Tập thể các lãnh đạo thành phố Long Sơn hít một ngụm khí lạnh. Ai cũng không phải thằng ngốc. Lời này của Phùng Ngọc Cầm có ý tứ thì mọi người ai cũng hiểu được.
Người của Giám đốc sở Phùng mà cũng dám miễn chức. Đây chính là đánh vào mặt của Giám đốc sở Phùng.
Khó trách bà lại đích thân đến Long Sơn.
Diêu Tuấn Minh tay nắm chặt ly rượu, cũng hơi chút phát run, phía sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người. Đắc tội với Giám đốc sở Phùng, chính là đắc tội với Bí thư Phương.
Mà khi đó tiền đồ của mình ở tỉnh Nam Giang không cần nghĩ cũng biết.
- Người trẻ tuổi thì khó tránh khỏi sẽ….
Trần Quốc Khánh nở một nụ cười khó coi. Những lời này vừa mới nói ra một nửa, ông ta hận không thể tát mình một cái.
Người trẻ tuổi thì khó tránh khỏi xảy ra sai sót. Nói vậy chẳng khác nào nói phái Tăng Nghị xuống là sai lầm của Giám đốc sở Phùng.
Nói câu này chẳng khác nào biến thành nói Giám đốc sở Phùng không biết nhìn người.
Diêu Tuấn Minh lúc này nhảy vào giúp Trần Quốc Khánh giải vây:
- Trước đây, khi huyện Nam Vân đưa quyết định xử lý báo cáo lên, Bí thư Trần và tôi đều cho rằng xử lý đồng chí Tăng như vậy là không thích hợp, không công bằng. Ngày hôm qua, ở thành phố còn đặc biệt phái tổ chuyên gia xuống tiến hành điều tra việc này. Người của tổ điều tra sau khi trở về đã hướng tôi phản ánh, nói rằng trong sự cố an toàn xây dựng của huyện Nam Vân, đồng chí Tăng Nghị không có liên quan. Huyện Nam Vân coi trọng xử lý trong an toàn xây dựng là chuyện tốt. Nhưng quyết định xử lý đồng chí Tăng quả thật có chút uốn cong thành thẳng.
Trần Quốc Khánh lúc này mới thêm vào:
- Đồng chí Tiểu Tăng khi đến thành phố Long Sơn công tác đã làm ra cống hiến thật lớn đối với công tác thu hút đầu tư. Tất cả mọi người chúng tôi đều rõ như ban ngày. Mọi người nói có đúng không?
Mọi người vội vàng gật đầu, hùa theo Trần Quốc Khánh:
- Đúng vậy, huyện Nam Vân có thể có cục diện tốt như ngày hôm nay, đồng chí Tiểu Tăng đã đóng góp không nhỏ.
Trần Quốc Khánh liền nâng ly đưa đến trước mặt Phùng Ngọc Cầm:
- Hôm nay, tôi xin đại diện cho bộ máy lãnh đạo thành phố Long Sơn hướng Giám đốc sở Phùng nói một câu cảm ơn. Vì ngài đã phái được một binh tướng tốt đến thành phố Long Sơn chúng tôi.
Trần Quốc Khánh cười ha hả, uống một hơi cạn sạch. Sau đó vỗ nhẹ lên vai Tăng Nghị, cười hòa ái nói:
- Đồng chí Tiểu Tăng, ở thành phố Long Sơn nhất định sẽ sửa chữa sai lầm này. Quyết định xử lý cậu của huyện Nam Vân, cậu cũng đừng nên vì nó mà ủy khuất, đánh mất nhiệt tình trong công tác.
- Vẫn còn rất nhiều người vẫn rất ủng hộ cậu đấy thôi.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Cám ơn lãnh đạo thành phố đã tín nhiệm và ủng hộ tôi. Tôi nhất định sẽ đem chuyện này làm thành một bài học cho mình. Sau này trong công tác, tôi sẽ càng thêm khắc sâu, đặt ra tiêu chuẩn cao cho mình.
