyên tiền xây dựng trường đại học Y hẳn là cũng do Tăng Nghị. Khang Đức Lai chỉ là phụ tá đắc lực.
Khang Đức Lai lần này có thể đưa ra quyết định xử phạt như thế, xem ra là đã chịu thua thành phố.
Cầm lấy quyết định xử lý của Khang Đức Lai, Trần Quốc Khánh nhìn qua một lần rồi nói với Diêu Tuấn Minh.
- Tăng Nghị người này tôi cũng biết, rất có năng lực, lại nhiệt tình trong công tác phát triển kinh tế cho huyện Nam Vân. Làm ra cống hiến rất nhiều. Nhưng anh hãy xem cậu ta hiện tại đã thành bộ dạng gì. Đưa đến những hạng mục không phù hợp. Lại còn cho phép những người không ra gì nhận thầu công trình. Nếu không tiến hành xử phạt cậu ta thì thật khó mà khiến cho dân chúng tin phục. Nghe nói cậu ta mấy ngày hôm trước còn động thủ đánh quần chúng.
Khang Đức Lai trong lòng đột nhiên tức giận. Tăng Nghị như thế nào lại đánh quần chúng. Đó là kẻ xấu trong trận náo loạn. Nếu như Tăng Nghị không đúng lúc đuổi tới, quyết đoán xử lý thì hiện tại khả năng người nằm trong bệnh viện sẽ không chỉ có bốn mươi người.
Tuy nhiên, Khang Đức Lai cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Trần Quốc Khánh, ám chỉ Tăng Nghị có thể có hay không nhận ưu đãi trong các hạng mục.
Khang Đức Lai lập tức nói:
- Ở huyện đưa ra quyết định này là đã trải qua cẩn thận điều tra. Đồng chí Tăng Nghị không tồn tại bất luận một vấn đề nào về phương diện kinh tế. Vấn đề này tôi có thể đảm bảo.
Trần Quốc Khánh hơi khoát tay:
- Trân trọng cán bộ ưu tú chính là một phần trong công tác của chúng ta. Vấn đề miễn chức đồng chí Tăng Nghị, tôi đề nghị huyện Nam Vân thận trong suy xét lại lần nữa.
Nếu Khang Đức Lai chịu thua thì Trần Quốc Khánh cũng không muốn tiếp tục truy đánh Khang Đức Lai nữa.
Diêu Tuấn Minh cũng lên tiếng:
- Trong sự kiện lần này, Tăng Nghị tuy rằng có trách nhiệm rất lớn. Nhưng chúng ta cũng không thể uốn cong thành thẳng. Hãy cho cậu ấy một cơ hội để sửa đổi.
Khang Đức Lai trong lòng thầm chửi chó má. Nếu không xử phạt Tăng Nghị thì các người lại cho rằng tôi là vô tổ chức. Còn tôi xử phạt thì nói rằng tôi uống cong thành thẳng.
- Bất luận một sự phát triển nào cũng không thể lấy tai nạn chết người làm tiêu chuẩn. Lần này chúng tôi làm ra quyết định như vậy chính là một cấp cho toàn bộ cán bộ huyện Nam Vân một bài học. Đồng thời tạo nên một môi trường xây dựng an toàn.
- Ông có thể khắc sâu lĩnh hộ tinh thần của thành phố, tôi rất mừng.
Trần Quốc Khánh đối với biểu hiện của Khang Đức Lai hôm nay rất hài lòng.
- Tất cả những hạng mục công trình của huyện chúng tôi đã tiến hành chỉnh đốn và cải cách. Tôi hôm nay đến đây là xin thành phố có thể phái một tổ điều tra xuống trợ giúp chúng tôi tìm tai họa ngầm.
Khang Đức Lai lời này nói rất khiêm tốn.
Trần Quốc Khánh liền nhìn Diêu Tuấn Minh. Diêu Tuấn Minh liền lên tiếng:
- Ở thành phố cũng đã suy nghĩ đến ý kiến của ông. Và sẽ phái một tổ kiểm tra an toàn xuống huyện Nam Vân.
Khang Đức Lai cảm thấy buồn bực. Sao không nói tới là kỳ hạn khi nào? Tuy nhiên, Diêu Tuấn Minh nói như vậy thì ông ta cũng không tiện thúc giục, đành đứng dậy xin phép rời khỏi văn phòng Trần Quốc Khánh.
