Trần Long cũng không thèm để ý tới Quá Tam Lượng, ngồi gỡ xương cá, thầm nghĩ, ta với ngươi thân thiết tới mức như vậy sao?
Quá Tam Lượng hơi lúng túng, ngồi không dám ngồi, đứng thì lại thấy tay chân thừa thãi.
Xem chừng Trần Long muốn nhả xương cá ra, Quá Tam Lượng vội vàng cầm lấy cái đĩa bỏ xương trên bàn, đưa tới trước mặt Trần Long, động tác chuẩn mực như nhân viên phục vụ, thậm chí còn kính cẩn hơn:
- Trần ca, xin anh động lòng từ bi, cho tôi một con đường đi.
Mới rồi miệng y còn gọi lão Trần, trong nháy mắt đã biến thành Trần ca.
Trần Long thở phù một cái, phun xương cá ra, nói:
- Trưởng phòng Quá, sao lại nói những lời như vậy? Không phải anh tới tìm tôi uống rượu sao?
Quá Tam Lượng mặt mày nhăn nhó, nói:
- Trần ca, anh cũng đừng đem tôi ra làm trò cười, hôm nay không biết tôi đắc tội người nào, bị chỉnh thê thảm. Nể tình quen biết, anh có thể cứu tôi một lần được không? Đại ân đại đức này, Quá Tam Lượng suốt đời không quên. Sau này anh muốn tôi làm như thế nào tôi sẽ làm như thế ấy.
Trần Long lập tức trở mặt, đập đôi đũa lên bàn, quát:
- Quá Tam Lượng! Ngươi bị ai chỉnh? Chẳng lẽ ngươi đi chơi gái, còn có người buộc ngươi phải đi sao?
Quá Tam Lượng run run:
- Tôi…
Trần Long đưa ra tờ giấy ăn năn kia ra, mắt hiện lên sát khí:
- Chẳng lẽ những chuyện trong này, cũng là có người buộc ngươi đi làm!
Quá Tam Lượng toát mồ hôi, hai tay không ngừng vuốt mồ hôi chảy xuống từ trên trán:
- Không, đây là…đây là…
Dù y có một trăm cái miệng, cũng không thể nói đen thành trắng được.
- Ngươi nhìn lại bộ dáng của mình xem!
“Bốp” một tiếng, Trần Long ném một xấp ảnh chụp lên bàn, ngón trỏ tay phải gõ gõ lên mặt bàn, lạnh lùng nói:
- Dơ bẩn! Đáng ghê tởm! Vô sỉ!
Hai chân Quá Tam Lượng không còn khống chế được nữa, run rẩy liên hồi, trong hình rõ ràng là chính y, nhưng y lại làm như là thấy cảnh tượng ngày tận thế! (sic!)
- Ngươi cảm thấy mình bị oan uổng, còn cảm thấy mình bị người khác chỉnh? Tốt thôi, nể tình quen biết trước đây, ngày mai ta giúp ngươi lập chuyên án, nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, trả lại sự trong sạch cho ngươi! (sic!)
- Đừng…đừng!
Bản thân Quá Tam Lượng đã làm cái gì, y là người rõ ràng nhất, chuyện như vậy mà còn phải điều tra sao? Y đã ký tên vào giấy ăn năn, nếu đem đến tòa án, có thể trực tiếp dùng làm chứng cớ, kết cục chờ đợi y, sẽ là nhà tù.
Hiểu điểm này, đột nhiên Quá Tam Lượng xông lên trước, ôm lấy cánh tay Trần Long, đau khổ cầu xin nói:
- Trần ca, Đồn trưởng Trần, tôi van xin anh, đừng điều tra chuyện này! Bây giờ anh làm như thế nào, tôi sẽ đều làm theo ý anh, chỉ cần đừng đem việc này phơi bày ra ngoài!
Trần Long lạnh lùng nhìn bộ dáng đau khổ và hoảng hốt của Quá Tam Lượng, thầm nghĩ, tiểu tử kia, đáng đời mày, chọc ai không chọc, lại đi chọc Tăng Nghị! Hắn là người mày có thể chọc được sao? Trì Kiến Cương hung hăng, ngang ngược cỡ nào, trong nháy mắt liền trở thành tù nhân, mày chỉ là một Trưởng phòng nho nhỏ, ở trong mắt Chuyên gia Tăng, mày chẳng là cái khỉ khô gì cả!
Trần Long hơi căm tức, y lăn lộn nhiều năm làm Đồn trưởng như vậy, bay giờ khó khăn lắm mới thông qua Tăng Nghị, móc nối được quan hệ với Đỗ Nhược, mắt thấy có hy vọng được đề bạt, Quá Tam Lượng lại chơi một cú thọc gậy bánh xe như vậy, chọc giận Tăng Nghị, cái ghế Phó cục trưởng của mình chẳng phải đi tong sao?!