- Cậu có thể nghĩ như vậy thì tôi yên tâm rồi.
Trần Quốc Khánh mỉm cười xẩu hổ, trong bụng thầm nghĩ tiểu tử này quả thật là giảo hoạt.
Phùng Ngọc Cầm lúc này thản nhiên nói:
- Nếu lãnh đạo thành phố Long Sơn cho rằng cậu bị ủy khuất thì sự việc lần này dừng ở đây. Lần sau cậu còn dám làm xằng làm bậy thì ở sở sẽ tuyệt không tha cho cậu đâu.
Tăng Nghị gật đầu, rồi bưng ly rượu của mình về lại chỗ ngồi.
Bữa cơm này đối với lãnh đạo thành phố Long Sơn căn bản là khó nuốt, giống như đang ngồi trên đống lửa. Mỗi một động tác của Phùng Ngọc Cầm, bọn họ phải kiên trì nở nụ cười thật tươi, nhưng phía sau lưng lại là một tầng mồ hôi ướt đẫm.
Tăng Nghị từ xa nhìn thấy, trong lòng cảm thán vô cùng. Cổ nhân có câu, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền cũng có một phần đạo lý. Nếu chính mình không quen biết Phương Nam Quốc, Phương Nam Quốc không phải là Bí thư Tỉnh ủy thì như vậy kết cục ở huyện Nam Vân sẽ là gì?
Câu nói đầu tiên của lãnh đạo đối với sự việc liên quan đến mấy chục vạn người chính là phó mặc Nam Vân. Hy vọng kinh tế huyện phát triển lên cũng sẽ vì như vậy mà bị kìm lại.
Trong mắt lãnh đạo, không có lợi ích của nhà đầu tư ở huyện Nam Vân, mà chỉ có quyền uy và quyền lực của mình mà thôi.
Trước kia, Tăng Nghị cũng đã từng có lúc bàng hoàng và chần chừ, không biết mình đi theo con đường y học là có đúng không? Chữa bệnh cho lãnh đạo thì có cái gì đúng? Có được tính là thần y hay không?
Nhưng trải qua chuyện lần này, Tăng Nghị ngược lại kiên định sự lựa chọn của bản thân. Chỉ cần cứu người thì chính là tạo phúc muôn dân. Hắn nguyện ý đi theo con đường này mà không oán, không hối hận một câu.
Thấy tất cả mọi người đã ăn xong, Phùng Ngọc Cầm hạ đũa nói:
- Bữa cơm này rất ngon. Xin cảm ơn thành phố Long Sơn đã nhiệt tình khoản đãi.
- Đây là điều nên thế!
Trần Quốc Khánh cười.
Phùng Ngọc Cầm nhìn đồng hồ rồi nói:
- Lần này, chuyện tỉnh Nam Giang hợp tác với người Mỹ xây dựng trường đại học chuyên nghiệp Y rất có ý nghĩa trọng đại đối với tỉnh. Vì thế tỉnh đã phái tổ bình thẩm đến thành phố Long Sơn chính là coi trọng thành phố Long Sơn. Hy vọng thành phố Long Sơn có thể bày ra những mặt tốt nhất của mình trước mặt tổ bình thẩm.
Trần Quốc Khánh gật đầu tỏ thái độ:
- Thành phố Long Sơn chúng tôi rất coi trọng công tác khám chữa bệnh. Trải qua nhiều năm tích lũy và phát triển đã đạt được những tiến bộ thật lớn. Đối với hạng mục xây dựng trường đại học Y lần này, thành phố Long Sơn chúng tôi có niềm tin vô cùng.
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Trần Quốc Khánh trong lòng kỳ thật một chút tin tưởng cũng đều không có. Ông ta biết rõ Phùng Ngọc Cầm tự mình xuống đây, ngoại trừ trợ giúp cho Tăng Nghị trút giận, thì về phương diện khác cũng là đề cao quy cách của tổ bình thẩm, khiến cho thành phố Long Sơn không còn lời nào để nói.