Rời khỏi tòa nhà làm việc của Thành ủy, Khang Đức Lai ngồi lên xe, chuẩn bị trở về huyện Nam Vân.
Khi chuẩn bị rời khỏi thì điện thoại của Khang Đức Lai vang lên.
- Là đồng chí Đức Lai của huyện Nam Vân phải không? Đây là Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Khang Đức Lai liền thẳng thân mình một chút rồi nói:
- Tôi là Khang Đức Lai.
- Mời ngài sáng ngày mai đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy một chuyến.
Người nọ cũng không nói gì thêm, trực tiếp cúp điện thoại.
Khang Đức Lai cúp điện thoại mà trong lòng cảm thấy chột dạ.
Ban tổ chức cán bộ nói chuyện, hẳn là sẽ không phải chuyện xấu.
Thấy xe đang chạy đến huyện Nam Vân, Khang Đức Lai vội vàng nói quay đầu lại.
- Đến Vinh Thành!
Nam Vân cách Vinh Thành quá xa. Sáng mai xuất phát Khang Đức Lai sợ không kịp nên lập tức quyết định hôm nay liền chạy tới Vinh Thành. Sáng sớm mai thà rằng đến Ban tổ chức cán bộ sớm một chút còn hơn muộn.
Dọc đường đi, Khang Đức Lai trong lòng cân nhắc cả chuyện xấu lẫn chuyện tốt.
Chuyện xấu gần đây là liên quan đến vấn đề an toàn, nhưng chuyện này không phải do Ban tổ chức cán bộ quản.
Chỉ có việc của Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ tịch mặt trận tổ quốc Nguyệt năm ngoái lui về tuyến hai mà thôi.
Đến tột cùng thì cho đến nay vẫn chưa quyết định ai sẽ thay thế vào vị trí còn bỏ trống này.
Nhưng chuyện tốt như vậy làm sao mà rơi xuống đầu mình được. Khang Đức Lai một chút cũng không cảm thấy có khả năng. Mình được đề bạt lên làm Bí thư Huyện ủy đã là hỏa tốc rồi. Như thế nào lại có thể xuất hiện tình trạng này lần thứ hai chứ.
Huống chi, có khả năng tiến vào Ủy viên thường vụ Thành ủy chỉ có huyện Đông Minh. Đây là một huyện có nền kinh tế mạnh ở thành phố Long Sơn.
Nhưng ngay cả Bí thư ở đó cũng không có tư cách tiến vào Ủy viên thường vụ thành ủy.
Khang Đức Lai tính gọi cho Tương Trung Nhạc. Cha vợ của y tuy nói là sau lễ mừng năm mới sẽ nghỉ hưu, nhưng hẳn là sẽ biết được tin tức nào đó.
Khang Đức Lai lại dự định gọi cho Tăng Nghị. Mạng lưới quan hệ của Tăng Nghị ở tỉnh rất sâu. Nhưng cuối cùng tất cả đều không gọi. Đến tột cùng là chuyện gì thì ngày mai sẽ biết, cần gì phải kinh động tứ phương. Nếu chẳng may không phải là chuyện tốt thì chẳng phải là rất mất mặt sao?
Thư ký ngồi ở vị trí lái phụ thông qua kính chiếu hậu, nhìn thấy sắc mặt ông chủ của mình thì biết được là chuyện không tốt. Trong lòng nghi hoặc không ngừng, không biết vừa rồi là ai gọi điện đến.
Ông chủ chưa từng có sự thất thố đến như vậy.
Ngày hôm sau, sau khi dùng xong điểm tâm, Khang Đức Lai liền chạy tới Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, chỉ có điều không dám đi vào mà chỉ ngồi trong xe, suy nghĩ xem người ta sẽ hỏi mình cái gì và mình sẽ trả lời như thế nào.
10h, Khang Đức Lai đẩy cửa bước xuống xe, sửa sang lại quần áo rồi bước chân vào Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Người trong văn phòng nghe Khang Đức Lai giải thích ý đồ đến đây thì nói rằng:
- Ngài đi theo tôi!
Nói xong thì liền đi trước dẫn đường.