Cho nên Trần Long quyết định, lúc này nhất định phải hung hăng thu thập Quá Tam Lượng, nhất định phải khiến Tăng Nghị vừa lòng, càng không thể để Cục trưởng Đỗ hoài nghi năng lực làm việc và sự trung thành của mình.
- Đồn trưởng Trần, anh nhất định phải cứu tôi lần này!
Quá Tam Lượng giống như một con chó ghẻ, quấn lấy Trần Long, chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin.
Trần Long chán ghét khoát tay:
- Ta còn phải tiếp đãi một lãnh đạo tôn quý uống trượu, không có thời gian xử lý chuyện của anh. Anh về trước đi!
Làm sao Quá Tam Lượng chịu đi:
- Đồn trưởng Trần, chỉ cần anh chỉ cho tôi một con đường, tôi vô cùng cảm kích. Mặc kệ là phải đi dập đầu, hay là đi xin lỗi, tôi đều bằng lòng, anh giúp tôi một phen đi.
Lửa giận đột nhiên bốc lên, Trần Long đập bàn:
- Không phải đã bảo anh về sao? Là chuyện của anh quan trọng hay chuyện của lãnh đạo quan trọng?!
Lúc này, cửa phòng được đẩy ra, Tăng Nghị cầm điện thoại di động đi tới:
- Thật ngại quá, để Trần đại ca chờ lâu.
Trần Long lập tức đứng lên, mặt đổi sang tươi cười:
- Đâu có, đâu có, chuyện của lãnh đạo quan trọng, chờ bao lâu cũng được.
- Thư ký Đường gọi điện thoại.
Tăng Nghị giải thích, rồi thấy Quá Tam Lượng đứng đó, hắn làm như không nhận ra, nói:
- Vị này chính là…
- Một người không quan trọng, tôi đang muốn đuổi hắn đi đây!
Trần Long vội nghiêng mình, cười nói:
- Tăng lão đệ, cậu ngồi đi, chúng ta tiếp tục uống.
Quá Tam Lượng hết sức kinh hãi, người này không phải là ông chủ phòng khám hôm nay bị mình thu giấy chứng nhận sao? Y không biết lai lịch của Tăng Nghị, nhưng biết rõ phong cách thường ngày của Trần Long, tại vài cái quảng trường xung quanh, Trần Long chính là “ông vua con”, luôn luôn ngang ngược, có khi nào lại khách khí như vậy, không ngờ còn nhường chỗ ngồi cho người kia, dù Mã Kim Hữu có đến đây, cũng chưa thấy Trần Long cung kính như vậy, hơn nữa, còn là sự cung kính phát ra từ nội tâm.
Giờ phút này, Quá Tam Lượng liền hiểu mình đắc tội với ai.
Thấy Tăng Nghị sắp đi ngang qua, đột nhiên Quá Tam Lượng làm một động tác khiến mọi người đều không ngờ được: vụt một cái, y quỳ rạp xuống đất, rồi ôm chân Tăng Nghị khóc rống lên:
- Thầy thuốc Tăng, lãnh đạo Tăng, tôi sai rồi, tôi có mắt như mù, hôm nay động chạm tới ngài. Tôi dập đầu xin lỗi ngài, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi lần này di. Tôi bị kẻ xấu xúi giục, không phải cố ý mạo phạm ngài, ngài đại nhân đại lượng, hãy bỏ qua cho tôi…
Tăng Nghị đứng đờ người ra.
Không riêng gì hắn, ngay cả Trần Long cũng trợn tròn mắt, y đã thấy nhiều người bị chỉnh, tuy hoảng hốt, tuy sợ hãi, nhưng sợ đến mức như Quá Tam Lượng, y mới thấy lần đầu.
Trần Long ngượng thay cho Quá Tam Lượng, dù sao cũng là một Trưởng phòng, là một lãnh đạo nho nhỏ, không ngờ lại có thể quỳ xuống dập đầu trước mặt mọi người, quả thật hết sức vô sỉ và bỉ ổi. Trần Long để tay lên ngực tự hỏi, tuy rằng bản thân mình cũng khúm núm trước mặt lãnh đạo, nhưng tuyệt đối không đạt được tới trình độ cao siêu này!
Nhân tài nha, Trần Long không thể không thầm khâm phục (sic!)
Sau thoáng chốc ngây người, hắn đẩy nhẹ vai Quá Tam Lượng ra, thoát khỏi vòng tay của y, nói:
- Anh làm cái gì vậy? Muốn nói gì thì đứng lên đi!
- Nếu lãnh đạo Tăng không tha thứ cho tôi, tôi sẽ quỳ mãi không đứng dậy!
Trần Long buồn bực, vốn muốn hung hăng trừng trị Quá Tam Lượng một phen, biểu lộ sự trung thành trước mặt Tăng Nghị, nhưng y chưa kịp làm gì, Quá Tam Lượng đã thê thảm tới mức này rồi, chuyện bỉ ổi nhất cũng có thể làm.