Sau khi tiễn người của tổ bình thẩm đi, Trần Quốc Khánh và Diêu Tuấn Minh sắc mặt trở nên nghiêm trọng, thầm nghĩ lãnh đạo thành phố Long Sơn những ngày sau này sợ là rất khó qua.
Hai người giờ phút này đều hiểu được vì sao Khang Đức Lai lại có thể lên chức đột ngột như vậy. Hóa ra là Khang Đức Lai thông qua Tăng Nghị, tạo mối quan hệ với Phương Nam Quốc. Chỉ có điều hai người không rõ rốt cuộc Tăng Nghị là có lai lịch gì mà có thể khiến cho đệ nhất phu nhân tỉnh Nam Giang phải đích thân đến đây vì hắn mà trút giận. Đây không phải là bao che khuyết điểm bình thường.
Trần Quốc Khánh đột nhiên nhớ tới một sự kiện, là của Nho Tử Ngưu năm ngoái. Nho Tử Ngưu khi đó không có miễn chức Tăng Nghị, lại còn thăng cấp cho hắn trở thành nhân vật số một. Nhưng đó là nhằm cướp đoạt công lao của Tăng Nghị. Và hậu quả ông ta nhận rất thê thảm, thậm chí còn bị Phương Nam Quốc trong cuộc họp điểm danh thẳng tiến hành phê bình. Có thể thấy được Phương Nam Quốc tức giận đến cỡ nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Quốc Khánh hối hận vô cùng. Chính mình lúc ấy như thế nào lại nghĩ nhiều như vầy. Nếu biết sớm một chút thì cũng không đến mức phát sinh chuyện hôm nay, bị Phùng Ngọc Cầm trước mặt mọi người làm cho bẽ mặt. Hiện tại, sợ rằng tất cả các lãnh đạo của thành phố Long Sơn đều cho rằng chính mình đã đắc tội với Bí thư Tỉnh ủy Phương Nam Quốc. Sau này sợ là uy vọng của mình ở thành phố Long Sơn sẽ xuống dốc không phanh.
Trần Quốc Khánh lúc này hận nhất là Lục Thế Hải. Không biết ông ta làm ăn như thế nào mà không nhìn ra Tăng Nghị.
Một người sống sờ sờ như vậy, xen lẫn trong tổ bình thẩm, không ngờ cũng nhìn không ra. Nếu trước tiên hướng ông báo cáo, thì không đến mức ở thành phố lại rơi vào thế hoàn toàn bị động, muốn làm cái gì cũng trở tay không kịp.
Phó chủ tịch thành phố Lục Thế Hải căn bản không biết Tăng Nghị. Ông ta còn không biết chính mình đã bị Trần Quốc Khánh ghi hận trong lòng. Lúc này, ông ta đang dẫn tổ bình thẩm đến bệnh viện nhân dân huyện. Đây là trạm thứ nhất.
Phùng Ngọc Cầm cũng không tham gia vào đoàn xe của tổ bình thẩm. Bà cùng đi với Tăng Nghị đến huyện Nam Vân. Bà muốn đến Trường Ninh Sơn để thăm Địch lão.
Cục trưởng cục Công an thành phố Long Sơn Tào Lượng nhận lệnh, âm thầm tiến hành công tác bảo vệ cho Phùng Ngọc Cầm. Ông ta đi theo đằng sau xe của Tăng Nghị, đến dưới chân núi cũng không thấy dừng lại, trực tiếp lên thẳng trên núi thì lập tức trong lòng kinh ngạc không ngừng, thiếu chút nữa là lao xe của mình vào trong đám ruộng ven đường.
Chuyện ở Trường Ninh Sơn, là một Cục trưởng cục Công an thành phố, Tào Lượng cũng biết phong thanh một chút.
