Lập tức hai người cùng nhau bước đến căn biệt thự của Thang Tu Quyền. Khi đến đó, những gì Trương Kiệt Hùng giao phó cũng đã được làm xong. Y nói:
- Hôm nay không cần đi ra ngoài nữa, cứ ở trên Trường Ninh Sơn này đi.
- Vâng, tôi biết rồi.
Tăng Nghị khẽ gật đầu:
- Chuyện hôm nay cám ơn Trương tướng quân nhiều lắm.
Trương Kiệt Hùng dùng sức vỗ vai Tăng Nghị, cười nói:
- Đừng khách sáo. Nói những điều này làm gì chứ. Hôm nay nếu như cái hòm không tìm lại được, tôi so với cậu còn không xong nhiều hơn. Cảm ơn làm gì, mau giữ lại đi.
Lưu Cường buổi sáng từ torng nhà đi ra, chạy chiếc xe đạp điện, chuẩn bị đi làm. Khi đến phòng Xúc tiến đầu tư, y liếc mắt một cái liền nhìn thấy ngoài cửa có một chiếc xe Porsche đang đậu. Lúc này càng thêm công suất, cấp tốc vọt tới.
Tình huống đầu tư của huyện Nam Vân lúc này vô cùng tốt. Có rất nhiều nhà đầu tư mộ danh tìm đến cửa. Trong phòng có mấy người rất may mắn, đàm phán được một vài hạng mục, nên nhận được một khoản tiền thưởng. Lưu Cường nhìn thấy cái xe kia, chỉ biết là một đại tài chủ. Huyện Nam Vân không có được chiếc xe sang trọng như vậy.
- Chào buổi sáng!
Lưu Cường dựng xe phía trước chiếc Porsche, cười hỏi:
- Chào anh, anh muốn tìm phòng Xúc tiến đầu tư?
Bạch Gia Thụ liền gật đầu nói:
- Vâng, tôi tìm Trưởng phòng Tăng của các người.
Lưu Cường vừa nghe, liền khẩn trương đem chiếc xe đạp điện đặt sang một bên nói:
- Hóa ra là khách của Trưởng phòng Tăng chúng tôi. Mau vào, mau vào uống tách trà nóng. Thật sự là xin lỗi, bắt anh đợi lâu ngoài cửa. Tôi là Chánh văn phòng Lưu Cường.
- Không quan trọng, không quan trọng.
Bạch Gia Thụ vội vàng khoát tay chặn lại:
- Tôi chờ ngoài cửa được rồi.
- Vậy thì không được!
Lưu Cường ra sức nắm lấy cánh tay Bạch Gia Thụ:
- Trưởng phòng Tăng bình thường vẫn giáo dục chúng tôi, nói phải đối đãi với nhà đầu tư giống như mùa xuân ấm áp. Anh nếu không đi vào, lát nữa Trưởng phòng Tăng đến thì lại phê bình chúng tôi đấy.
- Thực sự không cần mà. Tôi đứng ở ngoài này chờ Trưởng phòng Tăng được rồi.
Bạch Gia Thụ nào dám đi vào ngồi. Y đến là chịu đòn nhận tội mà.
Lưu Cường liền cảm thấy khó hiểu. Nhà đầu tư bình thường đến đây, đều tỏ ra cái giá của mình. Hôm nay ăn nhằm thuốc gì mà trở nên khiêm tốn như vậy.
Y cao thấp đánh giá một phen, cũng là cảm thấy kỳ quái. Xem ra, người này hẳn là đã đứng bên ngoài thật lâu, toàn thân dính đầy sương mù, ướt sũng. Không phải anh ta đã đứng bên ngoài cả một đêm chứ?
- Cứ như vậy đi, anh báo cho tôi tên của anh. Tôi sẽ hướng Trưởng phòng Tăng báo cáo một chút.
Lưu Cường cười:
- Anh có thể không biết, Trưởng phòng Tăng chúng tôi rất bận. Ngoài công tác thu hút đầu tư, cậu ấy còn phụ trách chuyện Tướng Quân Trà của huyện. Có khi cậu ấy làm việc bên tổ lãnh đạo Tướng Quân Trà, không nhất định sẽ sang bên này.
Bạch Gia Thụ nghe xong liền cảm thấy mù mờ. Tăng Nghị không ngờ có hai văn phòng. Y hôm nay nếu không nghe nói như vậy thì chẳng lẽ chính mình ở không công ngoài này một ngày sao?
- Tôi là Bạch Gia Thụ của tập đoàn Vân Phàm ở thành phố.
Bạch Gia Thụ lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lưu Cường:
- Đây là danh thiếp của tôi.
- Anh chính là Bạch tổng?
Lưu Cường giật mình. Y đã sớm nghe qua cái tên Bạch Gia Thụ, là con của Chủ tịch thành phố Long Sơn trước đây, là Chủ tịch tập đoàn Vân Phàm lừng lẫy.
- Bạch tổng, mau mời vào, mời vào. Thật sự là chậm trễ. Tôi ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu.
Lưu Cường không khỏi phân trần, liền tiếp đón Bạch Gia Thụ đi vào, thầm nghĩ Trưởng phòng Tăng thật sự là vênh váo. Bạch công tử đến đây cầu kiến cũng phải đứng chờ ngoài cửa. Mẹ cha ơi, cánh cửa của phòng Xúc tiến đầu tư cũng có lúc cao như vậy sao?
