Hội nghị hôm nay có tên là “Đại hội đại biểu Hội trung y”, được cử hành tại khách sạn Hoa Hữu.
Hội viên của hội Trung y tỉnh Nam Giang, trong cả nước mà nói đều là cầm cờ đi trước, có đến hơn bảy ngàn hội viên. Hàng năm, tỉnh Nam Giang sản xuất dược liệu Đông y chiếm một sản lượng rất lớn trong cả nước. Nhưng nếu bàn về địa vị trung y thì tỉnh Nam Giang lại không bằng các tỉnh khác.
Truy cứu nguyên nhân thì chủ yếu là không có danh y. Sau đó chính là sản nghiệp thuốc yếu kém.
Mượn tỉnh Đông Giang mà nói, vừa có Hoàng Xán bảng hiệu danh y chống lưng, lại có mấy chục xí nghiệp kinh doanh thuốc Đông y. Lĩnh vực Đông y ở tỉnh Đông Giang so với Nam Giang thì cao hơn rất nhiều, gần như là chong chóng đo chiều gió của giới Trung y trong nước. Trong giới Trung y ở nước ngoài cũng có ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng chuyên gia trung y trúng cử vào làm chuyên gia của Cục Bảo vệ sức khỏe tỉnh Nam Giang một người cũng không có. Phần lớn xí nghiệp thuốc Đông y đều là công việc bù đầu bù cổ, nhưng chỉ vẻn vẹn có mấy xí nghiệp là làm được. Chỉ có điều chỉ chuyên bào chế dược liệu Đông y và bán sỉ, cũng không đề cập đến thị trường thuốc trung y bào chế sẵn. Một tỉnh có số lượng dân cư lớn như vậy, nhưng một chiêu bài về trung y nổi tiếng cũng không có. Đây không thể không nói là một tiếc nuối rất lớn.
Tăng Nghị khi tới khách sạn Hoa Hữu, dưới lầu đã đậu rất nhiều xe. Ngoài cửa khách sạn có treo một biểu ngữ “Nhiệt liệt chúc mừng đại biểu đến tham dự đại hội lần thứ sáu của giới trung y tỉnh Nam Giang”.
Những người quen biết nhau ở ngoài cửa đụng phải thì liền nhiệt tình chào hỏi. Ngoài ra còn có một số người trên cổ đeo thẻ chứng nhận hội viên.
Tăng Nghị là một gương mặt mới. Sau khi xuống xe cũng không ai nhận ra hắn, cũng chẳng ai chào hỏi hắn. Tăng Nghị mang theo cặp xách, bước vào trong đại sảnh khách sạn.
Ở trong đại sảnh khách sạn, phụ trách đăng ký đại biểu Chánh văn phòng Uông lúc này đã nhìn thấy Tăng Nghị, liền bước tới, từ xa đã vươn tay, nhiệt tình nói:
- Quản lý Tăng, chào mừng cậu.
- Đã lâu không gặp, Chánh văn phòng Uông vẫn phong thái như xưa.
Tăng Nghị cười, chào hỏi.
- Nhờ phúc của Quản lý Tăng mà tôi rất tốt.
Chánh văn phòng Uông vội vàng đem thẻ chứng nhận đại biểu qua cho Tăng Nghị:
- Đây là thẻ chứng nhận, đã sớm chuẩn bị cho cậu.
- Thật vất vả cho Chánh văn phòng Uông. Thật sự cảm thấy rất ngại.
Tăng Nghị tiếp nhận giấy chứng nhận đại biểu, thuận tay nhét mấy cái phiếu vào trong tay Chánh văn phòng Uông:
- Mấy ngày hôm trước, có đồng nghiệp cũ ở huyện Nam Vân đến, tặng cho hai phiếu mua Tướng Quân Trà. Tôi cũng không dùng. Biết Chánh văn phòng Uông rất thích uống trà nên mang tới biếu ngài.
Chánh văn phòng Uông trên mặt lộ ra một tia kích động, cười nói:
- Quản lý Tăng quá khách khí, tôi đây chỉ là một Chánh văn phòng, không phải là vì các vị lãnh đạo phục vụ sao? Nào có gì phải vất vả chứ.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Chánh văn phòng Uông cũng nhận món quà mà Tăng Nghị cho, thầm nghĩ đây là quà tặng của Quản lý Tăng cho mình. Phiếu mua hàng Tướng Quân Trà này, nói không đáng tiền thì một phân tiền cũng không đáng, nhưng nếu nói đáng giá thì nhất định là khó cầu.