Cũng chính vì biết nên ông mới cảm thấy khiếp sợ. Trường Ninh Sơn hiện tại đề phòng nghiêm ngặt vô cùng. Đừng nói là mình, ngay cả Giám đốc sở Công an tỉnh đến đây cũng chỉ có tư cách dừng lại ở dưới chân núi. Bí thư Tỉnh ủy Phương Nam Quốc đến đây cũng phải dựa theo trình tự kiểm tra, chờ đợi bên trong thông báo.
Tăng Nghị rốt cuộc là có lai lịch gì. Cảnh vệ khi nhìn thấy xe của hắn, không ngờ cũng không ngăn đón. Tăng Nghị chỉ hạ cánh cửa kính xe, giải thích hai câu là có thể đưa Phùng Ngọc Cầm lên núi.
Tào Lượng cũng không phải thằng ngốc mà cho rằng đại nhân vật ở trên núi đã rời khỏi nên mới buông lỏng. Nếu đã rời khỏi thì Phùng Ngọc Cầm còn đến đây làm gì.
Nghĩ tới điều này, Tào Lượng vui sướng vô cùng. Về sau nhất định phải tìm một cơ hội tiếp cận Tăng Nghị, làm quen để sau này có thể tiếp cận được nhân vật thông thiên.
Phùng Ngọc Cầm lần này đến đây, thứ nhất là thăm hỏi Địch lão, thứ hai là xem có hy vọng giữ Địch lão ở lại Nam Giang hay không.
Địch lão tâm trạng thoải mái nói:
- Hạo Huy đã nói với tôi muốn quay trở lại quân đội. Tuy nhiên, Tăng Nghị đã nói, Hạo Huy bệnh nặng mới khỏi, phải cần điều dưỡng nên tôi không đồng ý.
- Vâng, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng.
Phùng Ngọc Cầm cười:
- Về phương diện này cần phải nghe lời của Tăng Nghị. Không thể bởi vì tuổi còn trẻ mà bỏ qua những căn bệnh nhỏ trong cơ thể. Chỉ có thể tịnh dưỡng thật tốt thì sau này mới có thể làm tốt công tác của mình.
Địch lão hơi gật đầu:
- Chính là đạo lý này.
- Địch lão ở Trường Ninh Sơn sống có quen không?
Phùng Ngọc Cầm hỏi.
Địch lão là biết ý tứ của Phùng Ngọc Cầm muốn ông ở lại Trường Ninh Sơn. Nói thật, Địch lão trong khoảng thời gian ở Trường Ninh Sơn cảm thấy rất thư thái. Mỗi ngày đều được nhìn thấy Địch Hạo Huy, Long Mỹ Tâm và Tăng Nghị, những người trẻ tuổi cãi nhau ầm ĩ. Ông có cảm giác như mình được trẻ lại vài tuổi.
Nếu không có việc gì thì lại đi tìm Thang tú tài đánh cờ, tâm sự. Thậm chí còn giúp cho Thang tú tài kia huấn luyện chim.
Tuy nhiên, Địch lão vẫn cười ha hả nói:
- Thật ra thì tôi sống ở đây cũng khiến nhiều người không quen.
Lời này thật ra rất đúng. Từ sau khi Địch lão lên núi, những người sống ở đây đều không còn thoải mái như trước. Mỗi ngày lên xuống núi đều phải bị kiểm tra nghiêm ngặt. Trước kia mọi người được lên núi thể dục, nhưng hiện tại chỉ có thể đi bộ đến chân núi, rồi lại leo lên giữa sườn núi.
- Phong cảnh của thành phố Long Sơn ở Vinh Thành không tồi. Lại ít người quấy rầy Địch lão. Nếu Địch lão cảm thấy ở đây không tiện thì có thể đến Vinh Thành.
Phùng Ngọc Cầm ngỏ lời mời.
Địch lão xua tay liên tục:
- Không cần đâu. Khi nào Hạo Huy khỏe lại thì tôi sẽ trở về thủ đô.