Bạch Gia Thụ cũng không nghĩ sẽ vào, nhưng nề hà sự nhiệt tình của Lưu Cường, y cũng đành bước vào phòng Xúc tiến đầu tư.
- Bạch tổng cứ ngồi xuống trước. Nơi này của chúng tôi không có gì chiêu đãi, cái tốt nhất chính là Tướng Quân Trà. Cậu nếm thử một chút nhé.
Lưu Cường lời nói lúc này rất đắc ý. Các đơn vị ở huyện có nơi nào dùng Tướng Quân Trà để chiêu đãi khách đâu. Ngay cả Huyện ủy, UBND huyện, cũng chỉ có một số vị lãnh đạo quan trọng mới có tư cách này. Nhưng phòng Xúc tiến đầu tư, ngay cả những nhân viên công tác bình thường cũng có thể uống loại Tướng Quân Trà cao cấp nhất. Đây chính là nhờ mặt mũi của Trưởng phòng Tăng.
- Tôi không uống trà đâu. Tôi ở bên ngoài văn phòng Trưởng phòng Tăng chờ một lát là được.
Bạch Gia Thụ nói.
- Ai lại làm như vậy chứ?
Lưu Cường mỉm cười:
- Tôi đang muốn thu dọn văn phòng của Trưởng phòng Tăng. Tôi đi mở cửa đây, Bạch tổng anh cứ ngồi trong văn phòng của Trưởng phòng Tăng đi.
Bạch Gia Thụ khoát tay:
- Trưởng phòng Tăng không ở đây, không tiện vào bên trong ngồi đâu.
- Trước đây những khách quý đến đây cũng đều tiếp đãi như vậy.
Lưu Cường cười bước lên lầu:
- Phòng Xúc tiến đầu tư chúng tôi điều kiện có hạn, chỉ có mấy gian phòng thôi. Nếu có khách quý đến thì để cho khách quý ngồi trong phòng họp thì cũng khó coi. Cho nên Trưởng phòng Tăng liền đặc biệt cho phép cơ quan dùng văn phòng của cậu ấy để chiêu đãi khách. Phòng Xúc tiến đầu tư không thể so với những đơn vị khác, cũng không có gì cơ mật. Ngoài ra, Trưởng phòng Tăng rất bận, bình thường cũng có rất ít thời gian ngồi văn phòng. Cả ngày đều ở ngoài công trường, phát hiện vấn đề thì đúng lúc giải quyết.
- Trưởng phòng Tăng cũng là một vòng vì công việc.
Bạch Gia Thụ nói.
- Vâng!
Lưu Cường cho tay vào túi, lấy ra cái chìa khóa mở cửa văn phòng làm việc của Tăng Nghị, giơ tay nói:
- Bạch tổng, mời vào.
Bạch Gia Thụ khách khí:
- Chánh văn phòng Lưu bận rộn, tôi ngồi ở ngoài một chút, xem phong cảnh.
- Ngồi bên trong xem cũng như nhau thôi mà.
Lưu Cường rất nhiệt tình, cực lực mời.
Hiện tại một chút tin tức cũng đều không có, cũng không biết Phàn Lượng Lượng sống hay chết. Phàn Lượng Lượng là con ông cháu cha của thành phố Long Sơn, hoàn toàn có thể đi ngang nằm thẳng. Nhưng như thế nào, chỉ vì đập xe của Tăng Nghị, đảo mắt một cái không biết đã đi đâu.
Trước kia, đối với loại cơ quan như phòng Xúc tiến đầu tư này, Bạch Gia Thụ liếc mắt cũng không thèm liếc. Đối phương còn phải cẩn thận hầu hạ y. Nhưng hiện tại, khi bước vào phòng Xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân này, y cảm giác so với bước vào tòa nhà Tỉnh ủy còn căng thẳng hơn.
Hai người đang khách khí với nhau thì ngoài hành lang lộ ra một cái đầu, hướng bên này nhìn thoáng qua rồi đi xuống dưới lầu.
- Là Tiểu Yến?
Lưu Cường liền thét lên.
Ngoài hành lang lộ ra khuôn mặt tươi cười của Yến Dung. Cô hơi ngượng ngùng, thè lưỡi, trong tay ôm một thiết bị pha cà phê, nói:
- Chánh văn phòng Lý, anh đang có khách à?
Lưu Cường cười ha hả, liếc mắt nhìn vật trong tay của Yến Dung nói:
- Cái đồ pha cà phê này là mua cho Trưởng phòng Tăng à?
Yến Dung đầu tiên là sửng sốt, theo sau khẩn trương gật đầu:
- Đúng vậy, là ngày hôm qua tôi mua ở thành phố.
Lưu Cường liền vỗ trán, áy náy nói với Bạch Gia Thụ:
- Anh xem trí nhớ của tôi đó. Trưởng phòng Tăng thích uống cà phê, đã bảo tôi vài lần mua cho cậu ấy cái đồ pha cà phê này. Nhưng tôi bận quá nên quên mất. Vẫn là Tiểu Yến nhớ giỏi. Cô làm tốt lắm. À, cô cứ giao cái đồ này cho tôi, để tôi bỏ vào trong đó.
Yến Dung vẻ mặt khó hiểu. Tăng Nghị khi nào lại nói thích uống cà phê, chưa từng nghe nói qua. Toàn bộ văn phòng này cũng chỉ có mình tôi thích uống, còn bị người ta cả ngày nói tôi bị nhiễm tư tưởng tư bản nghiêm trọng. Cái máy pha cà phê này là tôi mang từ Anh quốc về, rất quý, chứ không phải mua cho Tăng Nghị.