- Quá Tam Lượng, đứng lên cho tôi, xem bộ dáng anh kìa!
Trần Long hét to.
Quá Tam Lượng quyết định không đứng dậy, vì tiền đồ, vì muốn đối phương động lòng, hôm nay chiêu số gì y cũng có thể đem ra sử dụng.
Tăng Nghị nhìn cảnh tượng hoang đường trước mắt, không khỏi dở khóc dở cười. Những vụ bê bối trong quan trường, trước kia hắn nghe nói không ít, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn vượt qua sức tưởng tượng của hắn. Hắn không biết rốt cuộc Trần Long dùng thủ đoạn gì, không ngờ gây sức ép khiến Quá Tam Lượng ra nông nỗi này.
Thực sự hắn đã nghĩ oan cho Trần Long, Trần Long còn chưa dùng thủ đoạn gì, mà là do Quá Tam Lượng quá yếu đuối.
- Quá Tam Lượng, tôi đếm tới ba, nếu anh không đứng dậy, đừng trách tôi giải quyết chuyện của anh theo quy định!
Nghe Trần Long nói vậy, Quá Tam Lượng do dự, cuối cùng vẫn đứng lên, y vẫn rất sợ Trần Long giải quyết chuyện của mình theo quy định. Y đưng lên, lau nước mắt, nói:
- Lãnh đạo Tăng, xin cho tôi cơ hội để sửa lỗi, tôi cam đoan sau này sẽ nghe lời lãnh đạo, lãnh đạo bảo tôi đi về hướng Đông, tôi tuyệt đối không dám đi về hướng Tây…
Trần Long nghe mà nổi da gà, lúc bố đây biểu lộ sự trung thành, cũng không nói ra được những lời này nha! Trần Long nhìn Tăng Nghị:
- Tăng lão đệ, cậu xem…
Tăng Nghị thật hết chỗ nói đối với Quá Tam Lượng, hắn nhướng mày gật gật đầu, ý bảo là được.
Trần Long thấy vậy, liền xoay qua Quá Tam Lượng:
- Quá Tam Lượng, chuyên gia Tăng là một người độ lượng, thấy anh hôm nay thành khẩn nhận sai lầm như vậy, tạm tha cho anh, nếu là tôi, anh có làm gì cũng vô ích!
Quá Tam Lượng bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt:
- Cảm ơn chuyên gia Tăng, ngài là cha mẹ tái sinh ra tôi…
- Thôi, đi đi!
Thật sự là Tăng Nghị nghe không nổi nữa, trong dạ dày đều từng đợt nhộn nhạo.
- Ngài yên tâm, mấy giấy chứng nhận đó, ngày mai tôi nhất định đem qua cho ngài.
Trần Long đằng hắng một cái.
Quá Tam Lượng giật bắn người, lập tức sửa lại:
- À, không, bây giờ tôi sẽ đi lấy ngay cho ngài, lập tức đem tới đây!
Nói xong, y vội vội vàng vàng định đi.
- Trưởng phòng Quá, chuyên gia Tăng đại nhân đại lượng, không so đo với anh, anh cứ như vậy mà đi sao?
Trần Long liếc xéo.
- Tôi hồ đồ, tôi hồ đồ!
Quá Tam Lượng lập tức gọi nhân viên phục vụ tới:
- Mang rượu tốt nhất của nhà hàng ra đây, cho tôi ba chai, khui cả ra, lấy thêm ba cái ly.
Một lát sau, nhân viên phục vụ mang ra ba chai rượu ngũ lương nồng độ cao và một cái bình đựng rượu, khui hết ra.
Quá Tam Lượng rót đầy ba ly rượu, đổ cả vào trong cái bình, cắn chặt răng bưng bình rượu lên:
- Lãnh đạo Tăng, tôi xin lỗi ngài, thành ý ở trong bình rượu này.
Nói xong, y ngửa cổ, uống một hơi hết bình rượu. Ba ly rượu vừa vào bụng, mồ hôi sau gáy Quá Tam Lượng liền nhỏ giọt, y đỏ mắt nhìn Tăng Nghị:
- Lãnh đạo Tăng, ngài xem thành ý của tôi đã đủ chưa? Nếu ngài cảm thấy không đủ, tôi lại xin uống tiếp.
Trần Long nhìn Quá Tam Lượng, biết nếu uống thong thả, tên này có thể uống hơn hai cân rượu, nhưng hôm nay uống một hơi nhanh như vậy, hẳn là rất khó chịu, quáy sang hỏi Tăng Nghị:
- Tăng lão đệ, cậu xem…
- Đủ rồi!
Tăng Nghị gật đầu.
Trần Long liền khoát tay:
- Đi thôi!
Quá Tam Lượng nghe câu đại xá của Trần Long, liền vội vàng chắp tay cáo từ. Ra khỏi nhà hàng, y đón một chiếc xe, chạy thẳng đến bệnh viện.