Kỳ thật, lần này có thể được quay trở về cố hương thì Địch lão đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi. Hiện nay, kinh tế của quê hương đã phát triển, nên ông càng cảm thấy yên tâm.
Phùng Ngọc Cầm cũng không mời nữa, cùng Địch lão tán gẫu chuyện khác.
Khi xuống núi, Phùng Ngọc Cầm hỏi Tăng Nghị:
- Địch Hạo Huy còn cần điều trị bao lâu?
- Khoảng một tuần nữa là được.
Tăng Nghị trả lời.
Phùng Ngọc Cầm ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Hôm nay, cô mời Địch lão ở lại Nam Giang, cậu thấy có hy vọng không?
Tăng Nghị lắc đầu:
- Không có hy vọng bao nhiêu. Dù sao Địch lão cũng sống ở thủ đô mấy chục năm, hết thảy đều quen với cuộc sống ở đó.
Phùng Ngọc Cầm hơi gật đầu. Loại sự tình này tranh thủ không được thì không thể cưỡng cầu. Bà nói:
- Cậu không cần xuống núi đâu. Tổ bình thẩm sẽ ở Long Sơn hai ngày. Khi nào Địch lão rời khỏi Trường Ninh Sơn thì cậu hãy quay về sở báo danh.
Tăng Nghị tiễn Phùng Ngọc Cầm ra cửa nói:
- Để cháu đưa cô về thành phố, gia nhập vào tổ bình thẩm. Nếu không thì cháu không yên tâm.
Phùng Ngọc Cầm cũng không nói gì, leo lên xe theo sát xe Tăng Nghị quay trở lại thành phố Long Sơn.
Một tuần sau, một số máy bay trực thăng đã đến Trường Ninh Sơn để đón Địch lão.
Địch Hạo Huy trước khi từ biệt đã đặt một cái bật lửa vào trong tay Tăng Nghị nói:
- Về sau không biết khi nào gặp lại. Tôi không có gì để tặng cho anh, xin tặng cho anh cái bật lửa này.
Tăng Nghị cũng không khách khí, nhận lấy cái bật lửa, sau đó xuất ra hai bình sứ:
- Đây là thuốc mà tôi điều chế, dùng để trị thương rất tốt.
Nói xong, hắn đưa một bình cho Địch Hạo Huy, một bình cho Trương Kiệt Hùng.
- Còn của tôi đâu?
Long Mỹ Tâm đưa tay ra.
Tăng Nghị liền xuất ra một gói to:
- Bên trong là ô mai do tôi làm, tặng cho cô đó.
Long Mỹ Tâm vừa thấy thì nói:
- Chẳng có thành ý gì cả.
Tuy nói như vậy nhưng lại đưa tay nhận lấy:
- Bản cô nương muốn hỏi anh lần cuối, không muốn theo tôi làm thư ký xách giỏ à?
Tăng Nghị cười ha hả:
- Cô đi tìm người khác đi. Tôi không đi hầu hạ cho cô đâu.
Địch Hạo Huy một bên cười:
- Anh ấy không chịu theo chị, vậy thì chị ở lại Nam Giang với anh ấy đi.
- Địch Hạo Huy, em không nói thì không ai nói em câm đâu.
Long Mỹ Tâm lập tức uy hiếp nhìn Địch Hạo Huy. Sau đó xoay người đi về phía máy bay trực thăng, miệng làu bàu:
- Không chọc bản cô nương thì không được mà.
Địch Hạo Huy vỗ vai Tăng Nghị, cũng không nói điều gì, chỉ có điều sắc mặt rất kỳ quái.
- Rõ ràng là tiểu tử anh xong đời rồi. Long Mỹ Tâm sợ là không để yên cho anh đâu.
Địch Hạo Huy lắc đầu.
- Hãy bảo trọng!
Nói xong, Địch Hạo Huy xoay người đi thẳng đến máy bay trực thăng.