Lưu Cường ôm lấy cái máy pha cà phê, cười ha hả bước vào trong phòng, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng phải đặt lên trên bàn:
- Lát nữa để tôi gọi người mang thêm một cái bàn qua đây.
Yến Dung cũng không biết Lưu Cường là trong hồ lô bán thuốc gì. Cô ngày hôm qua về nhà để lấy cái máy pha cà phê này là chuẩn bị dùng cho mình. Chứ cà phê pha sẵn dùng thật sự không tốt.
Lưu Cường đương nhiên hiểu được cái máy pha cà phê này là ai dùng. Nhưng Trưởng phòng Tăng không nói thì y đương nhiên cũng sẽ không nói cái gì. Trưởng phòng Tăng đối với Yến Dung khoan dung như vậy, khẳng định là có đạo lý nhất định trong đó.
Bạch Gia Thụ nhìn Yến Dung vài lần rồi nói:
- Cô là Yến Dung?
Yến Dung lúc này mới chú ý tới người khách của Lưu Cường. Vừa thấy thì mỉm cười một tiếng nói:
- Đây không phải là Bạch thiếu sao?
Bạch Gia Thụ không nghĩ tới trong này còn gặp được người quen, hơi xấu hổ nói:
- Cô làm việc ở trong này à?
Yến Dung gật đầu:
- Đúng vậy, là Yến lão nhân của tôi sau khi bắt tôi trở về thì liền nhét tôi vào trong này.
Bạch Gia Thụ khuôn mặt tươi cười, thầm nghĩ Yến Trị Đạo thật ra là tinh mắt, đã sớm đem con gái của ông ta an bài đến bên cạnh Tăng Nghị. Đây là gần quan được ban lộc. Yến Dung là hòn ngọc quý của Phó chủ tịch thành phố Yến Trị Đạo, bộ dạng xinh đẹp. Lại còn đi du học nước ngoài, không phải cô gái nào ở thành phố cũng có thể sánh được. Đám công tử con ông cháu cha ở thành phố thầm yêu trộm nhớ cô cũng không ít. Không nghĩ tới cô lại đến đây công tác dưới trướng của Tăng Nghị.
- Trưởng phòng Tăng hôm nay có đến làm việc không?
Bạch Gia Thụ hỏi.
Yến Dung thở dài nói:
- Khả năng là không đến!
Bạch Gia Thụ lại hỏi:
- Hay là đã qua bên tổ lãnh đạo Tướng Quân Trà để giải quyết công việc.
- Phỏng chừng là vội đi sửa xe rồi.
Yến Dung nhún vai nói;
- Ngày hôm qua, Trưởng phòng Tăng cùng tôi đến thành phố để đi công việc. Kết quả ngay tại dưới lầu công ty của anh bị người khác đập xe. Chiếc xe đó cuối cùng tôi phải lái về, khiến cho tôi tốn một khoản tiền. Tôi đến bây giờ vẫn còn chưa gặp được Trưởng phòng Tăng.
Bạch Gia Thụ vừa nghe thì trong lòng đánh bộp một tiếng:
- Việc này hoàn toàn do lỗi của tôi sơ suất quản lý nên mới xảy ra chuyện như vậy. Những bảo an của công ty tôi đã bị sa thải toàn bộ. Hôm nay tôi đến đây là muốn xin lỗi Trưởng phòng Tăng.
Yến Dung lập tức lại là vẻ mặt khó hiểu. Kỳ lạ, hôm nay như thế nào tất cả đều là việc lạ. Chính mình nói điều này, chẳng qua là muốn rút tiền từ Bạch Gia Thụ. Như thế nào tiểu tử này hôm nay lại trở nên khiêm tốn như vậy. Bỗng nhiên chạy tới muốn xin lỗi Tăng Nghị. Bạch thiếu của thành phố Long Sơn trước nay chưa từng biết xin lỗi ai bao giờ.
- Đó không phải là anh sai người đập xe của người ta chứ?
Yến Dung hỏi, sau đó vẻ mặt thân thiết nói:
- Trưởng phòng Tăng có bị thương không?
Bạch Gia Thụ thiếu chút nữa là bị hù chết, vội vàng nói:
- Không đúng, không đúng. Tôi như thế nào lại làm ra cái loại sự việc như vậy. Trưởng phòng Tăng cũng không có bị thương. Ngày hôm qua, khi xe bị đập thì anh ấy đang ở trên lầu nói chuyện với tôi mà.
Yến Dung tâm trạng liền thả lỏng. Ngày hôm qua Tăng Nghị nửa đường biến mất, gọi điện thoại nhờ cô mang xe trở về. Cô liền cảm thấy lo lắng, sợ Tăng Nghị lại xảy ra chuyện gì.
Lưu Cường lúc này vừa vặn đi ra, nghe được Bạch Gia Thụ đến là để xin lỗi, thì lúc ấy sắc mặt liền thay đổi. Khốn kiếp, hóa ra xe của Trưởng phòng Tăng là bị đập ở dưới công ty của anh. Trưởng phòng Tăng chưa từng bị mất mặt như vậy. Đúng là đáng phải ở ngoài sương cả đêm. Lập tức y cũng không pha trà nữa nói:
- Tiểu Yến, đừng đứng chỗ này nói chuyện nữa. Mau đi làm việc đi.