Người dẫn đường phía trước vừa đi vừa đánh giá Khang Đức Lai, phỏng đoán Khang Đức Lai có bối cảnh gì mà Trưởng ban Ban tổ chức cán bộ tự mình điểm danh nói chuyện.
Đến trước cửa phòng, nhân viên công tác liền nói:
- Ngài chờ ở đây, Trưởng ban Doãn lát nữa sẽ tới.
Khang Đức Lai trong lòng chấn động. Cái gì là Trưởng ban Doãn? Chẳng lẽ là Doãn Bỉnh Xương của Ban tổ chức cán bộ?
Trưởng ban sao? Khang Đức Lai không nghĩ tới Doãn Bỉnh Xương lại tự mình gọi điện bảo ông nói chuyện. Thiếu chút nữa là tim ông nhảy ra ngoài.
Đây chính là giao cấp nói chuyện đấy.
- Cám ơn!
Khang Đức Lai miễn cưỡng duy trì sự điềm tĩnh của mình, nói một câu cám ơn với vị nhân viên công tác kia.
Sau khi nhân viên công tác đi xa, ông ta thấy trong lòng áp lực không ngừng. Lấy tay vuốt vuốt quần áo, ông cảm giác trong lòng bàn tay của mình đầy mồ hôi.
Toàn bộ tầng trệt rất im lặng. Khang Đức Lai có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình.
Khang Đức Lai đứng ở ngoài văn phòng của Doãn Bỉnh Xương, cố gắng nhớ lại những sự kiện tin tức trọng đại gần đây.
Qua hơn mười phút, từ trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân của Doãn Bỉnh Xương, rồi bóng dáng của ông ta xuất hiện.
Không hổ danh là nhân vật Ủy viên thường vụ tỉnh ủy. Chỉ cần Doãn Bỉnh Xương liếc mắt một cái, Khang Đức Lai đã cảm thấy thắng lưng của mình không thẳng lên được, nét mặt không tự chủ được, xuất hiện nụ cười tươi. Chỉ có điều hai tay vươn ra phía trước.
Đi được vài bước, Khang Đức Lai cảm thấy trước mặt mình có một đám mây. Doãn Bỉnh Xương rất nhanh đã đi đến trước mặt Khang Đức Lai.
- Trưởng ban Doãn, chào ngài. Tôi là Khang Đức Lai.
Khang Đức Lai hoàn hồn. Trưởn ban Doãn đang đứng trước mặt mình. Chính mình trước kia không dám nghĩ tới, nhưng nay lại hiện ra trước mặt mình, lại còn muốn tìm mình nói chuyện.
- Vào đi!
Doãn Bỉnh Xương nói một câu. Thư ký của ông đã mở sẵn cửa.
Khang Đức Lai cẩn thận đi theo phía đằng sau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Doãn Bỉnh Xương ngồi xuống bàn làm việc. Thư ký khẩn trương mang tách trà lên cho Doãn Bỉnh Xương.
Khang Đức Lai nhìn xung quanh, rồi nhìn đến cái ghế trước bàn làm việc, run như cầy sấy.
Ông ta quả thật run như cầy sấy, không phải bởi vì ông sợ hôm nay gặp chuyện xui xẻo, mà sợ một lời nói của mình cũng sẽ phá hư ấn tượng với Doãn Bỉnh Xương.
Thư ký rót cho Khang Đức Lai một ly nước, sau đó khép lại cửa bước ra ngoài.
Doãn Bỉnh Xương uống một ngụm nước, rồi nở nụ cười hòa ái:
- Hôm nay muốn tìm anh đến đây chính là muốn tìm hiểu một số chuyện.
Khang Đức Lai duy trì bộ dạng tươi cười, điềm tĩnh, gật đầu chờ Doãn Bỉnh Xương đặt câu hỏi.
- Những nổi bật về kinh tế của huyện Nam Vân quả thật là không tồi.
Doãn Bỉnh Xương chỉ vào tách trà mà mình đang uống nói:
- Trà hiện nay mà tôi uống chính là Tướng Quân Trà của huyện Nam Vân các người đấy.
Khang Đức Lai nhẹ nhàng thở ra. Xem ra không phải là chuyện xấu. Ông ta suy nghĩ một chút rồi nói:
- Huyện Nam Vân là một huyện nghèo khó. Kinh tế thủy chung không có sự phát triển. Điều này chứng minh trước đây trong công tác của huyện chúng tôi có vấn đề.