Tăng Nghị hay có thói quen đấu võ mồm với Long Mỹ Tâm, vẫn nghĩ rằng Long Mỹ Tâm hay nói giỡn với mình. Tuy nhiên, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Long Mỹ Tâm thì biết rằng mình đã chọc giận cô ấy. Nếu có từ chối thì cũng nên từ chối khéo léo, cũng không nên nói như vậy.
Địch lão nhìn cảnh sắc của Trường Ninh Sơn lần nữa, rồi nói với Thang Tu Quyền:
- Thang tú tài, tôi đi đây. Nếu sau này muốn tìm người chơi cờ thì đến thủ đô tìm tôi nhé.
- Nam Vân dù sao cũng là cố hương của ngài. Ngài sau này cũng nên thường xuyên về thăm quê.
Thang Tu Quyền cười nói với Địch lão.
Địch lão nhìn thoáng qua Tăng Nghị, sau đó dưới sự bảo vệ của Trương Kiệt Hùng bước lên máy bay trực thăng.
Máy bay trực thăng lập tức cất cánh dưới sự hộ tống của những chiếc máy bay khác, biến mất trong không trung.
- Địch lão đi rồi, cậu sau này cũng đi. Trường Ninh Sơn sẽ mất đi rất nhiều lạc thú.
Thang Tu Quyền nói.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Nếu không thì bác Thang cũng đến Vinh Thành ở đi?
Thang Tu Quyền mỉm cười, rồi chắp tay sau lưng bước vào trong căn biệt thự của mình.
- Ồn ào, tôi sẽ ở lại Trường Ninh Sơn. Cậu khi nào về lại Vinh Thành?
- Ngày mai!
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Tăng Nghị liền xuất phát trở về Vinh Thành. Hắn từ nhà máy Tướng Quân mượn một chiếc xe tải nhỏ mang theo Tướng Quân Trà và đặc sản của huyện Nam Vân.
Giống như lần trước đến huyện Nam Vân, Tăng Nghị không thông báo cho bất cứ người nào đến tiễn hắn. Chia tay chỉ khiến người ta thương cảm hơn mà thôi. Mấy ngày nay, rất nhiều người ở huyện Nam Vân như Khang Đức Lai, Tương Trung Nhạc, đồng nghiệp ở phòng Xúc tiến đầu tư, phòng Y tế và của xã Lão Hùng đến tìm hắn, nhưng Tăng Nghị đều từ chối hết.
Tăng Nghị biết mọi người đến tìm mình là vì cái gì. Bởi vì lần này Tăng Nghị bị miễn chức, rất nhiều người đã vì Tăng Nghị mà cảm thấy bất công. Thậm chí có không ít người đến huyện tìm lãnh đạo để kháng nghị khiến Tăng Nghị rất cảm động.
Nhưng sự việc đã trôi qua rồi, hắn không muốn vì chuyện của hắn mà gây sức ép cho mọi người. Cho nên Tăng Nghị kiên quyết không gặp mặt ai, để khiến cho mọi người phải hy vọng.
12h trưa, Tăng Nghị đến Vinh Thành. Hắn trực tiếp đánh xe đến biệt thự của Vi Hướng Nam, bỏ đồ xuống.
Thiệu Hải Ba lúc này gọi điện thoại tới:
- Đã đến Vinh Thành chưa?
- Em tới rồi!
Tăng Nghị cười đáp. Chuyện hắn trở lại Vinh Thành, hắn đã gọi điện cho Thiệu Hải Ba và Vi Hướng Nam biết.
- Tối nay về nhà ăn cơm nhé. Chị dâu em đã chuẩn bị hết rồi.
Thiệu Hải Ba cao hứng nói:
- Đã lâu rồi chúng ta không có uống rượu với nhau.
Tăng Nghị cười:
- Tối nay em sẽ sang uống rượu với anh. Anh đừng chuẩn bị rượu nhé, em có mang theo rồi.