Yến Dung liền hướng Bạch Gia Thụ nhún vai rồi bỏ đi.
- Bạch tổng!
Lưu Cường sờ mũi:
- Trưởng phòng Tăng hôm nay rất có khả năng sẽ không đi làm.
- Không có việc gì, tôi chờ một lát cũng được.
Bạch Gia Thụ cũng sớm dự đoán được tình huống này, cũng đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị ở lại đây mấy ngày.
- Vậy Bạch thiếu cứ ở đây chờ.
Lưu Cường quay đầu nói:
- Tôi dưới lầu còn có công việc, xin…
- Chánh văn phòng Lưu cứ đi làm việc.
Bạch Gia Thụ nói. Một Chánh văn phòng phòng Xúc tiến đầu tư nho nhỏ mà cũng dám làm cao với mình. Chính mình chưa từng chịu qua cái cảnh tiếp đãi như vầy. Bạch Gia Thụ trong lòng tức giận, nhưng cũng không dám phát hỏa.
Khu nghỉ dưỡng Trường Ninh Sơn
Sau khi ăn xong điểm tâm, Địch lão ngồi trong phòng khách, chờ Tăng Nghị đến tái khám cho Địch Hạo Huy. Trương Kiệt Hùng đưa tới tài liệu tham khảo nội bộ trong hôm nay, nhưng Địch lão cũng không xem vào. Tăng Nghị nói Địch Hạo Huy sau ba lần dùng thuốc sẽ khôi phục lại thần trí. Nhưng tình huống của ngày hôm nay so với hôm qua cũng không có gì chuyển biến. Hạo Huy vẫn không biết ông là ông nội của mình.
Trương Kiệt Hùng đứng một bên đổ mồ hôi. Y đối với vui buồn của Địch lão hiểu rất rõ. Lúc này trong lòng Địch lão là cả một bụng lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Nhìn qua cửa sổ thấy Tăng Nghị mang cái hòm y đi tới, Trương Kiệt Hùng liền bước đến cửa tiếp đón, thấp giọng nói:
- Tình huống không ổn, mau cẩn thận giữ mình đấy.
Tăng Nghị mỉm cười hai tiếng, rồi đi theo Trương Kiệt Hùng đi vào, trước chào hỏi Địch lão, nhưng Địch lão cũng không để ý. Tăng Nghị cũng đành đặt cái hòm y xuống, tái khám lại cho Địch Hạo Huy.
Tình huống của Địch Hạo Huy so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều. Chỉ ngồi một chỗ chứ không còn quậy phá nói nhảm như lúc trước, cũng im lặng hơn rất nhiều. Thoạt nhìn chẳng khác gì người bình thường. Nhưng vẫn chưa có đạt tới sự bình phục tâm trí như Tăng Nghị đã nói. Chỉ cần anh ta động đậy, liền lộ ra nguyên hình, khiến cho người khác liếc mắt một cái cũng nhìn ra đây là thẳng ngốc.
Tăng Nghị bắt mạch, liền đứng lên cười nói:
- Tốt lắm, đã tốt lắm rồi.
Địch lão thiếu chút nữa là vỗ bàn. Tốt cái con rùa! Dám đùa giỡn với ông già này à? Cái này mà nói rằng tốt à? Bộ tưởng mắt tôi mờ sao?
- Trong cơ thể sức sống dạt dào, hoàn toàn khôi phục lại như bình thường. Chỉ còn sót lại một chút hơi mà thôi. Tựa như một nồi áp suất bị nổ van. Hiện tại chỉ cần mở ra cái van này thì sẽ nói chuyện bình thường trở lại.
Tăng Nghị sắc mặt vui mừng, đối với kết quả trị liệu của mình hoàn toàn khá hài lòng.
“Cậu cũng đừng nói cái nồi cái van gì nữa. Mau giải thích với Địch lão đi”
Trương Kiệt Hùng trong lòng sốt ruột vì Tăng Nghị, đến mồ hôi nhỏ giọt xuống hai bên thái dương. Y cũng nhìn ra được Địch Hạo Huy quả thật là chuyển biến tốt đẹp. Tăng Nghị trị liệu cũng đã có kết quả. Nhưng chỉ tại lúc ấy Tăng Nghị nói quá. Vẫn là người trẻ tuổi, chữa bệnh, làm sao có thể tùy tiện cam đoan như vậy.
- Trương tướng quân, bảo người ta tìm cho tôi một cái ống nhổ. Ngoài ra, mở tất cả cửa sổ trong phòng ra.
Tăng Nghị nói.
Trương Kiệt Hùng liền nhìn Địch lão.
Địch lão thấy Tăng Nghị nói như vậy, đành phải kềm chế lại tâm trạng của mình, xem tiểu tử này còn gây ra chuyện gì nữa.
Trương Kiệt Hùng thấy Địch lão không tỏ vẻ gì cả thì lập tức cho người đi lấy cái ống nhổ. Sau đó tự mình mở toàn bộ cửa sổ trong phòng ra.
Tăng Nghị mở cái hòm y của mình, từ bên trong lấy ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc đen tuyền, nhìn Địch lão nói:
- Đây là thuốc Thanh tâm lăn đàm mà tôi tự mình điều chế.