Tướng Quân Trà năm nay tuy sản lượng có sự tăng trưởng, nhưng vẫn cung cấp cho các đơn đặt hàng là chính. Còn dư lại một ít là dùng cho chính quyền tỉnh Nam Giang trong các trường hợp chiêu đãi. Nhà máy Tướng Quân căn cứ vào số lượng trà trong hiệp nghị mà chuẩn bị một số lượng trà rất lớn, phân phát cho các cơ quan chính phủ sự vụ từ trên xuống dưới của tỉnh Nam Giang. Nếu ai có nhu cầu dùng trà thì có thể dùng phiếu đến mua trà tại nhà máy Tướng Quân.
Biện pháp này là do Giám đốc nhà máy Tướng Quân nghĩ ra. Tăng Nghị khi nhận phiếu mua hàng cũng là dở khóc dở cười. Như vậy đại khái trong quan trường quốc nội đã đề ra một loại hình quái dị.
Hiện giá trà Tướng Quân rất cao. Nếu tùy tiện bán ra một hai cân, nếu có người tích cực mà nói thì có thể đủ tiêu chuẩn để mà đem đi hối lộ rồi. Nhưng mà phiếu mua hàng không giống với. Phiếu mua hàng không có chứa bất cứ một giá trị nào. Thậm chí có thể nói là không đáng một đồng. Anh cho dù có phiếu mua hàng thì khi mua trà cũng vẫn phải trả tiền.
Tuy nhiên, nếu như anh không có phiếu mua hàng, muốn mua Tướng Quân Trà thì phải xem vào vận may của mình. Nhưng nếu có phiếu thì liền nhất định có thể mua được Tướng Quân Trà. Cho nên, tỉnh Nam Giang hiện tại rất thịnh hành phiếu mua Tướng Quân Trà.
Giám đốc nhà máy Tướng Quân đối với phương pháp mà mình đưa ra, không hoàn toàn là đón ý hùa theo nhu cầu tặng lễ trong quan trường, mà muốn đả kích vào Tướng Quân Trà giả mạo.
Phát hành phiếu giảm giá mua trà, mỗi một cân trà đều phải có bằng chứng về thân phận của nó. Bởi vì trên phiếu chẳng những có con dấu của nhà máy Tướng Quân, hơn nữa còn có con dấu của cơ quan sự vụ chính phủ các cấp. Nếu ai muốn làm giả phiếu này, nhất định là phải làm giả con dấu gốc của cơ quan chính phủ. Phương diện này phiêu lưu vô cùng lớn. Sau khi bị bắt thì là ngồi tù không có thời hạn.
Hơn nữa, phối hợp với con dấu đỏ thẫm của cơ quan chính phủ thì giá trị con người tăng gấp bội. Người tặng cũng có mặt mũi. Nếu như có thể muốn làm được phiếu mua hàng giảm giá Tướng Quân Trà, càng chứng tỏ được quan hệ và năng lực hoạt động của mình. Cho nên, khi phiếu mua trà một khi được phát hành ra ngoài thì cũng rất được săn đón. Đừng nói là Tướng Quân Trà giả mạo không xuất hiện ngoài thị trường, mà ngay cả Tướng Quân Trà chân chính cũng bị người ta nghi ngờ nửa thật nửa giả.
Trong mắt mọi người, chỉ có phối hợp với phiếu mua Tướng Quân Trà thì mới là Tướng Quân Trà chân chính.
Tăng Nghị hiện tại tặng cho Chánh văn phòng Uông một số phiếu mua trà, làm sao mà không khiến cho ông ta cảm thấy hưng phấn. Phải biết rằng, những phiếu mua trà này đều nằm trong các cơ quan sự vụ của chính phủ. Chỉ bằng một Chánh văn phòng hội Trung y nho nhỏ là tuyệt đối không có. - Quản lý Tăng, hội nghị còn một lát nữa mới tiến hành. Tôi trước dẫn cậu lên lầu nghỉ ngơi.
Chánh văn phòng Uông giao công việc đăng ký lại cho cấp dưới rồi dẫn Tăng Nghị lên lầu.
Lần này, trước lầu lại có một trận ồn ào. Tất cả mọi người đều hô:
- Hoa lão đến rồi.
Tăng Nghị quay đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc Mecerdes Benz dừng lại đằng trước, rất bắt mắt. Các đại biểu đang phân tán bốn phía đều tập trung đi tới.
Có người mở cửa xe, Hoa lão đầu tóc bạc phơ bước xuống, cười chào hỏi mọi người:
- Xin chào mọi người, đã lâu không gặp. Lát nữa sau khi họp xong, chúng ta cùng nhau họp mặt.