- Trải qua thật sự điều tra, thận trọng suy xét, chúng tôi cho rằng có đặc sắc thì mới có ưu thế. Có ưu thế thì mới có lực cạnh tranh. Cho nên quyết định đem cái đặc sắc của mình phát triển ra bên ngoài, khai hỏa danh khí cho huyện Nam Vân.
Doãn Bỉnh Xương vừa nghe vừa đặt câu hỏi cho Khang Đức Lai, bảo ông nói lên vài con số.
Khang Đức Lai lúc đầu còn có chút khẩn trương, nhưng sau thấy Doãn Bỉnh Xương đối với báo cáo của mình rất có hứng thú thì cũng chậm rãi thả lỏng hơn.
Nói chuyện được nửa giờ, Doãn Bỉnh Xương lại chuyển sang việc mở mang khu vực kinh doanh của tỉnh Nam Giang.
- Kinh tế của tỉnh Nam Giang không phát triển bằng những nơi khác. Sự phát triển về kinh tế không có sự cân bằng trong tỉnh. Những nét đặc sắc của huyện Nam Vân cùng lúc đã mang đến một làn gió mới cho nền kinh tế của tỉnh.
Khang Đức Lai lập tức nói:
- Huyện Nam Vân chúng tôi nhất định sẽ kiên trì phát triển nét đặc sắc của mình.
Doãn Bỉnh Xương khẽ mỉm cười nói:
- Ở tỉnh cũng nguyện ý trong phương diện này tiến hành kiểm tra thử. Bí thư Khang, anh phải làm tốt công tác chuẩn bị, ở tỉnh sẽ có khả năng cấp thêm trọng trách cho anh.
Một câu nhưng khiến Khang Đức Lai giật mình:
- Tôi xin phục tùng hết thảy mọi quyết định của tổ chức. Không phụ lòng tín nhiệm của Trưởng ban Doãn và của tổ chức.
- Anh có thái độ như vậy thì rất tốt.
Doãn Bỉnh Xương nói xong thì cầm lấy tách trà.
Đây là ý tứ tiễn khách. Khang Đức Lai biết cuộc nói chuyện đã kết thúc thì liền nhanh chóng đứng lên.
- Trưởng ban Doãn, tôi không quấy rầy công tác của ngài.
Nhìn Khang Đức Lai cung kính lui ra, Doãn Bỉnh Xương trong lòng cũng có chút cảm xúc. Ông cầm tách trà suy nghĩ, Khang Đức Lai không biết là vận mệnh như thế nào, không ngờ có thể đạt được sự ủng hộ của Bí thư Phương. Muốn nói Khang Đức Lai có bối cảnh gì, đánh chết Doãn Bỉnh Xương cũng không tin. Một người gần năm mươi tuổi mới làm đến Bí thư Huyện ủy. Nếu được trọng dụng thì cũng chỉ nửa năm nửa thôi.
Nhưng chưa đến một năm thì đã hai lần được đề bạt. Ông ta hôm nay tự mình gọi đến nói chuyện chính là vì Bí thư Phương điểm danh.
Khang Đức Lai rời khỏi Ban tổ chức cán bộ nhưng cảm giác vẫn cứ như đi trên mây.
Viên thư ký từ xa nhìn thấy sắc mặt của Khang Đức Lai thì biết rằng là chuyện tốt.
Ông chủ phát đạt thì chính mình cũng sẽ phát đạt.
Trở lại huyện Nam Vân, Khang Đức Lai thầm nghĩ phải tìm Tăng Nghị đi ăn mới được.
Ở tỉnh dựa vào cái gì để đề bạt ông, ngẫm nghĩ một chút thì có thể biết.
Sau khi lên xe, khóe miệng Khang Đức Lai không khỏi hiện lên một nụ cười đắc ý.
Trần Quốc Khánh ơi Trần Quốc Khánh, ông khiến bố phải chảy nước mắt. Nhưng tuyệt đối không ngờ lại có kết cục như vậy. Xem ông như thế nào cho xong việc đây.
Mình hôm nay cơ bản không thể so với lúc xưa. Chính mình sẽ tiếp nhận vị trí Ủy viên thường vụ Thành ủy.
Sau này nhìn Trần Quốc Khánh cũng sẽ không còn e ngại nữa.