Địch lão khoát tay, ra hiệu Tăng Nghị cứ việc trị liệu. Ông ta cũng không muốn tái nghiệm thành phần của thuốc. Hai phương thuốc dùng lúc trước so với viên thuốc này còn hung hiểm hơn. Trên đời này chỉ sợ là chỉ có Tăng Nghị mới dám dùng, mà cũng chỉ có ông mới có thể khiến Tăng Nghị dùng. Hiện tại tình huống chuyển biến tốt đẹp, không tất yếu hoài nghi y thuật của Tăng Nghị. Địch lão chỉ tức giận vì Tăng Nghị dám trêu chọc mình, nói sau ba lượt dùng thuốc sẽ khỏi. Nhưng kết quả thì không như thế.
Khi mọi người đem ống nhổ đến, Tăng Nghị liền nhét viên thuốc kia vào miệng Địch Hạo Huy, cho vào một chút nước. Sau đó bảo người ta đem Địch Hạo Huy đến ngồi vào ghế sofa, đầu duỗi ra bên ngoài, đối diện với cái ống nhổ.
Chỉ thấy Tăng Nghị cởi tay áo, ngay trên lưng Địch Hạo Huy xoa bóp từ dưới lên trên, từng cái từng cái một, cho đến một đốt sống cổ.
Trong lúc xoa bóp, có thể nghe thấy Địch Hạo Huy trong cổ họng phát ra tiếng càu nhàu, Tăng Nghị càng hướng lên trên thì thanh âm lại càng lớn. Cuối cùng lớn đến độ giống như một cái bễ bị hư, gió luồn vào trong đó.
Lúc này chỉ thấy ngón tay cái của Tăng Nghị ấn vào một điểm trên lưng Địch Hạo Huy. Địch Hạo Huy liền a một tiếng, đầu thẳng lên, miệng mở lớn.
Bốp!
Tăng Nghị liền vỗ một chưởng vào ngực của Địch Hạo Huy.
Địch Hạo Huy liền thở phù một tiếng, phun ra một cục đàm to bằng cái trứng gà, vừa vàng vừa đen, tanh hôi vô cùng. Mùi hôi trong phòng so với hầm cầu vào tháng sáu còn muốn nồng nặc hơn.
Tăng Nghị tiếp tục vỗ, Địch Hạo Huy lại phun ra thêm mấy cục đàm, cho đến khi phun ra đàm màu trắng. Tăng Nghị lúc này mới nâng Địch Hạo Huy dậy nói:
- Mau đem ống nhổ chôn đi.
Trương Kiệt Hùng lập tức cầm ống nhổ đưa cho người bên ngoài đem đi xử lý.
Tăng Nghị xuất mồ hôi. Sau khi lau sạch mồ hôi trên mặt, lại từ trong cái hòm thuốc lấy ra một cái túi giấy, từ trong túi lấy ra mấy viên ô mai tự chế:
- Đây không phải là thuốc mà là ô mai. Có vị chua, có thể kềm chế được nhiệt di động, dẫn khí quy nguyên. Rất thích hợp dùng cho hiện tại. Sau khi ăn xong thì hơi thở trong cơ thể sẽ trở lại như bình thường. Sau này sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Địch lão liên tục gật đầu. Vừa rồi nhìn mấy cục đàm kia, ông ta càng tin tưởng lời nói của Tăng Nghị.
Tăng Nghị nhét vào miệng Địch Hạo Huy mấy viên ô mai. Sau đó ngồi trên sofa tạm nghỉ một chút. Lần xoa bóp này quả thật mất không ít lực. Chủ yếu ngày hôm trước hắn đánh nhau với Trương Kiệt Hùng, bị thương tuy rằng không nặng nhưng cũng cần vài ngày để điều dưỡng.
Địch Hạo Huy lúc này ánh mắt có chút mê man, ngồi trên sofa lảo đảo, giống như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, khóe miệng vẫn còn dính một đường nước miếng.
Tăng Nghị nghỉ ngơi một chút, rồi thu lại cái hòm, quan sát khí sắc Địch Hạo Huy một chút rồi nói:
- Tốt lắm, anh ra rất nhanh có thể tỉnh táo trở lại. Tuy nhiên cần ngủ một giấc.
Nói xong, Tăng Nghị đột nhiên thở dài một tiếng, nói với Địch Hạo Huy:
- Hoa nở hoa tàn có lúc. Nhân duyên thiên định. Anh hùng và mỹ nữ cuối cùng cũng trở về bụi đất. Anh cần gì phải si niệm. Được gì mất gì thì cũng là giấc mộng Nam Kha thôi.
Địch lão và Trương Kiệt Hùng nhất thời đều không thể nào hiểu được Tăng Nghị từ đâu mà nói những lời cảm thán như vậy. Đang ngây người thì Tăng Nghị liền mang theo cái thùng, rời khỏi phòng Địch lão.
Khi Tăng Nghị vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, Địch Hạo Huy sau lưng liền thở phào một cái, ánh mắt trở lại sáng rọi như bình thường, nhìn Địch lão đối diện. Khóe miệng Địch Hạo Huy động đậy nói “Ông nội”, khiến uy nghiêm thường ngày trên mặt Địch lão lập tức không còn sót lại chút gì. Địch lão kích động đứng dậy, tiến lên nói:
- Con vừa rồi….vừa rồi vừa nói cái gì…
- Ông nội!
Địch Hạo Huy giống như vừa từ trong mộng tỉnh lại, một tay ôm trán, sắc mặt rất mỏi mệt, nói:
- Con vừa ngủ một giấc dài, mỏi mệt quá.