Mặc dù biết Hoa lão đây là khách khí, nhưng mọi người vẫn phụ họa nói:
- Hoa lão có lời mời, nào dám chối từ. Nhất định phải họp mặt mới được.
Hoa lão cùng mọi người đơn giản hàn huyên vài câu, rồi cất bước vào trong khách sạn. Các đại biểu giống như ngôi sao vây quanh ánh trăng, đi hai bên và phía sau Hoa lão, cùng nhau hướng bên này đi tới.
Tăng Nghị bây giờ mới hiểu được các đại biểu vì sao nãy giờ lại tụ tập ở đây. Hóa ra là đang đợi Hoa lão.
Hoa lão cười khanh khách đi đằng trước. Sau khi thấy Tăng Nghị đang đứng trong đại sảnh khách sạn thì không khỏi sắc mặt ngẩn ra, theo sau lộ vẻ mỉm cười, hướng Tăng Nghị gật đầu.
Tăng Nghị cũng mỉm cười đáp lại. Hai người coi như là chào hỏi.
Hoa lão dẫn mọi người đi ngang qua trước mặt Tăng Nghị, sau đó đi lên lầu. Chưa đến một phút thời gian, mới vừa rồi ở dưới còn tụ tập mấy chục người, nhưng bây giờ thì chẳng còn mấy ai. Thang máy khách sạn cũng không đủ cung cấp.
Tăng Nghị nhìn chiếc xe Mercedes-Benz dưới lầu. Chiếc xe này tuyệt đối không dưới hai ba triệu. Hắn nhớ tới vết thương trên thắt lưng của Vệ mập tối hôm qua. Thật đúng là để cho lão Tả keo kiệt nói trúng rồi. Hoa lão người ta nếu không phải là Mercedes-Benz thì sẽ không ngồi.
Chánh văn phòng Uông lúc này nói:
- Thuật chữa trị xương bị tổn thương bây giờ là một tấm chiêu bài lớn. Không riêng gì nổi tiếng ở tỉnh Nam Giang, mà cả ngay trong nước. Trong hội Trung y dược học của chúng ta, nếu nói về hiệu quả kinh tế và lợi ích nhất thì không còn ai qua được Hoa lão.
Tăng Nghị cười, khó trách những người này lại vây quanh Hoa lão như vậy. Bây giờ trong thời buổi kinh tế xã hội, ai có tiền thì người đó có phân lượng. Những người này lấy lòng Hoa lão, chỉ sợ cũng là muốn Hoa lão truyền cho một chút thuật đào vàng. Tuy nhiên, đây cũng là thường tình của con người. Hoa lão là dựa vào tay nghề của mình để kiếm cơm, cũng không có gì quá đáng.
“Bản lĩnh bó xương của Hoa lão là vạn kim bất truyền”. Tăng Nghị cười, thầm nghĩ những người này muốn lấy lòng Hoa lão chỉ sợ là phải thất vọng rồi.
Chánh văn phòng Uông gật đầu, nói:
- Quản lý Tăng lúc nào đến phòng khám của Hoa lão để mở mang kiến thức một chút, thì biết rằng lời của tôi một chút cũng không khuếch đại.
Tăng Nghị khẽ gật đầu:
- Vâng, khi nào có cơ hội, tôi nhất định phải đi xem một chút.
Chánh văn phòng Uông thấy thang máy đã trống thì liền dẫn Tăng Nghị lên lầu.
Hội nghị còn chưa bắt đầu, các đại biểu đang ở trong phòng nghỉ, hoặc đứng hoặc ngồi nói chuyện và thảo luận về cuộc họp của ngày hôm nay.
Chánh văn phòng Uông dẫn Tăng Nghị tới cửa phòng nghỉ, thì liền quay trở lại đại sảnh. Hội trưởng hội Trung y dược học đang cùng với một số vị Phó hội trưởng cùng nhau đến sở Y tế mời Giám đốc sở Y tế Trần Cao Phong. Chánh văn phòng Uông phải ở dưới lầu làm tốt công tác nghênh đón.
Tăng Nghị bước vào phòng nghỉ, ngoại trừ Hoa lão, hắn còn thấy được một số người quen, đều là Quản lý Thường vụ trước kia. Lúc này, mấy vị Thường vụ đang bị các đại biểu vây quanh nói chuyện. Tăng Nghị cũng không qua tham gia náo nhiệt mà tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, bên cạnh đã có người hỏi:
- Chú em, cậu đây là thư ký của vị lãnh đạo nào vậy?