- Còn có một việc nữa. David vẫn còn nằm ở bệnh viện. Người của bên đó là Tiếu Đăng tìm anh rất nhiều lần, nói là muốn gặp em.
Thiệu Hải Ba nói.
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút. Sở Y tế an bài hắn phụ trách hạng mục chuẩn bị xây dựng trường đại học. Về sau sẽ không thiếu việc liên hệ với bên David.
- Anh nói với ông ta, chiều nay em sẽ đến bệnh viện kiểm tra lại bệnh tình cho David.
- Anh sẽ đi thông báo cho ông ta biết.
Thiệu Hải Ba xác nhận.
Tăng Nghị nhìn đồng hồ rồi nói:
- Chiều nay em sẽ đến.
Vi Hướng Nam không có ở nhà. Cô quanh năm suốt tháng số ngày ở nhà chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng trước khi cô đi đã dặn qua người làm chuẩn bị cơm trưa cho Tăng Nghị. Sau khi ăn cơm xong, Tăng Nghị nghỉ ngơi một chút rồi lái xe đến bệnh viện Nhân dân tỉnh.
Tiếu Đăng đã sớm chờ ở cổng bệnh viện. Nhìn thấy Tăng Nghị thì tiến lên vài bước nói:
Trưởng phòng Tăng, xin chào, chúng ta lại gặp nhau.
- Tiếu Đăng tiên sinh, về sau đừng gọi tôi là Trưởng phòng nữa.
Tăng Nghị nhìn Tiếu Đăng nói.
- Thế thì gọi là Tăng tiên sinh.
Tiếu Đăng cũng là người am hiểu trong quan trường, lập tức chuyển thành Tăng tiên sinh.
- Ở một thị trấn nhỏ thì nhân tài không được trọng dụng. Tôi tin tưởng rằng tổ chức nhất định sẽ an bài cho cậu một vị trí quan trọng thỏa đáng. Điều này là không thể nghi ngờ.
Tăng Nghị mỉm cười ha hả:
- Chúng ta đi gặp David tiên sinh đi.
David lúc này đã có thể xuống giường đi lại. Y đang ở trong phòng bệnh đi qua đi lại, nhìn thấy Tiếu Đăng cùng với Tăng Nghị bước vào thì liền nói:
- Tăng tiên sinh, thật tốt quá. Rốt cuộc là đã gặp được anh. Tôi đã muốn gặp anh từ lâu để nói lời cảm ơn. Anh đã bảo vệ được cái chân của tôi.
Tăng Nghị cười tiến lên bắt tay David nói:
- Anh không cần cảm ơn tôi. Hãy cảm ơn cho sự lựa chọn sáng suốt của mình.
David đầu tiên là không hiểu được, sửng sốt một lát rồi sau đó hổ thẹn nói:
- Sự việc xảy ra trên núi, thật sự thì tôi rất muốn nói một tiếng xin lỗi Tăng tiên sinh. Xin lỗi vì lúc trước đã mạo muội anh. Cô gái đó hiện nay không còn quan hệ gì với tôi nữa.
Tăng Nghị cười nói:
- Hy vọng về sau cô ta sẽ không như vậy nữa. Từ đó sẽ giảm được rất nhiều phiền toái.
David mỉm cười xấu hổ, rồi chỉ tay vào chiếc ghế sofa trong phòng nói:
- Mời Tăng tiên sinh ngồi.
- Không vội, trước xem lại bệnh tình của anh đã.
Tăng Nghị kéo ống tay áo, từ ngăn kéo tủ bên cạnh lấy ra một bộ găng tay cao su.
- Cám ơn!
David nói một tiếng rồi leo lên giường bệnh, sau đó kéo hai ống quần lên. Cái chân bị rắn độc cắn lúc này cũng đã có tiến triển. Nhưng chỉ có điều hai cái chân cũng khiến dọa người. Một chân thì đen như mực, một chân thì trắng như tuyết. Chẳng khác nào là chân âm dương.