- Kiệt Hùng, Kiệt Hùng!
Địch lão hô lên hai tiếng:
- Cậu mau nghe một chút, Hạo Huy đang nói cái gì đó?
Trương Kiệt Hùng nghe rất rõ ràng, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Địch lão, Trương Kiệt Hùng thiếu chút nữa nước mắt đã trào ra, kích động nói:
- Lão thủ trưởng, Hạo Huy đang gọi ngài là ông nội. Cậu ấy nói cậu ấy nằm mộng mệt mỏi quá.
- Nó gọi ông nội? Hahaha…
Địch lão cất tiếng cười to. Ông ta quả thực không tin được vào lỗ tai của mình. Đã hơn một năm nay, ông đã chờ đợi chỉ một tiếng này thôi. Nhưng cuối cùng vẫn cứ tuyệt vọng.
Lúc trước Tăng Nghị đã nói trong ba ngày có thể khiến Địch Hạo Huy khôi phục được thần trí, khiến Địch lão rất cao hứng nhưng cũng không ôm nhiều hy vọng. Ông ta chuẩn bị tư tưởng cả đời này Địch Hạo Huy sẽ không tỉnh lại, vẫn cứ điên cuồng như trước. Ông đã dự định cưới cho Hạo Huy một người vợ xinh đẹp, mướn thêm vài người, cùng nhau chiếu cố y. Khiến y cả đời này áo cơm không lo mà sinh sống.
- Tốt, tốt!
Địch lão lệ thiếu chút nữa là đã rớt ra ngoài. Thật sự là cao hứng.
Địch Hạo Huy nói xong một câu kia thì nằm ngã xuống sofa.
Trương Kiệt Hùng lập tức tiến lên thì nói:
- Lão thủ trưởng, Hạo Huy ngủ rồi.
- Cứ để cho nó ngủ, cứ để cho nó ngủ.
Địch lão khoát tay, cao hứng đến không biết nói cái gì. Ông ta vừa rồi nhìn vào ánh mắt của Địch Hạo Huy khi nói chuyện, ông đã biết cháu trai của mình đã sống trở lại.
Trước đây, Địch lão đối với Tăng Nghị trong lòng còn có điểm không vui. Nhưng lúc này tất cả đều tan thành mây khói. Ngược lại không trách tội mà còn xem trọng hơn một chút.
Tăng Nghị vì sao dám buông tay không nghe thấy, không để ý. Là bởi vì y thuật của hắn đã đạt đến một loại cảnh giới. Cho dù không đến thường xuyên, nhưng trong lòng lại rõ như bàn tay đối với căn bệnh. Hơn nữa, Tăng Nghị đâu có làm sai. Hắn xử lý đó là công việc, là vì mấy chục vạn dân của huyện Nam Vân mà phải bôn ba. Nếu nói không đúng thì người xin lỗi cũng chỉ có mình ông. Nhưng ngược lại sẽ có lỗi với mấy vạn dân chúng huyện Nam Vân. So sánh, ông mới cảm thấy mình là một người rất ích kỷ. Vì một đứa cháu trai mà bắt Tăng Nghị phải từ bỏ công việc, bắt người ta làm này làm nọ. Người ta mắc nợ Địch gia sao?
Địch lão cười ha hả, cơn giận trong lòng lập tức tiêu tan.
Buồn cười, thật sự là buồn cười! Địch Vinh Thái năm đó dẫn theo biết bao nhiêu binh lính chiến đấu, nhiều người đã ngã xuống nơi chiến trường chỉ vì cái gì? Không phải vì muốn cho dân chúng thoát khỏi chiến tranh, được giàu có sao? So với những chiến hữu đã chết đi thì ông còn cảm thấy còn có cái gì chưa đủ?
Địch Vinh Thái ông bình thường cứ la hét bảo người ta phải đối đãi với ông như người bình thường. Nhưng khi thực sự có người đối đãi với ông như người bình thường thì ông lại tức giận với người ta? Ông hẳn phải nên cao hứng, phi thường cao hứng mới đúng.
Trương Kiệt Hùng bảo người đỡ Địch Hạo Huy vào nhà trong nghỉ ngơi. Sau đó nói với Địch lão:
- Lão thủ trưởng, Hạo Huy tỉnh lại, tôi cảm thấy vui mừng đến nỗi muốn rơi nước mắt. Nhưng ngài phải khống chế cảm xúc của mình. Nếu không tôi cùng ngài ra ngoài đi dạo một chút?
- Ừ, tôi cũng muốn đi một chút.
Địch Vinh Thái cười:
- Kiệt Hùng à, tôi cảm thấy cả người của mình đều tràn đầy khí lực.
Trương Kiệt Hùng liền cùng với Địch Vinh Thái bước ra khỏi phòng. Đứng ở cửa, Trương Kiệt Hùng nói:
- Nếu không thì chúng ta lên núi đi dạo?
- Không đi đâu!
Địch Vinh Thái hiện tại muốn chia sẻ niềm vui của mình với người khác. Lên núi rồi biết chia sẻ với ai:
- Tìm lão Thang đánh cờ đi.
Trương Kiệt Hùng liền cười nói:
- Nghe nói Thang viện sĩ có trình độ lục đẳng cờ vây chuyên nghiệp. Khi đánh với quán quân thế giới cũng chưa phân biệt được thắng bại.
Địch Vinh Thái lập tức lông mi dựng thẳng, quát lớn:
- Khốn kiếp, cậu còn sợ tôi không hạ được cái lão tú tài kia sao? Nói cho cậu biết, đối với cờ vua, tôi có thể chấp ông ta đi tám con phố.
Trương Kiệt Hùng cười ha hả. Bình thường y không bao giờ dám nói giỡn với Địch lão. Nhưng hôm nay cũng chính là thấy Địch lão rất cao hứng, cho nên mới dám đùa một chút.
Quả nhiên, Địch Vinh Thái không tức giận, hai tay chắp sau lưng, bước đến căn biệt thự của Thang Tu Quyền. Trương Kiệt Hùng vội vàng đi theo đằng sau.
Đi được hai bước, Địch Vinh Thái lại nói:
- Khi nào Hạo Huy tỉnh lại thì lập tức cho tôi biết.
Trương Kiệt Hùng nói:
- Vâng, tôi đã sắp xếp tất cả.
Thấy Tăng Nghị mang cái hòm về, Thang Vệ Quốc liền nắm tay Tăng Nghị hỏi:
- Tiểu Nghị, thế nào rồi?
Thang Vệ Quốc vẻ mặt lo lắng:
- Có giúp Hạo Huy tỉnh lại chưa?
Tăng Nghị đặt cái hòm y lên trên bàn rồi nói:
- Hẳn là đã tỉnh táo lại!
- Cái gì mà hẳn là?
Thang Vệ Quốc trừng mắt:
- Cậu đi một chuyến như vậy, chẳng lẽ còn không biết tỉnh táo hay không?
Tăng Nghị liền cười nói:
- Địch lão đối với em ngày hôm qua có thành kiến, nên không muốn thấy em. Cho nên em không đợi Địch Hạo Huy tỉnh lại mà về đây trước. Tuy nhiên hẳn là không có vấn đề nào đâu. Lát nữa Trương tướng quân sẽ đến thông báo kết quả.
Thang Vệ Quốc lập tức nghẹn họng. Tổ tông ơi, cậu thấy đúng là tổ tông của tôi đấy. Có người có tính tình như cậu sao? Địch lão chính là nể mặt cậu, vậy mà cậu còn cư xử như vậy.
- Vừa rồi xoa bóp cho Địch Hạo Huy, mất một phần khí lực. Hiện tại cả người em đầy mồ hôi, em đi rừa mặt cái đã.
Tăng Nghị nói xong thì bước vào bên trong rửa mặt.
Thang Vệ Quốc dậm chân, rất không hài lòng với tính tình của Tăng Nghị. Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể tin vào y thuật của Tăng Nghị mà thôi. Thang Vệ Quốc rầu rĩ bước ra bên ngoài, đập vào bao cát hai quyền, sau đó ngồi xuống ghế đá uống trà.
- Thang tú tài, Thang tú tài!
Thang Vệ Quốc lông mi dựng thẳng. Ai gọi Thang tú tài vậy? Nơi này chỉ có Thang đại pháo là tôi chứ không có Thang tú tài. Y quay đầu lại, vừa thấy thiếu chút nữa là quăng luôn tách trà.
Chỉ thấy Địch lão chắp tay sau lưng, đứng trước cánh cổng nhỏ hướng vào bên trong hô, phía sau còn có Trương Kiệt Hùng:
- Thang tú tài, mau ra đây đánh với tôi một ván cờ.
Thang Vệ Quốc cả kinh đến miệng không khép lại được. Địch lão không ngờ tự mình tìm đến cửa tìm bố chơi cờ. Chính mình không nhìn lầm chứ?
Thang Tu Quyền chỉ là một thiếu tướng, so với thân phận của Địch lão thì còn kém xa vạn dặm. Trước kia, Địch lão muốn tìm Thang Tu Quyền đều phái người đến thông báo một tiếng, rồi Thang Tu Quyền đi qua bên đó. Nếu như không có thông báo, Thang Tu Quyền không thể tùy tiện đi qua. Lúc này, Trung tướng, thượng tướng muốn gặp Địch lão còn phải xếp hàng.
Ai ngờ Địch lão lại tự mình tìm đến cửa tìm người chơi cờ,. Ngay cả Thủ trưởng số một khi thấy Địch lão cũng phải tôn kính hô một tiếng Địch lão. Ngày tết cũng đều phải đến ân cần thăm hỏi.
Thang Vệ Quốc hồi phục lại tinh thần, cúi đầu chào:
- Xin chào thủ trưởng.
Trương Kiệt Hùng mang đến một tấm đệm nhỏ đặt lên ghế đá. Địch lão tiến vào, ngồi xuống, sau đó khoát tay chặn lại:
- Thang tú tài đâu?
Thang Tu Quyền là chuyên gia về nhiệt động lực trong quân đội. Địch lão xem ông là người có học vấn, cho nên liền gọi ông là Thang tú tài.
- Ba tôi đang đi dạo trên núi, để tôi đi tìm ông ấy về.
Thang Vệ Quốc kích động cầm lấy cái mũ quân đội của mình trên bàn, định đi ra cửa tìm Thang Tu Quyền.
- Không cần vội, tôi ở đây chờ ông ta một chút cũng được.
Địch lão cười ha hả, lại nói:
- Cậu tên là Thang Vệ Quốc?
Thang Vệ Quốc làm tư thế nghiêm:
- Báo cáo thủ trưởng, tôi tên là Thang Vệ Quốc.
Địch lão khoát tay:
- Cậu không cần gò bó. Tôi cũng không phải là thượng cấp của cậu. Nghe Trương Kiệt Hùng nói, công phu của cậu không tồi.
Thang Vệ Quốc không thể không câu nệ:
- Tôi phụ trách công tác khu cảnh giới.
Địch lão liền hiểu ngay. Có thể công tác ở chỗ này đều là một thân công phu. Ông lại hỏi:
- Thang gia các người một văn một võ, quả là có chút ý tứ. Tuy nhiên, hiện tại là thời đại công nghệ cao. Ngoại trừ võ công ra thì còn phải tăng cường kiến thức về khoa học kỹ thuật. Có cơ hội thì đến trường quân đội đào tạo sâu một chút.
- Vâng!
Thang Vệ Quốc tuy rằng lưng đứng thẳng tắp nhưng trong lòng vô cùng kích động. Địch lão có thể nói với mình những lời này là có ý bồi dưỡng mình. Sợ ra không được vài ngày, chính mình sẽ được cử đi đào tào sâu hơn.
Tăng Nghị lúc này đã rửa mặt xong, cầm trong tay cái khăn mặt đi ra ngoài, thấy Địch lão ngồi trong sân thì cũng giật mình, khẩn trương đi tới nói:
- Địch lão, tôi vừa rồi đi rửa mặt, không biết ngài đang ở bên ngoài…
Địch lão nét mặt nghiêm lại:
- Đã bảo các người không nên câu nệ. Không chào đón tôi thì chuẩn bị đuổi tôi đi à? Có phải hay không không muốn tôi đến quấy rầy các người?
Tăng Nghị vừa nghe thì biết rằng Địch Hạo Huy khẳng định là tỉnh táo. Địch lão cũng không tức giận với mình nữa thì liền cười nói:
- Như thế nào lại vậy? Chúng tôi còn hoan nghênh không kịp nữa là.
Thang Vệ Quốc chạy vào trong nhà, bưng ra một khay hoa quả, đặt lên trên bàn.
- Có biết chơi cờ không?
Địch lão hỏi Tăng Nghị.
Tăng Nghị gật đầu:
- Cũng biết một chút. Ngày xưa tôi thường hay bồi ông nội chơi cờ.
- Mau dọn cái này đi, lấy cờ ra. Hôm nay chính tôi sẽ khảo nghiệm trình độ chơi cờ của cậu.
Địch lão cười.
Thang Vệ Quốc liền đem khay hoa quả đặt qua một bên, sau đó chạy nhanh vào nhà lấy bộ cờ ra.
Sau khi bày cờ xong, Địch lão nói:
- Tôi lấy lão đè tiểu, nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt lắm. Nhường một mã cho cậu đi trước.
Tăng Nghị cười:
- Trước kia đánh với ông nội của tôi, tôi thường hay nhường ông một xe. Tôi sợ người khác nói tôi không biết kính lão.
Địch lão cười ha hả:
- Tiểu tử cậu miệng còn cứng rắn lắm. Lát nữa tôi sẽ cho cậu biết lão già này có bao nhiêu cay.
Hai người một mã một xe liền như vậy mà đấu lên. Tuy ngoài miệng nói cứng rắn như vậy nhưng kỳ thật không ai để ý thắng bại trong lòng.
Địch lão đầu pháo một trận nói:
- Mấy ngày nay vất vả cho cậu quá. Hạo Huy đã tỉnh rồi.
Một người có thân phận, thường không có khả năng nói thẳng lời cảm ơn. Lời nói này của ông chính là tỏ lòng biết ơn đối với Tăng Nghị. Hỏi Tăng Nghị có yêu cầu gì thì cứ việc đề xuất.
- Tôi đã nhận cây súng quý giá của Địch lão. Tổng cảm thấy có chút hổ thẹn. Hiện tại trong lòng của tôi có chút khó chịu, xem như không công mà hưởng lộc vậy.
Tăng Nghị cười.
Địch lão nhướng mày, thầm nghĩ tiểu tử này không phải trí tuệ bình thường. Đặt ở huyện Nam Vân này thật sự là đáng tiếc.
Trương Kiệt Hùng cũng thầm khen trong lòng. Với một người có thân phận như Địch lão, như thế nào lại nợ ân tình của anh. Chỉ cần anh làm tốt, cho dù không đề cập đến, Địch lão cũng sẽ cho người an bài hết thảy.
Nhưng cố tình có người lại không rõ đạo lý này. Khi lập được một chút công lao thì đã muốn này muốn nọ, hoàn toàn có đầu óc phá hư. Nếu Tăng Nghị hôm nay đề ra yêu cầu, cứ như vậy mà biến việc trị liệu cho Địch Hạo Huy thành một sự giao dịch, thì trong mắt Địch lão, Tăng Nghị chẳng khác nào là cái đồ muốn thăng quan phát tài, nên mới có thể liều mạng chữa bệnh cho Địch Hạo Huy. Địch lão thỏa mãn yêu cầu của cậu, thì về sau trong lòng cũng có sổ, không còn tính liên quan sau này.
Ngược lại nếu như cậu không đề cập đến yêu cầu, Địch lão sẽ cảm thấy cậu là thật lòng chữa bệnh, không cần hồi báo. Sau này ông ta sẽ luôn nhớ đến cậu.